Chương 147: Về nhà

Sau lần Giang tổng đến thăm ban kia, Diệp Chu lại một lần nữa vùi đầu vào công việc quay phim căng thẳng.

Thời gian là tiền bạc đối với đoàn làm phim, một khi bộ phim bắt đầu quay, mỗi phút mỗi giây đều là tiền, từ việc thuê các loại thiết bị và địa điểm cho đến chi phí nhân công, đối với đoàn làm phim [Đẹp nhất], thứ họ giành giật từng giây không phải là tiền, mà là mạng.

Sức khỏe của đạo diễn Tang ngày càng xấu đi kể từ lần trước ông hôn mê được đưa đi cấp cứu, Diệp Chu từ miệng Tang Du biết được chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã có mấy chục lần thông báo bệnh tình nguy kịch.

Tin tức nặng nề đó giống như một tảng đá lớn đè nặng lên trái tim của tất cả mọi người trong đoàn làm phim [Đẹp nhất], họ sợ, sợ nếu tốc độ quay phim không đủ nhanh, với tình trạng sức khỏe hiện tại của đạo diễn Tang, ông sẽ không thể nhìn thấy bộ phim mà ông đã hao phí vô số tâm huyết, không màng đến tình trạng thân thể vẫn khăng khăng muốn quay.

Trong một đoàn làm phim đặc biệt như vậy, thời gian chính là thứ quý giá nhất đối với họ.

Bởi vì thời gian cấp bách, Diệp Chu không còn thời gian để do dự và suy nghĩ như trước nữa, tất cả những gì cậu có thể làm là dựa vào trực giác của mình cắn răng quay.

Bộ phim này đã được vô số phương tiện truyền thông và người trong ngành để ý từ việc khởi quay cho đến lựa chọn đạo diễn hợp tác, khi biết cuối cùng đạo diễn Tang đã chọn Diệp Chu, một đạo diễn phim thương mại nhận được nhiều đánh giá trái chiều làm cộng sự của mình, nghi hoặc và khó hiểu nảy sinh tầng tầng lớp lớp, rất nhiều người đều đang chờ chế giễu.

Sau khi đạo diễn Tang ngã xuống, áp lực đè lên Diệp Chu không thể nghi ngờ là rất lớn, cậu mất đi người có thể cùng thảo luận và tham khảo ý kiến, một đoàn phim lớn như vậy chỉ còn lại một người có thể đưa ra quyết định là cậu.

Nếu bước nhầm dù chỉ là nửa bước, mọi thứ phía sau sẽ bị ảnh hưởng, Diệp Chu làm đạo diễn chính là người đứng mũi chịu sào bị mọi người chế giễu và chỉ trích.

Diệp Chu có thể không quan tâm đến danh tiếng, nhưng cậu không thể chấp nhận được bộ phim mà đạo diễn Tang coi trọng như vậy sẽ vì lỗi lầm của mình mà bị đóng đinh trên cột sỉ nhục, mặc người cười nhạo.

Những gì Diệp Chu phải đối mặt là một câu hỏi trắc nghiệm vô cùng tàn khốc.

Là lựa chọn trau chuốt cẩn thận từng khung hình, tập trung vào sự ổn định để đảm bảo sẽ không mắc lỗi lớn nào, hay là chọn rút ngắn thời gian, hy sinh chất lượng nhất định để rút ngắn thời gian?

Diệp Chu không muốn lựa chọn bất kỳ cái nào trong hai lựa chọn này, nên cậu chọn cái thứ ba.

Rút ngắn thời gian hết mức có thể trong khi vẫn đảm bảo chất lượng, nghe có vẻ vô lý, có thể tưởng tượng để đạt được cả hai điều đó, Diệp Chu đã phải trả giá rất nhiều sau hậu trường, nói là tiêu hao sức khỏe của mình để quay bộ phim này cũng không quá.

Khi quay phim, Diệp Chu ưu tiên quay những cảnh mà cậu tự tin có thể đảm nhận, những cảnh khó còn lại, Diệp Chu đã bắt đầu âm thầm chuẩn bị trước một hai tháng, những ngày đạo diễn Tang không có mặt ở đoàn phim, thời gian ngủ trung bình mỗi ngày của Diệp Chu thậm chí còn không tới bốn tiếng.

Mỗi khi không chắc chắn về điều gì đó, cậu sẽ gọi điện hỏi, tìm kiếm ý tưởng và cảm hứng từ những cuộc trò chuyện với bạn bè, nghiên cứu và thảo luận vô số lần, lặp lại chúng trong đầu cho đến khi trở nên tê liệt.

Ghi nhớ kịch bản là việc mà diễn viên phải làm, nhưng đạo diễn như Diệp Chu lại ghi nhớ kịch bản còn tốt hơn diễn viên, mỗi một chi tiết nhỏ, lời thoại của nhân vật, thậm chí cả biểu cảm và cảm xúc đều khắc sâu trong đầu.

Khi hai chữ "đóng máy" từ trong miệng thốt ra, sau trận hoan hô ngắn ngủi, toàn bộ đoàn phim rơi vào im lặng hồi lâu.

Không ai nói chuyện, cũng không có ai rời đi, sự im lặng kéo dài khoảng hai phút, không biết ai là người mở đầu, tiếng nức nở yếu ớt đặc biệt rõ ràng trong phim trường yên tĩnh.

Nó như trở thành một loại tín hiệu, tiếng nức nở nghẹn ngào càng lúc càng lớn, không ít nhân viên công tác trong lúc vô tình đôi mắt đã ửng hồng, những người dễ xúc động thậm chí còn rơi nước mắt.

Lúc đầu, Diệp Chu chăm chú nhìn màn hình không chớp mắt, nhưng khi bị tiếng nức nở ngày càng lớn kéo trở về thực tại, cậu mở miệng, vốn muốn nói chút gì đó an ủi và hài hước để bầu không khí không còn nặng nề như vậy nữa, "Mọi người..."

Nhưng vừa nói xong hai chữ, Diệp Chu liền cảm thấy giọng nói của mình khàn khàn, cậu rời mắt khỏi màn hình và nhìn từng thành viên trong đoàn phim, những khuôn mặt quen thuộc và sống động lần lượt đập vào mắt.

Lời an ủi còn chưa nói ra, Diệp Chu cảm thấy mắt mình cũng bắt đầu ngấn lệ khi nghĩ đến công sức của mọi người trong hơn một năm qua, từ khi bộ phim bắt đầu quay cho đến khi đóng máy.

"Vất vả rồi."

Giọng nói của Diệp Chu rất nhẹ, sự kích động trong lòng làm cho âm cuối hơi run lên.

Quá khó khăn, thực sự quá khó khăn, dù là đạo diễn, diễn viên hay các nhân viên khác trong đoàn làm phim, trong một năm qua thực sự quá khó khăn.

Trong quá trình quay phim, phải khắc phục các loại khó khăn khác nhau, một số khó khăn liên quan đến kỹ thuật, một số liên quan đến trang phục và đạo cụ, một số lại là những nhân tố bất khả kháng, v.v.

Dưới tình huống không được mọi người xem trọng, họ đã trải qua thiên tân vạn khổ, tiêu hao vô số tâm huyết, làm việc không ngừng nghỉ cả ngày lẫn đêm, ngày hôm nay, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ gần như bất khả thi này.

[Đẹp nhất] thành công đóng máy.

Thông thường, khi đoàn làm phim đóng máy, hoặc long trọng hoặc tùy ý, tất cả mọi người trong đoàn phim sẽ cùng nhau tụ tập ăn một bữa cơm chia tay, việc này đã trở thành thông lệ.

Tuy nhiên, đoàn phim [Đẹp nhất] không tổ chức tiệc mừng đóng máy, không phải vì đoàn phim không có tiền, mà vì họ không còn nhiều thời gian để lãng phí nữa.

Đừng nói tiệc mừng đóng máy, toàn bộ thành viên đoàn làm phim thậm chí còn không có thời gian để tổ chức một bữa tiệc chia tay đàng hoàng, sau khi vội vã ăn xong chiếc bánh gato mà bộ phận hậu cần đã đặt trước, mọi người bắt đầu lần lượt đi ra khỏi phim trường.

Mỗi khi nào có ai đó sắp rời đi, họ sẽ đến gặp Diệp Chu, cảm ơn, tạm biệt và chúc cậu mọi điều tốt lành.

"Diệp đạo, vất vả rồi."

"Diệp đạo, chúng ta nhất định sẽ thành công."

"Diệp đạo, cố lên!"

...

Sau khi người cuối cùng rời đi, trong phim trường chỉ còn lại người duy nhất là Diệp Chu.

Toàn bộ đạo cụ và thiết bị trên phim trường đã được đóng gói và mang đi, phim trường to lớn ít đi những thứ này, trông có vẻ hơi trống trải.

Phim trường vốn nhộn nhịp, tràn ngập các loại âm thanh giờ đây trở nên yên tĩnh lạ thường.

Trước khi rời đi, Diệp Chu chậm rãi đi một lượt vòng quanh toàn bộ phim trường, bước chân của cậu rất chậm, tầm mắt chuyển động chậm rãi theo bước chân dời qua mỗi cảnh tượng trên phim trường, như thể muốn ghi nhớ tất cả vào trong lòng.

Cậu đeo ba lô trên lưng đi về phía cửa, nhìn lại phim trường trống rỗng lần cuối, đưa tay ngắt toàn bộ nguồn điện, phim trường sáng sủa trong nháy mắt chìm vào bóng tối.

Mà ở cửa phim trường, là người yêu đã chờ đợi từ lâu.

Diệp Chu khóa kỹ cửa phim trường, quay người lại, thấy một bàn tay thon dài, trắng trẻo và đẹp đẽ xuất hiện trước mặt mình.

Khi Diệp Chu nắm lấy bàn tay này, giây tiếp theo, người đã được ôm vào trong lồng ngực ấm áp, cùng với tiếng tim đập đều đặn, Diệp Chu nghe thấy có người ghé vào tai cậu nói.

"Đi nào, chúng ta về nhà."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top