Chương 12: Thấy anh sốt ruột (2)

Năm tháng sau đó, nói đúng ra là năm tháng ba ngày, Nhan Lỗi vẫn đúng hạn đến nghe diễn, Nhan Ngọc vẫn cung kính với anh ấy như trước kia. Bên phía Giang Nam còn đang dưỡng thân thể, lão Tần ra sức suy nghĩ vì yêu cầu mau chóng quay trở về sân khấu của Giang Nam.

Trong phòng bệnh, lão Tần tiến hành giãy giụa bất lực: “Tớ nói này, cậu dưỡng một thời gian đi. Cậu chính là người bò ra từ quỷ môn quan.”

Giang Nam ngồi trên giường, ăn táo Đại Phúc gọt, nói: “Cậu cứ nói xem có làm được hay không.”

Khương lão tiên sinh cũng đến, ngồi bên sườn giường bệnh của Giang Nam, nói: “Con cũng nên nghe tiểu Trần, dưỡng thêm một thời gian.”

“Cha, người cũng biết con không lên sân khấu cả người không được tự nhiên từ trước đến nay rồi. Nếu hai người thật sự muốn con khôi phục, thì để con lên sân khấu sớm chút đi ạ.” Giang Nam nháy mắt với Đại Phúc.

Đại Phúc lập tức nói theo: “Đúng vậy, ở trên sân khấu này, không phải còn có con sao, con nhất định sẽ trông chừng tiểu gia!” Đại Phúc đưa quả táo đã gọt xong cho Khương lão tiên sinh.

“Chính là có cậu ở đó tôi mới không yên tâm.” Lão Tần gỡ ống nghe bệnh xuống, liếc mắt nhìn Đại Phúc một cái.

Đại Phúc nghe được lời này hơi sửng sốt.

Giang Nam ném hạt táo vào người lão Tần.

Lão Tần nhanh nhẹn đón được hạt táo: “Này, cậu mưu sát ân nhân à!”

Giang Nam nói: “Vứt rác giúp tớ.” Sau đó lấy một tờ giấy ra lau tay, mặc dù ở trên giường bệnh, bộ dáng Giang Nam cúi đầu lau tay vẫn cao quý đến mức nhiếp hồn người khác, thật sự là danh giác trời sinh! Lau tay xong, Giang Nam ngẩng đầu nói với lão Tần: “Lão Tần, xem như tớ xin cậu, để tớ sớm quay về sân khấu một chút.”

“Cậu cũng thật là để ý đến tớ, có khi nào tớ ngăn nổi cậu đâu.” Lão Tần lắc đầu, từ trước đến nay tớ không có cách gì với cậu hết.

Buổi diễn sắp bắt đầu, Giang Nam trốn ở sau màn sân khấu ngó nửa cái đầu ra, nhìn người dưới đài. Đại Phúc đi đến, cũng rúc đầu vào khe hở: “Cậu thật đúng là thấy em dâu nên sốt ruột!”

Giang Nam nhận định Nhan Ngọc nhất định sẽ đến xem buổi diễn của anh, sai người tra xét tin tức cá nhân của tất cả người đến xem, bây giờ mua vé đều là tên thật, điều tra cũng không phiền toái. Giang Nam đã biết hôm nay Nhan Ngọc sẽ đến, bây giờ đang vểnh mông, ở sau màn sân khấu nhìn ra bên ngoài, xem cô có đến không.

Chiêng trống vang trời, màn che kéo ra, Đại Phúc nắm tay Giang Nam chậm rãi đi lên sân khấu.

Các cô gái dưới sân khấu khóc thành một mảnh, Đồng Đồng cũng đỏ hốc mắt theo.

Hơn năm tháng này, Nhan Ngọc thường xuyên đến xem Giang Nam biểu diễn một mình, cô cũng không biết hoá ra anh đã trở về lâu như vậy, cô bỏ lỡ nhiều thời gian sáng lạn như vậy của anh. Lại một đêm khuya, cô xem tướng thanh vui đùa ầm ĩ, rơi nước mắt. Nhan Ngọc xem được đều là ghi hình từ fan của Giang Nam, trong video có thể nhìn thấy, từ lúc bắt đầu buổi diễn của anh chỉ có mấy người nghe ít ỏi, sau đó người nghe càng ngày càng tăng, cuối cùng là kín chỗ.

Bây giờ anh lành bệnh trở về, trở về xem thịnh thế Lê viên này.

Nhan Ngọc nhớ đến, hình như đây là lần đầu tiên cô chính mắt nhìn anh lên sân khấu. Lúc quen anh, lúc đó là thời kỳ vỡ giọng. Tuy sau đó ở rừng hoa quế, anh xướng cho cô một bài diễn tan tác vì cô, cũng không tính là lên sân khấu. Tính ra, đây vẫn là lần đầu tiên chính mắt nhìn anh lên sân khấu. Trước đó chỉ cảm thấy anh là một người vô lại đùa dai, bây giờ nhìn anh thật sự giống một danh giác, tiết tấu đắn đo thích đáng, tay nải ném vang. Lúc này Giang Nam thật sự là công thành danh toại, không phụ con đường nhấp nhô trước đó.

Giang Nam nói với những người dưới đài: “Cảm ơn mọi người, chờ tôi lâu như vậy.”

Dưới đài lại khóc một trận: “Tiểu gia, chúng tôi vẫn luôn ở đây.” Các fans khóc lóc, gào thét.

Dưới cái nâng của Đại Phúc, trong cái nhìn chăm chú của các fans, Giang Nam đi từng bước xuống đài.

Nhan Ngọc gục đầu xuống, tóc dài che khuất hơn nửa khuôn mặt. Một đôi giày vải đen, xâm nhập tầm mắt, Nhan Ngọc ngẩng đầu một chút, nói một tiếng: “Giang Nam.”

“Làm sao vậy? Vừa thấy anh đã khóc.” Giang Nam duỗi tay lau nước mắt cho cô.

Nhan Ngọc đứng lên, nhìn anh cẩn thận. Cánh tay, chân đều còn nguyên, trên trán anh lại có hạt mồ hôi như hạt đậu. Vừa rồi anh đứng rất lâu trên đài, tính toán cũng hơn hai tiếng, đặc biệt là vừa mới diễn tiếp lại đúng nửa tiếng. Chắc anh đau, chẳng qua chỉ chịu đựng thôi. Tưởng tượng đến đây, Nhan Ngọc liền cảm thấy mũi chua xót.

Giang Nam vuốt phẳng chân mày của cô: “Không phải em nên hoan nghênh anh sao?”

Nhan Ngọc đối diện với đôi mắt của anh, vẫn là đôi mắt sáng như ngân hà kia, giống như mọi thứ chưa từng thay đổi, anh vẫn là thiếu niên mặc trường bào không nhiễm bụi trần sáng như ngọc kia.

“Giang Nam.” Khoé mắt của Nhan Ngọc còn chứ nước mắt, lại cười nói: “Hoan nghênh trở về.”

Giang Nam duỗi tay ôm cô vào trong lồng ngực, Nhan Ngọc sợ anh đứng không vững, lập tức duỗi tay đỡ lấy lưng anh. Đại Phúc đứng ở phía sau Giang Nam, lén lau nước mắt. Đồng Đồng sớm đã trở thành người đẫm nước mắt, cô ấy cảm thấy mình đưa ra lựa chọn chính xác nhất, cô ấy không hối hận khi kết giao với Nhan Ngọc, không hối hận khi đưa Nhan Ngọc trở về bên cạnh Giang Nam.

Fans xung quanh vừa khổ sở, vừa không biết đã xảy ra cái gì, chỉ là rơi lệ theo.

Giang Nam nói bên tai Nhan Ngọc: “Đợi lát nữa kết thúc, em chờ anh ở cửa ra, lão nhân nghe nói em đã đến rồi, muốn nhìn em.”

Nhan Ngọc ở trong lồng ngực anh gật đầu: “Vâng.”

Giang Nam quay về trên sân khấu, diễn màn cảm tạ. Người nghe đi xuống sân khấu theo thứ tự, lúc các fans của Giang Nam rời đi còn không quên nhìn Nhan Ngọc thêm hai cái.

Nhan Ngọc nói với Đồng Đồng: “Tớ và Giang Nam đi xem lão gia tử.”

“Xong rồi, cậu nhiễm tật xấu trọng sắc khinh bạn.” Đồng Đồng hít mũi nói.

Nhan Ngọc nhìn Đồng Đồng khóc đến rối tinh rối mù trước mắt, không phải rất yên tâm: “Cậu như vậy, có thể tự về không?”

Đồng Đồng nói: “Không sao, không sao, tớ có thể!”

“Tớ nên đưa cậu lên xe taxi đi.” Vì vậy, Nhan Ngọc đi cùng Đồng Đồng ra ngoài, gọi xe.

Đồng Đồng ghé vào trên cửa sổ xe nói với Nhan Ngọc: “Hai người nói chuyện cho tốt.”

Nhan Ngọc đứng ở ngoài xe nói: “Ừm. Cậu về đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho tớ.”

“Tớ biết rồi.” Nói xong, Đồng Đồng ngồi xe rời đi.

Lúc Giang Nam đi ra ngoài, người xem đã tan, chỗ cửa ra không một bóng người.

“Tiểu gia, gia của tớ ơi, cậu chậm một chút đi. Chân của cậu không chịu nổi đâu!” Đại Phúc đỡ Giang Nam bước nhanh về phía trước.

Giang Nam vừa đi vừa gọi: “Vũ Nhi! Vũ Nhi, em ở đâu?” Không phải đã nói chờ anh ở đây sao, em lại đi đâu rồi?

“Giang Nam.” Nhan Ngọc tiễn Đồng Đồng xong quay lại, đã nhìn thấy Giang Nam phát điên tìm người ở cửa ra: “Em ở đây.”

Nhan Ngọc thấy Giang Nam hoàn toàn không màng chân mình, đang nhanh chóng đi đến bên này, cô nói: “Anh chậm một chút.” Nhan Ngọc nhấc chân chạy đến phía anh: “Em đi nhanh hai bước là được.”

Giang Nam nắm bả vai của Nhan Ngọc nói: “Vũ Nhi, sau này đừng chạy loạn.”

Nhan Ngọc bắt lấy tay anh, nắm ở trong tay: “Sau này trước khi em chạy loạn, nói với anh một tiếng.” Nói xong, thuận tay dìu lấy anh, hai người cùng nhau đi ra khỏi tràng quán.

Tiệm cơm được Nam Đường xã bao toàn bộ, Khương lão tiên sinh sớm đã chờ ở đây. Ông ấy nhìn thấy Giang Nam hằng ngày, không có gì mới lạ, Khương lão tiên sinh chờ chính là con dâu bảo bối của mình.

Một đám tiểu đồ đệ ở phía sau Khương lão tiên sinh cũng đang thăm dò nhìn xung quanh, bọn họ sớm đã tò mò với thiếu phu nhân trong truyền thuyết. Chỉ nghe nói thiếu phu nhân là truyền nhân của Nhan lão, khi còn bé đã gánh trọng trách làm bầu gánh của rạp hát nhà họ Nhan, bản lĩnh hơn người, xướng vừa hay, quan trọng nhất chính là xinh đẹp, đẹp đến mức hoa thất sắc. Các sư huynh quen biết Nhan Ngọc của Nam Đường xã cũng đang chờ đợi, thật ra cũng không tò mò suy nghĩ về dung mạo của Nhan Ngọc như những tiểu đồ đệ, chỉ là hai năm không gặp, ít nhiều cũng có phần mong chờ.

Bên trong xe rất an tĩnh, Đại Phúc ngày thường sinh động nhất lúc này cũng chỉ im lặng ngồi ở phía trước.

Trên ghế sau, hai người Giang Nam, Nhan Ngọc ngồi cạnh nhau.

Vẫn là Giang Nam mở miệng trước: “Mấy năm nay, em sống thế nào?”

Nhan Ngọc nói: “Học ở Đại học Kinh Thành. Anh thì sao?”

Hoá ra cô vẫn luôn ở kinh thành.

Giang Nam nói: “Như em đã thấy, mọi thứ đều tốt.” Em đã trở lại, mọi thứ đều tốt.

Nhan Ngọc nghĩ thầm, Giang Nam, có rất nhiều việc em không nói, là không muốn để anh biết, không muốn làm anh lo lắng. Chuyện này em nhất định phải nói, những lời này nên nói từ sớm: “Ngày đó, nhà cũ của nhà họ Nhan cháy, lúc em chạy về đã là một mảnh tro tàn. Chờ đến lúc em quay lại tìm anh, anh đã đi rồi.”

“Em đến tìm anh?” Giang Nam hỏi. Cô, vẫn từng đến.

Nhan Ngọc gật đầu: “Vâng.”

Giang Nam nói: “Không sao, đều qua rồi.” Những ngày tháng lang bạt khắp nơi, khó liệu sống hay chết đó, đều đã qua. Bây giờ, Vũ Nhi của anh đã trở lại, là đủ rồi.

Nhan Ngọc quay đầu đối diện với Giang Nam, đúng vậy, đã qua rồi. Những chuyện tính kế, chuyện bị giam lỏng, đều đã đi qua. Trước mắt, người trong lòng của cô đã trở lại, mọi thứ đều không cần phải so đo.

“Đến rồi, đến rồi.” Nhóm tiểu đồ đệ đứng ở phía sau Khương lão tiên sinh kích động kêu lên.

Nhan Ngọc đỡ Giang Nam xuống xe, chậm rãi đi xuống, Khương lão tiên sinh và Khương phu nhận cùng nhau đến đón. Nhan Ngọc lập tức được Khương lão tiên sinh và Khương phu nhân một trái một phải kéo đi qua, Giang Nam bị tống cổ cho Đại Phúc.

“Tiểu Ngọc, trưởng thành rồi, càng ngày càng đẹp.” Khương phu nhân càng nhìn càng vừa lòng với cô con dâu này, hận không thể để Giang Nam lập tức cưới Nhan Ngọc về nhà.

Khương lão tiên sinh cũng cười phụ họa: “Đúng vậy, càng thêm duyên dáng yêu kiều.”

Nhan Ngọc bị Khương lão tiên sinh và Khương phu nhân khen từng câu đến đỏ mặt. Còn may Giang Nam xuất hiện đúng lúc, cứu cô trong biển lửa.

Khương phu nhân lại không đoạt được với Giang Nam, liền nói: “Con đây là cưng quá đó, mới mượn đến nhìn trong chốc lát. Còn chưa cả nói xong đã kéo con bé về rồi.”

Giang Nam đúng lý hợp tình nói: “Đây chính là vợ con.”

“Ai là vợ của anh chứ?” Nhan Ngọc nhỏ giọng kháng nghị.

“Không muốn đi à?” Giang Nam rất có ý tứ nói bên tai Nhan Ngọc.

Nhan Ngọc thấy chết không sờn nói: “Đi chứ.”

Trên bàn cơm, vẫn không tránh được việc nhị lão nhà họ Khương điên cuồng gắp đồ ăn. Giang Nam cũng rảnh tay gắp đồ ăn, trực tiếp chọn đồ ăn trong bát của Nhan Ngọc. Nhan Ngọc nhớ lần đầu đến nhà họ Khương, cũng là cảnh tượng như thế này.

Khương phu nhân cũng đánh đũa của Giang Nam giống như lúc ấy: “Muốn ăn, tự đi mà gắp, đừng đoạt của Tiểu Ngọc.”

“Mẹ, mẹ thế này thật bất công.” Giang Nam nói xong lại gắp một miếng thịt kho tàu từ trong bát của Nhan Ngọc.

Nhan Ngọc cười cười nói: “Cô, ngài cũng ăn đi ạ.” Nói xong duỗi tay gắp đồ ăn cho bà ấy.

Khương phu nhân nói: “A, được. Vẫn là Tiểu Ngọc ngoan.” Niềm vui của cuộc sống trên đời, chẳng qua chỉ như vậy thôi. Đương nhiên, sớm ngày có cháu trai, cũng là cực tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top