Chương 190



Nhạc Du Du đại não ong lên một chút, giống như chọc phải tổ ong vò vẽ, tức giận làm cho nàng muốn ngất đi, chỉ tiếc, trong đầu tuy rằng lộn xộn, nhưng lại vô cùng thanh tỉnh. Lãnh Phi Nguyệt hôn triền miên mà bá đạo, căn bản là không cho nàng có bất kỳ cơ hội phản kháng, thậm chí ngay cả nàng khi nàng muốn cắn hắn, đều bị hắn xem thấu, cằm trong nháy mắt bị nắm mà không thể không mở hàm răng ra, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tùy ý hắn ta cần ta cứ lấy như vậy.

Nhạc Du Du không biết Lãnh Hạo Nguyệt rốt cuộc lúc nào có thể đến, thế nhưng, thân thể của Lãnh Phi Nguyệt biến hóa nàng đã cảm nhận được, nàng không phải tiểu nữ sinh ngây ngô, nàng biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, vì thế, nàng không dám mạo hiểm, tuy rằng là một người hiện đại, tình một đêm đều nhìn quen lắm rồi, thế nhưng, đối tượng tuyệt đối không thể nào là Lãnh Phi Nguyệt, vì thế, nàng nhất định phải phản kháng.

Chỉ là, tay chân bỗng nhiên không thể cử động, độc phấn cùng ngân châm căn bản là phát không ra đi.

"Tiểu Du Du thân ái." Lãnh Phi Nguyệt ngẩng đầu, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đôi môi của Nhạc Du Du hơi có điểm sưng đỏ, "Không chuyên tâm nha, chuyện đó phải bị trừng phạt... Ngươi xem, mặt trăng đều đã chìm xuống, đêm trăng đẹp như vậy lãng phí thật đúng là thật là đáng tiếc đâu..."

Tuy rằng thanh âm của hắn vô cùng ôn nhu, thế nhưng, Nhạc Du Du lại nghe thành kinh hồn táng đảm. Chỉ là, nàng hiện tại đã bị điểm huyệt đạo, không thể động, môi bị hắn ngậm, cũng vô pháp nói chuyện, cũng chỉ có thể trợn to mắt nhìn hắn.

Lãnh Phi Nguyệt mỉm cười, lấy tay nhẹ nhàng đem ánh mắt của Nhạc Du Du khép lại: "Hôn môi là phải nhắm mắt lại." Nói xong, đầu lại cúi xuống tới, hung hăng hôn lên nàng, một đôi tay cũng bắt đầu không thành thật lên...

Tâm Nhạc Du Du bỗng nhiên có loại cảm giác rất bi thương: "Lãnh Phi Nguyệt..." Nhưng bởi vì hắn gặm cắn mà trở nên mơ hồ không rõ.

Fullscreen

"Xuỵt." Lãnh Phi Nguyệt lại bỗng nhiên đình chỉ động tác trên tay, sau đó ngẩng đầu tự tiếu phi tiếu hướng nàng làm một động tác chớ có lên tiếng, ôm lấy nàng nhẹ nhàng đặt ở chiếc ghế bên cạnh nhà gỗ, "Ngoan ngoãn, xem thật kỹ đêm nay ai sống ai chết."

Nhạc Du Du trong lòng cả kinh lại vui vẻ, tướng công tới rồi sao?

Vào lúc này, dưới chân núi quả nhiên truyền đến tiếng sàn sạt, hơn nữa, càng ngày càng rõ ràng, Nhạc Du Du trong lòng không khỏi một trận khẩn trương.

Lãnh Phi Nguyệt nhưng nhẹ nhàng điểm lên môi Nhạc Du Du một cái, hơi lắc đầu: "Hắn tới thật đúng là không phải lúc, bất quá, Tiểu Du Du, nhớ kỹ, nếu như ta sống, ta sẽ đem ngươi nhốt bên người cả đời, cho dù ngươi hận ta cũng không sao cả."

"Biến thái." Nhạc Du Du thật sự là không biết phải nói người kia như thế nào.

Lãnh Phi Nguyệt đang lơ đễnh, bỗng nhiên đứng dậy, ở bên cạnh một nơi dùng sức vỗ một cái, nóc nhà gỗ kia bỗng nhiên liền ra đi, sau đó một sợi dây nắm ở tại trong tay của hắn.

Nhạc Du Du quay đầu nhìn hắn, bỗng nhiên lại có một loại cảm giác rất xâu. Quả nhiên, chỉ thấy Lãnh Phi Nguyệt dùng sức lôi kéo sợi dây, một túi lưới bị kéo lên, mà trong túi lưới đấy đích thực là Bảo Bối đang ngủ say.

"Lãnh Phi Nguyệt, ngươi có phải là người hay không? Hắn còn nhỏ như vậy a, ngươi thực sự sẽ hối hận ..." Nhạc Du Du kinh khủng lắc đầu, lớn tiếng hô.

"Không có biện pháp, tuy rằng ta rất thích tên tiểu tử này, thế nhưng, hắn lại nhận Lãnh Hạo Nguyệt làm cha." Lãnh Phi Nguyệt lắc đầu, "Ta sẽ nhân từ một chút, làm cho hắn không tận mắt thấy hiện thực tàn nhẫn này." Nói xong, phi thân lên, trên người Bảo Bối nhấn một cái, sau đó đem sợi dây buộc ở tại trên ghế Nhạc Du Du đang ngồi.

Nhạc Du Du biết, hắn điểm huyệt ngủ cho cục cưng, như vậy vô luận phát sinh cái gì, hắn tạm thời cũng sẽ không tỉnh lại, nàng cũng biết, mình không thể tùy tiện đứng dậy, bằng không, cái ghế này căn bản không bằng trọng lực của Bảo Bối.

"Lãnh Phi Nguyệt, ngươi thực sự sẽ hối hận." Nhạc Du Du thở dài, cũng lại bi ai, mỗi người đều có số mệnh của mình, Bảo Bối, ngươi có cha ruột như vậy, cũng là số mệnh của ngươi a.

Nhưng vào lúc này, Nhạc Du Du bỗng nhiên nghe thấy được thanh âm một trận ám khí phá không, không khỏi mở to hai mắt nhìn nhìn về phía hơi nghiêng, tâm trong nháy mắt nhói lên, Lãnh Phi Nguyệt thực sự rất đê tiện, lại bố trí ám khí, hi vọng tướng công không có việc gì a.

"Tiểu Du Du, ngươi nói hắn có thể bị bắn thành con nhím hay không a?" Lãnh Phi Nguyệt tựa hồ rất tiếc hận lắc đầu, "Vậy thực sự đáng tiếc, cao như vậy, mà ngã xuống, máu thịt lẫn lộn..."

Nhạc Du Du tâm liền theo lời của hắn trầm xuống tận đáy cốc, tuy rằng khí trời đủ lãnh, thế nhưng, nàng vẫn là nhịn không được một thân mồ hôi lạnh toát ra.

Qua một hồi lâu, thanh âm ám thanh không thấy, một thân ảnh liền bay qua, liền như vậy lẳng lặng đứng ở nơi đó, gió đêm gợi lên áo bào đồng dạng màu nguyệt sắc của hắn, Nhạc Du Du dùng sức mở to hai mắt nhìn, nháy mắt không nháy mắt nhìn hắn, sau đó bỗng nhiên liền nở nụ cười, là Hạo nhi của nàng tới.

"Lãnh Hạo Nguyệt, ngươi tới thật không đúng lúc."Taycủa Lãnh Phi Nguyệt ở trên mặt Nhạc Du Du nhẹ nhàng sờ soạng một chút, "Quấy rầy chuyện tốt của chúng ta có biết hay không?"

"Lãnh Phi Nguyệt, lấy tay bẩn thỉu của ngươi ra." Lãnh Hạo Nguyệt từng bước một đã đi tới, sau đó khoảng cách khoảng một thước ở trước mặt hắn thì dừng lại, hận không thể đem móng vuốt kia chặt bỏ.

"Cảm xúc thư thái như vậy, mùi vị cảm giác đẹp như vậy, ta sao có thể lấy ra được?" Lãnh Phi Nguyệt cười lạnh một tiếng, thanh âm nhẹ nhàng phiêu phiêu.

"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Lãnh Hạo Nguyệt dừng bước, ánh mắt sắc bén, toàn thân sát khí ngay cả Nhạc Du Du tựa hồ cũng cảm nhận được.

"Ngươi chỉ cần tự sát, như vậy bọn họ sẽ không việc gì." Lãnh Phi Nguyệt nói xong rất là dễ dàng, sau đó giương mắt tà liếc nhìn nam nhân cách đó không xa, đương nhiên, hắn còn có thể chiếu cố nàng thật tốt.

"Được." Lãnh Hạo Nguyệt không chút lựa chọn gật đầu, sau đó giơ lên kiếm của mình.

"Lãnh Phi Nguyệt, ngươi còn có phải là nam nhân hay không?" Nhạc Du Du nóng nảy, há mồm liền mắng lớn lên, "Thế nào mỗi lần đều lấy nữ nhân ra uy hiếp người khác? Có bản lĩnh các ngươi đơn đả độc đấu đi, người nào thắng mới là anh hùng..." Trong lòng sốt ruột, nhưng Lãnh Hạo Nguyệt sẽ không thật ngốc để tự sát đi?"Ngươi là không có bản lĩnh đi? Nạo loại..."

"Tiểu Du Du, Ngươi thật nhiều lời." Lãnh Phi Nguyệt lại bỗng nhiên đưa tay điểm á huyệt của nàng, "Như vậy, sẽ phá hư bầu không khí ..."

Cũng là lúc Lãnh Phi Nguyệt điểm huyệt Nhạc Du Du trong nháy mắt, thân hình của Lãnh Hạo Nguyệt đã động, nguyên bản bảo kiếm của mình lúc này đâm thẳng vào yết hầu của Lãnh Phi Nguyệt.

Lãnh Hạo Nguyệt tốc độ quá nhanh, Lãnh Phi Nguyệt tuy rằng sớm có chuẩn bị, nhưng phản ứng vẫn không kịp cho lắm, đành phải nghiêng người, bảo kiếm trong tay làm về đỡ, cứ như vậy, hắn cũng là bị ép ly khai bên người Nhạc Du Du.

Lãnh Hạo Nguyệt chiếm thượng phong, liền tuyệt đối sẽ không để cho hắn tới gần Nhạc Du Du, hai người trong nháy mắt đánh tới cùng nhau, dưới ánh trăng, hai nam nhân tuấn mỹ đồng dạng bạch y áo bào trắng, đường kiếm mê hoặc, nếu trong không khí không tràn ngập nồng đậm sát khí, thật đúng là làm cho người ta nhịn không được khen ngợi hình ảnh phiêu dật này

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top