Chương 56
Cùng lúc đó, tại phía xa ngoài ngàn dặm
Sở Trường Ca đã sắp điên rồi, chỉ kém không có đem Lê tộc đào sâu ba thước.
"Có phải là chính nàng rời đi hay không?" Sở Tích Nguyệt suy đoán nói.
Sở Trường Ca lắc đầu, "Nàng sẽ không ra đi mà không từ giã."
"Huynh cũng không phải là nàng, làm sao biết nàng sẽ không? Có lẽ có việc gấp gì đó, có lẽ......"
"Ta nói sẽ không là sẽ không!" Sở Trường Ca cất cao thanh âm.
Sở Tích Nguyệt bị dọa đến rụt cổ lại, gương mặt sợ hãi mà nhìn chằm chằm vào hắn nhìn một hồi thật lâu, mới lại cẩn thận cẩn thận nói: "Ta nghe Hồ Bá Cách nói, ngày hôm đó ở thảo nguyên gặp qua nàng."
"Hồ Bá Cách ở nơi nào?" Sở Trường Ca vội hỏi.
"Đang cùng tộc trưởng nghị sự." Bây giờ thân thể cùng thân phận của Sở Tích Nguyệt mặc dù là Công chúa Lê tộc, nhưng nàng kiên trì xưng Harl Cơ là tộc trưởng. Harl Cơ cũng biết nữ nhi chân chính của mình đã sớm chết bởi bệnh phổi vào ba năm trước, hiện tại người này chẳng qua chỉ là thế thân, cho nên cũng không cưỡng cầu nàng.
"Trọng địa cơ mật, ngươi không thể tự ý......" Lời của Thủ vệ còn chưa nói hết, liền nhận một cái tát vô cùng mạnh mẽ, Sở Trường Ca mặt lạnh xông vào đại sảnh, ánh mắt như muốn gây sự, nhìn thẳng Hồ Bá Cách, "Ngươi đã nói gì với nàng?"
Harl Cơ đối với việc hắn tùy tiện xông vào tức giận không dứt, cả giận nói: "Ngươi cho phòng nghị sự của ta là vườn rau xanh sao? Nói xông vào liền xông, ngươi cho tộc trưởng ta là người chết sao?!" Sở Trường Ca cũng không thèm nhìn bà ta một cái, chỉ làm như không nghe thấy, tầm mắt muốn giết người ép sát Hồ Bá Cách, đòi một câu trả lời.
Hồ Bá Cách không cần suy nghĩ cũng biết ‘nàng’ trong miệng hắn là ai, trầm ngâm mấy giây, mới lạnh nhạt nói: "Ta khuyên nàng mau rời khỏi Lê tộc."
‘Chát——!’ không ai thấy chuyện gì xảy ra, chỉ nghe một tiếng vang dội thanh thúy, trên mặt Hồ Bác Cách liền xuất hiện dấu năm ngón tay đỏ như máu, khóe miệng còn chảy máu.
Sở Trường Ca mắt lạnh nhìn hắn, nói, "Tiếp tục."
Hồ Bá Cách lau máu ở khóe miệng, trên mặt mặc dù cực kỳ nhếch nhác, đáy mắt lại thong dong bình thản, nói: "Các ngươi ở lại Lê tộc, chỉ làm cho Lê tộc mang đến tai nạn, ta lấy hai tay dâng lên thuốc giải lại đổi điều kiện, hi vọng các ngươi có thể nhanh chóng rời đi. Chỉ là, mặc dù nàng đáp ứng ta, nhưng mà ta lại còn chưa kịp đem thuốc giải cho nàng." Ngụ ý, nàng không phải là tự mình chủ động rời đi. Không phải chủ động rời đi, vậy cũng chỉ có thể là bị người bắt đi.
Trong nháy mắt, mặt Sở Trường Ca hiện lên một luồng sát khí, bình hoa cổ xưa cao ngang người ở sau lưng chợt ‘choang’ một tiếng tan nát dưới đất.
Tâm Hồ Bá Cách trầm xuống, dự cảm bất tường trong tim càng ngày càng đậm.
Mộ Dung Vân Thư vốn tưởng rằng, đường đi Thục Trung xa xôi, mà bằng tai mắt của Mộ Dung phủ trải rộng khắp thiên hạ, thủ hạ của tiểu Lương vương muốn thành công trói nàng đến Lương vương phủ là chuyện không thể nào, nhưng nàng vạn vạn không nghĩ tới, dọc theo con đường này lại cực kỳ thái bình.
Mà Vương Triều kia, không biết là ngu ngốc hay là có thính toán, lại ngừng xe ngựa đến dưới trấn nhỏ chân núi, đậu ở cửa Hối Phong Tiền trang, bảo là muốn lấy tiền, hơn nữa còn là lấy số lượng nhiều, cho nên bọn họ liền bị người làm của Tiền trang mời đến nội đường. Mộ Dung Vân Thư trầm mặc lặng yên theo ở phía sau, ngẫm lại khi hắn mới vừa nói muốn đến Hối Phong Tiền trang lấy tiền, đối mặt với sự kinh ngạc lộ ra trong mắt nàng, lộ ra vẻ... đắc ý kia, cái vẻ đắc ý đó thật giống như đang nói... ‘cho dù trên địa bàn của ngươi, ngươi cũng trốn không thoát’, rốt cuộc tự tin đó từ đâu mà có.
Dĩ nhiên, bất kể nói thế nào, đây đối với Mộ Dung Vân Thư mà nói không thể nghi ngờ là tin mừng. Hối Phong Tiền trang trải rộng cả nước, hàng năm, khi đến dịp cuối năm tổng quản Tiền trang các nơi cũng sẽ tề tụ về Kim Lăng tính tiền, mặc dù nàng vừa mới tiếp quản Tiền trang, nhưng vốn dĩ mỗi lần kết toán trước kia, cha cũng sẽ phải cầu xin nàng đến tham dự, cho nên vô luận đi vào nhà Tiền trang nào, tổng quản Tiền trang cũng sẽ dễ dàng nhận ra nàng. Nhưng, hôm nay lại xảy ra ngoài ý muốn, tổng quản Tiền trang này, trong ánh mắt nhìn nàng mặc dù có vẻ thương tiếc, nhưng lại cũng giả bộ không nhận biết nàng, vừa không sợ hãi nghênh giá, cũng không mỉm cười gật đầu chào hỏi.
Mộ Dung Vân Thư ngạc nhiên không thôi, mặc dù Tiền trang này ở chỗ vắng vẻ, Núi cao Hoàng Đế ở xa, trừ cuối năm kết toán ra, bình thường rất ít đi Kim Lăng, số lần gặp qua nàng ít lại càng ít, nhưng làm một gia nô trông coi buôn bán một vùng, không nhận ra đương gia Đại tiểu thư, cái này thật sự quá không hợp lý rồi. Trước khi đến Lê tộc, nàng chính là đặt chân ở trấn này, hơn nữa còn thuận tiện tới đây kiểm tra sổ sách, tổng quản này không thể không nhận ra nàng......
Đang lúc Mộ Dung Vân Thư trăm mối nghi vẫn không có cách giải, một mình tiến vào trong, chợt hai mắt cho nàng tỏa sáng ——"Lục Nhi!" Nàng kinh hỉ vạn phần gọi. Nhưng miệng nàng cứ giật giật, lại một chữ cũng nói không ra được.
Nàng thử rồi lại thử, dùng hết hơi sức bình sinh cũng không làm sao phát ra nổi một thanh âm.
Lần này Mộ Dung Vân Thư coi như đã hiểu, Vương Triều lại đem nàng biến thành câm, về phần là độc dược hay là điểm huyệt, nàng cũng không biết, cũng không quan trọng.
Hiện tại, nàng chỉ hi vọng mắt Lục Nhi đừng mù, với chủ nhân tình đồng tỷ muội là nàng, gặp mặt lại như không quen biết.
Nhưng, cuộc sống chính là có kỳ tích tràn đầy bi kịch như vậy. Lục Nhi thế nhưng cũng đối với nàng làm như không thấy!
Mộ Dung Vân Thư gắt gao nhìn chằm chằm Lục Nhi, thay đổi vẻ vân đạm phong khinh của ngày thường, trong ánh mắt tràn đầy kỳ vọng tha thiết, kỳ vọng nàng ta có thể cảnh giác cao độ, nhận ra mình.
Lục Nhi rốt cuộc nhìn nàng một cái, nhưng, chỉ liếc mắt một cái mà thôi, sau đó lại đem tầm mắt hướng tới ngoài cửa, nhìn phương xa, tựa như trông mong ngóng chờ đợi người nào.
Mộ Dung Vân Thư vốn dĩ là một người thông minh tuyệt đỉnh, sau khi trải qua này một loạt đả kích, nàng chợt nhớ tới, tối hôm qua lúc ngủ, giữa nửa mê nửa tỉnh, cảm giác có đồ vật gì đó bò ở trên mặt, thế nhưng cảm giác quá nhẹ, như có như không, nàng cho là nằm mơ, cũng không để ý, hiện tại nghĩ lại, nhất định là hai người kia động tay chân ở trên mặt của nàng. Quả nhiên, lúc Mộ Dung Vân Thư nhìn về phía Vương Triều, nụ cười trên mặt hắn càng thêm đắc ý.
Lúc này, người làm đưa tới nước trà, dưới mặt nước trong phản chiếu, giống như một chiếc gương.
Lòng Mộ Dung Vân Thư mang theo tràn đầy nghi ngờ cúi đầu liếc mắt nhìn, trong nháy mắt, máu huyết cũng không khỏi như bị ngưng lại.
Nhìn trong tách trà hình bóng hiện lên vô cùng rõ ràng, dung mạo của mình đã xảy ra cải biến cực lớn, ngày xưa mặt đẹp như hoa, hôm nay bên nửa mặt đỏ chói, vừa giống như bớt, vừa giống như vết sẹo, hết sức dọa người. Trong phút chốc, linh hồn của Mộ Dung Vân Thư bỗng run rẩy.
Mặc dù nàng cũng không nhất định mong muốn mình khuynh quốc khuynh thành, nhưng, giống Vô Diệm như vậy, thật sự làm nàng khó có thể tiếp nhận, mặc dù chẳng qua chỉ là tạm thời.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top