Chương 135

Đại não của Lãnh Hạo Nguyệt từ sau khi vào cửa đều ở trong trạng thái quay vòng, hiện tại ôn hương nhuyễn ngọc đang ngồi trong lòng, thì càng gia vô lực suy tư, vì thế, đối với vấn đề của Nhạc Du Du, chỉ biết gật đầu.

Đối với phản ứng của Lãnh Hạo Nguyệt, là hoàn toàn ở trong dự liệu của Nhạc Du Du, nam nhân a, đều là động vật thực sắc, nếu không mỹ nhân kế còn dùng như thế nào?

Thân thể Lãnh Hạo Nguyệt đã có phản ứng, Nhạc Du Du có thể cảm giác được, môi đỏ mọng không khỏi nhất câu: "Tướng công, chàng chưa trả lời người ta a, người ta có đẹp không?" Thanh âm kia a, tư thái kia a, Nhạc Du Du cũng nhịn không được muốn vỗ tay cho mình đâu, được kêu là một lạc lạc a, được kêu là một mị a...

Ngay cả con chuột cống trong góc phòng kia cũng nhịn không được toàn thân sợ run cả người.

Có một từ gọi vật cực tất phản (*), lúc Lãnh Hạo Nguyệt để cho Nhạc Du Du tự do hành động, trái lại liền sinh ra kháng thể, vì thế, thời gian thanh âm Nhạc Du Du giả không thể lại giả lạc lạc lần thứ hai vang lên, hắn trái lại đã thanh tỉnh.

(*)tất phản: cố gắng quá sẽ phản tác dụng

Chỉ là, đối mặt với công sức biểu diễn của Nhạc Du Du như vậy, hắn không muốn cắt đứt, dụ hoặc như vậy, hắn cầu còn không được, chỉ là... Ánh mắt quét y phục trên người nàng một chút, sau này nhất định tiêu hủy hết thảy, kiên quyết không thể làm cho nàng lại mặc, vạn nhất nếu để cho nam nhân khác nhìn thấy, làm sao được?

"Hỏi chàng nói, ta hôm nay có đẹp không?" Thanh âm thoáng cái liền thô hai vòng,bực đến nửa ngày, cũng không thấy Lãnh Hạo Nguyệt tỏ thái độ, Nhạc Du Du bỗng nhiên lại đốt đuốc lên, cầm khang cầm điều như thế mệt chết đi có được hay không? Buồn nôn hề hề ghé vào trên người một nam nhân như thế, tuy nói người nam nhân này là lão công của mình, thế nhưng vẫn rất không được tự nhiên có được hay không? Người này nói một chữ "đẹp" thì sẽ chết a?

Lãnh Hạo Nguyệt nhịn xuống xung đột muốn cười, nữ nhân này, học người ta câu dẫn nam nhân nhưng không có tính nhẫn nại, bất quá, điều này cũng chính nói rõ, nữ nhân này đích thực là vương phi của hắn, không sai được.

"Đẹp, thật đẹp ." vẻ mặt Lãnh Hạo Nguyệt vội vàng chăm chú nhìn nàng, nói xong câu đó một cách chân thành ngay cả chính hắn đều phải bị cảm động.

"Thật vậy chăng?" Thanh âm Nhạc Du Du lại mềm nhũn đi xuống, "Có phải bị người đút uống canh, vị đạo đặc biệt tốt hay không?" Nói xong, đem canh trên bàn bưng lên, "Nương tử của chàng là ta đây, cũng chuẩn bị canh cho tướng công đây, đến, thử xem thập toàn đại bổ canh của ta đi."

Thập toàn đại bổ canh? Trán của Lãnh Hạo Nguyệt hoa lệ lệ xuất hiện một giọt mồ hôi.

"Đúng vậy, chỉ dùng các loại dược liệu trân quý, ta đã chưng hai canh giờ đấy." Nhạc Du Du cười híp mắt, sau đó dùng cái muôi nhẹ nhàng quấy trong bát canh, từng muỗng từng muỗng đưa đến trong miệng Lãnh Hạo Nguyệt.

"Thập toàn đại bổ canh này là phát minh mới của ta, vật liệu rất khó tìm ." Nhạc Du Du nói xong đắc ý nhíu mày, "Chàng xem a, bên trong có này mã tiên, bò tiên, lư tiên, xà tiên, cẩu tiên, mèo tiên... Được rồi, ta còn thả một đôi con chuột tiên đấy... rất bổ!"

Lời này vừa nói ra, Lãnh Hạo Nguyệt đầu tiên là sửng sốt, sau đó đã cảm thấy trong bụng một trận bốc lên, cũng bất chấp tất cả, quay đầu đã đem canh trong miệng phun ra hết, hắn dám khẳng định, nữ nhân này là cố ý.

"Ai hét, tướng công, chàng làm sao vậy?" Nhạc Du Du lại bỗng nhiên kinh hô một tiếng, sau đó bỗng nhiên vỗ trán một cái, "Được rồi, xế chiều hôm nay thời gian uống canh, là mỹ nhân miệng đối miệng uống nha, ta đều thiếu chút nữa đã quên đâu..."

Lãnh Hạo Nguyệt muốn phát hỏa, thế nhưng lại không biết nên phát thế nào.

"Vậy ta làm vợ cũng đút cho chàng như vậy có được hay không?" Nhạc Du Du mắt hạnh cong cong, tràn đầy đầu độc vị đạo. Còn không chờ Lãnh Hạo Nguyệt gật đầu, liền chính mình uống một ngụm canh, sau đó hai tay quàng lên cổ hắn, môi hồng phấn liền như vậy thẳng tắp đưa tới.

Lãnh Hạo Nguyệt nhướng mày, biết mình lại bị nữ nhân này lừa, nếm mùi vị trong miệng, trong canh tuyệt đối không có đồ ngổn ngang như nàng nói, mới vừa rồi bị nàng nói, bản thân cũng không có chú ý, canh này hẳn là dùng đảng sâm, cẩu kỷ các loại ngao, tư âm tráng dương bổ canh mà thôi.

Thoáng cái hiểu rõ ra, Lãnh Hạo Nguyệt khóe miệng nhất câu, không đợi Nhạc Du Du bắt đầu đưa vào, một tay bỗng nhiên liền nắm ở hông của nàng, tay kia cố định ở đầu của nàng, sau đó lần bị động chuyển thành chủ động, thoáng cái ngậm vào môi của nàng, dùng sức duyện hút, nước canh cùng mật nước trong miệng Nhạc Du Du cùng nhau nuốt vào trong bụng, cuối cùng tựa hồ còn không đã nghiền thừa dịp Nhạc Du Du còn không chú ý, đầu lưỡi liền dò xét đi qua, sau đó gợi lên cái lưỡi đinh hương của nàng...

Thình lình xảy ra biến hóa làm cho Nhạc Du Du lại càng hoảng sợ, thế nhưng thời gian muốn giãy dụa đã chậm, người của nàng toàn bộ đã bị bế lên, sau đó trong nháy mắt đã bị chuyển dời đến trên giường.

"..." Nhạc Du Du có điểm mộng.

"Nương tử đã được như nguyện." Lãnh Hạo Nguyệt tà mị nở nụ cười, "Vi phu cầm giữ không được, câu dẫn của nàng thành công..." Nói, bàn tay to ở trên thân Nhạc Du Du từ trên chạy xuống dưới rồi lại chạy lên.

"Cái kia, trước không nên, ta có lời hỏi chàng..." Nhạc Du Du vẫn nỗ lực muốn chống lại tay của Lãnh Hạo Nguyệt , nghi vấn của nàng còn không có tiêu trừ đâu, tại sao có thể nhanh như vậy liền tước vũ khí đầu hàng a? Chỉ là nàng ngăn bên này lại, còn có bên kia, ngăn hai tay lại, thế nhưng còn có miệng...

"Hỏi đi." Môi Lãnh Hạo Nguyệt bắt đầu dọc theo xương quai xanh của nàng dời xuống dưới

"Ách, hôm nay, chàng có ôm qua nàng sao?" Ý thức của Nhạc Du Du bị hôn bắt đầu lẫn vào loạn cả lên.

"Không có." Lãnh Hạo Nguyệt há miệng, ngậm vào nụ hoa phân hồng trước ngực của nàng...

"Nga, um, cái kia..." Nhạc Du Du bất an giật mình thân thể, "Chàng có, có hôn nàng sao?"

"Không có." Lãnh Hạo Nguyệt từ trước ngực của nàng ngẩng đầu, sau đó lại ngậm vào đôi môi của nàng, bàn tay to cũng đã đem quần của nàng xé đi xuống, trằn trọc mút mật nước trong miệng của Nhạc Du Du, thẳng đến nàng thở gấp liên tục, vô pháp không hỏi được, mới nhẹ nhàng giương mắt, "Chuyện gì trong đầu óc của nàng, cũng không có phát sinh quá..."

"Bất quá, nàng nghĩ gì, chúng ta có thể chậm rãi toàn bộ làm một lần..." Lãnh Hạo Nguyệt giọng tà mị lần thứ hai vang lên, Nhạc Du Du kia đã bị đặt ở dưới thân.

Trong góc phòng.

Con chuột cha vẻ mặt ước ao nói: "Thân ái, ngươi xem nữ chủ nhân săn sóc thật nhiều a? Tướng công uống canh cũng không dùng tay của mình, đều dùng miệng đưa qua đâu..."

"Thân ái, ta cũng có thể đút cho ngươi a." Con chuột mẹ bỗng nhiên vẻ mặt ngượng ngùng nhìn con chuột cha.

"Thực sự?" Con chuột cha vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, sau đó liền xấu hổ hỏi, "Hiện tại có thể chứ?"

"Có thể." Con chuột mẹ gật đầu, sau đó vèo một cái lẻn đến trên bàn, liền uống một ngụm còn lại trong bát canh, sau đó trở lại bên người con chuột công..

Con chuột mẹ sờ soạng môi một cái, sau đó thần bí hề hề để sát vào con chuột cha, "Thân ái, như vậy ngươi cảm thấy là ta đút canh tốt hay là con chuột sát vách kia đút cho ngươi tốt hơn?"

"Ách?" Con chuột cha vừa nghe xong nhất thời toát ra mồ hôi lạnh, "Là nàng mỗi lần đều muốn đút cho ta, thế nhưng ta đều là lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt a..."

"Thực sự?"

"Thực sự." Con chuột cha nói xong đem con chuột mẹ ôm vào trong lòng, sau đó gặm lên miệng nó, nghi vấn còn lại đã bị nuốt vào trong bụng, xem ra, ở rất lâu, hành động vĩnh viễn so với giải thích còn tốt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top