P03

[Zhihu] Nữ phụ muốn từ bỏ [03/03]

Tác giả: 酒酿桃枝

Thể loại: Hiện đại, Thanh xuân vườn trường, Nữ phụ thức tỉnh, Nam chiếm hữu, Sủng ngọt, HE

**Tiêu đề do editor đặt dựa trên nội dung truyện, bản edit chỉ đúng khoảng 80% do mình không biết tiếng Trung, nếu có sai sót mong mng góp ý cho mình nhé
___________________

11

Thất hồn lạc phách về đến nhà, tôi vùi mình vào chiếc chăn bông mềm mại, nghĩ đến lời tỏ tình của Tống Ngộ Bạch lại không nhịn được mà tức giận.

Tại sao tôi lại là nữ phụ, tại sao nam chính nhất định phải thuộc về nữ chính vậy?

Bởi vì cái định luật nam nữ chính ch//ết tiệt này, cho dù là người mình thích tỏ tình, tôi cũng phải làm trái lòng mình mà từ chối.

Oán giận một hồi, tôi đột nhiên phản ứng lại, nếu nam chính Tống Ngộ Bạch đã thổ lộ với tôi, vậy hắn còn thích Chu Noãn Noãn không?

Liệu tôi có còn cơ hội không?

Nghĩ như vậy, tim tôi đập thình thịch.

Ngay lúc này khoé mắt lại lướt qua bức ảnh chụp một nhà ba người trên tủ đầu giường.

Trái tim đang xao động nháy mắt bị dội một gáo nước lạnh.

Việc được Tống Ngộ Bạch thích chỉ là một nhân tố không xác định, hiện tại hắn muốn hẹn hò với tôi, nhưng lỡ như sau này hắn lại thích Chu Noãn Noãn thì làm sao bây giờ?

Quên đi, quên đi, coi như hôm nay cái gì cũng chưa nghe thấy, cái gì cũng chưa xảy ra vậy.

Trở lại trường học sau kỳ nghỉ ba ngày, tôi còn đang lo lắng không biết nên đối mặt với Tống Ngộ Bạch như thế nào, nhưng liên tiếp năm ngày hắn cũng không đi học.

Nhìn chiếc ghế trống bên cạnh, tôi vừa mừng vừa hụt hẫng.

Nửa tháng sau là lễ kỷ niệm thành lập trường, vốn dĩ học sinh năm ba sẽ không phải tham gia, nhưng vì để hâm nóng tình cảm của nam nữ chính, với sự hỗ trợ của cốt truyện, chủ nhiệm lớp đăng kí khiêu vũ tập thể cho cả lớp, một nam một nữ tạo thành một cặp.

Trong nguyên tác, vốn là Chu Noãn Noãn và Tống Ngộ Bạch cùng nhóm, hai người luyện tập ở trường học, còn có thể “luyện thêm” tại căn hộ riêng của Tống Ngộ Bạch.

Dù sao cũng là một quyển tiểu thuyết dành cho người lớn, nội dung buổi “luyện thêm” chắc chắn không hề đơn giản.

Nhưng bây giờ Tống Ngộ Bạch lại xin nghỉ dài hạn, người bắt cặp với Chu Noãn Noãn đã trở thành một nam sinh khác.

Phó Tinh Dã, một trong những nam phụ thích Chu Noãn Noãn, trùm trường trung học, gia thế hiển hách, bình thường là tiểu bá vương lật trời không để ai vào mắt, chỉ có Tống Ngộ Bạch mới có thể trị hắn vài phần.

Nhưng cũng chỉ có vài phần, nếu hắn nóng nảy thì dù là Tống Ngộ Bạch cũng muốn đánh.

Hai người bọn họ không hợp nhau, nói về thể chất thì ngang bằng, nhưng nói về đầu óc thì Phó Tinh Dã không bằng Tống Ngộ Bạch, bởi vậy thường xuyên bị Tống Ngộ Bạch lừa đến mức không còn cái quần cộc.

Chỉ là một trùm trường điên cuồng ngầu lòi đứng trước mặt Chu Noãn Noãn lại ngại ngùng đến mức không dám mở miệng thổ lộ, sợ Chu Noãn Noãn không thích hắn vì trốn học đánh nhau, thành tích kém nên chỉ có thể yêu thầm.

Trong phòng tập, Phó Tinh Dã cà lơ phất phơ đứng đó, Chu Noãn Noãn ngập ngừng chủ động bắt chuyện, Phó bá vương rõ ràng là vui muốn chết nhưng còn làm bộ xụ mặt, nói chuyện ngữ khí cũng tỏ vẻ không kiên nhẫn, đến mức tưởng chừng như Chu Noãn Noãn mới là người thầm mến hắn.

Thu hồi ánh mắt, tôi nhìn lại bạn cặp của mình.

Hắn tên là Chu Ngọc, là trưởng ban thể dục của lớp, cũng là một anh chàng đẹp trai với khuôn mặt sắc nét, có thể khái quát trong một câu: đã đi qua hàng vạn bụi hoa, nhưng không một phiến lá nào dính thân.*

**ý chỉ kẻ lăng nhăng chơi bời nhưng chưa từng chịu trách nhiệm với ai (nguồn tieungunhi228 .wordpress .com)

Thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo, thủ đoạn dỗ dành con gái có muôn vàn, miệng thốt ra toàn là lời ngon tiếng ngọt.

Chỉ cần hắn đã chú ý thì không có cô gái nào hắn không hạ gục được.

Duy chỉ có hai người, một là Chu Noãn Noãn, vì tính cách của mình, Chu Noãn Noãn đối với hành vi nói ngọt cùng rải tiền của hắn không thèm liếc mắt một cái.

Người còn lại chính là tôi, bởi vì lúc đó toàn bộ trong mắt đều là Tống Ngộ Bạch, nên đã từ chối hắn không thương tiếc.

Từ đó, chúng tôi cũng không còn liên lạc.

“Này Quý Thanh Nhiên, nghe nói cậu không thích Tống Ngộ Bạch nữa sao?”

“Ừm, đúng vậy, tôi đã từ bỏ.”

“Tuyệt! Không phải nói chứ, ở bên một hòa thượng như Tống Ngộ Bạch thì có gì vui vẻ đâu, không chừng cởi quần áo xong hắn cũng không biết nên làm gì.”

Chu Ngọc cong môi cười cợt nhả, một đôi mắt hồ ly quyến rũ hơi giương lên, dung mạo càng thêm yêu nghiệt: “Nếu cậu đã không thích hắn nữa, sao không thử nghĩ đến tớ đi?”

Tôi cười khẩy: “Không đâu, tớ chỉ thích trai tân.”

“Chậc, trai tân thì có gì tốt, cái gì cũng không hiểu, sẽ khiến cậu khó chịu......”

“Nếu cậu còn tiếp tục bla bla nữa thì tớ sẽ đổi bạn cặp.”

“Được rồi, được rồi, không nói nữa, không nói thì cũng được thôi.” Chu Ngọc bĩu môi, mặt mày buồn bực.

Sức hấp dẫn của hắn kém như vậy sao?

12

Năm ngày trước lễ kỷ niệm trường, các học sinh tham gia biểu diễn bắt đầu lên sân khấu diễn tập.

Tống Ngộ Bạch cũng đã trở về trường học.

Liên tục làm việc nhiều ngày khiến cho dưới mí mắt của thiếu niên phủ một tầng xanh đen, mặt mày lộ vẻ mệt mỏi rõ ràng.

Nhưng nghĩ đến việc sẽ sớm được gặp lại Quý Thanh Nhiên, hắn liền cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn không ít.

Tuy nhiên, khoảnh khắc hắn thực sự nhìn thấy cô, sự mệt mỏi đúng là không còn, nhưng huyết áp lại tăng lên không ít.

Trên sân khấu, cô gái mặc một chiếc váy dài màu trắng, môi tô son đỏ, mắt ngọc mày ngài, đứng ở nơi đó tựa như một con thiên nga trắng cao quý và thanh nhã, thu hút sự chú ý của mọi người.

Nhưng con thiên nga trắng lúc này lại đang bị một người đàn ông khác ôm vào lòng, nắm tay, xoay tròn.

Thứ ghê tởm đó nắm cả vòng eo của cô ấy, dùng ánh mắt dơ bẩn tuỳ ý đánh giá cô.

Tống Ngộ Bạch nhìn cảnh này, lòng đố kỵ từ trong lồng ngực bùng cháy, lan rộng đến đôi con ngươi, sắc mặt u ám đáng sợ.

Hắn sải đôi chân dài bước từng bước một lên sân khấu, không để ý những ánh mắt khác thường của người khác, nắm lấy cổ tay của Quý Thanh Nhiên, thoáng dùng sức liền dễ dàng kéo người vào trong lồng ngực.

“Tống Ngộ Bạch?!”

Tôi sợ hãi kêu một tiếng, ngẩng đầu liền đụng phải một đôi con ngươi đen kịt xen lẫn lạnh lùng và nguy hiểm.

“Quý Thanh Nhiên hiện tại là bạn nhảy của tao, mày muốn làm gì?” Chu Ngọc bắt lấy cánh tay còn lại của tôi, mặt đối mặt nghênh chiến với Tống Ngộ Bạch, không chút nhượng bộ.

Ánh mắt Tống Ngộ Bạch càng lạnh hơn: “Có muốn tao nói cho ba mày biết chuyện ở Nam thành không?”

Chu Ngọc nghe vậy sắc mặt liền biến đổi, sau đó không chút do dự lập tức buông tay tôi ra, cười nói: “Chỉ là bạn nhảy thôi mà, không có người này thì tìm người khác, Tống thiếu xin cứ tự nhiên.”

Tôi: “......”

Những người này lớn lên trong vòng tròn đục ngầu của giới thế gia, từ nhỏ đã biết quan sát nét mặt của người khác, cân nhắc thiệt hơn.

Biết người nào có thể trêu chọc, người nào không thể, và người nào không cần phải gây rối.

Cho nên ngay cả khi Tống Ngộ Bạch cưỡng ép đem tôi đi cũng không ai dám ngăn trở.

Đi được một hồi, Tống Ngộ Bạch chê tôi giãy dụa nên đi quá chậm, trực tiếp ôm ngang tôi lên rồi nhét vào chiếc Maybach bên ngoài trường học.

Sau lưng là ghế da lạnh lẽo, trước mặt là lồng ngực ấm áp cứng ngắc của thiếu niên.

Hầu như không còn khe hở để tôi nhúc nhích.

“Quý Thanh Nhiên.”

Hắn gọi tên tôi, thanh âm như ngọc châu rơi xuống đất, không chút âm điệu.

“Anh đã nói rồi, em phải ở bên cạnh anh, đây không phải là một lời thỉnh cầu.”

“Em chỉ có thể đồng ý.”

“Từ giờ trở đi, không được phép tiếp xúc cơ thể với người khác phái.”

“Anh dựa vào đâu chứ?!” Hắn nói hết câu này đến câu khác, đều tuỳ tiện muốn tôi ở bên cạnh, đưa ra một đống yêu cầu vô lý, như thể tôi là một con thú cưng thích thì gọi đến không thì xua đi.

Hai năm mặt nóng dán mông lạnh* lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi, biểu tình lạnh lẽo và không kiên nhẫn của hắn vẫn còn rõ ràng trong ký ức.

**một câu tục ngữ có xuất phát từ Trung Quốc ám chỉ sự việc một người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững, nhiệt tình không được đáp lại, người ta cảm thấy như mới lãnh một xô nước lạnh

Một cảm xúc tủi thân và tức giận cuồn cuộn trào dâng.

Dũng khí của con người thường tăng vọt trong những tình huống thế này, tôi oán giận trừng mắt nhìn hắn, toàn bộ những suy nghĩ trong đầu điên cuồng tuôn ra: “Anh có bệnh gì vậy Tống Ngộ Bạch? Trước kia tôi hao hết tâm tư lấy lòng thì anh khinh thường, bây giờ tôi không thích nữa thì anh lại cố dây dưa.”

Tống Ngộ Bạch bị tôi mắng đến thế cũng không tức giận, hắn nhìn vào mắt tôi, đôi lông mi dài hơi rung động: “Lúc trước là anh có lỗi với em, anh thừa nhận, em có thể trách anh, đánh anh, nếu vẫn chưa hết giận thì đ//âm anh một d//ao cũng được, anh sẽ không bao giờ kháng cự.”

Nói xong, hắn lấy từ trong xe ra một con d//ao gọt hoa quả nhét vào tay tôi.

“Nhưng có một điều, em phải là của anh.”

“Anh nghĩ rằng tôi không dám sao?”

Tôi nắm chuôi dao, để ở trước ngực Tống Ngộ Bạch, nét mặt giả vờ hung ác.

Tống Ngộ Bạch vẫn không lên tiếng, đôi con ngươi lạnh như băng chỉ lặng lẽ nhìn tôi, khoé môi chậm rãi nhếch lên.

Nụ cười này của hắn khiến người ta liên tưởng đến đoá sen tuyết nở rộ trong bão tuyết xa xôi, vẻ đẹp lạnh thấu xương nhưng động lòng người.

Tôi không khỏi mất hồn một chút.

Nhưng tôi nhanh chóng phản ứng lại.

Trong tự nhiên, những sinh vật càng rực rỡ và đẹp đẽ thì càng nguy hiểm, và con người cũng vậy.

Hắn không nói lời nào, bàn tay to với khớp xương rõ ràng chậm rãi bao lấy bàn tay cầm d//ao của tôi.

Tôi còn tưởng hắn sợ hãi, vừa mới thở phào nhẹ nhõm, hắn đột nhiên tăng thêm sức lực đẩy về phía trước.

Phập một tiếng, mũi d//ao xuyên qua lớp vải, tiến vào m//áu thịt trong lồng ngực.

“Ah!”

Mặt tôi tái nhợt, thét chói tai rút con d//ao ra, thậm chí quên mất lẽ thường rằng miệng vết thương bằng d//ao không thể rút ra ngay lập tức.

Tống Ngộ Bạch kêu lên một tiếng đau đớn, m//áu từ vết th//ương chảy ra như ngọc trai đỏ vỡ vụn, nhỏ thành một đoá hoa mai đỏ tươi chói mắt.

“Tống Ngộ Bạch, anh thật sự điên rồi!” Đây quả thực chính là kẻ điên.

“Tôi đã nói rồi, bây giờ tôi đã thích người khác.”

Tống Ngộ Bạch áp sát vào một lần nữa, không chút để ý đến vết thương trước ngực: “Hắn tên là gì? Tài sản trong nhà nhiều hay ít? Đẹp trai hơn anh không? Học giỏi hơn anh không?”

“Là Chu Ngọc, anh cũng biết rồi đấy, lúc trước anh ấy từng thổ lộ với tôi, cho dù bị từ chối vẫn âm thầm thích tôi như trước.”

“Tuy rằng gia sản nhà anh ấy không bằng nhà anh, học cũng không bằng, ngoại hình cũng không tốt như anh, nhưng tôi vẫn thích.”

“Vô cùng thích anh ấy! Đời này tôi cũng chỉ thích ——mmm!”

Tống Ngộ Bạch tức giận đến mức trực tiếp chặn miệng tôi lại, mang theo ý tứ trừng phạt mà cắn thật mạnh.

Mãnh liệt và dữ dội, tôi hoàn toàn không thể chống đỡ được.

Nụ hôn vừa chấm dứt, tôi đã sớm không phân rõ thời gian, cả người xụi lơ.

Hôn người nào đó xong, tâm trạng của Tống Ngộ Bạch bình tĩnh lại rất nhiều, khuôn mặt luôn lạnh lùng xưa nay bây giờ lại nhiễm một màu hồng quyến rũ, không hiểu sao rất...... mê người.

“Thích anh một lần nữa nhé.”

Hắn vén một lọn tóc của tôi quấn vào ngón tay, đôi mắt hẹp dài khẽ nhếch lên, giọng điệu thản nhiên nói: “Nếu không sau này dù em có sống ch//ết phải kết hôn với người khác, anh cũng sẽ không buông tha cho em, kết quả cuối cùng chúng ta sẽ là một đôi gian phu d//âm phụ.”

“......”

Nếu hắn nghiêm túc, với quyền thế và địa vị của Tống gia, đúng thật là hắn có thể làm được.

Tôi không còn lời nào để nói.

Buổi chiều hôm đó, Tống Ngộ Bạch đến bệnh viện xử lý vết thương sau đó đến văn phòng của giáo viên.

Khi trở về không biết lại nói gì đó cùng Chu Ngọc, hôm sau Chu Ngọc liền xin nghỉ bệnh.

Cứ thế, bạn nhảy của tôi trở thành Tống Ngộ Bạch.

Trong nguyên tác, nam nữ chính hoàn toàn xé rách tầng cửa sổ mỏng từ đây, tập luyện mập mờ ở biệt thự của Tống Ngộ Bạch, sau lễ kỷ niệm thành lập trường bắt đầu quang minh chính đại nắm tay, ôm, cùng các loại tiếp xúc thân mật.

Nhưng kể từ ngày đó, kịch bản của nữ chính không thể kiểm soát rơi xuống đầu tôi.

Khiêu vũ cùng Tống Ngộ Bạch vào lễ kỷ niệm thành lập trường chính là tôi, nắm tay ôm ôm với hắn trong khuôn viên trường, cùng hắn làm những hành động chạm đến ranh giới cũng là tôi.

Các giáo viên đều nhắm mắt làm ngơ vì thân phận của Tống Ngộ Bạch.

Căn bản không ai quản được hắn.

Tôi muốn chuyển trường, giáo viên không phê chuẩn, tôi muốn chuyển lớp, cả mười ba lớp đều nói đã đủ chỗ nên không nhận.

Người đứng sau bày mưu tính kế là ai đã rõ ràng.

Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận trực tiếp quyền thế, thủ đoạn của những thế gia hàng đầu.

Chỉ trong nửa tháng, bộ lọc đoá hoa Cao Lãnh của tôi với Tống Ngộ Bạch đã vỡ nát hoàn toàn.

Hắn chưa bao giờ là một bông sen tuyết gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Dưới vẻ bề ngoài thánh khiết đó, là một trái tim đen tối đến nhỏ mực.

13

Trong nháy mắt đã đến ngày cuối cùng của kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi đậy lại nắp bút, nộp bài thi, bước ra khỏi cổng trường, liếc mắt một cái liền nhận ra Tống Ngộ Bạch đứng trong đám đông.

Ngoại hình và khí chất của hắn rất nổi bật, hoàn hảo đến mức như ở trong một không gian khác với những người bên cạnh.

“Làm bài thi thế nào?” Hắn rất tự nhiên nắm lấy tay tôi.

Tống Ngộ Bạch đã trúng tuyển vào một trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài từ sớm, cho nên không cần tham gia kỳ thi đại học.

Tôi gật gật đầu, hơi cụp mắt nói: “Phát huy không tốt lắm.”

“Có lẽ chỉ vào một trường bậc hai thôi.”

Hắn thản nhiên ừ một tiếng: “Không sao, học đại học vui vẻ là được rồi.”

“Đi nào, thi tốt nghiệp chấm dứt rồi, đi ăn mừng một chút.”

Tôi: “Ăn ở ngoài sao?”

“Ăn ở nhà.”

14

Trong biệt thự.

Tống Ngộ Bạch đeo tạp dề vào, xử lý nguyên liệu nấu ăn đâu vào đấy rồi bắt đầu đổ dầu, bật bếp.

Ba tiếng sau, ba món mặn và một món canh được nấu hoàn chỉnh và tươi ngon.

Tôi đã thử một ngụm, hương vị thế nhưng cũng không tệ lắm.

“Anh học nấu ăn từ khi nào?”

Tôi chưa từng thấy Tống Ngộ Bạch nấu ăn bao giờ, lúc trước hỏi hắn, hắn cũng nói mình chưa từng làm thử.

Chẳng lẽ là nói dối tôi?

“Anh lén học đấy, muốn cho Thanh Nhiên một bất ngờ.” Tống Ngộ Bạch cười nói.

“Không phải em luôn ồn ào muốn có một người bạn trai biết nấu cơm sao?”

Ồ, tôi nhớ ra rồi.

Bởi vì trốn không thoát, tôi chỉ có liều mạng làm đủ loại cố tình gây sự, khiến cho Tống Ngộ Bạch chán ghét tôi.

Nhưng thực tế là người nào đó ngoại trừ phương diện kia cực kỳ thô tục và ác liệt, tâm tư hắn lại đặc biệt kiên nhẫn và tinh tế, cho dù tôi có gây khó dễ đến đâu hắn đều ôn hoà và bao dung, cố gắng hết sức để đáp ứng những yêu cầu vô lý của tôi.

Khoảng một tháng trước tôi biết hắn không biết nấu ăn, cố tình đòi hắn phải nấu cho tôi.

Sau đó bởi vì chuẩn bị cho cuộc chiến thi vào trường đại học, tôi đã ném việc này ra sau đầu.

Không ngờ Tống Ngộ Bạch vẫn nhớ rõ, còn bỏ công làm ra hành động thiết thực.

Không thể không thừa nhận, tôi có chút cảm động.

Đây là ưu điểm của Tống Ngộ Bạch, cũng là điều khiến người khác sợ hãi, hắn rất giỏi trong việc thu phục lòng người.

Người như vậy muốn thu hút tình cảm của ai đó rất dễ dàng.

Ngược lại, một khi hắn đã không thích nữa, nhất định sẽ vứt bỏ không thương tiếc.

Buổi tối.

Sau khi tắm rửa xong trở về phòng, tay vừa chạm vào công tắc đèn đã bị một người ôm từ phía sau.

“Kỳ thi đại học đã kết thúc.”

Chỉ ngắn ngủi năm chữ mà khiến cho tim tôi đập mạnh.

Mấy lần trước kia suýt chút nữa lau súng cướp cò, Tống Ngộ Bạch luôn dừng lại ngay bước cuối cùng.

Bởi vì tôi kiên trì muốn sau khi thi xong mới làm điều đó.

“Chờ đã, em còn chưa chuẩn bị tốt......”

Trong bóng tối, hắn cắn một ngụm vào cổ tôi, thanh âm đã khàn khàn: “Phải biết giữ lời, Thanh Nhiên.”

15

Ban đêm nổi lên mưa to, từng giọt nước lớn tí tách rơi xuống, chậu hoa hải đường màu đỏ bị bỏ quên ngoài ban công bất lực lung lay trong gió, bồn hoa được trồng trong nhà kính không chịu nổi trận mưa này, đóa hoa mềm mại bị nước mưa đánh rơi vài cánh.

Đến sau nửa đêm thì cơn mưa tạnh dần, đoá hoa hải đường đã sớm bị tàn phá chỉ còn vài cánh hoa, nhìn đáng thương cực kỳ.

16

Sau ngày hôm đó, tôi đã có thêm một nhận thức mới về Tống Ngộ Bạch.

Vốn tưởng rằng sáu tháng qua hắn đã biểu hiện đủ điên đảo rồi, không nghĩ tới loại chuyện này còn có thể càng biến th//ái hơn.

Nghĩ đến cảnh tượng hôm qua, vành tai tôi đỏ đến muốn nhỏ m//áu.

Thật xấu hổ làm sao!

Cũng may lên đại học Tống Ngộ Bạch sẽ ra nước ngoài, tôi tạm thời có thể thoải mái vài năm.

Sự thật chứng minh, hoá ra là tôi đắc ý quá sớm.

Khai giảng, tôi và Tống Ngộ Bạch cùng đến một trường đại học loại 2 ở thành phố B báo danh.

Đúng vậy, Tống Ngộ Bạch không đi học cái trường đại học nước ngoài đó, mà cùng tôi đến cái trường loại 2 này.

Tôi bất lực.

Hắn nói: “Với anh mà nói thì học đại học ở đâu cũng giống nhau, không học cũng được, công ty nhà mình không quan trọng bằng cấp.”

Từ khi còn học trung học cơ sở, Tống gia đã sắp xếp một một giáo sư tài chính dạy riêng cho hắn, còn học lên trung học chỉ là để trải nghiệm cuộc sống thôi.

Hắn vốn không định học đại học, nhưng nếu tôi muốn, hắn sẽ đi cùng tôi.

17

Khi tôi đủ tuổi hợp pháp vào năm ba, Tống Ngộ Bạch nửa đe doạ nửa dỗ dành tôi đến Cục dân chính để lĩnh chứng.

Thành thật mà nói thì tôi rất ngạc nhiên.

Tôi đã nghĩ một thế gia như nhà họ Tống chắc chắn sẽ không chấp nhận một cô con dâu xuất thân từ gia đình trung lưu như tôi.

Cho dù có chấp nhận cũng sẽ làm khó dễ tôi một phen.

Nhưng không ngờ mọi việc trôi qua một cách suôn sẻ.

Ch//ết cười, ba mẹ Tống căn bản không quan tâm đến hôn nhân của Tống Ngộ Bạch.

Bởi vì Tống gia đến đẳng cấp này đã không cần dựa vào liên hôn để củng cố địa vị.

Cho nên đến khi tốt nghiệp đại học, tôi đã kết hôn với Tống Ngộ Bạch được một năm.

Không khoa trương chút nào khi nói mỗi ngày tôi đều điên cuồng muốn ly hôn.

Đàn ông thường ngụy trang trước khi cưới.

Tống Ngộ Bạch cũng không ngoại lệ.

Trước khi lĩnh chứng hắn còn tương đối bình thường, cho dù biến thái cũng sẽ không làm điều phản nhân loại gì gì đó.

Hắn khoái trá, tôi cũng vừa lòng.

Đôi ta cũng coi như phù hợp.

Nhưng mà! Sau khi lĩnh chứng, trình độ biến thái của hắn lại thăng cấp một lần nữa, những phương thức của người thường đã không thể thoả mãn hắn từ lâu, những thứ mà Tống Ngộ Bạch nghiên cứu ra dường như không phải thứ mà mọi người có thể nghĩ được.

Hơn nữa trái tim của hắn cũng sắt đá hơn không ít.

Trước kia khi tôi rơi vài giọt nước mắt, hắn còn có thể kiềm lại đôi chút.

Bây giờ tôi càng khóc, hắn lại càng hưng phấn hơn.

Thế này thì ai mà chịu nổi!

“Ly hôn! Em muốn ly hôn với anh!”

Hai chữ ly hôn này một ngày tôi nhắc đến hơn chục lần, hắn không để bụng, nhéo cằm tôi cười phóng đãng: “Là em đến dụ dỗ anh trước, dù xảy ra chuyện gì cũng là em phải chịu.”

“Đừng khóc, tiết kiệm sức lực.”

18

Năm thứ tư sau khi tốt nghiệp đại học, một số bạn thời trung học tổ chức họp lớp.

Tôi kéo Tống Ngộ Bạch đi.

Ngay khi chúng tôi đến, hầu hết mọi người đều vây quanh, tựa như rất thân thiết mà quan tâm ân cần thăm hỏi, kể lại những sự kiện thú vị từ thời đi học.

Có lẽ cũng có chút tình cảm chân thật, nhưng nhiều hơn là xu nịnh và tâng bốc, Tống gia trước kia là thế gia hàng đầu, dẫn đầu quốc nội trong ngành ẩm thực, sau khi Tống Ngộ Bạch tiếp quản thì tấn công sang ngành sản xuất công nghệ, thương hiệu điện thoại mới ra mắt đã lọt top 5 tiêu thụ toàn cầu.

Bằng những điều này, giá trị tài sản ròng của Tống Ngộ Bạch đã xếp thứ ba trong danh sách triệu phú giàu nhất thế giới từ năm ngoái.

Thứ ba trong danh sách triệu phú! Còn là đẳng cấp thế giới, nếu bạn muốn tôi cũng sẽ nịnh bợ, nịnh bợ đến ch//ết.

Hiển nhiên những người có mặt ở đây cũng có suy nghĩ tương tự.

Bọn họ vây quanh Tống Ngộ Bạch, tranh nhau nói chuyện với hắn.

Tống Ngộ Bạch kiên nhẫn đáp lại vài câu, sau đó vuốt cằm nói xin lỗi không tiếp được rồi đi đến bên cạnh tôi.

“Đã lâu không gặp, Tống tổng.”

Bên cạnh tôi cũng có vài người phụ nữ đang vây xung quanh để thổi rắm cầu vồng.*

**Thường dùng để chỉ những người hâm mộ thổi phồng khoa trương về thần tượng của mình, toàn là ưu điểm, thậm chí thần tượng có đánh rắm cũng nói thành nó là cầu vồng (nguồn dauhacmieu. wordpress .com)

Đương nhiên, họ chỉ muốn nói chuyện với tôi để tiếp cận Tống Ngộ Bạch.

Nhìn thì có vẻ như là thổi rắm cầu vồng của tôi, nhưng thật ra mục tiêu lại là hắn.

“Ừ.” Tống Ngộ Bạch đã quay về bộ dáng lạnh lùng xa cách.

Hắn ngồi vào bên cạnh tôi, nắm lấy tay của tôi, đương nhiên là phải mười ngón đan vào nhau.

Một người phụ nữ có mái tóc xoăn gợn sóng chú ý tới điều này, che miệng cười nói: “Tống tổng và Thanh Nhiên tình cảm thật tốt.”

“Thanh Nhiên, cô may mắn thật đấy, chồng đẹp trai, có năng lực, còn thương vợ thế này, chúng tôi hâm mộ ch//ết mất.”

“Đúng vậy.”

Tôi nghiêng đầu nhìn hắn.

Vài năm trôi qua, nét tuấn tú trong trẻo và lạnh lùng của Tống Ngộ Bạch đã bớt đi sự ngây ngô của thời niên thiếu, ngũ quan càng thêm sâu sắc, từng đường nét trên khuôn mặt rõ ràng và tinh tế, cả người trở nên chín chắn và kín đáo, giống như một thanh bảo kiếm đã biết ẩn giấu mũi nhọn của nó.

Hắn bình thản ngồi đó, tây trang giày da, tự phụ tao nhã, không thể kể ra một khuyết điểm nào, quả thực chính là hình mẫu của một người chồng hoàn hảo.

Ai cũng không nghĩ đến một người đàn ông như vậy lại có loại ham mê xấu xa.

Bữa tiệc bắt đầu được một nửa, Chu Noãn Noãn khoan thai đến muộn.

Bốn năm trôi qua, Chu Noãn Noãn cũng thay đổi rất nhiều, trước kia cô ấy thanh thuần trong sáng, hiện tại đã biến thành một đại mỹ nhân gợi cảm, môi đỏ mọng, chiếc váy bó sát, hoàn toàn không nhận ra bóng dáng trước kia.

Nhưng điều quan trọng là, bên cạnh cô ấy một trái một phải có hai người đàn ông đi theo.

Một người là Phó Tinh Dã, người kia tôi không biết, cho đến khi Chu Noãn Noãn gọi tên của hắn.

Lục Cẩm Xuyên.

Tôi mới chợt nhớ ra đây là một nam phụ khác trong nguyên tác.

Chỉ trong hai tiếng họp lớp, hai người này nhiều lần tranh giành tình cảm của Chu Noãn Noãn, không ngừng châm chọc đối phương theo những cách khác nhau.

Có thể thấy rằng Chu Noãn Noãn, người đang ngồi ở giữa rất bất lực và đau đầu.

Tôi nhìn cô ấy, rồi lại nhìn Tống Ngộ Bạch đang ngồi bên cạnh.

Một người đang kẹt trong tam giác tình yêu với hai nam phụ khác, một người đã lãnh giấy chứng nhận kết hôn với nữ phụ độc ác.

Trong hoàn cảnh như vậy, liệu họ, với tư cách là nam nữ chính, còn có thể ở bên nhau không?

Sau khi tụ họp kết thúc, tôi do dự thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định hỏi thẳng Tống Ngộ Bạch.

“Hồi cấp ba anh có từng thích Chu Noãn Noãn không?”

Tống Ngộ Bạch có vẻ khá bất ngờ trước câu hỏi của tôi, hắn trả lời không cần suy nghĩ: “Chưa từng.”

“Thật không?”

Tôi có chút không tin.

“Cô ấy là bạn nữ đầu tiên ngồi cùng bàn với anh.”

“Trước Chu Noãn Noãn, mỗi khi có nữ sinh muốn ngồi cùng anh, anh đều đổi chỗ khác, chỉ có cô ấy là khác biệt, nếu không phải vì thích, nói cho em biết là tại sao?”

Tôi ném ra hàng loạt câu hỏi như một quả đại bác.

Tống Ngộ Bạch hơi híp mắt, bỗng nhiên nở nụ cười: “Em rất để ý chuyện này?”

“Đúng đúng đúng, em rất quan tâm, mau nói cho em biết.”

Hắn nới lỏng cà vạt, thanh âm lười biếng trầm thấp: “Chắc gọi là một loại cảm giác.”

“Có thể em không tin, lúc trước khi nhìn thấy Chu Noãn Noãn lần đầu tiên, tim anh đột nhiên nhảy dựng lên, giống như có một âm thanh ở bên tai nói rằng, sau này anh và cô ta nhất định sẽ ở bên nhau.”

“Lúc đó anh quả thật có chút hảo cảm, nhưng nhiều nhất chỉ là bạn bè, không tính là thích.”

Nói đến đây, người đàn ông nhếch môi, ánh mắt đầy ẩn ý rơi xuống trên người tôi: “Hoặc là nói, còn chưa đến mức thích, anh đã bị em dụ dỗ mất rồi.”

“...... Nói chuyện thì nói đàng hoàng, anh đừng có cợt nhả.”

“Anh cởi quần áo làm gì hả!”

“Anh đi tắm.”

“...... Vậy thì đi nhanh đi.”

Tống Ngộ Bạch lông mày giãn ra, trong mắt hiện lên một tia trêu chọc: “Thanh Nhiên muốn anh làm gì đó sao?”

Tôi ném cho hắn một cái gối: “Không muốn! Tự đi tắm của anh đi!”

Hắn tuỳ ý bắt lấy, cười nhẹ một tiếng sau đó cầm lấy áo choàng đi vào phòng tắm.

Lúc này tôi lại không ngủ được nên mở điện thoại ra leo rank.

Phía này đang thuận buồm xuôi gió, đã sắp đẩy được gần hết trụ của đối phương.

Vừa khéo Tống Ngộ Bạch tắm xong đi ra.

Tôi tuỳ tiện nhìn thoáng qua, chỉ là một cái liếc mắt vô tình liền trực tiếp đóng băng.

Người đàn ông mặc bộ đồ ngủ tơ tằm màu trắng, dây buộc bên hông lỏng lẻo, phần ngực trắng như tuyết lộ ra ngoài không khí một mảng lớn, trên người vẫn còn một tầng hơi nước mơ hồ.

Hắn từng bước một đi về phía này, chiếc đai lưng vốn đã lỏng lẻo chậm rãi tuột ra, để lộ vòng eo thon gầy, cùng với hình xăm một bông hoa trà tuyệt đẹp và lôi cuốn ẩn giấu ở trên bụng phải của hắn.

Đáng ghét! Người này lại đến đây để quyến rũ tôi.

Trong lúc tôi còn đang sững sờ, hai ngón tay của Tống Ngộ Bạch đã lấy đi điện thoại của tôi, hắn cúi người, đôi môi ấm áp dán vào tai tôi, dùng âm thanh quyến luyến thì thầm: “Chúng ta sinh một đứa bé nhé......”

Ầm một tiếng!

Trong đầu tôi nổ tung một đoá hoa.

Tên đàn ông này rất giỏi, tôi không thực sự không thể kìm lòng được!!

“Sinh! Sinh cả một đội bóng luôn!”

[Toàn văn hoàn.]

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top