Chương 24: Lâu đài chocolate của nàng tiên cá (8).

Editor: Mứt Chanh

Vì để bữa tiệc Giáng Sinh hôm nay trông sang trọng và cao cấp hơn, Phó Tín Hán đã dùng tiền đặt phòng tiệc của khách sạn cao cấp nhất thành phố để tổ chức dạ tiệc, hoàn cảnh tất nhiên là ưu nhã hơn các khách sạn khác, hơn nữa còn đặc biệt mở một vườn treo rất đẹp ở tầng mười hai.

Chỉ bởi vì nguyên nhân thời tiết nên rất nhiều người đều không muốn ở ngoài trời, tình nguyện đi loanh quanh trong căn phòng có máy sưởi ấm áp...... Như thế còn lợi hơn một cặp đôi muốn thì thầm.

Việt Trọng Hâm kéo người khiến cậu hơi ngột ngạt ra khỏi sảnh tiệc đi thẳng lên tầng 12 đi tới vườn treo. Cậu biết rõ vào rất ít người sẽ ở ngoài trời vào lúc này. Chỉ là khi cánh cổng vườn treo vừa được mở ra, một cơn gió mát mang theo cái lạnh thấu xương phả vào mặt, cậu đột nhiên tỉnh táo lại. Người phía sau cậu chỉ mặc một chiếc áo khoác, phần cẳng chân trở xuống không có vật gì che chắn.

Cậu không khỏi hơi ảo não, tại sao cậu lại bị cơn giận dữ làm cho choáng váng đầu óc, hoàn toàn không suy xét đến chị ấy ở bên ngoài có thể cảm thấy lạnh hay không, lỡ như sau khi trở về bị cảm thì làm sao bây giờ?

Nhưng cậu lại không muốn lập tức chịu thua......

Dù sao cậu đang tức giận đó!

Vì thế cậu đặt người này bên cạnh một bồn hoa có tầm nhìn bao quát thành phố không sót gì, nhanh chóng cởi áo vest trên người mình xuống để che bắp chân và đầu gối của đối phương.

Nghe qua có vẻ như rất đẹp trai, nhưng......

"Hắt xì!"

...... Nháy mắt đã yếu đi không ít.

"Được rồi, đừng che đầu gối tôi nữa, trên chân tôi có miếng dán ấm." Phó Nhược Hàm cởi áo vest xuống rồi trùm lên trên người cậu nhóc, "Hơn nữa con gái có thể chịu lạnh. Ngược lại, cậu còn nhỏ, vẫn nên chăm sóc cơ thể cho tốt."

Còn nhỏ......

Không muốn nói chuyện với cô nữa.

Việt Trọng Hâm hơi không phục mà khoác áo lại, bản thân xoay người sang chỗ khác, đưa lưng mình lại cho Phó Nhược Hàm.

Phó Nhược Hàm:......

Cô vươn ngón trỏ của mình ra, chọc vào lưng đối phương, sau đó cảm thấy giống như thân thể đối phương cứng đờ một chút.

Hả?

Cô dường như đã phát hiện ra một lục địa mới nào đó, lại chọc vào, lúc này phản ứng của đối phương không chỉ cứng ngắc mà còn trực tiếp nhích lưng ra......

"...... Cậu sợ nhột à?"

"......"

Đối phương không trả lời, Phó Nhược Hàm coi như cậu chấp nhận, cô cười "ha ha" không ngừng, sau đó vươn ngón tay về phía trước một chút để tiếp tục chọc vào lưng đối phương tựa như cô cảm thấy phản ứng của đối phương khá buồn cười

Sau đó tay cô đã bị người kia nắm lấy.

"Không tức giận nữa à? Sẵn lòng phản ứng rồi hả?" Phó Nhược Hàm cười tủm tỉm mà nhìn gương mặt tức giận của đối phương, sau đó dùng bàn tay trái không bị đối phương nắm lấy chọt vào gương mặt cậu. Ừm, mềm vô cùng, còn trơn mềm, không hổ là cậu nhóc chỉ có mười sáu tuổi.

"Em còn đang tức giận!" Cậu nhóc mạnh miệng nói, "Em chỉ không muốn chị tiếp tục chọt vào lưng em, ngứa!"

"Cậu không để ý tới tôi, tôi sẽ tiếp tục chọt đó."

"......"

Người phụ nữ này thật xấu tính, không muốn để ý đến cô nữa.

Nhưng lại có hơi luyến tiếc.

Phó Nhược Hàm thở dài, lúc này tâm tư muốn tiếp tục trêu chọc cậu mới tiêu tan đi một chút. Mông cô di chuyển một chút về phía Việt Trọng Hâm bên kia, Việt Trọng Hâm cảm giác thấy đối phương đến gần mình rồi nhưng cậu không có di chuyển bởi vì đối phương nắm lấy cánh tay cậu.

"Sao cậu tới chỗ này?"

Nói tới đây, Việt Trọng Hâm lại cảm thấy rất tủi thân. "...... Còn không phải bởi vì người phụ nữ không lương tâm nào đó sao, đêm Giáng Sinh rõ ràng là tới tham gia yến hội nhà mình, lại nói dối rằng muốn thảo luận đề tài với giáo sư. Vừa vặn thư ký trong nhà nói với em rằng nhà họ Phó có một yến hội có mời nhà họ Việt...... Em vốn không muốn tới nhưng ông nội bảo em lại đây nhìn xem, nên em tới đây." Kết quả vừa đến sảnh tiệc, cậu liếc mắt một cái đã thấy người phụ nữ được cho là ở trường học thảo luận đề tài với giáo sư lại ăn bánh kem ở bên bàn đồ ngọt đến vui vẻ!

Cậu vốn muốn nhanh chóng mang bất ngờ mà mình chuẩn bị cho đối phương xem. Bởi vì đối phương nói dối, cậu lại thông cảm cho đối phương, cho nên cậu đã cố gắng kìm nén sự phấn khích của mình thêm một ngày nữa. Nhưng lúc cậu ở chỗ này nhìn thấy Phó Nhược Hàm, thật sự vừa cảm thấy tức giận vừa ấm ức.

Cậu vẫn luôn đều biết Phó Nhược Hàm là xem cậu trở thành công cụ mà đối đãi, cậu cũng cam nguyện trở thành công cụ này, chỉ cần có thể ở bên cạnh cô là cậu cảm thấy không sao cả. Nhưng ngoại trừ điểm này, cô dường như không bao giờ để ý đến cảm xúc của bản thân. Tựa như lúc này đây, cô có thể lừa cậu lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai......

Phó Nhược Hàm hoàn toàn không nghĩ tới Phó Tín Hán thật sự chưa từ bỏ ý định hợp tác với nhà họ Việt, lúc này đây bữa tiệc Giáng Sinh thế mà còn gửi thư mời bên nhà họ Việt, hơn nữa biết rõ nhà họ Việt rất có thể sẽ không đến. Nhưng chính là tình cờ như vậy, ông nội Việt Trọng Hâm để cậu tới. Cậu cũng bởi vì bản thân lỡ hẹn mà thật sự chạy tới, lúc này mới khiến Phó Tín Hán thấy được một cục thịt mỡ lớn, lại khiến bản thân bị cậu bắt được ......

" Xin lỗi mà, Hâm."

Biết rõ bản thân đang đuối lý, Phó Nhược Hàm cũng không giãy giụa nhiều lắm, trực tiếp ôm cậu nhóc còn đang khó chịu vào lòng mình, nhỏ giọng xin lỗi. "Thật sự rất xin lỗi."

Việt Trọng Hâm nghĩ tới Phó Nhược Hàm sẽ bởi vìlời nói của cậu mà nổi nóng, cũng có khả năng bởi vì lời của cậu nói mà ấm ức hơn cậu. Nhưng ngàn lần không nghĩ tới đối phương xin lỗi một cách sảng khoái đến như vậy. Trong khi cậu còn đang ngây ngẩn vì chuyện này thì đối phương đã ôm cậu vào lòng. Cái ôm hòa quyện giữa chocolate và mùi hương của sữa tắm chanh khiến Việt Trọng Hâm đột nhiên đỏ mặt.

"Chị, chị ơi?"

Ôi, cậu nhóc cuối cùng cũng chịu kêu cô là chị, rõ ràng là ở sảnh tiệc cậu đã nghiến răng nghiến lợi mà kêu mình là "đàn chị".

"Không nói cho cậu biết tôi muốn tới tiệc nhà họ Phó chỉ vì không muốn cậu bị ông ba già như quỷ hút máu của tôi theo dõi." Chỉ là Phó Nhược Hàm không có đùa cợt khi giải thích chuyện này, cô đã phơi bày toàn bộ tình huống với Việt Trọng Hâm. "Phó Tín Hán từ thật lâu trước đây đã rất muốn kinh doanh nhờ vả nhà họ Việt, nhưng nhà cậu trước nay không để ý đến ông ta, ông ta cũng chỉ có thể đi tìm kiếm hợp tác ở phương diện khác. Nhưng trong năm nay, không hiểu sao mà cậu thành bạn trai tôi . Tuy rằng lúc ấy là kế sách tạm thời...... Sau đó bị vệ sĩ mà ông ta phái giám sát tôi báo lên trên."

"Ngay buổi tối chúng ta ' xác định quan hệ ' kia, ông ta gọi điện thoại cho tôi, nói muốn thông qua tôi để bắt đường dây với nhà họ Việt. Ông ta có thể cảm thấy cháu trai nhà họ Việt đang bên cạnh con gái ổng, làm con rể tương lai con rể ổng tất nhiên là phải trợ giúp ông ta, trợ giúp nhà họ Phó, bằng không ông ta sẽ uy hiếp cậu, có thể bắt tôi chia tay cậu"

Việt Trọng Hâm ngẩng đầu lên khỏi vòng tay của Phó Nhược Hàm, nhìn gương mặt như không có cảm xúc của Phó Nhược Hàm.

Trước nay cậu chưa từng gặp cô với khuôn mặt tro tàn như vậy.

"Chị......"

"Đương nhiên là tôi từ chối rồi." Xoa cái đầu trong lòng, keo xịt tóc bên trên khiến cô cảm thấy mái tóc ngày thường vuốt rất thoải mái đã mất đi cảm giác vốn có của nó. "Tôi không đáp ứng yêu cầu của ông ta, nói chuyện yêu đương với cậu hai tháng như vậy...... Sau đó trước Giáng Sinh, chị gái của ả tình nhân lại đây tìm tôi, bảo tôi đến dự tiệc Giáng Sinh ở nhà họ Phó."

Thật ra cậu cũng nghe qua một chút chuyện nhà họ Phó, loại chuyện sủng thiếp diệt thê ở nhà họ Việt một đời một thế một đôi tuyệt đối là tối kỵ trong gia tộc. Bọn họ khinh thường cách làm của Phó Tín Hán cho nên sẽ tránh xa mọi yêu cầu hợp tác mà Phó Tín Hán đưa ra.

Chỉ là lúc ông nội Việt đột nhiên nói để cậu tới tham gia tiệc Giáng Sinh nhà họ Phó, chính cậu cũng kinh ngạc nhưng chưa từng từ chối yêu cầu của ông nội Việt nên Việt Trọng Hâm vẫn lại đây.

Sau đó......

"Chị đến bữa tiệc tối, là có mục đích gì sao?"

Phó Nhược Hàm hơi giật mình mà nhìn Việt Trọng Hâm, "Cậu nhóc à, trở nên thông minh à?"

"Tôi vốn dĩ cũng không muốn tới bữa tiệc này, cho nên ngay từ đầu tôi đã từ chối yêu cầu của chị gái ả tình nhân nhưng sau đó chị ả tình nhân nói với tôi rằng ả tình nhân mang thai. Cô ta dùng lời nói uy hiếp tôi, nói chỉ cần ả tình nhân sinh một đứa con trai, Phó Tín Hán vui vẻ, toàn bộ nhà họ Phó đều sẽ là của con trai ả tình nhân, một đồng Phó Tín Hán cũng sẽ không để lại cho tôi, sau đó tôi sẽ biến thành một kẻ nghèo hèn."

"Mới không có việc này đâu." Việt Trọng Hâm vội vàng nói, "Chị thông minh như vậy, xinh đẹp như vậy, không có nhà họ Phó cũng nhất định sẽ sống rất tốt. Hơn nữa, này không phải còn có em sao? Chị có thể gả cho em, đi vào nhà họ Việt bọn em, em tuyệt đối sẽ không để chị chịu một chút ấm ức nào. Tuy rằng em, bây giờ em còn chưa đủ tuổi kết hôn theo pháp luật nhưngchúng ta có thể đi nước ngoài lãnh chứng trước......"

Phó Nhược Hàm nhìn Việt Trọng Hâm, nghe cậu lải nhải mà nói kế hoạch của bản thân thì không khỏi cười. "Nhóc con à, còn chưa tới 22 tuổi đã muốn kết hôn?"

"Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy chị em đã bắt đầu nghĩ đến phải cho chị một gia đình......"

"Chuyện này đã xảy ra bao lâu rồi, ba tháng trước hả, sao cậu nhóc như cậu lại trưởng thành sớm vậy?"

"Không, không phải." Việt Trọng Hâm giãy giụa trong vòng tay cô. "Lần đầu tiên em nhìn thấy chị, cũng không phải ở bàn báo danh trong trường."

Phó Nhược Hàm nghe được cậu trả lời ngoài dự liệu cũng ngẩn người. "Nói như thế nào?"

"Ba năm trước đây, mẹ chị qua đời, lễ tang dì ấy, em có đi."

Việt Trọng Hâm mười ba tuổi đi với ông nội Việt đến lễ tang mẹPhó Nhược Hàm.

Bản thân ông nội Phó và ông nội Việt là chiến hữu, quan hệ giữa hai người tất nhiên rất thân thiết. Nhưng ông nội Phó từ rất sớm đã nhìn ra Phó Tín Hán cũng không có bất luận thiên phú gì, ông cũng không muốn khiến tình hữu nghị giữa bản thân và ông nội Việt bởi vì thằng con vô năng của ông chen chân mà trở nên lợi ích hóa lên, vì thế hai người không có bất luận liên hệ gì với nhau ở ngoài sáng.

Chỉ là con dâu nhà họ Phó qua đời, ông nội Việt tất nhiên nhận được tin ở chỗ ông nội Phó, hơn nữa biết con trai ông ấy đã lựa chọn quên đi vợ mình, chuyện nó mới cưới ả nhân tình mới 18 tuổi rồi chạy đến nước ngoài đi lãnh chứng cộng thêm hưởng tuần trăng mật. Lúc ông nội Phó biết Phó Tín Hán bức chết vợ, sau đó cưới một người vợ gần bằng tuổi con gái thì trái tim đã chết từ lâu. Ông đã xem bản thân không có đứa con trai này, mà là ném ánh mắt đến trên người cháu gái Phó Nhược Hàm- người không giống như Phó Tín Hán.

Nhà họ Phó nhìn qua vẫn là Phó Tín Hán làm gia chủ nhưng trên thực tế có rất nhiều quyền lực vẫn như cũ còn ở trong tay ông nội Phó. Kể từ khi Phó Tín Hán xảy ra chuyện này, Phó Nhược Hàm từng bước xâm chiếm quyền lực của Phó Tín Hán dưới sự bồi dưỡng của ông nội Phó. Cô là người thuộc về ẩn núp trời sinh, ở thời khắc thích hợp nào đó sẽ mở miệng mình ra rồi cắm răng nanh độc của bản thân vào động nạch chủ của Phó Tín Hán.

Nhưng ở ngay lúc này, cô chỉ là một đứa trẻ bình thường mất đi mẹ.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên Việt Trọng Hâm đã thấy Phó Nhược Hàm đứng ở bên cạnh ông nội Phó, ăn mặc một thân váy màu đen, cài một đóa hoa bách hợp tao nhã bên tai, lại giấu mặt mình ở dưới mũ sa đen.

Cô giống như là nàng tiên cá cao ngạo xông lầm vào thế giới loài người, chuyện gì cũng không liên quan đến cô.

Cậu không nhịn được vội kéo ông nội Việt xuống, lén lút nói ở bên tai ông: "Ông nội, chị kia là......?"

Ông nội Việt tất nhiên biết Việt Trọng Hâm đang nói ai, nói thật ông cũng vô cùng yêu thích đứa nhỏ Phó Nhược Hàm này, đều nói ruộng nát ra hạt giống tốt, loại người như Phó Tín Hán lại có thể sinh ra đứa con gái như Phó Nhược Hàm thì thật là kỳ tích. Nhưng người này vậy mà còn không biết quý trọng con gái mình, ngược lại bởi vì cô là con gái mà quyết định từ bỏ cô, sau đó lựa chọn tình nhân trẻ trung xinh đẹp hơn ......

Ông nội Việt tất nhiên là khinh thường Phó Tín Hán muốn chết.

"Kia là con gái nhà họ Phó, hẳn con nên gọi là chị Hàm." Ông nội Việt sờ đầu Việt Trọng Hâm. "Chị vừa mới mất đi mẹ, tâm trạng nhất định sẽ không tốt cho lắm. Đợi lát nữa sau khi lễ tang chấm dứt, nếu con nhìn thấy chị thì phải ngoan ngoãn, biết không?"

"Dạ!"

Việt Trọng Hâm đương nhiên sẽ ngoan ngoãn, bởi vì cậu biết chị rất đáng thương, chị không có cha mẹ để yêu thương, ông ngoại bà ngoại cũng đã sớm qua đời, cũng chỉ có ông bà nội cách một thế hệ sẽ nguyện ý thương cô. So sánh với chị, cậu hạnh phúc hơn nhiều, sinh ra trong một gia đình yêu cầu nghiêm khắc với bạn đời, cha mẹ ân ái, gia tộc phồn thịnh......

Phó Nhược Hàm không bao giờ nghĩ tới lễ tang của mẹ mình thật sự Việt Trọng Hâm đã xuất hiện. Cô tất nhiên là nghe nói qua tình bạn của ông nội và ông nội Việt ở chỗ ông nội Phó, lại nói không muốn để Phó Tín Hán biết chuyện này, cho nên cô kiên định giúp ông nội giữ bí mật này, không cho Phó Tín Hán biết chuyện này. Chỉ sợ Phó Tín Hán lấy tình bạn giữa ông nội Phó và ông nội Việt cưỡng bách nhà họ Việt đi giúp nhà họ Phó tìm việc kinh doanh. Nhưng ở trong ấn tượng của cô, ở trong tang lễ kia......

Có vẻ như đã gặp qua một cậu bé đứng cạnh ông nội Việt mà sau đó ông nội Phó giới thiệu, nhưng khi đó cậu nhóc kia đã không đi theo bên cạnh ông nội Việt, cô cũng không có quá để ý.

Thì ra cậu nhóc đó chính là Việt Trọng Hâm ư?

"Em lúc ấy rất muốn đi nói chuyện với chị." Trong giọng nói của Việt Trọng Hâm giống như hơi tiếc nuối, "Nhưng lễ tang còn đang cử hành, bởi vì em ngã bệnh cho nên đi về trước, chưa làm quen với chị trước......"

Lúc sau cậu có nghĩ tới việc thông qua ông nội Việt đi làm quen với Phó Nhược Hàm một chút nhưng nói cái gì ông nội Việt cũng không chịu giúp cậu một lần nữa, chỉ dành cho cậu một cái nhìn đầy ẩn ý và sau đó đưa cho cậu một tờ bản sao giấy báo nhập học.

Phía trên bản sao viết chính là tên đại học C, tên người trúng tuyển là Phó Nhược Hàm.

Tiểu học nhảy liên tiếp mấy cấp, mười ba tuổi đã ở lớp 10, tất nhiên đã hiểu ý tứ của ông nội Việt. Đây là bảo cậu muốn theo đuổi người ta thì tự bản thân đuổi theo đúng không?

Cô vốn đang muốn tiếp tục nhảy lớp, tranh thủ sớm một chút học chung trường với Phó Nhược Hàm, như vậy cậu có thể thời thời khắc khắc ở một trường với chị...... Nhưng ông nội Việt lại không cho phép.

"Hâm à, ông biết con gái nhà họ Phó thật xinh đẹp, theo ý của ông thì con bé cũng đã đủ ưu tú rồi, nhưng nhanh như vậy con đã muốn theo đuổi, con xác định sẽ không hối hận chứ?"

"Ông nội, con xác định, con sẽ không hối hận, con muốn sớm ở bên chị ấy."

"Nhưng con hiện tại mới mười ba tuổi, cho dù vào đại học C, con cũng vẫn là cậu nhóc mười ba tuổi, mà đối phương đã 18 tuổi. Mười ba tuổi và 18 tuổi kém nhau 5 năm, đối phương không nhất định sẽ đối xử với con như một người đàn ông. Nếu con cứ như vậy nhảy vọt tới trước mặt đối phương nói em thích chị, đối phương có thể chỉ đối đãi với con như đứa con nít, mà sẽ không coi lời tỏ tình của con là thật sự hay không đây?"

"Hơn nữa, bây giờ con vẫn là một đứa ngây thơ như cũ, trạng thái mít đặc, con vừa gặp đối phương đã muốn đi tỏ tình với người ta...... Trước không nói tới thái độ của người ta, chỉ là con có thể cho rằng đối phương rất đáng thương, hoặc là đối phương thật xinh đẹp, cho nên mới muốn đi tỏ tình hay không hả? Còn nữa, bây giờ con một không có thành tích, hai không có thủ đoạn, ba bề ngoài cũng không đủ, con như vậy, làm sao mà người ta đồng ý chấp nhận con đây?"

Một lời nói đã đánh thức người trong mộng.

Ông nội Việt nói khiến Việt Trọng Hâm lần đầu tiên cảm thấy năng lực của bản thân thật ra là rất nhỏ, ít nhất cũng nhỏ đến mức người con gái mà cậu thích có khả năng coi mình như em trai, mà không phải là một người đàn ông. Chiều cao của mình cũng không tới 1m6, mà đối phương trông có chiều cao tương đương với mẹ là 1m68.....

Vì thế Việt Trọng Hâm đã chậm trễ ba năm mới đến đại học C.

Trong lúc đó chiều cao của cậu đã nhảy đến 1m84, các loại giải thưởng bắt vào tay, thi đại học càng giành vị trí hạng nhất cả nước. Ông nội Việt cũng xác định chủ nhân đời tiếp theo chính là Việt Trọng Hâm cho nên cậu mới ngẩng đầu ưỡn ngực mà tiến vào đại học C, sau đó lúc nhìn thấy cô đứng ở chỗ báo danh cho tân sinh viên thì nhất thời khống chế không được mà lập tức tỏ tình......

Sau khi nghe Việt Trọng Hâm nói ra tất cả, Phó Nhược Hàm im lặng.

Cô hoàn toàn không nghĩ tới Việt Trọng Hâm làm nhiều như vậy hoàn toàn đều là bởi vì bản thân.

Cô vẫn luôn cho rằng......

"Tại sao phải nỗ lực đến như vậy?" Cô không nhịn được vươn tay sờ sờ cái đầu đang cúi xuống của Việt Trọng Hâm. Khi nhìn đối phương bởi vì cô vuốt ve mà gương mặt tươi cười cảm thấy thỏa mãn thì cô lại suy nghĩ bản thân có tài đức gì mới có thể được một trái tim thiếu niên hồn nhiên như vậy chứ.

Rõ ràng cái gì bản thân cũng không biết.

"Rất đơn giản."

"Bởi vì em muốn trở thành người nhà của chị, sẽ làm chị cười, làm chị vui vẻ, làm chị hạnh phúc mà không phải khiến chị một mình, lẻ loi, không nơi nương tựa."

X

Sau khi hai người nói xong, họ nắm tay nhau quay trở lại sảnh tiệc, lúc này quá trình của bữa tiệc đã gần đến giai đoạn giữa. Phó Tín Hán và Lý Tuyết Trúc đã đứng trên sân khấu được dựng ở sảnh tiệc, chuẩn bị cắt chiếc bánh màu hồng sáu tầng cho bữa tiệc Giáng sinh này.

Phó Nhược Hàm và Việt Trọng Hâm đã biết kế tiếp cô muốn làm cái gì nên đứng ở phía sau, rất có hứng thú mà nhìn lên trên sân khấu.

Có lẽ là bởi vì hai người quá mức chói sáng nên rất nhanh Phó Tín Hán đã nhìn thấy hai người bọn họ. Trong lòng tuy rằng rất bất mãn việc Phó Nhược Hàm không muốn làm nũng với Việt Trọng Hâm sau đó khiến nhà họ Phó đạt cơ hội hợp tác kinh doanh với nhà họ Việt nhưng bây giờ Phó Tín Hán bởi vì tình huống của Lý Tuyết Trúc mà cảm thấy trong lòng vui sướng, cho nên ông ta tạm thời có thể không so đo chuyện này.

"E hèm, xin chào mọi người, tôi là Phó Tín Hán." Nhân viên phụ trách micro nhanh chóng đưa micro cho Phó Tín Hán, sau khi nhận lấy thì ông ta hắng giọng bắt đầu nói chuyện. "Thật vui vì hôm nay mọi người nể mặt đến bữa tiệc Giáng Sinh của nhà họ Phó chúng tôi, hôm nay đây, tôi còn muốn tuyên bố một chuyện vui tốt lành với nhà họ Phó chúng tôi."

"Ồ?"

"Chẳng lẽ nhà họ Phó có động tĩnh gì lớn à?"

"Hay là nói bọn họ có quyền đại diện nào sao?"

Nghe lời ông chủ của các công ty nhỏ thích xu nịnh mình bên dưới sân khấu, Phó Tín Hán cảm thấy có mặt mũi, ý cười trên mặt dần dần mở rộng. "Không phải, không có liên quan gì tới kinh doanh, chỉ là sau bảy tháng, phu nhân của tôi có khả năng sẽ vì nhà họ Phó thêm một cậu quý tử mà thôi!"

"Chà!"

"Chúc mừng ông chủ Phó!"

"Chúc mừng nha!"

Những ông chủ nhỏ quen la ó đều đang sôi nổi hoan hô cho tin tức của Phó Tín Hán khiến Phó Tín Hán nghe xong thì trong lòng sảng khoái. Chỉ là những người biết chuyện bên trong, hoặc là những nhóm người trẻ tuổi, từ đầu đến cuối đều không có tâm tư muốn đi theo ồn ào. Bọn họ đều mang theo tâm trạng xem náo nhiệt, lễ phép mà vỗ tay, trong lòng toàn là khinh thường.

Phó Tín Hán và Lý Tuyết Trúc bước xuống sân khấu trong không khí có phần kỳ lạ này, Phó Nhược Hàm chờ bọn họ đi đến hành lang không có ai đi ngang qua thì lúc này mới lôi kéo Việt Trọng Hâm tiến đến bên cạnh bọn họ.

Cô vốn không muốn để Việt Trọng Hâm đi cùng cô, chỉ là thằng nhóc này nói bất luận phát sinh chuyện gì, cậu cũng sẽ kiên quyết đứng về phía cô. Cô ngẫm nghĩ, cảm thấy đứa nhỏ này hẳn là sẽ không lừa cô, hơn nữa cậu đứng bên cạnh cô còn có thể giúp cô giữ thể diện...... Vì thế kéo cậu cùng lại đây.

Lý Tuyết Trúc nhìn thấy Phó Nhược Hàm chủ động đi qua thì cười rất kiêu ngạo, ả ta tựa như thấy được dáng vẻ của đứa con gái riêng như đóa hoa lạnh lùng đang cúi đầu xưng thần, mà bản thân là nữ vương có thể đạp đối phương dưới chân. "Ôi, Tiểu Hàm, sao bây giờ em mới lại đây, vừa rồi trước khi bọn chị lên sân khấu còn nghĩ để em cùng lên."

Không cần đâu, nếu cô đi lên với bọn họ thì khả năng sẽ bị dính vào cái gì dơ bẩn ấy chứ. Trong lòng Phó Nhược Hàm yên lặng nghĩ ngợi, sau đó nở một nụ cười, cô nói với Phó Tín Hán: "Chúc mừng ba nhé, ba già như vậy rồi, muốn một thằng con trai thật đúng là không dễ dàng, cố tình dì lại giúp ba thực hiện nguyện vọng rồi, thật tốt."

Phó Tín Hán vẫn bất mãn như cũ mà nhìn cô, "Dì gì, ít nhất kêu là chị......"

"Nhân tiện ả còn muốn làm chị tôi nhưng mẹ tôi không sinh ra ' đứa con gái ngoan ' quyến rũ ba mình như vậy đâu." Phó Nhược Hàm trừng mắt nhìn Lý Tuyết Trúc một cái, người sau giống như hơi sợ hãi co người lại trong lòng Phó Tín Hán.

Lý Tuyết Trúc phản ứng thành công chọc giận Phó Tín Hán, "Phó Nhược Hàm!"

Sau đó ông ta lại ngắm tới Việt Trọng Hâm đứng bên cạnh Phó Nhược Hàm. Cân nhắc đến việc làm thế nào ông ta cũng không bắt được việc kinh doanh với nhà họ Việt thì ông ta đột nhiên muốn thu giọng điệu tức giận lại, nhưng khuôn mặt không theo kịp, vì thế hình thành một dáng vẻ rất là buồn cười.

Phó Nhược Hàm thiếu chút nữa không nhịn được muốn bật cười nhưng tại thời khắc mấu chốt này, cô vẫn nhịn xuống. Cô đặt hai tay lên bụng, cười tủm tỉm mà nói với Phó Tín Hán: "Nếu ba ba đều có em trai mới cho ba dưỡng già, như vậy tôi có thể lớn mật mà yêu cầu tách hộ khẩu hay không?"

"...... Hả?" Phó Tín Hán cho rằng bản thân nghe lầm.

Phó Nhược Hàm không chê phiền lụy mà giải thích dễ hiểu thêm một chút. "Tôi nói là tôi muốn tách hộ khẩu ra độc lập, sau này tôi và nhà họ Phó của ông, không có bất luận quan hệ gì hết."

"Càn quấy!" Phó Tín Hán tức giận đến đỏ mặt ngay lập tức. "Mày cái con bất hiếu này, thế mà còn muốn vong ân phụ nghĩa! Tao nuôi mày 21 năm, hiện tại mày lại muốn thoát khỏi nhà họ Phó hả!?"

"Đúng vậy, mấy năm nay anh Hán cũng không có phí công nuôi dưỡng em, bây giờ em trưởng thành, cánh cứng rồi nên muốn thoát ra ngoài sao?" Lý Tuyết Trúc không quên châm chọc ở bên cạnh.

Biết ngay chuyện này sẽ không dễ dàng có thể thành công như vậy, Phó Nhược Hàm thở dài, sau đó lấy ra một cái USB từ trong chiếc túi xách mang theo bên mình. "Ba ba, ba xem đây là cái gì?"

Phó Nhược Hàm cười đến mức vô hại, lại khiến trong lòng Phó Tín Hán vỡ một cục u. Không đợi Phó Tín Hán đáp lời, cô đã nói tiếp: "Đây là chứng cứ phạm tội mấy năm nay của công ty ba."

"......!!!"

"Bao gồm ba tham ô, sau đó nhận hối lộ, cũng như chứng cứ hãm hại mẹ tôi khiến bà chết đi gì đó, đều ở trong USB này......"

"Mày......" Mỗi một câu Phó Nhược Hàm nói ra đều khiến hô hấp của Phó Tín Hán ngắn đi vài giây. Ông ta nghiêng ngả lảo đảo muốn xông lên giật lấy USB trong tay Phó Nhược Hàm nhưng cái USB kia lại sớm đến tay Việt Trọng Hâm. Cậu cao to, tay chân càng dài hơn. Vừa nhấc tay lên, lấy cái chiều cao này của Phó Tín Hán căn bản là không lấy được.

Ông ta đành phải nhìn lên cái USB được Việt Trọng Hâm giơ lên thật cao mà không có năng lực điên cuồng. "Mày đem nó cho tao!"

"Không." Việt Trọng Hâm không chút do dự từ chối, "Trừ phi ông đáp ứng yêu cầu của chị ấy."

"Mày tin tao sẽ tìm người xử lý bọn mày hay không!" Phó Tín Hán tức giận đến mức đôi mắt đều đã đỏ, "Tụi mày đây là uy hiếp! Là phạm tội!"

"Ai phạm tội cũng khó mà nói à nha." Phó Nhược Hàm cười như không cười mà trả lời, sau đó cô giơ giơ chiếc điện thoại trong túi đang ghi âm cho Phó Tín Hán xem, người sau nhìn đến lúc đó càng sợ tới mức quỳ xuống, bởi vì ông ta biết, những lời uy hiếp trong lời nói của ông ta vừa rồi đã bị Phó Nhược Hàm ghi lại. Nếu cô đem những lời này còn có chứng cứ cho người liên quan......

Vậy ông ta xong rồi.

Lý Tuyết Trúc nhìn chồng mình quỳ xuống trước con gái ông ta cũng hoảng sợ, ả không thể tin tưởng nhìn đối phương, tựa như muốn nhìn ra trên mặt đối phương chút đau lòng, nhưng mà, cũng không có.

"Như vậy tổng giám đốc Phó, ông phải làm sao bây giờ đây?" Ý cười của Phó Nhược Hàm càng lúc càng lớn.

Phó Tín Hán như là gà trống chiến đấu thất bại, hoàn toàn không có khí thế ngày xưa. "Được, tao, tao đáp ứng...... Nhưng mà, làm trao đổi, mày......"

"Ông yên tâm, chỉ cần ông nguyện ý phối hợp với tôi, toàn bộ tư liệu kia tôi đều sẽ tiêu hủy." Phó Nhược Hàm cười rất là vui vẻ, nhưng rất nhanh cô lại xoay người lại, vẻ mặt lo lắng mà nhìn Phó Tín Hán khiến ông ta như có một loại ảo giác vậy, cho rằng đứa con gái này của ông ta đột nhiên đại phát từ bi, muốn mở lưới.

"Nhưng ba à, con cảm thấy ba thật sự rất đáng thương á, thật lâu trước kia ba xảy ra tai nạn giao thông một lần, hẳn là để lại một di chứng cho cơ thể ba......" Phó Nhược Hàm lại lấy ra một tờ bản sao từ trong túi xách đưa cho Phó Tín Hán còn quỳ dưới đất, sau đó cô đứng lên, mỉm cười đầy ẩn ý với Lý Tuyết Trúc.

"Như vậy, đến lúc đó tôi sẽ liên hệ với thư ký của ông để đặt lịch hẹn."

Nói xong, cô kéo tay Việt Trọng Hâm, rời khỏi chỗ này.

Lý Tuyết Trúc còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Phó Nhược Hàm định rời khỏi. Ả ta cũng không màng bản thân đang mang thai, muốn xông lên đi bắt người tra hỏi. Mà khi ả ta nhìn thấy bản sao trong tay Phó Tín Hán thì ả lại rất tò mò đây cuối cùng là thứ gì.

Chỉ là giây tiếp theo, ả đã nhìn thấy Phó Tín Hán tái mặt.

Bởi vì ông ta đã thấy được mấy chữ "Chứng thiếu tinh trùng", "Bị thương", "Tỷ lệ mang thai gần như bằng không" .

Khuông mặt ông ta u ám như Diêm Vương, Lý Tuyết Trúc sợ tới mức lùi ra phía sau một bước. "Anh, anh Hán......?"

"Lý Tuyết Trúc." Từ sau khi hai người kết hôn Phó Tín Hán đã không gọi tên đầy đủ của Lý Tuyết Trúc, giống như trước khi kết hôn gọi là "Tiểu Trúc", sau khi kết hôn gọi là "vợ", cái xưng hô này khiến Lý Tuyết Trúc không khỏi ngẩn người.

"Đứa con trong bụng cô, thật sự là của tôi?"

Sau đó hai người cũng không có tâm tư để ý đến Phó Tín Hán và Lý Tuyết Trúc, bọn họ vui vẻ đi trên con đường lớn không có nhiều người bởi vì nguyên nhân thời tiết, trong không gian rộng lớn đều là tiếng hai người vui đùa ầm ĩ.

"Nghiêm túc đi nhóc, cuối cùng cậu chuẩn bị bất ngờ gì cho lễ Giáng Sinh thế?"

"Ha ha, cái này chị phải tự mình xem, em cũng sẽ không nói với chị là em làm một cái lâu đài chocolate đâu!"

"...... Không phải cậu đã nói ra rồi sao?"

"A a a đáng giận em còn muốn để lại cho chị một bất ngờ..... Nhưng thôi được, nói hết ra rồi. Em làm cho chị một lâu đài chocolate của nàng tiên cá! Chỉ chờ chị ăn thôi!"

"Ha hả a...... Đứa nhỏ ngốc, tôi cũng làm chocolate cho cậu, nhưng đặt ở ký túc xá rồi......"

"Thật vậy chăng! Chị thực sự làm chocolate cho em hả?"

"Ừm, tôi đi hỏi Tiêu Tiêu, nhờ cậu ấy dạy tôi cách làm chocolate. Này, đây là lần đầu tiên tôi làm chocolate, hương vị có thể không ngon, nhưng cậu không thể ở bên ngoài nói không thể ăn á"

"Sẽ không sẽ không! Bất luận chị làm cái gì, em đều sẽ ngoan ngoãn ăn xong...... Em còn muốn để dành nữa đó, ha ha."

"Đứa nhỏ ngốc, chocolate sẽ hư mất. Nhưng bây giờ...... vẫn chưa đến lễ Giáng Sinh sao, sau đó chúng ta sẽ làm gì đây?"

"Vậy...... chị, chúng ta đi làm chút chuyện vui vẻ đi, thí dụ như...... Chúng ta đi khách sạn phía trước thì thế nào?"

"...... Nhóc à, cậu còn chưa thành niên đó, tôi không muốn để cho người khác cảm thấy tôi là trâu già gặm cỏ non......"

"Em là cỏ non ăn trâu già! Chị ơi chị ơi, chúng ta đi thôi, được không......"

"...... Được thôi! Thỏa mãn cậu! Coi như là tôi lần này nói dối bồi thường cho cậu!"

"Hihi, được!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top