Chap 12 : Bày tỏ
Chap 12 : Bày tỏ
Sinh mệnh ngắn ngủi này đang dần đi tới hồi kết.
Người đã nói " Con sẽ chẳng thể sống nổi nếu cứ mãi mãi ôm trong trong lòng cái quá khứ đã bị chôn vùi ấy..."
Nếu như tôi cứ sống trong cái hố mộng tưởng sâu hun hút đó thì có sao ? Vì " ta là kẻ tội đồ, thế nên cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho một người như ta "
Ngày nào cũng tương tư về cô ấy, ngày nào cũng đi theo sau cô ấy, mỗi lần làm như thế, có lẽ tôi sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn...
Thế nhưng, linh hồn chất đầy tội lỗi này không thể sống tiếp để bảo vệ cô ấy được nữa...
Điều tôi tha thiết cầu khẩn lúc này chỉ có thể thôi. Dù không thể ngắm nhìn hình hài của người mình thương được bao lâu nữa, hi vọng cô ấy có thể tìm được một kẻ thay thế.
----------oOo---------
Buổi sáng bình yên ở khu nghĩ dưỡng, trong lúc đi trên đường dẫn đến chỗ ăn sáng tập thể, Sarada đã gặp Shinki, một cách vô tình và đầy bất ngờ.
- Tên bạch tạng hôm nay không đi cùng cô sao ?
Hắn chào hỏi bằng một câu khó nghe cũng vẻ mặt lạnh như băng, cô thấy trong người dâng lên cảm giác khó chịu :
- Xin lỗi, tôi không có quyền phải trả lời.
Thanh niên làng cát thời nay kì quặc bỏ mẹ. Sarada cằn nhằn, cái thể loại vênh vênh váo váo muốn bụp cho một quả hỏa cầu vào giữa mặt, để rồi hắn ta im như thóc. Thế nhưng cô còn quá kém, so với tên Shiki này. Và Sarada ước gì Mitsuki ở đây, thế nhưng cậu ấy còn đang nằm ngủ trong phòng, cô không muốn đánh thức :
- Hmm, vậy để hôm nay tôi mời cô bữa sáng nhé ?
Chao ôi, kẻ này định tỏ ra ga lăng với ai vậy? Thế nhưng nếu không đồng ý thì sẽ bị coi là đanh đá cho xem, đằng nào cô cũng chưa bỏ bụng thứ gì cả, giờ cái dạ dày của cô đang phản ứng dữ dội đây. Sảnh ăn rỗng rãi, mùi bơ thơm thơm thoang thoảng hai cánh mũi, giờ thì Sarada muốn ăn lắm luôn rồi. Bất chợt Shinki nói với chất giọng trầm đục :
- Chúng ta không ăn tại nơi này đâu, đi theo tôi.
Hắn dẫn cô vào căn phòng sâu trong khu ăn sáng, đó là căn phòng trang trí theo kiểu nhà Nhật truyền thống với sàn gỗ và nhiều cành anh đào. Sarada vén tấm màn lên, bước vào trong :
- Ồ, nơi này không tệ...
- Cô muốn ăn gì thì cứ chọn.
- Đ- được rồi, tôi muốn Ramen !
- Lại là món ăn cổ hủ của láng Lá ấy hả !?> Cô không đổi món được sao ?
- Hả !? Cậu muốn tôi tự chọn cơ mà !!!
Sarada cảm thấy thật chẳng thể yên thân. Nhưng may sao hắn cũng nhường cô một bước mà gọi Ramen. Rồi tưởng chừng được ăn sáng trong bình yên thì Shinki lại đem chuyện Mitsuki ra nói này nọ :
- Tên Mitsuki ấy, sao cậu ta đi theo cô riết vậy ?_ Hắn nhớ lại ba ngày nay, ngày nào cũng thấy cậu bám theo cô, không rời, mọi lúc mọi nơi.
- Hừm ? Chắc là do cậu ấy muốn thôi, tôi đâu có rõ..._Ngẫm lại thì cô thấy hai người ở đâu cũng dính lấy nhau, kể từ khi Mitsuki đến đây.
- Một tên phiền phức bất diệt nhỉ ? Cứ như cha mẹ cô ngày trước ấy, Haruno Sakura và Uchiha Sasuke ..._Shinki khẽ mỉa mai ?
- Hả !? _ Đột nhiên cô cảm thấy dâng lên một cảm khác khó chịu vô cùng. Sarada không hiểu tại sao nãy giờ Shinki cứ nói về chuyện của Mitsuki. Cô đứng bật dậy, không thèm đụng tới tô ramen đang đặt ngăn ngắn trên bàn, mặt nhăn lại_ Shinki ! Cậu quá đáng....!
Chưa kịp nói hết câu, hắn ta cũng đứng dậy, nhìn chằm chằm Sarada. Hắn dồn cô vào đường cùng của bức tường:
- Cô thật ngốc hết chỗ nói !?_Hắn gằn từng chữ, thể hiện rõ thái độ bất mãn _ Sarada Uchiha, cô thực sự không hiểu gì sao ?
- Cậu hỏi thế là ý gì cơ chứ ?_Cô bắt đầu nôn nóng, hiện tại Shinki đang đưa mặt mình sát mặt cô lắm rồi. Hắn ta muốn gì cơ chứ ?
- Tôi- thích- cô.
Hả ?
Tôi thích cô ?
Clgt ! Hắn ta vừa phun ra câu gì vậy !?
Shinki đưa bàn tay vuốt nhẹ đôi má đang ửng hồng của Sarada, cô như câm nín vì sốc, hắn được đà bèn tiến tới. Ít nhất chỉ còn một xíu nữa thôi thì môi chạm môi. Đúng lúc này...
- SARADA !!!!
Cánh màn của căn phòng rách toạc bởi luồng sét khủng khiếp, giáng xuống không gian yên tĩnh một vụ nổ kinh hoàng. Bàn ăn bị lập đổ, cánh hoa anh đào rơi vãi khắp nơi, như cơn mưa. Khi làn khói mờ đi, có bóng một chàng trai xuất hiện.
- Mitsuki - kun !_Sarada muốn chạy nhào tới nhưng hai chân như mềm nhũn bởi cú sốc mang tên " Tôi thích cô "
- Ngươi !_Shinki khóe mắt giật giật, đúng là một kẻ phá bĩnh, suýt chút nữa thì hắn có thể đoạt được cô ấy rồi.Vậy mà...
Mitsuki cắn môi, khuôn mặt chất đầy sự giận dữ, cậu tung một cú đấm vào mặt của Shinki, hắn ngã nhào ra thềm. Chưa dừng lại ở đó, Mitsuki tiện thể cho thêm vài hint Xà lôi
- Mày định làm gì cô ấy, hả !
- Tại sao mày luôn phá đám tao cơ chứ !!!_Shinki hất tay Mitsuki ra, dùng " chiếc áo giáp " Thiết sa làm lá chắn cho vô số chiêu Xà thuật từ Mitsuki_ Tao thích cô ấy, có gì sai sao !?
- Câm họng lại đi, đồ khốn _ Cậu gào lên như muốn xé tan kẻ trước mặt mình.
Không ai được cướp cô ấy đi.
Nếu như kẻ nào chạm vào cô ấy dù chỉ là một sợi tóc. Cậu sẽ kết liệu cuộc đời kẻ đó, một lần và mãi mãi
Hồi ức hai : Những năm tháng bình yên
Chap 13 : Cậu thuộc về tôi.
-----------oOo------------
3 tỉ năm mới ra chaper.
Lâu quá nhỉ mọi người, lần này là trận đánh ghen kinh khủng đấy ạ
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top