Chương 71-72
Chương 71
Nguyên Dịch nhìn hai người đang vào cửa, lau miệng: "Hai người ngồi trước, con lên lầu rửa mặt đánh răng."
Từ Nhã phát hiện trên bàn có một cái tô không, mày nhăn lại, con trai sống một mình ở bên ngoài, sinh hoạt cũng thấp hơn rồi. Nhưng mà hôm nay là sinh nhật con trai, bà không nói mấy lời không vui ra.
"Không sao, chúng ta là người trong nhà không để ý những thứ này." Từ Nhã ở trong phòng khách đi một vòng, đây là lần đầu tiên bà tới nhà con thứ hai, "Trang hoàng cũng không tệ lắm, chỉ là trong nhà vẫn thiếu hơi người."
Nguyên Dịch cười không chút để ý, đi qua sofa ngồi xuống: "Mẹ, ba và mẹ đến xem nhà sao?"
"Không phải." Từ Nhã nở nụ cười, "Hôm nay sinh nhật con, mẹ và ba con chuẩn bị quà cho con." Từ trong túi xách lấy ra xâu chìa khóa, "Mẹ nhớ trước kia con rất thích chiếc xe này."
"Cảm ơn." Nguyên Dịch nhận xâu chìa khóa, trên mặt không lộ vẻ không thích. Anh không có cách nào nói cho ba mẹ, loại xe này năm anh mười tám tuổi, quả thật đã rất thích, nhưng bây giờ đã qua chín năm rồi.
Thấy Nguyên Dịch nhận quà, trong lòng Từ Nhã nhẹ nhàng thở ra, xoay người kéo Nguyên Á Sâm, ý bảo ông mở miệng nói chuyện.
"Ba với mẹ không có nhiều con cái, về sau Trường Phong cũng là để lại cho hai anh em con." Nguyên Á Sâm cũng không am hiểu nói chuyện nhẹ nhàng với con cái, giọng nói nghe qua hơi cứng rắn, "Chỉ cần con và cô gái kia chia tay, lúc nào cũng có thể quay lại chức quản lý Trường Phong."
"Ba, anh con quản lý Trường Phong rất tốt, con không cần phải đi xem náo nhiệt nữa." Nguyên Dịch thưởng thức chìa khóa xe trong tay, "Còn chuyện tình cảm của con..." Nguyên Dịch hơi hơi tạm dừng, "Bây giờ đề cao tự do hôn nhân, tự do yêu đương, pháp luật giao cho con quyền lợi, con muốn tôn trọng pháp luật."
Nguyên Á Sâm xem ra không hiểu đứa con trai này, thời niên thiếu phản nghịch không vươn lên, về sau rốt cục cải tà quy chính, tuy không có hướng tới phương hướng phát triển như ông muốn. Lúc Nguyên Dịch còn chưa sinh ra, chính là nằm ngoài ý muốn trong kế hoạch của ông, cho tới bây giờ, ba con hai người cũng giống như người của hai thế giới.
"Cô gái kia tốt như vậy?"
"Mẹ con ở trong lòng ba tốt bao nhiêu, cô ấy trong lòng con tốt thế ấy." Nguyên Dịch bắt chéo hai chân tựa vào ghế sofa, "Con tin loại tâm tình này, ba nhất định có thể hiểu được."
Sắc mặt Nguyên Á Sâm thay đổi mấy lần, ông hít sâu một hơi: "Người bạn gái này của con, ta đã điều tra rồi, gia đình cô ta là gia đình đơn thân, trước kia học đại học có kết giao bạn trai, con làm người Nguyên gia, muốn kiểu phụ nữ nào mà không có, vì cái gì lại cứ là cô ta?"
"Ba." Tươi cười trên mặt Nguyên Dịch biến mất, giọng nói trào phúng, "Gia đình đơn thân thì sao, chỉ cần ba mẹ yêu thương con mình, có mồ côi ba cũng không sao hết. Nếu là ba mẹ thấy con cái là phiền toái, cho dù có cả ba mẹ cũng không tốt đến vậy."
"Tiểu Nhị, con còn oán hận những chuyện năm đó sao?" Sắc mặt Từ Nhã trắng xanh, trên mặt được bảo dưỡng vô cùng tốt, lộ ra vẻ sợ hãi.
"Mẹ suy nghĩ nhiều rồi." Nguyên Dịch cười lắc đầu, "Con lên thay quần áo trước, ba mẹ ngồi một chút."
Không có chờ mong, thì làm sao có thể có oán hận và hy vọng chứ.
Nhan Khê mới vừa lái xe ra biệt thự, nhớ tới quà sinh nhật mình chuẩn bị cho Nguyên Dịch quên tặng anh, cô xem đồng hồ, gọi cho Trần Bội, nói cô sẽ đến trễ chút, quay đầu xe.
Bưng hộp quà, Nhan Khê thấy cửa đang mở, bước lên bậc thang: "Nguyên Tiểu Nhị, em quên tặng quà cho anh."
Bước vào nhà, nhìn hai người ngồi trên ghế sofa, bước chân Nhan Khê chậm dần, ý cười trên mặt phai đi một chút: "Chào chú dì."
"Xin chào." Từ Nhã gật gật đầu với Nhan Khê, Nguyên Á Sâm "Ừm" một tiếng, rồi không nói gì, không khí trở nên có chút ngượng ngập. Từ Nhã nhìn trên lầu một cái, cười nói với Nhan Khê, "Cô Nhan, mời ngồi."
"Không cần đâu ạ." Nhan Khê cự tuyệt lời mời của Từ Nhã, "Con còn phải vội đi làm, đưa quà cho Nguyên Tiểu Nhị xong sẽ đi ngay."
"Cô Nhan, bình thường là hay vào nhà người đàn ông khác như vậy sao?" Giọng Nguyên Á Sâm hơi gượng gạo, "Như vậy có phải có chút không thích hợp không?"
"Chú Nguyên." Nhan Khê cũng không vì Nguyên Á Sâm câu ngụ ý này mà tức giận, ngược lại tươi cười đến ngọt ngào hỏi, "Chú nhất định là cực kỳ không thích Nguyên Tiểu Nhị nhỉ?"
Nguyên Á Sâm sửng sốt, không rõ Nhan Khê vì sao lại có phản ứng như vậy.
"Thân là ba mẹ, nếu yêu thương con mình, dù có bất mãn với người yêu của con mình, cũng sẽ không biểu hiện rõ ràng như vậy." Nhan Khê nhíu mày, "Như vậy sẽ có vẻ chú đặc biệt khó ở chung, thậm chí là không nói đạo lý."
Nguyên Á Sâm giận tái mặt: "Trong nhà cô là dạy cô đối đãi người lớn như vậy?"
"Chú Nguyên, không phải bác cũng nói này nói nọ với con gái nhà người ta vất vả nuôi lớn sao?" Nhan Khê nét mặt tươi cười như hoa, "Tuy con là bạn gái Nguyên Dịch, nhưng cũng không có nghĩa con phải nhận sự tức giận và chỉ trích của chú. Kiểu gia giáo này, quả thật rất quan trọng, nếu không thì không phân rõ phải trái, sẽ rất khó xem."
"Cô Nhan, chồng tôi nhất thời nhanh miệng, mong cô bỏ qua cho." Từ Nhã sợ Nguyên Á Sâm tức giận, làm mọi việc không thể giải quyết, ngược lại làm cho khoảng cách của con trai và bọn họ càng ngày càng xa, "Chúng tôi chỉ là lo lắng cô và Tiểu Nhị ở chung không tốt, cho nên mới lắm miệng hỏi một câu, cũng không có ác ý gì."
"Không sao ạ." Nhan Khê cười cười, "Con không để loại việc này ở trong lòng, ba con thường nói với con, vô duyên vô cớ mà giận, cũng không thể làm mọi chuyện tốt hơn."
"Cô Nhan, tôi không muốn cãi nhau với cô." Mặt Nguyên Á Sâm trầm xuống nói, "Tôi cũng có ý bất mãn với cô, Nguyên gia cũng sẽ không thừa nhận cô là con dâu."
"Không sao ạ, dù sao chú yêu dì như vậy, có hài lòng với con hay không cũng không quan trọng, chỉ cần Nguyên Tiểu Nhị thừa nhận con là được rồi." Nhan Khê khoan dung cười, "Cái khác, chỉ có thể mong chú thứ lỗi rồi."
"Cô kiên trì ở lại bên cạnh con tôi, rốt cuộc là vì tiền hay thân phận của nó?" Nguyên Á Sâm khinh thường cười lạnh, "Vì những thứ này, ngay cả mặt mũi cô cũng không cần sao.?"
"Ở trong mắt chú, rốt cuộc Nguyên Tiểu Nhị có bao nhiêu không tốt, mới có thể làm chú cảm thấy, con không phải vì mấy thứ này của anh ấy, mà là vì cái khác mới ở cùng với anh ấy?" Nhan Khê nhìn mắt Nguyên Á Sâm, "Không để chú đoán được ý đồ của con, con cảm thấy rất đáng tiếc."
"Dù cho cô có nhanh mồm nhanh miệng hơn nữa, cũng không thể thay đổi quyết định của tôi." Nguyên Á Sâm thật không ngờ, cô gái tên Nhan Khê này, cũng dám tranh luận với ông, "Một ngày tôi còn ở đây, cô đừng bao giờ nghĩ có thể bước vào cửa Nguyên gia."
"Vậy cũng tốt." Nhan Khê gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, "Vậy thì để cho Nguyên Tiểu Nhị bước vào cửa nhà con, nhà của con cũng không ghét bỏ anh ấy."
Nguyên Á Sâm hơi sửng sốt, mới hiểu được, lời này của Nhan Khê ý là để con của ông ở rể.
"Cô!" Dieenddanleequuydonn.
"Được." Nguyên Dịch từ trên lầu đi xuống, đi đến cạnh Nhan Khê, "Khi nào thì em để cho anh vào cửa?"
Nhan Khê: Tiếp lời mù quáng kiểu gì vậy?
"Nguyên Dịch!" Từ Nhã thấy Nguyên Á Sâm nổi nóng, vội vàng đỡ lấy cánh tay Nguyên Á Sâm, "Chớ chọc ba con tức giận, mau nói rõ với ông ấy."
"Dạ..." Nguyên Dịch không có tí ti kiên trì, mở miệng nói, "Xin lỗi ạ."
Rõ ràng thái độ của anh rất phối hợp, nhưng trong ba chữ kia lại không hề có ý xin lỗi, giống như chỉ là vì ứng phó, tùy tùy tiện tiện nói ba chữ kia ra. Loại tùy ý này mở miệng giải thích, so với không nói xin lỗi càng làm cho người ta nổi trận lôi đình hơn.
Nếu Nhan Khê lại nhìn không ra tình cảm giữa Nguyên Dịch và ba mẹ anh không tốt, thì cô là kẻ ngốc rồi.
"Không phải em đi đi làm rồi sao?" Nguyên Dịch lo lắng ba mẹ nói lời quá đáng với Nhan Khê, thấy vẻ mặt cô vẫn như thường, nhẹ nhàng thở ra, "Sao lại trở lại?"
Nhan Khê quay đầu nhìn sắc mặt ba mẹ Nguyên Dịch không tốt lắm, kéo Nguyên Dịch tới phòng bếp, đưa hộp quà cho anh, "Đây, tặng anh."
Nguyên Dịch mở hộp ra, bên trong là đồng hồ của nam, thích hợp đeo trong mấy dịp quan trọng.
Lấy đồ trong hộp ra đeo lên tay Nguyên Dịch: "Đêm qua đã quên tặng cái này cho anh."
"Đeo cái này, nói lên mỗi một phút mỗi một giây của anh đều là của em." Nhan Khê buông tay ra, thập phần tán thưởng thẩm mỹ của mình, "Rất hợp với anh."
"Anh rất thích." Nguyên Dịch lấy ngón cái nhẹ nhàng vuốt vài cái trên mặt đồng hồ, "Sau này sẽ không tháo ra, em..."
Có phải em nguyện ý cả đời ở cùng với anh phải không?
"Anh đưa em đi làm đi." Nhan Khê cười nói, "Vốn em muốn cho anh ngủ thêm chút nữa." Cô cũng không nói rõ ra, nhưng Nguyên Dịch hiểu ý cô.
"Được." Dieenddanleequuydonn.
Nhan Khê cảm thấy mình giống như đảng phái tà ác hay hồ ly tinh trong phim truyền hình, châm ngòi quan hệ của bạn trai và ba mẹ, làm cho quan hệ gia đình bọn họ vốn là tràn đầy nguy cơ, càng trở nên vụn vỡ hơn.
Mắt thấy con trai dẫn Nhan Khê mở cửa, sau đó nắm tay cô đi ra cửa phòng khách, Từ Nhã hơi sửng sốt mới nói: "Á Sâm, chúng ta trở về thôi."
"Cũng không biết nó bị trúng tà gì, nhiều danh môn thục nữ như vậy lại chướng mắt, lại cứ bị một người như vậy mê hoặc tâm trí, đến ở rể mà cũng có thể nói ra được." Nguyên Á Sâm cả giận nói, "Tôi thấy nó là điên rồi."
Từ Nhã ngơ ngẩn nhìn gian phòng trống không, trầm mặc thật lâu sau hỏi: "Á Sâm, có phải chúng ta làm sai rồi không?"
"Bà không cần nghĩ nhiều." Nguyên Á Sâm ôm vai bà, "Con cái không hiểu chuyện, còn có tôi và bà."
Từ Nhã miễn cưỡng cười cười, vẻ mặt mờ mịt theo Nguyên Á Sâm ra cửa.
Xe đến dưới lầu đài truyền hình, nguyên dịch nhìn Nhan Khê muốn nói lại thôi, cuối cùng hôn trán cô một cái: "Giữa trưa anh tới đón em."
Nhan Khê nhìn anh một cái, gật gật đầu.
"Tiểu Nhan." Trần Bội thấy Nhan Khê đến, vui mừng kéo cô vào văn phòng mình, "Cuối cùng em cũng đến, mau nhìn xem lượt xem <Những câu chuyện quanh ta> tuần trước đi." Nói xong, đưa biểu đồ lượt xem cho cô.
"Gần đây có đài internet chuẩn bị mua chương trình của chúng ta để phát sóng, ý tổng đài là, <Những câu chuyện quanh ta> chiếu trên kênh tám cần sửa thời gian phát sóng, sẽ phát sau kênh vệ tinh một ngày." Lúc Trần Bội nói những lời này, nhìn sắc mắt Nhan Khê, "Nhưng bên trên còn đang thương lượng chuyện này với Kim đài trưởng, không biết em có suy nghĩ gì không?"
Nhan Khê chậm rãi lắc đầu: "Chương trình này vốn là dựa vào tám kênh mới được tạo ra, cũng là dựa vào người xem kênh tám duy trì, mới nổi lên được một chút. Người xem kênh không nhiều lắm, thì mỗi ngày phát trước hai tiếng so với đài vệ tinh, cũng sẽ không quá ảnh hưởng lượt xem của đài vệ tinh. Chị Trần, em cảm thấy làm như vậy, có thể không quá thỏa đáng không."
Trần Bội nhíu nhíu mày, người trẻ tuổi lại vẫn là có chút xử trí theo cảm tính.
Nhưng mà chương trình này dựa vào Nhan Khê mới có thể nổi lên, cho nên ý kiến của cô ấy, mọi người vẫn là muốn tiếp thu.
Giờ phút này, một fan già trung thành của <Những câu chuyện quanh ta> của kênh tám, biết chuyện chương trình có thể bị trì hoãn, tức giận đến điểm tâm cũng không ăn.
------------------------------------------------------------
Chương 72
Làm việc trong kênh tám đã lâu, Kim đài trưởng không mong muốn nhất là <Những câu chuyện quanh ta> lùi lại kỳ phát sóng, lúc lãnh đạo phía trên có ý này, ông đã khéo léo từ chối hai lần, sau cùng chỉ có thể lấy cớ tôn trọng lựa chọn của tổ chương trình, lại kéo dài thời gian thêm chút nữa.
Nhưng trong lòng ông biết, đối với tổ chương trình mà nói, nền tảng chương trình được phát lại rất quan trọng. Lấy dã tâm và tham vọng của Trần Bội, khẳng định sẽ đồng ý ý kiến của cấp trên.
"Kim đài trưởng, tôi và tổ chương trình đã bàn bạc rồi." Trần Bội đi vào văn phòng Kim đài trưởng, thấy vẻ mặt Kim đài trưởng có chút ngưng trọng, nhịn không được nở nụ cười, "Quyết định này của chúng tôi là không thay đổi thời gian phát sóng tiết mục chương trình trên kênh tám."
Kim đài trưởng có chút ngoài ý muốn, ông kinh ngạc nhìn Trần Bội: "Biên tập Trần, hôm nay cô làm tôi có chút bất ngờ."
"Kim đài trưởng, chúng ta làm chung nhiều năm như vậy, ông cũng biết phong cách làm việc của tôi rồi." Trần Bội thở dài một tiếng, lập tức cười nói, "Muốn tôi theo thói quen cũ, có thể có cơ hội thăng tiến, thì tuyệt đối không buông tay."
Bị cái phân tích bản thân trắng trợn như vậy của cô đùa cười, Kim đài trưởng đứng dậy rót ly trà cho cô, cầm ấm trà của mình lên: "Cô thành thực như vậy, ngược lại làm tôi không còn biết nói gì nữa rồi."
"Cho nên lời đầu tiên tôi tự mình nhận lỗi." Trần Bội uống một ngụm trà Kim đài trưởng đưa, lá trà chính là trà Khổ Đinh ông uống đã nhiều năm, mười năm như một, "Trên thực tế bản nhân tôi cũng rất động tâm, nhưng Tiểu Nhan lại không đồng ý."
"Ngay từ đầu khi đứa nhỏ này làm nội dung chương trình, trong lòng tôi cũng không hài lòng lắm, nhớ tới cô đề cao con bé, trong nhà con bé cũng có điều kiện, người xem đài chúng ta không nhiều lắm, nên cũng tùy ý con bé lăn qua lăn lại, không ngờ chương trình này lại có sự chú ý lớn như vậy." Trần Bội thở dài, "Hiện tại cô ấy không muốn chuyện kéo dài thời hạn phát sóng, lúc đầu tôi cũng bất mãn, tôi cũng không biết là thói quen cố định của những người xem lớn tuổi có bao nhiêu quan trọng, nhưng tôi tôn trọng lựa chọn của Tiểu Nhan, có lẽ lựa chọn của cô ấy sẽ lại giống như trước đây, mang đến cho tổ chương trình của chúng ta một đỉnh cao mới."
"Chỉ đơn giản như vậy?" Kim đài trưởng cười, "Tôi không tin."
"Coi như tôi vì người trẻ trong kênh chúng ta mà làm vậy?" Trần Bội nở nụ cười, "Dù sao cứ như vậy đi, lúc trước chương trình này mới vừa phát sóng, lúc không có bao nhiêu lượt xem, mọi người cùng làm chương trình thôi."
"Không hối hận?" Kim đài trưởng hỏi một câu.
Trần Bội cười cười, chậm rãi lắc đầu nói: "Như vậy cũng đã tốt rồi."
"Tốt lắm, tôi sẽ nói ý kiến của mọi người lên trên." Kim đài trưởng uống một ngụm trà, "Cô luôn nói tôi nuông chiều người mới, tôi thấy chính cô cũng không khác gì lắm."
Trần Bội đứng lên, cười nói: "Tôi cũng không phải là nuông chiều người nào, nhưng lại đắc tội không nổi thôi."
"Cô cứ mạnh miệng đi." Kim đài trưởng cười nhạo một tiếng, "Dù sao mạnh miệng cũng không mất tiền."
Trần Bội có chút xấu hổ, chỉ vào bàn trà nói: "Đài trưởng, ông cũng nên thay đổi khẩu vị là vừa, trà Khổ Đinh này uống chát quá."
Bị cười nhạo cách thưởng thức trà, Kim đài trưởng trừng mắt: "Trà Khổ Đinh có cái gì không hảo, thanh nhiệt trừ độc, lợi ích kinh tế thực tế."
Lãnh đạo bên trên thấy tổ chương trình <Những câu chuyện quanh ta> vậy mà từ chối sự sắp xếp của bọn họ, quả thực có chút không dám tin, loại chuyện trăm lợi mà không có một hại này, sao mấy người làm chương trình này lại muốn từ chối?
Vừa vặn Trầm Tinh Nhan đang cùng ông bàn chuyện một số chương trình giải trí phát sóng, lãnh đạo nói việc này cho Trầm Tinh Nhan luôn.
"Chủ nhiệm, tôi cảm thấy đại khái là bọn họ muốn giữ gìn một chút tình cảm của người xem." Trầm Tinh Nhan nghĩ nghĩ, "Nghe nói khi chương trình này phát sóng không bao lâu, có một ông lão viết thư cho người dẫn chương trình. Mấy ngày trước Nhan Khê còn nói với tôi, có ông lão hơn bảy mươi tuổi, mỗi lúc tám giờ rưỡi tối, đều thủ trước TV xem chương trình của kênh tám. Không chỉ có vậy, người xem này mỗi tuần đều thư từ qua lại với Nhan Khê, nói bên cạnh mình có rất nhiều người lớn tuổi, đều thích xem giờ phát này của kênh tám."
Lãnh đạo có chút kinh ngạc: "Còn có việc này?"
Ông nhớ trong nhà Nhan Khê rất giàu, còn có người bạn trai hiển hách, vậy mà cô gái nhỏ này lại có kiên nhẫn đến vậy? Còn tưởng là người trẻ bây giờ, đã quen dùng máy tính và điện thoại di động, quên không biết dùng thư viết tay rồi chứ.
"Đúng vậy." Trong lời nói của Trầm Tinh Nhan không có che dấu sự thưởng thức với Nhan Khê, "Chủ nhiệm, tôi biết trong đài có quy củ cũ, rất nhiều khi chương trình có một chút danh tiếng, thì lại kéo dài thời gian phát sóng trên kênh địa phương, sau này lại muốn cắt luôn, tất cả nền tảng phát sóng đều phải đổi đến kênh vệ tinh. Đúng là lấy thời gian phát trên kênh vệ tinh, những người xem lớn tuổi này, chỉ sợ là không thể thức khuya đến vậy."
"Nhưng mà kênh địa phương lại phát sớm hơn kênh vệ tinh đến hai ba tiếng, có đôi khi kênh vệ tinh còn chưa kịp phát, đã có người đăng video clip lên trên mạng, điều này chỉ sợ có ảnh hưởng đến lượt xem trên kênh vệ tinh." Chủ nhiệm nhíu mày, "Lượt xem không tốt, thì sao lấy được tiền quảng cáo?"
"Đúng là... Chương trình này đã có lượt xem cao nhất của đài." Trầm Tinh Nhan cười khuyên nhủ, "Huống chi trong đài tôn trọng ý kiến cả đội, mới có thể để cho bọn họ làm ra chương trình có nội dung tốt hơn, chủ nhiệm cảm thấy được không?"
"Tôi thấy cô là muốn che chở cho hậu bối thôi." Chủ nhiệm đã nhìn ra dụng ý của Trầm Tinh Nhan, ông bất đắc dĩ lắc đầu nói, "Làm đi, chuyện này tạm thời kết thúc. Đài truyền hình của chúng ta là đài truyền hình của người dân, vốn là nên vì bọn họ phục vụ."
"Vẫn là chủ nhiệm có tầm nhìn rộng, biết vì người xem lớn tuổi mà suy xét. Không giống tôi có tầm nhìn hạn hẹp, chỉ nghĩ đến việc giữ gìn hậu bối thôi." Trầm Tinh Nhan thổi phồng chủ nhiệm vài câu, chuyện này trong lúc bàn luận, đã đè ép xuống.
<Bản tin 12h> kết thúc, Nhan Khê đi ra studio, thay đồ trên người do nhà tài trợ cung cấp, chuẩn bị cầm túi sách xuống lầu, kết quả vừa đi ra hai bước, đã bị nhân viên điều hành chương trình gọi lại.
"Cô Nhan, có một ông lão nói là người xem trung thành của cô, từ lúc cô hóa trang rồi vào studio đến bây giờ, đã gọi vài cuộc điện thoại rồi." Nhân viên này thập phần khó xử nhìn Nhan Khê, "Ông ấy nói chờ cô quay trực tiếp xong, vẫn còn gọi điện thoại qua, cô xem có muốn hay không..."
Đang nói, điện thoại lại vang lên, người này nhìn ID cuộc gọi: "Chính là dãy số này."
Nhan Khê cầm lấy ống nghe, "Xin chào, tôi là Nhan Khê người dẫn chương trình <Những câu chuyện quanh ta>."
Điện thoại bên kia yên lặng một chút, sau đó truyền tới một giọng nói già nua: "Cô thật sự là chủ trì Nhan?"
"Đúng vậy ạ." Chỉ dựa vào giọng nói, Nhan Khê không biết rốt cuộc người này bao nhiêu tuổi, nhưng tuyệt đối không dưới sáu mươi tuổi, "Xin hỏi ông tìm con có chuyện gì ạ?"
"Nhan chủ trì, ta là người xem trung thành của con, một chiếc thuyền lá đó." Ông lão hết sức vui mừng, giọng điệu đều đã cao lên quảng tám, "Nửa tháng trước, chúng ta vẫn thư từ qua lại."
"Người là một chiếc thuyền lá?" Nhan Khê nhịn không được cười ra tiếng, "Ông nội thuyền lá, sao ông có thể gọi điện thoại cho con?"
Cô vừa mới dẫn <Những câu chuyện quanh ta> không lâu, thì có một vị người xem lớn tuổi viết thư cho cô, chữ viết rất đẹp, hơn nữa cách hành văn rất tao nhã, bởi vì không muốn phụ lòng yêu thích của người này, cho nên cô vẫn đều đặn duy trì phương thức viết thư truyền thống với người này. Nhưng mà nửa tháng gần đây ông cụ vẫn không có thư qua lại nữa, cô lo thân thể ông xảy ra vấn đề gì, không ngờ hôm nay lại gọi điện thoại qua rồi.
"Gần đây thân thể có chút bệnh nhỏ, người trong nhà không cho ta xem tivi." Trong giọng nói của một chiếc thuyền lá mang theo chút hờn giận không rõ, "Ta nghe nói thời gian phát sóng <Những câu chuyện quanh ta> trên kênh tám sẽ thay đổi sao?"
"Cũng không có, cái này là ý của lãnh đạo bên trên, nhưng mà biên tập chương trình chúng con đã từ chối rồi." Nhan Khê biết bộ phận người lớn tuổi, sẽ giống như là lão ngoan đồng, cần người dỗ dành theo, "Ông yên tâm, tổ chương trình chúng con sẽ không để cho người xem thất vọng." Cũng không biết vị này nghe được tin tức ở đâu, vậy mà biết được rõ ràng như vậy, chẳng lẽ là thân thích của lãnh đạo trong đài?
"Nếu đúng vậy, chương trình này vốn là của kênh tám, những lãnh đạo này dựa vào cái gì nói hoãn thì hoãn, nói đổi thì đổi chứ." Một chiếc thuyền lá nghe thời gian phát sẽ không đổi, nhất thời lại vui mừng trở lại, "Nhan chủ trì, hôm nay là sinh nhật của cháu ngoại ta, ta cùng người trong nhà làm mấy bàn tiệc, con cũng tới tham gia náo nhiệt nha, ta với mấy người bạn đều rất thích chương trình của con, chúng ta là... Cây cải củ còn là sợi tóc nhỏ của con?"
"Là fan ạ." Nhan Khê lần thứ hai bật cười, kiên nhẫn từ chối ý tốt của ông cụ, "Ông nội thuyền lá, thật ngại quá, hôm nay cũng là sinh nhật bạn trai con, đây là sinh nhật đầu tiên con trải qua cùng anh ấy, con muốn ở cùng anh ấy, mong người thứ lỗi cho."
"Cái gì, con có bạn trai rồi hả?" Một chiếc thuyền lá thất vọng nói, "Cháu ngoại ta là người rất tốt, tự mình mở công ty, vốn ta còn muốn giới thiệu hai đứa làm quen với nhau."
Thì ra vị này không chỉ là fan của cô, mà còn muốn làm mai cho cô nữa, xem ra vị khán giả lớn tuổi này bình thường không xem tin tức trên mạng, nếu không thì khẳng định biết cô đã có bạn trai: "Cảm ơn ý tốt của ông, chúc cháu ngoại ông sớm tìm được người yêu."
Giọng một chiếc thuyền lá hạ xuống: "Được rồi, lần sau ta dẫn mấy người bạn tới đài truyền hình gặp con, đến lúc đó con phải chụp ảnh với bọn ta, rồi ký tên nữa."
"Được ạ, trước khi tới ông nói cho con biết, con tự mình tiếp đãi ông và bạn ông." Nhan Khê và ông cụ thao thao bất tuyệt nói gần nửa tiếng, mới dỗ được người viết thư kiêm fan của cô "Một chiếc thuyền lá" này vui vẻ.
Cúp điện thoại, cô nhớ tới Nguyên Dịch vẫn còn dưới lầu chờ mình, xoay người vội vội vàng vàng chạy xuống lâu.
Vừa ra cửa, đã thấy Nguyên Dịch đứng đó, chạy chậm đến trước mặt anh: "Nguyên Tiểu Nhị, xin lỗi nha, vừa rồi có vị khán giả gọi đến, một khán giả lớn tuổi, mấy ngày hôm trước hình như thân thể có chút không khoẻ, cho nên em nói chuyện điện thoại với ông ấy một chút, để anh chờ lâu rồi."
"Khụ khụ." Nguyên Dịch ngẩng cao đầu, "Mười hai giờ rưỡi anh đã đến dưới lầu, chờ em đúng hơn một giờ."
"Nguyên Tiểu ca, Nguyên ca ca, Nguyên đại soái ca." Nhan Khê đi quanh Nguyên Dịch một vòng, "Đừng giận mà, hôm nay anh là thọ tinh công, phải vui vẻ một chút chứ."
"Em đồng ý một yêu cầu của anh, anh sẽ không tức giận." Nguyên Dịch dùng khóe mắt vụng trộm nhìn Nhan Khê, thấy cô không tức giận, vì thế tiếp tục nâng đầu, chờ nhan Khê hỏi là yêu cầu gì.
"Yêu cầu gì?"
"Cậu và dì anh muốn gặp mặt em, thuận tiện mừng sinh nhật cho anh, em..." Nguyên Dịch bắt lấy tay Nhan Khê, tựa hồ sợ cô xoay người đi khỏi, "Em đi theo anh một chuyến."
Lời này lúc cảnh sát bắt kẻ trộm, giống như cũng là nói như vậy?
Nhan Khê hoài nghi nhìn Nguyên Dịch: "Bọn họ hẳn sẽ không ném cho em năm trăm vạn, để em rời khỏi anh chứ?"
Nguyên Dịch không nói gì: "Em có thể bớt xem mấy bộ phim truyền hình tổng giám đốc bá đạo đi không?"
"Cũng được, lấy giá thành bây giờ, lấy gia thế của em, bọn họ ít nhất phải ném mấy ngàn vạn mới có thể đả động được em." Nhan Khê sờ sờ cằm, "Năm trăm vạn có thể không đủ."
"Nhan Tiểu Khê!"
"Được rồi, được rồi, đừng nóng giận, chọc anh thôi." Nhan Khê vỗ vỗ vai Nguyên Dịch, "Không phải em chỉ khẩn trương thôi sao."
"Em yên tâm, cậu và dì anh biết phân rõ phải trái, cũng cực kỳ tôn trọng lựa chọn của anh." Nguyên Dịch có chút không được tự nhiên nói, "Kiều Sinh và Trương Vọng cũng tới, sẽ không làm em ngại đâu."
Thấy Nguyên Dịch trông mong nhìn mình, Nhan Khê nói không được lời từ chối.
Nam sắc mê người.
Kéo Nguyên Dịch đi mua một đống quà tặng gặp mặt người lớn, hai người vội vội vàng vàng đến nhà ông ngoại Nguyên Dịch.
Nhan Khê lấy gương ra soi, chỉnh lại quần áo và gương mặt, gặp mặt người lớn không thành vấn đề.
"Không cần soi, khẳng định người lớn rất thích em." Nguyên Dịch tiếp sức cho Nhan Khê, "Không cần khẩn trương."
"Em mới không có khẩn trương." Nhan Khê nhét gương vào túi, "Anh nghĩ nhiều rồi."
Nguyên Dịch: Nếu trên đường đi em không nhiều lần soi gương, có thể mấy lời này càng có sức thuyết phục hơn đó.
Dưới gối ông cụ Từ có hai gái một trai, con gái lớn gả đến Nguyên gia, con thứ hai và con gái thứ ba quản lý công ty, quan hệ giữa ba đứa con rất tốt, cũng không bởi vì gia sản gây ra mâu thuẫn gì, mấy đứa cháu cũng thường xuyên qua lại, ông cụ thích nhất hai đứa cháu là Từ Kiều Sinh và Nguyên Dịch.
Mấy ngày nay ông cụ một mực cáu kỉnh với con thứ hai và thứ ba, mãi đến khi con thứ hai nói hôm nay là sinh nhật cháu ngoại là Nguyên Dịch, Nguyên Dịch sẽ tới ăn cơm, ông cụ mới nguyện ý ra khỏi phòng.
"Bánh trôi nhỏ sao còn chưa tới?" Tuy năm nay ông cụ Từ đã gần chín mươi, nhưng tinh thần đầu ốc lại còn rất minh mẫn, da dẻ hồng hào, là người lớn tuổi dễ ở chung.
"Ba, có chuyện chúng con chưa kịp nói với ba." Từ Tương nhẹ nhàng vỗ lưng ông cụ Từ, "Hôm nay không chỉ có bánh trôi nhỏ trở về, nó còn dẫn bạn gái tới nữa."
"Bánh trôi nhỏ có bạn gái sao?" Ông cụ Từ đưa tay cầm một khối đường trên bàn, đưa cho Từ Kiều Sinh bên cạnh, "Cầu Cầu, là thật hả?"
"Là thật ạ, anh Dịch rất thích chị ấy, nhưng mà chị dâu nhỏ tương lai là người tốt, ông nhìn thấy chị ấy, nhất định sẽ cực kỳ thích." Từ Kiều Sinh tận hết sức lực nói tốt cho Nhan Khê trước mặt ông cụ, "Chị ấy rất xinh đẹp, người lại nhiệt tâm, con và bạn anh Dịch đều rất thích chị ấy." Nói xong, anh quay đầu nhìn Trương Vọng, "Đúng không, Vọng Tử."
"Đúng đúng đúng, ông nội Từ, người cháu ngoại dâu tương lai này của ông thật sự rất tốt, không chỉ rạng sáng đến mừng sinh nhật cho Nguyên Tiểu Nhị, sáng sớm hôm nay còn làm mì trường thọ cho cậu ta nữa." Trương Vọng từ trong điện thoại tìm weibo của Nguyên Dịch ra khoe ảnh chụp đôi bàn tay đang nắm lấy nhau, còn có hình cái tô không trong vòng bạn bè, "Người nhìn xem, rất tri kỷ đó."
"Tri kỷ hay không tri kỷ, chỉ là sao bánh trôi nhỏ lại có thể để cho con gái người ta mệt như vậy." Ông cụ Từ nhíu mày, "Con gái tri kỷ là vì cô gái đó tốt, đàn ông cũng không nên để cho người trong lòng mệt, trời đã lạnh, lại làm sinh nhật, lại làm mì trường thọ, rất không dễ dàng."
"Ha ha, đúng vậy ạ." Trương Vọng không hề có lập trường mà trở mặt lại, "Ông nội Từ, người chờ một chút nữa nói cho cậu ta biết, đàn ông tốt sao có thể để cho bạn gái vất vả."
Bạn nối khố, yêu đương thoải mái như vậy, lúc này cũng đừng trách anh em không có lập trường.
"Nên nói." Ông cụ Từ gật đầu liên tục, "Chờ nó đến đây, ta sẽ nói cho nó."
Đang nói chuyện, nghe ngoài cửa truyền đến giọng Nguyên Dịch, muốn đứng dậy nhìn, Từ Kiều Sinh vội vàng đỡ lấy ông: "Ông nội, người cẩn thận một chút, anh Dịch lập tức vào ngay, người đừng nóng vội."
"Ta có thể không vội sao, anh họ con đã độc thân hai mươi bảy năm, lại không tìm bạn gái, thì giống như cái gì." Ông cụ Từ tức giận nói, "Chẳng lẽ con muốn nó làm pháp sư cả đời?"
Từ Kiều Sinh nghĩ thầm, lão gia tử lại còn rất tân thời, vậy mà biết pháp sư là có ý gì.
Song khi Nguyên Dịch mang theo bạn gái bước vào cửa lớn Từ gia, ông cụ Từ đã không còn tâm tư quản cháu ngoại nữa, vẻ mặt ông kích động nhìn bạn gái bên cạnh cháu ngoại: "Nhan chủ trì, sao con lại tới rồi? !"
Nhan Khê cảm thấy giọng ông cụ được Từ Kiều Sinh đỡ này có chút quen tai, sửng sốt một chút, do dự mà mở miệng: "Một chiếc thuyền lá?"
Không phải, vị khán giả tự xưng một chiếc thuyền lá kia chỉ có bảy mươi tuổi, vị này... Không trẻ đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top