Chương 126

Nhạc Du Du cúi đầu nhìn ngọc bài có khắc "Phi" trong tay, chau chau mày, sau đó tùy tiện tay cất vào hà bao trong người, đối với Lãnh Phi Nguyệt mà nói, nàng thấy cũng không sao cả, nàng cảm tạ hảo ý của hắn, chỉ là, nếu như tướng công thực sự thất bại, vô luận bị nắm bị giết hay là muốn trốn chết, nàng cũng sẽ không một mình rời đi, huống chi, nàng càng thêm tin Hạo nhi, sẽ không dễ dàng thất bại như vậy.

Thời gian Nhạc Du Du trở lại vương phủ Lãnh Hạo Nguyệt đang ở trong phòng chờ nàng.

"Đi nơi nào? Cũng không mang theo người đi cùng." Thấy Nhạc Du Du trở về, Lãnh Hạo Nguyệt đi tới cầm tay nàng, hắn biết nàng có chút sợ lạnh, vì thế, lúc không có chuyện gì sẽ giúp nàng che tay xoa chân.

"Cùng Minh Nguyệt đi ra ngoài dạo quanh một vòng." Nhạc Du Du có chút ngoài ý muốn, bình thường lúc này Lãnh Hạo Nguyệt không phải ở trong thư phòng cùng Trình Dật bọn họ thương lượng kế hoạch tác chiến, hay là đang luyện binh tràng huấn luyện binh sĩ , "Nơi này là địa bàn của chàng, không có người nào dám làm gì ta."

Lãnh Hạo Nguyệt từ chối cho ý kiến, chỉ là nhàn nhạt cười cười.

"Được rồi, chàng biết ta hôm nay gặp phải người nào không?" Nhạc Du Du thấy không cần thiết phải giấu diếm chuyện găp Lãnh Phi Nguyệt.

"Ai a?" Lãnh Hạo Nguyệt làm một bộ dáng không sao cả, kỳ thực, đối với chuyện Lãnh Phi Nguyệt đến, hắn đã sớm biết.

" Ngũ ca của chàng a." Nhạc Du Du nhíu mày, "Hắn thật ra rất quan tâm đến chàng, nhưng, bởi vì đây là thời kì khó khăn, nên bất tiện không đến trong phủ."

Lãnh Hạo Nguyệt như trước cười nhạt không nói.

"Được rồi, chàng có nắm chắc đánh bại bảy mươi vạn đại quân triều đình hay không?" Nhạc Du Du đối này vẫn là rất lo lắng .

"Không có." Lãnh Hạo Nguyệt lắc đầu, tuyệt không che giấu.

"Vậy làm sao bây giờ?" Nhạc Du Du vừa nghe xong có điểm nóng nảy.

"Sẽ có biện pháp ." Lãnh Hạo Nguyệt lại tựa hồ cũng không nóng nảy, "Nếu như BìnhNamvương nguyện ý xuất binh như vậy sẽ dễ hơn."

"BìnhNamvương?" Nhạc Du Du mở to hai mắt nhìn, "Chính là cái tên Nam Cung Duệ?"

Lãnh Hạo Nguyệt gật đầu: "BìnhNamvương có ba mươi vạn binh, nếu như bọn họ khẳng khái ra mặt, như vậy phần thắng sẽ ở chúng ta bên này."

"Hắn và chàng quan hệ tốt như vậy, hẳn là sẽ giúp chàng đi."

Lãnh Hạo Nguyệt sủng nịch xoa xoa tóc Nhạc Du Du, nữ nhân này thật đúng là ngây thơ, hữu tình về hữu tình, thế nhưng, chiến tranh một chuyện khác, chuyện nào sẽ là đơn giản như vậy a, lần này bọn họ phản đi ra khỏi thành Phi Nhứ, Nam Cung Duệ xuất binh tiếp ứng đã là phiêu lưu mạo hiểm rất lớn, tin rằng, Lãnh Huyền Nguyệt sẽ không thể không suy nghĩ đến ảnh hưởng của Bình Nam vương, phỏng chừng đã phái người đi chiêu an rồi.

Nhạc Du Du nhìn Lãnh Hạo Nguyệt không nói lời nào, biết sự tình khẳng định sẽ không đơn giản như vậy, nhất thời cũng không biết nói cái gì, đành phải lẳng lặng tựa đầu ở ngực của hắn, được một khắc yên tĩnh chính là một khắc đi.

Trong vương phủ BìnhNam.

Nam Cung Duệ than thở ngồi ở trong sân, nhìn cái gì cũng không vừa mắt.

"Ta nói lão ca a, từ lúc ngươi đi một chuyến đến kinh thành, gì chứ lại là một bộ dạng muốn chết không muốn sống?" Nam Cung Lan Lan không nói gì vỗ tát Nam Cung Duệ một cái

"Đúng vậy Duệ nhi, mấy ngày nay ta cũng bị con ca thán làm cho lão nhân đau đớn." Lão vương gia Nam Cung Thanh Vân cũng đã đi tới, đặt mông ngồi đối diện với nhi tử, bởi quanh năm sống an nhàn sung sướng, hắn đã nhìn không ra bộ dáng tuấn tú năm đó, thân thể đã mập ra khoảng chừng hơn hai trăm cân.

"Cha, lão muội, ta nghĩ rằng, ta đã yêu một người." Nam Cung Duệ nhìn phụ vương của mình liếc mắt một cái, lại thở dài, sau đó bỗng nhiên liền kính cẩn cầm tay một chút, "Người nói ta sao lại yêu nàng chứ?" Hắn và phụ thân cùng muội muội trong lúc đó, từ nhỏ liền sống chung như bằng hữu.

"Chuyện tốt a." Nam Cung Thanh Vân vừa nghe xong liền vui vẻ, "Cái này có phải đại biểu cho việc bản vương muốn ôm cháu hay không?"

"Đúng vậy lão ca, cái này so với ngươi hôm nay một Hồng Hồng, ngày mai một Lục Lục thật là tốt, ta tán thành ngươi yêu một người." Nam Cung Lan Lan vừa nghe xong, lập tức một quyền đánh ở trên đầu vai Nam Cung Duệ, "Nỗ lực lên."

Nam Cung Thanh Vân vừa nghe xong cũng đem đầu vai bên kia tựa vào : "Chỉ bằng con ta anh tuấn tiêu sái như thế, nữ nhân nào còn không ba ba vội vàng chạy đến a. Vì thế, nhi tử, cha cũng ủng hộ con!"

"Thế nhưng..." Nam Cung Duệ vừa nghe xong nhất thời nhụt chí.

"Nam Cung Duệ, ta mặc kệ ngươi bộ dáng ma ma kỷ kỷ này, ngươi không thể có điểm nhụt chí?" Nam Cung Lan Lan vừa nhìn bộ dáng kia của đại ca lại tức giận.

"Không phải ta ma kỷ, mà là nữ nhân kia đã lập gia đình ." Nam Cung Duệ ai than một tiếng, "Ta thế nào lại trễ một bước đây?"

"Cái gì?" Nam Cung Lan Lan vừa nghe xong, nhất thời cùng phụ vương liếc mắt nhìn nhau, sau đó âm điệu khoảng cách đề cao gấp đôi, "Phụ nữ có chồng?"

"Kỳ thực vậy cũng không có gì." Nam Cung Thanh Vân lập tức khoát khoát tay, "Đoạt lấy là tốt rồi, nếu không, con cấp cho chồng của nàng chút tiền, làm cho nàng tái giá với con là được rồi." Lão vương gia này thật là khai thông.

"Mấu chốt là chồng của nàng tiền so với ta còn nhiều hơn." Nam Cung Duệ nở nụ cười khổ.

"A?" Nam Cung Lan Lan tròng mắt đều phải trừng đi ra, "So với BìnhNamvương phủ còn giàu có hơn? Lão ca, ngươi không muốn nói cho ta biết ngươi đã yêu phi tử của hoàng thượng chứ a, nữ nhân của Lãnh Huyền Nguyệt kia không có mấy người nào tốt."

"Là Tấn Vương phi." Nam Cung Duệ nghẹn miệng, "Phi tử của Lãnh Hạo Nguyệt..."

Khụ khụ... Nam Cung Thanh Vân thành công dùng nước miếng của mình đem chính mình chết sặc, đứa con này của hắn cũng quá có tiền đồ, hắn cảm thấy mình cũng không bằng, nghĩ tới đây, vẫn là đi thôi, người khác còn nói được, chứ chỗ này là Lãnh Hạo Nguyệt thôi... Hắn lớn tuổi, không thích hợp cho thanh niên phát biểu ý kiến.

"Bất quá nhi tử." Nam Cung Thanh Vân hai bước rồi lại ngừng lại, quay đầu lại làm cho nhi tử một động tác nỗ lực, "Bất luận con có quyết định gì, cha đều ủng hộ con." Sau đó vội vã ly khai, hắn người cha này đang ủng hộ sao?

Nam Cung Lan Lan vừa nhìn Nam Cung Thanh Vân đi, con ngươi đảo một vòng, bỗng nhiên liền nở nụ cười, sau đó để sát vào Nam Cung Duệ, thần bí hề hề nói: "Ca, ta thật ra có một biện pháp a, không biết ngươi có nguyện ý hay không?"

Nam Cung Duệ kỳ quái nhìn muội muội.

"Dù sao hoàng thượng không phải muốn đánh U Châu sao?" Nam Cung Lan Lan âm ngoan nở nụ cười, "Chúng ta đây đi giúp Hạo ca ca a, hắn khẳng định sẽ rất cao hứng."

"Giúp thì nhất định phải giúp, thế nhưng cái này cùng ta có quan hệ gì đâu?"

"Ngươi chừng nào thì hết ngốc?" Nam Cung Lan Lan trừng mắt ca ca liếc mắt một cái, "Đi giúp không phải là muốn kề vai chiến đấu? Dù sao ngươi cùng Hạo ca ca cũng là bạn nối khố, như vậy không phải gần nước ban công sao?"

Nam Cung Duệ vẫn có chút không hiểu rõ.

"Chúng ta đi đem bọn họ tách ra... Sau đó, ngươi theo đuổi Nhạc Du Du của ngươi, ta theo đuổi Hạo ca ca của ngươi, đây không phải là vẹn toàn đôi bên sao? Nếu như có cơ hội hợp, ngươi dùng anh hùng cứu mỹ nhân, ta dùng mỹ nữ đến cứu anh hùng gì, bọn họ một cảm động, nói không chừng liền lấy thân báo đáp đâu..." Nam Cung Lan Lan nói nói thế rồi khanh khách nở nụ cười, "Có đáp ứng hay không ngươi xem rồi làm đi, dù sao ta mấy ngày này đã quyết định khởi hành đi U Châu ..." Nói xong xoay người rời đi.

"Uy, như vậy tựa hồ có chút vô nhân đạo đi?" Nam Cung Duệ lập tức đuổi theo, "Có điểm không nghĩa khí cho lắm?

"Vậy là ngươi quan trọng nghĩa khí hay là muốn lão bà đây?" Nam Cung Lan Lan dừng bước xoay người lại, trêu tức nhìn Nam Cung Duệ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top