PHIÊN NGOẠI 1:
Mùa đông năm này tới thật sớm lắm, lá vàng đầu cành còn rụng chưa hết, một trận tuyết đầu mùa đã che phủ đất trời. Một trăm năm, tự ngày ấy gặp gỡ tới nay, bấm ngón tay mà tính, trăm năm đằng đẵng. Người rời đi cũng không phải vị Thần Quân đã nói là làm.
"Lưu lại ở nơi này đã lâu lắm, cần phải đi rồi." Đạo giả nói. Bọc hành lý vẫn là cái bọc nhỏ y hệt lúc xưa, trường kiếm vác sau lưng, dải thắt trên chuôi kiếm vốn đã lưa thưa dường như gần đây càng thêm thưa thớt.
Hắn nói, hắn phải lên đường, tiếp tục đi tìm người kia. Trên đời đã có kiếm, tất sẽ có người có thể rút kiếm ra khỏi vỏ. Biết đâu ngay tại thành nhỏ kế bên, ngày mai đã có thể gặp được, cũng biết đâu đương tại chân trời góc biển nào, khi gặp được nhau cả mái đầu đã đều trắng xóa. Đây là nút thắt được định trước, là mục tiêu cả đời, nếu vẫn không thể giải đáp, một đời này đều là vô nghĩa.
Điển Tất kéo tay hắn lưu luyến không rời: "Tìm không ra thì trở lại đi, ta dù sao vẫn ở nơi này chờ ngươi."
Hắn lắc đầu, từ trong tay áo lấy ra một bọc trà nhỏ, cười tới có chút ngại ngùng: "Về sau có lẽ sẽ không còn gặp nữa, một chút vật nhỏ, xem như lưu lại một chút tưởng niệm." Hắn cả đời người đi một con đường không thể quay về, cũng không thể ngoảnh lại, trừ bỏ cách không ngừng tiến về phía trước, cũng không có cớ gì để chùn chân.
Hôi thử quật cường không hé răng, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt. Đạo giả vỗ vỗ vai, lại sờ sờ khuôn mặt của hắn: "Cũng không phải là thứ trà ngon, thực sự tìm không ra hương vị gì, thuận tay tự mình ngâm một chung, luyện luyện tính nhẫn nại. Ngươi nha, chính là tính tình quá hấp tấp, về sau làm việc chớ nên vội vàng như vậy, đầu hễ nóng lên lại bắt đầu xông bừa liều lĩnh."
Điển Tất cắn răng gật đầu, tiểu đạo trưởng khẽ thở dài, hai mắt cong tựa trăng non: "Nếu tìm được, ta nhất định sẽ nói cho ngươi đầu tiên."
Điển Tất càng lúc càng cảm thấy trong lòng xót xa, hai tay gắt gao nắm lấy ống áo của hắn. Đạo giả cười cười với hắn, vùng thoát khỏi tay, từng bước lùi về phía sau, dường như thực sự từ đó sẽ không còn quay đầu lại nữa.
Không cần suy nghĩ kỹ cũng có thể suy ra cảnh tượng của hắn sau này, trong một ngôi làng, một cái trấn nhỏ, lại tản bước qua một thành trì, trong biển người mờ mịt một lần lại một lần chẳng ngại chẳng phiền mà đối diện với những gương mặt lạ xa, hé ra lại hé ra hoặc là khinh khi, hoặc là chán ghét: " Người ta muốn tìm là ngươi có phải không?"
Tiếng đáp lại lại đơn giản là một lời thóa mạ: "Hừ, đồ điên!"
Bóng dáng mảnh khảnh của đạo giả trong chốc lát đã không còn thấy nữa, nước tích ở trong vành mắt ngăn không được trào xuống. Điển Tất không thể kiềm lại muốn đuổi theo, thân thể bị ôm lấy, lưng dựa vào vòm ngực rộng lớn của nam nhân.
"Ngươi đối với bằng hữu nói cho cùng vẫn là tốt hơn so với đối đãi ta." Hắn nói, giọng điệu không buồn che dấu ghen tị cùng ai oán, "Cho nên ta mới luôn không nhịn được mà chọc ngươi tức giận."
Điển Tất bị vùi trong thương tâm không lòng dạ nào so đo cùng hắn, mím miệng quay sang, nâng tay cọ qua quýt trên mặt.
Vì thế nghe được tiếng thở dài của Ân Giám. Nam nhân lách tới trước người hắn, kéo móng vuốt thực dơ của hắn, dùng khăn lụa thay hắn gạt đi nước mắt: "Ngươi còn chưa từng khóc vì ta."
Hôi thử thút tha thút thít đáp: "Ngươi không đáng." Tầm mắt lại chột dạ không dám dừng trên khuôn mặt xinh đẹp khiến người đời oán trách của hắn.
Thấy vẻ mặt biểu tình không được tự nhiên của hắn, Ân Giám không ngờ lại phì cười, ngón tay chọc cái mũi không tính mấy cao thẳng của hắn: "Đừng khóc, vốn đã không ra sao, càng khóc càng xấu."
Điển Tất tức giận đến mức muốn há mồm cắn người. Ân Giám duỗi tay, thuận thế mang hắn kéo vào trong ngực, ôm ngập vào lòng: "Yên tâm, người hắn muốn tìm vẫn một mực chờ hắn."
Hôi thử nghi hoặc nhìn, hắn nhìn về hướng đạo giả biến mất, trong mắt ý vị thâm trường, lại cúi đầu, cũng vẫn là ý cười dịu dàng như trước, trong đôi mắt trạm lam hàm chứa đủ thâm tình: "Đi thôi, chúng ta về nhà."
.
Ngày rét đậm, từ phương xa truyền tới tin, em trai Sở Diệu, Sở Mâu đã về xà tộc. Nữ tử xinh đẹp có khuôn mặt non nớt trong lời đồn sắm vai người mặt xanh nanh vàng đáng sợ cùng hung dữ, mà đệ đệ luôn mang theo vẻ tươi cười quỷ dị của nàng lại ngang nhiên trở thành người hùng vì đại nghĩa bất quản tình thân. Là hắn công khai tin Sở Yêu đã chết, bằng chứng là sợi tơ xanh thẫm nàng thường dùng để thắt dải tóc bên.
"Hắn từ trước tới nay vẫn có tài thuyết phục." Ân Giám chầm chậm nói.
Điển Tất hỏi hắn: "Lần sau gặp lại, ngươi có định giết hắn hay không?
Ân Giám không cần nghĩ ngợi, lắc đầu mà rằng: "Ta đi gặp hắn để làm gì? Huống hồ, như thế nào hắn lại tìm đến gặp ta?"
Hôi thử mờ mịt, hắn cúi đầu một mạch uống trà, trong lời nói có chút cân nhắc: "Ngày đó hắn tới tìm ngươi, bất quá là muốn ta chấp thuận ngày sau không tìm hắn sinh sự mà thôi."
Điển Tất trợn tròn mắt lắng nghe, bỗng nhiên cảm thấy nơi sống lưng lành lạnh: "Hắn, hắn sớm đã dự đoán được Sở Yêu sẽ chết?"
Thần Quân trầm lặng không lắc cũng không gật đầu, đôi mắt trạm lam sáng rõ. Hôi thử co lại bên lò lửa, cả người rét run: "Hắn nói rằng, hắn thích Sở Yêu."
"Có lẽ thế." Nam nhân giọng cũng không khẳng định, nhìn thấy bộ dáng khiếp sợ của Điển Tất, duỗi tay ôm lấy vai hắn: "Nhưng hắn dù sao cũng không phải là tỷ tỷ của hắn."
Con đồng một mẹ, có thể mừng vui vì cùng màu cùng sắc, cũng có thể có cùng vẻ tươi cười, có thể so với chân tay còn thân mật hơn, chính là, lòng dạ lại có thể đất trời tách biệt. Cuối cùng trọn đời với Sở Yêu chỉ có một chữ sát, mà đối với Sở Mâu, thế gian không chỉ đơn thuần như vậy, trừ bỏ yêu, còn có rất nhiều thứ để mưu cầu.
"Sau này có phải có thể xưng hắn là "yêu vương" hay không?" Điển Tất có chút ảm đạm.
Ân Giám vuốt tóc hắn: "Ngươi để ý?"
Điển Tất chậm rãi lắc đầu: "Chỉ là. . ." Chỉ là cái gì đây? Rồi lại không thể nói cho rõ, yêu vương Sở Mâu, kiểu xưng hô này còn quá đỗi xa lạ.
Vô duyên vô cớ nhớ lại ngày đó, nam tử mang phong tình đùa bỡn dựa vào chân tường cùng nụ cười giả tạo: "Ta thích nàng, từ nhỏ đã thích. Nàng là vi sát mà sinh, mà ta là sinh ra để chiếu cố nàng. . ." Mắt thuận theo mà thu lại, ngập tràn thất vọng. Vì thế cứ khăng khăng tin tưởng, dù cho hắn lừa hết tất cả thiên hạ, trong bấy nhiêu lời dối gạt cứ lời này nối tiếp lời kia, có lẽ chỉ duy một câu nói này là chân thật. Kết quả là. . .
Thì ra vẫn là lời nửa thật nửa giả lúc xưa.
Ân Giám nhìn không thấu suy nghĩ của hắn, một mực ghé sát hôn lên sợi tóc hắn. Thần Quân không ra thể thống gì buông lời thề son sắt: "Nếu như ngươi muốn, ta thay ngươi đi đoạt lấy ngôi vị yêu vương." Ngọc đế bệ hạ trên Lăng Tiêu điện nghe xong, ắt sẽ lệnh ngũ lôi oanh đỉnh bổ hắn.
Điển Tất dùng ngón trỏ chọc chọc vầng trán không ngừng dán sát vào của hắn: "Đi, đi, nói bậy bạ cái gì!"
Hắn cười ha hả, cắn ngón tay hôi thử, theo đầu ngón tay một đường gặp tới đầu lưỡi: "Vậy vẫn là ngoan ngoãn làm bạn cùng bản quân đi."
Hừ, không biết xấu hổ. Cũng không chịu nhìn hiện tại ngươi đang ở phòng của ai.
.
.
.
Trong thành năm tháng thoăn thoắt mà qua, vừa náo nhiệt lại cũng vừa bình thản. Tuyết lớn phủ kín thành trì, tiểu bộ khoái còn không quên dốc sức cần cần mẫn mẫn đi tuần, Điển Tất trơ mắt nhìn hắn tự nhiên bước qua trước mặt mình, đã lâu không tán gẫu cùng hắn. Nhịn không được bèn há miệng gọi, tiểu bộ khoái phì phì đô đô vắt trường đao của hắn, lung lắc hai khối thịt trên má cười tới thoải mái: "A! A Tất!" Đôi con mắt nhỏ sắp híp tới nhìn không thấy.
Mấy ngày liên tiếp tâm trạng mù mịt như thời tiết bỗng hoàn toàn tan biến dưới nét tươi cười của hắn. Điển Tất duỗi tay sờ đầu hắn, sửa vạt áo cho hắn cùng vỗ vỗ mặt: "Vài ngày không gặp, làm sao lại gầy đi?"
Hắn chỉ biết cúi đầu cười hì hì ngây ngô, vẫn một bộ khờ dại đáp: "Gầy tốt hơn, gầy tốt hơn."
Định đưa tay thân thiết bóp hai má hắn, lại nghe tiếng người bên thân kêu: "A Tất . . ." Thanh âm không cao không thấp, không nhanh không chậm.
Tiểu bộ khoái trì độn vội không ngừng gật đầu chào hỏi: "À, là công tử của nhà A Tất, hiếm khi thấy ngươi trên phố, dạo này có khỏe hay không?"
Ân Giám cười ôn tồn, một tay mở ô chắn tuyết, một tay đầy ngụ ý bò lên vai hôi thử: "Nhờ phúc của Võ bộ khoái."
Tay Điển Tất đã vươn ra được một nửa đành tâm không cam, ý không nguyện mà buông xuống, buộc lòng phải càm ràm trong miệng: "Trời tuyết lớn, mặc quần áo nhiều thêm chút, tránh bị cảm lạnh. Nhìn ngươi kìa! Chỉ mặc có vài thứ như thế, đông lạnh mắc bệnh thì làm sao bây giờ? Đi đường phải cẩn thận, đừng có lật đà lật đật, ngã đau ngươi gắng chịu." Dông dông dài dài cứ như hắn là mẹ của tiểu bộ khoái.
Tiểu bộ khoái cười toe toét gật gật đầu đáp ứng, không chút tâm cơ nhìn từ Ân Giám lại nhìn qua Điển Tất: "A Tất à, ngươi cùng công tử nhà ngươi vẫn hòa thuận chứ?" Ngày trước mỗi khi nghe Điển Tất than phiền, hắn cũng chỉ nói rằng hai người cãi cọ.
Điển Tất vụt đỏ mặt, Thần Quân bên người cười tựa hoa nở, nắm lấy bàn tay hôi thử càng thêm chặt cứng, trịnh trọng trả lời: "Ân, hòa thuận. Từ nay về sau sẽ không cãi nhau nữa."
Hôi thử vì ngượng mà lấy khuỷu tay chọc hắn, thấp giọng mắng: "Ngươi nói bậy bạ cái gì!"
Vì thế Thần Quân sở trường diễn trò hướng về phía tiểu bộ khoái chớp chớp mắt thực oan ức.
Tiểu bộ khoái ôm bụng, nét mặt xem chừng hâm mộ: "Thật là tốt. . ."
Điển Tất đỏ mặt, ấp a ấp úng không biết nên nói cái gì.
Nghe từ bên kia có người gọi: "Võ Uy, lại đây!"
Dõi theo tiếng kêu, một người cao to đứng giữa đám đông, cả người thẫm màu công phục, anh tuấn không thua Ân Giám, trên mặt nét uy nghi nổi bật, đúng là người đứng đầu chúng bộ trong thành.
Tiểu bộ khoái hành động chậm chạp nghe tiếng y như nghe lệnh, vội vàng xoay người chạy đi, kể cả chào từ biệt Điển Tất cũng quên không đếm xỉa: "Tổng bộ đầu đại nhân gọi ta, A Tất, chúng ta lần tới nói chuyện tiếp, lần tới nhé!"
Vừa chạy vừa ngoái đầu phất tay cùng Điển Tất, một giây không chú ý, đâm phải cái sạp nhỏ bán tạp hóa bên đường, oái lên một tiếng, một thân đọng tuyết lăn tròn trên đất.
Điển Tất cuống cuồng chạy tới đỡ, lại bị Ân Giám giữ chặt. Thần Quân hai mắt nhìn về phía trước, vẻ mặt bí hiểm: "Đừng hoảng hốt, không tới phiên ngươi tới giúp."
Hôi thử tiến lên phía trước xem, quả nhiên đã có người sớm hơn mình một bước vội vã chạy tới bên người bộ khoái, vừa kéo hắn dậy vừa nhỏ giọng thì thầm. Trên phố rất ồn ào, nam nhân cúi đầu, đang phủi tuyết trên người Võ Uy, nghe không rõ điều hắn đang nói là gì, chỉ nhìn thấy khuôn mặt ngấm hồng của tiểu bộ khoái, cùng một cái cười sợ hãi trên mặt.
"Hắn. . ." Điển Tất tức giận, trong lòng vô cùng phẫn uất, tựa như khuê nữ dưỡng trong khuê phòng mười tám năm mới một chút không lưu ý. . . đã bị người ta lừa đi.
Nam nhân bên người vỗ vỗ vai hắn, lời nói ý vị thâm thường: "Về sau cẩn thận chút, coi chừng ù ù cạc cạc mà bị người ta ghi hận."
Quả nhiên, nam nhân mặc công phục đứng thẳng lên, kéo tay tiểu bộ khoái đòi đi, tiểu bộ khoái cất bước trước còn lưu luyến quay đầy lại, người kia cũng trông theo về hướng bên này, ánh mặt thực không thể tính là thân thiết, trái lại, là ngập tràn ý vị cảnh báo.
Hôi thử càng thêm bất mãn, bĩu môi: "Ta còn chưa bỏ qua nét mặt của hắn đâu."
Thần Quân mặt hớn hở một lần lại một lần an ủi hắn, giọng điệu dường như được buông lỏng nhiều: "Ta hiểu hắn."
Hôi thử nghi hoặc, Ân Giám thế nhưng cười không đáp, nắm lấy bàn tay không ngừng ngượng nghịu vặn vẹo đòi giãy ra của hôi thử, tiếp tục cất bước đi về phía trước: "Có bằng hữu là chuyện tốt, nhưng đối với bằng hữu quá tốt thì không nên lắm."
Vì vậy có chút sáng tỏ, Điển Tất ngập ngừng ngẩng đầu nhìn, nam tử khuôn mặt xinh đẹp mắt vẫn thủy chung nhìn về phía trước, bên môi lộ ra ý cười thản nhiên. Nhàn nhạt dưới tán ô, giữa li ti tuyết, hắn bỗng nhiên cúi đầu, mỉm cười, mắt hệt như sao, khác nào tranh họa. . .
-----HẾT-----
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top