Chương 7: Hôn nhau
Nhạc Du Du đang ngủ, dường như cảm thấy có ai đó đang nhìn nàng, hơi thở phả vào mặt, không khỏi trở mình, vung cánh tay nhỏ nhắn lên
"A Vượng, đừng quậy nữa, cho ta ngủ một chút."
Thế nhưng, nàng lập tức cảm thấy không đúng, mở mắt ra, chỉ thấy khuôn mặt cực kì ủy khuất của Lãnh Hạo Nguyệt, đôi môi mỏng manh gợi cảm ra sức mím lại, nước mắt lưng tròng.
Nhạc Du Du không khỏi vỗ trán, dĩ nhiên nàng quên mất chuyện mình đã xuyên không, nàng vội vàng đứng dậy xoa đầu Lãnh Hạo Nguyệt
"Xin lỗi Tiểu Lục a, tỷ tỷ không phải cố ý."
"Tỷ tỷ không thích Hạo nhi."
Nước mắt của Lãnh Hạo Nguyệt giống như sắp rơi xuống.
"Không thể nào."
Nhạc Du Du vội vàng tỏ rõ lập trường,
"Tỷ tỷ thích Tiểu Lục nhất, ai gạt người là con chó nhỏ."
Ách, đối với một đứa bé năm sáu tuổi, nàng có vẻ bất lực.
"Vậy A Vượng là ai?"
Tiểu tử kia vẫn không chịu buông tha.
"Ách."
Nhạc Du Du không ngừng thở dài, "Đó là một con chó mà tỷ tỷ nuôi trước đây."
Khuôn mặt của Lãnh Hạo Nguyệt run rẩy mấy cái.
"Ta đã chuẩn bị trang sức cho Tiểu Du Du."
Quả nhiên, hài tử dù sao vẫn là hài tử, đổi đề tài thì lập tức phấn chấn, "Dật ca ca nói, nữ nhân đều thích trang sức, có trang sức rồi mà nàng vẫn không bỏ đi thì có thể tùy ý hôn nàng..."
Nhạc Du Du không nói gì, nàng quyết định, nếu có cơ hội gặp Trình Dật, nhất định phải 'dạy dỗ' hắn cho thật tốt, hắn dám đem kinh nghiệm tới kỹ viện dạy cho tiểu hài tử, đây không phải là hành động tàn phá mầm non sao?
Lãnh Hạo Nguyệt xoay người đi lấy trang sức, đôi mắt chợt lóe sáng, nhưng thoáng cái đã khôi phục lại vẻ trong suốt, còn hét lên một tiếng.
"Sao vậy?" Nhạc Du Du hoảng sợ, vội vàng đi chân trần chạy tới, chỉ thấy Lãnh Hạo Nguyệt ủy khuất giơ ngón trỏ của mình lên, ngón tay bị một cây trâm đâm bị thương.
Nàng vội vàng kéo tay hắn, sau đó lấy một cuộn lụa trên bàn, lau khô vết máu, "Sao lại không cẩn thận như vậy? Xem chừng bị đâm rất sâu, phải đi tìm đại phu băng bó một chút."
"Tiểu Du Du vù vù, sẽ không đau nữa." Khóe miệng Lãnh Hạo Nguyệt hơi cong lên.
"Vậy cũng cần phải băng bó một chút, lỡ như bị uốn ván sẽ không tốt lắm đâu."
"Đây là Dật ca ca cho ta." Lãnh Hạo Nguyệt bỗng dưng lấy ra một cái bình nhỏ, "Đây là kim sang dược, lúc chảy máu có thể dùng."
"Đồ tốt." Nhạc Du Du gật đầu, sau đó đổ một ít lên miệng vết thương, lát sau liền ngừng chảy máu, không khỏi kinh ngạc, "Quả nhiên là thần dược a."
Khóe miệng Lãnh Hạo Nguyệt lần nữa run lên.
"Tiểu Du Du, cái này cho tỷ." Lãnh Hạo Nguyệt không quên mang hộp trang sức giao cho Nhạc Du Du, "Có thể hôn môi hay không?" Nói xong, đã đưa mặt tới gần.
Á!? Nhạc Du Du ngẩng đầu, vừa đúng lúc hôn lên quai hàm của Lãnh Hạo Nguyệt, khuôn mặt nhất thời đỏ ửng.
"Tiểu Du Du hôn môi nha." Lãnh Hạo Duyệt bỗng nhiên cao hứng nhảy lên, thế nhưng sau đó lại yếu ớt nói, "Vậy có phải về sau phải có trang sức thì mới có thể hôn?"
Ãi! Nhạc Du Du không khỏi thở dài, kéo Lãnh Hạo Nguyệt ngồi xuống "Tiểu Lục, ngươi có biết vợ đại biểu cho điều gì không?"
"Vợ chính là vợ a."
Nhạc Du Du lại lắc đầu: "Vợ chồng là phải bên nhau cả đời, vô luận bần cùng (*) hay phú quý (**) đều không xa nhau... chứ không phải vì đồ trang sức nhiều hay ít..." Nói xong lại đột nhiên cười khổ một hồi, cùng một đứa bé sáu tuổi nói chuyện này, dường như có chút không đúng "Chờ ngươi lớn lên sẽ hiểu."
(*) bần cùng: nghèo đói
(**) phú quý: giàu có
Nói tới đây, không khỏi có chút xót xa, có lẽ một ngày nào đó mình sẽ trở về, mà Tiểu Lục cũng sẽ lớn lên, thế nhưng, mặc dù chỉ mới ở chung vài ngày, nhưng mà, nàng lại có một chút không nỡ
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top