Chương 96: Tin không?

Edit: Cát Tần
Beta: Du Phi

Đã bị người khác đoạt trước một lần, Tịch Lan Vi không nghĩ sẽ chịu đựng bàn tán thị phi nữa. Sau khi nghe được Cung Chính Tư lại "lục soát" thêm vài thứ, nàng an bài tốt cho Tiểu Sương, cũng không mang theo cung nhân, một mình đi tới Tuyên Thất điện.

Đi được nửa đường thì nàng đụng mặt Hân Chiêu dung.

Hân Chiêu dung cũng không mang theo cung nhân, không có dùng kiệu, cùng Tịch Lan Vi gặp mặt, hai người đều biết rõ đối phương, sự thân thiết của hôm qua cũng đã khác đi, Tịch Lan Vi lạnh mặt hành lễ: "Thỉnh an Chiêu dung nương nương".

"Miễn lễ". Ánh mắt Hân Chiêu dung dừng trên mặt hoa của nàng, ý cười tha thiết nói: "Nghiên Tiệp dư không cần khẩn trương như vậy, bổn cung cũng không nói cái gì với bệ hạ".

"A" Tịch Lan Vi khẽ cười một tiếng, nàng đánh giá từ trên xuống dưới nàng ta một phen: "Tất nhiên, căn bản bệ hạ không gặp nương nương".

Nói xong cơ bản không muốn cùng nàng ta làm chậm trễ sự tình, nàng lại hành lễ, không thèm để ý đến khuôn mặt đột nhiên trắng bệch của Hân Chiêu dung.

Xuy, ở trước mặt nàng làm bộ dáng cái gì. Nơi này cách Tuyên Thất điện không xa, mặc dù ngày mùa hè nóng bức, ra chút mồ hôi cũng là bình thường. Nhưng Hân Chiêu dung mặc một bộ cung trang bằng lụa mà ở trước vạt áo lại thấm ướt mồ hôi. Tuyên Thất điện mát mẻ, nếu như thật sự bái kiến được rồi, sau khi ra khỏi điện thì cũng mới đi một đoạn không xa đến mức phải ra nhiều mồ hôi như vậy.

Nhìn càng giống như là chờ ở ngoài điện đã lâu, đến mức không chịu được nữa nhưng cũng không thể vào điện gặp Hoắc Kỳ.

Như thế càng tốt, Hoàng thượng không gặp Hân Chiêu dung, nàng liền có một phần cơ hội nói chuyện hơn.

...

Thái giám lại một lần nữa vào điện bẩm báo, lời nói còn chưa đến miệng, đã thấy Hoàng thượng nhăn mày lại: "Trẫm đã nói không gặp rồi".

"...." Thái giám kia nghẹn lại, im lặng một hồi, mới cẩn thận bẩm báo: "Bệ hạ, lần này là Nghiên tiệp dư".

Lan Vi ư?

Hoắc Kỳ nghĩ nghĩ, ánh mắt dừng lại trên chồng tấu chương chưa kịp xem ở trước mắt, chần chừ giây lát nhưng vẫn nói: "Truyền vào".

...

Thanh âm của guốc gỗ nhẹ nhàng vang lên "tháp tháp", từ lúc còn ở xa cho đến khi tới gần, nàng vẫn luôn tiến tới không chút hoang mang. Xưa nay nàng thường thích dùng guốc gỗ vào ngày hè nóng nực, thời điểm lần đầu tiên hắn triệu kiến nàng cũng thế. Ngày ấy vừa lúc gặp phải Hoắc Trinh cầu kiến, hắn cũng đang xem tấu chương giống như hôm nay, trong lòng phiền chán làm hắn cũng không có nhiều tâm tư đi quan tâm nàng, nhưng khi nghe được động tĩnh biến hóa của tiếng guốc gỗ thì hắn phát hiện ra nàng đang bất an.

Đúng là lúc này nàng có chút bất an, sau khi vào chính điện thì lại càng rõ ràng — tiếng vang so với lúc chưa vào điện thì chậm hơn nửa phần.

Tiếng "tháp" ngừng lại, biết là nàng dừng chân chuẩn bị hành lễ, Hoắc Kỳ lặng yên nghiêng đầu, thuận tiện nói: "Miễn lễ, nàng ngồi đi".

Tịch Lan Vi gật đầu, quét mắt qua ghế bên tay trái, nhưng không ngồi, nàng vẫn đi đến bên bàn của hắn như trước.

"Chuyện của Tiểu Sương..." Tịch Lan Vi cân nhắc mở miệng, nghĩ tới chuyện gì đó nên dừng lại, Lan Vi cười khẽ: "Hình như là có người thay thần thiếp bẩm báo qua rồi".

Hoắc Kỳ cũng không dừng bút, chỉ gật đầu một cái: "Ừ".

"Thần thiếp nghe nói còn lục soát ra những thứ khác". Tịch Lan Vi lại cười, vẻ mặt không có gợn sóng gì, bàn tay trắng nõn cầm thỏi mực lên, mài từng vòng từng vòng, lại nói: "Vậy có phải nàng ta còn nói cho Bệ hạ là Tiểu Sương vào cung không lâu, làm ra sự tình như vậy nhất định là do thần thiếp sai sử phải không?"

"Ừ" Hoắc Kỳ lại gật đầu một cái, liếc mắt nhìn qua nàng: "Nàng muốn nói gì?"

Lan Vi yên lặng, ngón tay nàng nắm những hoa tường vân màu vàng cam được thêu trên tay áo. Từ một hoa cho đến một đoá, nàng cảm thụ rồi an tĩnh trong chốc lát, buồn bã nói: "Bệ hạ tin sao?"

Sắc mặt Hoắc Kỳ trầm xuống, từ từ nói: "Nếu trẫm tin thì đã không cần hỏi nàng".

"Bệ hạ không tin thì sẽ không hỏi thần thiếp". Tịch Lan Vi nói một câu, trên mặt tươi cười thêm hai phần, rũ mắt nói: "Cho nên....bệ hạ vẫn còn nghi ngờ".

"Cứ cho là như vậy đi". Hoắc Kỳ thở phào gật đầu thừa nhận, lại liếc nàng một cái, lần thứ hai nói: "Cho nên Trẫm muốn nghe xem nàng nói ra sao".

"Vâng..." Tịch Lan Vi nghiêm túc suy tư trong chốc lát, bình tâm tĩnh khí nói ra suy nghĩ của chính mình: "Người nọ quen thuộc cuộc sống hằng ngày của thần thiếp, biết là vào buổi chiều thần thiếp sẽ cho cung nhân tin cậy đi đưa tấu chương trở lại Tuyên Thất điện; rồi đặt cơ sở ngầm ở ngự tiền cho nên mới kịp thông báo với Cung Chính Tư cho người bắt các nàng. Không chỉ có như thế, nàng ta còn biết thần thiếp rất khéo léo nhìn những chỗ có chi tiết nhỏ, rồi lại dựa vào chỗ nhỏ ấy mà sắp đặt để nhử thần thiếp".

Sắp đặt để nhử Lan Vi?

Hoắc Kỳ ngưng thần một chút, khó hiểu ý tứ của nàng. Hắn nghi hoặc nhìn về phía nàng, lại nghe được nàng cười: "Nếu thần thiếp nói ra, mà cuối cùng bệ hạ vẫn muốn trị tội thần thiếp thì cũng không được thêm một tội là "nghị luận xấu về chủ vị" nhé? "

"Ừ" Hoắc Kỳ gật đầu một cái: "Nàng nói đi".

"Buổi sáng hôm nay khi thần thiếp đi Thư Nhan cung thỉnh an sáng, nhìn thấy trên cổ tay áo của Hân Chiêu dung có dấu vết của lửa than cháy, tuy nhỏ nhưng lại rất rõ ràng. Lúc đó thần thiếp vốn lo lắng cho Tiểu Sương, thấy vậy lại càng cho rằng Chiêu dung nương nương bày mưu kế để dùng đại hình". Nàng tạm dừng một chút, nhẹ nhàng cười nhạt, rồi sau đó lại nói: "Sau đó thần thiếp đi Cung Chính Tư mới thấy đúng là có dùng trọng hình, nhưng lại không dùng lạc hình[1].

Chậu than được đặt ở trong góc của hình phòng, nếu không cố tình đến gần thì không có khả năng bị lửa đốt ống tay áo".

[1] Lạc hình (烙刑): hình thức tra tấn dùng sắt nung trong lửa rồi ấn lên người.

Khi nhìn thấy chậu than kia nàng cũng không nghĩ nhiều, đợi đến khi thấy Hoắc Kỳ mới bỗng nhiên kinh hãi. Trong lòng cũng thật sự khâm phục, Hân Chiêu dung này ngày thường không tranh, lúc tính kế ...ngay cả những chi tiết như vậy cũng có thể bố trí.

"Thần thiếp cứu người đi, Cung Chính Tư sẽ tự nói rằng chưa thẩm tra ra kết quả, bệ hạ cũng sẽ không hỏi đến bản cung khai". Tịch Lan Vi nhấp môi cười nhạt, hỏi hắn: "Nhưng nếu bệ hạ thật sự gọi Cung Chính Tư đòi bản cung khai, nhất định Cung Chính Tư không lấy ra được, bệ hạ có tin không?"

Nàng nói đến câu cuối cùng, khẩu khí thanh thoát thêm hai phần, hỏi đến làm hắn ngẩn ra.

"Bọn họ chỉ là tra tấn mà chưa thẩm vấn, thứ nhất là sẽ làm cho bệ hạ cảm thấy Tiểu Sương kín miệng, động đại hình như vậy mà cũng không chịu khai". Lông mi của nàng rũ xuống, Tuyên Thất điện sáng choang, mà khi ánh sáng chiếu đến trước mặt nàng lại tạo ra một cái bóng có độ cong rõ ràng, "Thứ hai, bệ hạ thấy Tiểu Sương bị thương, có phải càng cảm thấy thần thiếp sợ nàng ấy chịu không nổi mà có thể khai ra gì đó nên mới vội vã đi cứu người, thậm chí không bẩm báo qua với bệ hạ?"

Nàng thấy thần sắc Hoắc Kỳ chấn động.

"Thời gian Chiêu dung nương nương vào cung không ngắn nên am hiểu các cách thức làm việc trong cung". Nàng ngước mắt nhìn hắn, lời nói ra tuy thong thả mà nghiêm túc: "Nàng ta càng biết rõ hơn so với thần thiếp, ở trong cung muốn một người chết thì căn bản không cần chứng thực tội danh... Chỉ cần trong lòng bệ hạ nghi ngờ thì đã có thể giết chết người đó rồi".

...

Hoắc Kỳ ở trong Tuyên Thất điện đứng ngồi không yên. Tịch Lan Vi cáo lui trước, nàng để lại một câu cuối cùng: "Thần thiếp biết nói bằng miệng thì không có bằng chứng, những lời này không đủ để làm bệ hạ tin thần thiếp. Nhưng nếu có thể làm cho bệ hạ chần chừ thêm hai phần thì thần thiếp cầu bệ hạ tạm thời bỏ qua một mạng cho Tiểu Sương".

Quả nhiên nan đề (vấn đề khó giải) đều vứt cho hắn, nỗi lòng Hoắc Kỳ vốn phức tạp, nay lại thêm nan đề này nữa thì càng làm cho tâm tình hắn không sao nói rõ được.

Lúc này khác với ngày xưa, không chỉ liên quan đến những đấu tranh trong cung — Nếu chỉ là cung đấu bình thường, hai bên đều là phi tần, nếu thật sự không thể nói rõ được bên kia trong sạch, hắn cũng có thể dựa vào sự yêu thích của chính mình mà che chở cho nàng.

Nhưng lúc này còn đề cập tới triều đình, rút dây động rừng. Tín nhiệm tràn đầy trong lòng Hoắc Kỳ bỗng nhiên dao động, trong lòng lan tràn sự sợ hãi. Hắn sợ nếu đi sai một bước thì sau này không còn đường hối hận nữa.

...

Hôm sau Mị Điềm vội vã đến cầu kiến. Nàng đã có thai tám tháng, Thẩm Ninh không yên lòng cho nên đi cùng với nàng.

Vào điện, Hoắc Kỳ nhớ nàng có thai nên không cho nàng hành lễ, Mị Điềm lại không có cảm giác muốn cảm ơn với sự chăm sóc này của hắn. Nàng mở miệng nói câu đầu tiên đã hùng hổ dọa người: "Bệ hạ lại đi nghi ngờ Lan Vi sao?".

"..." Hoắc Kỳ bị hỏi một câu làm cho nghẹn lại, hắn liền nói ngay: "Vẫn chưa có nghi ngờ nàng ấy".

"Nhưng cũng không tin nàng ấy". Mị Điềm nói tiếp, lời nàng nói cũng không khác lắm với lời Lan Vi đã nói.

Nhìn trên mặt thê tử toàn là tức giận, lại ở trong thời kì mang thai mà cảm xúc kém hơn chút, trong lòng Thẩm Ninh ước lượng, chỉ sợ nói được không quá ba câu, nàng liền dám vì Lan Vi mà gây ồn ào với Hoàng đế.

Mà càng nháo thì càng lớn chuyện hơn nữa.

Vừa đỡ đầu vai Mị Điềm, trên tay Thẩm Ninh lại thêm hai phần sức lực đưa nàng chuyển hướng sang trắc điện, hắn vừa đưa nàng tiến sang trắc điện vừa gọi cung nữ tới đỡ nàng, thấy nàng không giảm cơn giận, liền nói nhỏ ở bên tai nàng: "Có chuyện gì ta nói thay nàng".

...

Trở lại, đứng yên trong điện, Thẩm Ninh ho nhẹ một tiếng, có chút không được tự nhiên. Im lặng trong chốc lát, nghĩ Mị Điềm sẽ nghe lén, hắn liền nói: "Bệ hạ vì nàng ấy mà sửa lại phẩm trật của phi tần, vì nàng ấy có thể lừa gạt triều thần... thế nhưng hiện tại người lại không tin nàng ấy sao?"

Ý ở ngoài lời, nếu nói không phải hoàn toàn tín nhiệm thì lúc trước làm những thứ đó vì Lan Vi chẳng phải thành chê cười sao?

"Tử Văn Quân" Hoắc Kỳ trầm tư ngừng lại một chút rồi hỏi hắn: "Ngươi hoàn toàn tín nhiệm A Điềm sao? Bất luận là chuyện gì đi nữa?

"Vâng" Thẩm Ninh hơi gật đầu, cẩn thận nghĩ lại rồi sửa lời nói: "Có lẽ cũng không phải..."

Mị Điềm đang nghe trong trắc điện, nếu không phải còn sốt ruột vì Lan Vi, nàng thật muốn lao tới hỏi rõ ràng — Rốt cuộc không thể tin nàng ở chỗ nào?

( Beta: Tin bà có nước đi bán nhà hoi à ư ư =))))) )

"Cũng sẽ khó khăn như khi bệ hạ gặp phải chuyện của Đại Hạ vậy. Nếu một ngày kia A Điềm dính dáng đến chuyện bình an của Đại Hạ, thần cũng không dám dễ dàng tin tưởng."

Mày Mị Điềm nhíu chặt, trong lòng nàng nóng lên, nhưng ở một bên lại cảm thấy... cũng đúng.

"Thần có A Điềm rồi nên không nghĩ đến chuyện nạp thiếp. Bệ hạ có Nghiên Tiệp dư thì chỉ độc sủng một mình nàng..."

Thẩm Ninh hòa hoãn khẩu khí, chửi thầm chính mình là Chỉ Huy Sứ của Cấm Quân Đô Uý phủ mà gần đây thực sự quản quá nhiều chuyện: "Thần cả gan hỏi, vì sao bệ hạ thích Nghiên Tiệp dư?"

"..." Hoắc Kỳ bị hỏi đến phát sầu. Vấn đề này làm hắn bối rối đã lâu, hơn phân nửa thời điểm hắn cảm thấy nghĩ không rõ cũng không sao, cũng không phải cái gì quan trọng. Mỗi khi nghĩ lại việc này, hắn luôn cảm thấy đã suy nghĩ rõ ràng, nhưng nếu muốn nói tiếp... lại không nói ra được nguyên cớ.

Không biết là quá nhiều nguyên nhân hay là căn bản không có nguyên nhân nào.

Thẩm Ninh nhìn thần sắc biến hóa của hắn, trong lòng hiểu rõ, khẩu khí nhẹ nhàng nói: "Thần cũng không biết vì sao mình lại thích A Điềm, nhưng mà xem ra cũng không khác lắm". Dừng lời nói lại, nghe được một tiếng vang bên trắc điện, hắn xoay người sang chỗ khác quát: "Không được tức giận, nếu ta hỏi nàng thì nàng cũng không nói được đâu".

"..." Mị Điềm cưỡng chế suy nghĩ vừa bùng cháy, bất đắc dĩ nàng lại nhụt chí.

"Ngươi muốn nói nếu trẫm thật sự thích nàng ấy như thế thì rốt cuộc nên tin nàng ấy sao?" Hoắc Kỳ nhíu mày, trầm mặc thản nhiên hỏi Thẩm Ninh.

"... Thần không dám". Thẩm Ninh vái chào, trong lòng biết nếu hiện giờ khuyên Hoàng đế tin Tịch Lan Vi, rồi sau đó nếu xảy ra khoảng cách, hắn cũng đảm đương không nổi: "Thần muốn nói, vì đại sự liên quan đến xã tắc nên bệ hạ không dễ tin người. Nhưng nếu đã thích thì không bằng tìm một phương pháp chu toàn cả hai bên. Tiệp dư nương tử sẽ thông cảm cho bệ hạ". Tạm dừng lời nói, Thẩm Ninh suy nghĩ một chút, cuối cùng nói ra vấn đề quan trọng nhất: "Bất luận là làm gì thì trước tiên bệ hạ nên giải thích mọi chuyện với Tiệp dư nương tử cho rõ ràng đã".

...

Trong Y Dung uyển, Tịch Lan Vi ngồi ngay ngắn trong đình, sau khi nghe Viên Tự mỉm cười nói chuyện xong thì nàng cười khẽ: "Làm phiền hai vị". Nhìn về phía Viên Tự, nàng châm chước nặng nhẹ, thử đưa ra yêu cầu: "Vài thứ mà Cung Chính Tư lục soát ra kia, đại nhân có tiện lấy ra cho ta xem qua được không?"

-------------

Tác giả muốn nói:

Tịch Lan Vi: Chàng hoài nghi ta?

Hoắc Kỳ: Không có

Tịch Lan Vi: Nhưng chàng cũng không tin ta.

Hoắc Kỳ: Đúng vậy...

---

Người chơi 【 Tịch Lan Vi 】mở ra thuộc tính ngạo kiều, sử dụng kỹ năng 【 không thể giải thích cho ngươi, ta tìm đồng đội bám lấy ngươi 】

Người chơi 【 Thẩm Ninh 】 mở ra thuộc tính triết học gia, sử dụng kỹ năng 【 đĩnh đạc mà nói 】

Người chơi 【 Mị Điềm 】 bị khóa ở 【 trắc điện 】, sử dụng kỹ năng bị động 【 tai vách mạch rừng 】
—— người chơi 【 Mị Điềm 】 đã chịu đòn liên kích thương tổn, điểm khí huyết -100

—— Người chơi 【 Thẩm Ninh 】 kích phát phẫn nộ của người chơi 【 Mị Miềm 】, kích phát nhiệm vụ bị động【 về nhà quỳ bàn phím và không được ấn phím cách space (ý là kết thúc) 】

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top