Chương 23
Sở Trường Ca không ngờ tới, trên tờ giấy lớn như vậy chỉ viết hai chữ "Cám ơn", càng không ngờ tới, tin tức đầu bếp mang đến lại là –Mộ Dung Vân Thư trúng đoạt hồn đan chi độc.
Trong khoảnh khắc, cảm giác trời sụp đất nứt lại không ngừng lan rộng trong đầu, Sở Trường Ca giống như một tên ngốc ngồi ngây ngốc tại chỗ hơn nữa ngày mới hoàn hồn lại, sau đó cầm trong tay giấy vò thành một nhúm, hóa thành tro tàn, vừa rơi xuống đất, tiếp theo, trên mặt dần dần lộ ra nụ cười thật tươi như một đưa trẻ ngây thơ, chậm rãi, cười thành tiếng, càng cười càng lớn, "Ha ha... Ha ha ha ha..."
Tứ đại hộ pháp trầm mặc cúi đầu, khi tiếng cười đột nhiên vang lên, bọn họ đã biết, giáo chủ lại sụp đổ, so với ba năm trước đây còn suy sụp nặng nề hơn. Khi đó là rít gào, mà hiện tại tiếng cười này khi nghe qua so với tiếng rít gào còn tuyệt vọng hơn.
Oa đầu bếp cũng yên lặng cúi đầu, suy nghĩ trong chốc lát nên hầm " canh Ảm đạm " hay là " canh Hủy thiên diệt địa ". Ai, tình trạng của giáo chủ, thực không ổn a!
Thật lâu sau, tiếng cười rốt cục ngừng. Ánh mắt Sở Trường Ca hơi trầm xuống, âm hiểm nhìn về phía Oa đầu bếp, mâu quang thâm thúy như một thanh kiếm sắc bén lạnh thấu xương, làm cho người ta không rét mà run, trong lòng run sợ. "Nàng làm sao có thể trúng độc?" Thanh âm trầm thấp như vỡ vụn hùng hậu mà có lực xuyên thấu.
Oa đầu bếp chân mềm nhũn, thân mình hung hăng run lên hai cái suýt nữa quỳ xuống, cúi đầu nơm nớp lo sợ trả lời: "Là dư nghiệt của Đường môn Đường Tam nương bị Tiểu Lương vương sai khiến, giả trang tú bà Bách Hoa lâu hạ độc thủ với phu nhân."
Sở Trường Ca vung tay, phát ra một tiếng vang thanh thúy, cả giận nói: "Ngay cả Đường Tam nương cũng không đối phó được, để ngươi sống có tác dụng gì!"
Oa đầu bếp sắc mặt không khác, cũng không có dấu chưởng ấn, nhưng khóe miệng lại máu chảy không ngừng, hắn quỳ sụp trên mặt đất, nói: "Giáo chủ khai ân. Đường Tam nương am hiểu dịch dung, thuộc hạ sau khi đánh gục ả mới phát hiện thân thế của ả, khi đó, đã quá, đá quá muộn..." Ai, quả nhiên hay là nên hầm " canh Từ Bi ". Một bạt tai này của Giáo chủ, đủ hắn bị nội thương một tháng.
Đông hộ pháp: "Giáo chủ, không bằng để cho Oa đầu bếp lập công chuộc tội, đến Tiểu Lương vương phủ ở Thục Châu lấy giải dược."
"Đoạt Hồn đan không thuốc nào giải được cái gọi là giải dược trên tay Tiểu Lương vương, chỉ là một loại độc dược khác giảm bớt dược tính phát tác mà thôi." Sở Trường Ca âm thầm nắm tay, cách vài giây sau lại nói: " Bốn các ngươi, lập tức đi tìm Phượng Thành, dẫn hắn đến Kim Lăng Mộ Dung phủ."
"Tuân mệnh!" Tứ đại hộ pháp vẻ mặt nghiêm túc hiếm có lĩnh mệnh.
"Oa đầu bếp, cùng ta đến Thục Châu."
"Tạ giáo chủ khai ân! Oa đầu bếp cho dù dùng thuốc diệt chuột, cũng nhất định độc hết tất cả Lương vương phủ một kẻ cũng không chừa, người chuột đồng quy thiên!"
*
Trở lại Kim Lăng, đã là tháng sáu, giữa buổi trưa hè, mặt trời chói chang như đuốc, nắng nóng như lửa, nóng đến mức Mộ Dung Vân Thư hận không thể để tay trần chân trụi. Biết thế nên ở phương Bắc thêm một thời gian, nếu không thì lên núi nghỉ hè, không thì cũng quay về ở Giang châu thuộc nam Kim Lăng.
Trong khuê phòng, đặt bốn khối băng cao hơn một người, vẫn thật khó khăn để xua tan hết cái nóng. Mộ Dung Vân Thư nằm ở trên ghế mây, nhìn quyển sách trên tay ngẩn người, suy nghĩ nên lên đỉnh núi nào, để xây một tòa biệt viện, mùa hè hàng năm phải đến đó để nghỉ hè. Đáng tiếc rừng đào Phượng Thành bị người họ Sở nào đó thiêu rụi mất thiêu, bằng không nàng thật muốn hỏi hắn mua một gian nhà tranh để ở.
Đang thả hồn theo mây gió, Lục nhi đẩy cửa vào, "Tiểu thư, Nhiếp đại nhân cùng Tiền Tổng Quản đến đây, đang ở tại thư phòng."
"Đưa bọn họ đến." "Nhưng nơi này là khuê phòng của người, Nhiếp đại nhân cùng Tiền Tổng Quản chỉ sợ không tiện tiến vào."
"Vậy bảo bọn họ trở về."
"Ách... Bọn họ nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng."
Mộ Dung Vân Thư khép mi, nói: "Hôm nay ta sẽ không xuất môn."
Lục nhi nhận thua, tiểu thư năm nay không trốn xuống lòng đất đã là kỳ tích, bàn chuyện ở đây, so với chui xuống lòng đất thì tốt hơn.
Chỉ chốc lát sau, Nhiếp Thanh cùng Tiền Tổng Quản dưới sự dẫn dắt của Lục nhi đến khuê phòng của Mộ Dung Vân Thư.
Mộ Dung Vân Thư mệt mỏi buông quyển sách trên tay, hỏi: "Hai vị ở chung không thoải mái sao?"
Nhiếp Thanh trước hừ một tiếng, thấy Tiền Tổng Quản không lên tiếng, liền nói: "Công việc đúc đồng bạc đã cơ bản hoàn thành, Hộ Bộ yêu cầu báo tổng số kim ngạch đầu tiên."
"Chuyện này cũng giống như ngân phiếu, có bao nhiêu bạc trắng thì in bấy nhiêu đồng bạc."
"Vấn đề là ta không biết hiện tại Hối Phong Tiền trang có bao nhiêu bạc trắng." Nhiếp Thanh tức giận nói.
Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, "Tiền Tổng Quản ngay bên cạnh ngươi." Từ khi đem Nhiếp Thanh "phái" đến Tiền trang làm việc, nàng không quản lí nhiều sự vụ như thế, chỉ còn chờ thời điểm cuối tháng kết toán chú ý một chút sổ sách. Tiền trang hiện tại cụ thể có bao nhiêu tồn ngân, nàng cũng không biết.
Không đề cập tới Tiền Tổng Quản thì thôi, nhắc tới Nhiếp Thanh liền nổi trận lôi đình, nghiêm mặt không nói lời nào.
Mộ Dung Vân Thư liếc hắn một cái, lại nhìn về phía Tiền Tổng Quản, sao lại thế này?
"Chuyện liên quan đến cơ mật kinh doanh của Tiền trang, không có tiểu thư cho phép, ta không dám tùy tiện tiết lộ cho người ngoài." Tiền Tổng Quản vẻ mặt giải quyết việc chung nói.
Mộ Dung Vân Thư hiểu rõ gật đầu đầu, nói: "Về sau hắn muốn biết cái gì, trực tiếp nói cho hắn là được." Hoàng Thượng phái hắn đến giám thị Hối Phong Tiền trang, nếu cái gì đều giám thị không được, đó sẽ là có vẻ có tật giật mình, giấu đầu hở đuôi.
"Nhưng hắn... dù sao không phải là người của Mộ Dung phủ." Tiền Tổng Quản rất lo lắng, người này rõ ràng là gián điệp triều đình a!
Mộ Dung Vân Thư mỉm cười, đặc biệt nhẹ nhàng nói: "Không sao. Đối với đầu óc buôn bán của Nhiếp đại nhân mà nói, cho dù đã biết chuyện vô cùng cơ mật, cũng không làm được chuyện gì."
Nghe vậy, Nhiếp Thanh dựng đứng lông mày, đằng đằng sát khí nhìn về phía nàng, tầm mắt không khéo đụng tới vòng tai đàn tranh kia, sát khí nhất thời ngưng tại giữa không trung tiêu tán. Sau đó, vẻ mặt tối tăm quay đầu nhìn trần nhà.
Tiền Tổng Quản như đã chợt hiểu, liên tiếp gật đầu, miệng còn nhắc lại, "Sớm biết rằng Nhiếp đại nhân có trình độ như thế, ta cũng sẽ không cần thiết chuyện lớn chuyện nhỏ gì để gạt ngài ấy..."
Nhiếp Thanh vừa nghe liền phát hỏa, cố tình giận mà không dám nói gì, đành phải đối với trần nhà nặng nề mà "hừ" một tiếng.
Mộ Dung Vân Thư chỉ làm như không hề nghe thấy, lại hỏi Tiền Tổng Quản, "Còn có chuyện gì sao?" "Còn có một việc..." Tiền Tổng Quản dừng một chút, liếc mắt xem Nhiếp Thanh một chút, lại nhìn về phía đại tiểu thư nhà mình, thấy nàng gật đầu cho phép, vì thế tiếp tục nói: "Danh Kiếm sơn trang đã muốn bắt đầu vận dụng năm trăm ngàn vạn lượng bạc kia."
"Làm cái gì?"
"Nghe nói tính vận chuyển về hướng Lương vương phủ Thục Châu, chia ra năm đường, do Trấn Viễn tiêu cục áp tiêu."
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy hơi hơi hé miệng, mi khẽ run, giữa đôi mắt phượng hé nở một nụ cười sâu không thấy đáy.
Thời cơ, rốt cục đã đến...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top