Chương 11: Tức giận

Không hổ là nhà bếp trong vương phủ, không chỉ đầy đủ dụng cụ, các loại nguyên liệu nấu ăn thứ gì cũng có, Nhạc Du Du xắn tay áo, trộn bột, cắt thịt, động tác lưu loát liền mạch, rất nhanh, mấy chục viên sủi cảo đã được gói xong, sau đó nấu nước luộc sủi cảo, tuy rằng không có bếp ga, nhưng lửa cháy rất mạnh, chốc lát, hương thơm tỏa ra. (Thật ra thì Nhạc Du Du muốn làm mì hoành thánh, nhưng Bạch Anh thích ăn sủi cảo hơn, nên... *xấu hổ bưng mặt*) ( Đây là nguyên văn của tác giả- ing )

Bọn hạ nhân tụ tập ngoài cửa phòng bếp, nhìn Nhạc Du Du đang bận rộn, tinh thần nhiều chuyện bỗng dưng phát tác.

"Ngốc vương gia thật có phúc khí, cưới được vương phi xinh đẹp như vậy a!"

"Đúng vậy, chẳng qua có hơi đáng tiếc..."

"Đáng tiếc gì hả?"

"Mỹ nhân như vậy gả cho lục ngốc tử, còn không đáng tiếc sao?"

"Cũng phải a, không biết chủ nhân ngốc của chúng ta tối hôm qua có...."

"Ngươi nghĩ gì vậy hả?"

"Ta chỉ cảm thấy nếu như ngốc tử kia thật sự không được, thì chẳng phải đáng tiếc một đóa hoa như vậy sao?"

"Đúng vậy đúng vậy, nhìn vào thật khiến cho người ta đau lòng..." Lập tức phát ra một trận cười khe khẽ.

Tuy rằng những người đó nói chuyện rất nhỏ, thế nhưng, Nhạc Du Du vẫn nghe được, không khỏi tức giận, không biết vì sao, tuy rằng Lãnh Hạo Nguyệt tâm trí có hạn, nhưng mà nàng không thích nghe người khác nói hắn là ngốc tử, vì thế, nàng cầm cây cời lửa bên cạnh, bước tới trước mặt hai nam nhân kia.

"Ngươi, ngươi, ngươi, còn có ngươi, ra đây cho ta." Lúc này Nhạc Du Du mày liễu dựng thẳng, mắt hạnh trợn lên, cây cởi lửa trong tay chỉ chỉ, "Các ngươi hãy xưng tên ra."

Bọn họ hoảng sợ, không nghĩ tới một nữ nhân lại có khí thế như vậy, vả lại ra sao thì người ta cũng là vương phi a, hai chân không khỏi mềm nhũn.

"Phúc Quý."

"Phúc Lai."

"Phúc Tường."

"Phúc Thụy."

"Nói lớn lên." Nhạc Du Du bỗng dưng hung hăng nện cây cời lửa xuống mặt đất, "Lặp lại lần nữa."

Bốn người sợ hãi, vội vàng báo lại tên của mình.

"Lớn tiếng nói cho bổn vương phi, chỗ này là chỗ nào, các ngươi có thân phận gì?"

"Chỗ này là Tấn Vương Phủ, chúng ta là nô tài."

"Tốt lắm." Nhạc Du Du tay cầm cây cời lửa quơ quơ một chút, "Còn biết rõ thân phận của mình hả?" Lập tức hô lên một tiếng. "Quản gia ở đâu?"

"Có lão nô." Đã sớm có người thông báo cho Ngọc thúc biết, lúc này hắn vừa vặn chạy tới, vội vàng hành lễ.

"Ngọc quản gia, Vương phủ có luật lệ hay không?"

"Có." Ngọc thúc gật đầu, "Hơn nữa, Hoàng Thượng từng hạ lệnh, mọi chuyện ở Tấn Vương phủ đều tham chiếu cung quy."

Vài tên nô tài vừa nghe thấy, lúc này mới ý thức được, vương phi thực sự muốn xử phạt, không khỏi bắt đầu sợ hãi.

"Vậy ngươi nói cho bổn vương phi biết, nói xấu sau lưng vương gia, gọi vương gia là ngốc tử, chịu tội gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top