Chương 194: Phiên Ngoại 2: Nhạc Du Du cùng Lãnh Hạo Nguyệt
Khai Nguyên mùa thu năm đầu tiên, hoàng hậu Nhạc Du Du thuận lợi sinh hạ một công chúa, nhũ danh Bối Bối, đại danh Lãnh Thiên Tâm. Nha đầu kia hoàn toàn thừa kế toàn bộ ưu điểm của cha nàng, không phản đối, thế nhưng nữ nhi vì sao lại không thể có ưu điểm của nàng?
"Bối Bối a, mẹ của con cũng có rất nhiều ưu điểm nha, sao con lại không thừa kế được chút nào?"
Bối Bối hai tuổi rưỡi đem Nhạc Du Du đánh giá từ trên xuống dưới một phen, sau đó lắc đầu: "Mẹ, người là có ưu điểm a, chỉ tiếc, ưu điểm không rõ ràng mà thôi, như vậy con kế thừa cũng không rõ ràng..."
"Rõ ràng?" Nhạc Du Du kỳ quái nhìn nữ nhi, "Đâu không rõ ràng ?" Thế nhưng âm điệu rõ ràng liền đề cao lên một độ.
"Đâu không rõ ràng?" Bối Bối cũng nhướng mày, sau đó bỗng nhiên gật gật đầu, "Uh, ngực trở nên không rõ ràng, nhưng, đây cũng là bởi vì nguyên do cho con bú đi..." Nói xong, còn không chờ Nhạc Du Du kịp phản ứng đâu, vèo một cái liền chạy ra xa.
"Xú nha đầu, ngươi lại dám ghét bỏ mẹ ngươi? Mẹ ngươi chính là tấm lòng đẹp a!" Nhạc Du Du dừng một chút, rốt cuộc đã phản ứng lại, hống tiếng như sư tử Hà Đông, giơ một cái giày đuổi tới.
"Mẹ, hình tượng." Bối Bối một bên chạy một bên kêu to, " Dáng vẻ Hoàng hậu a... Hoàng đế.. cha... Ngọc công công..."
"Hừ." Nhạc Du Du vừa nghe xong liền vui vẻ, "Tiểu nha đầu, ở đây hiện tại không có người ngoài, cha ngươi ở trên điện, Ngọc công công cũng không ở, hôm nay ngươi nếu như không nói rõ cho ta, ta nhất định phải đánh đến khi cái mông ngươi nở hoa, xem ngươi còn dám cười nhạo mẹ ngươi không?"
"Mẹ, hùm dữ không ăn thịt con a..." Bối Bối ngượng ngùng một bên cười một bên lui về phía sau, "Con là khuê nữ của người a... Người không thể vu oan giá họa đi?"
"Chó không chê chủ nghèo, con không chê mẹ xấu a." Nhạc Du Du lắc lắc giày trong tay, "Ta còn là mẹ ruột của con đây."
Bối Bối bất đắc dĩ nhức đầu, nàng chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi a, mẹ sao lại không nhận rõ hiện thực như thế chứ? Đúng lúc này, bỗng nhiên thấy một thân ảnh màu vàng sáng chói từ rất xa đang đi tới, thế là, chạy vội tới, sau đó thoáng cái liền chui vào trong lòng Lãnh Hạo Nguyệt: "Cha, mẹ hành hung, phải nghiêm hình bức cung..."
Lãnh Hạo Nguyệt nhìn bộ dáng Nhạc Du Du một tay giơ giày, một tay kéo váy lên, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Nhạc Du Du vội vàng đem giày mang vào chân, sau đó sửa sang lại váy một chút, ngượng ngùng cười: "Lão công a, đừng nghe tiểu nha đầu nói bậy, chúng ta đang luyện tập khinh công đâu..."
Nga. Lãnh Hạo Nguyệt trong lòng thở dài, nhiều lần như vậy, hắn đã sớm quen rồi, chỉ là vẫn làm bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, khoa trương gật gật đầu: "Luyện tập khinh công còn phải cởi giầy, giơ tay sao? Đây là công phu môn phái nào?"
"..." Nhạc Du Du nghẹn lời, đành phải không nói gì cúi đầu xuống.
"Ai, cha a, đối với việc người cưới nữ nhân này về ta rất là đồng tình..." Bối Bối oa ở trong lòng Lãnh Hạo Nguyệt cười trên nỗi đau của người khác, mẹ mỗi lần đều ở trước mặt mình diễu võ dương oai, thế nhưng, thấy cha sẽ không làm gì, chênh lệch a chênh lệch.
Nhạc Du Du vừa muốn trừng mắt, nhưng chống lại ánh mắt thâm thúy của Lãnh Hạo Nguyệt, nhất thời khí thế liền thấp xuống dưới.
Nhạc Du Du đối với Bối Bối một chút uy cũng không có, nàng âm thầm may mắn mình chỉ sinh một, nếu là có hai đứa như vậy, nàng phỏng chừng cũng không cần sống.
Đây chỉ là ý tưởng của nàng không có nghĩa là ai cũng muốn như vậy.
"Lão bà a." Lãnh Hạo Nguyệt vào lúc ăn cơm tối bỗng nhiên nói "Nàng xem, chúng ta hiện tại chỉ có hai người con, Bảo Bối mỗi ngày đều phải học tập, chỉ còn lại một mình Bối Bối, nhiều lúc cô đơn a..."
Nhạc Du Du vừa nghe thấy có đạo lý, Bối Bối có một mình sẽ rất cô đơn , không khỏi gật gật đầu.
Advertisement
00:00
/
00:16
"Vì thế a, ta nghĩ cần tìm cách..." Lãnh Hạo Nguyệt thấy gian kế thực hiện được liền nở nụ cười. (Hạo ca gian wá aaa =]]])
"Tìm cách gì?" Nhạc Du Du bỗng nhiên cảnh giác kéo cự ly với hắn ra, người này cười như thế làm cho người khác run sợ đâu?
"Đó chính là..." Lãnh Hạo Nguyệt giảo hoạt cười cười, "Chế tạo cho con thêm mấy huynh đệ tỷ muội đi..."
"A?" Nhạc Du Du sửng sốt, sinh con? Nàng thế nhưng lại tiếp thu chính sách giáo dục kế hoạch hóa ra đình, ưu sanh ưu dục, một đôi phu thê một hài tử a, nàng cũng không muốn sinh nhiều, nghĩ tới đây, xoay người bỏ chạy, lại bị Lãnh Hạo Nguyệt một tay kéo vào trong lòng.
"Lãnh Hạo Nguyệt, ta cho chàng biết a, một Bối Bối này đã đủ làm cho ta đau đầu, chàng đừng muốn cho ta trở thành máy sinh con, ta mặc kệ..." Nhạc Du Du lắc đầu như tróng bỏi
"Tiểu Du Du..." Lãnh Hạo Nguyệt không có tức giận, lại bỗng nhiên quyệt miệng, trong đôi mắt to thế nhưng nháy mắt liền dày hơi nước, "Tiểu Du Du không thích Hạo nhi ..."
Ách? Nhạc Du Du đầu óc nhất thời không kịp phản ứng.
"Du Du, Hạo nhi thật ngoan ." Lãnh Hạo Nguyệt miệng càng quyệt càng cao, "Nàng đừng không để ý tới Hạo nhi có được hay không? Hạo nhi muốn hôn thân..." (ta bấn, ta bấn với Hão ca =]]])
Nhạc Du Du nổi lên một lớp da gà, người này sao lại, lại, lại giả bộ ngốc? Không được không thể rút lui a. Chỉ là, vì sao vừa nhìn thấy ánh mắt vô tội kia của hắn nàng đã cảm thấy không đành lòng? Giống như một khi nói cự tuyệt, liền là như một loại phạm tội.. tay kia không tự chủ liền đưa tới, ôm Lãnh Hạo Nguyệt: "Hạo nhi ngoan nha, ta tại sao có thể không để ý tới Hạo nhi đâu?"
Thế nhưng, lời còn chưa nói hết đâu, đã bị người ngăn chặn miệng, sau đó đã bị hôn đến thất linh bát lạc, chờ đến khi nàng kịp phản ứng, đã sớm chuyển từ trên bàn đến trên giường, bị người đặt ở dưới thân ...
Khai Nguyên mùa hạ năm thứ chín.
Hoàng hậu trong tẩm cung, từng tiếng kêu thê thảm tiếng la bên tai không dứt. Bên trong mỗi một tiếng hô, người ngoài cửa liền run run một chút.
"Đã là lần sinh thứ bốn, sao lại có thể đau như thế?" Lãnh Hạo Nguyệt khẩn trương lòng bàn tay ứa ra mồ hôi, không phải nói là càng sinh càng được thuận lợi sao? Thế nhưng Nhạc Du Du lại vừa vặn tương phản, thời gian sinh Bối Bối rấ thuận lợi, sau này càng sinh càng gian nan. Mà lần sinh thứ 4 này lại đã năm canh giờ a, nếu không có Ngọc công công canh giữ ở cửa không cho vào, hắn đã sớm liền vọt vào.
Ở bên người Lãnh Hạo Nguyệt, mấy đứa con còn đứng theo thứ tự từ cao đến thấp.
"Phụ hoàng, an tâm một chút chớ nóng." Lúc này Bảo Bối mười bốn tuổi đã rất có khí chất đế vương vẻ mặt trấn tĩnh, "Không nên một lần gặp chuyện của mẫu thân người liền tự loạn trận cước có được hay không? Nữ nhân sinh con sẽ đau... Lại nói có Thanh Thanh a di ở bên trong, sẽ không có chuyện gì..."
Lãnh Hạo Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó vỗ vỗ bờ vai của hắn.
"Đại ca dường như hiểu lắm nha." Bên cạnh hắn là Bối Bối chín tuổi, lúc này vẻ mặt cực kỳ kỳ quái quay đầu nhìn hắn, "Chẳng lẽ huynh đã sanh?"
Cục cưng không nói gì liếc mắt, nếu hắn có thể sinh không phải thành quái vật sao?
"Ai." Bối Bối nhìn đại ca không để ý tới mình, không sao cả nhún nhún vai, nhìn cửa phòng thở dài, "Mẹ thật thảm... Bất quá, ta nghĩ tương lai ta sinh con chắc chắn sẽ không đau như thế..."
Tất cả mọi người hắc tuyến tức khắc nổi lên.
"Nhị tỷ, tỷ muốn sinh con cho ai?" bên cạnh Bối Bối là một đôi long phượng thai sáu tuổi, Nhạc Du Du đặt cho bọn hắn biệt danh là Đoàn Đoàn, Viên Viên, lúc này, muội muội Viên Viên vẻ mặt tò mò nhìn Bối Bối.
"Này a, nhị tỷ còn chưa có suy nghĩ qua." Bối Bối vô cùng nghiêm túc tự hỏi, "Bất quá, ta vẫn cảm thấy Thanh Long thúc thúc không tệ, chính là có điểm già rồi, thế nhưng, ta nghĩ a, được thông qua hẳn là còn có thể..." Nói xong, quay đầu hướng Thanh Long chợt nhíu mày.
Mọi người liền nhịn không được co quắp đứng lên, nhất là Thanh Long, khóe miệng cơ hồ đã chuột rút.
"Nha." Viên Viên vòng vo chuyển mắt to lại lắc đầu, "Muội vẫn cảm thấy Mạc Phàm ca ca tốt hơn, tương lai muội sẽ sinh con cho huynh ấy ..."
Viên Viên vừa mới dứt lời, đứng ở bên người Trình Dật, Trình Mạc Phàm bảy tuổi bỗng nhiên đã đi tới, đánh giá nàng một chút: "Ngươi muốn sinh con cho ta cũng không phải là không thể được, thế nhưng, quay ngược thời gian sẽ không gọi muội khó nghe như thế thì tốt rồi..."
"Ta cùng mẹ căn bản cũng không phải người cùng cấp bậc, không nên dùng ánh mắt của nàng nhìn ta có được hay không?" Viên Viên lại bỗng nhiên giương đầu nhỏ lên, thần sắc cực kỳ chẳng đáng.
Cái trán mọi người hoa lệ lệ xuất hiện ba đạo hắc tuyến, lời này nếu như bị Nhạc Du Du nghe thấy được, phỏng chừng lại muốn giơ đế giầy nện người.
"Nữ nhân thật phiền phức." Đoàn Đoàn nhịn không được liếc mắt.
"May mắn ta không phải nữ nhân..." Lúc này, ít nhất, Hòa Hòa vừa mới hơn hai tuổi một chút bỗng nhiên nãi thanh nãi khí nói một câu.
Mọi người thực sự không nhịn được, chỉ nghe ầm một tiếng, tập thể té xỉu.
Nhưng vào lúc này, trong phòng bỗng nhiên lại truyền đến một tiếng la tê tâm liệt phế: "Lãnh Hạo Nguyệt, chàng là tên khốn kiếp..."
Lãnh Hạo Nguyệt vội vàng từ trên mặt đất bò dậy, sau đó phụ họa theo đuôi: "Ta là tên hỗn đản..."
Mấy đứa con nhịn không được tập thể vỗ trán một cái, có phải ta cũng có điểm hơi quá hay không?
"Chàng, nếu như còn dám làm cho ta sinh con, ta sẽ cùng chàng ly hôn, ta liền rời nhà trốn đi, ta liền hồng hạnh xuất tường..." Nhạc Du Du tức giận a, chính mình chuyển động càng ngày càng đau đâu? Vốn là không nên sinh, thế nhưng, vẫn là ở giai đoạn nguy hiểm bị cái tên phẫn heo ăn cọp con kia ném trên giường a, nàng thật bi thảm a...
"Được được, không sinh..." Lãnh Hạo Nguyệt nghe nàng nói tội, thấy mình cũng khổ sở a, mỗi lần cũng đều là phát thệ không bao giờ làm cho nàng sinh nữa, thế nhưng, chính là nhịn không được muốn chạm vào nàng a...
Trong phòng tiếng kêu càng lúc càng lớn .
"Các ngươi nói lần này là đệ đệ hay là muội muội?" Đoàn Đoàn bỗng nhiên nhìn mọi người liếc mắt một cái, phá vỡ trầm mặc của mọi người, cũng làm cho bầu không khí lo nghĩ hòa hoãn một chút.
"Đương nhiên là muội muội." Bối Bối liếc mắt một cái, "Mẹ gọi lão ngũ là Hòa Hòa, rõ ràng lão Lục chính là Mỹ Mỹ a, đây không phải là muội muội thì là cái gì?
"Không cần thiết." Bối Bối lắc đầu, "Cũng nói không chừng là một đệ đệ nha, xác suất này thế nhưng lại chiếm năm mươi phần trăm ."
Tất cả mọi người nhịn không được hỗ liếc mắt nhìn, cũng đúng a, vạn nhất là một nam hài, chẳng lẽ cũng muốn gọi Mỹ Mỹ? Bọn họ tựa hồ cũng đã biết trước tương lai một ngày nào đó, một đứa bé trai đuổi theo mẹ yêu cầu cải danh rầm rộ ...
Rốt cuộc, sau khi trải qua thời gian bảy canh giờ thống khổ dày vò, Nhạc Du Du rốt cuộc sinh nở thành công, khi một tiếng khóc nỉ non kia truyền đi ra, tất cả mọi người nhịn không được thở dài một hơi, Mỹ Mỹ rốt cuộc cũng giáng sinh .
"Chúc mừng hoàng thượng, hoàng hậu lại sinh hạ một... Hoàng tử."
Thanh âm kết quả báo hỉ này, lại làm cho mọi người cũng nhịn không được oa một tiếng, Mỹ Mỹ thật là đệ đệ nha.
"Thực sự là quái lạ hiếm thấy." Lúc này, Bảo Bối lại bỗng nhiên nở nụ cười, "Ai nói nhất định sẽ là Hòa Hòa Mỹ Mỹ ? Chẳng lẽ Hòa Hòa Thuận Thuận lại không được sao?"
Cũng đúng nha. Mấy người cây cải đỏ đầu hiểu ra, kính nể ngôn ngữ biểu, vẫn là đại ca lợi hại nha...
Khai Nguyên năm thứ mười, lúc trước Lãnh Hạo Nguyệt định ra mười năm chi kỳ cuối cùng đã tới, thế là, Lãnh Hạo Nguyệt hạ chiếu thoái vị, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Lãnh Thiên Hựu Bảo Bối mười lăm tuổi, sau đó mang theo Nhạc Du Du cùng bọn nhỏ ra khỏi hoàng cung, ở trong Tấn vương phủ trước đây, mà lúc này Tấn vương phủ đã sớm sửa thành biệt viên của hoàng gia.
Lãnh Thiên Hựu sau khi đăng cơ, định quốc hiệu Thánh Nguyên, là một ông tổ văn học. Cuộc sống của nhân chúng ở Băng Diễm Quốc cũng ngày càng phồn thịnh hơn, chỉ bất quá, đối với cảm tình của phụ hoàng mẫu hậu, hắn cũng không thích ở trong hoàng cung, cũng không có việc gì liền hướng biệt viện chạy.
Thánh Nguyên năm thứ bảy, có một ngày, Lãnh Thiên Hựu hai mươi hai tuổi bỗng nhiên liền dẫn theo một cô nương đi tới biệt viện. Lúc này, Lãnh Hạo Nguyệt cùng Nhạc Du Du đang ở trong phòng chơi cờ, còn chưa có vào cửa phòng, đã có thể nghe tiếng kêu la của Nhạc Du Du, "Không tính là làm lại".
"Phụ hoàng, mẫu hậu." Lãnh Thiên Hựu đi vài bước chạy vào gian phòng.
"Bảo Bối tới." Nhạc Du Du vừa nhìn hắn, vội vàng đưa mấy quân cờ trong tay ném loạn xạ, dù sao nhiều năm như vậy lúc nào cũng thua, vừa lúc làm rối quên đi.
Cục cưng đồng tình liếc mắt nhìn phụ hoàng, nhưng, trong mắt Lãnh Hạo Nguyệt không có một tia không kiên nhẫn, cũng tràn đầy sủng nịch, không khỏi hiểu ý cười. Kéo tay Nhạc Du Du: "Mẫu hậu, hài nhi dẫn theo một người đến gặp chúng ta."
"Ai a?" Nhạc Du Du nghe tới hưng trí, nhìn mắt Lãnh Hạo Nguyệt, "Là bạn gái sao?"
Lãnh Thiên Hựu mỉm cười, lúc này mới từ bên ngoài lôi một nữ hài tử tiến đến.
"Thỉnh an thái thượng hoàng, Thỉnh an thái hậu..." Nữ tử vào cửa vội vàng thi lễ, bất quá tư thế có điểm không được tự nhiên.
"Quên đi, ta sợ nhất điều này, miễn." Nhạc Du Du cũng không thèm để ý, vội vàng ngăn nàng lại. Nhưng vào lúc này, Tiểu Hỉ bưng trà đi tới, thời gian nữ tử đứng dậy không cẩn thận huých nàng một chút.
"Sorry..." Nữ tử phản xạ có điều kiện tính đỡ Tiểu Hỉ, sau đó thói quen nói một câu.
Nhạc Du Du vừa nghe xong, nhất thời trước mắt sáng ngời, kéo lại nữ tử: "What' s your name?"
Nữ tử hiển nhiên cũng sửng sốt, lúc này mới ý thức tới vừa rồi có thói quen nói Tiếng Anh , thế nhưng, nghe xong câu hỏi của Nhạc Du Du, lập tức kinh hỉ trả lời: "My name is FANGJING."
Lãnh Hạo Nguyệt cùng Lãnh Thiên Hựu hai mặt nhìn nhau, tuy rằng không rõ các nàng nói cái gì, nhưng lại biết, cô gái này hẳn là người ở quê hương của Nhạc Du Du, vì thế, cũng không cắt đứt các nàng.
"World Expo kết thúc?" Nhạc Du Du tiến thêm một bước xác nhận.
"Còn không có đâu." Phương Tĩnh lắc đầu, "Đừng nói nữa, ta chính là đi Thượng Hải, không nghĩ tới thời gian buổi đêm du sông Hoàng Phố rơi vào trong nước, ai biết thế nhưng..." Nói len lén liếc mắt nhìn Lãnh Thiên Hựu bên cạnh, mặt trong nháy mắt liền đỏ.
Trên gương mặt lãnh khốc Lãnh Thiên Hựu lại cũng có một tia mất tự nhiên.
"Cục cưng, vì sao lại quen biết đâu?" Nhạc Du Du nhìn hai người liếc mắt một cái, sau đó tò mò nhìn Lãnh Thiên Hựu.
"Nàng..." Lãnh Thiên Hựu nhìn Nhạc Du Du liếc mắt một cái, sau đó cắn môi, "Nàng đập bể nóc hoàng cung, rơi vào trong bồn tắm của thần nhi ..."
"Ha ha..." Lãnh Hạo Nguyệt cùng Nhạc Du Du nhịn không được phá lên cười, tiểu tử này nhiều năm như vậy cho tới bây giờ không đưa một nữ hài tử nào cho bọn hắn nhìn, lại không nghĩ rằng, cũng sẽ cùng kết duyên với nữ nhân xuyên qua, chỉ là không biết, kế tiếp, hai người bọn họ lại sẽ phát sinh những sự cố gì đâu?
Nhạc Du Du là vô cùng chờ mong đâu.
Không bao lâu, Bối Bối cũng đưa người tới, trong lúc nhất thời, trong toàn bộ biệt viện tiếng cười không ngừng, hay là, hạnh phúc chính là như vậy đi, có thể cùng người tương thân tương ái ở cùng một chỗ, trò chuyện nói chuyện phiếm, thậm chí cãi nhau...
Mà lúc này, trong góc phòng biệt viện, hai lão con chuột cũng đang gắt gao rúc vào với nhau, nghe tiếng hoan hô tiếng cười bên ngoài, vẻ mặt cảm thấy mỹ mãn, vô luận khổ đau, chúng nó cũng đều chưa từng xa nhau, thế này là đủ rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top