CHƯƠNG 6:
Vì bị nam nhân nắm tay, đường về nhà bỗng trở nên rất dài. Điển Tất trộm giật giật đầu ngón tay, hai lòng bàn tay dán vào nhau càng thêm chặt chẽ, như phải hòa với nhau làm một. Hôi thử thùy mắt thấy các ngón tay gắt gao đan xen vào nhau, cảm thấy xa lạ tựa như tay ấy không phải của mình. Hẻm nhỏ, một hai người đi đường bước ngang qua, ngẫu nhiên vai kề vai rất sát, tự bản thân khẩn trương y như kẻ trộm, lần nữa giật nhẹ tay áo của người đi phía trước. Thần Quân đại nhân phát hiện, trở mặt như lật sách, nam nhân dùng sức một chút, liền đem hôi thử nhỏ gầy túm lấy kéo lên sóng vai với chính mình: "Còn nhúc nhích, ta sẽ bế ngươi về."
Điển Tất tu vi không được bao nhiêu cả người xụi lơ như bùn loãng, lập tức thành thành thật thật mà an phận, tim đập thình thịch nóng nảy tựa như gặp mèo, cả người không được tự nhiên cong lên lại không nói được gì.
Giữa lặng im cùng lúng túng, nam nhân bước thật nhanh, cũng không quay đầu lại, chỉ một mạch tiến lên phía trước: "Đêm qua ta chỗ nào cũng không đi."
Điển Tất thở hổn hển chạy theo, trong lòng thầm nghĩ có gì không ổn.
Quả nhiên, Ân Giám nói: "Ngươi ở trong phòng một bước đi tìm ta, kỳ thực, ta cũng một bước tránh đi ở sau lưng ngươi."
Điển Tất bắt đầu nghiến răng.
Nam nhân lên tiếng, giọng nói trở nên thật nhẹ nhàng: "Phát hiện ra ta không ở nhà, ngươi dường như thực lo lắng."
"Không có!" Hôi thử nhanh như bay liền phản bác, chân đứng lại, mặc cho Ân Giám có kéo bao nhiêu cũng không chịu bước tiếp.
Thần Quân cũng không miễn cưỡng, lùi về nửa bước, đứng ở trước mặt Điển Tất, trong đôi mắt màu lam ngập tràn vui vẻ lẫn với một tia tò mò cùng dò xét: "Ta nhìn thấy ngươi yên lặng đứng ở trước cửa phòng của ta thật lâu, là suy nghĩ điều gì?"
Hôi thử cúi gằm mặt kiên quyết lắc đầu, trên đỉnh đầu bị tiếng cười của nam nhân thổi nhẹ qua, nghe vào trong tai lại làm độ ấm trên mặt càng thêm nóng bỏng. Thần Quân hiếm khi chịu kiên nhẫn vươn ngón tay nâng cằm hắn lên, dù cho Điển Tất cố gắng hạ thấp mắt, lại vẫn như cũ không thể tránh né, không thể chống lại ánh mắt mang ma lực của hắn: "Là đang suy nghĩ những gì?"
Thanh âm ngập tràn sức hút một lần lại một lần quẩn quanh lỗ tai, ánh mắt sắc bén của nam nhân giống như lưỡi câu, cố thông qua đôi mắt đang kiệt lực trốn tránh của hôi thử, mưu toan câu ra đáp án chân thật nhất.
"Điều gì cũng chưa từng nghĩ!"
Từng bước lùi về phía sau lại đổi lấy từng bước từng bước bị đối phương ép sát, Điển Tất chạm vào chân tường, dù có muốn cũng không thể lui nữa. Gương mặt xinh đẹp cùng nụ cười quỷ dị mỗi một khắc lại không ngừng phóng đại: "Cái gì cũng chưa từng nghĩ thật sao?"
Hơi thở nóng rực phả lên trên mặt, gần gũi tới mức có thể từ trong mắt hắn nhìn ra khuôn mặt hoảng hốt của chính mình. Điển Tất run run ngẩng đầu, ngón tay ban đầu đang ở dưới hàm dần dần di chuyển xuống, mắt nhìn thấy tựa như có ý trượt vào trong vạt áo: "Ta. . . ta suy nghĩ. . . ."
"Nghĩ gì?" Lời tiếp vụng về bị nuốt lại trong cổ họng, đại khái ngay cả Điển Tất chính mình cũng nghe không rõ.Ngón tay của Ân Giám chần chừ ở cố áo hôi thử, tay kia lại trải trên má hắn, dù bận vẫn ung dung lắng nghe.
"Ta nghĩ. . ." Hôi thử nuốt nước miếng thì thào lặp lại.
Nam nhân bởi thế mà bất giác đem mặt lại càng gần: "Nga?"
"Không nói cho ngươi!"
Thình lình ghé vào tai hắn rống to, Ân Giám không kiềm được che lỗ tai lại lùi về sau nửa bước, trên khuôn mặt đẹp đẽ như nữ tử hiện lên vẻ kinh ngạc. Hôi thử thân thể đã trống rỗng sức lực dựa vào chân tường cười lên "ha ha", trong mắt loạn chuyển lộ ra vẻ khinh thường, lẩm bẩm: "Dựa vào cái gì mà ta phải nói cho ngươi? Hừ!"
Muốn ngẩng đầu ưỡn ngực bỏ rơi bộ dáng to lớn tiêu sái của hắn, nam nhân còn chưa đứng vững, đầu gối mềm nhũn, chỉ kịp "ôi" lên một tiếng rồi trượt ngồi xuống. Mới vừa rồi bị tiếng sáo chấn động vào thực sự rất mạnh, hôi thử ba ngày đánh cá hai ngày phơi nắng đã tu thành một thân tu vi kém cỏi, gặp nguy hiểm đều bị mắc vào trong.
Trước mắt nhìn thấy thiếu niên vốn hoạt bát đang chán nản ngồi co quắp ở dưới đất, Bạch Hổ Thần Quân tôn quý cũng không thể tránh được sinh ra vài phần bất đắc dĩ, khóe miệng lại kìm không được cong lên. Cùng hắn ở chung một chỗ luôn là những thời khắc chứa đầy biến chuyển, giây thứ nhất so với Tề Thiên Đại Thánh năm nọ đại náo thiên cung còn vênh váo hơn, nháy mắt tiếp theo đã buồn nản đáng thương hệt như oán phụ một mình trốn ở góc tường khóc lóc. Trêu đùa hắn, khiêu khích hắn, làm hắn tức giận tới một phật xuất thế hai phật thăng thiên, lại cũng bị hắn trêu đùa, bị hắn khiêu khích, bị hắn làm cho tức giận tới một phật xuất thế hai phật thăng thiên. . . Chỉ cần là cùng ở chung một chỗ, này một con chuột xám nho nhỏ luôn có khả năng gây ra chuyện khiến hắn ngạc nhiên, hoặc là thế, hoặc là trong lời nói, tới mức khóe miệng của hắn từng khắc từng khắc, lúc nào cũng đều nhếch lên thành độ cung.
"Này, kéo ta một cái."
Từ trong ánh mắt chợt vui chợt giận của hắn là có thể biết, hắn chắc chắn đã đấu tranh tư tưởng hồi lâu.
A. . . Ân Giám cười thầm, cẩn thận thu hồi khóe miệng cong cong quá mức, đưa mắt hết nhìn đông lại nhìn tây, sau đó chậm rãi khom hạ thắt lưng: "Đông gia là đang cùng ai nói chuyện?"
"Ngươi!" Liền như vậy mỗi lần đấu võ mồm với hắn, đôi con ngươi vốn dĩ rất chói mắt lại hiện lên ánh lửa hừng hực, chỉ cần dính vào một chút cũng có thể đốt cháy da.
Đưa hắn đánh giá từ đầu tới chân không thiếu một chút, chính mình cũng bị ánh mắt của hắn hung hăng lăng trì hết một lượt, Ân Giám quyết định không khiêu khích hắn nữa, này hôi thử nếu thực sự mang thù, bị chọc giận sẽ lao vào cắn người. Ôm lấy thiếu niên nhỏ gầy tiếp tục hướng đường về nhà mà bước, hôi thử tức giận bĩu môi, tròng mắt dùng sức chuyển về một bên, tựa hồ như muốn trừng tới nhảy ra khỏi hốc mắt.
Thần Quân đại nhân hưởng tận thiên đình cực lạc tâm tình nhất thời vô cùng tốt: "Bị sáo của ta thổi trúng có dễ nghe hay không?"
". . ." Hôi thử không nói lời nào.
"Kỳ thực ta còn chơi nhạc khí khác."
". . ." Hôi thử vẫn tiếp tục không đáp.
"Biết ta am hiểu nhất là cái gì không?" Thần Quân đại nhân tự nói chuyện đã thành nghiện.
Điển Tất liếc ngang qua hắn một cái.
Vì thế tâm tình Thần Quân càng thêm tốt, cúi đầu nhe răng cười như ánh mặt trời chiếu rọi: "Kỳ thực. . ."
"Ân?"
Hắn biểu tình đứng đắn như thế, tươi cười cũng như thế tinh khiết mà thiện lương: "Kỳ thật ta giỏi nhất thổi tiêu." (Ngạo: độ vô sỉ của anh thật là cực phẩm tam giới a =]]])
Thần tiên thì ra cũng có thể vô sỉ tới nông nỗi này.
Điển Tất lần thứ một trăm triệu cảm thấy trong lòng hối hận, nói ngươi tiện tay, nhặt về cái gì không nhặt, lại nhặt một tiện nhân như vậy về nhà.
Ở nhà dưỡng thương cũng là một ngày bình thường như trăm năm nay vẫn thế. Trong thành một trận tuyết đầu đông đã bắt đầu rơi. Điển Tất vươn tay ra ngoài cửa sổ, bông tuyết bay lả tả dừng lại trên lòng bàn tay, có một chút lạnh, vẫn trong suốt bình thường tựa trăm năm trước. Hôi thử tính trẻ con vẫn tan chưa hết không thể chờ được muốn chạy ra khỏi phòng đi đắp người tuyết, Thần Quân cao gầy cùng hàng mi thanh tú giống như thần giữ cửa sớm đã chờ ở trước phòng, đôi mắt màu lam óng ánh cứ như vậy hung hăng tà tà đảo tới, một chữ cũng chưa nói, hôi thử nhỏ bé như hạt bụi liền cúi đầu ngoan ngoãn đem móng vuốt rụt trở về.
Là dục cầu không thỏa mãn? Nam nhân một khi kìm nén lâu quá tính tình sẽ trở nên cổ quái. Thần Quân không thể một ngày không tìm hoan dường như đã lâu lắm không dẫn người về nhà. Buổi tối thiếu tiếng rên rỉ uyển chuyển ở cách vách liền khiến Điển Tất cũng cảm thấy khó ngủ mà lăn qua lộn lại.
Là hà cớ gì? Đã nóng nảy phát cáu không ít, nhưng lại chưa bao giờ nói với ngươi rằng ngươi không thể. Điển Tất âm thầm nghĩ. Hơn nữa, trước kia đã bao nhiêu lần ồn ào như vậy, không phải ngươi đều xem như gió thoảng bên tai hay sao? Càng nghĩ càng tìm không ra nguyên do. Lại ngẩng đầu, nam nhân đã đứng ở trước mặt, toàn thân mang theo cơn buốt lạnh từ ngoài phòng.
"Uống thuốc đi." Hắn nói. Chẳng những tự mình dùng chiếc thìa sứ trắng muốt múc dược đưa đến bên môi, còn không quên biểu tình săn sóc cúi đầu thổi qua một chút, dường như là sợ phỏng miệng hắn.
Hôi thử không tiền đồ thụ sủng nhược kinh, nhìn trân hoang mang, không biết nên đem đôi mắt chớm nước loạn chuyển đặt vào chỗ nào: "Ta. . . ta. . . ta. . ."
Không có hảo ý, khuôn mặt xinh đẹp tới mức có thể gây tai nạn chết người liền đưa lại càng sát: "Ta đút cho ngươi."
Lại thêm một câu cố không để hắn chết tử tế: "Ông chủ nếu ngại khổ, ta có thể dùng miệng."
Dược ở trong miệng mới chỉ nuốt xuống được một nửa, liền "Phốc–" một tiếng, phun lên dung mạo không tì vết tựa quan ngọc (quan ngọc là một loại ngọc tốt rất đẹp, không bị tì vết, thường được dùng để gắn lên mũ quan).
"Khụ khụ khụ khụ–" -Một trận ho nặng đầy lúng túng. Hôi thử vốn nhanh mồm nhanh miệng không biết thế nào là xấu hổ luôn là ở trước mặt Thần Quân bị rơi vào thế hạ phong.
Điển Tất trừng mắt nhìn hắn dùng ngón tay quét dược đọng trên mặt, nam nhân thần sắc thong dong trong chớp mắt liền đem đầu ngón tay chuyển tới bên miệng, động tác ung dung tao nhã, thậm chí có thể nhìn thấy đôi môi đỏ tươi như thế nào mở ra, lưỡi hồng nhạt như thế nào chậm rãi lướt qua ngón tay. . . Này có tính không. . . có tính hay không. . . có tính hay không chính là. . . chính là. . .
Cổ họng cuộn lại, bất giác nuốt xuống một ngụm nước miếng, hôi thử miệng lưỡi đã khô khốc không dám xem thêm, đoạt lấy chén thuốc, ừng ực nuốt một hơi vào bụng, lại vội vã luống cuống nhét chiếc chén trở lại trong tay hắn: "Ta. . . ta, ta uống xong rồi."
Ngụ ý đó là, ngươi mau đi đi.
"A. . ." Nguyên cho rằng hắn nhất định sẽ thừa dịp thắng mà tiếp tục công kích, không nghĩ tới, Ân Giám cư nhiên lại ngay lập tức buông tha dễ dàng tới vậy, khẽ cười một tiếng, liền sảng khoái đứng dậy rời đi.
Điển Tất lòng còn sợ hãi nhìn bóng dáng hắn biến mất ở bên cửa, mới thở ra một hơi dài, cả người tê liệt đổ ập xuống giường, toàn thân nóng tới mức có thể tỏa ra hơi nước. Như thế này sao có thể gọi là đưa thuốc? Rõ ràng là tới lấy mạng người ta!
Ăn xong, lúc nhàn hạ, Ân Giám sẽ vào phòng cùng hắn nói chuyện phiếm. Hôi thử sợ lạnh, bọc chăn bông thật dày, trong phòng còn đốt thêm một lò lửa lớn. Nam nhân vẫn như trước chỉ mặc một thân áo trắng ngồi ở bên giường, trên mặt bị ánh lửa chiếu thành mấy mạt đỏ ửng, tựa như tô thêm một tầng son.
Hắn nói, bọn tiểu bộ khoái phát hiện một rừng trúc chết héo, ở dưới gốc một cây trúc to đã khô khốc đào lên được mấy cỗ tử thi, dựa trên trang sức kèm theo cùng thi cốt có thể biết, đúng là nữ nhân Trần quả phụ, cùng với một số cô nương đã mất tích từ lâu. Có lẽ các nàng cũng là bị tiếng đàn của trúc tinh hấp dẫn, rồi bị hắn làm hại.
Điển Tất nhìn ra cửa sổ cười lạnh: "Yêu vốn không phải là thứ gì tốt đẹp, chỉ có mọt sách đã đọc sách tới choáng váng mới tin vào mấy thứ truyền kì không thực."
Ân Giám còn nói, hắn đã thay Điển Tất đi thăm đạo giả sống nhờ ở Tê Hà Tự. Đạo giả thoạt nhìn tốt lắm, trên mặt không có mất mát cũng không có đau thương, một thân ngồi ở trong thiện phòng pha trà, cách một tầng hơi nước thoang thoảng lượn lờ, bảo rằng lần tới mời Điển Tất công tử tới cùng uống.
"Là gạt người. Đạo sĩ kia chỉ là nói hàm hồ." Điển Tất quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt của Ân Giám. Thần Quân vốn đang đàm chuyện vui vẻ không biết nên trả lời như thế nào, trên mặt hiện ra vài phần cứng ngắc, lẳng lặng nghe hôi thử tự nêu tự đáp: "Hắn nha. . . Thường hay nói dối nhất. Rõ ràng khóc tới mắt đã gần mù hết, còn có thể mở miệng nói rằng bản thân không có việc gì."
Cùng với độ cung trên khóe miệng ngày càng kéo rộng, hai mắt của hôi thử lại càng ngày càng rũ thấp xuống, cho tới khi toàn bộ đôi mắt sáng rỡ đều được che lại. Ân Giám không tiếp tục chủ đề này nữa, duỗi tay ra, cầm lấy vai hắn: "Ngươi nha, nói dối so với hắn còn nhiều hơn."
Hôi thử tinh quái khôn ngoan không phản bác vào ngay lúc này, có lẽ ngoài cửa sổ tuyết đang rơi rất đẹp, có lẽ trong phòng bếp lửa vô cùng ấm áp, vậy nhưng lại dựa vào lồng ngực nam nhân ngủ thiếp đi.
Chắc là vậy, lần này xem như ngươi nói đúng.
Thời điểm tỉnh lại, vẫn hệt như trước gối đầu trong ngực hắn, Thần Quân mặt luôn ngẩng cao hiếm khi thấy được đầu gục xuống, tóc tơ thật dài dừng vừa ở mép trán, cùng với ánh lửa lấp lánh nhè nhẹ lay phất, cảm giác được có một chút nho nhỏ thật mê hoặc.
Thử loại không chịu nổi hấp dẫn liền ngoan ngoãn nghe lời dục vọng vươn tay chạm đến. Giống như một đứa bé bướng bỉnh mãi không thể khắc chế được lòng hiếu kỳ lại sợ bị quở trách, nhìn ra hắn hai mắt còn nhắm chặt, trong lòng lặng lẽ dật ra một tiếng thở, tựa như là nhẹ nhõm, cũng tựa như sinh một chút tiếc nuối. Ánh mắt lại một đường từ hàng mi thật dài tựa như vũ mao phiến tử (chiếc quạt lông chim) lướt tới bờ môi mọng nước, vì thế mà tay đang vén sợi tóc đen như mực cũng kìm không được mà run rẩy tựa như ánh lửa: "Ngươi nha. . ."
"Ngươi nha. . ."
"Ân Giám ngươi nha. . ."
Lại im lặng thật lâu, thật lâu: "Ân Giám ngươi nha. . . Thực sự là. . . người cũng như tên."
"Phải không?" Hai mắt vẫn còn nhắm, lời nói thốt ra khỏi miệng hắn lại dị thường thanh tỉnh.
Điển Tất đang bị khóa ngồi ở trên người hắn sửng sốt, ngón tay đang nắm ở đầu sợi tóc của hắn cứng lại trong thời gian ước chừng nửa nén nhang, sau đó, không giống như lúc trước lẩm bẩm càu nhàu rồi lăn xuống giường thật rất mất mặt, đôi mắt hôi thử tròn tròn mở to dần dần cong lên tựa trăng non: "Đúng vậy."
Dáng cười nhàn nhã tự tại của Thần Quân đại nhân đông cứng bên miệng, trong sáng xinh đẹp tựa băng, ít nhất Điển Tất cho là thế.
Ân Giám nói: "Đông gia, chúng ta cùng tán gẫu cái gì đó đi."
Tuyết ngập đất trời, hai người đã ngồi ở dưới hiên ngắm tuyết rất lâu, lâu tới mức bầu không khí không một ai lên tiếng dường như cũng bị gió bấc làm đóng băng. Quấn tròn y hệt cầu tuyết, Điển Tất một thân áo lông cừu mở to hai mắt nhìn về phía hắn, hai mắt oánh lam của hắn cũng nhìn chăm chăm vào Điển Tất, ánh mắt sắc bén giống như muốn nhìn tới nơi sâu xa nhất trong nội tâm của hôi thử: "Ngươi nói gì đi, ngươi chưa bao giờ kể cho ta chuyện của ngươi."
"Vì cái gì? Dựa vào cái gì ta phải. . ." Nói xong liền giẫm chân.
Lại bị tiếng nói trầm ổn của hắn cắt đứt: "Bởi vì ngươi chưa bao giờ kể chuyện của ngươi cho ta."
"Vậy ngươi cũng chưa bao giờ kể cho ta chuyện của ngươi. . ."
". . ."
Thật sự là trời sinh một cặp oan gia. Đột nhiên lại bị hút vào trong đôi mắt oánh lam tựa vô giới hạn của hắn, nghe thấy âm thanh vi vu của tuyết rơi cùng với tiếng bản thân không cam lòng, chẳng biết vì sao lại dễ dàng lên tiếng: "Ngươi. . . ta. . . Được rồi."
Hồ nữ trà trộn trong nhân thế rao bán lê từng hảo tâm nhắc nhở hôi thử, thời điểm hai người ở chung, ngàn vạn lần không thể cúi đầu trước, bởi vì người cúi đầu trước cũng sẽ vĩnh viễn trở thành người cúi đầu duy nhất. Điển Tất không biết lúc mọi người ở chung có phải hay không đều như vậy, nhưng đối với Ân Giám ở trước mặt, quả thật là như thế.
Đành cam chịu số phận ho khan hai tiếng khơi thanh họng, định mở miệng lại bất ngờ không biết nên bắt đầu từ đâu. Hôi thử vốn xưa nay luôn từ đầu tới cuối nói thao thao bất tuyệt nhìn thấy tuyết bay ngập trời ngập đất, lúng ta lúng túng đứng lên, ta gọi là Điển Tất, tên tồn tại là để người ta gọi, cha mẹ, huynh đệ, tỷ muội. . . Thậm chí chỉ là tán dóc vô sự không cần suy nghĩ gì nhiều cũng làm cho Lão Quẻ Tinh bên đường nghe tới nhàn nhàn hứng thú. . . Ở trước mặt tiểu bộ khoái, đạo sĩ hay ngay cả hòa thượng cũng không cần nghĩ nhiều mà thốt ra lời nói, một khi tới trước mắt nam nhân kia rồi, mỗi chữ vô cùng vụng về, rất nhanh đều tan biến giữa môi và răng.
"Ta. . ." Từ trong đôi mắt của nam nhân khuôn mặt bối rối của bản thân phản chiếu rành rành, không anh tuấn, không lóa mắt, cũng không hề tinh tế, cái mũi bình thường, môi bình thường, màu da cũng thực bình thường, chỉ có duy nhất đôi con ngươi đang trừng tròn xoe có thể nói được là sáng ngời mà thôi, không thể so sánh cùng với nam nhân trước mắt, cũng không có cách nào so sánh với đủ kiểu nam nữ mà hắn mang về, "Ta vẫn sống ở đây, từ rất lâu rất lâu trước kia, phụ thân nói, ta là sinh ra ở đây."
Chỗ này rất lâu về trước là của một vị quan viên đã cáo lão hồi hương tự chọn cho mình làm nơi dưỡng lão. Nghe nói hắn năm ấy cũng từng là một học sinh nghèo, tới khi làm quan cũng chỉ một mực thanh liêm, vì thế trong phủ đệ cũng không có nhiều phồn hoa trang sức, tường trắng ngói xanh, sân nhà tĩnh mịch, thanh nhã tựa như là dòng nho học gia truyền từ đời này sang đời khác. Chuyện này cũng là phụ thân được kể lại, nghe đâu phụ thân cũng là do được tổ phụ kể, thực thực giả giả thế nào e rằng đã đánh mất đâu đó trong tháng năm chằng chịt.
"Ta chỉ nhớ rõ phòng ở phía trước là dành cho chủ nhân. Hắn là người đọc sách." Hôi thử thoải mái rơi vào giữa đám lông cừu xù, mắt nheo lại nửa nhìn bông tuyết không ngừng bay từ không trung xuống, làm ra vẻ mặt tựa như người đã trải qua vô vàn tang thương: "Đúng chỉ là một tên ngốc mọt sách."
Thời điểm rơi vào trong tay tên mọt sách này, trên dưới năm đó của cải đều bị vét sạch, chỉ còn lại ngôi nhà này xem như một chút gia sản. Tên mọt sách ngốc kỳ thực cũng không ngốc lắm, ngược lại, đọc sách đọc tới rất thông minh, cũng muốn giống như tổ tiên của hắn là cá vượt long môn. Khi đó hôi thử vẫn chỉ là một tiểu hôi thử, từ trong phòng chính đào một cái hốc, ở phía lầu dưới lục bình rượu, đối với tu hành được yêu quái coi trọng tới cực điểm lại không thèm để ý. Mẹ của hắn mỗi lần nhìn thấy con mọt sách kia thức đêm khổ công đọc sách dưới đèn cầy đều không ngừng nắm lỗ tai hắn lải nhải: "Ngươi xem người ta đi!"
Hôi thử bị đau tới nhe răng trợn mắt, cố gắng xua đi hình bóng nằm ở trước bàn vẫn còn in trong tâm trí: "Thịt đô đô, bộ dáng rất có anh khí, thoạt nhìn rất có tiền đồ. Còn có, bánh mì hắn thường mang tới miệng hang rất thơm."
Tình cờ một lần đánh bạo chui ra khỏi hang, ngẩng đầu mặt đối mặt, hài đồng nho nhỏ dùng ánh mắt tò mò đánh giá hắn, khẽ nghiêng đầu, ngón tay xoắn lại với nhau, so với thời điểm hắn đọc sách có vẻ đáng yêu hơn. Một ngày, từ trong động nghe được mẹ của hắn nói, trong nhà phải nuôi miêu, bởi vì bánh mì ở trong bếp luôn không hiểu vì sao không tìm thấy.
"Hắn ầm ĩ long trời lở đất, chúng ta cả nhà trốn ở trong động, lỗ tai đều bị tiếng khóc của hắn làm muốn điếc." Nhớ lại khoảng thời gian đã qua đi, Điển Tất siết vạt áo của chính mình càng gắt gao, cười khanh khách không ngừng. Ân Giám nghi hoặc nhìn hắn, hắn miễn cưỡng không cười nữa, trong mắt có đốm nhỏ lóe lên, là hoài niệm, "Ngươi không biết, hắn lúc đó thực sự rất thú vị."
Tóm lại, cuối cùng trong nhà cũng chưa từng có mỹ miêu. Bánh mì ở phòng bếp vẫn luôn luôn mọc chân thật dài chạy tới động nhà hôi thử. Sau đó, hôi thử mỗi ngày một lớn, hắn cũng mỗi ngày một cao lên. Khuôn mặt bụ bẫm nhỏ nhắn bắt đầu gầy đi, anh khí trong ánh mắt làm nổi bật khuôn mặt tuấn đĩnh, sách vở của tổ tiên lưu lại trải ra dưới chân hắn con đường đi thẳng vào cung vàng điện ngọc dưới chân thiên tử, tiền đồ thênh thang, trong thành ai ai cũng đều biết hắn tài hoa hơn người. Hôi thử lớn mật bò lên bàn học nhìn hắn tùy ý buông bút, nét phượng múa rồng bay, hắn sẽ thỉnh thoảng liếc mắt một cái, ánh mắt cùng với năm xưa giống nhau, mang theo thiện ý thật tốt cùng đôi điểm vui vẻ. Tự nhiên như thế, đĩa điểm tâm thô thơm phức ở trên bàn lọt vào bụng hôi thử mất một nửa.
"Thật sự là người tốt. . ." Điển Tất thở dài tự đáy lòng, "Về sau vô luận người ta có bàn luận về hắn thế nào, ít nhất, ở trong lòng ta, hắn từ xưa vẫn là người tốt."
Dư quang trong ánh mắt lướt qua khuôn mặt nghi hoặc của Ân Giám, hôi thử ngừng lại một chút: "Sau đó, hắn ly khai, hắn thượng kinh đi thi."
Thi đậu là chuyện trong dự kiến, con mọt sách bị chế nhạo ở trong miệng hôi thử, trong mắt thiên hạ, lại cùng ba chữ "Đại tài tử" kim quang sáng lạn gắn liền. Một khi đã đăng bảng vàng, sẽ cưỡi tuấn mã, làm quan cao, nữ nhân của hoàng đế cũng tùy vào hắn ngắt, so với vinh quang của tổ tiên chỉ có hơn chứ không kém. Đem so sánh với nhau, hôi thử tu hành vẫn không ra gì như trước ở trong miệng mẹ hắn bị chê bai hệt như hạt bụi.
"Hắn một đường thăng chức, bọn họ một nhà rất nhanh chuyển tới dinh thự rộng lớn ở kinh thành. Viện này trở thành chốn của tổ tiên, bốn mùa cửa đóng then cài hưu quạnh, hàng năm thanh minh sẽ có mấy lão nô tới đây quét tước." Cũng từng đi lên kinh thành, không phải để nhìn hắn, chỉ là thuần túy muốn xem ở dưới chân thiên tử có bộ dáng gì mà thôi. Xa xa nhìn thấy ở tận chân trời cao lâu quỳnh các (lầu cao, các mỹ lệ) như mây tía trùng trùng điệp điệp, khí thế phú quý tựa như thiên cung tiên cảnh, nghĩ tới không có ngôi nhà đã tan hoang cũ cùng cái hốc tường đã đào, liền đánh mất ý niệm trong đầu, chậm rì rì vòng một vòng quanh tường cao, khiến cho tiếng chó sủa ở trong sân nổi lên bốn phía tới không còn an bình nữa, lúc bấy giờ mới chịu vòng vo trở về, " Vẫn là nơi này tốt."
Cụ thể làm sao mà tốt? Điển Tất không nói, Ân Giám cũng không hỏi, bông tuyết bạc phơ ở trước mắt cũng chìm trong thế giới im lặng lắng nghe.
"Người trên đời này, ai cũng không thể một mực ổn định. Cùng với trời tháng ba giống nhau, thay đổi thất thường." Huynh đệ tỷ muội lần lượt rời nhà mà đi, ba năm sau, cha mẹ cũng bị huynh trưởng đón đi. Chỉ còn một mình hôi thử không tiền đồ ở tại chỗ này, an an tâm tâm trông coi tiểu viện sống qua ngày, lão nô đến quét tước phòng lầm tưởng hắn là người sai vặt được chủ nhân mới mua gửi tới, Điển Tất gian xảo cười thầm đáp thuận. Vào lúc không có người, sẽ lặng lẽ ngồi sau bàn học của hắn, học bộ dáng của hắn, bắt chước hắn đưa đầu bút lông, thật cẩn thận chép theo một mẫu tự, không phải là danh gia thi văn cũng không phải thánh nhân học thuyết, là một trang chữ hắn viết lúc còn trung học, ngươi nói có hay hay không.
Rồi một ngày nào đó, tin tức rơi vào thành thình lình như trận tuyết đầu đông. Bọn họ nói, hắn bị hạ ngục, bị cách đai lưng bạch ngọc, bị bỏ hồng tử mãng bào (áo quan). Hóa ra đại tài tử không phải là người đọc sách mang một thân chính trực khí tiết toàn thiên hạ. Nôn nóng vì danh, tầm thường vì lợi, bên này là chính đạo quan trường, vượt được qua là thánh nhân hiền giả, vượt không qua là tục tử phàm phu. Kết bè kết đảng gây tai họa triều cương, tham ô hối lộ bán quan bán tước, đủ loại tội danh, có thể gọi là tội ác chồng chất chép ra không hết. Thuận theo Thánh Thượng, từ được sủng ái vinh quang tới trở thành tù nhân, một bước lên trời lại một lần ngã xuống, cái gọi là thế gian, lật tay phủ vân nắm vũ, hết thảy mọi loại, có thể nói là mệnh số, có thể nói là vô thường, thứ thầy đoán mệnh mù nắm trong tay quanh đi quẩn lại cũng chỉ là một tấm mai rùa cứng mà thôi.
"Ngươi có đi thăm qua hắn hay không?" Ân Giám nãy giờ không nói gì bỗng lên tiếng hỏi.
Điển Tất nhìn thẳng phía trước: "Nhìn hắn để làm gì?"
"Không cứu hắn?" Ân Giám lại hỏi.
Điển Tất ánh mắt vẫn không rời nhánh cây bị tuyết trắng tinh tế bám lấy ở trong sân lấy một chút: "Cứu hắn để làm gì?"
". . ." Thần Quân trí tuệ đầy mình không thể đáp lại, từ trên bàn gỗ nhỏ lấy một khối điểm tâm cho vào trong miệng, "Sau đó thế nào?"
"Sau đó. . ." Chau mày cẩn thận hồi tưởng, hắn bị vấn trảm, trong tộc già trẻ gái trai tất cả đều bị lưu đày, gia sản trong kinh bị tịch thu. Chỉ còn lại một tòa nhà cũ này, bị quên đã từ lâu lắm, thế nhưng mãi không thấy quan phủ tới niêm phong, cũng không thấy hậu nhân của nhà hắn đến tiếp nhận, dần dần liền biến thành của hôi thử. Thời gian thấm thoắt trôi, đồ dùng cũ trong nhà cái gì nên sửa liền đem sửa, nên vứt thì liền vứt, nếu không sẽ ngồi vào trước bàn học của hắn, học theo tư thái hắn, học của hắn văn chương.
Ngoài ra, còn có thể làm thế nào?
Chuyện xưa rốt cục cũng đi tới hồi kết, thở phào một hơi, nhìn thấy hơi trắng dần dần tiêu tán ở trước mắt, Điển Tất phủi phủi tay, quay đầu nhìn Ân Giám: "Đa tạ khách quan đã chiếu cố. Ba văn tiền một đoạn, mong người xem cho."
Không chờ Ân Giám trả lời, tự ý nhảy xuống khỏi ghế tựa, từng bước từng bước nhảy về phòng, lông xù tròn vo, e rằng hắn nếu không chú ý sẽ bị bậc cửa làm vấp té.
Ân Giám ngồi ở chỗ cũ, ánh mắt vẫn đi theo bóng dáng hắn mãi đến khi hoàn toàn biến mất ở bên cửa phòng: "Ngươi là thích hắn sao?"
Phía sau cửa truyền tới tiếng trả lời: "Phi! Ai nói thế?"
Trong đôi con ngươi oánh lam lấp lánh của nam nhân trong phút chốc tựa như gió giục mây vần, nam nhân xoay đầu, đưa lưng về hướng cánh cửa tựa hồ vĩnh viễn sẽ không bao giờ mở ra nữa, ngữ khí không dao động: "Là ta nói."
". . ."
"Ngươi có thích hòa thượng hay không, cái người ở trong Hà Tê Tự?"
"Đó là bằng hữu."
Thế còn bộ khoái mập trong thành?"
"Tiểu Võ là bạn tốt."
"Đạo sĩ thì sao?"
"Ngươi nói sao?"
"Ta thì sao?"
Trong viện lập tức yên lặng, lặng tới mức có thể nghe rõ được âm thanh tuyết rơi trên mặt đất, tâm nhịn không được mà cùng theo đó rì rì rung động, thoắt nóng thoắt lạnh.
"Ngươi. . ." Hôi thử giọng ngập ngừng, từ ngữ quanh quẩn ở trong miệng từng chút từng chút lách ra khỏi hàm răng, chảy tới bên môi tất cả lời văn đều vỡ vụn, chính mình nghe không rõ bản thân đang nói gì.
Nếu là trước kia, có thể sẽ không một chút do dự lập tức vọt tới trước mặt hắn, chọc vào ngực hắn giống như chọc vào một cái lỗ thủng: "Ngươi chính là khách trọ, đã ăn không phải trả tiền còn uống không, ngủ không!"
Không biết làm sao, rõ ràng là nhìn không tới ánh mắt của hắn, một người đối với một căn buồng trống rỗng, lưng gắt gao dựa vào cánh cửa, rốt cuộc bị tức giận như thế nào đều không nói ra được.
Ngoài cửa hắn cũng trầm mặc. Hồi lâu, vào lúc Điển Tất vừa nghĩ hắn bởi vì đã không còn cảm thấy hứng thú nữa mà rời đi, lại nghe hắn nói: "Ngươi có rất nhiều bằng hữu. Này. . . cái kia. . . từ trước tới, hiện tại, tựa hồ. . . ít đi một mình ta cũng không sao."
Trong chốc lát , Điển Tất có một loại cảm giác mơ hồ, rằng người nọ, vị luôn chọc người ta ghét, Thần Quân đại nhân dường như đang sầu não điều gì.
-----HẾT CHƯƠNG 6-----
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top