Chương 39-40-41

Chương 39

"Boss." Trợ lý Mạnh vội vàng đẩy cửa vào, " Công ty Nhất Hoàn Võng vừa ra mắt bản hoàn thiện của <Thần tu thiên hạ> trên di động, đã bắt đầu hoạt động rồi, mặc dù vẫn còn đang trong gia đoạn thử nghiệm, nhưng bản của bọn họ rất giống bản thiết kế của chúng ta, đây là đĩa phim giới thiệu của bọn họ."

Nguyên Dịch lấy đĩa trợ lý Mạnh đưa bỏ vào máy tính, xem mấy lần, tắt đoạn clip: "Công ty Nhất Hoàn Vọng?"

"Công ty mới khởi săc lại gần đây, nhưng có thế lực rất mạnh. Tôi đã điều tra chủ của công ty, gia cảnh rất bình thường, dự án lúc trước đề xuất ra cũng không được công ty chấp thuận, bây giờ làm ra động tĩnh lớn như vậy, chắc chắn có người hậu thuẫn sau lưng."

Nguyên Dịch nắm hai tay lại, đoạn phim giới thiệu này, nhân vật nội dung đều giống với trò chơi mà công ty họ đang nghiên cứu, rõ ràng là lấy trộm ý tưởng của bọn họ. Loại chuyện ăn cắp ý tưởng này, cũng không phải chuyện hiếm, nhưng ăn cắp trò chơi chưa ra mắt, chỉ có thể chứng minh là nội bộ công ty có gián điệp.

Trợ lý Mạnh cho là anh đang tức giận, không ngờ vẻ mặt vủa anh cũng không có thay đổi gì.

"Trước hết điều tra ai là gián điệp." Nguyên Dịch nhíu mày cao giọng cười, có vẻ có chút không nghiêm chỉnh, "Thị trường trò chơi di động cạnh tranh rất khốc liệt, ai cũng biết đây là một khối thịt béo. Nóng vội sẽ không thể ăn hết đậu hủ nóng, đối phương không hiểu phép tắc, chúng ta sẽ dạy chúng cái gì gọi là phép tắc."

Trợ lý Mạnh thấy anh cười đến hiện đầy vẻ tà ác, không tự chủ được nói: "Boss, thuê sát thủ giết người là phạm pháp."

"Cậu nghĩ gì vậy?" Nguyên Dịch trả đĩa phim lại cho trợ lý Mạnh, "Tôi là người dân tuân thủ pháp luật."

"Bây giờ chúng ta khởi kiện Nhất Hoàn Võng, nếu thắng thì cũng mất nhiều hơn được." Trợ lý Mạnh lại nhớ đến trò chơi bọn họ đã chuẩn bị lâu như vậy, kết quả lại bị người khác chặt mất, trong lòng buồn cực kỳ, "Mấy tên khốn này thật con mẹ nó hiểm độc."

"Trợ lý Mạnh, chú ý hình tượng." Nguyên Dịch lười biếng nói, "Văn minh của tất cả mọi người, hạnh phúc của bạn và tôi."

"Boss, giờ mà anh còn tâm trạng nói đùa." Trợ lý Mạnh bất đắc dĩ nhìn Nguyên Dịch, "Giai đoạn trước chúng ta đầu tư nhiều tiền như vậy, không phải xem như mất hết rồi sao?"

"Không sao, chuyện có thể dùng tiền giải quyết thì không được tính là chuyện." Nguyên Dịch gõ mặt bàn, "Bọn họ dám làm, thì phải trả giá."

"Boss, anh đây là muốn phá hết những ngày tươi mát sao?"

"Phá hết ngày tươi mát là cái gì?"

"Là lúc trời giá rét, phá hết những ngày tươi mát."

Nguyên Dịch nhìn trợ lý Mạnh ước chừng hơn ba giây: "Cậu là muốn tôi mời tổ chức phi pháp phá nát Nhất Hoàn Võng hả?" Nói rõ ra là để hậu thuẫn sau lưng họ phá sản, giống như phá nền mống trong xây dựng.

"Đây chỉ là điều cơ bản thôi mà." Trợ lý Mạnh giải thích.

"Sau này bớt theo em gái cậu xem mấy bộ phim truyền hình kiểu này." Nguyên Dịch nhìn trợ lý Mạnh vẻ thông cảm, "Nếu cậu không đủ thông minh, tôi sẽ đuổi việc cậu." Không ngờ trợ lý Mạnh mang danh sinh viên tốt nghiệp ưu tú, mà lại thích xem mấy thứ này.

Trợ lý Mạnh nhìn Nguyên Dịch vẻ thông cảm, tuổi còn trẻ như vậy, lại không biết mấy từ ngữ trên mạng, đây là người trẻ tuổi có tinh thần thế giới đây sao?

Trong phòng bệnh, nhìn hai người bạn mang tiếng là đến thăm cô, kết quả từ đầu đến cuối đều ăn không ngừng, cảm thấy tim mình có chút đau khổ.

"Nhan Đại Hà, mấy thứ trái cây này của cậu ngon thật đó, mua ở đâu vậy?" Đào Như bưng chén dĩa cùng với Dương Mẫn nhiệt tình ăn nho.

"Hai người là tới ăn không uống không vậy hả?" Nhan Khê trợn mắt, "Có kiểu thăm bệnh vậy sao?"


"Hiện tại cậu không được ăn quá nhiều, để lâu lại không tươi, bọn mình đây là giúp cậu giải quyết." Đào Như nhìn dáng vẻ yếu ớt nằm sấp trên giường của Nhan Khê, cái gì mà vừa thấy đã thương, đây chính là như vậy.

"Đại Hà, bây giờ ra ngoài mình cũng không dám nói cậu là bạn mình." Đào Như thở dài, "Mọi người trong công ty đều đang bàn luận chuyện của cậu, nếu bọn họ biết mình quen cậu, khẳng định họ sẽ quấn lấy mình hỏi lung tung."

"Nhân viên công ty Trường Phong đều rãnh rỗi như vậy? Danh tiếng và bộ mặt công ty?" Nhan Khê che mặt, "Ai ngờ lại dùng cách như vậy để nổi danh?"

"Vốn công ty bọn mình không nhiều chuyện như vậy, ai kêu lúc trước cậu làm chương trình kia, có mục phỏng vấn quản lý cấp cao của Trường Phong chứ." Đào Như có chút kích động, thiếu chút nữa bóp nát quả nho trong tay, "Cậu có biết quản lý cấp cao kia là ai không, là con trai thứ hai của chủ tịch, con trai ruột!"

Vị nhị thiếu này có một chức trong công ty, nhưng không thường xuất hiện trong công ty, nghe nói chính anh ta có thành lập mấy công ty, kinh doanh rất tốt, mấy thứ này thì nhân viên cấp thấp như bọn họ không rõ lắm, nhưng nghe nói vị nhị thiếu này không thích xuất hiện trên TV, nghe nói ngay cả đài quốc gia mời anh ta cũng từ chối, ai mà ngờ anh lấy danh nghĩa "Quản lý cấp cao của Trường Phong" xuất hiện trong tiết mục của đài địa phương?

"Mình biết." Nhan Khê nhìn nho trong tay Đào Như, "Chùm nho cậu đang ăn, là do con trai chủ tịch của các cậu mua đó."

Đào Như thiếu chút nữa nghẹn cả nho trong miệng, "Nhan Đại Hà, cậu đừng đùa mình, cậu vậy mà lại quen với nhị thiếu?"

Nhan Khê mỉm cười thần bí.

"Ôi trời ơi, Nhan Đại Hà cậu vậy mà lại là chân nhân bất lộ tướng nha." Đào Như đưa chùm nho cho Dương Mẫn, hưng phấn nhìn Nhan Khê, "Nhị thiếu là người thế nào, có phải giống như người trong truyền thuyết không?"

"Trong truyền thuyết... Loại nào?" Nhan Khê có phần thấy hứng thú.

"Thì là như vậy đó." Đào Như liếc mắt nhìn Nhan Khê, "Mình nói với cậu, cậu sẽ không nói cho nhị thiếu nghe chứ?" Nếu truyền đến tai nhị thiếu, cô sẽ bị đuổi mất.

"Mình là loại người vậy sao?"

"Vậy cũng đúng, để mình nói cậu nghe." Trong lòng Đào Như cho rằng, tuy Đại Hà trong ngoài bất nhất, nhưng không phải là người bán đứng bạn bè, nhất thời cô hứng thú nhiều chuyện, "Nghe nói đến bây giờ nhị thiếu vẫn chưa từng quen bạn gái, bình thường tới công ty, nhìn mấy em xinh đẹp cũng không liếc mắt một cái, bọn mình nghi ngờ anh ta vô tính."

"Không hứng thú với nữ, có lẽ hứng thú với nam?" Dương Mẫn hiếu kỳ nói, "Tại sao lại vô tính?"

"Bởi vì anh ta cũng không hứng thú với đàn ông, công ty mình có không ít trai xinh gái đẹp, mí mắt anh ta cũng không nháy lấy một cái." Đào Như bày ra điệu bộ cao lãnh, "Nhưng mà cũng có tin đồn, nhị thiếu có khuynh hướng bạo lực, không lịch sự, dáng vẻ xấu xa giống như một nhân vật phản diện."

"Cậu nói vậy có thấy mâu thuẫn không, muốn người ta xấu xa nóng tính điên cuồng, lại muốn người ta lịch sự tao nhã, cái này không phải là tâm thần phân liệt sao?" Nhan Khê rất có lương tâm mà phản bác giúp Nguyên Dịch, "Cái gì mà khuynh hướng bạo lực, các cậu thấy tận mắt anh ta đánh người rồi hả?"

"Đã thấy rồi." Đào Như gật đầu.

Nhan Khê cảm thấy chính mình thay Nguyên Dịch tẩy trắng lại có chút không đúng.

"Nhưng mà việc này không trách nhị thiếu, lúc ấy tổng bộ có một quản lý quấy rối nhân viên nữ, vừa lúc nhị thiếu thấy được, đánh hắn ta một trận." Đào Như lúc đó cũng có mặt tại đó, nói trong lòng, tư thế đánh người của nhị thiếu rất đẹp trai.

"Cho nên anh ta rõ ràng là đàn ông tốt có khí khái chính nghĩa." Nhan Khê bĩu môi, tuy Nguyên Tiểu Nhị là người độc miệng, nhưng lại rất tốt, từ khi quen biết anh ta đến nay, anh ta đã giúp mình rất nhiều lần, "Các cậu đây gọi là nhìn người mà bắt hình dong."

"Xem ra quan hệ của cậu và nhị thiếu rất tốt." Đào Như tò mò hỏi, "Hai người không lẽ..."

"Các cậu suy nghĩ trong sáng một chút, nhị thiếu nhà các cậu thích người đẹp đầy đặn, mình thích quý ông lịch lãm, không thể nào đâu." Nhan Khê không cho là đúng, trước mặt cô mà miệng anh ta độc như vậy, sao mà có ý với cô được?

Đàn ông có ý với phự nữ, nhất định sẽ rất ân cần, cố gắng bày ra mặt tốt của mình trước người đó, mà Nguyên Tiểu Nhị lại lấy thái độ này đứng trước mặt cô, làm cho cô luôn nghi ngờ, có phải trong mắt anh ta cô là một người đàn ông.

"Mình biết ngay bên cạnh mình sẽ không có chuyện gả vào nhà giàu mà." Đào Như có chút tiếc nuối, "Chuyện chim sẻ hóa phượng hoàng, quả nhiên chỉ có nữ chính trong phim truyền hình mới có."

"Dù sao mình cũng là phú nhị đại, không thể coi là phượng hoàng, chí ít cũng là khổng tước." Nhan Khê kháng nghị nói, "Ngược lại cậu không là cậu rồi."

"Phải phải, cậu là khổng tước." Đào Như sợ Nhan Khê nhíu mày với cô, bởi vì dáng vẻ này rất đáng thương, làm cô phải thay đổi lập trường, không còn nguyên tắc nữa, đã từng có một lần, cô nghi ngờ giới tính của mình. Hai người đã quen biết nhiều năm rồi, cô vẫn không thể miễn dịch với điều này, cũng không có cách nào cứu được rồi.

"Đại Hà." Dương Mẫn ở bên cạnh nói, "Gần đây hình như Ngụy Hiểu Mạn lại tìm được cách liên lạc với cậu rồi, lúc trước cô ta không biết cậu làm ở đài truyền hình, bây giờ chuyện của cậu lại làm lớn như vậy, chắc cô ta cũng sẽ biết, tớ lo cô ta sẽ đến đài truyền hình tìm cậu, cậu nên chú ý một chút."

Lúc trước Ngụy Hiểu Mạn rất thích Trần Minh Động, hy sinh rất nhiều vì Trần Minh Động, các cô đều biết, bây giờ hai người này đã chia tay, cô lo Ngụy Hiểu Mạn suy nghĩ tiêu cực, gây phiền phức cho Nhan Khê.

"Cô ta và Trần Minh Động chia tay, thì liên quan gì tới mình?" Nhan Khê cảm thấy mình bị thiệt, năm đó bạn cùng phòng và Trần Minh Động cho cô đội nón xanh, bây giờ họ chia tay, còn bắt cô lo lắng cho cảm xúc của tiểu tam, coi cô như chó bông xù Nhật rồi hả.

"Bọn mình biết không liên quan gì tới cậu, nhưng mà Ngụy Hiểu Mạn..." Dương Mẫn nhíu mày, "Cũng không biết Trần Minh Động cho Ngụy Hiểu Mạn uống thuốc gì, để cô ta vì một người đàn ông mà thiệt thòi chính mình như vậy."

Lúc trước vừa mới vào đại học, bốn người các cô chơi rất thân, mặc dù tính tình Ngụy Hiểu Mạn có chút yếu đuối, nhưng là người tốt, ai cũng không ngờ ngay lúc Nhan Khê đang khó khăn nhất, cô ta lại qua lại với Trần Minh Động.

Lúc cô ta khóc đến đáng thương, nói với Đại Hà là cô ta rất thích Trần Minh Động, cho dù bị báo ứng gì cũng chấp nhận.

Chuyện hai ba năm trước, tựa như ngay trước mắt, nhưng các cô không còn là những sinh viên ngây ngô nữa rồi, đã từng vứt hết mặt mũi để đi được đến tình cảm của mình, cuối cùng cũng không được gì.

Nhan Khê đối với chuyện này cũng không còn cảm giác gì, cô đã không còn tình cảm gì với Trần Minh Động, tình bạn với Ngụy Hiểu Mạn cũng đã không còn, bây giờ nhắc lại cũng chỉ còn chút xấu hổ.

Dương Mẫn thấy Nhan Khê không muốn nói tới chuyện này, cũng không nói thêm: "Dù sao cậu cũng nên cẩn thận một chút, người đã mất đi lý trí thì rất nguy hiểm."

Tiếng gõ cửa vang lên, Dương Mẫn đứng dậy mở cửa, thấy ngoài cửa là một người đàn ông tuấn lãng đang cầm một bó hoa, sửng sốt một hồi mới nói: "Xin chào, xin hỏi anh tìm ai?"

"Làm phiền." Tống Triều cười dịu dàng, "Cho hỏi đây là phòng bệnh của cô Nhan phải không?"

Thiếu chút nữa Dương Mẫn bị nụ cười này mê hoặc, may mà cô tỉnh táo, lùi về sau hai bước: "Đúng vậy."

"Làm phiền rồi." Tống Triều hơi gật đầu với cô, mới nhấc chân bước vào.

Dương Mẫn nhìn bóng lưng hoàn mỹ của người đàn ông này, tao nhã lịch sự tác phong nhanh nhẹn, người đàn ông này rất hợp với mẫu người lý tưởng của Nhan Khê.

"Cô Nhan." Nét tươi cười trên mặt Tống Triều càng dịu dàng, "nghe nói cô bị thương, không biết bây giờ đã tốt hơn chưa?"

Từ góc nhìn của Nhan Khê, chỉ có thể nhìn từ ngực Tống Triều trở xuống, cô không nghĩ Tống Triều sẽ tới, khách sáo cười nói: "Chỉ bị thương ngoài da, thế mà lại phiền anh Tống tới đây."

"Tới thăm cô, sao lại phiền được." Tống Triều nhìn quanh phòng, cũng không thấy bình hoa đâu, đành phải đặt bình hoa trên tủ đồ.

"Anh này." Một hộ lý đi tới, cầm hoa lên, "Miệng vết thương của người bệnh bây giờ vẫn chưa thể tiếp xúc với phấn hoa, không thể đặt hoa tươi trong phòng bệnh, bó hoa này tôi sẽ đặt tạm trong phòng hộ lý, khi nào anh về lại mang đi."

Sắc mặt Tống Triều hơi cứng đờ, rất nhanh lại hồi phục bình thường: "Xin lỗi, tôi không biết, làm phiền cô rồi."

Sau khi hộ lý đi, Tống Triều ngồi xuống sofa, "Không có ai bên cạnh chăm sóc cô Nhan sao, nếu không thì tôi sẽ chuẩn bị vài người, như vậy cũng tiện không ít cho cô."

"Cảm ơn ý tốt của anh Tống, đã có hai hộ lý chăm sóc tôi rồi." Nhan Khê nhìn người ngồi trên sofa dáng vẻ lịch sự tao nhã, nhìn từ đầu đến chân người này rất phù hợp với mẫu người của cô, nhưng không hiểu vì sao, lúc đối phương theo đuổi cô, một chút cô cũng không rung động, ngược lại cảm giác đối phuong không có ý tốt.

Chẳng lẽ trong lòng cô có ác cảm với nhà giàu, có thành kiến với bọn họ?

"Có vẻ như cô Nhan gầy hơn một chút." Tống Triều nhìn thẳng vào mắt Nhan Khê, đôi mắt đào hoa ẩn sau cặp kính mắt, tuy là khóe miệng đang cười, lại có vẻ như có phần xa cách.

Nhan Khê nở nụ cười: "Ai nằm viện cũng sẽ gầy, đây là chuyện thường."

Đào Như và Dương Mẫn cảm thấy được Nhan Khê không có mấy thiện cảm với người này, ban đầu tính không ở lại làm bóng đèn, lại trở về chỗ ngồi cắm rễ không về nữa.

Bạn bè tốt, phải biết lúc nào là nên rời khỏi, cũng biết được, lúc nào thì nên ở lại.

Tống Triều rất có phong độ, nếu đối phương không phối hợp, lời tán gẫu này cũng vô nghĩa, nên không tìm đề tài nói chuyện phiếm nữa.

"Cô Nhan có từng nghĩ sẽ chuyển công tác qua đài truyền hình khác không?"

"Không có."

"Sau khi biết cô xảy ra chuyện tôi rất lo lắng, may là cô không sao."

"Cảm ơn, tôi đã nằm viện hai ngày rồi, đã không còn nguy hiểm gì."

Ha, ngoài miệng thì nói lo lắng, mà đến bây giờ mới tới thăm, phần lo lắng này cũng thật không đáng rồi. Nhan Khê không rõ, nếu Tống Triều không có tâm tư kia với cô, sao vẫn còn làm vẻ muốn theo đuổi cô, không phải là tự hành hạ mình sao?

Hay là trong lòng hắn vẫn luôn ước mơ làm diễn viên, nhưng vì sinh ra trong gia đình giàu có nên không thể thực hiện, chỉ có thể ở trước mặt cô trải nghiệm một chút cảm giác này?

"Nào nào nào, ăn trái cây thôi." Đào Như đặt trái cây xuống trước mặt Nhan Khê, "Tiểu Khê, trái cây này rất ngọt."

Chỉ có ở trước mặt người lạ, Nhan Khê mới có thể nghe Đào Như thân thiết gọi cô là Tiểu Khê.

Tống Triều cảm thấy được ba người này bài xích hắn, cái gọi là ba người phụ nữ diễn một vở kịch, ba người liên thủ xem nhẹ một người đàn ông, thì đàn ông không là gì hết. Cho dù Tống Triều có nhiều thủ đoạn, đều bị lu mờ ở phía sau.

Hắn nhìn mặt mũi Nhan Khê tái nhợt, tóc rối trên vai, bỗng nhiên nhớ đến chín năm trước. Khi đó hắn là học sinh tiêu biểu của trường, mỗi ngày đều nhận được thư tình của nữ sinh, trong lòng đã sớm phiền, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ lịch sự, về nhà mới ném thư tình.

Khi tình cờ gặp một nữ sinh mặc đồng phục sạch sẽ, cô cúi đầu mỉm cười dịu dàng thẹn thùng làm hắn bị cuốn hút, trong lòng bắt đầu cảm thấy cô rất đặc biệt.

Thời gian chín nắm trôi qua, cô đã biết trang điểm, năm đó giống như một cô gái ngây thơ nhỏ bé, với người con gái trước mắt, tựa hồ không thay đổi gì, lại tựa như thay đổi rất nhiều.

Ký ức đã mơ hồ, nhưng tình cảm trong trí nhớ, lại không tan biến.

"Tống Triều." Nguyên Dịch đứng ở cửa, nhìn người ngồi trên sofa, khoanh tay dựa vào cửa, "Thực khéo."

"Không khéo." Tống Triều nhanh chóng đứng lên, "Hôm nay tôi cố ý đến thăm cô Nhan đây."

"Người bệnh cần nghỉ ngơi nhiều." Nguyên Dịch nhíu mày, "Ý tốt của anh Tống đây chúng tôi xin cảm ơn."

"Chúng tôi?" Trên mặt Tống Triều mang theo ý cười trào phúng, "Anh Nguyên đây lấy thân phận gì thay cho cô Nhan?"

"Xuy." Nguyên Dịch đi đến bên cạnh Nhan Khê, cho cô ánh mắt "Cô ngậm miệng", "Cô ấy là người phụ nữ của tôi, tôi đương nhiên ra mặt giúp cô ấy. Anh Tống có cần tôi tiễn ra cửa không?"

Tống Triều cười ra tiếng, quay đầu nhìn Nhan Khê, nói đầy hàm ý: "Ánh mắt của cô Nhan... Rất tốt."

"Cảm ơn đã khen." Nhan Khê lộ ra một nụ cười hoàn mỹ, "Tôi cũng thấy vậy."

Tống Triều đẩy kính mắt, giọng nói bình tĩnh: "Nếu cô Nhan cần nghỉ ngơi, tôi xin đi trước."

Sau khi Tống Triều về, Nguyên Dịch nhanh chóng mở miệng nói: "Tôi vì giúp cô mà phá vận đào hoa, phá hỏng danh dự, cô muốn cảm ơn tôi thế nào?"

Cảm ơn cái chân anh, người nào bị phá hỏng, danh dự của ai?!

"Nguyên Tiểu Nhị, nói điểm quan trọng?" Nhan Khê vỗ gối đầu, "Cái gì mà người phụ nữ của tôi, anh cho anh là tổng giám đốc bá đạo hả?"

"Ngại quá, tôi chỉ nghĩ được vậy." Nguyên Dịch đến sofa chỗ Tống Triều ngồi vỗ vỗ, "Nếu không phải nhìn ra được cô không có ý với hắn ta, thì sao tôi có thể hy sinh lớn như vậy?"

"Nguyên Tiểu Nhị." Nhan Khê nhìn Nguyên Dịch vẻ nghi ngờ, "Anh thật sự không có ý gì với tôi hả?"

Giọng Nguyên Dịch nhất thời cao lên: "Cô, cô đừng tự mình đa tình, tôi mà để ý cô sao?!"

Nghe như vậy, Nhan Khê cảm thấy, chờ sau khi cô bình phục sẽ đánh chết anh ta.


------------------------------------------------------------

Chương 40

"Tiểu Như, cậu sao vậy?" Dương Mẫn phát hiện, từ sau khi người đàn ông mà Đại Hà gọi là "Nguyên Tiểu Nhị" này vào, Đào Như có chút không thích hợp, "Cậu biết người này sao?"

Đào Như kéo cô vào một góc, nói nhỏ: "Anh ta là nhị thiếu mà mình và Đại Hà đã nói tới đó, thiếu gia nhà giàu."

"Thiếu gia nhà giàu?" Dương Mẫn nhìn dáng vẻ Nguyên nhị thiếu cãi nhau với Đại Hà, cảm thấy người này không giống với hình tượng con nhà giàu mà cô tưởng tượng, "Kiểu nhà giàu này có phải hơi không giống không?"

Kiểu cấp bậc công tử nhà giàu này, không phải chỉ uống rượu đỏ Laffey năm 82, chỉ lái xe số lượng có hạn trên thế giới, đồng hồ chỉ mang loại chế tác thủ công, chỉ mặc đồ cao cấp, ra ngoài phải mang theo mười vệ sĩ, nếu không sẽ không đi sao? Kiểu công tử này vừa cởi áo khoác tây trang, xắn tay áo sơ mi lập tức cãi nhau với con gái người ta, cũng quá đập tan cảm giác thần bí của nhà giàu rồi.

"Cậu nói xem chúng ta có nên qua đó không?" Dương Mẫn nhìn hai nhân vật chính đang vui mừng, "Bọn họ có quan hệ gì nhỉ?"

Người yêu?

Không giống lắm, bạn trai mà độc miệng như vậy trước mặt bạn gái, đã sớm đá văng lên trời rồi.

Bạn bè?

Dương Mẫn thấy tuy Nguyên nhị thiếu đang cãi nhau với Đại Hà, nhưng lại kéo ghế ngồi gần bên giường, để Đại Hà dễ dàng tiếp tục cãi nhau với anh ta, mà không phải đứng nhìn từ trên cao để Đại Hà không nhìn thấy mặt anh ta, theo điểm này mà nói, vị Nguyên nhị thiếu này rất cẩn thận.

"Qua làm gì?" Đào Như vội kéo cô lại, "Cứ mặc bọn họ cãi nhau."

Cô thấy nhị thiếu đây là đang thích thú, Đại Hà cũng không thật sự tức giận, cô sẽ không đi nhiều chuyện như vậy.

"Vừa hay." Nhan Khê hừ nhẹ nói, "Miễn cho tôi nghĩ cách từ chối anh."

Nguyên Dịch bỗng nhiên hơi dừng lại, tức giận nói: "Không thèm cãi với cô, buổi tối muốn ăn gì, tôi gọi người chuẩn bị cho cô."

"Muốn ăn lẩu..."

"Bớt mơ mộng." Nguyên Dịch đứng dậy, nhét góc chăn giúp Nhan Khê, "Cô chỉ có thể ăn cháo trắng thịt nạc, cháo rau, cháo bắp hoặc cháo khoai, cháo nấm hương, đây là những món mà cô có thể ăn."

Nhan Khê: Còn cái nào tốt hơn không?

Không muốn tiếp tục vấn đề này, cô nhìn hai người bạn trong góc: "Để mình giới thiệu với các cậu."

"Đây là bạn mình Nguyên Dịch."

"Nguyên Dịch, đây là hai người bạn tốt của tôi Đào Như và Dương Mẫn, Đào Như là nhân viên trong công ty anh, sau này nếu có chuyện tăng lương thăng chức, nhớ giúp cô ấy đi cửa sau đó."

"Chào Nguyên tổng." Đào Như có chút chột dạ nhìn nhị thiếu, nghĩ đến cô là bạn của Đại Hà, lúc này không thể biểu hiện quá sợ hãi rụt rè hù dọa Đại Hà, cố gắng ưỡn cao lồng ngực, cố gắng để mình biểu hiện không quá kiêu ngạo hay siểm nịnh.

"Chào hai cô." Nguyên Dịch gật đầu với hai người, trái lại lại mười phần nghiêm chỉnh, khác với mấy phút trước cãi nhau với Nhan Khê.

Trong lòng Dương Mẫn và Đào Như đã hiểu rõ, cái người họ Tống kia tới, Nhan Khê cũng không có ý giới thiệu với các cô, thái độ cư xử khách khí với hắn ta. So với vị họ Tống kia, thái độ với Nguyên nhị thiếu vẫn cao hơn.

Nguyên Dịch khách sáo với hai người vài câu, quay đầu nói với Nhan Khê: "Mọi người từ từ nói chuyện, tôi tìm bác sĩ nói chuyện chút."

Đào Như và Dương Mẫn ngồi một lúc rồi ra về.

Lúc đang chờ xe ngoài bệnh viện, Dương Mẫn lấy điện thoại lướt web, đột nhiên sắc mặt có chút không tốt: "Tiểu Như, chuyện của Đại Hà, lại có đồn đại mới rồi."

"Cái gì?" Đào Như lấy điện thoại ra xem, sắc mặt cũng không tốt.

Không biết là ai tung tin sự thật đằng sau của chuyện này, là thực tập sinh của bộ phận ánh sáng cố ý làm chuyện này. Thực tập sinh này muốn giết Trương Hạo, nhưng cậu ta không ngờ Nhan Khê lại đổi chỗ với Trương Hạo, cho nên người bị thương là Nhan Khê.

Trên đó còn có đoạn clip phỏng vấn người thực tập sinh kia, nhưng gương mặt đã làm mờ, người xem không biết mặt cậu ta, nhưng có vẻ như cậu ta cũng không muốn nói chuyện, phóng viên hỏi gì cậu ta cũng không nói, đến cuối cùng có phóng viên hỏi cậu ta bây giờ có suy nghĩ gì, cậu ta mới trả lời, hy vọng có thể gặp mặt Nhan Khê, chính miệng xin lỗi cô.

"Hắn đây là có ý gì chứ, sợ chuyện này không đủ ồn ào sao, Đại Hà chưa đủ nổi tiếng hả?" Trong lòng Dương Mẫn có chút chán ghét, nếu sau này lại tung ra tên thực tập sinh này có nỗi khổ gì hay có chỗ đáng thương nào, đến lúc đó Nhan Khê lại bị bàn tán trên mạng, là lựa chọn tha thứ hay không?

Là người bị hại, nếu Đại Hà tha thứ, lúc pháp luật cân nhắc mức hình phạt, có thể sẽ giảm nhẹ một chút.

Đào Như và Dương Mẫn thấy, mặc kệ tên này và Trương Hạo có ân oán gì, cũng không nên liên lụy tới Đại Hà, lần này tuy Đại Hà gặp may mắn. nên không có bị thương nghiêm trọng, nhưng nếu cái đèn này rơi trúng đầu Đại Hà thì sao?

"Đạo đức giả tạo, dư luận khốn kiếp." Dương Mẫn sầm mặt mắng, "Đúng là không biết xấu hổ."

Chuyện đã làm lớn đến mức này, cả nước đều biết, không biết việc này sẽ kết thúc thế nào đây.

Nhan Khê ở trong viện vài ngày, đã được Tống Hải đón về nhà, để tiện chăm sóc, Tống Hải mời vài nhân viên hộ lý chuyên nghiệp, để chăm sóc cho con gái tốt hơn.

Mấy ngày này bởi vì dính đến chuyện Trương Hạo bị mưu sát, mà Nhan Khê bị thương, cho nên <Bản tin 12h> do hai người khác dẫn, rất nhiều người gọi đến đài truyền hình, hỏi khi nào Nhan Khê dẫn lại.

Còn có một số người lớn tuổi không rõ tình hình cho rằng Nhan Khê đang nguy kịch, gọi đến đài truyền hình để giới thiệu bác sĩ cho Nhan Khê, nhân viên trực điện thoại của đài truyền hình nói Nhan Khê không có vấn đề gì, nhưng họ lại cho là mấy nhân viên này đang nói dối, không muốn trả tiền điều trị cho Nhan Khê.

Nhan Khê ở nhà được hai ngày, thì đến bệnh viện tháo băng vết thương, còn chưa ra khỏi cổng bệnh viện, thì nhận được điện thoại của cảnh sát, nói kẻ tình nghi muốn gặp cô. Vừa mới cắt dây băng xong nhưng vết thương vẫn còn dán băng gạt, lúc ngồi xe Nhan Khê không dám dựa lưng vào ghế, giao thông ở thủ đô đông đúc như vậy, khi chạy xe hay thắng gấp, cô một chút cũng không muốn đi qua đi lại như vậy, nhưng là công dân tốt của đất nước, sau ba giây do dự, cô vẫn nên phối hợp với cảnh sát thì hơn.

Cảnh sát lo lắng tin Nhan Khê đến đây lộ ra sẽ bị phóng viên vây quanh đưa tin, cho nên khi Nhan Khê vừa đến trước cục, đã được nhân viên công tác đón vào, mấy phóng viên ngồi canh bên ngồi chỉ kịp thấy bóng lưng từ xa.

"Cô Nhan, cảm ơn cô đã hỗ trợ công tác điều tra với chúng tôi." Một nữ cảnh sát tươi cười ôn hòa đưa ly nước cho Nhan Khê, "Không biết vết thương của cô Nhan sao rồi?"

"Cảm ơn." Nhan Khê tiếp nhận ly nước, "Vừa đến bệnh viện tháo băng, đã nhận được điện thoại của các vị, là lập tức đến rồi."

Vẻ mặt tươi cười của nữ cảnh sát có chút xấu hổ, người ta vừa mơi tháo băng xong đã bị bọn họ gọi đến, việc này rõ là...

"Người tình nghi ở đâu?" Nhan Khê uống một ngụm nước, "Tôi biết mọi người bận rộn, để không lãng phí thời gian, tôi có thể phối hợp công việc với mọi người ngay."

"Cảm ơn." Nữ cảnh sát nói một cách chân thành, nét cười trên mặt đã có vài phần chân thành hơn. Công việc này của bọn họ, dạng người gì đều đã gặp, cho nên khi gọi điện cho Nhan Khê, cô đã làm tốt công tác chuẩn bị với việc đối phương gây khó dễ.

Cho rằng chính mình sẽ bị làm khó dễ, không ngờ đối phương rất ôn hòa, nên rất có hảo cảm với người này. Phút chốc, nữ cảnh sát cảm thấy Nhan Khê đẹp tựa tiên nữ, gấp trăm lần người đẹp trên TV.

Nhan Khê theo cảnh sát đến phòng gặp thực tập sinh Tiểu Lâm, trong ấn tượng của cô, người này rất ít nói, là người rất siêng năng, bình thường nếu không có việc gì, hay giúp mọi người làm mấy việc vặt, cô thế nào cũng không ngờ, người chỉ vừa mới hai mươi tuổi đầu, đã vạch ra kế hoạch như vậy.

"Cô Nhan." Tiểu Lâm thấy Nhan Khê, trên mặt lộ vẻ lo lắng, cậu ta ngồi ở ghế thẩm vấn, mặc bộ đồ tạm giam, hai tay bị còng nắm lại, xem ra có chút sợ hãi.

Nhan Khê ngồi đối diện Tiểu Lâm cách một rào chắn, bởi vì có vết thương trên lưng, dáng ngồi của cô có chút cứng ngắc.

"Cô Nhan, xin lỗi, tôi không muốn liên lụy đến cô.", sau khi Tiểu Lâm thấy Nhan Khê, cảm xúc có chút bất ổn, sau khi xin vào làm ở đài, mọi người đối với cậu ta rất thờ ơ, bình thường nói chuyện cũng không thèm để ý đến cậu ta, chỉ có Nhan Khê bình thường mời mọi người ăn gì, cũng nhớ mua cho cậu ta một phần.

"Ngày đó tôi và thầy Trương đổi chỗ với nhau, cậu cũng không ngăn cản tôi." Nhan Khê bình tĩnh nhìn thẳng Tiểu Lâm, "Tại sao?"

"Đột nhiên cô và Trương Hạo đổi chỗ, tôi muốn ngăn cản, mà chương trình lại lập tức ghi hình, trong lòng tôi rất sợ." Tiểu Lâm áy náy cúi đầu, "Tôi cho là nếu không động đến nút điều chỉnh đèn, đèn sẽ không rơi xuống."

Nhưng cậu ta chỉ mới là thực tập sinh, mà những người khác trong tổ lại đột nhiên điều chỉnh góc đèn, cậu ta không thể ngăn cản.

"Vậy bây giờ cậu giải thích với tôi có ích lợi gì?" Nhan Khê nhìn mấy ngón tay của mình, "Nhất định muốn tôi tha thứ cho cậu mới được?"

Tiểu Lâm mặt đỏ tai hồng cúi đầu.

"Tôi không biết, cậu và thầy Trương có mâu thuẫn lớn bao nhiêu, cậu cũng không cần bí quá hóa liều mà phạm pháp?" Nhan Khê biết cảnh sát muốn biết rõ động cơ, cho nên hỏi rõ ràng, "Cậu phải biết rằng, giết anh ta, đời này của cậu cũng xong rồi."

Tiểu Lâm ngẩn ngơ nhìn Nhan Khê, ngay lúc Nhan Khê nghĩ cậu ta không trả lời, thì Tiểu Lâm mở miệng: "Chị tôi rất đẹp, là học viên ưu tú của học viện vũ đạo."

Nhan Khê mơ hồ đoán được gì đó, lý trí nói cô biết, cô không nên lại ngồi ở đây nghe tiếp, cô cúi đầu nhìn tay mình, có lẽ vì vết thương trên lưng, bây giờ cô không muốn đứng lên.

"Tên súc sinh Trương Hạo kia gạt chị tôi, hắn nói có công việc ở đài truyền hình muốn giới thiệu cho chị tôi, chị tôi tin." Hai mắt Tiểu Lâm đỏ lên, "Chị tôi đã chết, là do tự sát."

"Lầu 18." Tiểu Lâm khóc không thành tiếng, "Từ nơi cao như vậy ngã xuống, đau đớn biết bao nhiêu. Chị tôi thích làm đẹp, nhưng đến lúc chết lại khó coi như vậy."

Nhan Khê nói không ra lời, cô nhìn người đang khàn giọng khóc rống, cổ họng rất khó chịu.

"Ba tôi mất sớm, mấy tháng trước mẹ tôi vì quá đau khổ nên đã bệnh chết, mọi chuyện đều do tên khốn Trương Hạo kia tạo nên!" Tiểu Lâm lại trở nên kích động, "Chị tôi không thể nào tự sát, mấy kẻ có tiền và cảnh sát đều gạt người!"

Thấy cảm xúc của Tiểu Lâm đã bất ổn chửi bậy, Nhan Khê cảm thấy có chút vô nghĩa, cô để nhân viên công tác dẫn mình ra ngoài, sau khi rời khỏi căn phòng có chút áp lực kia, cô mới nhẹ nhàng thở ra.

"Cô Nhan, cô không sao chứ?" Nữ cảnh sát thấy sắc mặt Nhan Khê không tốt, nhịn không được thay cảnh sát bọn họ biện giải vài câu, "Chúng tôi đã cho nhân viên giỏi của cục điều tra vụ án của người chị. Kết quả đúng là tự sát, chúng tôi sẽ không lấy tính mạng người bị hại ra nói đùa."

Nhan Khê nói vài câu khách sáo với nữ cảnh sát, đi ra cửa cục cảnh sát thấy trong sân cục đậu một chiếc Bentley, Nguyên Dịch ngồi trên ghế phụ ngoắc tay với cô.

"Ngây ngốc ở đó làm gì, bên ngoài có rất nhiều phóng viên, để tài xế lái xe cô ra ngoài dụ bọn họ rời khỏi đây, tôi đưa cô về." Nguyên Dịch đi xuống mở cửa xe, "Vết thương trên lưng cô không chịu nổi sự chen lấn của họ đâu, thời gian là tiền bạc, cô đừng lãng phí."

Nhan Khê ngồi sau xe, tài xế lái xe của cô vừa ra cổng, kết quả, cánh cổng vẫn luôn yên tĩnh bỗng trào ra hơn mười phóng viên, vây quanh xe đến nỗi nửa bước cũng không thể lái đi.

Chiếc Bentley nhân cơ hội đó lao ra ngoài, ngoại trừ khói xe, cái gì cũng không lưu lại.

Nhan Khê thuật lại lời của Tiểu Lâm cho Nguyên Dịch nghe: "Nói thật, tôi cảm thấy thầy Trương không giống kiểu người làm ra chuyện này."

"Mặc kệ ai đúng ai sai, có cảnh sát lo, chẳng lẽ cô vừa muốn làm người dẫn chương trình vừa muốn làm thám tử?" Nguyên Dịch vỗ áo khoác tây trang, "Cho dù Trương Hạo vô tội, sau khi trải qua việc này, anh ta cũng không thể làm người dẫn chương trình được nữa."

Nhan Khê tiếp tục trầm mặc, trong lòng cô biết rõ, đối với người làm truyền thông mà nói, chân tướng không quan trọng, quan trọng là... Hình tượng cá nhân của họ.

"Thế nào, hối hận vì làm người dẫn chương trình rồi hả?" Nguyên Dịch thấy sắc mặt Nhan Khê không được tốt, tiện thể nói, "Nếu cô thích làm nghề này, hai chúng ta hợp tác. Tôi đầu tư một chương trình giải trí, cô làm MC, đến lúc đó bán chương trình này cho đài truyền hình, người xem chắc chắn nhiều hơn chương trình bây giờ."

"Cho nên mới nói đầu của anh bị vô nước mới mời tôi làm MC chương trình này, đài truyền hình bị mù mới mua bản quyền chương trình của anh để phát." Nhan Khê biết rõ danh tiếng của mình với mấy chương trình thị trường trường bây giờ, "Nếu không phải biết anh không có ý gì với tôi, thì hành vi này của anh chẳng khác nào đại gia bao nuôi phụ nữ."

"Tôi không nhàm chán như vậy, cũng không bao nuôi nữ nghệ sĩ." Nguyên Dịch lập tức phản bác lại, "Sao suy nghĩ của cô có thể đen tối như vậy, trong đầu cô có suy nghĩ nào thuân khiết chút không hả?"

"Vậy anh tiêu tiền mời tôi làm MC, có bị điên hay không?"

"Lão tử có tiền, tiền bạc với tôi mà nói, chỉ là mấy con số." Nguyên Dịch "Cắt" một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài xe, "Đàn ông bỏ tiền bao phụ nữ, tôi bỏ tiền cho bạn bè thì có sao? Bạn bè còn quan trọng hơn mấy phụ nữ được bao nuôi."

Lời này giống như không có gì...

Nhan Khê sửng sốt một phen, nhưng trên thực tế rất nhiều đàn ông tình nguyện bỏ số tiền lớn cho đối tượng bao nuôi, lại rất tính toán với bạn bè, cho nên nói "Bạn bè như tay chân, phụ nữ như quần áo", những lời này của đàn ông là lời nói dối lớn nhất, so với việc khi bọn họ ở trên giường nói "Anh yêu em" lại không thể tin.

"Vẫn là thôi." Nhan Khê lắc đầu, "Thay vì anh bỏ nhiều tiền cho tôi như vậy, không bằng trực tiếp đưa tiền mặt cho tôi, miễn cho người khác hưởng lợi."

"Nhan Tiểu Khê, cô rất thiếu tiền sao?"

"Không thiếu."

"Mà cô vẫn tầm thường như vậy?"

"Ai chê mình tiền nhiều chứ?" Nhan Khê cười hì hì, "Tôi còn muốn góp tiền cho con gái tôi làm nhà giàu đời thứ ba đó."

Nguyên Dịch nhìn cô nàng cười tít mắt bên cạnh, nhịn không được nghĩ, nếu... Nếu anh và Tiểu Khê có con gái, nhất định rất đáng yêu.

Không được, tại sao anh lại nghĩ đến chuyện đáng sợ như vậy chứ, mấy đứa con nít ồn ào ầm ĩ như vậy, có gì thú vị đâu?

Người đàn ông cảm thấy bản thân mình tốt đẹp nhất là khi, người phụ nữ chỉ cần cười với anh ta một cái, anh ta cũng đã nghĩ đến tên của con hai người là gì rồi. Cái tật xấu này không phân biệt cao thấp mập ốm, chẳng phân biệt giàu hay nghèo, chỉ có mơ mộng được hay không.

"Anh nhìn tôi làm gì?" Nhan Khê thấy Nguyên Dịch ngẩn người nhìn mình, "Bị niềm vui thẳng thắng của tôi dọa ngây người rồi hả?"

"Không.", Nguyên Dịch lắc đầu, "Tôi chỉ đang nghĩ, nếu cô muốn con mình làm nhà giàu đời thứ ba, đầu tiên... Cô phải có bạn trai."

Bị nói trúng tim đen, ngực đau quá. Nhan Khê sờ sờ mặt mình, "Nguyên Tiểu Nhị, đời người khó khăn, cần gì..."

Cô còn chưa nói xong, tài xế đột ngột phanh xe lại, sau lưng cô bị đập trúng hai lần, cảm giác vô cùng đau đớn.

Trong nháy mắt này, Nhan Khê cảm thấy trước mắt tối sầm, giữa lúc hoảng hốt tất cả đều không cảm thấy gì, đau đến muốn chảy nước mắt.

"Nhan Tiểu Khê, cô có sao không?" Nguyên Dịch duỗi tay vịn chặt vai cô, năm ngón tay nhẹ nhàng khoát lên vai cô, không dám buông lỏng.
---------------------------------------------------------

Chương 41

"Cô sao rồi?" Nguyên dịch quay đầu lại nhìn tài xế, "Sao lại thế này?"

"Nguyên tổng, phía trước có chiếc xe mất lái, thiếu chút nữa tông vào chúng ta." Tài xế cũng sợ tới mức chảy mồ hôi lạnh, vừa rồi nếu không phải anh đánh tay lái qua nhanh, chiếc xe kia đã tông vào bọn họ rồi.

Nguyên Dịch nhìn ra ngoài cửa sổ, một chiếc xe tông vào một cái cây, còn có mấy chiếc xe khác cũng bị liên lụy, kẹt cứng cả con đường.

"Nguyên Tiểu Nhị, tôi phát hiện mỗi lần gặp anh, thì sẽ có tai nạn xảy ra." Nhan Khê đau đến nhe răng trợn mắt, mồ hôi lạnh trên trán chảy đầy ra mặt, trông rất nhếch nhác, "Bát tự của hai chúng ta chắc là không hợp rồi?"

"Đã là thời đại nào rồi, vẫn tin tưởng mấy thứ này." Nguyên Dịch thấy cô vô cùng đau đớn, mở cửa xe đi xuống qua chỗ Nhan Khê ở bên này mở cửa xe, "Xuống xe đi bộ một đoạn, tôi gọi tài xế tới đón chúng ta."

Nhan Khê xuống xe đi chưa được hai bước, đã cảm thấy miệng vết thương trên lưng đau đớn như bị lửa đốt, tự cảm thấy hôm nay mình thật sự là xui xẻo nhất đời rồi, thiếu chút nữa bị phóng viên ngăn ở cục cảnh sát, hiện tại lại, chẳng khác nào bị tai nạn xe, chẳng lẽ gần đây cô bị sao chổi chiếu, chắc phải lên trên weibo thả mấy con cá chép cúng sao để giải hạn?

Nguyên dịch dừng bước lại, thấy Nhan Khê đi từng bước chậm, một tay chống nạnh bất đắc dĩ nói: "Với tốc độ này của cô, đi một đoạn ngắn phải tốn bao nhiêu thời gian hả?"

Nhan Khê trừng mắt với anh không nói lời nào, chỉ lấy một ánh mắt như mùa xuân trừng anh.

Không ngờ Nguyên Dịch bước tới trước mặt cô, hơi ngồi xổm xuống.

"Làm gì?" Nhan Khê nhìn chằm chằm mông Nguyên Dịch, "Muốn tôi đá mông anh trút giận?"

"Nghĩ cái gì vậy hả?" Nguyên dịch quay đầu lườm cô một cái, trở tay vỗ vỗ phía sau lưng: "Leo lên, tôi cõng cô đi qua."

"Sao anh tốt vậy?" Nhan Khê che mặt đánh giá Nguyên Dịch, phía sau lưng có vẻ rất đáng tin cậy, mông... Có vẻ khá tròn, còn chút hơi gợi cảm.

"Nhanh lên." Giọng Nguyên Dịch nghe có chút hung dữ, "Đừng lãng phí thời gian của tôi."

Nhan Khê có chút do dự, Nguyên Dịch là bạn cô, để cho anh cõng cô, hơi có chút thân mật quá rồi. Cô lớn như vậy, lại vẫn chỉ có một người đàn ông cõng cô, đó chính là ba cô.

"Lề mề làm gì?" Nguyên Dịch bỗng nhiên nghiêng người ra sau lui lại mấy bước, Nhan Khê còn chưa có lấy lại tinh thần, đã được cõng lên.

"Đừng nhúc nhích, đợi lát nữa miệng vết thương đau lại cũng đừng có trách tôi." Hai tay Nguyên Dịch ở phía sau nắm thành quyền, rất cẩn thận tránh bộ phận nhạy cảm của Nhan Khê, "Cô cho là tôi muốn cõng cô sao, lỡ may miệng vết thương nứt ra, cẩn thận nửa đời sau để lại sẹo. Đến lúc đó nói không chừng ở trong lòng cô sẽ oán trách tôi, lúc này, không giúp cho cô, hại cô để lại vết sẹo khó coi."

Nghe Nguyên Tiểu Nhị nói thao thao bất tuyệt, Nhan Khê cảm thấy người hai bên đường đều đang nhìn cô, cô yên lặng ghé vào trên lưng Nguyên Dịch, lấy tay áo che khuất mặt mình.

Nguyên Dịch đang đi, bỗng quay đầu nhìn thoáng qua, cái ót không cẩn thận đụng vào trán Nhan Khê, như bị giật điện vội xoay đầu về.

"Nguyên Tiểu Nhị, anh cõng con gái kiểu như vậy, giống như là lưu manh vậy."

Giọng nói rầu rĩ của cô, mang theo vài phần nhụt chí và xấu hổ.

"Đời này của tôi chưa từng cõng con gái, cô là người đầu tiên, nếu muốn tính, thật không biết người nào lưu manh người nào đâu." Nguyên Dịch né qua một đôi trai gái đang dắt tay nhau đi qua, "Tôi nói trước, cô đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ là chê cô đi đường lề mề, mới cõng cô thôi."

Nhan Khê bĩu môi: "Với thái độ này của anh, nếu tôi mà nghĩ nhiều, mới đúng là tự mình đa tình đó."

Nguyên dịch há miệng muốn phản bác, lại nuốt lời nói xuống, nho nhỏ nói thầm: "Lại muốn thế nào, chẳng lẽ muốn bỏ cuộc?"

"Anh xem bạn trai người ta kìa!"

Nhan Khê che mặt, từ giữa kẽ tay nhìn sang cặp đôi đi bên cạnh, thì ra đối phương nói "Bạn trai người ta" là chỉ Nguyên Tiểu Nhị, còn cô là "Người ta" kia?

Hiểu lầm có phải lớn quá không?

"Người trẻ tuổi bây giờ thật là..." Một ông cụ nhìn theo hai người bên đó nhìn qua, lắc đầu thở dài, "Giữa ban ngày, thói đời bạc bẽo, thật là da mặt dày...."

Nhan Khê: ...

Trái lại Nguyên Dịch lại rất bình tĩnh, giống như không có nghe người qua đường nói gì, bước tiếp đi về phía trước cũng không quay đầu nhìn, một phản ứng dư thừa gì đều không có.

"Nè." Nhan Khê vươn ngón trỏ chọc chọc bả vai Nguyên Dịch, "Anh vẫn nên thả tôi xuống đây thì hơn."

"Đừng nhúc nhích." Nguyên Dịch dừng lại trước ngã tư, "Chờ qua ngã tư này, tôi thả cô xuống."

Trên ngã tư có không ít người qua lại, trong ánh mắt đánh giá của mọi người, Nhan Khê che mặt mình càng kín hơn.

Đứng ở ngã tư hơn một trăm giây, Nhan Khê ngửi được mùi dầu gội đầu của Nguyên Dịch, mùi hương cực kỳ nhạt, ngửi thấy cũng rất thoải mái, không biết dùng nhãn hiệu nào, có thể mua cho ba cô dùng thử xem.

Qua ngã tư, Nguyên Dịch mang Nhan Khê vào quán cà phê ngồi nghỉ, mà thứ anh uống là cà phê rang xay, mà trước mặt Nhan Khê chỉ có một ly nước lọc nóng đang bốc hơi.

"Đừng nhìn tôi." Nguyên Dịch đặt ly cà phê về trước mặt mình, "Người bị thương, không được uống cà phê." Anh không nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của Nhan Khê, sợ ý chí của mình không đủ kiên cường, lại thay đổi lập trường.

Trong quán cà phê mở một bản nhạc nhẹ không lời, khách cũng không có nhiều người, Nhan Khê đưa mắt nhìn Nguyên Dịch, gọi cho mình một phần bánh ngọt.

"Làm sao mà anh biết tôi ở cục cảnh sát?" Nhan Khê có chút tò mò hỏi, "Chẳng lẽ là vừa vặn đi ngang qua?"

"Tôi có bạn làm ở cục cảnh sát, cho nên mới biết tin. " Nguyên Dịch đặt ly cà phê xuống, "Hôm nay cô không nên tới."

"Cảnh dân hợp tác thôi." Nhan Khê thật không biết là có vấn đề lớn, "Dù sao tôi cũng không phải nghệ sỹ nổi tiếng, phóng viên chỉ thích săn những tin nóng, chuyện đã qua rồi, cuộc sống của tôi vẫn trải qua bình thường, cho qua hết thôi."

"Trái lại cô lại nghĩ rất thoáng ha." Nguyên Dịch đối với sự rộng lượng này của Nhan Khê rất bất đắc dĩ, "Gần đây <Những câu chuyện quanh ta> vẫn phát lại số mấy kỳ trước, mấy cô chú của mọi nhà đã gọi điện đến đài truyền hình nhiều lần, nếu cô không sớm đi làm lại, tôi nghi những người này sẽ đến đài truyền hình ngồi biểu tình đó."

Cô đây là được Nguyên Dịch đề cao quá rồi hả? Cô có chút hoài nghi, Nguyên Tiểu Nhị vậy mà sẽ khích lệ cô, này quả thực quá không chân thực rồi.

"Lúc ở nhà tôi nhàn rỗi không có việc gì, thường hay gọi điện thoại cho biên kịch, đã nghĩ ra nội dung mấy kỳ tiết mục, tạm thời bây giờ không thể ra ngoại cảnh quay được." Nhan Khê ăn bánh ngọt, tâm tình đã tốt trở lại, "Dù sao lượt xem của đài chúng tôi vẫn không cao, trong đài cũng không có chỉ tiêu về lượt theo dõi, phát lại mấy kỳ cũng không sao."

Nguyên dịch không khỏi muốn hỏi, đài truyền hình tùy tiện như vậy, rốt cuộc là dựa vào cái gì mà chống đỡ đến bây giờ?

Anh cứ nghĩ Nhan Khê rất quan tâm tiết mục này, cô đối với lượt theo dõi lại cực kỳ thờ ơ, muốn nói cô tùy tiện thì không được, vì mỗi kỳ tiết mục cô làm lại rất nghiêm túc, loại hành vi mâu thuẫn này, làm Nguyên Dịch không hiểu cách nghĩ của Nhan Khê.

"Cô không lo lượng người xem bị giảm sao?"

"Tôi dựa vào lương tâm mà làm chương trình, người xem dựa vào yêu thích mà xem TV, đây là chuyện bình thường." Nhan Khê lau sạch bơ trên miệng, "Tôi rất yêu bản thân, công việc quan trọng, bản thân tôi khỏe mạnh và thân thể càng quan trọng hơn, mọi việc đều phải phân nặng nhẹ."

"Cách nghĩ này rất tốt." Nguyên Dịch gật đầu, "Dù sao cũng đừng làm chuyện gì gây hại cho bản thân, cảm động người khác mà thương tổn chính mình, thì được cái gì?"

"Tôi còn tưởng rằng anh muốn nói tôi không có trách nhiệm trong công việc đó." Nhan Khê nhếch miệng cười hì hì, "Giống như nhà giàu các anh, không phải từ trước đến nay quan trọng công việc hơn, không thể lùi bước sao?"

"Vậy cô cứ coi tôi như nhà giàu không chính thống." Nguyên Dịch nhíu mày, cà lơ phất phơ nói, "Trong nhà giàu có quý công tử tài hoa."

"Không chính thống." Nhan Khê cười hỏi, "Để kiểu tóc hồng hồng đỏ đỏ, mang trang sức lộn xộn, thì giống nhà giàu không chính thống rồi."

Tay Nguyên dịch đang cầm ly cà phê thì dừng lại, trong nháy mắt này, anh cảm thấy cái ly trong tay mình nặng như ngàn cân, anh thấy may mắn vì lúc trước không nói cho Nhan Khê biết, chính mình là cậu học sinh để mấy kiểu tóc như vậy.

Nhớ lại dáng vẻ của mình khi xưa, Nguyên Dịch cảm giác rất xấu hổ, còn trẻ không biết khi đó phạm lỗi, hiện tại rốt cục đã bị báo ứng rồi.

Bí mật này, vẫn là giữ cả đời thì tốt hơn.

Một miếng bánh ngọt mới vừa ăn xong, tài xế đến đón Nguyên Dịch gọi đến.

"Đi thôi." Nguyên Dịch cúp điện thoại, thanh toán tiền, đi đến trước mặt Nhan Khê cúi người xuống, chỉ chỉ bả vai, "Đại tiểu thư, mời lên."

Chuyện dọa người như vậy, vứt vứt, cũng thành thói quen.

Nhan suối nằm úp sấp trên lưng Nguyên Dịch, tay vỗ bả vai Nguyên Tiểu Nhị: "Chạy đi nào, Nguyên Tiểu Mã!"

"Cô có tin tôi ném cô xuống hay không?"

"A...." Nhan Khê ngoan ngoãn che miệng, một dáng vẻ tôi cực kỳ dịu dàng, tôi cực kỳ ngoan.

Nguyên dịch... Nguyên dịch ngoan ngoãn cõng người ra ngoài, động tác còn không dám quá lớn, sợ chạm đến miệng vết thương của cô.

Đến cửa nhà họ Tống, Nguyên Dịch quay đầu nhìn Nhan Khê: "Muốn tôi đưa cô vào nhà không?"

"Không cần." Nhan Khê nói cảm ơn với tài xế mở cửa giúp cô, xoay người gọi Nguyên Dịch, "Nguyên Tiểu Nhị."

Dưới ánh mặt trời, cô tươi cười dịu dàng như hoa, hai mắt so với mây chiều còn sáng hơn, Nguyên Dịch cảm thấy trái tim mình giống như có thêm một cái động cơ, nhảy đến có chút thở không nổi, "Ừm, còn có chuyện gì?"

Nhan Khê lắc lắc đầu, vén tóc mai ra sau tai, nghiêm túc nhìn Nguyên Dịch nói một tiếng: "Cảm ơn anh."

"Tôi lại tưởng cái gì, mấy việc nhỏ này cảm ơn làm gì, dong dài." Nguyên Dịch không được tự nhiên kéo cà- vạt, lấy điều này để giảm bớt sự khó thở trong ngực, "Bị thương thì đừng chạy lung tung bên ngoài, cẩn thận miệng vết thương bị rách, mau vào trong đi."

Vì che dấu nội tâm ngượng ngùng của mình, anh lại không kiên nhẫn mà vẫy tay.

"Nguyên Tiểu Nhị, làm đàn ông, thì không được miệng cứng lòng mềm." Nhan Khê để ý thấy tai Nguyên Dịch có chút đỏ lên, cười ra tiếng, "Ý tốt của anh, tôi nhận, hẹn gặp lại, đi đường cẩn thận."

"Ưm." Nguyên dịch ngồi nghiêm chỉnh, cao lãnh đến đầu cũng không lệch một chút.

Một lát sau, anh lại nhìn ra phía ngoài xe, Nhan Khê đã không còn ở đó, anh có chút mất mác thu hồi tầm mắt, sau một lúc lâu mới thu lại vẻ mặt hòa nhã, để cho tài xế lái xe về nhà.

Một tiếng sau, có mấy cái tin giải trí nổi lên, bỗng nhiên một tin tức lớn được đăng, mặc dù mỗi cái tiêu đề đều không giống nhau, nhưng nội dung lại không khác lắm.

<Chấn động! Chuyện xấu hư hư thực thực của bạn trai diễn viên Triệu Phi Phi..., với người phụ nữ thần bí bên ngoài vô cùng thân thiết.>

<Bỏ mặc nữ diễn viên, trên lưng quý công tử nhà giàu cõng một người phụ nữ đi qua ngã tư đường.>

<Mộng nhà giàu của diễn viên, đã tan vỡ, quý công tử nhà giàu có người yêu khác.>

Thông tin này vừa đăng, làm dân trên mạng nhớ tới mấy tháng trước, scandal tình cảm của diễn viên Triệu Phi Phi và một công tử nhà giàu nào đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top