Chương 180: Kết thúc

Edit: Mai Thái phi
Beta: Du Phi

Sau một trận tuyết lớn, cái lạnh của ngày đông giá rét đến rất rõ rệt. Mọi nơi đều giống như bao phủ một tầng sương trắng, ngay cả những bức tường trong cung cũng không còn màu đỏ vốn có của nó. Mỗi ngọn cây đều bị phủ từng lớp tuyết trắng tinh, khi gặp được gió, một lớp tuyết bị bóc ra rồi bay nhẹ trong không trung, biến thành những hạt màu trắng thật nhỏ rơi lả tả trên mặt đất, khiến tuyết trên mặt đất lại dày thêm một tầng.

An Ngọc chơi trò dẫm tuyết rất vui vẻ, chuyên đi tìm hai bên đường không dọn dẹp tuyết, một chân dẫm xuống, rồi cười vui rút ra, lại dẫm xuống, vui vẻ tự đắc.

Hoắc Nghiễm được nhũ mẫu ôm, đôi mắt sáng mở to nhìn tỷ tỷ dẫm tuyết, tràn đầy tò mò, thò tay ê ê a a, ý tứ là muốn đi qua, cũng muốn cùng chơi với tỷ tỷ.

"A Ngọc, cẩn thận, đừng để bị ngã." Tịch Lan Vi khẽ cười nhìn qua, ngược lại cũng không bảo hộ quá chặt, chỉ ngẫu nhiên dặn dò một hai câu, thấy An Ngọc tranh thủ lúc rảnh rỗi gật đầu đáp ứng thì nàng cũng không nói gì nữa.

Biết sẽ đi Tuyên Thất điện, An Ngọc tự mình chơi đủ rồi, con bé đi ra từ nơi có lớp tuyết dày, chạy dọc theo con đường đã được dọn dẹp sạch sẽ, chạy thật xa về phía trước.

Tịch Lan Vi nhìn từ xa, thấy An Ngọc ngồi xổm xuống ven đường | đang thu gom cầu tuyết, bộ dáng thu gom thật sự nghiêm túc. Nàng đi thật chậm, khi đến gần thì quả cầu tuyết đã rất lớn, An Ngọc dùng đôi tay ôm cầu tuyết đứng lên, ngoan ngoãn mà đi theo nàng, Lan Vi cực kỳ khó hiểu: "A Ngọc, con ôm cầu tuyết làm gì?"

"Phụ hoàng rất bận..." An Ngọc cúi đầu nhìn cầu tuyết lẩm bẩm nói: "Con muốn cho phụ hoàng xem tuyết rơi."

... Phụ hoàng con có bận cũng không bận đến mức không biết biến hóa bên ngoài phòng. Tịch Lan Vi chửi thầm một câu, nhưng thật ra không bác bỏ ý tốt này của con bé, tùy ý để nó ôm cầu tuyết cùng đi Tuyên Thất điện, sau khi đi được vài bước nàng lại bổ sung một câu: "Con cầm xa xa một chút, cẩn thận ướt y phục lại bị cảm lạnh."

"Vâng!" An Ngọc đáp lời thật to, chỉnh lại đôi tay nâng quả cầu tuyết, trên đường luôn cười tủm tỉm, cũng không biết đang vui vẻ cái gì.

...

Hoắc Kỳ nghe thấy tiếng bước chân truyền vào, một loại ổn trọng một loại nhỏ vụn, ánh mắt còn dừng trên tấu chương nhưng đã cười rộ lên trước. Hắn ngước mắt nhìn lên, đập vào mắt là một quả cầu tuyết — trắng đến chói mắt, thật sự quá rõ ràng.

"..." Hoắc Kỳ ngốc một lát, nghi hoặc cân nhắc đứng dậy đi qua. Đến gần, thấy nước từ quả cầu tuyết trắng mập mạp kia đang chảy xuống tí tách, khuôn mặt nhỏ của An Ngọc có chút cứng nhắc.

"A Ngọc." Hoắc Kỳ ngồi xổm xuống ngăn con bé lại, nhìn nước vẫn không ngừng chảy từ cầu tuyết, vẫn chưa lộ vẻ không vui, vẻ mặt ôn hoà hỏi: "Con cầm cầu tuyết vào đây làm gì?"

"Tuyết rơi..." An Ngọc nhìn hắn nói, trong đôi mắt sáng tràn đầy ý cười: "Mẫu hậu nói gần đây phụ hoàng rất bận, có lẽ còn chưa nhìn thấy?"

Trong lòng Hoắc Kỳ cực kỳ vui mừng, may mà hắn chưa nói con bé làm bẩn đại điện, đây là con bé tràn đầy ý tốt.

"Ừ, phụ hoàng không thấy được." Hoắc Kỳ cười, duỗi tay cầm lấy quả cầu tuyết. Hắn vẫn luôn ở trong điện, trên tay càng ấm, tuyết hóa thành nước nhanh hơn: "Hiện tại thấy được... Thật là lạnh."

An Ngọc cười khanh khách, Hoắc Kỳ lại nói: "Lát nữa phụ hoàng đi chơi tuyết với con."

"Vâng!" An Ngọc vui vẻ gật đầu. Hoắc Kỳ đứng lên, càng cầm lại càng cảm thấy quả cầu tuyết thật sự rất lạnh, lại không thể ném đi trước mặt An Ngọc như vậy, đành phải liên tục đổi từ tay này qua tay kia, mỗi khi đổi nước không ngừng rơi xuống, hắn cũng chỉ làm như không nhìn thấy. Khẽ cười hỏi Tịch Lan Vi: "Có việc gì sao?"

...

"... Cũng không tính đi." Tịch Lan Vi cân nhắc thảnh thơi nói: "Chỉ là... Đã qua một khoảng thời gian không gặp bệ hạ."

"..." Hoắc Kỳ nghiêm túc nhớ lại một lần, rất tin tưởng nói: "Chỉ có tối hôm qua..."

"A, tối hôm qua không gặp bệ hạ." Nàng vẫn 'mặt không đổi sắc tâm không nhảy loạn' mà sửa lại cho đúng, khuôn mặt trầm xuống nói: "Vẫn luôn chờ đến giờ Tý..."

Hoắc Kỳ khẽ hít khí lạnh. Rũ mắt nhìn nhìn quả cầu tuyết kia, thấy nó càng lúc càng nhỏ, trên mặt đất đã xuất hiện một vũng nước, hắn không muốn y phục bị bắn ướt đành bước một bước về bên trái, có chút áy náy nói: "Chỉ là sau khi xử lý xong chính sự thì đã quá muộn, sợ làm phiền nàng nghỉ ngơi nên mới không đi..."

"Cho nên cũng không sai người thông báo một tiếng?" Chân mày Tịch Lan Vi nhíu lại, nâng cao ngữ điệu, trong ý tứ lộ ra vài phần chất vấn.

"... Lúc đầu không ý thức được đã muộn như vậy." Hoắc Kỳ có chút quẫn bách mà tiếp tục giải thích: "Khi ý thức được lại sợ nàng đã ngủ, cho nên liền..." Hắn nhìn sắc mặt nàng đã có chút không vui, không quá tin tưởng nói: "Thật sự tức giận sao?"

"Ừm." Tịch Lan Vi mang theo tất cả tức giận, đôi mắt đẹp lay động, lại nói: "Người dự định xin lỗi như thế nào?"

"Cái này..." Hoắc Kỳ đánh giá nàng, thấy nơi chân mày và đáy mắt của nàng cất giấu ý cười, nhàn nhạt nói: "Nương tử muốn cái gì cứ nói thẳng, vi phu sẽ tận lực."

"Thuyết thư trong thành Trường Dương rất nhanh sẽ nói xong, phu quân nói kết cục phải do tự mình viết." Nàng chậm rãi nói, dừng lại một chút, ngưng mắt nhìn hắn rồi lại tiếp tục: "Phu quân biết ta rất có hứng thú nghe chuyện xưa kia, sao lại không nói cho ta biết? Tốt xấu gì ta cũng có thể cho người đi hỏi thăm. Hiện giờ... Đành phải theo chân phu quân đòi nguyên văn[1]."

[1] Nguyên văn (原文): văn viết ra từ đầu, văn gốc.

"... Chỉ việc này thôi sao?" Hoắc Kỳ hơi sửng sốt, sau đó liền muốn phân phó Viên Tự lấy quyển sách kia tới. Hoắc Kỳ vừa muốn nói đã bị Tịch Lan Vi phất tay, nàng nhíu mày: "Đừng lấy vài tờ giấy để lừa gạt người khác, cũng không quá dài, phu quân tự mình nói đi. Xem như là nghỉ ngơi một lát, dù chính sự có nhiều đi nữa, cũng không thể vẫn luôn mệt nhọc như vậy."

Hoắc Kỳ cau mày ước lượng một lát, chân mày giãn ra, gật đầu mà cười: "Được."

...

Chạng vạng, an an tĩnh tĩnh, Hoắc Kỳ phân phó cung nhân thu dọn sạch sẽ tấu chương trên bàn, dành ra một nơi đặt điểm tâm cho An Ngọc ăn. Hoắc Nghiễm còn nhỏ, chỉ có thể ở bên cạnh nhìn với ánh mắt trông mong, vẻ mặt không tình nguyện, nhưng lại không khóc không nháo.

Hoắc Kỳ hơi chống trán, chậm rãi nói. Chuyện xưa phát triển thành... Không sai biệt lắm với các dạng truyền thuyết mà dân gian thích nghe ngóng.

Nạn châu chấu trong cung ngừng lại, nạn châu chấu ở phía Nam cũng ngừng, đông đi xuân tới, đã không tìm được dấu vết do thiên tai lưu lại. Lại đến mùa thu, những địa phương đã từng bị nạn châu chấu nghênh đón mùa thu hoạch, mà trong cung, thêm một vị Hoàng Trưởng tử.

Yêu phi trước kia bị truyền là châu chấu tinh được rửa sạch tội danh, nạn châu chấu phía Nam tất nhiên là không có quan hệ gì với nàng, đến việc trong cung... Tất nhiên càng bởi vì có người vu oan hãm hại, cũng không quan hệ gì với nàng.

Vì thế nàng thuận lý thành chương mà bước lên Hậu vị, có một nhi tử và một nữ nhi vui đùa dưới gối, ngày sau, khả năng sẽ có nhiều hài tử hơn nữa.

Việc giải tán lục cung, trong thuyết thư cũng có đề cập đến. Lại viết thật sự cẩn thận chu đáo, hoàn toàn không để cho dân gian có cơ hội nghị luận nàng ghen tị chuyên sủng, mà là "Hoàng Hậu Tịch thị khuyên can rất lâu nhưng không có kết quả", là Hoàng đế khăng khăng muốn như thế.

Chuyện xưa kết thúc ở buổi yến hội sinh thần của Nhu An Công chúa. Cảnh tượng yến hội được miêu tả sinh động như thật, trong đó có hai người bọn hắn, có Tịch Viên, Thẩm Ninh, Mị Điềm, còn có Thu Bạch, Thanh Hòa...

Rất rất nhiều người từng cùng nhau trải qua mọi việc, đồng loạt tạo thành cảnh tượng kết thúc đoàn viên.

...

"Sau đó, lại đến ngày đông giá rét của tháng chạp." Hoắc Kỳ khép quyển sách trong tay lại, lời nói vẫn chưa dừng, đáy mắt chứa ý cười: "Sau một trận tuyết lớn, Nhu An Công chúa sợ phụ thân không có thời gian xem tuyết, ôm một quả cầu tuyết tới cho hắn."

"..." An Ngọc ăn điểm tâm cười rộ lên, Tịch Lan Vi thần sắc thanh đạm mà liếc hắn, trong miệng "Khen" nói: "Tín khẩu tả tục[2], phu quân làm Hoàng đế thật sự là nhân tài không được trọng dụng."

[2] Tín khẩu tả tục (信口写续): tùy ý nói cũng có thể sáng tác, tương tự như câu "xuất khẩu thành văn" ấy.

"A..." Hoắc Kỳ lắc đầu chép chép miệng: "Chạy đến Tuyên Thất điện, nói muốn nghe chuyện xưa. Nói cho nàng nghe thì nàng lại ghét bỏ... Sao nàng khó hầu hạ như vậy?"

"Thiếp đang khen phu quân mà!" Tịch Lan Vi nghiêm trang nói: "Sao lại có ý ghét bỏ chứ? Phu quân ngài thật có sức tưởng tượng..."

Hoắc Kỳ nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng một cái, lại nhìn An Ngọc và Hoắc Nghiễm, một bộ thần sắc "Làm trò trước mặt hài tử, ta không so đo với nàng".

...

Khi nói đến đây thì sắc trời đã tối. Tịch Lan Vi nhìn sắc trời liền phải về Trường Thu cung, bị hắn duỗi tay chặn lại: "Miễn cho nàng lại phải chờ lâu như vậy, nàng ở lại Tuyên Thất điện đi."

"... Vâng." Nàng không từ chối, an tâm mà ngồi trở lại. An Ngọc nhìn phụ mẫu một cái, lẩm bẩm nhắc nhở Hoắc Kỳ: "Chơi tuyết..."

Thiếu chút nữa đã quên mất. Hoắc Kỳ tỉnh ngộ, đứng dậy vòng qua bàn ôm An Ngọc rồi sải bước đi ra ngoài: "Đi, chơi tuyết nào."

... Hoàn toàn không nhìn đến tấu chương sao?

Tịch Lan Vi suy nghĩ trong giây lát nhưng cũng không nói ra, nàng nhìn Hoắc Nghiễm, phân phó nhũ mẫu dẫn nó đi ngủ trước, chính mình cũng đứng lên, bước nhanh đuổi theo ra ngoài.

Hoắc Kỳ ôm An Ngọc vừa đi xuống bậc thềm vừa lầm bầm lầu bầu: "Khó có được cơ hội chơi với A Ngọc một chút, tấu chương sao... Nếu các triều thần trách tội, liền nói là mẫu hậu con ngăn cản không cho xem."

"Phu quân!" Tịch Lan Vi âm trầm gọi một tiếng, Hoắc Kỳ không nói gì mà chỉ cười, cũng không để ý tới nàng, ôm nữ nhi tiếp tục đi xuống dưới, trong miệng lại nhàn nhã hát khẽ một bài hát, quả nhiên là cố ý chọc giận người.

...

Quảng trường trước Tuyên Thất điện được chiếu sáng bằng hàng chục chiếc đèn lồng. Ánh sáng vàng ấm áp được phản chiếu trong tuyết trắng, xa xa còn có thể nghe thấy từng hồi tiếng cười.

Ba người cùng nhau đắp người tuyết, vốn là việc có thể an an tĩnh tĩnh làm xong, nhưng bất đắc dĩ ai cũng "Không có lòng tốt", chọn lúc người khác không chú ý ném một quả cầu tuyết tới hoặc đơn giản là nghênh đón một cục tuyết bị ném qua.

Các cung nhân đứng ở trên bậc thềm ngắm nhìn, vừa xem vừa nhịn cười, nhưng vừa nhịn cười lại vừa có chút lo lắng: Nhưng Hoàng đế, Hoàng hậu cũng đừng đánh nhau ở trước Tuyên Thất điện chứ... Quá mất mặt rồi.

"Đoán xem hai người tuyết lớn kia cái nào là bệ hạ, cái nào là Hoàng hậu nương nương?"

Đại thái giám Viên Tự chậm rãi mở miệng trước, bộ dáng rất có hứng thú khiến người nghe được sửng sốt. Mọi người nghẹn họng trân trối mà quay đầu lại nhìn, Viên Tự quét mắt liếc bọn họ một cái, lại nói: "Cái bên trái là bệ hạ, ta đánh cược hai trăm lượng bạc."

Một đám tiểu thái giám cảm thấy Viên đại nhân ngài thật không phúc hậu — rõ ràng cái bên trái kia là bệ hạ, vóc dáng cao hơn một cái đầu, là Hoàng Hậu nương nương mới là kỳ quái.

Nhưng cũng không thể đều đặt bên trái là bệ hạ, vậy thì không cần đánh cược nữa. Vì dỗ đại thái giám vui vẻ, mọi người cực kì phối hợp, nhất trí mà đặt bên phải là bệ hạ. Đến nỗi tiền đặt cược... Tuy không ra tay rộng rãi như Viên Tự, cũng vẫn phải nhịn đau mà đặt một tháng bổng lộc.

Ba người tinh tinh tế tế mà ở trước người tuyết mân mê hơn nửa canh giờ, kết quả sau đó...

Thiếu chút nữa Viên Tự đã ngất xỉu tại chỗ.

Vậy mà vóc dáng cao cao của cái bên trái kia lại chính là Tịch Lan Vi. Nói cách khác, ngoại trừ hắn thua hai trăm lượng bạc ra thì những người khác đều thắng.

Nhưng vì sao vóc dáng cao lại chính là Tịch Lan Vi... Là bởi vì Hoàng đế cõng nàng.

Hoàng đế cõng Hoàng hậu, một tiểu nữ hài đi ở bên cạnh, còn có một tiểu nam hài ngồi một bên. Bốn người đều mang theo ý cười, thần sắc giống như đúc đến nổi không thể xưng là "Người tuyết" mà phải gọi là "Tuyết điêu[3]".

[3] Tuyết điêu (雪雕): tuyết được điêu khắc, chạm trỗ, ý ở đây là nói người tuyết giống như thật.

Ba người cùng đứng lên, Tịch Lan Vi thích ý nhìn tuyết điêu, Hoắc Kỳ duỗi cái eo lười ra, mang theo ý cười tự khen mình: "Không tồi!"

...

Trời đã tối hẳn, là lúc nên chuẩn bị rửa mặt đi ngủ, ba người cùng nhau trở về.

Ánh đèn trên quảng trường vẫn ấm áp như cũ, chiếu lên trên người tuyết, nhìn qua đặc biệt ấm áp.

Bông tuyết lại chậm rãi rơi xuống dưới, từng mảnh rơi xuống nhẹ nhàng, dùng tay bắt lấy rồi nhìn chăm chú, trước khi tuyết tan ra, trong giây lát ngắn ngủi có thể thấy rõ hoa văn tinh xảo của bông tuyết.

Tịch Lan Vi khẽ cười ngẩng đầu nhìn lại, những điểm nho nhỏ trắng tinh kia vẫn không ngừng rơi xuống. Khi tuyết rơi, mơ hồ có thể nhìn thấy có một ít tan ra giữa không trung, biến mất không thấy, lại không cản trở bông tuyết bên cạnh rơi xuống.

Rất nhiều việc... Không sai biệt lắm cũng chính là như vậy đi, ví dụ như "Cả đời" này của nàng cùng người thường không quá giống nhau, hoặc nên nói là "Hai đời".

Những cái đó tan ra giữa không trung, vậy sẽ dần dần quên đi kiếp trước mơ hồ.

Rơi trên mặt đất, có thể dẫm để lại dấu chân, hoặc xếp thành người tuyết, là sẽ ghi khắc đến hết kiếp này.

-------------------

🎊 HOÀN CHÍNH VĂN 🎊

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top