Chương 156
Nhìn liệt hỏa băng tằm biến hóa trong rương, làm cho tất cả mọi người nhịn không được nới rộng ánh mắt cùng miệng ra. Nhất là Nhạc Du Du, lăng lăng nhìn không để ý đến ngón tay mình đang chảy máu, đều quên phản ứng.
Vẫn là Lãnh Hạo Nguyệt phản ứng đầu tiên, một tay lôi Nhạc Du Du qua đây, cầm một góc vạt áo băng bó cho nàng.
Phong Tuyệt cũng bị biến hóa của băng tằm làm cho chấn kinh rồi, không nghĩ tới, hắn kiếp này còn có thể thấy băng tằm biến sắc, không khỏi ngửa mặt lên trời phá lên cười, nhưng mà cười cười bỗng nhiên một ngụm máu tươi phun ra, tuy rằng ánh mắt vẫn trợn trừng, nhưng cũng đã khí tuyệt bỏ mình.
Vô Ưu khẽ thở dài, qua nhặt bản 《độc tập 》rơi trên mặt đất kia lên, liếc mắt nhìn, rốt cuộc hai tay hợp lại, thời gian hai tay cách xa ra thì, quyển sách nguyên bản đang lành lặn kia, lại bỗng nhiên liền biến thành bột phấn, rồi rơi xuống đất, một trận gió nhẹ thổi tới, liền phiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Mãi cho đến ra khỏi núi cốc, Nhạc Du Du còn đang đối với cái ngón tay đang bó như bánh trưng của mình đờ ra, nàng sống đã hai mươi mấy năm, cho tới bây giờ cũng không phát hiện ra máu của mình lợi hại như vậy? Nàng thậm chí ngay cả "Máu Gấu mèo" đều không phải mà chỉ là nhóm máu O bình thường nhất a...
Bởi vì Trình Dật trúng nhuyễn cốt tán, không thể cưỡi ngựa, tất nhiên cũng không thể chạy đi. Đành phải trở lại trong lãnh thổ của Băng Diễm, tìm một cái thôn nhỏ gần đấy, tìm nơi ngủ trọ.
Nhạc Du Du đã không còn nhìn ngón tay của mình, mà sửa lại nhìn tằm cưng trong rương thủy tinh, biến sắc kia chỉ ở bên trong có vẻ phá lệ chói lọi. Nhạc Du Du nhướng mày, bỗng nhiên liếc mắt nhìn Chu Tước cách đó không xa, khóe miệng quyến rũ.
Nhạc Du Du kỳ thực vẫn luôn cho rằng Trình Dật cùng Long Ngâm là thị vệ của Lãnh Hạo Nguyệt, thẳng đến lúc khai chiến về sau, nàng mới biết không phải là như vậy, Lãnh Hạo Nguyệt có tứ đại thiếp thân thị vệ khác, hơn nữa, thời gian nàng nhìn thấy Thanh Long, Bạch Hổ mới biết lúc trước mình rời nhà ra đi, nguyên lai hắn vẫn luôn phái người bảo vệ mình, là mình không để ý dụng ý, tự cho là đúng bỏ rơi Thanh Long, Bạch Hổ, kết quả là bị người ta trói lại...
Tựa hồ có chút nghĩ xa, Nhạc Du Du vội vàng vỗ cái trán của mình, sau đó cười hì hì hướng phía Chu Tước đi tới, trong tứ đại thị vệ này thì Chu Tước là một nữ tử.
Chu Tước cảm nhận được Nhạc Du Du tới gần, không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, lại phát hiện vương phi đối diện nàng cười âm hiểm không gì sánh được..., trong lòng không khỏi một trận sợ hãi.
"Tiểu Tước Tước." Nhạc Du Du cười híp mắt liền đi tới.
Mọi người cơ hồ đều cảm thấy một trận rét run.
"Vương phi." Chu Tước toàn thân nổi lên một tầng da gà, chỉ là tố chất tâm lý tương đối tốt, trên mặt biểu tình gì cũng không có, chỉ là hơi khom người, "Có gì phân phó?"
"Không có gì phân phó." Nhạc Du Du khoát khoát tay, "Chính là muốn mượn ít đồ dùng của ngươi một chút."
"Thỉnh vương phi phân phó." Chu Tước khom người như trước, trong lòng lại oán thầm, "Mượn đông tây thì mượn đông tây đi, sao lại gọi buồn nôn như vậy? Tiểu Tước Tước..." Toàn thân không khỏi giật mình một cái.
"Tiểu Tước Tước thật thống khoái." Nhạc Du Du không khỏi đưa tay ra cầm tay nàng, "Kỳ thực cũng không có gì, chính là muốn mượn một giọt máu của ngươi dùng một chút."
Nhạc Du Du vừa dứt lời, chỉ thấy trong tay phải của Chu Tước bỗng nhiên xuất hiện một thanh chùy thủy, sau đó nhẹ nhàng khoát tay, ngón trỏ tay trái nhất thời có giọt máu giọt xuống tới.
"Này, làm gì cũng phải chuẩn bị biết không?" Nhạc Du Du lại càng hoảng sợ, nhịn không được liếc mắt, nữ nhân này cũng quá thành thật chứ? Vội vàng đem tay Chu Tước kéo đến tằm cưng phía trên, giọt máu đỏ tươi nhỏ tích tích vào trong rương thủy tinh.
Chỉ là, tằm cưng ở trong đó thật giống như là không phát hiện ra máu tiên khác nhau, như cũ là ngủ ngủ, ngủ gà ngủ gật ngủ gà ngủ gật, có một giọt máu khác nằm trên lưng tằm cưng, nó lại vẫn có thể giống như chó nhỏ, run run thân thể một chút, sau đó chậm rãi bò đi...
"Tại sao có thể như vậy a?" Nhạc Du Du kỳ quái lẩm bẩm, thậm chí đều quên buông ra tay Chu Tước.
"Này, nha đầu, ngươi đang làm cái gì?" Lúc này, Vô Ưu lão nhân bỗng nhiên đi đến, thấy Nhạc Du Du cầm tay Chu Tước về phía băng tàm kia đích thân lấy màu, không khỏi kêu to chạy tới, sau đó đẩy Nhạc Du Du ra.
"Ta thử nghiệm một chút mà thôi a." Nhạc Du Du có điểm chột dạ nhỏ giọng nói thầm một câu.
"Thử nghiệm?" Vô Ưu lão nhân râu mép đều phải vắt lên, "Ngươi có biết ngươi thiếu chút nữa phá hủy những bảo bối này hay không a?"
"Không thể nào?" Nhạc Du Du nhíu mày, "Chẳng qua là cho chúng nó uống chút máu mà thôi a..."
"Mà thôi?" Âm điệu của Vô Ưu lão nhân trong nháy mắt đề cao, sau đó một tay như cây hòe đi tới, "Ngươi có biết băng tằm này rất có cá tính a hay không? Không đúng máu chắc chắn sẽ không uống , nếu như ngươi không cho nó uống, nó sẽ chính mình bế khí hít thở không thông mà chết ..."
"A?" Nhạc Du Du trong nháy mắt mở to hai mắt nhìn, "Đây cũng có nói quá không thế?"
"Thứ này a, sống là bảo, thế nhưng một khi đã chết, trong nháy mắt sẽ hóa thành một bãi nước, vậy thì cái gì đều không phải là..."
A. Nhạc Du Du bất đắc dĩ nhức đầu.
Trong lúc nói chuyện, Vô Ưu lão nhân đã nhanh nhẹn đem vài giọt máu của Chu Tước tích trong rương lau đi ra, sau đó lại dùng cái nhíp nhỏ đem liệt hỏa băng tằm đã biến thân kia lấy đi ra, đặt ở một cái rương nho nhỏ, sau đó hướng về phía tứ đại thị vệ nói: "Bảo vệ cái rương này, sau này ngàn vạn đừng cho nữ nhân này đến gần." Nói xong xoay người rời đi.
Nhạc Du Du xấu hổ nhức đầu, hướng Chu Tước nhếch miệng cười: "Không có ý tứ a, Tiểu Tước Tước, lãng phí vài giọt máu của ngươi a." Sau đó, còn không chờ Chu Tước trả lời liền đuổi theo Vô Ưu lão nhân chạy ra ngoài.
Chỉ để lại tứ đại thị vệ ở trong phòng ngươi xem một chút ta, ta xem một chút ngươi, sau đó tập thể khóe miệng chuột rút.
"Lão đầu, có phải chỉ có máu của ta mới có thể làm cho băng tằm này khởi biến hóa hay không?" Nhạc Du Du đi theo phía sau Vô ưu không ngại học hỏi kẻ dưới.
Vô Ưu lão nhân gật gật đầu.
"Vậy tằm cưng này lúc biến thân dùng làm gì a?"
"Muốn biết?" Vô Ưu lão nhân bỗng nhiên liền thần bí nở nụ cười.
Nhạc Du Du lập tức gật đầu như con gà con.
"Nó không chỉ có có thể khắc chế được độc trùng, còn có thể giải bách độc." Vô Ưu lão nhân liếc mắt nhìn vẻ mặt thành thật của Nhạc Du Du, mỉm cười, "Thậm chí còn là có thể khởi tử hồi sinh..." Nói xong, liền đi tới bếp lò trước mặt, phía trên kia chính là một đôn sắc thuốc.
Vô Uu đem băng tàm kia lấy đi ra, sau đó đem phần đuôi của nó dùng một cây ngân châm đâm rách, trong nháy mắt thì có dịch thể hồng sắc chảy ra, rơi vào trong chén thuốc nhỏ ba bốn giọt, sau đó đem băng tàm kia thu hồi, thả lại vào trong rương.
Nhạc Du Du biết, Trình Dật trúng Nhuyễn cốt tán rất là lợi hại, có thể cho toàn bộ đầu khớp xương của người trong nháy mắt đều mềm, thậm chí ngay cả đầu đều không nâng dậy được, hơn nữa, cho dù có giải độc này, muốn khôi phục cũng phải cần một thời gian tu dưỡng .
Thế nhưng, Trình Dật uống chén thuốc có lẫn vào máu của liệt hỏa băng tằm, chỉ một buổi tối, là có thể xuống giường, tuy rằng nội lực còn chưa khôi phục, thế nhưng cũng đã là bộ dạng người bình thường.
Nhạc Du Du nhìn biến hóa của Trình Dật, trong lòng là kích động vạn phần a, ai nói nàng không thể cứu vớt thế giới? Ít nhất máu của nàng là có thể cứu vớt thương sinh linh a... Bất quá, nàng lại một lần nữa nhắc nhở mình bình tĩnh, cũng hạ quyết tâm sau này phải bảo vệ tốt để không bị thương a, máu của mình là thứ rất thần kỳ....
Cũng không biết, nếu như nàng hiến máu mà nói, thì nhân viên công tác có thể cho nàng hơn một bình sữa tươi hay không đâu?
Trình Dật lại trải qua cho tới tận trưa hôm sau, rốt cuộc cũng khôi phục năm sáu phần công lực đi, thế nhưng, lấy võ công của Trình Dật năm sáu phần công lực ở trên giang hồ hẳn là cũng có thể thành nhị cao thủ, vì thế, mọi người cũng quyết định trở về quân doanh, Liệt Nhật quốc kia hẳn là sẽ mau chóng biết tin tức trùng độc bị tiêu hủy, nơi đây không thích hợp ở lâu.
Chỉ là, Lãnh Hạo Nguyệt bọn họ không biết ngay khi bọn họ vừa rời đi khỏi sơn cốc không lâu sau, Sở Thiên Thiên kia liền phái người tới sơn cốc, lại phát hiện ra Phong Tuyệt bị giết, độc trùng bị hủy, sợ hãi vội vàng trở lại báo tin, chỉ tiếc, không đợi đi được xa đã bị người ngăn cản lối đi.
"Người nào?" Mấy người thị vệ kia sửng sốt.
"Muốn mạng của các ngươi." Nam Cung Lan Lan một bên lắc roi của mình, một bên cười, "Là chính các ngươi tự ra tay? Hay là cô nãi nãi ta tống các ngươi một đoạn đường đây?" Trong lúc vô ý gặp Hạo ca ca bọn họ tiêu hủy độc trùng, nàng cũng thuận tiện giúp một tay đi.
Mấy người kia hai mặt nhìn nhau, sau đó bỗng nhiên cùng cầm binh khí sáng lên hướng về phía Nam Cung Lan Lan vọt tới.
Nam Cung Lan Lan vội vàng vung roi lên, sau đó cùng mấy người thị vệ đánh tới. Hoa Hồ Điệp thì ỷ ở trên một cây đại thụ bên cạnh, trong miệng ngậm một cây cỏ nhỏ, biếng nhác nhìn vài người tranh đấu.
Nam Cung Lan Lan võ công không kém, đối phó với mấy người thị vệ này là dư sức vì thế, chỉ chốc lát đã đem vài người đánh ngã xuống đất.
"Hừ." Nam Cung Lan Lan đắc ý hướng về phía vài người mặt nhăn mũi nhỏ, muốn trở về báo tin? Không có cửa đâu, sau đó vỗ vỗ tay xoay người rời đi.
Thế nhưng, mấy người ngã xuống đất kia tựa hồ còn chưa có người chết ngay, lúc Nam Cung Lan Lan xoay người, bỗng nhiên mở mắt, nhưng phi đao trong tay kia còn chưa kịp bắn ra đâu, một cục đá liền bay tới, vừa lúc đánh vào trên huyệt thái dương của hắn, óc vỡ toang, lần này triệt để chết không nhắm mắt nằm úp sấp xuống.
Nam Cung Lan Lan một chút cũng không phát hiện ra biến hóa phía sau, vài bước đi tới trước mặt Hoa Hồ Điệp: "Ngươi còn muốn cùng bản quận chúa đi tới khi nào?"
"Theo tới khi nàng đáp ứng gả cho ta mới thôi." Hoa Hồ Điệp hì hì cười.
"Nằm mơ." Nam Cung Lan Lan liếc hắn một cái, sau đó xoay người rời đi, "Ta sẽ không gả cho một hái hoa tặc đâu."
"Nàng suy nghĩ một chút nữa đi, nàng xem vì nàng mà ta cũng đã rửa tay gác kiếm a." Hoa Hồ Điệp lập tức kêu lớn lên, "Con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng a."
Nam Cung Lan Lan không thèm nhìn, như trước ngước đầu nhỏ tiếp tục đi về phía trước.
"Nàng xem, nam nhân giống ta ưu tú như vậy không nhiều lắm, lớn lên lại siêu suất, lại ôn nhu săn sóc, nàng cũng không thể quyết định qua loa a, qua thôn này đã có thể không có khách sạn ..." Hoa Hồ Điệp không ngừng cố gắng.
Nam Cung Lan Lan như trước không phản ứng.
"Ngươi thực sự chán ghét ta như thế?" Hoa Hồ Điệp bỗng nhiên thanh âm lớn lên, "Quên đi, vậy ta có thể đi a." Nói xong đứng lại, thanh âm lại đề cao thêm mấy đề xi mét, "Ta đi thật a..."
"Đi mau." Nam Cung Lan Lan cũng không quay đầu lại khoát khoát tay.
"Nàng quá đả thương tâm người." Thanh âm Hoa Hồ Điệp trong nháy mắt bi thương lên, "Quên đi, dưa xanh hái không ngọt, nàng, bảo trọng đi..." Nói xong, thả người một cái không thấy bóng dáng.
Nam Cung Lan Lan lơ đễnh, tiếp tục đi về phía trước, thế nhưng đợi nửa ngày thực sự không có động tĩnh, vội vàng xoay người nhìn lại, nhưng không còn bóng dáng người nam nhân kia a?
"Hoa Hồ Điệp?" Nam Cung Lan Lan trong lòng không biết vì sao bỗng nhiên trầm xuống, "Ngươi đang ở đâu? Ta lệnh cho ngươi lập tức đi ra cho ta..."
Thế nhưng, trả lời nàng chỉ có tiếng gió thi thoảng thổi qua.
"Bản quận chúa nói cho ngươi biết, bản quận chúa không lạ gì ngươi, muốn đi liền đi xa một chút, sau này đừng để cho ta nhìn thấy ngươi..." Nam Cung Lan Lan tức giận viền mắt ửng đỏ, dùng sức dùng roi quật cỏ dại ven đường, "Thối hồ điệp, lạn hồ điệp..."
Hoa Hồ Điệp kỳ thực cũng không có đi xa, mà chỉ ẩn thân ở tại trên cây bên cạnh.
Nam Cung Lan Lan bỗng nhiên liền chạy đi nhanh chóng, thẳng đến khi mình mệt mỏi, lúc này mới ở một bên dòng suối nhỏ ngồi xuống, càng nghĩ càng ủy khuất, cuối cùng nhịn không được khóc rống lên: "Đều là bại hoại, đều khi dễ ta..." Mấy ngày nay nàng đã thành thói quen có người bên cạnh lao nhao, đùa nàng hài lòng, bồi nàng đùa giỡn, bây giờ, bỗng nhiên không ai , nàng thực sự không quen, "Hoa Hồ Điệp, ta không phải thật lòng muốn đuổi ngươi đi ... Ô ô..."
"Tiểu mỹ nhân, ai khi dễ ngươi?" Đúng lúc này, đi tới ba người, vừa nhìn cũng biết không phải người tốt lành gì, nhìn thấy Nam Cung Lan Lan một nữ tử độc thân ngồi ở bên dòng suối nhỏ khóc lớn không khỏi nở nụ cười đùa.
Nam Cung Lan Lan nghe thấy vậy ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy là ba người diện mạo khôi ngô vạm vỡ, không khỏi trong lòng cả kinh, nơi này là giao giới giữa hai nước, cường đạo giặc cỏ không ít, không phải là nàng cũng gặp được sơn tặc chớ?
Ba người thấy rõ khuôn mặt của Nam Cung Lan Lan rơi lệ đến hoa lê đẫm mưa, không khỏi có điểm choáng váng, cô nàng này cũng quá đẹp đi?
"Đại ca, xem ra lần này hạ sơn thu hoạch không nhỏ a." Trong đó một người dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt lại thủy chung không rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Lan Lan.
"Đúng vậy." Một nước bọt khác bởi vì không có lau kịp, đã tích tới bàn chân, không khỏi chà xát tay, "Ca mấy người đã lâu không nếm thức ăn tươi..."
Nam Cung Lan Lan biết mình gặp phải cướp sắc, vội vàng lau một mảnh nước mắt, sau đó đứng dậy liền đi.
"Tiểu mỹ nhân, chớ đi." Vài người lập tức ngăn cản của nàng lối đi, "Cùng các ca ca trở lại, các ca ca sẽ làm đau ngươi..." Nói xong, một người đưa tay ra bóp mặt Nam Cung Lan Lan.
"Muốn chết." Nam Cung Lan Lan vừa nghiêng đầu tránh thoát ma trảo kia, sau đó đôi mi thanh tú chau lại, roi trong tay liền không khách khí vung lên.
"Thét to, đâu còn là một tiểu cây ớt." Vài người nhìn nhau cười, "Bất quá, như vậy rất có vị." Nói xong, vài người hơi nghiêng người, lại tránh được roi của Nam Cung Lan Lan.
Nam Cung Lan Lan võ công không kém, thế nhưng cũng phải nhìn đối phó với người nào, hơn nữa muốn xem có người âm thầm hỗ trợ hay không. Bây giờ đối phó với ba đạo tặc võ công không tệ này, hơn nữa lực lớn vô cùng, rõ ràng là lực bất tòng tâm, rất nhanh liền ở vào thế hạ phong, bỗng nhiên một bất lưu thần, roi trong tay lại bị đối phương đoạt lấy.
"Ha hả..." Mấy nam nhân phá lên cười, sau đó mê đắm nhìn nàng.
"Hoa Hồ Điệp, ngươi nếu như không xuất hiện nữa, ta liền cả đời cũng không để ý ngươi..." Nam Cung Lan Lan không ngừng nhìn vài người tới gần, đang hướng nàng vươn móng vuốt lớn, liền kêu lớn lên.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top