Chương 33-34-35-36

Chương 33

"Cậu làm sao vậy?" Trương Vọng vừa gọi điện cho Nguyên Dịch, thì lập tức hỏi, "Cơ thể chỗ nào không thoải mái, bác sĩ nói sao? Trong nước trị không được, chúng ta ra nước ngoài trị, luôn có thể chữa được, cậu đừng vội, tôi lập tức tới tìm cậu."

"Cậu tới tìm tôi làm gì?" Nguyên Dịch không biết rốt cuộc người này bị gì, anh bắt đầu lật từng trang cuốn truyện <Tiểu quái thú>, cười nói, "Chọn thời gian ngày mai, nói với cậu rõ hơn."

"Lần sau cậu có thể đừng nói chuyện dọa người hơn được không?" Vừa nghe giọng điệu nói chuyện của Nguyên Dịch, biết là chính mình đã suy nghĩ nhiều, "Nguyên Tiểu Nhị, không nói rõ ràng, lão tử thiếu chút nữa bị cậu hù chết."

Trong truyện, Tiểu quái thú ba mắt ngã vào trong hồ nước, thỏ nhỏ nhím nhỏ cố gắng kéo dây thừng, kéo tiểu quái thú ra. Nguyên Dịch thấy một màn như vậy, nhịn không được cười ra tiếng.

Trương Vọng bị tiếng cười của anh làm dựng cả tóc gáy, xem ra đầu óc Nguyên Tiểu Nhị đúng là có vấn đề, trước kia anh xưng lão tử trước mặt Nguyên Tiểu Nhị, sớm bị Nguyên Tiểu Nhị mắng Tôn Tử, không ngờ hôm nay vậy mà anh còn cười được.

Cúp điện thoại, Trương Vọng ôm cánh tay trong lòng có chút sợ hãi, xem ra bệnh này cũng không nhẹ.

Nhan Khê về đến nhà, mở hộp quà ra, nhìn bộ son môi nằm bên trong, đặt vào giữa tủ quần áo lớn. Mở máy tính ra, hình đại diện của tổng biên tập hiện lên, cô mở ra xem mới biết nhà xuất bản bên kia muốn hợp tác tiếp với cô xuất bản một tập truyện tranh.

Tiểu Khê: Tiền nhuận bút tập truyện này còn chưa trả xong, không nhận nữa.

Minh Minh: Tiền nhuận bút của em bên chị đã tính xong rồi, bên chị là nhà xuất bản chân chính, tuyệt đối không quỵt một cây kim sợi chỉ nào của tác giả hết. Đại tiểu thư xinh đẹp, suy nghĩ lại đi mà, đồng ý nha.

Nhan Khê biết tập truyện này bán rất chạy, nằm trong top 20 cuốn truyện bán chạy nhất, nhưng bây giờ cô không có bao nhiêu thời gian để làm, bởi vì gần đây trên weibo các chương truyện đã giảm bớt, không ít fan đã kháng nghị.

Tiểu Khê: Để em suy nghĩ chút, gần đây công việc hơi bận, không có nhiều thời gian vẽ lắm.

Minh Minh: Vẽ từ từ, chỉ cần em nhận làm, những thứ này bọn chị không vội.

Nhan Khê không nhận lời, cô tìm máy tính bản, vẽ một chút tình tiết mở đầu ấm áp, đăng lên weibo. Kỹ năng vẽ của cô không tính là cao siêu, nhưng biết nắm chắc điểm mạnh, vẽ nhân vật chính cũng khá đẹp, làm người ta nhìn một cái thì thích ngay.

Rất nhanh trên weibo có vô số lời khen từ fan.

【Hai chân của cái cây này mềm thật, yêu quái hoa cúc này quả thật là rất ngốc】

【Tác giả vẫn khỏe chứ, nhân vật chính là con quái vật không tốt, lại còn là yêu quái hoa cúc, ha ha. 】

【Ha ha, tác giả cũng chỉ nhờ vào việc bán bột nẩy mầm, trình độ vẽ cũng chỉ có thể ra vẻ với người thường, lại còn có một đám ngu ngốc ở dưới trầm trồ khen ngợi. Thế giới bây giờ thú vị thật, người vẽ chuyên nghiệp thì không được chú ý, kẻ nghiệp dư thì lại có trăm vạn fan, làm một cuốn sách để kiếm tiền. 】

Nhan Khê nhìn bình luận bới móc này, lập tức trả lời: Tôi dựa vào việc bán bột nẩy mầm để làm tay vẽ nghiệp dư, để cho người chê cười. Tôi vẽ tranh không phải vì ước mơ, không phải vì tương lai, chỉ là vì tôi thích thì tôi vẽ thôi. Đó là điều bình thường thôi, nó cho phép người nghiệp dư, cũng có thể cho ra những bản vẽ của mình, cảm ơn đất nước, cảm ơn xã hội, cảm ơn fan, chúc cho hòa bình thế giới.

Câu trả lời này Nhan Khê vừa như thẳng thẳng vừa như đùa, trong mắt những người yêu thích, đó là giống như mình vẽ tranh gia đình, nhưng mà nếu lại có người nói nét vẽ của cô không chuyên nghiệp, có vẻ như cố ý gây chuyện.

Trên mạng, không ai biết dưới cái áo khoác đó là người hay chó, Nhan Khê lười phản ứng lại những thứ này, cô lại không giết người phóng hỏa, không thẹn với lương tâm, nếu những người này chỉ cảm thấy thỏa mãn khi cô là người xấu xa, thì chiều theo bọn họ.

Coi như là làm chuyện tốt, có chút khó chịu trong người, không tìm chỗ phát tiết, sẽ càng thêm khổ.

"Chậc, sao mà mình cảm thấy như mình đang tỏa hào quang vậy nhỉ?" Nhan Khê lấy gương ra soi mặt, cất máy tính bản, lại đọc mấy bình luận, chợt nhớ tới mình là chủ cái weibo kia nhìn tới số người theo dõi, đã vượt qua năm vạn.

Bình luận phía dưới đều là khen ngợi cô có khí chất, dáng vẻ xinh đẹp, hoặc là cô dẫn chương trình rất hay các loại, cô đại khái xem một lần, sau khi phát <Những câu chuyện quanh ta> lên weibo, thuận tay đóng hết cửa sổ.

"Nhan Nhan", Tống Hải gõ cửa bên ngoài, Nhan Khê đứng dậy mở cửa, "Ba, trễ thế này ba vẫn chưa ngủ sao?"

"Ba thấy phòng con còn sáng đèn, tới xem một chút." Tống Hải nhìn máy tính đang mở phía trước, "Đi ngủ sớm chút, đừng chơi máy tính nữa, trên tin tức mấy hôm trước có nói, có thanh niên hay thức đêm, cuối cùng đã đột tử rồi."

"Ba nói tin tức đó, là đài chúng con phát." Nhan Khê cười lấy lòng với Tống Hải, "Con lập tức đi ngủ ngay."

"Biết là tốt."Tống Hải vừa thấy con gái cười với mình, thì không thể nặng lời được, "Ba về phòng đây."

"Ba, ngủ ngon." Nhan Khê thấy Tống Hải về phòng, mới đóng cửa lại, tắt máy tính nằm lên giường. Phần mềm trò chuyện trên điện thoại vang lên, hội bạn đại học đã lâu rồi không có động tĩnh lại sáng lên.

【Nhan Khê có online không, mọi người có người còn liên lạc với Nhan Khê không? 】

Là bạn nữ lúc trước cũng không thân lắm, chỉ có thể xem như quan hệ bạn học bình thường, lại không giống như mối quan hệ với Ngụy Hiểu Mạn.

Cả hội không ai trả lời, bạn nữ này lại hỏi một mình cô, Nhan Khê tắt khung trò chuyện, làm bộ như mình chưa nhận được tin nhắn này.

Người không quen thân, bỗng tìm tới cửa, hẳn không phải chuyện gì tốt, có chuyện tốt đâu đến lượt cô?

Chẳng may là dụ dỗ cô gia nhập vào thương hiệu gì, hay hạng mục đầu tư gì đó, đến lúc đó còn phải tìm cớ từ chối, tổn thương tình cảm. Nhan Khê không thấy áp lực mà tắt điện thoại, để lên tủ đầu giường.

Từ sau khi bị Nguyên Dịch gọi điện thoại quấy rầy lúc nửa đêm, cô đã dưỡng thành thói quen khi đi ngủ thì tắt điện thoại. Nếu có điện thoại công việc, cô là người dẫn chương trình, buổi tối có xảy ra tình huống khẩn cấp, cũng không cần cô xử lý.

Có câu làm người không thể quá mạnh miệng, Nhan Khê thật không ngờ điện thoại công việc lại vang lên lúc nửa đêm.

Đầu bên kia, giọng của Kim đài trưởng có chút gấp, tựa như có không ít người nói chuyện, hình như đang bàn luận cái gì.

"Kim đài trưởng, đã xảy ra chuyện gì?" Nhan Khê thấy tình hình có chút không đúng, đầu óc đang mơ mơ màng màng lập tức tỉnh táo lại.

"Tiểu Nhan, trên mạng xuất hiện một chút việc, cô đừng vội lên tiếng." Kim đài trưởng nói nhỏ, "Cô là người chủ chốt của đài chúng ta, đừng tham gia vào."

Nhan Khê nghe càng không hiểu, nhưng nghe giọng điệu của Kim đài trưởng, cô biết sự việc chắc sẽ không nhỏ, "Được, tôi bình thường rất ít khi bình luận trên mạng."

Kim đài trưởng cũng không kịp giải thích với cô chuyện gì xảy ra, vội vàng cúp máy.

Bị cuộc điện thoại này đánh thức, Nhan Khê không còn buồn ngủ, lấy điện thoại lên mạng tìm, đúng là có chuyện xảy ra.

Lý Giai Ngữ nhảy lầu tự sát.

Nhìn tin này, Nhan Khê có chút hoảng hốt, Lý Giai Ngữ đang lúc đi lên, nghe nói vừa cùng trong đài kết thúc hợp đồng, đã tìm được nơi tốt, làm sao có thể...

Bỏ qua mâu thuẫn giữa đài và Lý Giai Ngữ, Nhan Khê cảm thấy đối phương là người dẫn chương trình rất hay, cái chết của cô ta là một tổn thất lớn của giới dẫn chương trình.

Cảnh sát chưa tìm được nguyên nhân, nhưng bạn bè trên mạng cho rằng là đài truyền hình bức tử cô ta, nhân viên đài truyền hình, trên weibo của Trầm Tinh Nhan, tất cả đều bị chửi rủa.

Ngay cả weibo của nhân viên đài truyền hhình cũng bị vạ lây, khi "Người qua đường chính nghĩa" lên án khiển trách, trong đài cũng có nam dẫn chương trình đáp lại một câu, bây giờ weibo của anh ta đã bị oanh tạc.

Tuy là nửa đêm, nhưng người lên weibo vẫn không ít, có thể thấy được giờ phút này có bao nhiêu cẩu độc thân không thể say giấc.

Nhan Khê cẩn thận quan sát chiều hướng dư luận trên mạng, bên trong có không ít người dẫn đường dư luận, cố ý muốn để cho cộng đồng mạng tin là, Lý Giai Ngữ là bị Dđài truyền hình bức tử. Ngoại trừ đối thủ cạnh tranh, còn có ai có thể bỏ tiền thuê những người này làm loại chuyện này?

Lại có một số người lợi dụng chuyện này tuyên truyền, tiếc thương trên weibo mà vẫn không quên đăng một tấm hình tự sướng tuyệt đẹp, thật sự là lo lắng đến triệt để rồi.

Đây là trận ăn bánh bao máu người đến cuồng loạn.

Nhan Khê nằm trên giường, lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, cuối cùng chỉ có thể mở máy tính, vào trò chơi đánh phó bản.

Nhìn ba bốn giờ sáng vẫn có nhiều người chơi, Nhan Khê không hiểu sao thấy cảm động, thế giới cẩu độc thân không hề cô đơn, dù sao vẫn có nhiều cẩu độc thân tịch mịch chơi trò chơi.


Buổi tối chơi trò chơi, buổi sáng rời giường khóc như muốn đứt ruột, sang buổi sáng ngày thứ hai, thiếu chút nửa là bò vào văn phòng.

"Tối hôm qua chị cũng xem bát quái rồi hả?" Tiểu Dương vừa ngáp vừa đi vào văn phòng, giọng nói có chút tiếc nuối, "Trên mạng nói cái gì cũng có, thật đáng tiếc." Các cô là nhân viên nhỏ, cũng không quan tâm quá nhiều tới chuyện thăng chức, cảm thấy Lý Giai Ngữ rất không dễ gì mà leo lên được vị trí này, lại có kết quả như vậy, vô luận thế nào cũng làm người ta cảm thấy đáng tiếc.

"Tối hôm qua chơi trò chơi, gặp được một tên bệnh thần kinh, chị bị đuổi giết một giờ." Nhan Khê uống một ngụm lớn cà phê vào miệng, "Em đừng nói việc này trong đài, miễn gây phiền toái."

"Em chỉ dám nói trong này, ra ngoài nào dám." Tiểu Dương ngồi xuống ghế, "Buổi sáng xem weibo của Trầm Tinh Nhan, đã có mười vạn bình luận mắng chửi, nếu em là chị ta, đã sớm bị tức chết rồi."

Lúc trước trên mạng có tin Trầm Tinh Nhan và Lý Giai Ngữ như chị em, bây giờ Lý Giai Ngữ tự sát, Trầm Tinh Nhan bị cho là bức tử Lý Giai Ngữ.

"Cô Nhan." Một nhân viên công tác gõ vách bàn cô, "Có người gửi hoa cho cô."

Nhan Khê nghi ngờ bước ra cửa, nhìn cậu nhóc đưa hoa, ký nhận.

"Nguyên một bó lớn hoa hồng xanh đẹp quá." Tiểu Dương kinh ngạc nhìn bó hoa trong tay Nhan Khê, "Của soái ca nào đưa vậy ạ?"

Nhan Khê lắc đầu, lấy tấm thiệp trong bó hoa ra

【Một năm sau, gặp lại, em vẫn đẹp như ánh bình minh- Tống Triều】

Tống Triều?

Nhan Khê để bó hoa qua một bên, cảm thấy tấm thiệp này rất kỳ lạ. Gặp lại? Bọn họ trước kia có quen biết sao?

Tống Triều... Tống Triều...

Nhan Khê bỗng nhớ đến lúc mới về đây có xảy ra một việc, hot boy viết thư tình cho cô, bị một nữ sinh lén ném mất, hot boy kia hình như tên là Tống Triều?

Lúc ấy cô còn đùa cậu này có tên thật dễ nhớ, không ngờ vừa quay đầu lại quên mất. Có lẽ cô đối với nơi này không có bao nhiêu hồi ức, việc nhỏ này, đối với cô mà nói cũng không quan trọng gì.

Lúc trước cô có gặp Tống Triều hai lần, anh ta cũng không nhắc đến viêc này, thế nào mà bây giờ bắt đầu hồi ức trước kia với cô rồi chứ?

Với lại việc lúc trước, cô không hề ấn tượng, vẫn là từ miệng người khác mà biết được.

Đang lúc suy nghĩ, di động vang lên, người gọi đúng là Tống Triều, cô hơi do dự, nhận điện thoại.

"Anh Tống." Bản thân Nhan Khê cũng không thích hoa hồng xanh, bởi vì tuy đẹp, nhưng khi trồng hoa rất có thể là dùng nước sơn cao cấp tưới lên, cô sợ nước sơn này có tác hại, ảnh hưởng đến hô hấp.

Cô vẫn còn trẻ, vẫn còn rất tiếc mạng sống.

"Cô Nhan có thích hoa tôi tặng không?" Giọng nói của Tống Triều cực kỳ dịu dàng, đủ để cho phụ nữ chết chìm trong đó.

"Cảm ơn." Nhan Khê khách sáo nói, "Tốn kém của anh rồi."

"Hoa tươi tặng người đẹp, cô Nhan rất hợp với nó."

Đây là nói cô giống hoa hồng xanh, là bị thuốc màu tưới lên vẻ xinh đẹp giả tạo sao? Nhan Khê được khen ngợi, cảm thấy chính mình cũng không thấy vui gì, "Cảm ơn đã khen, nhưng tôi không rõ, anh Tống đây sao lại tặng hoa cho tôi."

"Năm đó tôi theo đuổi cô Nhan, cô Nhan không đồng ý. Bây giờ..." Mặt Tống Triều không chút thay đổi thưởng thức cây bút máy, giọng nói lại cực kỳ dịu dàng, "Em không muốn cho tôi một cơ hội sao?"

Ngòi bút lướt qua trang giấy trắng, phát ra âm thanh xi xi.

"Anh Tống đang nói giỡn sao?" Hai mắt Nhan Khê hơi nhíu lại, "Năm đó anh từng theo đuổi tôi hả?"

Nếu chỉ là một phong thư không có đưa cho cô đã bị ném mất thì cũng tính là theo đuổi, chứng minh năm đó thời niên thiếu cũng hơn cả trăm lá cũng không có giá trị.

"Phụ nữ đẹp có quyền quên." Tống Triều đặt bút xuống, vò giấy lại, "Cô Nhan đây không cần để ý mấy việc quá khứ nhỏ nhặt này, tôi chỉ hy vọng tương lai của em có tôi."

Mấy ngày gần đây là có chuyện gì xảy ra? Cô gặp đàn ông, một người so với một người còn đóng phim ngôn tình giả tạo khoa trương hơn đặc sắc hơn, đều uống nhầm thuốc rồi hả?

"Anh Tống, quê tôi có tục lệ." Đối mặt với quý công tử nhà giàu như Tống Triều này, Nhan Khê cảm thấy chính mình cần cự tuyệt nhẹ nhàng một chút, "Đó là, cùng họ không cưới, con người của tôi, rất tôn trọng phong tục tập quán truyền thống."

Đầu bên kia Tống Triều khẽ cười một tiếng, "Nhưng bây giờ em họ Nhan, giữa chúng ta tựa hồ không có vấn đề này."

"Nhưng là thân thích trong lòng, tôi còn họ Tống." Nhan Khê cười khan nói, "Anh Tống, cảm ơn anh ưu ái, nhưng tôi không xứng với anh, anh vẫn nên để tương lai của tôi và anh tách ra thôi."

Tống Triều nghe âm thanh tắt máy trong di động, cười ra tiếng, bỗng nhiên ném mạnh di động vào tường.

Trong phòng ăn, Trương Vọng cho rằng tai mình có vấn đề, trừng to mắt nhìn Nguyên Dịch: "Cậu muốn dọn ra ngoài ở?"

Biểu hiện của Nguyên Dịch thập phần bình tĩnh: "Thế nào, rất kỳ quái sao?"

"Dọn ra ngoài... Cũng rất tốt." Trương Vọng hơi dừng một chút, "Chú Nguyên và dì Từ bên kia không có ý kiến gì sao?"

Nguyên Dịch lắc đầu không nói chuyện.

Thấy anh như vậy, Trương Vọng cũng không hỏi lại, ngược lại nhắc tới chuyện ngày hôm qua: "Không phải tối qua cậu cùng phụ nữ hẹn hò rồi hả?"

"Hẹn hò?" Nguyên Dịch đúng lý hợp tình lắc đầu, "Cùng người bạn ăn cơm."

"Ăn cơm một mình với phụ nữ, không là hẹn hò thì là gì?" Trương Vọng trêu chọc, "Khó thấy được cậu thấy hứng thú với phụ nữ, khi nào thì giới thiệu cho bạn bè gặp đây."

"Cậu nghĩ tôi giống cậu sao, cùng phụ nữ ăn cơm là nghĩ muốn tán tỉnh người ta?" Nguyên Dịch nhíu mày, "Đi đi đi, đừng quấy rối nữa."

"Lạ thật, tôi cảm thấy bàn chuyện tình cảm cũng không có gì, dù sao..." Trương Vọng thấy sắc mặt Nguyên Dịch không tốt, bất đắc dĩ nói, "Được được được, tôi không nói chuyện này nữa, nói một chút vấn đề thân thể cậu, cậu xuất hiện trạng thái gì, thấy ngột ngạt khó thở, hô hấp dồn dập?"

"Là... Lúc đấu võ mồm với người khác?" Nguyên Dịch có chút do dự nói, "Hoặc là lúc người khác làm tôi không vui?"

"Người nào có bản lãnh lớn như vậy, có thể làm cậu tức đến nghiêm trọng như vậy." Trương Vọng thuận miệng nói, "Cậu vậy mà không thu thập hắn ta?"

Nguyên Tiểu Nhị tốt tính vậy sao?

"Tôi có thể so đó với phụ nữ sao, chẳng lẽ đánh cô ấy một trận?"

"Phụ nữ có thể làm cậu tức đến ngột ngạt khó thở, cậu cũng thật có năng lực." Trương Vọng đột nhiên dừng lại, ánh mắt quái dị nhìn Nguyên Dịch, "Cậu nói là phụ nữ sao? !"

Thấy Trương Vọng có phản ứng lớn như vậy, trên mặt Nguyên Dịch có chút băn khoăn: "Phụ nữ thì sao, phụ nữ thì không thể làm tôi giận sao?"

Phụ nữ làm tức giận, so với đàn ông còn đáng giận hơn.
-------------------------------------------------------------------------------


Chương 34

"Nguyên Tiểu Nhị..." Giọng nói của Trương Vọng có chút lơ mơ, ánh mắt Nguyên Dịch giống như đang nhìn một người đần độn, "Cậu đã từng có phản ứng này với mấy người phụ nữ rồi?"

"Tôi chỉ chịu được một người, còn mấy nữa?" Nguyên Dịch xoa xoa mũi, có vẻ hơi mệt mỏi, "Không nhớ năm đó vì tôi bắt nạt bạn học nữ, bị hiểu trưởng công khai phê bình sao?"

"Có chút ấn tượng, còn nhớ năm đó việc này hình như rất ầm ĩ?" Trương Vọng nhớ, lúc ấy bọn họ còn đang học cấp ba, không biết sao lại như vậy, giáo viên công khai phê bình nói Nguyên Tiểu Nhị ở trong trường bắt nạt đàn em nữ khóa dưới, nghe nói hôm sau nữ sinh này lập tức chuyển trường, không ít bạn học cho là Nguyên Tiểu Nhị đuổi người này đi, "Sao đột nhiên cậu nhắc đến việc này?"

Lúc đó anh em bọn họ cảm thấy không có khả năng này, Nguyên Tiểu Nhị không phải là người hay bắt nạt bạn học nữ. Đúng là ngoại trừ đám bạn thân bọn họ ra, tất cả mọi người đều cảm thấy là, Nguyên Tiểu Nhị có thể làm ra chuyện như vậy. Sự việc truyền tới tai dì Từ và chú Nguyên, Nguyên Tiểu Nhị bị giáo huấn một trận. Lần đó trong nhà Nguyên Tiểu Nhị bị nháo đến không thoải mái, người ngoài bọn họ không biết nháo đến mức nào, nhưng từ lần đó về sau, Nguyên Tiểu Nhị bắt đầu an phận đến trường, không trốn học nữa, nhưng quan hệ với người trong nhà ngày càng phai nhạt, mấy năm nay rất ít khi nghe được từ trong miệng Nguyên Tiểu Nhị chuyện ba mẹ anh.

"Cô ấy là bạn nữ năm đó." Nguyên Dịch gắp một đũa thức ăn, giọng điệu thập phần bình tĩnh.

Trương Vọng nhìn Nguyên Dịch gắp đồ bình thường anh không thích ăn bỏ vào miệng, thì biết hiện tại anh có chút thất thần, "Cô ấy nhận ra cậu rồi hả?" Ánh măt và trí nhớ của cô gái kia tốt thật, với cái cách ăn mặc như cái đức hạnh năm đó của Nguyên Tiểu Nhị, với bây giờ như hai người khác nhau, ngay cả ba mẹ ruột cũng không nhất định sẽ nhận ra, vậy mà cô gái đó có thể nhận ra?

Nguyên Dịch hơi dừng đũa, sau một lúc mới nói: "Không có."

Hôm nay đồ ăn của quán này, làm không ngon, ăn không trôi.

"Bạn thân, chúng ta chơi với nhau từ nhỏ, tôi hỏi cậu một câu thật lòng." Trương Vọng thấy sắc mặt Nguyên Dịch không được tốt lắm, "Có phải cậu... Thích cô gái này rồi không hả?"

Thích?

Ngực Nguyên Dịch giống như bị người ta đánh mạnh một cái, lúc này anh mới phản bác: "Cậu nghĩ lung tung gì vậy, làm sao tôi có thể thích cô ấy?"

Người phụ nữ khẩu thị tâm phi, một người thô lỗ bất đồng với khuôn mặt, lại thích cãi nhau với anh, đầu óc anh cũng không phải có vấn đề, sao có thể thích cô được chứ?

Trương Vọng không ngờ Nguyên Dịch lại có phản ứng lớn như vậy, nhìn anh đăm chiêu: "Cậu đã không có ý gì với cô gái đó, năm đó cô ấy hại cậu bị oan uổng như vậy, bây giờ chúng ta giáo huấn cô ấy một trận, coi như báo thù cho cậu."

"Chuyện đã xảy ra lâu như vậy rồi, báo thù cái gì?" Vẻ mặt Nguyên Dịch nghiêm túc nhìn Trương Vọng, "Vọng Tử, cậu đừng làm mấy chuyện này." Anh cảm thấy giọng điệu của mình có chút nghiêm khắc, lại bổ sung hai câu, "Chúng ta đều là người lớn rồi, vì mấy chuyện này mà bắt nạt phụ nữ, không có ý nghĩa."

"Năm đó cậu vì chuyện này mà chịu oan uổng, lại bỏ qua như vậy sao?" Trương Vọng như cười như không rót cho mình một ly nước trái cây, "Nếu cậu thấy không xuống tay được, anh giúp cậu làm..."

"Vọng Tử, cậu đừng động đến cô ấy." Nguyên Dịch nhìn thẳng Trương Vọng, "Năm đó cô ấy giải thích giúp tôi, chỉ là không có ai tin cô ấy, cũng không có ai tin tôi."

Trương Vọng cúi đầu trầm mặc, nhìn ly nước trái cây, nở nụ cười: "Nguyên Tiểu Nhị, cậu có ngốc hay không?"

Anh nói đùa như vậy mà cũng nghe không hiểu, có câu quan tâm quá sẽ loạn, rốt cuộc Nguyên Tiểu Nhị có biết mình đối với cô gái kia có ý gì không vậy? Đúng là vậy rồi, câu truyện cười này đủ cho anh cười Nguyên Tiểu Nhị cả đời rồi.

Bình thường là một người rất thông minh, đối với vấn đề tình cảm, còn không bằng học sinh tiểu học. Bây giờ học sinh tiểu học đều biết tỏ tình với người mình thích rồi, Nguyên Tiểu Nhị là một người lớn, vậy mà còn chưa hiểu rõ.

"Biến, năm đó thi đại học, các cậu có ai điểm cao hơn tôi?" Nguyên Dịch không cho là đúng, "Các cậu thật không biết xấu hổ đã học không tốt còn nói tôi ngốc?"

"Không phải còn có loại điểm cao mà năng lực chả ra sao sao?" Trương Vọng bỏ đũa xuống, lau miệng, "Nguyên Tiểu Nhị, tôi hỏi cậu một chuyện, cậu có chịu được khi cô gái này gả cho người khác không?"

"Cô ấy gả cho ai, thì liên quan gì tôi." Đồ ăn trên đũa Nguyên Dịch rơi trên bàn, anh có chút không kiên nhẫn mà ném đũa xuống, "Tôi cũng không phải ba cô ấy, chẳng lẽ còn muốn quan tâm bạn trai cô ấy là ai sao?"

"Trong lòng không thoải mái như vậy, còn nói không quan tâm?" Trương Vọng khoanh tay, "Nguyên Tiểu Nhị, cậu chậm chạp như vậy thì không được, chờ người ta ở chung một chỗ với người đàn ông khác, cậu mới phát hiện hóa ra mình đã sớm thích người ta. Đến lúc đó anh đây sẽ không theo cậu cướp cô dâu, ở đây chúng ta cũng được xem như người có máu mặt, không thể ném hết mặt mũi được."

"Cút đi, anh đây đời này không có khả năng làm loại chuyện đó." Nguyên Dịch đứng dậy đi ra ngoài, "No rồi, tôi đi tính tiền."

Trương Vọng nhìn bóng lưng Nguyên Dịch, bất đắc dĩ lắc đầu.

Có lẽ chưa từng yêu ai, nên không biết thế nào là yêu, thậm chí cả nội tâm cũng bài xích nhu cầu tình cảm.

Đúng là Nguyên Tiểu Nhị có bệnh, bệnh tâm lý.

"Chị Nhan." Tiểu Dương nhìn bó hoa hồng xanh trong góc, "Bó hoa này rất mắc tiền." Lại bị ném vào góc như vậy, có phải có chút lãng phí không?

Nhan Khê gõ bàn phím, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Cho nên nó còn có thể đặt trong phòng làm việc của chị."

Mà không phải là thùng rác.

Cô mới không tin Tống Triều rất thích cô, chín năm trước Tống Triều mới mười bảy mười tám tuổi, có mấy phần tình cảm thật sự với cô lúc mười lắm tuổi, cách nhiều năm như vậy, sớm đã quên hết rồi. Cái gì mà mười năm không quên, nối lại duyên trước kia, chỉ có trong truyện, cô tự nhận mình không có sức quyến rũ lớn như vậy, có thể làm cho quý công tử nhà giàu này nhớ lâu như vậy.

Nếu cô tin, đó chính là ngốc.

Nhưng mà có thể quý công tử nhà giàu này nhất thời hứng thú, chơi đùa cô mà thôi. Cô từng gặp qua mấy phú nhị đại, bên cạnh bọn họ chưa bao giờ thiếu trai xinh gái đẹp, kiểu chạy tới cạnh bọn họ không thích hợp với cô, không cần dựa vào bọn họ mà sống.

Đừng dùng tình cảm để kiểm tra họ có tính người không, sự thật sau cùng thường cho người ta thấy được đối phương căn bản không phải người.

"Anh Tống." Một người đàn ông mặc áo khoác, tóc hơi rối đẩy cửa vào, "Chuyện anh bảo tôi tra, tôi đã tra được rồi."

Tống Triều tiếp túi hồ sơ trong tay đối phương, khẽ gật đầu: "Vất vả rồi."

"Lấy tiền làm việc thôi." Người đàn ông đứng lên, "Hoan nghênh anh lại hợp tác."

Tống Triều nhếch môi... không nói gì.

Sau khi người đàn ông rời khỏi, hắn mở túi hồ sơ, bên trong là một xấp hình dày cộm, mỗi tấm đều là hình đại học của Nhan Khê. Nhan Khê cười, ăn cơm, đọc sách, thậm chí là dáng vẻ lén lút chơi điện thoại trên lớp, cái gì cũng có.

Tống Triều thuận tay lấy một tấm, trên ảnh chụp Nhan Khê đang nằm úp sấp trong xe, Nguyên Dịch xoay người ôm cô.

Xé nát tấm ảnh, Tống Triều tựa lưng vào ghế, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, điện thoại cho trợ lý: "Cô Nhan hình như không thích hoa hồng xanh, bắt đầu từ ngày mai, đổi sang hoa khác."

"Cô ấy thích gì ạ?"

"Tôi không cần biết cô ấy thích gì." Hắn mỉm cười, "Tôi chỉ cần biết điểm yếu của phụ nữ là được."

Cúp điện thoại, Tống Triều chậm rãi chỉnh nơ, giống như người đàn ông lịch lãm hoàn hảo nhất.

Chia xa nhiều năm, tấm lòng yêu mến vẫn không đổi, mãi đến lúc gặp nhau rốt cuộc lấy hết can đảm để theo đuổi, là một việc có bao nhiêu tốt đẹp.

"Nhìn hoàng lịch làm gì, tôi thấy hai ngày sau là ngày tốt, nên chuyển." Nguyên Dịch ném cuốn hoàng lịch trong tay Trương Vọng xuống bàn, đánh giá căn hộ đơn, "Cậu ở căn hộ đơn này có thấy nhỏ hay không?"

'Tôi thấy rất tốt." Trương Vọng lấy một chai rượu trong tủ, "Rất thích hợp cho một người ở."

Nguyên Dịch nhíu mày, "Không có hoa viên, không có hồ bơi, thích hợp chỗ nào?"

"Đây là căn hộ đơn, không phải biệt thự cao cấp." Trương Vọng rót một ly rượu đưa cho anh, "Một người ở một căn phòng lớn như vậy, không thấy trống trải sao?"

"Tôi còn lái xe, không uống rượu." Nguyên Dịch không cầm ly rượu, "Tôi thích phòng rộng."

"Không uống thì không uống." Trương Vọng thấy Nguyên Dịch có ý muốn rời đi, thuận tay mở TV, "Đêm nay cậu ngủ lại đây, đừng trở về."

"Tôi lạ giường." Nguyên Dịch lấy điều khiển từ xa, thuần thục chuyển đến đài nào đấy.

"Tuổi còn trẻ mà đã có nhiều tật xấu." Trương Vọng đến phòng bếp rửa trái cây bưng ra, "Nói tôi nghe một chút, cô gái hay chọc giận cậu có tính cách thế nào?"

"Câu hỏi cô ấy làm gì?" Nguyên Dịch nhìn TV chăm chú cũng không quay đầu lại, trên TV người giao cơm nói với người dẫn chương trình về dự tính trong tương lai, giọng nói của người dẫn chương trình nhẹ nhàng mang theo sự tôn trọng, giống như lý tưởng của đối phương là cứu vớt thế giới, mà không phải là mua nhà cho ông bà, khai trương cửa hàng buôn bán nhỏ.

"Hỏi chơi thôi." Trương Vọng nhìn TV, "Chương trình lung tung gì vậy, có gì hay chứ?"

Nguyên Dịch không trả lời vấn đề này, mà là nói: "Cậu là đàn ông chưa lập gia đình, không có việc gì thì đừng hỏi chuyện của con gái người ta."

Trương Vọng: ...

Đây là người chơi với mình từ nhỏ, đừng tức giận, đừng tức giận.

"Anh Chu, anh thật tuyệt, chúc mong ước của anh thành sự thật." Người dẫn chương trình tóc dài xõa vai đứng ngoài cửa chống trộm đã tróc nước sơn, tươi cười dịu dàng, "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Người giao cơm khép cửa lại, cánh cửa có vẻ cũng không chắc, chữ phúc thật to dán trên cửa, máy quay quay cận chữ phúc trông rất nổi bật.

"Phúc, đây là biểu tượng đơn giản và đẹp nhất của đất nước chúng ta. Chúng ta chúc phúc cho anh nhân viên giao cơm này, cũng chúc mọi người có nhiều phúc hơn, hạnh phúc mỹ mãn." Người nữ dẫn chương trình cười đến cong mắt, làm Trương Vọng cảm nhận được hương vị trong lành sau cơn mưa, Trương Vọng lấy khủy tay đụng Nguyên Dịch, "Cô giá này trông ngon thật, không biết..."

Nguyên Dịch nhét trái cây vào miệng anh, lấy điều khiển nhanh chóng đổi đài, chuyển đến đài có quảng cáo thì dừng lại.

"Chăm sóc sức khỏe, chú ý thân thể." Anh đứng lên, "Tôi đi về."

Trương Vọng bỏ trái cây trong miệng ra, "Đi mau, đi mau."

"Hai ngày sau nhớ mang quà đến tân gia." Nguyên Dịch cũng không thèm nhìn vẻ ghét bỏ trong mắt Trương Vọng, lấy một chùm nho trong đĩa trái cây, "Đừng đến tay không."

"Cậu đi mau." Trương Vọng đẩy Nguyên Dịch ra ngoài cửa, "Nguyên Tiểu Nhị, cậu xấu xa như vậy, độc thân cả đời mới tốt."

Nguyên Dịch cầm nho đứng ngoài cửa, liếc nhìn Trương Vọng, loại ngôn ngữ công kích này của đối phương đối với anh không có hiệu quả.

Nhan Khê vẽ vài bức tranh, vừa mới chuẩn bị rửa mặt đi ngủ, điện thoại Tống Hải gọi đến. Số là của Tống Hải, nhưng người nói chuyện không phải ông, mà là người tự xưng là đối tác của ông, đối phương nói ba cô uống say, muốn cô qua đón ông.

"Cảm ơn chú, tôi tới ngay."

Nhan Khê cúp máy, vừa mới mang giày thì thấy không đúng, ba cô uống say vẫn có tài xế ở đó, nếu không có tài xế ở đó, khách sạn cũng sẽ cho người chở ông về, sao có thể để cô qua đón?

Cô gọi lại số của ông, không ai nhận.

Tra địa chỉ đối phương cho, là một khách sạn cao cấp sang trọng, nhà hàng này là sản nghiệp của tập đoàn Trường Phong, xem ra không giống như là nơi không lành mạnh. Cô ổn định tâm tình, mặc kệ có âm mưu gì chắc là cô nghĩ quá nhiều, khách sạn này rất an ninh, chắc sẽ không xuát hiện chuyện gì nguy hiểm.

Nhớ tới gần đây cô ôm được cái đùi vàng, Nhan Khê hơi do dự, vẫn là an nguy của ba quan trọng, gọi điện thoại cho Nguyên Dịch.

Sau khi điện thoại vang lên vài tiếng, Nguyên Dịch mới bắt máy, câu nói đầu tiên là: "Có chuyện mau nói, tạm thời tôi chỉ dừng được hai phút."

Anh ta đây là đang dừng xe bên đường để nghe điện thoại? Đúng là công dân tốt biết tuân thủ luật pháp.

Nhan Khê nói nhanh mọi chuyện, đầu bên kia trầm mặc một chút, "Tôi chờ cô dưới khách sạn, đợi lát nữa đi với cô."

"Cảm ơn anh, Nguyên Tiểu Nhị. Anh là người đẹp trai nhất đế đô, là thiếu gia giàu có có tinh thần trọng nghĩa!"

"Chậc, bớt vuốt mông ngựa tâng bốc phô trương chút, còn không bằng không vỗ." Nguyên Dịch được khen, một chút cũng không cảm thấy được.

"Không phô trương một chút, sao bày tỏ được lòng cảm kích mãnh liệt của tôi chứ." Nhan Khê mang giày, cầm chìa khóa chạy ra khỏi cửa.

Gió đêm hơi lạnh, Nguyên Dịch xuống xe, nói vài câu với quản lý đang đi tới, đứng ở cửa chờ người.

Vị quản lý cấp cao của khách sạn khó hiểu, nhị thiếu cố ý chạy tới cửa khách sạn đứng, chẳng lẽ để ngắm cảnh?

"Nguyên..." Nhan Khê chạy đến thở hổn hển, thấy mấy người quản lý đứng sau Nguyên Dịch, cố gắng nuốt xuống ba chữ "Nguyên Tiểu Nhị" thiếu chút nữa thốt ra, "Nguyên Dịch."

Trước mặt nhiều quản lý như vậy mà gọi anh là "Nguyên Tiểu Nhị", tựa hồ hơi làm mất mặt anh.

"Tới nhanh vậy sao?" Nguyên Dịch nhíu mày, "Cô phóng xe vượt tốc độ sao?"

"Không, tôi gặp may, không gặp được đèn đỏ." Nhan Khê thở đều hơn, "Chúng ta lên bây giờ luôn?"

"Ưm." Nguyên Dịch xoay người nhìn mấy quản lý, "Phòng Hoa Khai Phú Quý ở đâu?"

Quản lý sửng sốt một phen: "Nguyên tổng, có chuyện gì sao?"

"Không có gì, ba bạn tôi uống say, tôi tới đón người với cô ấy." Nguyên Dịch xoay người ngoắc tay với Nhan Khê, "Đi, theo tôi."

"Được, đại ca!" Nhan Khê cười tít mắt theo sau Nguyên Dịch.

Nguyên Dịch cúi đầu nói nhỏ bên tai Nhan Khê: "Chân chó vậy sao?"

"Không, đây lầ sự tôn kính và sùng bái phát ra từ nội tâm của tôi." Có việc nhờ người, co đưuọc dãn được là đức tính tốt của Nhan Khê, "Hãy nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của tôi xem." Cô chớp chớp mắt về phía Nguyên Dịch, muốn từ trong mắt, để cho Nguyên Dịch nhìn ra đưuọc sự chân thành của cô.

Nhưng đáp lại cô, chỉ có sự xoay đầu nhanh của Nguyên Dịch.

"Kẻ mắt của cô nhòe hết rồi."

Nhan Khê: ...

Vô cùng nhục nhã


------------------------------------------------------------------------------------------------


Chương 35

Trong phòng Hoa Khai Phú Quý, Tống Hải và mấy người bạn đã say đang nói về con mình, nói con mình hiếu thuận ra sao, mang bao nhiêu là quà từ nước ngoài về, người thì nói con trai mình giỏi giang, cưới được người con dâu hiếu thuận, sinh được một cặp trai gái.

Đàn ông trung niên uống say, đa phần đều có chung bệnh này, như là khoác lác và sĩ diện.

Người uống say thường không tỉnh táo cho lắm, cũng không biết người nào bắt đầu trước, đố nhau xem đứa con nào sẽ đến đón bọn họ trước. Vì phòng người làm bậy. Bọn họ lại thay phiên gọi điện thoại của nhau.

"Tôi nói mọi người, con tôi mở công ty, lợi nhuận một năm... Buôn bán lời nhiêu đây." Một người đàn ông gầy đưa lên chín ngón tay, ông đưa ly rượu lên chạm ly với Tống Hải, "Lão Tống, tôi nhớ con gái ông chưa lập gia đình, không bằng để hai chúng nó gặp nhau, chúng ta kết làm thông gia."

"Không, không được." Tống Hải liên tục lắc đầu, ly rượu trong tay lắc qua lắc lại, đổ ra ngoài không ít rượu, "Con ông cũng đã ba mươi, lớn hơn con gái tôi, đến sáu tuổi, già quá rồi."

"Đàn ông ba mươi mốt mới thành đạt, đúng lúc sự nghiệp thành công, không phải rất vừa lúc sao?" Người đàn ông gầy mất hứng, "Lại nói, con tôi tài giỏi như vậy, có rất nhiều người muốn gả cho nó."

"Vậy cũng không được, con gái tôi muốn tìm bạn trai đẹp một một chút." Tống Hải để ly rượu ghế đệm, "Tiền bạc thì tính là gì, tiền bạc của tôi đều là của con bé, muốn đàn ông nào mà chả được."

"Đẹp thì có tác dụng gì, lại không ăn được."

"Phi, không phải có câu nói sắc đẹp thay cơm sao." Tống Hải say khướt dựa vào ghế, rầm rì nói, "Con trai ông có tiền, cũng sẽ không đến đón ông."

"Hồ, nói bậy, con tôi rất hiếu thuận."

"Con tôi hiếu thuận."

"Nói bừa, con nhà tôi, mới đúng là hiếu thuận và tài giỏi, không tin các người chờ xem, chắc chắn con tôi tới trước."

Đàn ông trung niên khi uống say hay có tật xấu là khoác lác, để đề cao bản thân hơn mấy người đang ở đây.

"Nguyên tổng, là ở đây." Quản lý khách sạn đứng ngoài cửa, quay người thấy Nguyên Dịch không có biểu hiện gì, lại quay qua nhìn Nhan Khê đứng bên cạnh.

"Làm phiền anh rồi." Nhan Khê cười nói với quản lý.

"Không phiền, không phiền, cần làm mà." Quản lý rất khách sáo trả lời, bước lên nhẹ nhàng gõ cửa. Hiểu quả cách âm của khách sạn này thật sự quá tốt, bên trong không mở cửa, không ai biết bên trong xảy ra chuyện gì.

"Tới rồi, tới rồi." Mấy người đàn ông nghiêng ngã lảo đảo từ trên ghế đứng lên, đều chen lấn đi mở cửa, cuối cùng vẫn là người đàn ông gầy ở gần cửa, giành mở cửa trước.

"Ngại quá, quấy rầy các vị dùng cơm rồi." Quản lý thấy trên bàn chén bát ngổn ngang, nhưng không quá hỗn độn, thì biết bên trong chỉ dùng cơm như bình thường, không có đánh nhau, tụ tập đánh bạc hay có hành vi gì phi pháp.

"Hả." Mấy người đàn ông thấy quản lý ngoài cửa, nhất thời thất vọng quay lại chỗ ngồi.

Trong lòng Nhan Khê căng thẳng, nghe thấy mấy người đàn ông trong phòng đánh đố nhau, cái gì mà con mình hiếu thuận các loại, đại khái đoán được rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Cô không vào vội, mà quay đầu nói với Nguyên Dịch: "Ngại quá, tôi không nghĩ bọn họ lại nhàm chán như vậy."

Một hội đàn ông trung niên rảnh rỗi không có gì làm, bây giờ thì đã làm ra chuyện gì, thiếu chút nữa hù chết cô.

Nguyên Dịch cũng nghe được chuyện trong phòng, tựa vào tường thản nhiên nói: "Không sao, phụ nữ mấy người hay nhát gan, lại hay nghĩ nhiều, tôi hiểu."

Nhan Khê thật không biết mình nên cảm ơn, hay nên vì phụ nữ mà giải thích một chút. Nhưng nghĩ đến Nguyên Dịch vừa giúp mình một chuyện lớn như vậy, cô cảm thấy mình nên làm như không nghe thấy mấy lời như vậy thì hơn.

"Ba." Nhan Khê bước qua quản lý, vào phòng, nhẹ nhàng gọi nhỏ Tống Hải: "Ba, sao lại uống nhiều như vậy, có khó chịu không?"

"Nhan Nhan tới rồi sao?" Hai mắt Tống Hải sáng lên, quay đầu nói với mấy người bạn, "Thấy không, con gái tôi tới đón tôi rồi!"

Mấy người kia có chút giận hờn hậm hực, nhưng thấy Nhan Khê rót nước cho Tống Hải, lại xoa tay cho ống, dáng vẻ như là người tri kỷ dịu dàng, lại ao ước ghen tị, quả nhiên sinh con gái vẫn tốt hơn, con gái đều là một tri kỷ.

Nhan Khê đỡ Tống Hải cúi chào tạm biệt với mấy người trong phòng, rời khỏi cũng không nói gì thêm. Nguyên Dịch hơi do dự, đi đến bên kia của Tổng Hải, đỡ lấy cánh tay ông.

Anh lo lắng Tống Hải nặng quá, tay chân Nhan Khê ốm yếu sẽ đỡ không được.

Quản lý đang muốn tiến lên giúp đỡ thấy vậy vội thu tay về, quay đầu nhìn những đồng nghiệp khác ở phía sau, ý nói bọn họ chớ nhiều chuyện, không thấy Nguyên tổng đang lấy lòng người lớn sao? Cái này mà không nhìn ra được sao có thể đòi tăng lương thăng tiến được chứ?

Ngay lúc đỡ lấy Tống Hải, Nguyên Dịch mới biết người này nặng bao nhiêu, anh liếc mắt nhìn vẻ mặt Nhan Khê không đổi sắc, cố gắng nén lời nói vào trong, đường đường là một người đàn ông khỏe mạnh, không thể để mất mặt như vậy.

"Cậu nhóc, dáng vẻ rất tốt, là nhân viên khách sạn sao?" Tống Hải lờ đờ mắt nhập nhèm nhìn Nguyên Dịch, ông trước mặt bạn bè thắng lớn như vậy, nên bây giờ nhìn ai cũng thấy hợp ý, "Khuôn mặt này mà làm nhân viên khách sạn thì hơi tiếc, tôi thấy mặt mũi cậu cũng không tệ, muốn làm minh tinh không? Diến vai nam chính..." Ông lắc đầu, "Lại thiếu sự chính trực, nhưng diễn vai phản diện cũng tốt, thanh niên bây giờ thích vai phản diện, cậu có thể thử xem."

Nhan Khê nhìn ba cô cười hi hi ha ha khen Nguyên Dịch, vẻ mặt lạnh lùng. Ba, người ta không phải nhân viên phục vụ của khách sạn, là đùi vàng mà ba nằm mơ cũng không ôm được.

"Cảm ơn, cháu không hứng thú với làng giải trí." Nguyên Dịch tự nhận thể lực mình khá tốt, không có việc gì thì đi tập thể hình, nhưng mà... Sao mà ba Nhan Tiểu Khê lại nặng như vậy.

"Thanh niên có thể chịu khổ mà làm đến nơi đến chốn, cũng rất tốt." Tống Hải rút khỏi tay Nguyên Dịch, vỗ vai anh, "Nhóc con có tương lai, rất giống ta năm đó, tương lai sẽ thành công."

Vừa mới nói xong, ông ngã trên đất, được Nhan Khê kéo mạnh lên.

Trơ mắt nhìn Nhan Khê kéo Tống Hải lên, Nguyên Dịch cảm thấy bây giờ mình không nên tập chạy bộ, mà là nên tập tạ. Tự trọng của đàn ông, ngay bây giờ đã không còn sót lại gì.

Không tranh cơm tranh lời nói, lần thứ hai Nguyên Dịch đỡ một cánh tay khác của Tống Hải.

Hai người rất không dễ gì mà đỡ Tống Hải vào trong xe, Nhan Khê lắc lắc cánh tay đau nhức, thắt dây an toàn cho Tống Hải trước, "Nguyên Tiểu Nhị, hôm nay làm phiền anh rồi."

"Một mình cô làm được không?" Nguyên Dịch hoài nghi nhìn Tống Hải đang rầm rì, "Tôi theo cô về một chuyến."

Người say, lời nói và việc làm đều không tỉnh táo, nhỡ đâu mượn rượu làm bậy trên xe, Nhan Khê lại lái xe, đến lúc đó rất nguy hiểm.

"Nguyên Tiểu Nhị, anh đúng là người đàn ông tốt nhất thế giới." Nhan Khê cảm động với hành động vui vẻ giúp người của Nguyên Dịch, nhưng vẫn vờ từ chối một chút, "Nhưng mà, có làm phiền anh quá không, xấu hổ quá."

"Không sao, tối nay cô làm phiền tôi cũng nhiều rồi." Nguyên Dịch bước qua bên kia vào xe, "Cũng không thiếu gì chút việc nhỏ này, đi thôi."

"Anh không thể nói chuyện dễ nghe chút à?" Nhan Khê ngồi vào ghế lái, nói nhỏ, "Ví dụ như, chúng ta là bạn tốt, là việc nên làm. Hay là, vì người đẹp phục vụ, là vinh hạnh của tôi."

"Tham lam cũng là một bệnh, lái xe nhanh." Nguyên Dịch nói một tiếng thắt dây an toàn, "Tôi còn muốn nhanh về nhà ngủ."

Nhan Khê: ...

Đừng tức giận, đừng tức giận, người ta giúp cô một việc lớn, là phụ nữ, phải rộng lượng!

"Nhan Nhan." Tống Hải cười cười mở miệng, "Ba hát con nghe một bài." Không để cho Nhan Khê từ chối, ông lập tức hát lên.

"Tới cũng vội, đi cũng vội, dâng trào rồi lắng xuống, yêu hận chỉ trong một cái nháy mắt..."

Chỉ vừa mới hát được vài câu, đã bị Nhan Khê vô tình từ chối: "Ba, nếu con là ba, bây giờ sẽ im lặng." Cô quay đầu trừng mắt nhìn Tống Hải, "Ba có biết, uống ít thì vui vẻ, uống nhiều thì nguy hại không?! Lại theo người ta đánh đố, nếu con không đến đón ba, xem ba để mặt mũi ở đâu." Vì mặt mũi ba cô, cô vẫn chịu đựng không phát tác, bây giờ đã trên xe, cô đã không nhịn được nữa, "Hút thuốc hại phổi, uống rượu hại gan, muốn sống lâu thì đừng dính đến thuốc lá rượu chè, ba đã năm mươi rồi, ba nghĩ mình còn nhỏ sao? !"

Tống Hải rụt cổ, cũng không dám hát nữa.

"Ba, trước kia ba sống thế nào con mặc kệ, nhưng bây giờ có con ở đây, con sẽ không để ba dính vào." Nhan Khê nghiêm mặt, "Lần sau ba còn uống nhiều như vậy, con sẽ dọn ra ngoài ở!"

Vừa nghe con gái muốn dọn ra ngoài, Tống Hải cũng tỉnh rượu đến ba phần, liên tục hứa sau này sẽ không uống nhiều như vậy nữa, không đánh đố với người khác để con gái lo lắng, thuốc cũng hạn chế hút, tuyệt đối không lấy sức khỏe của mình ra đùa giỡn.

Nguyên Dịch ngồi bên cạnh thấy Nhan Khê thay đổi sắc mặt liên tục, vừa rồi trước mặt người khác, quả thực có thể nói là cô con gái nhị thập tứ hiếu, anh vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, cô giống như là không có tốt tính đến vậy.

Bây giờ thấy cô nghiêm mặt phê bình Tống Hải, Nguyên Dịch lại rất kinh ngạc, lại cảm thấy thở phào.

Cuối cùng cũng bình thường lại rồi.

"Nhan Nhan, xin lỗi mà, lần này là ba sai, sau này sẽ không làm chuyện làm con lo lắng nữa."

"Được rồi, con tha thứ cho ba." Sắc mặt Nhan Khê tốt hơn chút, "Ba ngồi cẩn thận chút, con muốn lái xe."

"Được rồi." Giọng Tống Hải mang theo chút vui vẻ.

Xe chạy đến nửa đường, Tống Hải mới mơ hồ nhận ra bên cạnh mình vẫn còn một người ngồi, ông híp mắt nhìn một hồi lâu, mới nhận ra đây là người nhân viên tốt bụng lúc nãy, vì vậy bắt đầu khen ngợi thái độ phục vụ.

Nguyên dịch sẽ không so đo với người say, Tống Hải nói cái gì, anh đều thuận miệng đáp lại một tiếng.

Không nể mặt thầy cũng nể mặt phật, người nọ tuy có chút ồn, nhưng tốt xấu gì cũng là ba Nhan Khê, cho bạn chút mặt mũi, anh nhịn.

Đến nhà, Nguyên Dịch và Nhan Khê đỡ Tống Hải vào phòng, Tống Hải cằn nhằn: "Nhan Nhan, con gọi tài xế chở thằng nhóc này về, đã trễ thế này, trong nhà chắc sẽ rất lo lắng."

Nguyên Dịch đứng ở cửa hơi cụp mắt xuống, không nói gì.

"Dạ, con biết rồi, ba ngủ ngon." Nhan Khê đỡ Tống Hãi nằm xuống, đóng cửa lại đấm đấm vai, "Nguyên Tiểu Nhị, hôm nay nhờ có anh, nếu không tôi không biết có thể đưa ba tôi vè được không nữa."

"Đi, tôi đưa anh về." Nhan Khê dẫn Nguyên Dịch xuống lầu, thuận tay cầm chìa khóa trên bàn. Vợ tài xế mới sinh, trễ như vậy, cô không muốn làm phiền tới họ.

"Không cần, lúc nãy tôi đã nhắn tài xế đến đón rồi." Nguyên Dịch nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ.

"Vậy anh ngồi chờ một chút, tôi lấy cho anh ly sữa." Nhan Khê vào bếp lấy sữa trong tủ lạnh ra, hâm nóng lại, "Nguyên Tiểu Nhị, anh có muốn thêm chút đường không?"

"Tùy ý." Nguyên Dịch đang lén đánh giá cách bày trí phòng khách lập tức thu hồi tầm mắt, "Tôi sao cũng được."

Nhan Khê biết tùy ý nghĩa là muốn thêm đường.

Chế sữa vào ly, bưng ra bàn, "Hơi nóng, cẩn thận chút."

"Cảm ơn." Nguyên Dịch ngửi thấy mùi sữa nhàn nhạt trong ly, nhìn dáng vẻ Nhan Khê cúi đầu thổi sữa nóng, cảm thấy mặt mình có chút nóng.

Là do hơi nóng từ sữa sao?

Tòa biệt thự này, đối với nhiều người mà nói là khu nhà cao cấp, nhưng Nguyên Dịch thấy, phong cách bày trí trong này có chút cổ xưa, các kiểu phong cách hỗn độn bày cùng một chỗ, dối lòng cũng không thể khen một câu tao nhã.

Nhưng phòng ốc dọn dẹp rất sạch sẽ, mang theo chút không khí sinh hoạt tươi sáng.

Ly sữa còn chưa uống xong, tài xế đã đến, Nguyên Dịch uống hết sữa còn lại, bình thản lấy khăn tay lau miệng: "Cô đi ngủ sớm chút, ngủ ngon." Anh đứng lên, nhìn ra ngoài cửu sổ, "Cô không cần tiễn, đóng cửa kỹ càng, kiểm tra phòng bếp, sau khi tôi đi nhớ khóa cửa cẩn thận."

"Được rồi, anh hai." Nhan Khê đứng dậy muốn tiễn Nguyên Dịch, còn chưa đi tới cửa đã bị Nguyên Dịch cản lại, "Được rồi, đừng ra ngoài, buổi tối bên ngoài không an toàn."

Đột nhiên Nhan Khê cảm thấy, dáng vẻ quan tâm quá mức này của Nguyên Dịch, có chút đáng yêu.

"Ừm, ngủ ngon." Cô vẫy tay với Nguyên Dịch.

Nguyên Dịch ừ một tiếng, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa giúp Nhan Khê. Nhan Khê đến bên cửa sổ, nhìn Nguyên Dịch bước tới chiếc Bentley, tài xế mở cửa cho anh.

"Nhị thiếu, mời lên xe."

Nguyên Dịch quay đầu nhìn biệt thự phía sau, thấy một bóng dáng cạnh cửa sổ. Anh khom lưng ngồi vào xe, có lẽ vì ly sữa lúc vừa rồi quá ấm, đã trễ vậy anh vẫn không buồn ngủ, thậm chí cũng không thấy đau đầu.

Trở về Nguyên gia, dì Lý vẫn chưa ngủ, Nguyên Dịch cởi áo khoác đưa cho bà, "Anh tôi đi công tác chưa về sao?"

"Hôm nay cậu ấy có gọi về, nói ngày mai sẽ trở về." Dì Lý hơi lo lắng cho Nguyên Dịch, "Sao hôm nay cậu về trễ vậy?"

"Có chút việc cần làm." Nguyên Dịch day day thái dương, kéo cà-vạt xuống ném qua một bên sofa.

"Ông bà chủ ngủ rồi." Dì Lý lại nói, "Cậu có muốn uống sữa không, tôi hâm nóng cho cậu?"

"Không cần đâu, uống ở nhà bạn rồi." Nguyên Dịch nhìn dì Lý, nói "Không còn sớm nữa, dì đi ngủ đi."

"Được." Dì Lý gật đầu, lại nhớ đến một việc, "Đúng rồi, ông chủ có việc muốn nói với cậu, nhưng cậu chưa về, ông ấy đi ngủ trước, còn nói sáng mai cậu đến tìm ông ấy."

Nhưng mà nhị thiếu đến nhà bạn sao? Vậy mà lại dùng sữa mời khách.

"Ừm, tôi biết rồi." Nguyên Dịch không mặn không nhạt trả lời.

Dì Lý thấy anh như vậy, cũng không nói gì nữa, đưa tay lấy áo khoác và cà-vạt, xoay người về phòng mình.

----------------------------------------------------------------------------------

Chương 36

"Nguyên Tiểu Nhị, anh thích tôi phải không?" Bức tường phủ đầy rêu xanh, có cây ngô đồng tựa vào. Nhan Khê đứng dưới cây ngô đồng, ánh nắng vàng nhạt, chiếu lên bóng dáng của Nhan Khê một tầng ánh sáng.

Nguyên Dịch như cảm nhận được nhiệt độ của ánh nắng, anh mất tự nhiên nhìn Nhan Khê: "Cô nghĩ gì thế, sao tôi có thể thích cô được?"

Nghe thế, nụ cười trên mặt Nhan Khê chậm rãi tan ra, cô ngẩn ngơ nhìn anh, giống như đau thương, lại tựa như phẫn nộ, bóng dáng anh trong đôi mắt trong suốt của cô có vẻ như đang bối rối.

Tách.

Nước mắt lăn dài trên gò má trắng nõn của cô, rơi trên mặt đất đầy cỏ khô.

"Cô, cô đừng khóc." Nguyên Dịch cảm thấy ngực mình đau đớn như bị kim châm, vội tìm khăn tay trên người, nhưng lại không thấy, dưới tình thế cấp bách anh đưa tay ra lau nước mắt cho cô. Nước mắt tựa như một dòng nước ấm, Nguyên Dịch cảm thấy chính mình như cảm nhận được vị mặn của nó.

"Vậy anh có thích tôi không?" Người con gái trước mặt mở to đôi mắt ngập nước, trong mắt đầy vẻ tủi thân.

Nguyên Dịch há to miệng, muốn nói "Không thích", nhưng đầu ngón tay ướt át và ấm áp làm anh không thể nói lên hai từ đó.

"Tôi, tôi, tôi..."

"Tôi thích..." Nguyên Dịch mở mắt, ngây người nhìn chằm chằm trần nhà khoảng vài phút, mới từ trong giấc mơ hoang đường này tỉnh lại. Từ từ ngồi dậy, mặc áo vào, vào phòng rửa mặt.

Rửa mặt xong, Nguyên Dịch day day thái dương đau nhức, mở cửa ra ngoài.

Nguyên Á Sâm nhìn con trai thứ hai đi xuống, giọng nói vô cùng bình tĩnh: "Đến giữa trưa mới dậy, bình thường con cũng lấy thái độ lười nhác này để quản lý công ty sao?"

"Ba, con ở Trường Phong chỉ là một chức vụ nhàn rỗi, có hay không có con cũng đâu có gì khác biệt?" Sắc mặt Nguyên Dịch có chút tái, đi đến bàn ăn ngồi xuống, cầm đũa bắt đầu ăn sáng.

"Không phải chính con cũng tự thành lập mấy công ty sao?" Từ trước đến nay Nguyên Á Sâm không hỏi về chuyện kinh doanh của con trai, thấy thái độ không tập trung của anh, nhịn không được nói vài câu, "Nếu công ty không tốt, thì con ngoan ngoãn trở về tổng công ty làm đi."

"Tạm thời vẫn không cần." Nguyên Dịch cũng không ngẩng đầu lên nói, "Công ty của con kinh doanh rất tốt."

Nguyên Á Sâm cho rằng Nguyên Dịch là kiểu người chết vì sĩ diện, quyết định phải cho anh gặp chút sóng gió mới biết đươc tự gây dựng sự nghiệp là chuyện khó khăn cỡ nào, "Ăn sáng xong thì đến thư phòng, ba có chuyện muốn nói với con."

"Dạ." Nguyên Dịch uống một hớp cháo, cháo này nấu rất đặc, anh muốn ăn thêm chén nữa.

Nữa giờ sau, ba con hai người ngồi đối diện nhau trong thư phòng, không khí có chút im ắng.

"Mẹ con không nỡ cho con chuyển ra ngoài." Nguyên Á Sâm nhìn con trai trước mặt, hơi nhíu mắt, "Con nghĩ sao?"

"Ba, năm nay con hai mươi bảy." Nguyên Dịch bình tĩnh trả lời, "Nên chuyển ra ngoài từ sớm rồi."

Nguyên Á Sâm phát hiện vậy mà ông đã không còn nhìn ra vẻ vui buồn của đứa con thứ hai này nữa, giống như anh chỉ đang nói về một sự thật, không còn ý nghĩa nào hết. Trong trí nhớ, anh sẽ tranh cãi với ông, sẽ như một đứa nhỏ gây phiền toái, trong lúc bất tri bất giác đã lớn, trái lại người làm ba như ông, những ký ức trước kia lại dường như một giấc mơ.

"Ta không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của con." Nguyên Á Sâm trầm tư trong phút chốc, "Nhưng con là con chúng ta, trước khi làm cái gì cũng nên nghĩ đến cảm nhận của mẹ con."

Nguyên Dịch nhìn ông không lên tiếng.

Nguyên Á Sâm không hiểu có chút không muốn đối mắt với con trai: "Tiểu Nhị, năm đó mẹ con mang thai con chịu không ít cực khổ, lại vì khó sinh mà chảy rất nhiều máu, thiếu chút nữa đã chết, con đừng làm chuyện gì cho ta thất vọng."

"Ba." Nguyên Dịch bỗng nhiên nở nụ cười, "Chuyện này không phải nên trách ba sao? Nếu năm đó ba không để mẹ mang thai con, không để mẹ sinh con ra, làm sao mẹ có thể chịu nỗi đau đó chứ?"

"Lão Nhị, con càng lúc càng quá rồi." Nguyên Á Sâm giận tái mặt, "Lăn khỏi đây nhanh!"

Trên mặt Nguyên Dịch không thấy nửa điểm tức giận: "Ba, tức giận không tốt cho cơ thể."

Chờ khi Nguyên Á Sâm quay đầu lại nhìn, anh đã đứng dậy ra khỏi thư phòng, đầu cũng không ngoái lại.

"Đứa con bất hiếu!" Nguyên Á Sâm nhịn một hồi, mắng thầm một câu. Nghe đến ngoài cửa có tiềng giày cao gót, biết vợ ông Từ Nhã đã về, ông hít sâu một hơi, cố gắng để sắc mặt mình tốt hơn một chút, mới đứng dậy ra ngoài.

"Á Sâm, tôi thấy mặt Tiểu Dịch không được tốt, có phải bệnh rồi không?" Từ Nhã thấy chồng cũng từ thư phòng đi ra, có chút lo lắng hỏi, "Có cần gọi bác sĩ gia đình đến khám chút không."

Nguyên Á Sâm đưa tay ngăn bà lại, "Không có gì, đừng lo lắng quá, bà dạo phố lâu như vậy, có mệt không?"

Từ Nhã nhíu mày, cuối cùng vẫn gọi điện cho bác sĩ đến, mới cùng Nguyên Á Sâm về phòng.

Trong cao ốc của đài truyền hình thủ đô, Nhan Khê nhìn hoa Thủy Vu trong tay người giao hoa, ký tên xác nhận: "Hoa thì tôi không nhận, cậu muốn xử lý sao cũng được."

Người giao hoa sửng sốt, anh rất ít khi gặp tình huống này, lúc này cũng không biết nói sao cho tốt, "Thực xin lỗi, cửa hàng chúng tôi không có quy định như vậy."

"Được rồi, tôi không nên làm khó anh như vậy." Nhan Khê nhận hoa, nói với anh ta, "Hoa của cửa hàng anh rất đẹp, tôi không có ý kiến gì về hoa của các anh hết."

Sau khi nói xong, cô lập tức ném hoa vào thùng rác, thuận tiện còn giẫm lên hai cái.

Sau khi giẫm xong, quay đầu lại cười nói với người giao hoa: "Cảm ơn anh, vất vả rồi."

Người giao hoa: "Không, không vất vả."

Nâng bó hoa giá trị xa xỉ, trải qua sự chăm sóc cao cấp đặc biệt sau đó được chuyển đến đây, không ngờ đã bị người ta ném vào thùng rác. Trong nháy mắt này, anh bỗng có chút dũng khí để phản bác lại những ngôn luận thành kiến chê bai trên mạng, ai nói đàn ông có tiền có thể theo đuổi được phụ nữ, rốt cuộc là sự tự tin này ở đâu vậy?

Sau khi người giao hoa rời khỏi, những người trong đài mới tụm lại hóng chuyện: "Lại ném bỏ hoa, Tiểu Nhan, rất có khí thế của nữ ma đầu trong giang hồ đó."

"Không thấy mấy người nữ ma đầu trong phim truyền hình, đều thích chưởng môn danh môn chính phải, võ lâm minh chủ sao?" Nhan Khê khoanh tay trước ngực, giọng nói có chút nhạt, "Nữ ma đầu và giáo chủ ma giáo ở chung một chỗ, sẽ không hạnh phúc."

Tất cả mọi người biết Nhan Khê không thích người đang theo đuổi này, cũng không đặt mấy lời của cô trong lòng, sau khi hi hi ha ha cũng quên vụ này luôn.

Nhan Khê trở lại văn phòng, nhìn di động trên bàn có tin nhắn của Tống Triều.

Tống Triều: Thích hoa hôm nay không?

Cô nhìn tin nhắn hai phút, gọi cho Tống Triều.

Sau khi điện thoại vang lên, khoảng nửa phút sau mới nhấn trả lời, trả lời: "Cô Nhan."

"Anh Tống." Nghe thanh âm gợi cảm của Tống Triều, Nhan Khê không có cảm giác gì, nghề này của cô, nghe những giọng nói kiểu này đã quá nhiều, nên giọng của Tống Triều cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng đến cô, "Tôi không thích hoa, không bằng anh Tống góp số tiền này, làm từ thiện thì hơn."

"Tiền từ thiện tôi sẽ quyên, tặng hoa cho cô Nhan đây, là chút mong muốn của tôi." Tống Triều gỡ kính xuống, đôi mắt nhỏ dài hẹp không chút cảm xúc, "Xa cách nhiều năm như vậy, cô Nhan vẫn không muốn chấp nhận sự theo đuổi của tôi sao?"

Nhan Khê cười nói: "Anh Tống đang nói đùa sao?"

"Không, tôi không đùa." Tống Triều gõ nhẹ ngón trỏ lên bàn, "Tôi không chỉ muốn theo đuổi cô Nhan, còn muốn hợp tác kinh doanh với ba cô, không biết cô Nhan có cho tôi vinh hạnh này?"

Lấy sự nghiệp của ba cô để uy hiếp cô? Tống Triều cho rằng mình đang đóng phim tổng giám đốc bá đạo sao, cho rằng cô rất nhát gan nhỉ?

"Anh Tống, chuyện làm ăn kinh doanh mời anh liên hệ với ba tôi, việc này tôi không làm chủ được." Nhan Khê cười khẽ một tiếng, "Còn chuyện anh Tống muốn theo đuổi tôi, thì xin lỗi, tôi không đồng ý."

"À...?" Tống Triều cũng không tức giận, ngược lại cười ra tiếng, "Tục ngữ có câu, lâu ngày mới biết lòng người, tôi tin một ngày nào đó cô Nhan sẽ cảm động với tấm chân tình của tôi."

"Ngại quá, quan niệm cùng họ với tôi rất nặng." Nhan Khê sờ chậu cảnh trên bàn, "Gia đình giàu có không thích hợp với tôi, xin anh Tống đây có chừng mực."

"Cô Nhan..."

Nghe tiếng tắt máy, Tống Triều bật cười. Năm đó người phụ nữ này có thể làm hắn như một thằng ngốc chờ đợi suốt mấy tiếng, quả nhiên có chỗ đặc biệt.

Quan niệm cùng họ rất nặng?

Hắn đặt điện thoại xuống, hắn lại không định cưới cô, kiểu dòng họ này, tất nhiên là không quan trọng rồi.

"Chị Nhan." Nhân viên công tác gõ cửa phòng làm việc, "Chị nên chuẩn bị hóa trang rồi."

"Được, cảm ơn, tôi tới ngay." Nhan Khê đứng dậy đến phòng hóa trang, vừa mới vào cửa thì nghe hai thợ trang điểm đang nói chuyện của Lý Giai Ngữ, thấy cô vào, cũng không ngừng lại, ngược lại hỏi cô có biết Tống Từ không.

"Tống Từ thì tôi không biết, nhưng thơ Đường Tống Từ thì tôi có học rồi." Nhan Khê tựa lên ghế hóa trang, không muốn tham gia vào hội bát quái này.

"Cái gì mà thơ Đường Tống Từ chứ, chúng tôi đang nói bạn trai lúc Lý Giai Ngữ còn sống." Thợ trang điểm cầm cọ trang điểm quét tới quét lui trên mặt cô, Nhan Khê có chút lo lắng cô nàng này nói chuyện say mê quá, sẽ vẽ lung tung lên mặt cô không.

"Hôm nay có người tung ra tin, thì ra Lý Giai Ngữ khi còn sống có qua lại với cậu ấm nhà họ Tống Tống Từ, chỉ là không công khai mà thôi. Hai ngày trước có phóng viên chụp được Tống Từ và một nữ diễn viên trẻ thân mật dắt tay nhau ở sân bay, cho nên bây giờ mọi người đều nghi ngờ, Lý Giai Ngữ vì bị bạn trai phản bội, mới nhảy lầu tự sát." Nói đến đây, thợ trang điểm nhịn không được lắc đầu thở dài, "Những công tử nhà giàu này sao mà tin được, chỉ tiếc cho Lý Giai Ngữ có tài có sắc, lại thua trên đường tình cảm."

Khó trách tuy Lý Giai Ngữ thua Trầm Tinh Nhan bảy tám tuổi, so về bối cảnh, lý lịch, hay khả năng dẫn chương trình cũng không bằng Trầm Tinh Nhan, nhưng lại có thể đứng cùng một vị trí với Trầm Tinh Nhan, thậm chí còn có cùng các mối quan hệ cấp cao trong giới, thì ra có người chống lưng phía sau.

Người chết vì lợi, những lời này mọi người đều giấu trong lòng không nói ra, nhưng không có nghĩa không ai biết.

Nhan Khê cảm thấy mấy loại suy đoán này thật vi diệu, nếu Lý Giai Ngữ thật sự bị bạn trai nhà giàu phản bội, với địa vị và tiếng tăm bây giờ của cô ta, cũng không thể có khả năng vì một người đàn ông mà tự sát.

Nhưng cô cũng chưa từng tiếp xúc với Lý Giai Ngữ, điều này cũng chỉ là suy đoán của cô.

Nhan Khê vừa nghe thợ trang điểm bát quái vừa lấy điện thoại lướt weibo, quả nhiên trên đây đủ mọi tin tức suy đoán, thậm chí có người còn đăng ảnh chụp và lý lịch của mấy người thừa kế của nhà họ Tống.

Nhìn mấy tư liệu bát quái này mới biết, thì ra Tống Triều không phải là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tống. Ngoại trừ hắn, còn có ba người khác, Tống Từ, Tống Thi, Tống Phú. Nhan Khê có lý do nghi ngờ, người đặt tên cho bốn người họ là một người mê lịch sử nhà Tống, mà Tống Triều là người được yêu thích nhất, mặc kệ là thi từ ca phú, đều bao gồm trong cái tên Tống Triều.

Bốn người này là anh em họ, lớn nhất là Tống Từ, đến Tống Thi, Tống Phú, cuối cùng là Tống Triều, nhưng không thể không công nhận, trong ảnh và lý lịch của bốn người này được đăng lên, Tống Triều là đẹp nhất, bằng cấp cao nhất, xem ra là quý công tử hoàn mỹ nhất.

So với Tống Triều thì, ba người kia đều dính không ít tai tiếng.

Sau khi tin tức này được đăng lên weibo, đã có vô số người buôn lời trêu chọc gọi Tống Triều bằng chồng, giống như hắn là công tử nhà giàu trong sạch, công tử của các công tử, là kim cương vương lão ngũ.

Kiểu này như muốn giẫm lên ba người kia, nói theo kiểu mấy tin tức này là, đã sớm dùng nát mấy cái thủ đoạn trong làng giải trí rồi, bởi vì bốn người này là người thừa kế của gia đình giàu có, mà Tống Triều có một khuôn mặt tuấn mỹ, mà lại không có bất cứ tai tiếng nào mà cộng đồng mạng có thể tìm ra.

Có thể thấy được tiền tài và dung mạo là bộ lọc dày và mạnh nhất thế giới này.

Tắt khung tin tức bát quái này, Nhan Khê mở khung trò chuyện, gửi cho Nguyên Dịch một biểu tượng cảm xúc.

"Sao vậy?" Người một nhà đang ngồi trước bàn ăn, Nguyên Bác thấy Nguyên Dịch nhìn xuống di động.

"Không có gì." Nguyên Dịch lấy điện thoại, đứng lên nói: "Bữa sáng con ăn trễ, bây giờ vẫn chưa đói, mọi người cứ ăn trước."

Nhan Khê: 【Lão đại】

Vừa thấy biểu tình chân chó này, Nguyên Dịch biết Nhan nịnh hót có việc muốn nhờ anh. Nghĩ nghĩ, đổi tên Nhan Khê thành Nhan nịnh hót.

Anh tìm mấy cái biểu tượng cảm xúc, chọn biểu tượng một vị vua gửi qua.

Nguyên Tiểu Nhị: 【Có việc khai tấu, không việc bãi triều】

Nhan nịnh hót: 【Có việc, từ chối công tử nhà giàu theo đuổi, thì có kết cục đáng buồn không? Bây giờ để ba tôi bán hết tài sản lấy tiền, còn kịp không? 】

Tay Nguyên Dịch khựng lại, kẻ nào lại không có mắt như vậy, dám theo đuổi cô ấy?

Vừa rồi anh định hỏi là ai, thì Nhan Khê lại gửi tin qua.

Nhan nịnh hót: 【Tới chương trình của tôi rồi, sau khi hết <Bản tin mười hai giờ> thì nói chuyện tiếp. 】

Đến sofa phòng khách ngồi xuống, Nguyên Dịch mở TV, phát hiện kênh số tám đài thủ đô đang phát quảng cáo, mà phần lớn trong đó là sản phẩm của nhà họ Tống.

Trong lòng Nguyên Dịch nhất thời trống rỗng, lại cảm thấy bị đè nén. Anh nhìn tin nhắn của Nhan Khê mấy lần, xụ mặt nhắn lại: "Ai muốn theo đuổi cô?"

Bên kia không trả lời.

Không lâu sau, tiếng nhạc của <Bản tin mười hai giờ> vang lên, rất nhanh Nhan Khê xuất hiện trên TV.

Nguyên Dịch cảm thấy nội dung của <Bản tin mười hai giờ> không có gì đáng xem, nhất là hôm nay càng đặc biệt khiến người ta chán ghét.

Lãnh đạo đi tham quan nghi thức xây dựng thì có cái gì đáng đưa tin, không đưa tin thì bị nói sao? Cây mía dài mọc nhánh mọc hoa mà nói tới ba phút, có bệnh hả? Còn có chó có thể tự đi mua bữa sáng, vẹt có thể đọc thơ, mấy cái loại tin tức kiểu gì vậy?

"Nguyên Tiểu Nhị, trên sofa có gai hả?" Nguyên Bác sau khi ăn cơm xong thì đi qua, thấy Nguyên Dịch ngồi trên sofa cọ tới cọ lui, "Ngồi không yên thì vào phòng mà nghỉ." Nói xong vươn tay lấy điều khiển.

"Anh đừng chuyển kênh." Nguyên Dịch lấy điều khiển lại, "Tin tức này rất hay."

Nguyên Bác quay đầu nhìn TV, đang đưa tin mấy bác gái tập múa ở công viên, sắp tham gia tiết mục biểu diễn của đài truyền hình. Trong màn hình, mấy bác gái mặc đồ biểu diễn đỏ đỏ tím tím, tay cầm quạt, xoay vòng, trên mặt nở nụ cười rực rỡ.

Tin này thì có gì hay?

Nguyên Bác cảm thấy mình và em trai không cùng một cấp độ và chiều sâu rồi, sâu như rãnh biển Mariana vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top