Chương 13: Chiến đấu

Diệp Ngưng đột nhiên nghĩ đến việc làm bánh ngọt cho hai đứa nhỏ ăn, lúc chuẩn bị nguyên liệu mới phát hiện trong nhà không có kem đánh bông, nên bảo Tô Lê đi siêu thị mua.

Lúc Tô Lê ra cửa thì Tô Đào quấn lấy cũng muốn đi, một ngày cô ở nhà viết chữ, hiện tại đang rất nhàm chán.

Hai anh em nắm tay đi trong tiểu khu, thiếu niên tuấn tú dắt một tiểu nha đầu mít ướt thu hút không ít ánh mắt hâm mộ, hận không thể ước hai đứa nhỏ này là con nhà mình.

"Tô Lê!!" Không biết từ đâu nhảy ra một chàng trai, cùng Tô Lê cũng không khác biệt lắm, bên cạnh hắn ta còn đi theo một người nhỏ hơn một chút, khiến Tô Đào đang suy nghĩ hoảng sợ.

Lớn lên có thể đủ hắc*.

*Đủ hắc: tay đen, tâm đen chính là đủ độc ác, tức là người này độc ác.

"Lại là mày!"  Tô Lê trợn mắt nhìn, không nghĩ tới người này với hắn ở cùng một tiểu khu, thật sự là oan gia ngõ hẹp.

Tô Lê theo bản năng chắn Tô Đào ở phía sau, liếc mắt nhìn người nhỏ đi theo bên cạnh hắn, đã không còn là tên buổi sáng kia nữa, hừ lạnh một tiếng.

"Chính là anh khi dễ anh trai tôi?" Đột nhiên, người nhỏ đó tiến lên đứng trước mặt Tô Lê, tức giận đùng đùng.

Tô Đào nhìn qua, người nhỏ này và người đứng bên cạnh kia có chút giống nhau, trước đó lúc anh trai trở về cô đã nghe nói chuyện anh đánh nhau, biết anh trai làm anh hùng cứu mỹ nhân còn ca ngợi một trận, lúc ấy còn nghĩ nếu như cô ở đó thì tốt rồi, sẽ không để cho người ta đả thương anh trai, còn có thể giúp anh đạp hai cước.

Tô Lê không để ý tới cậu, anh không so đo với con nít, ngẩng đầu nhìn về phía người đối diện, khẽ cười một tiếng, nắm tay Tô Đào tiếp tục đi về phía siêu thị.

"Sao? Muốn đi! Mày đánh tao còn chưa xin lỗi tao, gọi tao bằng ông nội Triệu Tuấn, tao cho mày đi." Người nọ vô lại ngăn cản Tô Lê.

Xin lỗi?

Tô Lê lần đầu tiên gặp phải người da mặt dày như vậy, khó có thể tin nhìn về phía đối phương, không hiểu lời nói không biết xấu hổ như vậy mà có thể nói ra.

"Đúng vậy, mau gọi tao ông nội", người kia càng ngày càng kiêu ngạo.

Nghe nói như vậy, Tô Đào rốt cuộc cũng không kiềm chế được nữa, hai anh em này cũng quá kiêu ngạo đi, dám khi dễ anh trai của cô trước mặt cô, quả thực là to gan làm bậy, Tô Đào nhất thời tiến vào trạng thái chiến đấu.

"Này!" Tô Đào gầm lên giận dữ một tiếng, một tay chống eo, một ngón tay hướng hắn nói, "Anh mù sao? Anh không thấy vết thương trên mặt anh trai tôi sao? Người xin lỗi hẳn là con lừa kia mới đúng"

Con lừa kia chỉ là ai cũng biết rõ trong lòng, người đánh anh trai cô ở trong lòng cô đã không tính là người rồi.

"Mày mắng ai!!" Triệu Tuấn muốn bắt Tô Đào, bị Tô Lê đẩy ra.

Tô Đào trợn trắng mắt, ánh mắt khó nén được ghét bỏ, "Ai xấu tôi liền mắng, các hạ lớn thật sự là một lời khó nói hết, trời sinh khí thế."

Triệu Tuấn ngay cả nghe không hiểu nửa câu sau của cô nói có ý gì, cũng nghe hiểu cô đang nói hắn xấu.

Làn da ngăm đen, đôi môi dày răng hô cùng đôi mắt híp, các bạn cùng lớp ở trong lớp lén nói hắn xấu xí hắn đều biết, ngay cả mẹ hắn có đôi khi nhìn hắn cũng than thở, nói nếu hắn theo diện mạo của bà thì tốt rồi, nhưng trong tên hắn còn mang theo một chữ Tuấn, trong lớp không ít người lấy chuyện cười này cười hắn.

Tô Lê: Gần đây em gái học thành ngữ thật tốt, thậm chí còn có thể đặt câu.

Anh rất hài lòng.

"Mày mày... !!!" Triệu Tuấn tức giận run rẩy. "Mày là nha đầu thối, mày mới xấu, mau xin lỗi anh trai tao.", nói xong cầm một cục đá ném tới, vốn là ném về hướng Tô Đào, Tô Lê lẹ mắt nhanh ôm Tô Đào bảo vệ vào trong ngực, hòn đá không trúng tới Tô Đào, lại trúng lên trán Tô Lê.

Lập tức phồng lên sưng đỏ.

Tô Đào giận tím mặt, từ trong ngực Tô Lê chui ra.

Tô Đào nhếch miệng cười lạnh, lộ ra hàm răng trắng rực, thằng bé kia thấy thế nuốt nước miếng vẫn có cốt khí không di chuyển nửa phần.

Ở một bên đang có một ông lão đang dắt chó đi dạo, chú chó bỗng nhiên dừng lại ngồi xổm xuống, người nuôi thú cưng trong nhà đều biết động tác này đại biểu cho cái gì, ông lão nhanh chóng từ trong túi áo lấy ra giấy phân chuyên môn cho chó đặt trên mặt đất.

Chú chó thuận tiện xong, ông lão run rẩy thu dọn chuẩn bị bỏ vào trong túi nilon, vừa mở ra còn chưa đặt vào trong đã bị một đôi tay nhỏ bé lấy đi, còn có túi nilon trong tay cũng đồng loạt lấy đi.

Lúc Tô Đào lấy đi còn không quên nói một tiếng cảm ơn.

Triệu Tuấn chỉ nhìn Tô Đào đầu tiên tức giận trừng mắt nhìn em trai mình, lại bỗng nhiên cất chân ngắn chạy sang bên cạnh, thật giống như bão táp tới, lại trong khoảnh khắc gió êm sóng lặng.

Hắn có chút bối rối, em trai hắn cũng vậy, đang sửng sốt nhìn mình.

Mục tiêu của Tô Đào rất rõ ràng, hai chiếc găng tay nhỏ của cô đeo túi nilon sau lưng, đứng trước hai anh em, không dám đứng quá gần, cô sợ trong chốc lát sẽ văng lên người mình.

"Ba" một tiếng, cô dùng sức đem đồ vật trong tay hướng hai anh em kia ném đi, kiếp trước thương pháp cô cực chuẩn, hiện tại cũng ném chuẩn, hai anh em kia không ngoài dự kiếnđều bị ném trúng.

Ông lão ở một bên sợ ngây người.

Hai anh em Triệu Tuấn tránh không kịp, cứng rắn nhìn một đống vật thể bay về phía mình, chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, lấy tay sờ một cái, dính dính dính còn rớt xuống cặn bã, mang theo một cỗ mùi hôi ghê tởm trong nháy mắt nhét đầy cả khoang mũi.

Em trai Triệu Soái cũng không khá hơn bao nhiêu, đã nôn ra.

Tô Lê cũng có chút buồn nôn, đứng ở đó mờ mịt nhìn em gái chống eo cười điên cuồng.

Mùi hôi thối đã lan tràn, hai người một người một cây đỡ người đang nôn điên cuồng, Tô Đào cũng cảm thấy có chút ghê tởm, phỏng chừng gần đây dạ dày chú chó kia không tốt, mùi vị có chút nồng.

Ném khăn giấy dưới chân hai người, Tô Đào kéo Tô Lê bỏ chạy.

Chạy đến siêu thị mua được kem đánh bông, hai người bắt đầu đi về nhà, Tô Đào chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái, ngoại trừ phương thức "báo thù" có chút ghê tởm, dù sao cô cũng tức giận.

Liếc mắt nhìn anh trai, đột nhiên nghĩ đến vết thương trên trán anh, đều là cô không tốt, vẫn là không bảo vệ tốt anh trai, Tô Đào ngừng lại túm lấy quần áo Tô Lê.

Tô Lê ngồi xổm xuống, cười cưng chiều: "Sao vậy? "

"Em thổi thổi cho anh.", Tô Đào đau lòng nhìn vết thương trên trán anh, nhẹ nhàng thổi, càng thêm tự trách.

"Nhưng anh vẫn còn cảm thấy đau", Tô Lê uất ức nói.

"Ah! Vậy chúng ta mau về nhà, để mẹ bôi thuốc cho anh, nhanh lên nhanh ~~", Tô Đào như lâm vào đại địch, đẩy Tô Lê đi về phía trước.

Tô Lê cảm thấy em gái quá đáng yêu, nhịn không được trêu cô, "Nhu Nhu hôn sẽ không đau nữa".

Tô Đào nâng khuôn mặt Tô Lê, hôn một cái thật mạnh.

Lúc hai anh em trở về, hai người kia còn đang nôn mửa, người xung quanh thấy thế đều đi đường vòng.

Triệu Soái nôn đến trời đất tối tăm, thiếu chút nữa ngay cả mật cũng nôn ra, cả người vô lực cũng sắp hư thoát, muốn hỏi anh trai thế nào, vừa quay đầu lại liền thấy Tô Đào nhảy nhót đi về phía này, trong tay Tô Lê còn mang theo một túi nilon.

Màu sắc của túi nhựa này có chút quen mắt, giống hệt cái này dưới chân. Mùi hôi thối trong mũi càng ngày càng nồng đậm, Triệu Soái nhìn Tô Đào cách cậu càng ngày càng gần, nhất thời sợ tới mức hồn phi phách tán, giậm chân bỏ chạy, trong miệng còn la hét nói: "A a a ~~~ tiểu quỷ, tiểu quỷ."

Triệu Tuấn còn không rõ vì sao em trai đang nôn đột nhiên chạy đi, đợi thấy rõ người phía sau, cũng kéo tóc điên cuồng chạy đi.

Tô Đào nghe được xưng hô này, cả mặt đều đen!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top