[Q3] Chương 6 + 7 + 8 + 9 + 10
Chương 6: Phong ba mất tích
Nghe thấy Khương quản gia không vội nói, Đằng Tử Văn đen mặt.
Nhưng người nói chuyện là trưởng bối từ nhỏ nhìn hắn lớn lên, mắng không được huấn không được, Đằng Tử Văn cuối cùng chỉ có thể trừng mắt nhìn Khương quản gia một cái.
Khương quản gia thấy chủ nhân có dấu hiệu muốn tức giận, vội vàng thu liễm thần sắc, nghiêm trang nói: "Ngôn thiếu tựa hồ là vì bộ phim mới của đạo diễn Trần Bảo Minh hạ tâm trạng."
"Khương thúc, chú có thể nói rõ ràng chút không?" Đằng Tử Văn bất đắc dĩ.
Khương quản gia nhìn bộ dáng Đằng Tử Văn sốt ruột, cố nén cười nói, đem nội dung hắn nghe được về chuyện này đại khái tự thuật một lần.
Mắt thấy bộ dáng Đằng Tử Văn nghe xong bắt đầu trầm tư, Khương quản gia liền biết hắn nhất định đã tính tốt.
Dùng cách nói hiện tại lưu hành nói như thế nào? Đây chính là cơ hội tốt để xoát hảo cảm của Ngôn thiếu.
Thời điểm Khương quản gia trong lòng cao hứng, tình cảnh của La Hâm lại không được tốt.
Đại BOSS tự mình gọi điện thoại hỏi hắn về chuyên phim của Trần Bảo Minh.
Lúc trước Ngôn Yến hy vọng La Hâm giúp mình giấu giếm, La Hâm làm theo.
Sau lại thời điểm người đại diện của Trần Bảo Minh đi Hoa Thịnh cùng La Hâm đàm phán, Hạ Văn Chương cũng biết.
Nhưng bởi vì Thích Vũ vẫn luôn cùng La Hâm hiểu biết trạng huống Ngôn Yến hằng ngày, Hạ Văn Chương cho rằng La Hâm đã đem chuyện này hội báo cho Đằng Tử Văn, vì thế hắn cũng chưa nói.
Mà Ngôn Yến, là còn không kịp tự mình nói cho Đằng Tử Văn, liền ra một sự tình như vậy.
Cho nên cuối cùng, Đằng Tử Văn lại là người biết cuối cùng, Ngôn Yến bị Trần Bảo Minh nhìn trúng.
Trần Bảo Minh là người nào, Đằng Tử Văn biết, đối với chuyện Ngôn Yến có thể được Trần Bảo Minh nhìn trúng này, Đằng Tử Văn cũng cảm thấy vài phần tự hào.
Rốt cuộc là người hắn coi trọng.
Đến nỗi như thế nào để Trần Bảo Minh đem nhân vật để lại cho Ngôn Yến, Đằng Tử Văn đã có kế hoạch.
Lại nói tiếp cũng là trùng hợp, Trần Bảo Minh cùng cha mẹ hai người Tề Hiền cùng Bạch Cố, đều là bạn cũ.
Bạch Cố còn muốn kêu Trần Bảo Minh một tiếng chú Trần.
Đằng Tử Văn một bên vì Ngôn Yến mưu toan để Trần Bảo Minh giữ lại nhân vật, một bên lại vẫn không chịu đi gặp Ngôn Yến.
Đằng Tử Văn là muốn Ngôn Yến chịu thua trước, nhưng từ ngày đầu tiên hắn không đi xem Ngôn Yến, Ngôn Yến không đi tìm hắn một lần.
Hỏi Khương quản gia, Khương quản gia cũng ấp a ấp úng nói: "Thiếu gia, Ngôn thiếu không có hỏi tới cậu. Nhưng lão nô biết, Ngôn thiếu trong lòng kỳ thật là ngóng trông thiếu gia ngài."
Đằng Tử Văn chỉ cho rằng bản lĩnh trợn mắt nói dối của Khương quản gia càng ngày càng lợi hại.
Nghĩ? Hắn muốn thật muốn nói, ngoài miệng chịu thua, nhận sai, không cần nhận sai cũng đúng, bản thân còn không đi gặp hắn.
Đằng Tử Văn cảm thấy mình lại một lần tự làm tự chịu.
Hắn sớm nên nghĩ đến Ngôn Yến có bao nhiêu kiên cường.
Khương quản gia nói dễ nghe, trong lòng kỳ thật cũng gấp.
Chẳng lẽ lần trước hắn nói những lời đó không có tác dụng?
Liền tại thời điểm nội tâm đôi chủ tớ từng người nôn nóng, buổi chiều thứ sáu, trong lúc Khương quản gia về Thịnh Nguyên lấy đồ vật, thời điểm bác sĩ hộ sĩ đúng giờ đi phòng bệnh kiểm tra, không nhìn thấy Ngôn Yến.
Đằng Tử Văn thời điểm nhận được điện thoại đang họp.
Điện thoại lạ hắn sẽ không tiếp, đều trực tiếp chuyển tới tay Thích Vũ.
Thích Vũ khi đó đang cùng Đằng Tử Văn họp, phát hiện điện thoại chấn động, cầm lấy tới đang muốn ấn tắt, đột nhiên nhìn đến dãy số.
Thích Vũ cảm thấy dãy số kia có chút quen mắt, hồi tưởng một chút, phát hiện là điện thoại bệnh viện Ngôn Yến ở.
Thích Vũ không do dự, liền đứng dậy đi ra bên ngoài nhận.
Chờ đến thời điểm nghe xong nội dung đối phương nói, sắc mặt Thích Vũ biến đổi lớn, do dự một hồi, bước vào phòng hội nghị, cũng không rảnh lo hội nghị lần này là hội nghị quan trọng về kế hoạch thu mua niêm yết đối công ty nọ, cúi người xuống, thấp giọng nói bên tai Đằng Tử Văn: "Đằng đổng, Ngôn thiếu hắn, không thấy."
Đằng Tử Văn vốn đang kỳ quái Thích Vũ như thế nào sẽ ở thời điểm họp nhận điện thoại, lại không nghĩ rằng, sự tình sẽ có quan hệ với Ngôn Yến.
Đằng Tử Văn đứng lên, đánh gãy người đang giới thiệu phương án, làm cho đối phương cho rằng BOSS rất không vừa lòng kế hoạch của mình, lòng có xúc động làm tốt chuẩn bị phải cuốn gói.
Ai ngờ Đằng Tử Văn chỉ nói câu để Thích Vũ lưu lại giúp hắn tiếp tục chủ trì hội nghị, liền khí thế sắc bén đi ra ngoài.
Dư lại nhóm cao quản hai mặt nhìn nhau.
Đằng Tử Văn sắc mặt quá mức khó coi.
Này vẫn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy bộ dáng chủ tịch biểu lộ cảm xúc như vậy.
——
——
Đằng Tử Văn không gọi tài xế, tự mình lái xe, lấy tốc độ nhanh chạy tới bệnh viện.
Bên trong bệnh viện bởi vì chuyện này đã loạn thành một nồi cháo.
Mấy ngày này, ai không biết tầm quan trọng của người bệnh Ngôn Yến này.
Bệnh viện xuất động bác sĩ hộ sĩ tìm Ngôn Yến.
Bảo tiêu của Đằng Tử Văn cũng vẻ mặt đưa đám cùng nhau tìm.
Hắn bất quá là bởi vì huynh đệ đã xảy ra chuyện, rời đi một chút, thời điểm rời đi còn để hộ công hỗ trợ nhìn, như thế nào người liền biến mất đâu.
Bảo tiêu lần đầu tiên ở thời gian công tác đi xử lý việc riêng, liền gặp tình huống người lão bản bảo nhìn mất tích, lòng lấy chết tạ tội đều có.
Hắn dám khẳng định, nếu người thật sự biến mất, hắn cảm thấy so với chết càng thống khổ hơn.
Biệt thự Khương quản gia là người thứ hai biết được tin tức này, nghe được bệnh viện nói đã thông tri Đằng đổng trước, trong lòng mắng một tiếng không tốt, buông điện thoại liền vội vàng chạy đến gara, giống Đằng Tử Văn, đem xe lái như bay.
Đằng Tử Văn dọc theo đường đi đều suy nghĩ, Ngôn Yến như thế nào sẽ mất tích.
Phải biết rằng chân Ngôn Yến còn không tốt.
Chẳng lẽ sẽ là người nào đó lại bắt đầu không an phận?
Nhưng bệnh viện hắn chọn, hắn biết, an toàn luôn rất tốt.
Đằng Tử Văn lòng bàn tay đổ mồ hôi, thời điểm nắm tay lái đều trượt.
Đằng Tử Văn cho rằng chân Ngôn Yến không tốt, không thể xuống đất, bệnh viện cũng cho rằng như thế.
Nhưng kỳ thật, Ngôn Yến đã có thể tự mình chậm rãi đi đường.
Chẳng qua hắn vẫn luôn không biểu hiện ra ngoài.
Trong khoảng thời gian này, Đằng Tử Văn đem Ngôn Yến nửa cầm tù, tuy rằng ngẫu nhiên có thể cùng người khác nói chuyện điện thoại, nhưng phúc lợi mỗi ngày đi hoa viên lại không có.
Ngôn Yến buồn hồi lâu, thời điểm giữa trưa nắng chiếu vào phòng, liền nghĩ muốn đi liền đi.
Ai biết trùng hợp như vậy, quản gia không ở, bảo tiêu cũng không ở, hộ sĩ bị bảo tiêu dặn dò nhìn Ngôn Yến, thấy Ngôn Yến vẫn luôn thực ngoan ngoãn, lại nghĩ hắn còn không thể đi đường, liền đi ngủ trưa.
Ngôn Yến thừa dịp này, đỡ vách tường chậm rãi đi, tự mình ngồi thang máy đi xuống lầu, đi hoa viên.
Đằng Tử Văn thời điểm đuổi tới bệnh viện, bảo tiêu ra tới đón.
Đối mặt Đằng Tử Văn sắc mặt âm trầm, dáng người bảo tiêu so Đằng Tử Văn còn cường tráng hơn thấp thỏm bất an.
Đằng Tử Văn không chờ bảo tiêu mở miệng, liền cho đối phương một cái tát.
Bảo tiêu bị đánh, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng nói: "Đằng đổng, Ngôn thiếu tìm được rồi."
Bảo tiêu đi theo Đằng Tử Văn đã nhiều năm, đối lão bản này cũng có hiểu biết.
Đằng Tử Văn xuất thân đại gia, nhất chú ý hình tượng, loại chuyện đánh người này, rất ít làm, hoặc là nói căn bản không cần tự tay làm lấy.
Bảo tiêu sợ nhất Đằng Tử Văn không phát tiết lửa giận đối hắn. Bởi vì như vậy đến cuối cùng, hắn nói không chừng bị chết thảm hại hơn.
Hơn nữa hắn đem Ngôn thiếu tìm về, bảo tiêu cảm thấy, mạng nhỏ này của mình xem như bảo vệ.
Một khắc tìm được người kia, bảo tiêu liền gọi cho Đằng Tử Văn.
Nhưng Đằng Tử Văn đang lái xe, không chú ý tới.
Khương quản gia thời điểm bảo tiêu nói tìm được người, cũng xuất hiện.
Nghe vậy, Khương quản gia lập tức thả lỏng lại.
Thấy vẻ mặt Đằng Tử Văn vẫn âm trầm, Khương quản gia nhìn bảo tiêu một cái, mở miệng nói: "Thiếu gia, chúng ta đi nhìn Ngôn thiếu trước."
Bảo tiêu cảm kích nhìn Khương quản gia.
Đằng Tử Văn sắc mặt biến đổi mấy lần, cuối cùng vẫn lướt qua bảo tiêu đi hướng phòng bệnh Ngôn Yến.
Bảo tiêu vừa mới nói, Ngôn Yến đã trở lại phòng bệnh.
Khương quản gia không lập tức đuổi kịp, mà mặt lạnh nói với bảo tiêu: "Không có lần sau."
Bồi dưỡng một người không dễ dàng, người này ở phương diện nào đó là một cánh tay đắc lựuc.
Nếu cứ như vậy vứt bỏ, là lãng phí bồi dưỡng hắn hao phí sức người sức của.
Bảo tiêu nghiêm đứng thẳng, đầu hơi hơi thấp, trịnh trọng nói: "Sẽ không có tiếp theo."
Bảo tiêu không giải thích. Có đôi khi, lý do cũng không quan trọng, quan trọng là kết quả.
Khương quản gia nghe vậy, xoay người đuổi theo Đằng Tử Văn.
Đằng Tử Văn đi cũng không phải rất xa, Khương quản gia đuổi kịp.
Khương quản gia đi ở bên người Đằng Tử Văn, nhìn thấy trong mắt Đằng Tử Văn nhảy lên lửa giận, lên tiếng nói: "Thiếu gia, thỉnh ngài nhất định phải bảo trì bình tĩnh."
——
Rốt cuộc mã hảo ORZ
Chương 7: Không rời không bỏ
Edit: Ngộ
Đằng Tử Văn nghe vậy, dừng lại bước chân, đè đè cái trán: "Khương thúc, tôi biết."
Khương quản gia khom người đáp: "Là lão nô lo lắng."
Đằng Tử Văn lắc đầu: "Khương thúc, về sau nếu tôi có cái gì làm không tốt, chú nhất định phải nói cho tôi."
Khương quản gia nghe Đằng Tử Văn nói, sửng sốt một chút.
Hắn biết bằng tính cách của Đằng Tử Văn, muốn nói ra loại lời nói này tới có bao nhiêu khó khăn.
"Lão nô đã biết." Khương quản gia rũ mi liễm mục đáp.
Đằng Tử Văn thở ra một hơi, sau đó tiếp tục chuyển cước bộ đi hướng phòng bệnh Ngôn Yến.
Thời điểm đi đến trước cửa phòng bệnh, nhìn thấy Ngôn Yến ngồi trên giường.
Trong phòng không có những người khác.
Ngôn Yến thời điểm bị tìm được, tự mình cũng hoảng sợ.
Hắn không nghĩ tới, mình chỉ là đi ra ngoài trong chốc lát, liền nháo ra động tĩnh lớn như vậy.
Nghe được tiếng bước chân, Ngôn Yến ngẩng đầu, nhìn Đằng Tử Văn đi đến.
Khương quản gia phía sau hắn vốn dĩ cũng muốn đi theo vào phòng bệnh, nhưng Đằng Tử Văn lại nói với quản gia: "Khương thúc, chú ở bên ngoài chờ tôi."
Khương quản gia lo lắng liếc nhìn Ngôn Yến một cái, lui ra ngoài đóng cửa lại.
Ngôn Yến cho rằng Khương quản gia lo lắng mình phải chịu chỉ trích của Đằng Tử Văn, trên thực tế Khương quản gia là đang lo lắng tính tình của Ngôn Yến.
Sau khi cửa phòng bệnh đóng lại, trong phòng an tĩnh trong chốc lát.
Bàn tay Đằng Tử Văn di chuyển lên túi áo lấy thuốc, còn chưa móc ra lại thả về.
Thấy Ngôn Yến cúi đầu trầm mặc, Đằng Tử Văn mở miệng nói: "Yên tâm đi, anh không phải tới tính sổ với em. Ngôn Yến, chúng ta hảo hảo trò chuyện."
Ngôn Yến vốn dĩ đã làm tốt chuẩn bị Đằng Tử Văn nổi trận lôi đình, đột nhiên nghe được Đằng Tử Văn nói như vậy, kinh ngạc liếc Đằng Tử Văn một cái.
Đằng Tử Văn hỏi: "Anh có thể đến gần một chút sao?"
Ngôn Yến hoàn toàn không dự đoán được, hắn còn có thể từ trong miệng Đằng Tử Văn nghe được lời như vậy.
Chần chờ gật gật đầu, Ngôn Yến lên tiếng nói: "Tôi sai rồi."
Bộ dáng Đằng Tử Văn dễ nói chuyện như vậy, ngược lại làm trong lòng Ngôn Yến càng thêm bất an.
Ngôn Yến nghĩ mình nhận sai trước luôn là đúng.
Ai ngờ Đằng Tử Văn nghe xong, mày lại nhẹ nhàng nhíu một chút.
"Không, em không sai." Đằng Tử Văn nói, "Em không sai."
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Ngôn Yến, Đằng Tử Văn mở miệng hỏi Ngôn Yến: "Em thật sự muốn rời đi như vậy? Thậm chí không màng chân mình bị thương còn chưa tốt?"
Ngôn Yến trên đùi có vết thương cũ, lần tai nạn này dẫn tới vết thương cũ tái phát, thương càng thêm thương.
Đằng Tử Văn trong khoảng thời gian này vẫn luôn an bài người hảo hảo chiếu cố chân Ngôn Yến.
Đằng Tử Văn cho rằng Ngôn Yến là đã sớm có ý rời khỏi mình, thậm chí không màng đến chân mình.
Nếu không như thế nào sẽ vừa có chỗ trống, Ngôn Yến có thể nắm lấy cơ hội, rời đi rồi đâu.
Đằng Tử Văn suy đoán này làm nội tâm hắn thập phần dày vò.
Ngôn Yến ngây người một chút.
Hắn không đoán được Đằng Tử Văn là nghĩ như vậy.
Ngôn Yến lắp bắp mở miệng giải thích: "Không phải...... Tôi chỉ là đi ra ngoài hít thở không khí...... Tôi...... Không muốn rời đi. Tôi chỉ là đi ra ngoài hít thở không khí mà thôi, thật sự."
Đằng Tử Văn duỗi tay làm ra một thủ thế tạm dừng, đánh gãy Ngôn Yến.
Ngôn Yến giải thích trước mặt hắn thập phần tái nhợt.
Đằng Tử Văn cho rằng Ngôn Yến là sợ mình tức giận, lại làm ra chuyện gì, mới tìm lý do che giấu.
Trên mặt Đằng Tử Văn lần đầu tiên phảng phất một tầng cảm xúc sầu bi: "Ngôn Yến, là anh sai rồi. Đều là anh sai."
Đằng Tử Văn ngữ khí cũng là lần đầu tiên thấp kém như vậy, bộ dáng thật sự khẩn cầu tha thứ.
Ngôn Yến bị sợ hãi: "Đằng Tử Văn, anh ...... anh đừng như vậy."
Đằng Tử Văn đi phía trước một bước, vươn tay.
Động tác của hắn quá mức đột nhiên, Ngôn Yến tâm phiền ý loạn theo bản năng rụt sau một chút.
Tay Đằng Tử Văn muốn đụng vào Ngôn Yến ngừng giữa không trung, ngón tay giật giật, cuối cùng chậm rãi thu về.
Ngôn Yến nhìn chằm chằm bàn tay Đằng Tử Văn nửa mở ra.
Mặt trên có một vết sẹo ẩn ẩn thoáng hiện.
Đằng Tử Văn rũ đôi mắt nhìn mặt đất, phảng phất một quân chủ luôn luôn chiến thắng đột nhiên tao ngộ chiến bại, ảm đạm nói không nên lời.
"Ngôn Yến, em có phải thế nào cũng không thể thật sự tha thứ tôi hay không? Có phải thế nào, đều không thể lại lần nữa tiếp thu tôi hay không?"
"...... Đằng Tử Văn......" Ngôn Yến gian khổ mở miệng, hơn nửa ngày mới phun ra ba chữ.
Thời điểm giãy giụa đang muốn nói nữa, Đằng Tử Văn lại gật đầu, bàn tay súc bên người nắm chặt ngón tay: "Được, tôi hiểu được."
Ngôn Yến cũng không biết hắn rốt cuộc minh bạch cái gì.
Đằng Tử Văn liếc nhìn Ngôn Yến một cái, một cái liếc mắt kia bao hàm quá nhiều thứ, đủ loại cảm xúc biến ảo thành một mảnh quyết tâm.
"Nếu em thật sự muốn rời khỏi tôi, có thể. Chờ em dưỡng chân xong trước."
Đằng Tử Văn nói câu này thật sự chậm, tạm dừng vài lần, tựa hồ quyết định này với hắn mà nói, phi thường gian nan.
Cơ hội rời đi lúc trước mình làm bộ mất trí nhớ cũng không thể có được, cứ như vậy thình lình bày ra trước mặt Ngôn Yến.
Ngôn Yến đờ đẫn nhìn Đằng Tử Văn, nội tâm kỳ thật đã nhấc lên sóng gió động trời.
Đằng Tử Văn nói xong câu đó lúc, nửa rũ mắt, tựa hồ đang chờ đợi quyết định cuối cùng của Ngôn Yến.
Ngôn Yến quyết định cũng là tuyên án với hắn.
Ở một khắc biết Ngôn Yến mất tích kia, trong lòng hắn hiện lên nhiều suy đoán không tốt như vậy.
So với những hình ảnh đó, để Ngôn Yến rời đi tựa hồ cũng không làm người vô pháp tiếp nhận như vậy.
Đến lúc đó hắn phái người âm thầm chiếu cố, mình cũng có thể thường thường đi xem một chút.
Ngôn Yến quá mức khiếp sợ, hồi lâu không phản ứng Đằng Tử Văn.
Đằng Tử Văn lại nhìn ra, Ngôn Yến phảng phất thờ ơ đối với việc hắn nói.
Tay Đằng Tử Văn nắm niết càng thêm chặt, đốt ngón tay đều trở nên trắng.
Cuối cùng lúc Ngôn Yến đờ đẫn, Đằng Tử Văn chậm rãi xoay người, chậm rãi bước một hướng ngoài cửa phòng bếnh.
Đằng Tử Văn cho rằng Ngôn Yến trầm mặc là không tiếng động cự tuyệt.
Ngôn Yến nhìn bóng dáng Đằng Tử Văn.
Thân thể từ trước đến nay đĩnh bạt lúc này đây tựa hồ hơi hơi uốn lượn. Một đôi chân khỏe khoắn hữu lực hiện tại lại ra bước chân kéo dài phảng phất như lão nhân.
Đằng Tử Văn cứ như vậy đi, ảm đạm mà đi, tựa hồ vẫn luôn như sinh mệnh hắn.
Mũi Ngôn Yến đột nhiên chua một chút, nước mắt không khắc chế được trào ra hốc mắt.
Hắn vội vàng đứng dậy, té ngã lộn nhào trượt xuống giường, lảo đảo chạy phía trước.
Thời điểm cách Đằng Tử Văn còn có vài bước, Ngôn Yến dùng sức nhào vào trên lưng hắn, từ phía sau ôm lấy hắn.
Bước chân Đằng Tử Văn dừng lại, sửng sốt.
Tay Ngôn Yến chặt chẽ ôm lấy eo hắn, như không cảm giác được đau đớn.
Đằng Tử Văn quơ quơ, muốn quay người lại.
Ngôn Yến lại cho rằng Đằng Tử Văn vẫn muốn rời khỏi, càng thêm dùng sức ôm lấy hắn: "Đằng Tử Văn, đừng đi. Anh đừng đi."
Đằng Tử Văn hoàn toàn không thể chuyển được người, chỉ có thể vươn tay nắm lấy bàn tay Ngôn Yến đan xen bụng mình, năm ngón tay giao triền, gắt gao.
Nước mắt Ngôn Yến ướt vai hắn.
Đôi tay thời điểm giao nhau, Ngôn Yến lần đầu tiên chạm vào vết thương trên tay Đằng Tử Văn.
Ngôn Yến thanh âm nức nở nói: "Tôi không muốn rời đi, tôi thật sự chỉ là nghĩ đi hít thở không khí. Thật sự, tôi không có muốn rời đi......"
——
——
Hai người duy trì tư thế như vậy trong phòng bệnh ôm nhau hồi lâu.
Sau đó Đằng Tử Văn lôi kéo tay Ngôn Yến ngồi xuống giường bệnh.
Ngôn Yến trên lông mi còn treo nước mắt, trên mặt một mảnh hỗn độn.
Đằng Tử Văn lấy khăn tay ra, thật cẩn thận như đang che chở một kiện trân bảo đem nước mắt trên mặt Ngôn Yến lau khô, liền khóe mắt cũng tinh tế lu đến không còn lưu lại một tia dấu vết.
Ngôn Yến hai mắt đỏ bừng, không rên một tiếng tùy ý động tác Đằng Tử Văn.
Bàn tay nắm cái tay mang theo vết thương kia của Đằng Tử Văn, ngẫu nhiên vuốt ve một chút.
Một cái sẹo nhô lên như vậy, cũng không biết lúc trước bị thương sâu bao nhiêu, về sau có thể lưu lại sẹo hay không.
Nếu lưu lại sẹo nhất định xấu chết.
Nhớ tới bác sĩ hộ sĩ nói sự tình Đằng Tử Văn giúp hắn chắn vật bén nhọn, còn trực tiếp dùng tay bẻ kính vỡ vụn cửa sổ trước, Ngôn Yến cảm thấy Đằng Tử Văn thật sự là điên rồi.
Ngôn Yến muốn chê cười Đằng Tử Văn, vành mắt lại tự động phiếm hồng lần nữa.
Lời muốn chê cười Đằng Tử Văn, cũng ngạnh ở cổ họng.
Không khí ấm áp như vậy, vẫn luôn duy trì đến thời điểm, Khương quản gia chờ ở ngoài cửa lâu lắm không nghe thấy thanh âm trong phòng, rốt cuộc nhịn không được phá cửa vào.
Khương quản gia đột nhiên mở cửa, Ngôn Yến hoảng sợ, muốn đẩy Đằng Tử Văn ra, Đằng Tử Văn không chịu buông tay.
Ngôn Yến nghĩ đến mình hiện tại mắt nhất định rất sưng, may mà đầu đem vùi trong lòng ngực Đằng Tử Văn.
Khương quản gia ngượng ngùng thanh thanh giọng nói, hỏi: "Thiếu gia, Ngôn thiếu, hai người đói bụng sao?"
Chương 7: Không rời không bỏ
Edit: Ngộ
Đằng Tử Văn nghe vậy, dừng lại bước chân, đè đè cái trán: "Khương thúc, tôi biết."
Khương quản gia khom người đáp: "Là lão nô lo lắng."
Đằng Tử Văn lắc đầu: "Khương thúc, về sau nếu tôi có cái gì làm không tốt, chú nhất định phải nói cho tôi."
Khương quản gia nghe Đằng Tử Văn nói, sửng sốt một chút.
Hắn biết bằng tính cách của Đằng Tử Văn, muốn nói ra loại lời nói này tới có bao nhiêu khó khăn.
"Lão nô đã biết." Khương quản gia rũ mi liễm mục đáp.
Đằng Tử Văn thở ra một hơi, sau đó tiếp tục chuyển cước bộ đi hướng phòng bệnh Ngôn Yến.
Thời điểm đi đến trước cửa phòng bệnh, nhìn thấy Ngôn Yến ngồi trên giường.
Trong phòng không có những người khác.
Ngôn Yến thời điểm bị tìm được, tự mình cũng hoảng sợ.
Hắn không nghĩ tới, mình chỉ là đi ra ngoài trong chốc lát, liền nháo ra động tĩnh lớn như vậy.
Nghe được tiếng bước chân, Ngôn Yến ngẩng đầu, nhìn Đằng Tử Văn đi đến.
Khương quản gia phía sau hắn vốn dĩ cũng muốn đi theo vào phòng bệnh, nhưng Đằng Tử Văn lại nói với quản gia: "Khương thúc, chú ở bên ngoài chờ tôi."
Khương quản gia lo lắng liếc nhìn Ngôn Yến một cái, lui ra ngoài đóng cửa lại.
Ngôn Yến cho rằng Khương quản gia lo lắng mình phải chịu chỉ trích của Đằng Tử Văn, trên thực tế Khương quản gia là đang lo lắng tính tình của Ngôn Yến.
Sau khi cửa phòng bệnh đóng lại, trong phòng an tĩnh trong chốc lát.
Bàn tay Đằng Tử Văn di chuyển lên túi áo lấy thuốc, còn chưa móc ra lại thả về.
Thấy Ngôn Yến cúi đầu trầm mặc, Đằng Tử Văn mở miệng nói: "Yên tâm đi, anh không phải tới tính sổ với em. Ngôn Yến, chúng ta hảo hảo trò chuyện."
Ngôn Yến vốn dĩ đã làm tốt chuẩn bị Đằng Tử Văn nổi trận lôi đình, đột nhiên nghe được Đằng Tử Văn nói như vậy, kinh ngạc liếc Đằng Tử Văn một cái.
Đằng Tử Văn hỏi: "Anh có thể đến gần một chút sao?"
Ngôn Yến hoàn toàn không dự đoán được, hắn còn có thể từ trong miệng Đằng Tử Văn nghe được lời như vậy.
Chần chờ gật gật đầu, Ngôn Yến lên tiếng nói: "Tôi sai rồi."
Bộ dáng Đằng Tử Văn dễ nói chuyện như vậy, ngược lại làm trong lòng Ngôn Yến càng thêm bất an.
Ngôn Yến nghĩ mình nhận sai trước luôn là đúng.
Ai ngờ Đằng Tử Văn nghe xong, mày lại nhẹ nhàng nhíu một chút.
"Không, em không sai." Đằng Tử Văn nói, "Em không sai."
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Ngôn Yến, Đằng Tử Văn mở miệng hỏi Ngôn Yến: "Em thật sự muốn rời đi như vậy? Thậm chí không màng chân mình bị thương còn chưa tốt?"
Ngôn Yến trên đùi có vết thương cũ, lần tai nạn này dẫn tới vết thương cũ tái phát, thương càng thêm thương.
Đằng Tử Văn trong khoảng thời gian này vẫn luôn an bài người hảo hảo chiếu cố chân Ngôn Yến.
Đằng Tử Văn cho rằng Ngôn Yến là đã sớm có ý rời khỏi mình, thậm chí không màng đến chân mình.
Nếu không như thế nào sẽ vừa có chỗ trống, Ngôn Yến có thể nắm lấy cơ hội, rời đi rồi đâu.
Đằng Tử Văn suy đoán này làm nội tâm hắn thập phần dày vò.
Ngôn Yến ngây người một chút.
Hắn không đoán được Đằng Tử Văn là nghĩ như vậy.
Ngôn Yến lắp bắp mở miệng giải thích: "Không phải...... Tôi chỉ là đi ra ngoài hít thở không khí...... Tôi...... Không muốn rời đi. Tôi chỉ là đi ra ngoài hít thở không khí mà thôi, thật sự."
Đằng Tử Văn duỗi tay làm ra một thủ thế tạm dừng, đánh gãy Ngôn Yến.
Ngôn Yến giải thích trước mặt hắn thập phần tái nhợt.
Đằng Tử Văn cho rằng Ngôn Yến là sợ mình tức giận, lại làm ra chuyện gì, mới tìm lý do che giấu.
Trên mặt Đằng Tử Văn lần đầu tiên phảng phất một tầng cảm xúc sầu bi: "Ngôn Yến, là anh sai rồi. Đều là anh sai."
Đằng Tử Văn ngữ khí cũng là lần đầu tiên thấp kém như vậy, bộ dáng thật sự khẩn cầu tha thứ.
Ngôn Yến bị sợ hãi: "Đằng Tử Văn, anh ...... anh đừng như vậy."
Đằng Tử Văn đi phía trước một bước, vươn tay.
Động tác của hắn quá mức đột nhiên, Ngôn Yến tâm phiền ý loạn theo bản năng rụt sau một chút.
Tay Đằng Tử Văn muốn đụng vào Ngôn Yến ngừng giữa không trung, ngón tay giật giật, cuối cùng chậm rãi thu về.
Ngôn Yến nhìn chằm chằm bàn tay Đằng Tử Văn nửa mở ra.
Mặt trên có một vết sẹo ẩn ẩn thoáng hiện.
Đằng Tử Văn rũ đôi mắt nhìn mặt đất, phảng phất một quân chủ luôn luôn chiến thắng đột nhiên tao ngộ chiến bại, ảm đạm nói không nên lời.
"Ngôn Yến, em có phải thế nào cũng không thể thật sự tha thứ tôi hay không? Có phải thế nào, đều không thể lại lần nữa tiếp thu tôi hay không?"
"...... Đằng Tử Văn......" Ngôn Yến gian khổ mở miệng, hơn nửa ngày mới phun ra ba chữ.
Thời điểm giãy giụa đang muốn nói nữa, Đằng Tử Văn lại gật đầu, bàn tay súc bên người nắm chặt ngón tay: "Được, tôi hiểu được."
Ngôn Yến cũng không biết hắn rốt cuộc minh bạch cái gì.
Đằng Tử Văn liếc nhìn Ngôn Yến một cái, một cái liếc mắt kia bao hàm quá nhiều thứ, đủ loại cảm xúc biến ảo thành một mảnh quyết tâm.
"Nếu em thật sự muốn rời khỏi tôi, có thể. Chờ em dưỡng chân xong trước."
Đằng Tử Văn nói câu này thật sự chậm, tạm dừng vài lần, tựa hồ quyết định này với hắn mà nói, phi thường gian nan.
Cơ hội rời đi lúc trước mình làm bộ mất trí nhớ cũng không thể có được, cứ như vậy thình lình bày ra trước mặt Ngôn Yến.
Ngôn Yến đờ đẫn nhìn Đằng Tử Văn, nội tâm kỳ thật đã nhấc lên sóng gió động trời.
Đằng Tử Văn nói xong câu đó lúc, nửa rũ mắt, tựa hồ đang chờ đợi quyết định cuối cùng của Ngôn Yến.
Ngôn Yến quyết định cũng là tuyên án với hắn.
Ở một khắc biết Ngôn Yến mất tích kia, trong lòng hắn hiện lên nhiều suy đoán không tốt như vậy.
So với những hình ảnh đó, để Ngôn Yến rời đi tựa hồ cũng không làm người vô pháp tiếp nhận như vậy.
Đến lúc đó hắn phái người âm thầm chiếu cố, mình cũng có thể thường thường đi xem một chút.
Ngôn Yến quá mức khiếp sợ, hồi lâu không phản ứng Đằng Tử Văn.
Đằng Tử Văn lại nhìn ra, Ngôn Yến phảng phất thờ ơ đối với việc hắn nói.
Tay Đằng Tử Văn nắm niết càng thêm chặt, đốt ngón tay đều trở nên trắng.
Cuối cùng lúc Ngôn Yến đờ đẫn, Đằng Tử Văn chậm rãi xoay người, chậm rãi bước một hướng ngoài cửa phòng bếnh.
Đằng Tử Văn cho rằng Ngôn Yến trầm mặc là không tiếng động cự tuyệt.
Ngôn Yến nhìn bóng dáng Đằng Tử Văn.
Thân thể từ trước đến nay đĩnh bạt lúc này đây tựa hồ hơi hơi uốn lượn. Một đôi chân khỏe khoắn hữu lực hiện tại lại ra bước chân kéo dài phảng phất như lão nhân.
Đằng Tử Văn cứ như vậy đi, ảm đạm mà đi, tựa hồ vẫn luôn như sinh mệnh hắn.
Mũi Ngôn Yến đột nhiên chua một chút, nước mắt không khắc chế được trào ra hốc mắt.
Hắn vội vàng đứng dậy, té ngã lộn nhào trượt xuống giường, lảo đảo chạy phía trước.
Thời điểm cách Đằng Tử Văn còn có vài bước, Ngôn Yến dùng sức nhào vào trên lưng hắn, từ phía sau ôm lấy hắn.
Bước chân Đằng Tử Văn dừng lại, sửng sốt.
Tay Ngôn Yến chặt chẽ ôm lấy eo hắn, như không cảm giác được đau đớn.
Đằng Tử Văn quơ quơ, muốn quay người lại.
Ngôn Yến lại cho rằng Đằng Tử Văn vẫn muốn rời khỏi, càng thêm dùng sức ôm lấy hắn: "Đằng Tử Văn, đừng đi. Anh đừng đi."
Đằng Tử Văn hoàn toàn không thể chuyển được người, chỉ có thể vươn tay nắm lấy bàn tay Ngôn Yến đan xen bụng mình, năm ngón tay giao triền, gắt gao.
Nước mắt Ngôn Yến ướt vai hắn.
Đôi tay thời điểm giao nhau, Ngôn Yến lần đầu tiên chạm vào vết thương trên tay Đằng Tử Văn.
Ngôn Yến thanh âm nức nở nói: "Tôi không muốn rời đi, tôi thật sự chỉ là nghĩ đi hít thở không khí. Thật sự, tôi không có muốn rời đi......"
——
——
Hai người duy trì tư thế như vậy trong phòng bệnh ôm nhau hồi lâu.
Sau đó Đằng Tử Văn lôi kéo tay Ngôn Yến ngồi xuống giường bệnh.
Ngôn Yến trên lông mi còn treo nước mắt, trên mặt một mảnh hỗn độn.
Đằng Tử Văn lấy khăn tay ra, thật cẩn thận như đang che chở một kiện trân bảo đem nước mắt trên mặt Ngôn Yến lau khô, liền khóe mắt cũng tinh tế lu đến không còn lưu lại một tia dấu vết.
Ngôn Yến hai mắt đỏ bừng, không rên một tiếng tùy ý động tác Đằng Tử Văn.
Bàn tay nắm cái tay mang theo vết thương kia của Đằng Tử Văn, ngẫu nhiên vuốt ve một chút.
Một cái sẹo nhô lên như vậy, cũng không biết lúc trước bị thương sâu bao nhiêu, về sau có thể lưu lại sẹo hay không.
Nếu lưu lại sẹo nhất định xấu chết.
Nhớ tới bác sĩ hộ sĩ nói sự tình Đằng Tử Văn giúp hắn chắn vật bén nhọn, còn trực tiếp dùng tay bẻ kính vỡ vụn cửa sổ trước, Ngôn Yến cảm thấy Đằng Tử Văn thật sự là điên rồi.
Ngôn Yến muốn chê cười Đằng Tử Văn, vành mắt lại tự động phiếm hồng lần nữa.
Lời muốn chê cười Đằng Tử Văn, cũng ngạnh ở cổ họng.
Không khí ấm áp như vậy, vẫn luôn duy trì đến thời điểm, Khương quản gia chờ ở ngoài cửa lâu lắm không nghe thấy thanh âm trong phòng, rốt cuộc nhịn không được phá cửa vào.
Khương quản gia đột nhiên mở cửa, Ngôn Yến hoảng sợ, muốn đẩy Đằng Tử Văn ra, Đằng Tử Văn không chịu buông tay.
Ngôn Yến nghĩ đến mình hiện tại mắt nhất định rất sưng, may mà đầu đem vùi trong lòng ngực Đằng Tử Văn.
Khương quản gia ngượng ngùng thanh thanh giọng nói, hỏi: "Thiếu gia, Ngôn thiếu, hai người đói bụng sao?"
Chương 8: Uốn gối cong lưng
Edit: Ngộ
Khương quản gia hỏi xong, tựa hồ cũng nhận thấy vấn đề mình hỏi quá ngu xuẩn.
Khương quản gia thanh khụ một tiếng, giải thích nói: "Đã đến giờ ăn tối."
Đằng Tử Văn trấn an tính vỗ vỗ vai Ngôn Yến, ngẩng đầu mặt nghiêm túc: "Khương thúc, chú không có việc khác cần hoàn thành sao?"
"Không...... Như thế nào không có!" Khương quản gia cũng nỗ lực bày ra bộ dáng nghiêm trang, "Lão nô lập tức liền đi thu thập hành lý của thiếu gia cùng Ngôn thiếu."
Khương quản gia thời điểm rời khỏi phòng còn tự mình lẩm bẩm: "Còn phải gọi điện thoại nói cho mẹ Ngô, để bà chuẩn bị cơm chiều."
Ngôn Yến khóe mắt nhìn thấy Khương quản gia rời đi, thở phào nhẹ nhõm, đẩy đẩy Đằng Tử Văn ý bảo Đằng Tử Văn có thể buông mình ra.
Đằng Tử Văn buông Ngôn Yến ra, đôi tay cố định đầu Ngôn Yến, cúi người xuống hôn hắn.
"Thiếu gia cùng Ngôn thiếu, hai người buổi tối muốn ăn cái......"
Khương quản gia ngượng ngùng ngừng thanh âm, trong lòng một bên nhắc mãi phi lễ chớ coi, một bên lại lui ra.
Hắn lần này đi quá mức nhanh chóng, chờ Ngôn Yến phản ứng lại, cửa đã không còn bóng dáng Khương quản gia.
Ngôn Yến trầm mặc một chút, trừng mắt nhìn Đằng Tử Văn một cái, đẩy hắn ra, muộn thanh nói: "Đều tại anh."
Đằng Tử Văn nhận tài, buông tay, sau đó điều chỉnh dáng ngồi, từ sau lưng ôm lấy Ngôn Yến.
Ngôn Yến dựa vào trong lòng Đằng Tử Văn.
Hai người ai cũng không nói gì, lúc này không có tiếng động.
Chờ Khương quản gia sau khi đem hành lý hai người đều thu thập tốt, hơn nữa tới hội báo, Đằng Tử Văn ôn nhu nói với Ngôn Yến: "Chúng ta về nhà."
Ngôn Yến nghe Đằng Tử Văn nói, hung hăng hít hít cái mũi, đôi mắt lại mau đỏ một vòng.
Từ sau khi cha mẹ hắn qua đời, hắn đã thật lâu không có nhà.
Đã từng hắn cho rằng nhà cô cũng có thể trở thành nhà hắn, nhưng sự thật chứng minh, nhà cô là nhà cô, hắn vẫn là một người.
Hiện tại rốt cuộc lại có người nguyện ý cho hắn một cái nhà.
Ngôn Yến tuy rằng đã có thể chậm rãi đi đường, Đằng Tử Văn lại như cũ cho người đẩy xe lăn lại đây.
Chân Ngôn Yến vẫn là cần chậm rãi dưỡng, đi đường gì đó, không vội.
Sau khi tới bãi đỗ xe, Đằng Tử Văn đỡ Ngôn Yến lên xe.
Thời điểm đang muốn đi theo lên xe, nghe thấy có người kêu hắn.
Hắn quay đầu lại xem, phát hiện người kêu hắn thế nhưng là Ôn Triết đã rất nhiều ngày không gặp qua.
Ngôn Yến nhìn thấy Ôn Triết, biểu tình trên mặt như thế nào cũng vô pháp duy trì vui sướng.
Ôn Triết không phải tới một mình, bên người hắn còn chị hắn đi theo, Ôn Nhã.
Sắc mặt Ôn Nhã không thế nào đẹp.
Em trai nhất định phải tới gặp Đằng Tử Văn một lần cuối cùng, mới bằng lòng cùng mình đi làm cô rất bực bội.
Ôn Nhã cảm thấy Đằng Tử Văn này chính là tai họa.
Nhưng bất đắc dĩ là, cô đối với tai họa này không có bất luận biện pháp gì.
Đằng Tử Văn thân thể đứng thẳng, xoay người, hỏi: "Ôn Triết, cậu có chuyện gì sao?"
"Tử Văn, không có chuyên, em không thể tới tìm anh sao?" Ôn Triết hỏi, "Anh...... Hiện tại có thời gian sao? Có thể nghe em nói nói mấy câu sao?"
Tay Đằng Tử Văn nắm Ngôn Yến, cảm giác tay Ngôn Yến khẩn một chút, nhẹ nhàng nhéo nhéo tay Ngôn Yến, nói với Ôn Triết: "Ôn Triết, cậu còn có lời nói gì, nói thẳng tại đây đi. Chúng tôi còn vội về nhà."
Ngôn Yến nghe Đằng Tử Văn nói, trong lòng ấm áp, bất an xao động đều bị xua tan.
Trái ngược với Ngôn Yến sắc mặt hòa hoãn, trên mặt Ôn Triết lại là một mảnh buồn bã: "Đằng Tử Văn, em là tới cùng hai người cáo biệt."
Ôn Triết nói xong, chờ Đằng Tử Văn hỏi hắn vì cái gì cáo biệt.
Nhưng đợi thật lâu, Đằng Tử Văn cũng không hỏi tới.
Ôn Nhã xem không được, đi tới đứng bên cạnh em mình, mở miệng nói: "Tiểu Triết, chúng ta nên trở về khách sạn. Buổi chiều mai còn phải lên phi cơ."
Ôn Triết vẫn thẳng tắp nhìn Đằng Tử Văn, thấy Đằng Tử Văn vẫn thờ ơ như cũ, cười trừ một cái, thay đổi xưng hô với Đằng Tử Văn: "Đằng đổng, Ngôn tiên sinh, tôi phải về nước, cho nên tới cùng hai người nói tiếng hẹn gặp lại."
Đằng Tử Văn gật đầu nói: "Trên đường cẩn thận."
Ngôn Yến một chút đều không muốn cùng Ôn Triết "Hẹn gặp lại", sau đi theo Đằng Tử Văn bỏ thêm bốn chữ: "Đi đường cẩn thận."
Ôn Nhã nghe ra lời trong lời ngoài của đôi cẩu nam nam này đối với em cô đều không thích, kéo Ôn Triết còn không chịu đi một phen, nói: "Đằng đổng, tôi mang tiểu Triết về trước. Tiểu Triết, chúng ta đi."
Ôn Nhã lôi kéo Ôn Triết rời đi.
Đằng Tử Văn ngồi trên xe.
Ngôn Yến nghiêng đầu nhìn chằm chằm Đằng Tử Văn một hồi, đột nhiên mở miệng nói: "Anh không hối hận?"
"Hối hận cái gì?" Đằng Tử Văn hỏi hắn.
Ngôn Yến trầm mặc.
Hắn một chút cũng không muốn Đằng Tử Văn hối hận.
Đằng Tử Văn nắm lấy tay Ngôn Yến, năm ngón tay giao triền: "Anh cùng Ôn Triết đã sớm không có khả năng. Thứ hắn không thể vứt bỏ quá nhiều. Tôi cũng có người thích khác."
Đằng Tử Văn sẽ không nói cho Ngôn Yến, hắn ngầm xem qua Ôn Triết rất nhiều lần, gần nhất là một lần năm trước, trong lễ đính hôn của Ôn Triết, hắn bị bao phủ trong giàn khách mời, xa xa liếc nhìn Ôn Triết một cái.
Sau khi trở về, người chiếu cố thất thố của hắn, là Ngôn Yến.
Đến nỗi Ôn Triết vì cái gì đột nhiên trở về muốn vãn hồi đoạn cảm tình này, Đằng Tử Văn thật sự nghĩ không rõ, cũng không có tâm tư suy nghĩ.
"Em không hỏi anh người kia là ai sao?" Đằng Tử Văn ngón tay vuốt ve lòng bàn tay Ngôn Yến.
Ngôn Yến thân thể rùng mình một trận, biết Đằng Tử Văn là muốn trêu chọc mình, cắn răng không chịu mở miệng.
Đằng Tử Văn nhìn thấy bộ dáng Ngôn Yến, khẽ thở dài một tiếng, bàn tay to gắt gao bao bọc tay thiếu niên: "Ngôn Yến, đại khái em chưa từng nghe anh nghiêm túc nói với em ba chữ này đi?"
Ngôn Yến cả người run lên. Trong lòng tức khắc khẩn trương.
Đằng Tử Văn gằn từng chữ một nói: "Ngôn Yến, anh yêu em."
Khương quản gia đang làm tài xế cả người run lên, cảm thấy da gà mình nổi rất mau rơi xuống.
Thiếu gia không phải EQ luôn không đủ sao, thì ra cũng có thể làm ra bộ dáng thâm tình như vậy a.
Tuy rằng thực buồn nôn, nhưng không thể không nói, biện pháp này thật sự là cao. Hắn nghe được cũng bị cảm động sau đó quên đề tài về Triết thiếu gia lúc trước.
Khương quản gia đang ở trong lòng chửi thầm, đột nhiên nhìn kính chiếu hậu thấy Đằng Tử Văn cảnh cáo nhìn mình một cái.
Khương quản gia vội vàng thu hồi ánh mắt, ngồi nghiêm chỉnh, đem tấm ngăn kéo lên.
Kỳ thật lão nhân gia hắn thật sự rất tò mò, thiếu gia rốt cuộc là không thầy dạy cũng hiểu hay là cố ý tìm người khác học tập a.
——
——
Lại lần nữa đặt chân Thịnh Nguyên, Ngôn Yến là bị Đằng Tử Văn ôm vào.
Nghĩ đến dọc theo đường đi đụng tới người hầu bộ dáng muốn nhìn lại không dám nhìn, Ngôn Yến trong lòng thập phần xấu hổ buồn bực.
Đằng Tử Văn ôm Ngôn Yến đặt tới ghế bên bàn ăn.
Nhà ăn đã lâu không có chủ nhân thăm được quét tước sạch sẽ không dính bụi trần, trên bàn cơm bình hoa còn cắm mấy nụ hoa hồng dính bọt nước.
Dưới ánh đèn cam vàng, Khương quản gia chỉ huy người hầu đem đồ ăn lên.
Ngôn Yến nhìn một màn giống như đã từng quen biết, ngăn không được mà lộ ra ý cười.
Bữa tối màu sắc rực rỡ thực phong phú, bày tràn đầy một bàn.
Đây là nữ đầu bếp mẹ Ngô sau khi biết được hai chủ nhân cùng nhau trở về, cao hứng đại triển thành quả tay nghề.
Hơn nữa thức ăn trên cơ bản đều suy xét vấn đề Ngôn Yến là bệnh nhân, đồ quá mức cay độc kích thích đều không xuất hiện.
Ngôn Yến đến cuối cùng, thiếu chút nữa ăn no căng.
Cơm chiều qua đi, Đằng Tử Văn đẩy Ngôn Yến đến hoa viên tản bộ.
Buổi tối có chút lạnh, cho nên Đằng Tử Văn lấy thảm che đùi Ngôn Yến lại.
Tản xong bước trở về, Ngôn Yến phát hiện bác sĩ vật lý trị liệu lúc trước ở bệnh viện giúp hắn trị liệu chân đã tới.
Nhìn thấy đối phương, Đằng Tử Văn một chút cũng không kinh ngạc, chỉ cong lưng ôm Ngôn Yến ngồi xuống sô pha, tiếp theo liền nói: "Có thể bắt đầu rồi."
Bác sĩ vật lý trị liệu nửa ngồi xổm xuống, vén ống quần Ngôn Yến lên.
Ngôn Yến lúc này mới nhớ tới hôm nay lại đến lúc hắn làm vật lý trị liệu mát xa.
Ngôn Yến quay đầu nhìn Đằng Tử Văn, Đằng Tử Văn đang vén tay áo.
Nhận thấy ánh mắt Ngôn Yến, Đằng Tử Văn mỉm cười một chút.
Ngôn Yến biết bác sĩ vật lý trị liệu hẳn là Đằng Tử Văn gọi tới, trong lòng cảm động một trận.
Bất quá kế tiếp, một màn làm hắn khiếp sợ đã xảy ra.
Ngôn Yến nhìn thấy, Đằng Tử Văn đã vén xong tay áo cũng ngồi xổm xuống theo, duỗi tay vén một ống quần khác của Ngôn Yến lên, học thủ pháp của bác sĩ vật lý trị liệu, ấn một chút một chút trên đùi Ngôn Yến.
Một khắc kia, tình cảm trong lòng Ngôn Yến, đã không phải hai chữ cảm động có thể khái quát.
"Đằng Tử Văn, anh không cần cái dạng này." Ngôn Yến phục hồi tinh thần lại, lắp bắp mở miệng, thanh âm gấp đến độ thực, "Anh đứng lên trước a."
Nam nhân mang theo một thân quý khí, lại uốn gối cong lưng mát xa cho chân hắn. Ngôn Yến bị dọa tới rồi.
Ở trong mắt hắn, loại chuyện này không nên là Đằng Tử Văn tới làm.
"Ngoan." Đằng Tử Văn nhéo nhéo chân Ngôn Yến, "Có cái gì muộn một chút lại nói."
"Nhưng là......" Ngôn Yến quay đầu liếc nhìn bác sĩ vật lý trị liệu một cái.
Bác sĩ vật lý trị liệu cụp mi rũ mắt, chuyên chú với công tác trên tay mình.
Khương quản gia cũng bưng nước trà xuất hiện.
Hắn hướng Ngôn Yến trong tay cầm một ly sữa bò nóng: "Ngôn thiếu, không cần gấp. Chúng ta làm xong vật lý trị liệu trước."
Trên mặt Khương quản gia cùng bác sĩ vật lý trị liệu đều không vì hành động của Đằng Tử Văn mà xuất hiện biểu tình khiếp sợ.
So với mọi người, Ngôn Yến ngược lại là người không trấn định nhất.
Chương 9: Dần dần khôi phục
Edit: Ngộ
Ngôn Yến dày vò làm xong vật lý trị liệu.
Bác sĩ vật lý trị liệu sau khi kết thúc công việc liền đứng dậy cùng gia chủ cáo từ.
Quản gia theo hắn đi ra ngoài.
Đằng Tử Văn ngồi xuống bên người Ngôn Yến, duỗi tay ôm hắn: "Hôm nay anh học thế nào?"
Đằng Tử Văn hỏi chính là thủ pháp mát xa của mình.
Ngôn Yến gật gật đầu, duỗi tay nắm tay Đằng Tử Văn: "Đằng Tử Văn, em ......"
Ngôn Yến tất cả nỗi lòng nảy lên trong lòng, trong khoảng thời gian ngắn nói không ra lời.
Đằng Tử Văn kiên nhẫn chờ: "Ân?"
Ngôn Yến nắm chặt tay Đằng Tử Văn, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại mở.
"Đằng Tử Văn, em yêu anh."
"...... Ngôn Yến." Đằng Tử Văn từ trong miệng Ngôn Yến nghe được lời hắn vẫn luôn chờ đợi có thể lại lần nữa nghe, tâm tình kích động khó có thể nói nên lời.
Đằng Tử Văn bình phục cảm xúc, cúi đầu, nhìn Ngôn Yến hỏi: "Anh có thể hôn em sao?"
Ngôn Yến khóe miệng nhếch lên, đầu tiên hướng người gần Đằng Tử Văn.
Đằng Tử Văn lập tức đoạt lại quyền chủ động, đè Ngôn Yến trên sô pha.
Lúc Khương quản gia trở về, trộm hướng cái đầu vào phòng dò xét, sau đó liền rụt về, chuẩn bị trở về phòng.
Một đêm triền miên.
Nhưng Đằng Tử Văn vẫn luôn rất cẩn thận chú ý không động vào vết thương trên chân Ngôn Yến.
Đằng Tử Văn ở nhà bồi Ngôn Yến vài ngày.
Ngôn Yến cuối cùng nhịn không được hỏi công việc của hắn làm sao bây giờ.
Đằng Tử Văn cười trả lời, nếu Âu Thịnh rời hắn mấy ngày là có thể ngã xuống, kia hắn chủ tịch này làm cũng quá thất bại.
Ngôn Yến nghe xong thập phần nghẹn lời.
Lại qua hai ngày, Đằng Tử Văn vẫn buông công tác, mỗi ngày chỉ ở nhà bồi hắn.
Ngôn Yến cơ hồ cũng phải cho rằng Đằng Tử Văn là mượn cơ hội lười biếng.
Sáng sớm hôm nay, Ngôn Yến rốt cuộc nhịn không được đẩy Đằng Tử Văn đi làm.
"Em ở nhà một mình thật sự không thành vấn đề?" Đằng Tử Văn cúi người xuống, để sát vào bên tai Ngôn Yến hỏi.
Ngôn Yến cổ rụt rụt, lại đẩy hắn một phen: "Không thành vấn đề. Còn có Khương thúc. Anh đi làm đi."
Đằng Tử Văn nghe Ngôn Yến trả lời, vẻ mặt tiếc hận.
Ngôn Yến tựa hồ có thể nhận thấy trong cửa xe, tài xế đang cười bọn họ.
Ngôn Yến bảo Đằng Tử Văn mau đi làm, sớm một chút trở về.
Đằng Tử Văn chụp mu bàn tay Ngôn Yến, bảo quản gia chiếu cố Ngôn Yến, xoay người rời đi.
Ngôn Yến nhìn xe Đằng Tử Văn đến rốt cuộc không nhìn thấy, mới vịn Khương quản gia, mình trở về trong phòng.
Tuy rằng thời điểm hai người nị oai tại cùng nhau thực ngọt ngào, nhưng hắn cũng không thể vẫn luôn không có việc gì bá chiếm Đằng Tử Văn.
Ngôn Yến vài lần nghe được Đằng Tử Văn cõng hắn trò chuyện cùng Thích Vũ, nói còn đều là một ít việc công.
Huống hồ, Đằng Tử Văn mỗi ngày ở bên cạnh mình, thật sự quá mắc cỡ.
Ngôn Yến dám khẳng định, trong lòng quản gia cùng người hầu cũng không biết cười qua bao nhiêu lần.
Giữa trưa Ngôn Yến một mình ăn cơm trưa, sau khi ăn xong Đằng Tử Văn gọi điện thoại tới, hai người hàn huyên một hồi.
Lúc sau, Ngôn Yến ngủ trưa một hồi, sau đó Khương quản gia phương báo hắn Bạch Cố cùng Triệu Hoa tới.
Ba người vui sướng nói chuyện trời đất.
Trong lúc đó Ngôn Yến vài lần muốn hỏi bọn họ sự tình có quan hệ với bộ điện ảnh kia của Trần Bảo Minh, sau lại vẫn không nhắc tới.
Chạng vạng, Ngôn Yến giữ Bạch Cố cùng Triệu Hoa ăn cơm chiều.
Triệu Hoa đầu tiên đáp ứng, Bạch Cố nhẹ nhíu hạ mày, cũng đi theo đáp ứng.
Vì thế thời điểm Đằng Tử Văn tan tầm trở về, liền thấy hai người rảnh rỗi.
Đằng Tử Văn trong lòng không vui, trên mặt lại không hiển lộ nửa phần.
Giống như hòa ái chào hỏi cùng Triệu Hoa còn có Bạch Cố đánh xong, Đằng Tử Văn nghĩ thầm, lần sau vẫn là nên để Khương quản gia hỗ trợ cản người.
Trên bàn cơm, Đằng Tử Văn vẫn luôn sắm vai một chủ nhân tốt.
Triệu Hoa lại không cảm kích, tuy rằng cười, luôn có chút ý vị ngoài cười nhưng trong không cười.
Hắn không để ý tới Đằng Tử Văn, ngược lại liên tiếp tìm Ngôn Yến nói chuyện.
Đằng Tử Văn thấy lực chú ý của Ngôn Yến đều bị Triệu Hoa dẫn đi, trong lòng càng thêm cảm thấy Triệu Hoa vướng bận.
Bữa tối sau khi chấm dứt, Triệu Hoa cùng Bạch Cố bị từng xe đón đi rồi.
Ngôn Yến đưa bọn họ rời đi, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Đằng Tử Văn thối một khuôn mặt.
"Làm sao vậy?" Ngôn Yến hỏi Đằng Tử Văn.
Đằng Tử Văn lại không thể nói mình không muốn nhìn thấy Triệu Hoa, lắc lắc đầu, sau đó nói sang chuyện khác: "Hôm nay ở nhà làm cái gì?"
"Đọc sách, còn ở phòng chiếu xem bộ điện ảnh."
"Điện ảnh gì?" Đằng Tử Văn hỏi.
Ngôn Yến cười nhìn hắn: "Anh nhất định không xem."
"Anh không xem, cũng không nhất định đại biểu anh không biết."
Ngôn Yến cười mà không nói.
"Như thế nào, không tin anh?" Đằng Tử Văn kéo Ngôn Yến, để Ngôn Yến ngồi trên đùi mình, "Em không nói như thế nào biết anh không biết đâu?"
"Phốc" nghe Đằng Tử Văn nói xong, Ngôn Yến đột nhiên liền cười ra tiếng.
Đằng Tử Văn vẻ mặt mạc danh.
Ngôn Yến hết sức vui mừng nói cho hắn: "Em hôm nay xem《 Đại Thoại Tây Du 》."
《 Đại Thoại Tây Du 》? Hắn thật đúng là không xem qua.
Đằng Tử Văn trầm mặc một chút.
Ngôn Yến cười: "Anh không xem qua đi!"
Thấy thế nào, Đằng Tử Văn cũng không giống người sẽ xem loại phim này.
Đằng Tử Văn ho nhẹ một tiếng, nói: "Là chưa xem qua. Bất quá nghe qua. Anh lần sau cùng em xem."
"Được." Ngôn Yến nhẹ giọng đồng ý.
——
——
Bệnh viện hoàn cảnh dù tốt, so ra lại kém trong nhà có thể làm người cảm thấy an tâm.
Vết thương trên chân Ngôn Yến đang khôi phục tốt đẹp.
Đằng Tử Văn hiện tại đã cho phép Ngôn Yến ngẫu nhiên chạy chậm vài bước.
Bác sĩ vật lý trị liệu Đằng Tử Văn mời cho Ngôn Yến cũng đã lâu không có tới. Ngôn Yến hết thảy vật lý trị liệu mát xa đều là Đằng Tử Văn làm.
Đảo mắt lại đến thời điểm sinh nhật Ngôn Yến.
Đằng Tử Văn lần này nhưng không để Thích Vũ hỗ trợ nghĩ chủ ý, mà là tự mình cùng Ngôn Yến thương lượng sinh nhật này muốn như thế nào.
Ngôn Yến hy vọng sinh nhật có thể đơn giản một ít, bạn tốt đều có liền tốt.
Đằng Tử Văn gật gật đầu, trong lòng đã có kế hoạch.
Vì thế Ngôn Yến liền nhìn thấy, Đằng Tử Văn từ trước sinh nhật hắn nửa tháng bắt đầu trộm mân mê cái gì.
Hỏi Đằng Tử Văn vài lần, Đằng Tử Văn đều nói muốn giữ cảm giác thần bí, đến lúc đó cho Ngôn Yến một kinh hỉ, làm trong lòng Ngôn Yến càng như bị gãi.
Ngôn Yến quay đầu lại đi hỏi Khương quản gia, Khương quản gia vẻ mặt nghiêm túc, thiếu gia phân phó, không cho lộ ra.
Ngôn Yến bất đắc dĩ, chỉ có thể áp xuống tò mò trong lòng.
Tới hai ngày gần sinh nhật kia, Ngôn Yến cũng lục tục thu được không ít chúc phúc.
Có nghệ sĩ cùng công ty, cũng có đoàn phim lúc trước diễn qua.
Gần đây Hạ Văn Chương lại đem La Hâm tống cổ đến chiếu cố Ngôn Yến.
La Hâm xuống tay bắt đầu gia tăng cho Ngôn Yến hấp thụ ánh sáng.
Đối với lúc trước tai nạn, ngay từ đầu tuy rằng có chút đưa tin bất lợi với Ngôn Yến, sau lại dưới nỗ lực của đoàn đội xã giao của Hoa Thịnh cùng Âu Thịnh, cũng mai danh ẩn tích.
Bên ngoài phần lớn người chỉ biết Ngôn Yến là ra tai nạn cần tu dưỡng một đoạn thời gian.
Kỳ thật thời điểm Ngôn Yến dưỡng bệnh, hắn cũng không rời đi màn huỳnh quang.
Ngôn Yến diễn qua hai bộ phim truyền hình trên TV có phát lại, lúc trước đảm nhiệm người phát ngôn một sản phẩm, gần đây cũng đang giữa nhiệt.
La Hâm vốn định cấp cho Ngôn Yến nhận một ít thông cáo đơn giản, nhưng Đằng Tử Văn thông qua Thích Vũ hướng hắn tỏ vẻ, thông cáo trước không cần phải gấp gáp, chờ thân thể Ngôn Yến dưỡng tốt một chút lại nói.
La Hâm nghe xong, trong lòng trợn trắng mắt.
Hắn trong khoảng thời gian này tới thấy Ngôn Yến, Ngôn Yến không phải sắc mặt hồng nhuận có ánh sáng, khí sắc so với hắn còn tốt hơn.
Thích Vũ lại bảo La Hâm, đem thông cáo có giá trị đều sửa sang lại một chút, lại trưng cầu ý kiến Ngôn Yến, đem danh sách thông cáo xác định hội báo Hạ Văn Chương, Hạ Văn Chương sẽ chậm rãi an bài.
La Hâm đáp ứng.
Nghĩ đến lúc trước bộ kia của Trần Bảo Minh nghi thức khởi động máy đã tổ chức, lại chậm chạp không bắt đầu quay, La Hâm cảm thấy mình là lo sợ không đâu.
Ngôn Yến đích xác không cần phải gấp gáp lên thông cáo.
Tin tưởng có tòa đại Phật Đằng Tử Văn này ở, Ngôn Yến muốn lên cái thông cáo gì, cơ bản đều có thể bắt lấy.
La Hâm một bên cảm thán đại lão bản đối Ngôn Yến càng thêm coi trọng, một bên ở trong lòng cũng vì Ngôn Yến cao hứng.
Tới trước sinh nhật Ngôn Yến một ngày, buổi sáng, Khương quản gia liền bắt đầu chỉ huy người hầu quét tước vệ sinh.
Đằng Tử Văn đi công ty, Ngôn Yến ngồi ở trước cửa sổ sát đất phòng khách đọc sách.
Quản gia lại đây mời Ngôn Yến đi thư phòng ngồi trước một hồi.
Ngôn Yến kỳ quái: "Khương thúc, nhà ở không phải hôm trước mới tổng vệ sinh sao?"
Hơn nữa biệt thự cơ bản là mỗi ngày đều có người quét tước, không có nơi nào không sạch sẽ, như thế nào lại muốn tổng vệ sinh.
Khương quản gia mỉm cười trả lời: "Ngôn thiếu, buổi tối có khách tới."
Có khách? Không nghe Đằng Tử Văn nói lên a.
Ngôn Yến hỏi Khương quản gia: "Khách nhân gì?" Còn cần bọn họ trịnh trọng quét tước vệ sinh trước như vậy.
Khương quản gia tựa hồ cảm nhận được suy nghĩ trong lòng Ngôn Yến, nghĩ thầm, đây đều là vì Ngôn thiếu ngài a, ngoài miệng trả lời: "Tới buổi tối, Ngôn thiếu sẽ biết."
"Khương thúc, ngài lại úp úp mở mở." Ngôn Yến vô ngữ.
Khương quản gia cười tủm tỉm: "Ngôn thiếu, thỉnh lên lầu trước đi."
————
Đại Thoại Tây Du cũng đã phát lại, oa còn chưa tìm được người có thể cùng xem, tâm tắc
Chương 10: Khách quý là ai
Edit: Ngộ
Ngôn Yến bất đắc dĩ đứng lên.
Hắn cũng muốn nhìn một chút khách nhân buổi tối là khách quý thế nào, có thể làm Khương quản gia trịnh trọng chống đỡ như vậy.
Thời điểm Ngôn Yến chuẩn bị lên lầu, có hai người hầu nâng một bức họa vào.
Người hầu cùng Ngôn Yến chào qua, liền hỏi Khương quản gia muốn đem bức họa này treo nơi nào.
Trong phòng khách treo mấy bức họa, đám người hầu không biết thay cái nào cho tốt.
Ngôn Yến nghe vậy, hướng mày nhìn thoáng qua, sửng sốt.
Này không phải bức họa lần trước hắn chụp được ở hội đấu giá sao.
Như thế nào ở thời điểm hắn không biết, bị thay đổi?
Hơn nữa nghe ý tứ của quản gia, còn tính toán đem này bức họa treo đến trên tường đi?
Phải biết rằng, hiện tại mấy bức họa trên tường, không phải danh gia danh tác thì là đồ cổ, xem cấp bậc cái nào cũng so với hắn mua này cao hơn vài bậc.
Ngôn Yến trong lòng liên tiếp nghi vấn còn không hỏi ra, Khương quản gia đã xoay người đi chỉ huy người hầu đem bức rõ ràng nhất trên tường kia tháo xuống, thay một bức Ngôn Yến mua tới này.
Thấy bộ dáng Khương quản gia cùng người hầu bận rộn, Ngôn Yến cuối cùng quyết định không làm phiền, xoay người đi lên lầu.
Hắn cảm thấy loại chuyện này có lẽ là Đằng Tử Văn an bài.
Đằng Tử Văn đại khái cũng đột nhiên thích bức họa này?
Ngôn Yến một bên cười lắc đầu, một bên hướng trên lầu đi.
Chân hắn đã cơ bản dưỡng tốt, hôm nay lại là một ngày thời tiết sáng sủa, đi lại cũng không chịu bất luận ảnh hưởng gì.
Buổi chiều, Đằng Tử Văn trở về rất sớm.
Lúc hắn trở về, Ngôn Yến đang ngủ ở sô pha thư phòng, trên tay còn cầm một quyển sách.
Đằng Tử Văn thấy thế, lộ ra tươi cười, tiến lên ôn nhu đem người hôn tỉnh.
Ngôn Yến trong lúc ngủ mơ bị quấy rầy, chậm rãi mở mắt nhập nhèm buồn ngủ, tựa hồ còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, lại chớp đôi mắt vài cái, mới nói với Đằng Tử Văn: "Anh đã trở lại."
Đằng Tử Văn đem Ngôn Yến kéo tới: "Mau đi đổi một bộ quần áo."
Quần áo trên người Ngôn Yến có vài chỗ đã có một ít nếp uốn.
Ngôn Yến nghe vậy, vẻ mặt nghi hoặc.
Đằng Tử Văn cười nói: "Em đã quên chúng ta buổi tối chiêu đãi khách quý sao?"
Ngôn Yến nghe xong, nhớ tới đích xác có một chuyện như vậy, nhưng cũng không có động tác: "Anh lại không có nói cùng em. Vẫn là Khương thúc nói cho em."
Đằng Tử Văn nói: "Ai bảo có người thời điểm anh ra cửa, còn ngủ nướng."
"...... Này còn trách ai?" Ngôn Yến nghẹn lời một lúc, trừng mắt nhìn Đằng Tử Văn một cái.
Đằng Tử Văn vỗ vỗ mu bàn tay Ngôn Yến: "Em còn không đứng dậy, là chờ anh ôm em đi thay quần áo sao?"
Ngôn Yến trực tiếp nhảy dựng lên, hừ một tiếng, đi đến hướng cửa.
Hiện tại hắn không bệnh không đau, lại để Đằng Tử Văn ôm tới ôm đi, người khác không cười, hắn cũng phải cười chính mình.
Đằng Tử Văn vội vàng đứng lên đuổi kịp.
Hắn mới sẽ không nghe Ngôn Yến nói, hắn gần đây dưỡng đến béo chút, mình bế lên cũng bắt đầu cảm thấy có chút cố hết sức.
Ngôn Yến đi vào phòng ngủ, thời điểm đang muốn xoay người đóng cửa lại, Đằng Tử Văn cũng đi theo vào phòng.
Một bên hướng trong đi, Đằng Tử Văn còn vừa nói: "Anh tới giúp em chọn quần áo."
Ngôn Yến nghĩ nghĩ, ánh mắt của Đằng Tử Văn xác thật so với hắn tốt hơn rất nhiều.
Đằng Tử Văn mở tủ quần áo, nhìn một hồi lâu, lấy ra một bộ chính trang hưu nhàn phong tới.
Ngôn Yến tuổi nhỏ, chính trang như hắn có vẻ quá già.
Đằng Tử Văn mở ra đặt trên giường, nói với Ngôn Yến: "Liền mặc cái này đi."
Ngôn Yến đối Đằng Tử Văn lựa chọn đương nhiên không có dị nghị, lập tức liền thay quần áo.
Nhưng mới cởi mấy nút thắt quần áo, liền phát hiện Đằng Tử Văn ánh mắt sáng quắc mà nhìn mình.
Động tác trên tay Ngôn Yến dừng một chút, nói: "Em muốn thay quần áo."
Đằng Tử Văn nhất phái bình yên tự đắc, chỉ kém trên tay bưng cái cốc có chân dài, nhẹ nhàng lắc lư.
Đằng Tử Văn nói với Ngôn Yến: "Em đổi đi."
Ngôn Yến xấu hổ buồn bực: "Anh không đi ra ngoài trước?"
"Em có chỗ nào anh chưa thấy qua?" Đằng Tử Văn hài hước nói.
Ngôn Yến phát hiện Đằng Tử Văn càng ngày càng thích ở ngoài miệng chiếm tiện nghi hắn, cố tình lời Đằng Tử Văn nói lại là thật.
Đằng Tử Văn thời điểm Ngôn Yến cúi đầu rối rắm, tiến lên hai bước, đôi tay đáp lên bả vai Ngôn Yến: "Không bằng, anh giúp em đổi. Ân?"
Ngữ điệu cuối cùng hơi hơi giơ lên, mang theo ý vị khiêu khích không đếm hết.
"Không cần." Ngôn Yến ném đầu.
Đằng Tử Văn cười, trực tiếp đem quần áo đã mở mấy nút thắt của Ngôn Yến cởi hết ném lên trên giường phía sau hắn.
Ngôn Yến bị động tác của Đằng Tử Văn đột nhiên kinh hách, vội lên tiếng kêu: "Anh không phải nói có khách nhân tới sao?"
Đằng Tử Văn cúi đầu, ngậm lấy môi hắn, thanh âm hàm hồ nói: "Hiện tại còn sớm."
Đằng Tử Văn cùng Ngôn Yến náo loạn một phen, tuy rằng cái gì cũng chưa làm, nhưng quần áo hai người hợp với bộ trên giường mở ra kia đều trở nên nhăn dúm dó.
Ngôn Yến dùng đôi mắt thủy nhuận trừng hắn, đôi môi hồng nhuận phun ra oán trách nói: "Anh xem quần áo này cũng nhíu."
Đằng Tử Văn ở bên miệng hắn hôn hôn, trấn an nói: "Anh lại một lần nữa đi giúp em chọn một bộ, đừng nóng giận a."
Ngôn Yến vẫn căm giận, bên tai lại bởi vì lời Đằng Tử Văn nhẹ dỗ dành đỏ hai phân.
Đằng Tử Văn đứng dậy, một bên cởi quần áo trên người đã trở nên thập phần không chỉnh tề, vừa đi đến trước tủ quần áo, tìm tìm kiếm kiếm một hồi, lại xách ra hai bộ quần áo.
Ngôn Yến cùng Đằng Tử Văn y phục thường xuyên đặt cùng tủ quần áo.
Đằng Tử Văn cầm quần áo trở lại mép giường, để một bộ cho Ngôn Yến, mình đối mặt Ngôn Yến tiếp tục cởi áo tháo thắt lưng.
Ngôn Yến ngẩng đầu vừa thấy, trên mặt nóng lên, chuyển thân mình qua.
Đằng Tử Văn sau lưng Ngôn Yến cong cong khóe miệng.
Ngôn Yến sau khi xoay người, phát giác thái độ của mình thật sự quá không bình tĩnh. Một bên ảo não, một bên ôm chăn che che giấu giấu thay quần áo, trong lúc đó còn có thể cảm nhận được ánh mắt trên lưng nóng rực.
Lúc đổi quần, Ngôn Yến thật sự là có chút chịu không nổi, đang muốn mở miệng bảo Đằng Tử Văn đừng nhìn, liền cảm thấy ánh mắt vẫn luôn nhìn mình biến mất.
Ngôn Yến thở dài nhẹ nhõm một hơi, đẩy nhanh tốc độ thay quần, sợ Đằng Tử Văn lại tiếp tục nhìn chằm chằm hắn.
Chờ Ngôn Yến đổi xong quần áo, xoay người, liền nhìn thấy Đằng Tử Văn lại đứng trước tủ quần áo, đang tìm tìm kiếm kiếm.
Đằng Tử Văn tìm kiếm một hồi, quay đầu gọi Ngôn Yến: "Lại đây."
Ngôn Yến đứng dậy đi đến phía trước Đằng Tử Văn.
Đằng Tử Văn lấy ra hai cái cà vạt, đặt trước người Ngôn Yến xem xét một chút, sau đó đem cái còn lại trong đó thả trở về.
Đằng Tử Văn cầm cà vạt lưu lại kia, đeo lên cổ Ngôn Yến, ngón tay linh hoạt mà thắt nơ.
Ngôn Yến cảm thụ được Đằng Tử Văn ngón tay nhẹ nhàng lướt qua chính mình cổ, cho hắn mang đến một trận rùng mình.
Đằng Tử Văn thắt nơ cho Ngôn Yến nơ, lui ra phía sau hai bước quan sát một chút, sau đó vừa lòng gật gật đầu, lại từ trong ngăn tủ cầm một cái phương khăn màu xanh ngọc, đồng dạng nhẹ nhàng liền gấp thành hình, cài phương khăn trên túi áo Ngôn Yến.
Ngôn Yến không phải lần đầu tiên trang điểm như vậy.
Nhưng thường lui tới, loại công việc này chủ yếu là nhà tạo hình tới làm.
Đằng Tử Văn vừa lòng đánh giá Ngôn Yến một lúc, mới chọn cho mình cà vạt cùng phương khăn.
Ngôn Yến hít hít cái mũi, hỏi: "Buổi tối khách nhân rốt cuộc là ai? Em hỏi Khương thúc, hắn không chịu nói cho em."
Ngôn Yến thật sự rất tò mò, buổi tối gọi là khách quý rốt cuộc là vị nào, ngay cả Đằng Tử Văn cũng trịnh trọng như vậy.
Đằng Tử Văn cũng học Khương quản gia úp úp mở mở: "Buổi tối em sẽ biết. Lần đầu tiên gặp mặt, luôn rườm rà chút, về sau liền không cần phiền toái như vậy."
Ngôn Yến nghe vậy, cũng không hỏi, chờ Đằng Tử Văn đem mình chỉnh trang tốt, sau đó hai người cùng xuống lầu.
Mới ở dưới lầu trong phòng khách ngồi một hồi, Khương quản gia liền tiến vào hội báo, khách đã tới.
Đằng Tử Văn đứng dậy mang theo Ngôn Yến ra cửa nghênh đón.
Ngôn Yến đi đến ngoài cửa, nhìn thấy hai chiếc xe lái lại đây, theo thứ tự dừng lại.
Người thứ nhất xuống xe thế nhưng là Bạch Cố.
Bạch Cố cũng là một thân chính trang, nhìn thấy Ngôn Yến, hướng về phía Ngôn Yến mỉm cười một chút.
Ngôn Yến mạc danh.
Nếu là chiêu đãi Bạch Cố cùng Tề Hiền, không cần phí công phu như vậy đi?
Thời điểm Ngôn Yến nhìn thấy người thứ hai xuống xe là Tề Hiền, không cấm nghĩ.
Ngay sau đó, một nam tử nhìn qua ước là trung niên theo sát Tề Hiền xuống xe.
Đó là một nam tử giơ tay nhấc chân đều tản ra mị lực thành thục.
Ngôn Yến nhìn cằm đối phương, cảm thấy tựa hồ đã gặp qua người này nơi nào.
Bộ dáng Tề Hiền cùng Bạch Cố rõ ràng đối nam tử trung niên kia thực tôn kính, hai người đều đi theo phía sau hắn.
Nam tử trung niên đi lên trước, đối với Đằng Tử Văn lộ ra tươi cười hòa ái: "Đằng đổng, đã lâu không thấy, biệt lai vô dạng*."
*Cũng là đã lâu không gặp luôn
Đằng Tử Văn duỗi bắt tay cùng đối phương: "Hoan nghênh Trần đạo tới hàn xá làm khách."
Đằng Tử Văn giới thiệu Ngôn Yến với Trần đạo: "Đây là Ngôn Yến, tôi......" Đằng Tử Văn dừng một chút, nói, "Người yêu."
Trần đạo nghe vậy, mắt kỳ dị đánh giá Ngôn Yến.
Đằng Tử Văn lại tiếp tục giới thiệu cùng Ngôn Yến: "Ngôn Yến, vị này chính là đạo diễn Trần Bảo Minh."
Ngôn Yến thế mới biết hắn vì cái gì sẽ cảm thấy người trước mắt quen mắt!
Trước mắt người nguyên lai là danh đạo Trần Bảo Minh.
Bất quá bộ dáng Trần Bảo Minh, cùng lúc trước hắn lên truyền thông nhìn thấy, cũng không quá giống nhau.
Trước mắt người không thể nghi ngờ càng trẻ tuổi, một chút đều không giống tin tức nói hơn 50 tuổi.
Hơn nữa, trong tin tức Trần đạo, ngạch, nói như thế nào đây, càng có khí chất nghệ thuật gia, không giống hiện tại, giơ tay nhấc chân quả thực phảng phất người mẫu trên sàn chữ T.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top