Chương 120

Nam Cung Duệ kiếm khí rất là sắc bén, nhưng đối với thân thủ của Hoa Hồ Điệp né qua là dư dả, chỉ bất quá, hắn lại không chịu thoát đi, còn đơn giản ôm lấy thắt lưng Lãnh Hạo Nguyệt kêu lớn lên: "Giết người rồi, người cứu mạng a..."

Lãnh Hạo Nguyệt khóe miệng run lên, ngón tay khẽ nhúc nhích, chỉ nghe thấy đương một tiếng, kiếm của Nam Cung Duệ trật đi, Hoa Hồ Điệp cũng ngã xuống xe ngựa: "Ân oán của mình tự mình giải quyết đi."

"Không phải đâu lão đại?" Hoa Hồ Điệp vuốt cái mông bị ngã đau, vẻ mặt ai oán, "Như thế không nghĩa khí?"

Nam Cung Duệ vừa nhìn thấy, nhất thời âm ngoan nở nụ cười, dẫn theo kiếm bước một tới gần Hoa Hồ Điệp: "Xem ngươi hôm nay chạy trốn nơi nào?"

"Chúng ta thương lượng được không?" Hoa Hồ Điệp lập tức mị hoặc nở nụ cười, "Ngươi xem đi, ta thật vất vả lớn lên nghiêng nước nghiêng thành như thế, thật muốn mà không có, nhiều thiếu nữ đều thương tâm a? Vì thế, có thể trừng phạt nhẹ một chút hay không?"

Phốc! Lời này vừa nói ra, người chung quanh đa số đều ói ra, Nhạc Du Du có điểm chịu không nổi vỗ vỗ cái trán, nam nhân cổ đại này thế nào đều tự kỷ như thế a?

"Được rồi, vậy ngươi nói muốn trừng phạt thế nào đi?" Nam Cung Duệ tựa hồ cũng hiểu được giết Hoa Hồ Điệp không đủ để giải hận, thế là gật đầu.

"Này..." Hoa Hồ Điệp không nghĩ tới Nam Cung Duệ sẽ đáp ứng, nhất thời có điểm luống cuống, "Ta nghĩ muốn a."

"Muốn là không thể làm cho bản vương thoả mãn nói..." Nam Cung Duệ chân mày cau lại, quơ quơ bảo kiếm trong tay, ý tứ không cần nói cũng biết.

"Ta thật ra có một biện pháp, ngươi có muốn thử một chút hay không?" Lúc này, Nhạc Du Du bỗng nhiên xen mồm.

"Vậy nói mau a." Hoa Hồ Điệp sắp làm cho Nam Cung Duệ điên lên rồi, thời gian vừa mới theo đại bộ đội rút lui khỏi, liền phát hiện ra Nam Cung Duệ ở đó thế là, hắn liền thật cẩn thận núp ở trong đội ngũ, không nghĩ tới, vẫn bị hắn nhận ra, thực sự là không may a, bây giờ hắn liền hy vọng vào biện pháp của Nhạc Du Du.

Biện pháp của Nhạc Du Du quả nhiên làm Nam Cung Duệ thoả mãn, nhưng, Hoa Hồ Điệp lại hận không thể đem Nhạc Du Du cấp nuốt.

"Ngươi nên cảm tạ ta mới đúng." Nhạc Du Du rất đồng tình vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Nếu không, ngươi phỏng chừng sẽ táng thân tại đây trên đường hành quân."

"Thế nhưng, cũng không thể làm cho ta cải trang nữ nhân a?" Hoa Hồ Điệp kéo kéo châu hoàn ngọc thúy trên đầu, cái tên Nam Cung Duệ kia hận không thể đem tất cả châu báu đều cho hắn đội.

"Là ai nói 'Trời đất bao la bảo mệnh lớn nhất'?" Nhạc Du Du trừng hắn, "Không muốn cải trang sẽ không cải trang, ngày này sang năm ta nhất định sẽ nhớ kỹ hoá tiền vàng mã cho ngươi a..."

"Quên đi, ta cải trang là được?" Hoa Hồ Điệp rốt cuộc nhận mệnh thỏa hiệp.

"Khá khen, không nói thì thật đúng là một mỹ nhân đây." Nhạc Du Du nhìn trang phục mặc lên người Hoa Hồ Điệp nhịn không được lắc đầu, "Làm cho nữ nhân đều muốn đố kỵ nổi điên đây."

Hoa Hồ Điệp hừ một tiếng sau đó xoay người ra khỏi xe ngựa.

Oa! Bên ngoài nhất thời thanh âm một mảnh kinh diễm.

"Đến đây, mỹ nhân, cười cho đại gia ta một cái!" Thanh âm của Nam Cung Duệ rốt cuộc sung sướng lên.

"Đại gia, bán thân bán mình không bán nghĩa, có muốn không?" Hoa Hồ Điệp cũng không phải hiền lành, so mức độ buồn nôn? Ai sợ ai a?

"Muốn a!" Nam Cung Duệ không chỉ không xấu hổ, trái lại trêu tức nở nụ cười, "Trước hết để cho bản vương nhìn xem ngực cùng cái mông của ngươi..."

"Có bản lĩnh bắt được ta rồi hãy nói!" Hoa Hồ Điệp đoán chừng là chịu không nổi, lập tức thúc ngựa chạy lên.

"Tốt, tiểu mỹ nhân, tiểu vương tới..." Nam Cung Duệ cố ý đem thanh âm lấy đầy, sau đó thúc mã đuổi theo. Dẫn tới tiếng cười của chúng tướng sĩ một trận ồn ào.

Nhạc Du Du không nói gì gãi gãi đầu, thế giới này quá kỳ diệu, thế nhưng đem hai nam nhân buồn nôn ghé vào cùng nhau, tựa hồ trên đường hành quân sau này, sẽ không tịch mịch a.

Trải qua trận khôi hài lúc này, tâm tình của Nhạc Du Du rộng rãi lên rất nhiều, dù sao sự tình đã xảy ra, hối hận cũng không phải biện pháp tốt, còn không bằng tích cực đối mặt với nó.

"Nhìn Thanh Thanh cùng Trình Dật giải hòa, thật là tốt." Nhạc Du Du nhìn ngoài của sổ xe Trình Dật mang theo Thanh Thanh đang cưỡi ngựa đi ở phía trước, không khỏi nở nụ cười, vừa muốn tựa đầu lùi về nhưng vừa lúc chống lại ánh mắt phức tạp của Long Ngâm, Nhạc Du Du không khỏi ngẫm nghĩ sau đó khẽ gật đầu, lúc này mới ngồi trở lại chỗ ngồi.

"Uh." Lãnh Hạo Nguyệt cũng gật gật đầu, "Lúc trước đều là bởi vì ta, bọn họ mới có thể thiết kế đi câu dẫn Minh Nhu, kết quả lại bị Thanh Thanh trong lúc vô ý nghe thấy được Trình Dật biểu lộ với Minh Nhu, nhất thời thương tâm gần chết, từ nay về sau liền cách xa đại sư huynh..." Nói không khỏi hơi lắc đầu, "Đại sư huynh mấy năm này tương tư quá khổ, thế nhưng lại không thể đi theo Thanh Thanh nói rõ, dù sao, chuyện ta không thực sự ngu dại càng ít người biết càng tốt..."

Nhạc Du Du gật đầu, sau đó xấu hổ nắm nắm tóc: "Kỳ thực, ta đối với đại sư huynh hiểu lầm cũng rất sâu a." Lập tức nâng mắt nhìn Lãnh Hạo Nguyệt, "Bất quá, cái này cũng không thể oán ta a, đều là do chàng nói dối..."

"Đúng đúng, đều là vi phu sai." Lãnh Hạo Nguyệt vẻ mặt thành khẩn thừa nhận, kỳ thực, vẫn là sủng nữ nhân cảm giác thật thoải mái.

"Cái này còn không sai biệt lắm." Nhạc Du Du nở nụ cười, được người sủng cảm giác nguyên lai là như vậy a, thật tốt. Bỗng nhiên lại ngẩng đầu lên, "Được rồi, Long Ngâm hắn..." Nàng không xác định hắn đã biết tâm tư của Long ngâm chưa, nếu như chưa biết, nàng không biết có nên nói cho hắn biết hay không.

"Tâm tư của Nhị sư huynh, ta vẫn luôn biết, chỉ là..." Lãnh Hạo Nguyệt cúi đầu hôn hôn lên trán của nàng, chỉ vào ngực của mình, "Chỉ là ở đây nữ nhân khác đều không tha cho, làm sao sẽ dung được một người nam nhân đâu? Vì thế, nhất định là không thể đáp lại hắn được."

"Nhị sư huynh kỳ thực rất đáng thương ..." Nhạc Du Du có chút ít đồng tình nói.

"Kỳ thực, ta mới rất đáng thương." Lãnh Hạo Nguyệt bỗng nhiên thở dài một hơi, vẻ mặt ai oán.

"Chàng sao lại đáng thương?" Nhạc Du Du quả nhiên liền bị lừa.

"Nàng chạy nhiều ngày như vậy, ta đói bụng đã lâu như vậy, thật vất vả mới thấy, nàng không phải hỏi cái này thì cũng nói cái kia, cũng không biết hỏi ta một chút a?"

"Chàng đói bụng?" Nhạc Du Du kỳ quái mở to hai mắt nhìn, thế nhưng, khi nàng nhìn thấy trong mắt Lãnh Hạo Nguyệt bốc lên hai đám lửa nhỏ liền bỗng nhiên biết mình bị đùa bỡn, nhất thời mắc cỡ vẻ mặt đỏ bừng, không biết phải làm sao.

Lãnh Hạo Nguyệt vừa nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp của Nhạc Du Du, trong lòng không khỏi rung động, cấp tốc lấy tay nâng cái ót của nàng, sau đó cúi đầu ngậm vào hai cánh hoa yêu kiều kia...

Thùng xe phía dưới chỗ ngồi, bỗng nhiên liền toát ra hai cái đầu nhỏ, nhìn hai người đang nằm ở mặt trên, không khỏi nắm miệng xèo xèo nở nụ cười.

Trong đó con chuột cha kia đắc ý nói: "Lão bà, vẫn là vi phu nói chính xác đi? Theo chủ nhân nhất định có trò hay nhìn."

"Đúng vậy." con chuột mẹ gật đầu, "Chúng ta xa xứ đi theo bọn họ, thực sự không dễ dàng gì a, hi vọng bọn họ không để cho chúng ta thất vọng mới tốt."

"Sẽ không, nàng xem, bọn họ thế nhưng lại có thể ngồi làm a..." Con chuột cha kêu nhỏ lên.

"Động tác này thật khó khăn nha..." Con chuột mẹ vẻ mặt ước ao, sau đó lôi kéo chân trước con chuột cha, "Lão công, chúng ta cho tới bây giờ chưa từng làm qua như cậy, ta cũng phải thử một chút..."

"Không thành vấn đề." con chuột cha ước gì lão bà có thể yêu cầu đâu, lập tức bu lại, "Chúng ta không những ngồi làm được, chúng ta cũng có thể đứng làm..."

"Thực sự?" Con chuột mẹ nhất thời vẻ mặt kinh hỉ, sau đó chính là e thẹn, "Người nọ cũng có thể thử xem?"

"Có thể a, thử bao nhiêu lần đều không quan hệ a." Con chuột cha vẻ mặt hưng phấn, sau đó một tay đã đem lão bà lôi qua đây, lại sau đó...

Thế là, tại đây trên đường tiến lên, mỗ lượng hào hoa trong xe ngựa, chỗ ngồi trên, một đôi nam nữ, chỗ ngồi dưới, một đôi con chuột, đều đang tiến hành chuyện tình nguyên thủy nhất nhưng cũng là đẹp nhất, nhất thời một phòng cảnh xuân.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top