Chương 91: Tiêu tan
Edit: Mai Thái phi
Beta: Huệ Hoàng Hậu
Cho dù giãy giụa trong lòng còn chưa tan, sau buổi trưa Tịch Lan Vi cũng vẫn đi Tuyên Thất điện như thường lệ. Dâng lên một chén trà hạnh nhân như cũ, Tịch Lan Vi lẳng lặng quan sát Hoắc Kỳ đang chuyên tâm xem tấu chương trong giây lát, giãy giụa trong lòng bỗng nhiên liền phai nhạt.
Trong lòng nàng có một giọng nói bắt đầu vang lên, vô cùng kiêu ngạo bỏ qua tất cả những gì mà trước đây nàng đã từng để ý đến, trong Tuyên Thất điện đèn đuốc sáng trưng, làm cho nàng nhận ra rõ ràng người trước mắt mới là quan trọng nhất.
Không có gì ghê gớm, đều đã đi qua. Không chỉ có đi qua, mà là... Đã đi qua một đời.
Rất khó để nói những người ở đời này có giống với đời trước hay không, chỉ là trong lòng Tịch Lan Vi hết sức tin tưởng... Hoắc Kỳ cùng đời trước không giống nhau.
Có lẽ lại có chút lừa mình dối người, đời trước đối với nàng mà nói hắn chỉ là Hoàng đế, hai người trừ bỏ những ngày lễ tết gặp nhau khách sáo ở ngoài mặt, thì không có tiếp xúc gì khác.
Đời này, hắn lại là phu quân của nàng.
Nàng từng không hề che dấu mà nói "Yêu nhau hiểu nhau" như vậy, đó là do sau khi trải qua mọi loại chịu đựng ở đời trước nàng đã gom tất cả sức lực để có đủ dũng khí, đối mặt với hắn — đối mặt với đời này của hắn.
Vậy...Thật sự không cần so đo sao? Tựa hồ có chút bất hiếu.
Nhưng... Trước mắt phụ thân còn khoẻ mạnh, đâu ra bất hiếu? Điều này làm cho nàng vốn muốn sinh hận với Hoắc Kỳ trên thực tế lại không đứng vững được, nàng không thể vì việc chưa phát sinh mà huỷ hoại hạnh phúc của đời này.
Trong lòng đầy mâu thuẫn, nàng lặng im, cảm thụ tâm tư của chính mình từng chút một. Lúc này đây, chỉ nên nghe theo tâm ý tận đáy lòng mình mà bước đi.
...
" Tối hôm qua thần thiếp ngủ không ngon." Nàng ngáp nhẹ một cái, trong lòng mang theo lý do mới vừa thuyết phục bản thân nhưng còn sót lại chút bất an: "Muốn đi trắc điện nghỉ một chút..."
Hoắc Kỳ đặt tấu chương trong tay xuống, liếc nàng một cái, ngược lại cười nói: "Đi tẩm điện ngủ là được."
"...Vâng." Lan Vi đáp lời, suy nghĩ một chút, lại nói: "Thần thiếp có một số việc, muốn nói với bệ hạ một câu...Đến khi bệ hạ xong rồi, tới gọi thần thiếp được không?"
"Đây là quyển cuối cùng." Hoắc Kỳ cười, ngưng thần nhìn tấu chương trong tay lại nói: "Nhưng là sự tình quan trọng. Nàng đi ngủ trước, lát nữa trẫm sẽ tới."
...
Khi hắn đến tẩm điện, nàng còn chưa ngủ. Trong đôi mắt sáng hiện lên vẻ mệt mỏi, nàng nhìn hắn, làm một động tác lên mép giường.
"Làm sao vậy?" Hoắc Kỳ cười hỏi, ngồi xuống bên giường, nhìn nàng một cái lại nói: "Lo lắng sốt ruột như vậy, nàng lại nghe lời nhàn thoại gì sao?"
"Không có." Tịch Lan Vi lắc lắc đầu, nằm trên đầu gối hắn, nhẹ nhàng nói: "Thần thiếp chỉ muốn ở cùng bệ hạ trong chốc lát."
"..." Hoắc Kỳ nghe được thì phát ngốc, thật sự khó mà nghe được nàng nói ra những lời nói như thế này. Yên tĩnh một lát, hắn vẫn không quá an tâm, truy hỏi một câu: "Thật sự không có việc gì sao?"
"Không có." Nàng đáp rất chắc chắn. Lan Vi khép đôi mắt lại, hai tay ôm lấy cánh tay của hắn, nói lại lần nữa: "Chỉ trong chốc lát thôi."
Hoắc Kỳ cứng đờ, cánh tay bị nàng ôm vào trong lồng ngực không dám có một cử động nào. Hắn nín thở nhìn nàng, thấy lông mi của nàng đang nhẹ nhàng run rẩy, bỗng nhiên chân mày nhíu lại, nhíu lại một lát lại chậm rãi hiện ra ý cười...
Nhất định là có tâm sự. Chỉ là... Đã không chịu nói, thì thôi vậy; nàng muốn ở bên cạnh như vậy trong chốc lát, vậy thì tùy nàng.
...
Người này là chân thật.
Tịch Lan Vi cảm nhận được độ ấm của hắn, nàng không muốn bỏ qua một chút nào. Bên tai có thể nghe được hơi thở của hắn, không quá đều đều, giống như cố tình muốn thở ra thật nhẹ.
Hắn là chân thật... Hắn đối đãi tốt với nàng tất cả đều là thật sự, chỉ cần nàng có yêu cầu, nếu hắn làm được, hắn đều sẽ làm cho nàng.
Mà nàng rất rõ ràng, phi tần ở hậu cung nhiều như vậy, duy chỉ một mình nàng mới có thể như vậy.
Hắn sợ nàng chịu một chút ủy khuất, vì điều này, ngay cả chọn tú nữ cũng lừa gạt bỏ qua.
Mọi việc đều là sự thật.
So sánh với nhau, nàng ở đời này mà "Phỏng đoán" ra việc ở đời trước lại có vẻ hư vô mờ mịt, không có căn cứ hơn nữa càng không có khả năng xác minh. Chỉ là hiện tại dựa vào những dấu vết biết được để lại, nàng cảm thấy phụ thân sẽ chết trận như vậy, nhưng... Có lẽ còn có chi tiết nào đó không giống, có thể làm cho kết quả này hoàn toàn bất đồng?
Đây là lần đầu tiên, Tịch Lan Vi dùng trực giác như thế để lật đổ những phán đoán đáng tin cậy. Trước đó, nàng quan sát đủ loại chi tiết rồi đưa ra kết luận cho sự việc, làm không biết mệt...
"Đời này thật tốt." Nàng vẫn nhắm hai mắt, ý cười nhẹ nhàng nói ra những lời này.
Hoắc Kỳ ngẩn ra, thấy môi đỏ của nàng mấp máy, vẫn tiếp tục nói, chỉ là thanh âm càng lúc càng nhỏ xuống làm cho hắn khó có thể nghe rõ nội dung.
Cúi đầu xuống, Hoắc Kỳ kề sát vào nàng, nghiêm túc nghe, từng lời nói tựa hồ không thể hiểu được, nghe lại rất ấm áp.
"Ta có thể nói ra lời, phụ thân còn sống, Tiểu Sương... cũng còn sống. Mèo con và hươu con mỗi ngày đều chơi đùa vui vẻ, Thu Bạch và Thanh Hòa cũng không tồi..."
Hắn nghe từng câu, mỗi câu lại nhớ lại một lần, xác thật không nhắc tới hắn...
Một trận mất mát. Hoắc Kỳ nhàn nhạt nhìn nàng, cơ hồ nghĩ ra lời nói nhắc nhở nàng đã quên hắn, nhìn thấy khuôn mặt của nàng đầy mỏi mệt, lại không đành lòng mở miệng quấy nhiễu nàng.
"Còn có phu quân tốt." Sau khi tạm dừng hồi lâu, nàng tiếp lục nói làm cho Hoắc Kỳ bỗng nhiên cảm giác tâm tình sung sướng: "Cái gì cũng tốt, quân lâm thiên hạ lại săn sóc tỉ mỉ, đối với ta rất tốt... May mắn này không có việc gì có thể so sánh được. Đời trước không gặp được, đời sau cũng không dám cầu mong gặp lại."
Cho nên chỉ có thể trải qua đời này thật tốt.
Ý thức của Tịch Lan Vi thanh tỉnh mà tự thuyết phục chính mình, từng chút đánh tan nghi kỵ trong lòng, chỉ cho phép thỏa mãn quanh quẩn trong lòng.
"Ừm... Cái gì cũng tốt." Nàng lại chắc chắn nói một lần, ý cười khẽ cử động một chút, làm cho Hoắc Kỳ đột nhiên nghĩ tới mèo con kia của nàng.
Ngẫm lại lời nói vừa rồi của nàng... Xem như là khích lệ đi?
Cái gì cũng tốt...
Đại khái là chưa từng nghe phi tần nào nói thẳng ra mà lại thành khẩn "Khích lệ" như thế, Hoắc Kỳ bỗng nhiên cảm thấy có chút quẫn bách, nếu không phải nàng còn nằm trên đầu gối hắn, hai tay còn ôm cánh tay hắn, ước chừng hắn sẽ lập tức rời khỏi nơi này, đi ra ngoài hít thở không khí.
Thật là không thích ứng được...
...
Tịch Lan Vi "Lải nhải" như vậy mà ngủ rồi, âm thanh càng ngày càng thấp, cho đến cuối cùng yên tĩnh không phát ra tiếng động, lại vẫn gắt gao ôm cánh tay của Hoắc Kỳ.
Ngoài cửa sổ một tia chớp xé rách màn trời, sau đó một đạo tiếng sấm vang lên, nàng nhíu mày, hiển thị bất mãn đối với sự ầm ĩ này, nhưng vẫn ngủ.
Mưa rơi xuống như trút nước, hạt mưa nặng nề rơi trên mặt đất, trên mái hiên, trên ngọn cây cành lá, mỗi một chút tựa hồ đều là mười phần lực đạo, nhanh chóng rơi xuống, muốn triệt để tưới khắp mặt đất.
Nghe vào rất vui sướng.
Trong tiếng mưa rơi, chân mày Tịch Lan Vi giãn ra, bên môi lại hiện ra ý cười, qua một hồi nữa, mặt mày cũng cong cong, tựa hồ như không có việc gì phiền lòng.
Rốt cuộc là làm sao vậy...
Hoắc Kỳ nhìn bộ dáng của nàng, từ nghi hoặc hóa thành bất đắc dĩ, cười lắc đầu, vui vẻ thì tốt.
Lại một đạo tia chớp xẹt qua, so với vừa nãy thì càng thêm chói mắt. Hoắc Kỳ theo bản năng mà giơ tay che tai của nàng, sau đó một tiếng vang lớn lại đến.
...
Thời gian nàng ngủ cũng không tính là ngắn, khi tỉnh lại, sau khi cơn mưa tạnh trời cũng đã tối, trong tẩm điện cũng thắp đèn.
Chỉ là một ngọn đèn nhiều nhánh mà thôi, số còn lại vẫn tắt, lộ vẻ sợ trong phòng quá sáng sẽ quấy nhiễu giấc ngủ của nàng.
Căng người ngồi dậy, nàng từ từ hồi thần, Hoắc Kỳ ôn hòa cười hỏi: "Ngủ đủ rồi?"
"Vâng..." Nàng gật gật đầu, đánh giá thời gian một chút, duỗi tay xoa đầu gối của hắn: "Vất vả cho bệ hạ."
"Ừ." Hoắc Kỳ nhàn nhạt nói, ánh mắt như dao cắt vạch trên mặt nàng, cố ý để cho nàng phát hiện ánh mắt này của hắn.
"...Bệ hạ?" Rốt cuộc Tịch Lan Vi bị "vạch " đến phát sợ.
"Khi nàng mệt mỏi... Nói chuyện rất là dễ nghe." Hắn nghiêm túc nói, rất có dụng ý.
"..." Nàng rất rõ ràng hắn muốn nói cái gì.
"Hôm nay làm sao vậy? Nhiều cảm khái như vậy." Hoắc Kỳ khẽ cười: "Cái gì mà 'cái gì cũng tốt ', còn lấy đời trước đời này ra nói một lần, chẳng lẽ là nhìn truyện ký gì làm cho xúc động sao?"
"... Không có." Tịch Lan Vi mấp máy môi, mi mắt rũ xuống: "Truyện ký không có, thần thiếp tự ' lừa mình dối người ', mà thật sự là vui vẻ."
Nàng cứ như vậy tự quyết định lấp việc này lại, trước mắt thậm chí nàng thật sự tin tưởng vững chắc việc của phụ thân ở kiếp trước vốn không phải như vậy, mà là có ẩn tình khác.
"Thần thiếp nên đi Thư Nhan cung thỉnh an chiều rồi." Nàng vừa nói vừa xuống giường, để cung nhân hầu hạ sửa lại trang phục và dung mạo, tự mình rời điện, biểu hiện tâm tình rất tốt, tốt đến mức quên thi lễ cáo lui với hắn.
...
"..." Hoắc Kỳ ở trong điện phát ngốc, trầm mặc trong chốc lát, bản thân cười ra tiếng. Tuy không biết nàng cảm khái cái gì, nhưng nàng nói "Cái gì cũng tốt", sao hắn lại không cảm thấy như vậy.
Ngẫu nhiên nghĩ lại, cảm giác chuyện nàng hối hôn thật là may mắn của hắn, nếu là gả cho Hoắc Trinh...
Hắn và nàng không có duyên phận còn chưa đề cập tới, nếu như có một ngày Hoắc Trinh mưu phản, hắn giết Hoắc Trinh, sẽ liên lụy đến nàng.
Lại cười một cái, đứng dậy thư giãn gân cốt một chút, trở về chính điện. Còn có tấu chương chưa xem xong... Cái gì mà một quyển cuối cùng, cũng chỉ có thể lừa gạt nàng.
Càng ngày hắn nói cái gì thì nàng tin cái đó, cũng không sợ hắn trong việc đại sự lừa nàng một lần.
...
"Nội loạn ở Hách Khế sẽ diễn ra liên tục gần ba tháng, ba tháng sau, con thứ của Hãn vương thừa kế vương vị."
"Sau đó sẽ bình tĩnh ước chừng một tháng, tiếp theo dưới sự khuyến khích của Hiền Vương, Hách Khế tiến binh đánh Đại Hạ."
"Trước đánh bất ngờ ở Kỳ Xuyên, rồi sau đó tiến đến Dương Quang, tướng lãnh Dương Quang nhát gan sợ phiền phức, không chiến mà bại."
Sau khi bình tâm tĩnh khí, suy nghĩ cũng vô cùng rõ ràng, nàng chậm rãi dựa vào hồi ức của kiếp trước, vì đề phòng càng nghĩ càng loạn, từng cái đều viết ở trên giấy.
Bút dừng ở câu cuối cùng trên bức tranh, Tịch Lan Vi nghĩ đây là điểm đầu tiên có thể xoay chuyển. Nếu tán gẫu để thuyết phục hắn có thể nàng phải nói dối, Lan Vi nói với Hoắc Kỳ: "Vị Hầu tướng quân đóng giữ Dương Quang kia, trước khi thần thiếp vào cung từng gặp qua, cũng không phải là người xấu, nhưng thân là võ tướng mà tính tình cũng quá yếu đuối. Nếu như Hách Khế tiến quân Đại Hạ, động Kỳ Xuyên không được, nếu đi về phía Dương Quang... Thật sợ vị Hầu tướng quân này không phòng thủ được."
Lời nói ôn hòa mang chút ý cười, khẩu khí nhàn nhạt, tựa hồ chỉ là thuận miệng nhắc tới.
Lời còn chưa dứt, trên trán bị tấu chương trong tay hắn gõ một cái: "Càng ngày càng quản nhiều việc, hậu cung không được tham gia vào chính sự, đã quên sao?"
"Sao dám quên." Tịch Lan Vi cũng không lộ vẻ sợ hãi, nhẹ nhàng cười nhạt: "Thần thiếp nói làm cho bệ hạ thay đổi người sao? Chỉ nói từng gặp qua hắn, cho nên có chút lo lắng thôi."
"Vẫn là tham gia vào chính sự." Giọng điệu lãnh đạm, hắn xụ mặt nhìn nàng, cực kỳ bất mãn.
"Vậy..." Sắc mặt nàng có chút khó xử, nhẹ giọng nói: "Đã... Đã làm, lời nói ra như nước đổ khó hốt, bệ hạ trị tội đi."
...Thế nhưng thật là tiêu sái!
---------------------------
Tác giả có lời muốn nói: —— Tịch Lan Vi không quan tâm tự an ủi mình
Hoắc Kỳ: 【 mặt kinh hoảng】 xảy ra chuyện gì...Đột nhiên khen ta như vậy là nháo loại nào...Một chút kinh sợ ... một chút kinh sợ...
— Tịch Lan Vi mỉm cười nỉ non: Cảm giác phu quân dễ thương quá đi.
Hoắc Kỳ: 【 hoàn toàn hỗn độn 】 cứu... Cứu mạng...
— Tịch Lan Vi hoàn thành nghiệp lớn giải sầu, rời giường duỗi người: Thoải mái.
Hoắc Kỳ: 【 do dự duỗi móng vuốt 】 nàng còn nhớ rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì sao...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top