Chương 6

Nhìn tài khoản weibo của mình ghi hai chữ vô cùng đơn giản “Ninh Tây”, Ninh Tây liền nghĩ ngợi một chút rồi hỏi:

- Anh Trương à, anh bảo nếu em đổi tên weibo thành Ninh Tây thích ăn sủi cảo thủy tinh thì liệu có thêm fan hâm mộ hay không?

- Thêm cái gì? Thêm ăn hàng hả?

Trương Thanh Vân cảm thấy nghi ngờ ánh mắt của mình. Tại sao một người thoạt nhìn từ đầu đến chân đều tràn ngập phong thái nữ thần lại đôi khi không đáng tin như này cơ chứ?

- Em chỉ đề nghị một chút thôi, đừng coi là thật chứ.

Thấy Trương Thanh Vân hoàn toàn không nhìn ý tưởng của mình, Ninh Tây cũng không để ý. Cô đứng lên nhường máy tính cho Trương Thanh Vân chỉnh sửa weibo của mình.

- Dựa theo quy định ngoài lề của công ty thì người mới không được tùy tiện phát weibo đấy.

Thật ra là sợ người mới đầu óc không, đăng weibo tự làm xấu mình. Trương Thanh Vân dùng weibo của Ninh Tây chú ý tới một số tiền bối của công ty rồi quay ra nói với cô:

- Tôi cũng không muốn bắt em phải như vậy. Nhưng sau này em muốn viết weibo thì nhớ phải viết cẩn thận, làm sao cho ổn thỏa đấy.

Ninh Tây khẽ gật đầu. Cô cũng từng nhìn thấy những người dùng weibo hoặc ra sách mà ăn nói không tốt gây phiền toái cho chính bản thân mình rồi. Vì vậy cô vô cùng đồng ý với lời nói của Trương Thanh Vân.

Trống tốt kêu không cần dùng búa tạ. Trương Thanh Vân làm việc với Ninh Tây được mấy tháng rồi. Tuy rằng có lúc cô trở nên hơi hâm hâm, nhưng ở bên ngoài làm việc vẫn rất cố gắng, cũng không chịu thua kém, EQ lẫn IQ* đều ổn, hơn nữa còn ở mức cao. Vì vậy có một số việc anh thấy không phải nhắc đi nhắc lại làm gì.

Trương Thanh Vân đã sớm nói qua với mấy người tiền bối kia, vì vậy sau khi weibo của Ninh Tây chú ý bọn họ thì phần lớn đều chú ý lại.

Một ít người hâm mộ phát hiện thần tượng nhà mình chú ý một người lạ liền dò theo đường link tìm đến.

Ai biết được weibo này chỉ có mỗi tên cùng chứng nhận của weibo, chẳng còn gì nữa. Có người tiện tay ấn chú ý, có người trực tiếp tắt đi, chẳng có chút hứng thú gì với cái tên lạ lẫm này.

oại tình huống này rất bình thường, Trương Thanh Vân cũng không có ý định mua fan hâm mộ cho Ninh Tây. Một người mới còn chưa có tác phẩm nào lại có đến chục nghìn người hâm mộ mới là kỳ quái. Cứ lẻ tẻ vài ba người chú ý như vậy mới là chân thật, nói không chừng sau này còn có thể kéo được một số fan đồng tình.

- Weibo đầu tiên có cần đăng ảnh tự chụp hay cái gì không?

Trương Thanh Vân chuẩn bị xong xuôi, cũng không tự chủ trương mà hỏi thăm Ninh Tây về việc đăng nội dung weibo.

Thân là người đại diện, anh biết rõ rằng đối với nghệ sĩ khác nhau cần thái độ khác nhau. Ninh Tây là một nghệ sĩ vừa có thực lực, vừa có tướng mạo lại có EQ cao, anh vô cùng coi trọng tương lại phát triển của cô. Vì vậy, có một số việc anh cũng không muốn làm quá mức. Giữ cho nhau khoảng không gian riêng, sau này công tác mới càng dễ làm.

Ninh Tây suy nghĩ một chút, cầm lấy điện thoại, đăng lên weibo.

Ninh Tây v: Ăn no, ngủ ngon, không công tác. Hôm nay mới làm được điều đầu tiên.

-Weibo này của em… đúng là… thân thiện!

Trương Thanh Vân cũng không thấy có sai lầm gì lớn. Hiện giờ Ninh Tây còn cần dùng weibo để kéo fan, vì vậy mỗi khi đăng lên weibo cũng cần phải suy tính.

Trong giới có nhiều người căn bản không cần dùng weibo, cũng không cần tham gia các tiết mục tống nghệ*, thực lực và nhân khí* của bọn họ cũng đủ chống đỡ mọi thứ rồi. Còn có một số người khác thì coi weibo như một trang web bình thường, muốn đăng gì thì đăng. Có khi dù bọn họ đăng một cái dấu chấm cũng có một đám người hâm mộ trầm trồ khen ngơi, bấm like. Đây chính là đại diện cho địa vị trong giới nghệ sĩ.

Thế nhưng nghệ sĩ trong giới giải trí thì nhiều, lại có mấy người có thể đạt được đến mức đấy?

Ninh Tây đăng weibo này không lâu thì Chu Chính Xuyên liền chia sẻ lại.

Chu Chính Xuyên: Tiểu sư muội thật hạnh phúc! Hôm nay ta còn chẳng làm được cái nào. *mệt mỏi*. [Ninh Tây: Ăn no, ngủ ngon, không công tác. Hôm nay mới làm được điều đầu tiên.]

Thấy weibo này, Trương Thanh Vân cười bảo Ninh Tây:

- Bình thường Chu Chính Xuyên không thích đăng weibo. Xem ra cậu ta cũng rất chiếu cố cô tiểu sư muội như em đấy.

Ninh Tây để điện thoại di động xuống, cười cười nâng cao cằm:

- Ai bảo em nhân duyên tốt cơ.

Trương Thanh Vân làm vẻ mặt không chịu nổi, sau đó ngồi nói cho Ninh Tây biết về mạng lưới ngành giải trí trong nước, những chuyện thường xảy ra cùng với các phương pháp xử lý khẩn cấp của nghệ sĩ nếu gặp được chuyện như vậy.

Ninh Tây cẩn thận nghiêm túc lắng nghe, bởi vì tất cả những thứ này đều do các tiền bối trong giới dùng chính mình làm gương cảnh báo cho hậu bối.

Nhìn Ninh Tây ngồi im lặng lắng nghe, Trương Thanh Vân cảm giác rằng lúc trước anh chuyển lại một nam nghệ sĩ hạng hai cho Lưu Khôn rồi lựa chọn Ninh Tây, là một quyết định vô cùng chính xác.

Vào ngày sinh nhật cô giáo Diêu, thời tiết cuối thu dễ chịu, ánh mặt trời trong sáng, Ninh Tây thay xong quần áo, đứng trước gương trang điểm thật đẹp, đeo đồ trang sức rồi cầm túi xách nhỏ, mở cửa đi ra ngoài.

Bước vào thang máy, cô trực tiếp ấn xuống tầng 1, ra khỏi thang máy thì Trương Thanh Vân đã đang dừng ô tô đợi cô rồi.

Cô mở cửa xe ngồi vào ghế sau, thắt dây an toàn rồi tủm tỉm cười nói với Trương Thanh Vân:

- Anh Trương, hôm nay làm phiền anh đóng vai lái xe của em rồi.

Trương Thanh Vân quay đầu xe, sau đó ngoái lại nhìn Ninh Tây, trong giọng nói mang theo sự kinh diễm8:

- Có một câu nói rất hay, đàn ông không thể gây chuyện với một người phụ nữ vừa xinh đẹp lại vừa biết trang điểm.

- Vì sao thế?

Ninh Tây lấy chiếc kính râm màu cà phê ra, khuôn mặt như cười như không nhìn về phía Trương Thanh Vân.

- Bởi vì người phụ nữ như vậy sẽ làm đàn ông thần hồn điên đảo, sai khiến anh ta làm gì cũng được.

Trương Thanh Vân nhún vai, phối hợp hỏi:

- Nói đi! Hôm nay nữ vương bệ hạ muốn đi đâu?

Ninh Tây cười cười, đeo kính lên:

- Muốn đi chiến đấu.

Trong gian phòng đặc biệt của nhà hàng Cẩm Tú, những học sinh tốt nghiệp khóa 11 đang vây quanh cô giáo Diêu để nói chúc mừng hoặc tách riêng trò chuyện với nhau, cực kỳ náo nhiệt.

Nhất là ở xung quanh Trần Nhất Tuấn và Ngụy Tư Kỳ, có rất nhiều đồng học đến gần hai người bọn họ để nịnh nọt. Những người ngồi ở đây đều đã bươn chải trong xã hội, đều hiểu được sự quan trọng của tiền tài và quyền thế. Vì vậy cho dù phải khom lưng uốn gối nịnh nọt người khác bọn họ cũng đồng ý.

Xã giao cùng các bạn học một lúc, Trần Nhất Tuấn lấy cớ ra khỏi phòng, đứng trên ban công hóng gió, nghe tiếng ồn áo huyên náo trong gian phòng sau lưng, hắn hơi nôn nóng đốt một điếu thuốc, kẹp trên tay. Mùi thuốc lá nhàn nhạt khiến cho lòng hắn từ từ bình tĩnh lại.

- Thế nào? Thất vọng sao?

Ngụy Tư Kỳ đi đến phía sau, khoanh tay trước ngực cười lạnh nhìn Trần Nhất Tuấn.

- Sinh nhật năm mươi tuổi của cô Diêu, cô ta cũng không đến…

- Em muốn nói điều gì?

Trần Nhất Tuấn nhìn Ngụy Tư Kỳ, khuôn mặt không biểu tình, trong đáy mắt lại mang theo vài phần mỏi mệt lẫn không kiên nhẫn

- Anh cho rằng những năm gần đây tôi không biết chuyện anh lặng lẽ sai người tìm kiếm Ninh Tây hay sao?

Ngụy Tư Kỳ thấp giọng nói, không muốn khiến cho những bạn học kia biết bọn họ cãi nhau.

- Những người này không tìm thấy Ninh Tây, anh lại tìm cách đến chỗ cô Diêu.

Nói tới đây, cô ta càng cười lạnh. Sau khi dạy hết khóa 11 của bọn họ xong thì cô giáo Diêu đã về hưu. Lần này Trần Nhất Tuấn đề nghị tổ chức đại thọ cho cô giáo Diêu thật ra chỉ vì thăm dò tin tức của Ninh Tây từ chỗ cô Diêu mà thôi.

- Anh không biết em đang nói gì cả!

Trần Nhất Tuấn giận tái mặt.

- Nếu như em cứ nghĩ thế thì anh cũng chịu, không biết nói gì nữa.

Vẻ mặt Ngụy Tư Kỳ suýt chút nữa trở nên vặn vẹo. Cô ta hít sâu một hơi mới đè được cơn tức trong lòng xuống.

- Bây giờ anh đang là chồng sắp cưới của tôi, anh có biết không hả?

- Có lúc nào tôi nói là không phải à?

Trần Nhất Tuấn dập thuốc lá, hai người trừng mắt nhìn nhau. Cuối cùng Trần Nhất Tuấn bước tới, vòng tay ôm eo Ngụy Tư Kỳ, mỉm cười và bảo:

- Em đừng có suy nghĩ nhiều. Làm sao anh có thể có ý với Ninh Tây cho được?

Thấy Trần Nhất Tuấn đến dỗ dành mình, Ngụy Tư Kỳ mới tỏ ra vui vẻ:

- Em biết sao được liệu anh có sở thích tương đối đặc biệt hay không, lại thích những cô nàng lắm thịt nhiều mỡ.

- Em nghĩ cái gì vậy, không lẽ em muốn đưa chồng sắp cưới của mình cho cô gái khác?

Trần Nhất Tuấn kéo miệng cười:

- Anh chỉ đi hút điếu thuốc thôi mà. Chúng ta quay vào đi, mọi người còn đang chờ kìa.

Hai người vừa mới bước vào đến cửa thì sau lưng truyền tới tiếng giày cao gót chạm trên sàn. Ngụy Tư Kỳ tò mò quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái mặc váy bó dài màu đen, xách túi bước về phía bên này. Mặc dù đối phương đeo kính râm che gần hết khuôn mặt nhưng trực giác của Ngụy Tư Kỳ nói cho cô ta biết, đối phương rất đẹp, hơn nữa còn là một cô gái đủ để hấp dẫn ánh mắt của vô số người đàn ông.

Cô quay sang nhìn Trần Nhất Tuấn, thấy anh ta không nhìn cô gái kia, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.

Cộp, cộp, cộp!

Người đẹp tóc quăn kia dừng lại trước mặt bọn họ, bỏ kính ra nhìn biển số phòng, lịch sự gật đầu cười rồi mới đi qua bọn họ, bước vào phòng.

Trong giây phút đối phương bỏ kính mắt ra, trong lòng Ngụy Tư Kỳ bỗng thấy hơi sợ. Thấy được khuôn mặt hoãn mỹ tinh xảo của đối phương, cô ta lại một lần nữa quay sang dò xét thái độ của chồng sắp cưới. Anh ta đúng là đang ngẩn người.

- Nhất Tuấn!

Cô giật giật tay áo của anh ta.

- Chúng ta cũng đi vào thôi!

Trần Nhất Tuấn giật mình hoàn hồn, cười cười với Ngụy Tư Kỳ rồi cầm tay dắt cô vào phòng.

- Thật có lỗi, tôi tới chậm!

Ninh Tây bước vào phòng, cười xin lỗi các bạn học sau đó đi đến chỗ cô giáo Diêu, lấy từ trong túi xách ra một hộp quà đẹp đẽ:

- Cô Diêu! Em chúc cô phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn!

- Cô còn tưởng rằng hôm nay em bận việc không đến được chứ! Nhanh nhanh ngồi xuống nào.

Cô giáo Diêu kéo Ninh Tây xuống ngồi cạnh mình sau đó mở hộp quà ra, liền lập tức lắc đầu:

- Đứa nhỏ này, sao em lại mua đồ đắt tiền như vậy! Cô không thể nhận đâu.

- Không đắt đâu ạ! Gần đây giá vàng đang giảm mà. Những thứ khác cô cũng không thiếu gì. Em nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể mời Phật tổ phù hộ cô. Hy vọng cô bình an, khỏe mạnh, không bệnh không tật. Nếu như cô không nhận thì em biết đưa cho ai?

Ninh Tây nói là nói thật. Chiếc dây chuyền này nhìn thì có vẻ quý trọng nhưng trên thực tế còn thua kém giá tiền của một cái túi xách hàng hiệu.

Có bạn học ngồi gần cô giáo Diêu nhìn được, trong hộp đặt một cái dây chuyền mặt Phật bằng vàng lấp lánh, hơn nữa có vẻ không nhẹ, trong lòng nghĩ thầm: “Người đẹp này rất hào phóng đấy!”

Mà phần lớn các bạn học nam thì tò mò không hiểu đại mỹ nhân này là ai, chẳng lẽ là bạn học khác khóa với bọn họ?

Hôm nay, mặc dù là bữa tiệc do khóa 11 của bọn họ tổ chức để chúc thọ cô giáo Diêu nhưng mà cô Diêu dạy học nhiều năm như vậy, có học trò ở khóa khác cố ý đến chúc thọ cũng là bình thường.

Chẳng qua không biết danh hoa đã có chủ hay chưa. Nếu là chưa có…

Chậc chậc chậc!

Chỉ có mình Tôn Tú Mỹ ngồi ở một góc kinh ngạc nhìn về phía cô giáo Diêu, sau đó nhanh chóng quay đầu liếc nhìn Trần Nhât Tuấn cùng Ngụy Tư Kỳ đang biểu hiện tình cảm ân ái ở đằng kia.

Ninh Tây?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top