Chương 1: Xuyên không
Trên con đường mòn đầy lá khô, một nam tu áo trắng bước đi thong thả, hai tay chắp sau lưng, gương mặt anh tuấn khẽ mỉm cười. Bỗng một cơn gió nổi lên, thổi bay mái tóc dài đang xoã tung, những chiếc lá đỏ từ trên cây rơi toán loạn. Quanh quẩn trong không gian là tiếng chim hót vang hoà lẫn tiếng tiêu, không khó để nghe ra đây là một giai điệu buồn bã.
Đi xuyên qua khu rừng, chẳng mấy chốc nam nhân đã đứng trước một toà lầu cao, xung quanh nơi này trồng một loại cây tên Huyết linh, loài cây có lá đỏ rực như máu, khiến cho hắn cảm thấy không khí ở đây luôn có phần quỷ dị.
Nam nhân lắc đầu trước sở thích của chủ nhân nơi này rồi tự nhiên bước đến một chiếc bàn đá được đặt dưới gốc cây, hắn theo thói quen ngồi xuống tự rót cho mình một chén Linh trà, thong thả nhấp một ngụm rồi lại ngước lên thưởng thức tiếng tiêu...
Cũng có thể là thưởng thức người thổi tiêu?
"Y đang ở đâu?" Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng cất lên, chủ nhân của toà lầu thong thả bước tới trước mặt tu sĩ áo trắng. Người này chỉ mặc hờ hững một chiếc áo choàng đỏ tươi, nổi bật lên làn da trắng nõn.
Lúc này, y hơi cúi đầu xuống, nửa gương mặt bị mái tóc đen dài che khuất nhưng cũng không che giấu được ngũ quan tinh xảo, ánh mắt mơ màng xếch lên giờ đây đang nhìn thẳng vào người đối diện.
Tu sĩ áo trắng tai hơi đỏ lên, hắn quay đi rồi nói bâng quơ:
"Ta tìm thấy y ở Nguyệt đại lục, rất tiếc đã chết rồi!"
Người kia hơi khựng lại, cau mày hỏi: "Ngươi có cách nào xử lý việc này không?"
"Có, nhưng ta được lợi gì nào?" Nam tu áo trắng lén lút liếc nhìn bờ vai trắng nõn của người kia rồi hỏi.
"Đêm nay ngươi ở lại đây đi..." Chần chờ một lát cuối cùng mỹ nhân khẽ thở dài, nói khẽ. "Đừng làm khó ta."
Nam tu áo trắng nghe thấy vậy mắt sáng lên, hắn vội ngồi nghiêm chỉnh lại, thái độ cũng thay đổi hẳn:
"Tiêu Tiêu. Ta đã tính ra được quẻ cuối cùng. Đúng là gia tộc ngươi sẽ lụi tàn nếu không có đứa bé đó, nhưng mà ta đã kịp thời dùng tu vi một ngàn năm để triệu hồi linh hồn của nó về lại thân thể rồi, vì thế nên ngươi đừng có buồn nữa..." Ngừng một chút hắn lại nói, lần này giọng đã nhẹ nhàng hơn, "Dù sao cũng lên đây một vạn năm rồi, ngươi cứ canh cánh trong lòng chuyện năm đó làm chi?"
"Ta không muốn Lâm gia tuyệt tự..." Ngẫm nghĩ một hồi lâu người kia mới thì thào, không biết là để trả lời nam tu hay là tự nói cho chính mình nghe nữa.
***
Tờ mờ sáng, mưa rơi tầm tã không có dấu hiệu dừng lại. Lâm Khinh nhìn ra ngoài cửa sổ nhoè nhoẹt nước mà thở dài. Y đi vào nhà vệ sinh sửa soạn quần áo thật kỹ, khoác ba lô lên vai rồi mới cầm ô đi ra ngoài.
Hôm nay là ngày thi đại học, Lâm Khinh không muốn trễ giờ nên ra khỏi nhà thật sớm. Đi qua cửa hàng nhà dì Năm đầu ngõ, y rẽ vào mua hai cái bánh bao rồi vừa đi vừa ăn.
Cơn mưa hôm nay thật lớn, từng tia chớp như xé ngang bầu trời. Đường phố vào buổi sáng sớm không có một bóng người, bầu trời mây giăng u ám. Lâm Khinh đi bộ ra trạm xe bus mà lòng không yên, y cứ có linh cảm sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Đứng ở bến xe bus đợi hơn ba mươi phút không thấy xe đến, Lâm Khinh quyết định đi bộ đến trường, dù sao cũng còn một tiếng rưỡi nữa mới đến giờ thi.
Trời mưa càng lúc càng lớn, chiếc ô nhỏ bé không thể che kín được thân hình cao gầy của thanh niên, một bên tay áo của y đã ướt đẫm nước.
Bỗng nhiên trời nổi cơn giông, giật tung chiếc ô ra khỏi tay Lâm Khinh.
"Thật đen đủi!!!" Y vội kéo balo ra che tạm đầu rồi chạy đi tìm chỗ trú.
Nhìn thấy phía bên kia đường là một cửa hàng tiện lợi, Lâm Khinh không nghĩ ngợi gì vội vã chạy sang để mua áo mưa. Nhưng một tia sét loé lên khiến y khựng lại, bầu trời bỗng sáng chói, cả người tê dại là cảm giác cuối cùng của y trước khi ngất đi.
"Mẹ nó, nay là ngày quái quỷ gì vậy???" Vừa mở mắt ra Lâm Khinh đã bật dậy chửi thề. Nhưng nhìn thấy cảnh vật phía trước mặt, ngay lập tức y đã nhận ra có điều gì đó không đúng.
Khung cảnh cổ xưa này là ở đâu ra đây?
Nhìn kỹ lại, Lâm Khinh đang ngồi trên giường, trước mặt y bây giờ là một vách đá. Còn dưới đất bày một cái bàn và một cái bồ đoàn, ngoài ra không còn gì khác nữa.
Tuy vậy, y có thể khẳng định cảnh vật này mình chưa nhìn thấy bao giờ.
Chẳng lẽ y đã xuyên không?
Lâm Khinh nghĩ đến một khả năng khiến y kinh hãi nhưng hợp lý vô cùng. Y còn nhớ rõ ràng khoảnh khắc tia sét rạch ngang bầu trời rồi bổ trúng mình, tỉ lệ y còn sống quá nhỏ bé.
Lâm Khinh còn đang ngồi ngây ra đấy bỗng nhiên một cơn đau như búa bổ ập tới. Cho dù y cố hết sức để chống đỡ nhưng không thể, toàn thân cứ dần dần mất đi ý thức.
Mình vẽ Lâm Khinh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top