[Q3] Chương 16 + 17 + 18 + 19 + 20

Chương 16: Giải thích cái gì

Edit: Ngộ

Đảo mắt lại đến thời điểm sinh nhật Ngôn Yến.

Đằng Tử Văn đối mặt với ngày sắp đến, có một loại xấu hổ.

Hắn còn nhớ rõ sinh nhật Ngôn Yến năm ngoái là qua như thế nào.

Hắn cho Ngôn Yến một mộng đẹp, cuối cùng lại tự tay đem mộng đẹp kia đánh vỡ.

Đằng Tử Văn hy vọng lần này có thể cho Ngôn Yến một cái sinh nhật tốt đẹp, dùng hồi ức hạnh phúc thay thế được ký ức nguyên bản không tốt.

Lần sinh nhật này, Đằng Tử Văn tự mình tự tay xử lý, lễ vật bánh kem đều là tự mình chọn lựa, cũng không như trước mượn tay Thích Vũ.

Đằng Tử Văn bên này thần thần bí bí lên kế hoạch cấp cho Ngôn Yến một kinh hỉ, bên kia Ngôn Yến lại bởi vì vội đóng phim, căn bản không nhớ sinh nhật mình đang tới gần. Huống chi hắn ban đầu vẫn luôn không làm sinh nhật.

Hai ngày trước sinh nhật Ngôn Yến, Trần Bảo Minh đột nhiên nói đoàn phim muốn nghỉ hai ngày.

Đây chính là một sự tình hiếm lạ.

Rốt cuộc hiện tại phim đang tiến vào quá trình kết thúc, thời gian chính là tiền tài, Trần Bảo Minh lại tại thời điểm này hào phóng cho nghỉ.

Biên kịch hỏi thăm Trần Bảo Minh có phải có đại hỉ sự gì hay không.

Trần Bảo Minh như lơ đãng mà liếc mắt quét Ngôn Yến một cái, cười nói biên kịch nếu muốn một mình tới làm việc, hắn một chút ý kiến cũng không có.

Thấy Trần Bảo Minh không có ý nói rõ nguyên nhân, người khác cũng liền không đi hỏi.

Buổi tối Ngôn Yến về đến nhà, nói cho Đằng Tử Văn, chuyện đoàn phim đột nhiên nghỉ.

Bộ dáng Đằng Tử Văn một chút cũng không lộ ra kinh ngạc.

Đằng Tử Văn nói, nếu Ngôn Yến đột nhiên có kỳ nghỉ, không bằng làm một chuyến đi ra ngoài.

Ngôn Yến đã có điểm buồn ngủ, nheo nheo mắt, hỏi Đằng Tử Văn muốn đi nơi nào.

Đằng Tử Văn trái lại hỏi Ngôn Yến có địa phương muốn đi hay không.

Ngôn Yến nghĩ nghĩ, nói với Đằng Tử Văn: "Đi nơi nào cũng được, chỉ cần là cùng anh."

Đằng Tử Văn duỗi cánh tay, ôm lấy Ngôn Yến: "Vậy theo an bài của tôi."

Ngôn Yến đã nửa mộng nửa tỉnh, nhẹ nhàng "Ân" một tiếng, liền đáp ứng như vậy xuống, thuận thế lăn vào trong lòng ngực Đằng Tử Văn.

Một đêm mộng đẹp.

Buổi sáng ngày hôm sau Ngôn Yến thức dậy đã muộn.

Đằng Tử Văn đi tập thể hình trước.

Ngôn Yến thời điểm tỉnh lại đã 10 giờ.

Đằng Tử Văn vừa vặn tắm rửa xong ra tới.

Nhìn thấy mắt Ngôn Yến mở nhập nhèm buồn ngủ, gọi điện thoại để quản gia đưa bữa sáng lên.

Đằng Tử Văn ngồi xuống mép giường, chuyên tâm đánh giá bộ dáng Ngôn Yến mê mê hồ hồ.

Ngôn Yến đã rất nhiều ngày không ngủ đã như vậy rồi, dựa vào giường ngồi một hồi lâu mới thanh tỉnh lại.

Quản gia ở ngoài gõ cửa.

Đằng Tử Văn đứng dậy đi lấy bữa sáng.

Thời điểm xoay người trở lại trước giường, Ngôn Yến đã mặc quần xuống giường.

Trên tay Ngôn Yến giơ cái đồng hồ báo thức hắn lần trước công tác ở nơi khác mang về nhìn rất đặc sắc, quay đầu xem Đằng Tử Văn: "Anh cũng không gọi em dậy."

Đằng Tử Văn đem bữa sáng đặt trên tủ đầu giường, cười: "Là em ngủ quá sâu."

Kỳ thật trong lòng Đằng Tử Văn nghĩ, hôm nay để Ngôn Yến ngủ đã một chút, bởi vì buổi tối bọn họ không có nhiều thời gian ngủ như vậy.

Ngôn Yến muốn đi rửa mặt.

Đằng Tử Văn giữ chặt hắn, để hắn ăn trước bữa sáng.

Thấy Đằng Tử Văn đã đem bộ đồ ăn đưa tới trong tay mình, Ngôn Yến liền ngồi xuống ăn bữa sáng trước.

Đằng Tử Văn ở một bên bắt đầu thay quần áo.

Ngôn Yến vốn là một bên ăn bữa sáng, một bên nhìn Đằng Tử Văn, nhìn nhìn lại ngượng ngùng, xoay hướng khác, không nhìn hắn.

Đằng Tử Văn phát hiện, hơi hơi mỉm cười, tự mặc tốt quần áo, sau đó ngồi đối diện Ngôn Yến.

Đằng Tử Văn lên tiếng bảo Ngôn Yến ăn nhiều một chút, bởi vì bọn họ giữa trưa còn lên phi cơ, cơm trưa sẽ ăn tương đối trễ.

Ngôn Yến nghe vậy, sửng sốt, hỏi Đằng Tử Văn: "Chúng ta phải lên phi cơ?"

Đằng Tử Văn thở dài, hỏi Ngôn Yến, đã quên chuyện đi ra ngoài của bọn họ tối hôm qua nói sao.

Ngôn Yến nắm cái muỗng, nghiêng đầu nỗ lực tự hỏi hồi lâu, rốt cuộc nhớ tới, tối hôm qua là có một việc như vậy.

Hôm nay dương quang thực không tồi, đích xác thích hợp đi ra ngoài chơi.

Ngôn Yến đem bụng mình điền no, đứng dậy đi rửa mặt thay quần áo.

Trước khi ra cửa, Ngôn Yến hỏi Đằng Tử Văn muốn dẫn hắn đi nơi nào.

Đằng Tử Văn lại nói cho Ngôn Yến: "Nơi đó còn chưa có tên."

Làm cho Ngôn Yến càng thêm tò mò.

Nhưng Đằng Tử Văn lại không chịu nói nhiều.

Ngôn Yến ôm chờ mong cùng Đằng Tử Văn ra cửa.

——

——

Nơi Đằng Tử Văn lần này cần mang Ngôn Yến đi, phi cơ không đến được. Chỉ có phi cơ tư nhân cùng du thuyền mới có thể tới.

Ngôn Yến đây là lần thứ hai ngồi phi cơ tư nhân của Đằng Tử Văn, đã không có tò mò như lần đầu tiên.

Hắn tò mò là một việc khác.

"Quản gia nói với em, anh sẽ lái phi cơ?" Ngôn Yến bẻ ngón tay Đằng Tử Văn chơi, mang theo vẻ mặt tò mò hỏi Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn cũng không chê động tác Ngôn Yến quá dính, năm ngón tay cùng Ngôn Yến ngón tay nhẹ cọ, trả lời: "Khương thúc thật đúng là cái gì cũng nói cùng em."

"Ai bảo em cùng Khương thúc quan hệ tốt đâu." Ngôn Yến bày ra bộ dáng tự hào.

Đằng Tử Văn nhìn bộ dáng của hắn, cảm thấy thực thích, thấu phía dưới nhẹ mổ khóe miệng hắn, sau đó hỏi Ngôn Yến: "Tôi có giấy phép phi hành."

Ngôn Yến nghe thấy Đằng Tử Văn thật sự sẽ lái phi cơ, kinh ngạc cảm thán một tiếng: "Em còn tưởng Khương thúc đang nói đùa."

Đằng Tử Văn dùng ngữ khí đàm luận thời tiết nói: "Em cũng có thể có."

Ngôn Yến minh bạch Đằng Tử Văn là đang trình bày một sự thật.

Nếu hắn cảm thấy hứng thú, Đằng Tử Văn qua mấy ngày liền có thể thỉnh người tới dạy hắn.

Ngôn Yến lắc lắc đầu, nói: "Loại đồ vật giấy phép phi hành này, em không có hứng thú."

Hắn lái xe là đủ rồi.

Đằng Tử Văn thấy Ngôn Yến không có hứng thú với phi cơ, ngược lại chọn cái đề tài Ngôn Yến hứng thú, cùng Ngôn Yến nói chuyện.

Thời điểm Phi cơ gần bay đến đích, Đằng Tử Văn bảo Ngôn Yến xem ngoài cửa sổ.

Ngôn Yến nhìn xuống cửa sổ, phía dưới là một mảnh hải dương xanh thẳm bát ngát.

Ngôn Yến ngại nhiên suýt kêu ra tiếng.

"Thật xinh đẹp."

Đằng Tử Văn từ sau lưng ôm lấy Ngôn Yến, nói: "Em thích liền tốt."

"Anh nói chuyến đi ngắn, chính là mang em tới hải đảo chơi sao?" Sau khi phi cơ đáp xuống đất, Ngôn Yến dẫm lên bờ cát, cười hỏi Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn dùng ngữ điệu thập phần thân sĩ mà trả lời: "Như em chứng kiến."

Đằng Tử Văn lôi kéo Ngôn Yến đi phía trước.

Ngôn Yến đi theo Đằng Tử Văn lên trên một sườn núi nhỏ, sau khi liếc mắt nhìn qua một cái, quả thực bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người.

Nơi Đằng Tử Văn dẫn hắn tới là một cái đảo nhỏ rất đẹp trên biển.

Hắn chỉ mới thấy qua cảnh này trên phim.

Trên đảo có thảm thực vật nhiệt đới cùng một ít chim hải, bảo tồn sinh thái phi thường tốt.

Ở phía tây đảo, có một tòa biệt thự màu trắng.

Biệt thự là phỏng theo phong cách biển Aegean Hy Lạp kiến tạo, dưới ánh mặt trời phản xạ quang mang lóa mắt.

Ngôn Yến đánh giá hồi lâu, đột nhiên phát hiện một chỗ kỳ quái.

Trên đảo trừ bỏ bọn họ, tựa hồ không có khách khác.

Bất quá ngay sau đó, hắn liền nhớ tới nam nhân bên người không phải người thường.

Đằng Tử Văn mang theo Ngôn Yến một đường thăm quan, cuối cùng đi vào căn biệt thự màu trắng kia.

Đây là nơi hai người bọn họ ở lại buổi tối.

Một đường đi tới, Ngôn Yến đều không nhìn thấy một ngoại nhân, không cấm xuất hiện một loại cảm giác cả thế giới chỉ còn lại hắn cùng Đằng Tử Văn.

"Anh có phải nên cho em một lời giải thích hay không?" Ngôn Yến đi đến trước mặt Đằng Tử Văn, đôi tay vòng lấy cổ Đằng Tử Văn, hỏi Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn vòng lấy eo Ngôn Yến, biết rõ còn cố hỏi: "Giải thích cái gì?"

Ngôn Yến khóe miệng gợi lên nhìn hắn: "Anh nói đi?"

Đằng Tử Văn hơi hơi cúi đầu chăm chú nhìn hai mắt Ngôn Yến, hỏi: "Còn hỏi tôi? Em chẳng lẽ đã quên ngày mai là ngày mấy?"

Ngày mai là ngày mấy?

Ngôn Yến nghĩ nghĩ, thật đúng là không nhớ.

Ngôn Yến thử tính hỏi: "Là một ngày rất quan trọng sao?"

Đằng Tử Văn nghiêm túc mặt gật đầu: "Rất quan trọng."

Ngôn Yến lại suy nghĩ một hồi, thật sự nghĩ không ra, nhìn sắc mặt Đằng Tử Văn liền có chút ngượng ngùng: "Có thể nói cho em ngày mai là ngày mấy sao?"

Hắn cho rằng mình đã quên ngày gì quan trọng.

Đằng Tử Văn rốt cuộc ngừng trêu đùa Ngôn Yến, khẽ cười ra tiếng: "Ngôn Yến, ngày mai là sinh nhật em a."

Ngôn Yến nghe vậy ngẩn ra hồi lâu, mới nhớ tới ngày mai đúng là hắn sinh nhật.

Biểu tình trên mặt Ngôn Yến trong nháy mắt trở nên vi diệu.

Đằng Tử Văn nhớ rõ hắn sinh nhật hắn cũng không kỳ quái.

Hắn cũng nhớ rõ Đằng Tử Văn không phải lần đầu tiên giúp hắn mừng sinh nhật.

Chỉ là......

Chương 17: Quà sinh nhật

Edit: Ngộ

Thời điểm một người chuyên chú với một việc, thời gian luôn qua thật nhanh.

Ngôn Yến bận rộn nghênh đón cảnh quay cuối cùng của《 Tâm kiếm 》.

Ngày này Bạch Cố cũng ở đây.

Ngôn Yến đã có một đoạn thời gian không nhìn thấy Bạch Cố, ngày này thời điểm ở phim trường nhìn thấy Bạch Cố, còn kinh ngạc một chút.

Bạch Cố đầu tiên cùng Ngôn Yến chào hỏi, Ngôn Yến mới hồi phục tinh thần lại.

Bạch Cố lúc trước nhận một kịch bản phim truyền hình, đóng vai một bác sĩ tâm lý có bệnh tinh thần nghiêm trọng trong đó.

Ngôn Yến hỏi Bạch Cố có phải suất diễn của hắn đã quay xong rồi hay không.

Bạch Cố trả lời còn chưa.

Hai người nói được một nửa, Trần Bảo Minh cũng tham dự vào.

Từ trong miệng Trần Bảo Minh, Ngôn Yến biết được mục đích hôm nay Bạch Cố tới đoàn phim.

Bạch Cố là cố ý tới biểu diễn hữu nghị.

Ngôn Yến nghe vậy, hỏi Bạch Cố: "Anh như thế nào không nói sớm chút cho tôi." Hắn căn bản không biết có chuyện này.

Bạch Cố mỉm cười trả lời: "Lúc trước là tôi quên nói."

Trần Bảo Minh nói vui đùa vẫn là Ngôn Yến mặt mũi lớn.

Còn nói mình lúc trước bảo Bạch Cố tới diễn phim, Bạch Cố cũng không chịu.

Bạch Cố lập tức phản bác, liệt kê ra số phim của Trần Bảo Minh mình tham diễn.

Bên trong rất nhiều đều là tiểu nhân vật. Ngay cả bản thân Trần Bảo Minh đều đã quên.

Trần Bảo Minh nghe xong, nhất thời á khẩu không trả lời được.

Trần Bảo Minh nói sang chuyện khác, nói cảnh quay hôm nay cầb diễn.

Biểu tình trên mặt Ngôn Yến trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, cẩn thận nghe.

Bạch Cố cũng bắt đầu nghiêm túc lắng nghe.

Bạch Cố vẫn luôn biết Trần Bảo Minh đối với mình có ý chiếu cố, nhưng hắn càng muốn bằng vào năng lực của mình lấy được tán thành của mọi người.

Ở điểm này, Trần Bảo Minh cũng vô pháp phủ nhận Bạch Cố làm phi thường tốt.

Trần Bảo Minh nói xong phần diễn, liền bắt đầu đuổi Bạch Cố cùng Ngôn Yến đi hóa trang.

Bạch Cố cùng Ngôn Yến liếc nhau, ngoan ngoãn đi đến phòng hóa trang.

Mấy cảnh suất diễn khách mời kia của Bạch Cố, cơ bản là ở trước suất diễn của Ngôn Yến, còn có hai cảnh diễn, là phối hợp cùng Ngôn Yến.

Thời điểm đang xem cảm thụ còn chưa khắc sâu, nhưng sau khi cùng Bạch Cố phối hợp diễn, Ngôn Yến phát hiện Bạch Cố là thật sự biến hóa rất nhiều, cơ hồ đều là Bạch Cố mang hắn nhập diễn theo.

Đối mặt Bạch Cố, Ngôn Yến có một loại cảm giác như đối mặt Yên Vui.

Ngôn Yến vốn tưởng rằng khoảng cách mình cùng Bạch Cố ngắn lại, không nghĩ tới ngược lại trở nên dài hơn.

Quay xong, Ngôn Yến một bên khích lệ Bạch Cố, một bên ở trong lòng thầm hạ quyết tâm càng thêm nỗ lực.

Buổi sáng quay chụp xong, mọi người cùng nhau ở đoàn phim cầm cơm hộp ăn cơm.

Bạch Cố hôm nay nghỉ ngơi, vì thế liền cùng ngâm mình ở đoàn phim.

Ăn xong cơm, nghỉ trưa một hồi, Trần Bảo Minh tiếp tục bắt đầu quay tiếp mấy màn.

Chuyện xưa《 Tâm kiếm 》rốt cuộc tới hồi kết.

Biên kịch cho người xem một kết cục ngoài dự đoán của mọi người.

Lâm Hướng Thiên sau khi trở về Thượng Hải, phát hiện Cố Thiếu Tân đã rời đi nhân thế.

Tiếp theo Lâm Hướng Thiên biết được Cố Thiếu Tân cũng không phải **, mà là nằm vùng.

** chỗ này vốn dĩ để là ** r nhé, là Hán gian nha

Mà chuyện Cố Thiếu Tân đưa hắn rời khỏi Thượng Hải, cuối cùng vẫn không thể tránh được nhãn tuyến của người Nhật Bản. Cố Thiếu Tân bại lộ, sau đó bị người Nhật Bản hãm hại đến chết.

Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết.

Lâm Hướng Thiên đắm chìm trong hối hận vô cùng vô tận.

Hắn hận mình không kiên trì tin tưởng Cố Thiếu Tân, hận mình lúc trước sau khi rời khỏi liền không quay đầu lại hỏi thăm Cố Thiếu Tân.

Nhưng hắn càng hối hận, huynh đệ của hắn sẽ không trở về nữa.

Địa điểm Lâm Hướng Thiên cùng Cố Thiếu Tân lần đầu gặp mặt, Lâm Hướng Thiên hồi ức lại thời gian giữa hắn cùng Cố Thiếu Tân, rốt cuộc nhịn không được gào khóc.

Lúc này, một vị lão nhân xuất hiện phía sau Lâm Hướng Thiên.

Lão nhân là lão quản gia trước kia của Cố gia, mang đến cho Lâm Hướng Thiên di thư của Cố Thiếu Tân.

Di thư là Cố Thiếu Tân trước khi đưa Lâm Hướng Thiên rời khỏi Thượng Hải đã chuẩn bị xong.

Lâm Hướng Thiên xem xong di thư của Cố Thiếu Tân, chậm rãi ngừng nước mắt, theo sau trong mắt một lần nữa bốc lên kiên định, đi đến hướng đường chân trời hoàng hôn rơi xuống.

Bộ điện ảnh《 Tâm kiếm 》này chính thức tuyên cáo kết thúc.

Ngôn Yến đứng ở một bên nhìn, đột nhiên cảm thấy cái mũi lên men.

Bạch Cố mở miệng nói: "Thực không thoát ra đúng không?"

Ngôn Yến gật đầu.

Bạch Cố nói: "Tôi lần đầu tiên đóng phim cũng là như thế này."

Có Bạch Cố khuyên, Ngôn Yến trong lòng nhưng thật ra không khó chịu như vậy.

Buổi tối đoàn phim ăn cơm chia tay, Trần Bảo Minh mời khách, đặt mấy ghế lô lớn ở phụ cận khách sạn.

Ngôn Yến tự nhiên không vắng họp, Bạch Cố cũng tham dự.

Còn có mấy diễn viên sớm đã kết thúc suất diễn cũng bớt thời giờ tới.

Ngay từ đầu mọi người còn cười nói nói giỡn, tới cuối cùng lại sinh ra không khí ly biệt.

Ngôn Yến sau khi yến hội khi chấm dứt trở lại Thịnh Nguyên, như cũ mang theo hai phân thương cảm.

Đằng Tử Văn quan tâm hỏi Ngôn Yến đã xảy ra sự tình gì.

Ngôn Yến nói đúng sự thật cho hắn.

Đằng Tử Văn nghe xong, bất đắc dĩ cười, trấn an Ngôn Yến một hồi.

Ngôn Yến lúc này mới cảm thấy không khổ sở như vậy.

——

——

《 Tâm kiếm 》 quay xong, bộ phim truyền hình nhận nhất thời kia còn chưa bắt đầu quay, Ngôn Yến tức khắc không xuống dưới.

Ngôn Yến rảnh rỗi, Đằng Tử Văn cũng rảnh rỗi theo.

Ngôn Yến tuy rằng cảm thấy Đằng Tử Văn trơ trẽn sự tình lấy cớ vì bản thân làm mà quang minh chính đại sờ cá, nhưng cũng đồng dạng từ bỏ khuyên bảo Đằng Tử Văn đừng vì mình mà bỏ qua công sự.

Ngôn Yến tận lực để mình chuyên tâm hưởng thụ thế giới hai người cùng Đằng Tử Văn. Cuối cùng cảm giác cũng không tệ lắm.

Thừa dịp kỳ nghỉ ngắn hạn này, Đằng Tử Văn còn mang Ngôn Yến đi du lịch một lần ngắn.

Sau chuyến đi trở về, Ngôn Yến liền bắt đầu chuẩn bị quay phim mới.

Đằng Tử Văn vì thế liền vội lên theo.

Phim truyền hình Ngôn Yến quay thật sự thuận lợi, đồng thời còn thông qua phỏng vấn nam chủ phim của An Lê.

Chỉ có La Hâm biết, cái phỏng vấn kia bất quá là đi ngang qua sân khấu mà thôi.

An Lê cùng Trần Bảo Minh không giống nhau.

Hoa Thịnh đầu tư kếch xù đối với An Lê có lực dụ hoặc nhất định.

Hơn nữa kỹ thuật diễn của Ngôn Yến cũng không kém, thậm chí có thể nói có thiên phú, La Hâm cảm thấy An Lê dù là ngốc tử cũng biết chọn như thế nào.

La Hâm tuy rằng biết chân tướng, lại không nói cho Ngôn Yến, hắn cũng thật sự không đành lòng tưới nước lạnh vào Ngôn Yến.

Huống hồ La Hâm cho rằng, bối cảnh cũng là một phần thực lực.

Trừ bỏ phim truyền hình đang quay cùng bộ phim đoạn thời gian sau sắp quay, La Hâm còn nhận cho Ngôn Yến hai thông cáo khác, một cái là đại ngôn nhãn hiệu trang phục nam nọ, một cái là một bộ phim ngắn công ích.

Vì thế Ngôn Yến liền duy trì ngẫu nhiên sẽ có chút vội, nhưng cơ bản mỗi ngày đều có thể về nhà khi trời tối.

Người vừa lòng với an bài này nhất hẳn là Đằng Tử Văn.

Bởi vì phần lớn thời điểm hắn về Thịnh Nguyên là có thể nhìn thấy Ngôn Yến.

Mà một vài thời điểm, hắn sẽ đi tiếp Ngôn Yến cùng nhau về nhà.

Lại qua một đoạn thời gian, sinh nhật Đằng Tử Văn đã gần tới rồi.

Ngày sinh nhật Đằng Tử Văn vẫn là Khương quản gia nhắc nhở Ngôn Yến.

Ngôn Yến ở trước sinh nhật Đằng Tử Văn một tuần liền bắt đầu cân nhắc mua lễ vật gì tặng Đằng Tử Văn, thậm chí còn kéo Triệu Hoa tham khảo.

Triệu Hoa nghe Ngôn Yến, đem mình kêu ra chỉ để tham mưu vì chuyện nhàm chán như vậy, nghẹn lời một trận, rồi sau đó bất đắc dĩ trêu chọc: "Cậu nơi nào cần đưa lễ vật gì. Tôi thấy cậu đem chính mình đóng gói đưa lên giường, so với cậu mua nhiều thứ tốt còn có thể làm Đằng Tử Văn vui vẻ hơn."

Lúc Triệu Hoa nói những lời này, đang cùng Ngôn Yến dạo trung tâm thương mại.

Ngôn Yến nghe Triệu Hoa nói xong, trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, có chút tức giận mà kêu: "Triệu Hoa!"

Đằng Tử Văn cái gì cũng không thiếu. Hắn thật sự không nghĩ ra đưa lễ vật gì Đằng Tử Văn tốt, mới để Triệu Hoa tới giúp mình tham khảo.

Triệu Hoa thấy Ngôn Yến tựa hồ thật sự sắp sinh khí, vội vàng câm miệng, tiếp theo thật sự giúp Ngôn Yến lựa chọn thứ gì tốt đưa tới.

Thời điểm đi qua một cái tủ kính, khóe mắt Triệu Hoa hiện lên hai điểm ánh sáng.

Triệu Hoa quay đầu nhìn lại, ánh mắt sáng lên, hỏi Ngôn Yến: "Cậu cảm thấy nút tay áo* thế nào?"

*Nút tay áo: suit jacket (suit cuffs) có thể mở ra để xắn ống tay áo lên để hạn chế việc vấy bẩn hay hư hỏng. Hàng khuy tay áo may đo thường sẽ có thể "đóng – mở" được. Hong hỉu nữa lên tiktok xem Thái Công TV nha mấy bà.

"Nút tay áo?" Ngôn Yến lập tức không có thể nhớ tới Triệu Hoa nói là cái gì.

Triệu Hoa chỉ chỉ cửa hàng bọn họ vừa mới đi ngang qua kia: "Tôi hình như nghe nói qua cửa hàng này còn có định chế nút tay áo."

Ngôn Yến rốt cuộc nhớ tới nút tay áo là thứ gì.

Lại nói tiếp thứ này phòng để quần áo của hắn cũng có rất nhiều đấy.

Tuy rằng Ngôn Yến không thể lý giải nút tay áo trừ bỏ làm cúc áo còn có nghĩa gì khác, nhưng này cũng không trở ngại Ngôn Yến cảm thấy ý tưởng của Triệu Hoa không tồi.

Ngôn Yến nhớ tới Đằng Tử Văn cơ hồ mỗi ngày đều mặc tây trang, lập tức liền kéo Triệu Hoa đi vào trong tiệm kia.

Chương 18: Đánh vỡ bí mật

Edit: Ngộ

Sinh nhật Đằng Tử Văn cũng không mời quá nhiều người tới chúc mừng.

Hắn mời đều là một ít bạn bè tương đối thân cận.

Mà phần lớn người trong đó, Ngôn Yến dù không quen thuộc, cũng gặp qua một hai lần.

Yến hội sinh nhật cũng không cử hành ở Thịnh Nguyên trang viên.

Địa điểm Đằng Tử Văn cử hành yến hội sinh nhật, là một biệt thự trên danh nghĩa khác của hắn.

Ngôn Yến thời điểm biết được tin này, trong nháy mắt tò mò Đằng Tử Văn rốt cuộc có bao nhiêu bất động sản.

Trang viên biệt thự hắn đi qua đã có vài tràng.

yến hội sinh nhật Đằng Tử Văn cử hành vào buổi tối, cho nên sau khi màn đêm buông xuống, khách khứa trên danh sách mời đều lục tục đến.

Ngôn Yến đi cùng Đằng Tử Văn từ tầng thượng đi xuống.

Đại sảnh trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, hoa đoàn cẩm thốc.

Khách khứa tốp năm tốp ba nói chuyện với nhau.

Hấp dẫn Ngôn Yến nhất chính là bánh kem lớn nhiều tầng bày chính giữa đại sảnh kia. Làm Ngôn Yến hoảng hốt cho rằng mình đi vào cái phim trường nào.

Nghĩ đến yến hội sinh nhật này là Khương quản gia một tay xử lý, Ngôn Yến không khỏi cảm thán Khương quản gia quả nhiên thâm tàng bất lộ a.

Đằng Tử Văn thân là vai chính yến hội, tự nhiên là mục tiêu mọi người vây công.

Ngôn Yến đi theo Đằng Tử Văn một hồi, cảm thấy vô lực chống đỡ, khắp nơi nhìn xung quanh, nhìn thấy Triệu Hoa cùng Bạch Cố ngồi một chỗ trong góc, vì thế rất không nghĩa khí mà bỏ Đằng Tử Văn đi đến cậy nhờ bọn họ.

Triệu Hoa nhìn thấy Ngôn Yến, đầu tiên cười nhạo hắn: "Ngôn Yến, tôi sao lại cảm thấy cậu đêm nay có khí thế nữ chủ nhân như vậy đâu?"

Ngôn Yến nghe vậy, trừng mắt nhìn Triệu Hoa một cái.

Triệu Hoa cợt nhả, không chịu uy hiếp chút nào.

Ngôn Yến đích xác lấy Triệu Hoa không có cách nào, quay đầu cùng Bạch Cố nói đề tài khác.

Ba người này nói liền cho tới thời điểm cắt bánh kem.

Ngôn Yến cùng Bạch Cố Triệu Hoa nói đến vui vẻ, đều không chú ý tới khách khứa đã tới, lập tức liền phải tiến vào phân đoạn cắt bánh kem.

Vẫn là Đằng Tử Văn lại đây tìm hắn, bảo hắn bồi mình cùng đi cắt bánh.

Đằng Tử Văn thái độ kiên quyết, căn bản không cho Ngôn Yến cự tuyệt.

Vì thế Ngôn Yến dưới ánh mắt hài hước của Triệu Hoa đi theo Đằng Tử Văn* tới chính giữa đại sảnh.

*CV là Ngôn Yến

Ánh mắt toàn trường tức khắc nhìn lại đây.

Ngôn Yến trong lòng lập tức chút khẩn trương lên.

Đằng Tử Văn duỗi tay nắm lấy tay Ngôn Yến, mới làm hắn trấn định hơn.

Ngôn Yến cùng Đằng Tử Văn đi đến bên cạnh bánh kem nhiều tầng kia, Khương quản gia một bên đưa dao cắt lên.

Tay Đằng Tử Văn nắm tay Ngôn Yến, hai người cùng nhau nắm lấy đao cắt đỉnh bánh kem, sau đó Đằng Tử Văn liền thả dao lại mâm trong tay Khương quản gia.

Cái gọi là cùng nhau cắt bánh kem, chủ yếu là một hình thức, mà không phải thật sự muốn hai người cùng nhau chia làm bánh kem thành từng miếng.

Sau khi Ngôn Yến cùng Đằng Tử Văn hạ xuống dao thứ nhất, chuyện sau đó tự nhiên có người hầu tới làm.

Cắt xong bánh kem, đám người vây quanh bên cạnh sôi nổi hướng Đằng Tử Văn chúc phúc.

Kế tiếp vốn đang hẳn là có một phân đoạn khiêu vũ, bất quá Đằng Tử Văn sau khi xem qua kế hoạch của Khương quản gia, để Khương quản gia đem phân đoạn này hủy bỏ.

Đã không có phân đoạn khiêu vũ, mọi người tự nhiên ha ha, uống uống, lại thuận tiện tâm sự.

Ngôn Yến thật vất vả lại lần nữa thoát thân trở lại chỗ ban đầu, lại phát hiện không thấy Bạch Cố cùng Triệu Hoa.

Ngôn Yến hỏi người hầu Bạch Cố cùng Triệu Hoa đi nơi nào.

Người hầu trả lời, không thấy Triệu thiếu gia, bất quá Bạch Cố có nhìn thấy, lúc trước đi hướng hoa viên.

Ngôn Yến nghe người hầu trả lời xong, phân phó người hầu đợi lát nữa nhìn thấy Triệu Hoa, nói một tiếng hắn cùng Bạch Cố đều đi hoa viên, liền chuẩn bị đi tìm Bạch Cố trước.

Hiện tại mùa này, tới buổi tối bên ngoài nhà rất lạnh.

Ngôn Yến ăn mặc tây trang vừa đi ra cửa, liền run lập cập.

Thật không biết Bạch Cố trời lạnh như vậy đi hoa viên làm gì.

Trong hoa viên tuy rằng có mở đèn, nhưng ánh đèn cũng không sáng ngời, đều là mờ mờ.

Ngôn Yến đi theo đường mòn đá cuội tới, đi trong chốc lát cũng không nhìn thấy bóng dáng Bạch Cố.

Lại một trận gió lạnh thổi tới, Ngôn Yến run run, nghĩ thầm chẳng lẽ Bạch Cố đã trở về, xoay người liền chuẩn bị trở về.

Còn chưa đi vài bước, Ngôn Yến liền nghe thấy bên tai truyền đến vài tiếng "Ngô ngô".

Đột nhiên nghe thấy loại thanh âm này, trong lòng Ngôn Yến đầu tiên là run lên, sau đó nhớ tới thanh âm này có điểm giống thanh âm Bạch Cố, vội vàng lại xoay người đi đến hướng phương hướng thanh âm truyền đến.

Đi vài chục bước, Ngôn Yến quả nhiên phát hiện Bạch Cố.

Bất quá Ngôn Yến cũng không lên tiếng kêu Bạch Cố, bởi vì hắn chứng kiến một màn làm hắn khiếp sợ không thôi.

Ngôn Yến nhìn thấy Tề Hiền cùng Bạch Cố ôm nhau, đang hôn môi.

Ngôn Yến phục hồi tinh thần lại, kinh hoảng lui về phía sau vài bước, sau đó xoay người, cơ hồ là chạy trối chết.

Hắn chưa bao giờ có nghĩ tới giữa Bạch Cố cùng Tề Hiền sẽ là loại quan hệ như vậy.

Ngôn Yến trong đầu suy nghĩ phân loạn, chạy vội không chú ý liền đụng phải một người.

Người đụng vào hắn là Triệu Hoa.

Triệu Hoa vừa mới đi toilet, trở về nghe nói Ngôn Yến đang tìm mình, liền ra tìm Ngôn Yến.

Triệu Hoa một bên xoa chỗ bị đâm đau, một bên hỏi Ngôn Yến nhìn qua rất kinh hoảng thất thố đã xảy ra sự tình gì.

Ngôn Yến theo bản năng muốn trả lời, bất quá miệng mở ra, lại khép lại, cuối cùng lắp bắp nói: "Không...... Không có gì."

Không phải Ngôn Yến không tin Triệu Hoa, mà là Ngôn Yến cảm thấy Bạch Cố hẳn là không muốn mọi người biết chuyện này.

Triệu Hoa cảm thấy bộ dáng Ngôn Yến thực không thích hợp: "Thật sự không có việc gì?"

"Không có việc gì." Ngôn Yến nỗ lực làm mình trấn định xuống dưới, trái lại hỏi Triệu Hoa, "Cậu vừa mới đi nơi nào?"

Triệu Hoa trả lời mình đi toilet.

Ngôn Yến lôi kéo Triệu Hoa nói: "Tôi còn tưởng rằng cậu không rên một tiếng đã đi rồi đâu, chúng ta đi về trước đi."

Triệu Hoa nói: "Bên trong buồn như vậy, nếu đã ra ngoài, chúng ta đi hít thở không khí đi."

Ngôn Yến sợ thông khí này, sẽ làm bọn họ chính diện đụng phải Bạch Cố, vội xoa xoa tay nói: "Cậu không cảm thấy bên ngoài rất lạnh sao?"

Triệu Hoa tuy rằng cũng cảm thấy nhiệt độ bên ngoài tương đối thấp, lại không giống Ngôn Yến liếc mắt một cái cảm thấy lạnh.

Bất quá nhìn bộ dáng Ngôn Yến thực lạnh, Triệu Hoa vẫn theo ý nguyện Ngôn Yến, cùng Ngôn Yến về phòng.

Ngôn Yến vừa đi, một bên đánh tiếng thử Triệu Hoa có biết chuyện của Bạch Cố hay không.

Triệu Hoa tựa hồ hoàn toàn không biết gì cả.

Ngôn Yến dứt khoát trực tiếp hỏi Triệu Hoa Bạch Cố chạy đi đâu.

Triệu Hoa nói cho Ngôn Yến, hắn đi cắt bánh kem không bao lâu, Bạch Cố đã bị Tề Hiền kêu đi rồi.

Lúc Triệu Hoa trả lời, trên mặt cũng không có bất luận cái gì khác thường.

Ngôn Yến phỏng đoán Triệu Hoa đại khái là thật sự không biết chuyện này.

Ngôn Yến cảm thấy Triệu Hoa không nhìn ra cũng không kỳ quái.

Bởi vì hắn cũng không nhìn ra.

Nếu không phải vừa mới trùng hợp đụng vào, hắn cũng tuyệt đối sẽ không nghĩ đến Bạch Cố cùng Tề Hiền sẽ có một ngày hôn nhau.

Chính là Tề Hiền không phải có vị hôn thê sao?

Ngôn Yến càng thêm hồ đồ.

Đáng tiếc hiện tại không phải thời điểm miệt mài theo đuổi.

Ngôn Yến chỉ có thể đem nghi hoặc thật cẩn thận thu vào trong lòng, cùng Triệu Hoa trở lại phòng.

Bất quá một màn Ngôn Yến nhìn thấy kia, lại thẳng đến khi kết thúc yến hội sinh nhật còn quanh quẩn ở trong lòng Ngôn Yến.

——

——

Sau khi yến hội kết thúc, Đằng Tử Văn cùng Ngôn Yến trở về Thịnh Nguyên.

Đằng Tử Văn lấy lễ vật Ngôn Yến đưa tặng một đêm trước ra, hỏi Ngôn Yến mình có thể mở ra không.

Ngôn Yến lúc ấy còn đang tự hỏi sự tình Bạch Cố cùng Tề Hiền, không nghe thấy.

Đằng Tử Văn phát hiện bộ dáng Ngôn Yến thất thần, kêu hắn hai tiếng.

Ngôn Yến lúc này mới chú ý tới Đằng Tử Văn đang giơ lễ vật mình đưa.

"Anh vừa mới nói cái gì?" Ngôn Yến hỏi.

Đằng Tử Văn lại đem vấn đề lặp lại một lần.

Ngôn Yến lúc này nghe rõ.

Gật gật đầu, Ngôn Yến nói với Đằng Tử Văn, "Đương nhiên mà thôi."

Đằng Tử Văn lại cầm lễ vật bất động, mà là đánh giá Ngôn Yến một phen, hỏi Ngôn Yến ở lúc hắn không biết có phải đã xảy ra sự tình gì hay không.

Ngôn Yến không biết Đằng Tử Văn đối với quan hệ giữa Tề Hiền cùng Bạch Cố biết nhiều hay ít, sau khi trả lời cái gì cũng không phát sinh, liền bắt đầu nói bóng nói gió Đằng Tử Văn.

Nhưng Ngôn Yến sợ Đằng Tử Văn phát hiện cái gì, lại không dám hỏi quá nhiều.

Cẩn thận dò hỏi xong, Ngôn Yến phát hiện Đằng Tử Văn tựa hồ cũng không biết quan hệ giữa Tề Hiền cùng Bạch Cố.

Kết hợp trước kia vài lần Đằng Tử Văn giới thiệu Tề Hiền cùng Bạch Cố, đều lấy bọn họ là quan hệ huynh đệ, Ngôn Yến cơ bản có thể xác định Đằng Tử Văn không nói dối.

Cho nên Ngôn Yến càng thêm kỳ quái.

Nếu Tề Hiền cùng Bạch Cố thật là tình lữ, kia hắn cùng Đằng Tử Văn sao lại cũng không biết đâu?

——

Này chương mã xong thật là đôi mắt đều mau không mở ra được. Còn thiếu đại gia 4000 tự, sẽ mau chóng bổ thượng

Chương 19: Sớm đã kết thúc

Edit: Ngộ

Đằng Tử Văn mở lễ vật Ngôn Yến đưa cho hắn ra, phát hiện là một cặp nút tay áo thập phần tinh xảo.

Ngôn Yến đưa lễ vật này thật là ngoài dự kiến của hắn.

Đằng Tử Văn hỏi Ngôn Yến: "Lễ vật này em chọn lựa rất lâu đi?"

Ngôn Yến thu hồi suy nghĩ, áp xuống nghi hoặc trong lòng về Bạch Cố cùng Tề Hiền, hướng tới Đằng Tử Văn mỉm cười: "Cũng không lâu lắm. Anh thích không?"

Đằng Tử Văn một tay ôm chầm eo Ngôn Yến, bám vào bên tai Ngôn Yến thấp giọng trả lời: "Chỉ cần là em đưa, anh đều thích."

Loại đồ vật như nút tay áo này, người bình thường rất ít để ý.

Hắn biết Ngôn Yến ngày thường cũng chưa bao giờ chú ý mấy thứ này, ngay cả một số đồ hắn dùng vẫn là Khương quản gia cùng Thích Vũ hỗ trợ sửa sang lại.

Cổ Ngôn Yến bị hơi thở Đằng Tử Văn phun ngứa ngứa, đẩy đẩy hắn.

Đằng Tử Văn thuận thế ngồi lên giường, hộp trên tay lại cầm vững vàng, nói: "Ngày mai anh liền mang lên, thế nào?"

Ngôn Yến nghe Đằng Tử Văn nói xong, trong lòng cao hứng khắc chế không được: "Tùy anh."

"Còn có một phần quà sinh nhật khác anh có thể mở ra sao?" Đằng Tử Văn thực quý trọng đem hộp nhung đựng nút tay áo kia đặt lên tủ đầu giường, sau đó nhìn Ngôn Yến, hỏi.

Ngôn Yến ngạc nhiên: "Còn có quà sinh nhật gì?"

Hắn chỉ tặng một phần quà sinh nhật này a.

Đằng Tử Văn khóe miệng cong cong, duỗi tay kéo Ngôn Yến.

Ngôn Yến trở tay không kịp, ngã vào lòng Đằng Tử Văn.

——

——

Lại qua mấy ngày, Ngôn Yến mới có dịp đi tìm Bạch Cố.

Ngôn Yến nhiều lần suy nghĩ, quyết định vẫn là trực tiếp tìm Bạch Cố dò hỏi quan hệ của hắn cùng Tề Hiền.

Ngôn Yến gọi điện thoại hẹn Bạch Cố buổi chiều gặp mặt, Bạch Cố bên kia tựa hồ còn có những người khác, Ngôn Yến đợi một hồi mới nghe Bạch Cố nói xin lỗi, mình buổi chiều có một số việc.

Ngôn Yến nghe vậy, lại hỏi Bạch Cố buổi tối có rảnh không.

Bạch Cố cho rằng Ngôn Yến xảy ra chuyện gì, hỏi hắn làm sao vậy.

Ngôn Yến trầm mặc trong chốc lát, nói cho Bạch Cố: "Hai ngày trước, tôi thấy được."

"Nhìn thấy? Nhìn thấy cái gì." Bạch Cố không rõ.

Ngôn Yến nhìn thoáng qua trái phải, sau khi xác định chung quanh không có ai, mới mở miệng nói: "Buổi tối sinh nhật Tử Văn kia, tôi đến hoa viên tìm anh, nhìn thấy anh cùng Tề Hiền."

Bạch Cố nghe vậy, rất lâu không lên tiếng.

"Bất quá anh yên tâm, hẳn là không có những người khác nhìn thấy." Ngôn Yến bổ sung nói.

Thanh âm Bạch Cố lại qua hồi lâu mới từ đầu kia điện thoại truyền đến: "Chúng ta buổi tối gặp đi. Cùng nhau ở nhà tôi ăn tối."

Ngôn Yến đáp ứng.

Cúp điện thoại, Ngôn Yến nhắn cho Đằng Tử Văn, mình buổi tối hẹn Bạch Cố, sẽ không quay về ăn.

Tin nhắn của Đằng Tử Văn rất nhanh về lại đây, hỏi Ngôn Yến có cần mình đến lúc đó đón người hay không.

Ngôn Yến nói mình có thể trở về.

Đằng Tử Văn bảo Ngôn Yến đừng quên về nhà sớm một chút.

Ngôn Yến nhìn đến chữ "nhà" kia, không khỏi mỉm cười.

Bất quá mỉm cười này cũng không duy trì lâu.

Nghĩ đến chuyện của Bạch Cố, khóe miệng Ngôn Yến lại sụp xuống.

Cả buổi chiều, Ngôn Yến đều trăn trở.

Thật vất vả chờ tới lúc tan tầm, Ngôn Yến bảo tài xế đưa mình đến nhà Bạch Cố.

Nhà Bạch Cố Ngôn Yến đã tới vài lần, bảo an ở cửa biết Ngôn Yến, trực tiếp để Ngôn Yến đi vào.

Ngôn Yến tới dưới lầu, gọi điện thoại cho Bạch Cố trước.

Bạch Cố nói hắn ở nhà, kêu Ngôn Yến trực tiếp lên lầu.

Ngôn Yến cúp điện thoại, trực tiếp lên lầu.

Bạch Cố mở cửa chờ Ngôn Yến.

Thời điểm hai người đối mặt, đều không nói chuyện.

Bạch Cố đầu tiên xoay người hướng đi, Ngôn Yến theo đi lên, ở phía sau đóng cửa lại.

Ngôn Yến đi theo Bạch Cố đến phòng khách.

Bạch Cố mở miệng nói câu đầu tiên: "Ngồi đi. Cậu muốn uống cái gì."

Ngôn Yến ngồi xuống, nhìn chằm chằm Bạch Cố, Bạch Cố sắc mặt thập phần bình tĩnh.

Ngôn Yến trả lời Bạch Cố: "Cho tôi nước là được rồi."

Vì thế Bạch Cố liền đi rót hai ly nước ấm lại đây.

Đem ly nước đưa cho Ngôn Yến, Bạch Cố cũng ngồi xuống sô pha.

Ngôn Yến đôi tay cầm ly nước, chờ Bạch Cố mở miệng.

Bạch Cố trong tay cũng bưng cái ly, nhưng rõ ràng một bộ thất thần.

Cách hồi lâu, Bạch Cố mới hồi phục tinh thần lại nhìn Ngôn Yến: "Tôi cùng Tề Hiền...... Tề Hiền lúc trước thật là bạn trai của tôi."

Ngôn Yến tuy rằng cơ bản đã có thể xác định suy đoán của mình, nhưng nghe Bạch Cố chính miệng thừa nhận, vẫn là một trận khiếp sợ.

Bạch Cố tạm dừng một hồi, tựa hồ đang đợi Ngôn Yến tiêu hóa lời mình nói. Sau đó mới nói tiếp: "Bất quá chúng tôi hiện tại đã chia tay."

Tin tức này so với chuyện Bạch Cố cùng Tề Hiền bên nhau càng làm cho Ngôn Yến khiếp sợ.

"Lúc trước ở hoa viên...... Đó là ngoài ý muốn. Ngôn Yến, tôi hy vọng cậu quên chuyện này. Được không?" Bạch Cố hai tay chuyển cái ly trong tay.

Ngôn Yến nhìn Bạch Cố.

Bạch Cố nửa cúi đầu, nửa cụp mắt.

Ngôn Yến không thấy rõ cảm xúc trên mặt trong mắt Bạch Cố, nhưng vẫn cảm thấy trên người Bạch Cố ẩn ẩn tản mát ra khí tức bi thương.

Ngôn Yến hỏi Bạch Cố: "Tề Hiền chính là người ...... Làm anh dọn ra khỏi Tề gia kia sao?"

Đầu Bạch Cố gật gật.

Ngôn Yến trong lòng ngũ vị tạp trần, nhất thời cũng không nói rõ trong lòng mình rốt cuộc là cảm xúc gì.

Hắn đối Bạch Cố hứa hẹn: "Chuyện này, tôi sẽ không nói cho ai. Bao gồm Đằng Tử Văn."

Bạch Cố ngẩng đầu, mỉm cười với Ngôn Yến: "Cảm ơn."

Ngôn Yến nhìn tươi cười kia trong lòng một trận chua xót.

Ngôn Yến lắc lắc đầu, buông cái ly, duỗi tay nắm lấy tay Bạch Cố.

Bạch Cố đối Ngôn Yến nói: "Đừng lo lắng. Chúng tôi đã kết thúc, tôi hiện tại cũng đã không có việc gì."

Ngôn Yến không trả lời, chỉ là càng dùng sức mà nắm lấy tay Bạch Cố, muốn cho hắn một chút cổ động.

Ngôn Yến nhớ tới mỗi một lần Bạch Cố cổ vũ mình lúc trước.

Còn có một số lời Bạch Cố nói.

Đoạn cảm tình này của Bạch Cố, nhất định kết thúc rất gian nan.

Ngôn Yến cùng Bạch Cố cứ như vậy ngồi cùng nhau hồi lâu, trực tiếp bỏ lỡ thời gian bữa tối.

Sau đó hai người dứt khoát mỗi người pha một chén mì gói ăn.

Buổi tối Ngôn Yến trở lại Thịnh Nguyên, thời điểm đối mặt Đằng Tử Văn dưới ánh đèn cam vàng, trong lòng đột nhiên cảm thấy một trận ấm áp.

Cũng may bọn họ đều không từ bỏ, cho dù trải qua nhấp nhô, cuối cùng vẫn ở bên nhau.

So với Bạch Cố cùng Tề Hiền, bọn họ thật sự quá may mắn.

Đằng Tử Văn bị động tác Ngôn Yến làm cho ngạc nhiên, còn tưởng rằng Ngôn Yến bị ủy khuất gì, vội vàng truy hỏi.

Ngôn Yến lắc đầu không nói, đem đầu vùi ở bả vai Đằng Tử Văn: "Để em dựa một hồi là tốt."

Đằng Tử Văn vỗ lưng Ngôn Yến: "Được. Bất quá chỉ cần em nguyện ý, tùy thời đều có thể nói cho anh đã xảy ra cái gì."

Ngôn Yến ôm lấy Đằng Tử Văn, cọ cọ cổ Đằng Tử Văn, nhẹ giọng đáp lời: "Ừm."

——

——

Thứ ba, Ngôn Yến đang chụp tuyên truyền đại ngôn trang phục nam lúc trước nhận, sau khi kết thúc, La Hâm lại đây nói cho Ngôn Yến, trailer cuộc họp báo《 Tâm kiếm 》cử hành ngày 21 tháng này.

Ngôn Yến cũng không ngoài ý muốn.

Rốt cuộc thời điểm《 Tâm kiếm 》tiến vào hậu kỳ, đã bắt đầu tiến hành dự cắt. Ngôn Yến còn bởi vậy quay bổ sung vài cảnh.

Chỉ là ngày 21 kia, La Hâm vốn dĩ an bài cho Ngôn Yến một buổi cắt băng.

La Hâm hiển nhiên cũng không quên chuyện này.

La Hâm nói cho Ngôn Yến, hắn cảm thấy cuộc họp báo《 Tâm kiếm 》càng quan trọng, kiến nghị Ngôn Yến đem hành trình điều chỉnh một chút, hoặc là dứt khoát đẩy buổi cắt băng kia, để công ty tìm người khác thay thế.

Ngôn Yến đối với an bài tham dự cuộc họp báo trailer《 Tâm kiếm 》cũng không có vấn đề.

Tham gia cắt băng cùng cuộc họp báo có xung đột, hắn càng có khuynh hướng tham gia cuộc họp báo.

Ngôn Yến tỏ vẻ nghe theo an bài La Hâm.

La Hâm gật đầu. Chỉ cần Ngôn Yến đáp ứng, chuyện kế tiếp hắn có thể đủ thu phục.

"Đúng rồi còn có một việc." La Hâm nói với Ngôn Yến.

"Sự tình gì?" Ngôn Yến hỏi.

La Hâm cười tủm tỉm đáp: "Còn nhớ trang cá nhân của cậu trên official website công ty không?"

Ngôn Yến gật đầu: "Nhớ rõ."

Hắn như thế nào sẽ không nhớ được.

Mấy ngày trước hắn còn cùng fans giao lưu.

"Tin tức Cậu muốn tham dự họp báo《 tâm kiếm 》vừa ra, trên trang web liền có fans nói muốn đi duy trì tổ đội. Tôi nhìn, đã có không ít người tỏ vẻ nhất định sẽ đi."

Ngôn Yến minh bạch đây là La Hâm nói cho hắn đến lúc đó phải chú ý bảo trì tốt hình tượng trước mặt fans.

Ngôn Yến gật đầu cho thấy mình đã biết.

Sau đó Ngôn Yến liền phát hiện chỗ có vấn đề.

Nếu tin tức đã phát ra, đó chính là xác định hắn có hành trình này.

Chương 20: Giáng Sinh

Edit: Ngộ

Ngày tiếp theo chính là họp báo trailer《 Tâm kiếm 》.

Sáng sớm La Hâm đã đến Thịnh Nguyên đón Ngôn Yến đi làm tạo hình.

Cuộc họp báo chính thức bắt đầu là 10 giờ.

Mới hơn 9 giờ rưỡi, xe bảo mẫu của Ngôn Yến đã chạy đến hội trường cuộc họp báo.

Lúc này bên ngoài hội trường đã có rất nhiều phóng viên ngồi canh.

Trừ bỏ phóng viên ở ngoài, còn có một ít fans diễn viên chờ đợi.

Thời điểm xe Ngôn Yến đến đây, những phóng viên này mặc kệ có biết là ai ngồi bên trong hay không, đều xông tới.

Nhìn xe bảo mẫu dài hơn bình thường này, liền biết ngồi bên trong nhất định không phải tiểu minh tinh hạng ba bình thường.

Ngay sau đó có người nhận ra chiếc xe bảo mẫu này là xe Ngôn Yến, fan Ngôn Yến như một tổ ong xông lên.

Nếu không phải hiện tại có bảo an gian nan duy trì trật tự, xe Ngôn Yến suýt nữa không đi vào được.

Xe chậm rãi chạy đến cửa hội trường, mới vừa dừng, La Hâm liền xuống xe, nhanh chóng kéo cửa xe, để Ngôn Yến xuống xe.

Ngôn Yến động tác cũng thập phần nhanh chóng, từ La Hâm cùng mấy cái bảo an vây quanh, nhanh chóng vọt vào hội trường.

Trong lúc này còn có người không ngừng đem tay ra ý đồ kéo quần áo Ngôn Yến.

Ngôn Yến sau khi vào hội trường, khó nén tim đập nhanh, hỏi La Hâm sao lại có nhiều người như vậy.

La Hâm đối Ngôn Yến giải thích: "《 Tâm kiếm 》làm tuyên truyền thanh thế lớn như vậy, ảnh t sân khấu uyên truyền hai ngày này ở trên mạng TV rất nóng, nhiều người một chút cũng không kỳ quái. Những phóng viên này phần lớn đều là hướng về phía Trần đạo sau khi đã yên lặng hơn một năm ra phim mới. Vừa nãy cậu có chú ý tới không, thời điểm cậu tiến vào, đám fans chờ bên kia rất nhiều người đều không động?"

Ngôn Yến gật đầu.

"Gia nhập bộ điện ảnh này không phải đại bài thì cũng là minh tinh gần đây tương đối hot, cho nên fans tới cũng nhiều. Bất quá tôi xem bên ngoài phần lớn người vẫn là fans nhà Yên Vui."

Ngôn Yến nghe La Hâm nói xong, cũng nghĩ thông.

Đích xác, không nói người khác, chính là Yên Vui, trước đó mới cầm một cúp ảnh đế, thật là như mặt trời ban trưa.

"Bất quá một màn vừa rồi kia, cậu một ngày nào đó cũng sẽ quen." La Hâm lại dùng ngữ điệu trần thuật nói.

Ngôn Yến nghe vậy, đang muốn trả lời quen cái gì, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận kêu sợ hãi.

La Hâm nhìn sau một cái, trên mặt không có bất luận cái gì ngoài ý muốn, phảng phất đối một màn này rất là quen thuộc, nói với Ngôn Yến: "Yên Vui tới. Chúng ta đi vào trước đi."

Ngôn Yến chính quay đầu lại xem, còn chưa thấy rõ ràng cái gì, liền nghe thấy được La Hâm nói.

Vì thế hắn đem đầu xoay trở về, gật gật đầu, "Ân" một tiếng, sau đó đi theo La Hâm vào bên trong.

Hội trường treo rất nhiều ảnh, có Yên Vui, có nữ chủ, có Ngôn Yến, còn có ảnh chụp chung Ngôn Yến cùng Yên Vui, đương nhiên cũng có ảnh chụp chung ba người.

Nhưng một phần trong đó Ngôn Yến đã xem qua lúc trước, còn có chút lại là hiện tại mới thấy lần đầu tiên.

Nhưng Ngôn Yến lại không có nhiều thời giờ cẩn thận đánh giá.

Bởi vì Yên Vui đã đến ngay sau Ngôn Yến.

Người chủ trì nhìn thấy Yên Vui tới, tới kêu hắn và Ngôn Yến cùng lên đài thử microphone một lần, quen cảm giác.

Ngôn Yến cùng Yên Vui lên đài thử thử.

Ngôn Yến tuy rằng lúc trước đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều, hiện tại vẫn không khỏi có chút khẩn trương.

Trái lại Yên Vui, có vẻ trấn định hơn.

Sau khi thử xong microphone, Yên Vui an ủi Ngôn Yến vài câu.

Đại khái bởi vì hắn là người từng trải, Ngôn Yến nghe Yên Vui nói, thế nhưng thật sự không khẩn trương như vậy.

Ngôn Yến nói lời cảm ơn Yên Vui, Yên Vui nói Ngôn Yến quá khách khí.

Ngay sau đó Trần Bảo Minh đột nhiên từ bên cạnh tới, hỏi Ngôn Yến cùng Yên Vui đang nói cái gì.

Khiến Ngôn Yến hoảng sợ.

Thời gian qua phi thường nhanh.

Chờ đến 10 giờ, khai mạc liền chính thức bắt đầu.

Đầu tiên có người chủ trì lên đài giới thiệu danh sách khách quý cùng chủ sang trình diện.

Làm Ngôn Yến ngoài ý muốn chính là, khách quý lên đài thế nhưng là Triệu Hoa.

Triệu Hoa trong tay nâng một bó hoa, cứ như vậy lên đài,

Phía dưới tự nhiên có phóng viên nhận ra đây là tiểu thiên vương thế hệ mới đang hot của giới ca hát.

Có phóng viên ở dưới kêu hỏi Triệu Hoa: "Hoa ca chuẩn bị bó hoa lớn như vậy, là muốn đưa cho ai?" Không đợi Triệu Hoa trả lời, phóng viên lại tự hỏi tự đáp mà nói hoa này Triệu Hoa nhất định là muốn tặng cho nữ chủ.

Triệu Hoa nghe vậy, cười cười, nói, hoa thơm đưa mỹ nhân, hắn đương nhiên là muốn đưa hoa cho nữ chủ, nhưng nam chủ đang ở bên cạnh, hắn cũng không muốn ...... Triệu Hoa làm động tác cắt cổ.

Phóng viên phía dưới một trận cười vang.

Triệu Hoa cầm hoa, đưa đến trước mặt Ngôn Yến, lấy microphone nhân viên công tác đưa tới, nói: "Cho nên hoa này, đương nhiên là tặng cho anh em tốt Ngôn Yến của tôi." Dứt lời anh em tốt vỗ vỗ bả vai Ngôn Yến.

Ngôn Yến cười hồi chụp bả vai Triệu Hoa.

Yên Vui một bên cũng không cam lòng bị bỏ xuống, vội vàng kêu phải tính cả hắn, cũng xích lại đây.

Ba soái ca kề vai sát cánh ghé vào nhau.

Phía dưới đèn flash tức khắc lóe thành một mảnh.

Phóng viên sôi nổi tán thưởng tình cảm tốt của Triệu Hoa Ngôn Yến, ảnh đế Yên Vui bình dị gần gũi.

Một phen cười đùa qua, không khí hiện trường lập tức bị xào lên.

Phân đoạn sau đó tiến hành tương đối thuận lợi.

——

——

Sau khi giao lưu truyền thông kết thúc, họp báo《 Tâm kiếm 》cũng kết thúc theo.

Bất quá vài vị diễn viên ở đây chủ yếu cũng không lập tức rời đi.

Bởi vì bên ngoài hội trường còn rất nhiều fans chờ đợi.

Cuối cùng ban tổ chức dứt khoát lâm thời quyết định tăng phân đoạn gặp mặt fans.

Chờ thời điểm Ngôn Yến cuối cùng thoát thân từ hội trường, đã qua giờ cơm trưa.

Buổi chiều còn có một thông cáo, Ngôn Yến cùng La Hâm, ở bảo mẫu trên xe qua loa dùng cơm, sau đó đi xuống một địa điểm.

Trong lúc, Ngôn Yến nhận được điện thoại Bạch Cố gọi tới.

Bạch Cố điện thoại một vì xin lỗi, hai là muốn chúc mừng.

Thời điểm Ngôn Yến cùng Bạch Cố gọi điện thoại xong, xe bọn họ cách chỗ cần đến một khoảng cách dài.

La Hâm hỏi Ngôn Yến muốn nằm xuống tới nghỉ ngơi một láthay không, chờ tới nơi hắn đánh thức Ngôn Yến.

Ngôn Yến trong lòng đánh giá thời gian, cuối cùng vẫn lắc đầu nói tinh thần mình rất tốt.

La Hâm đánh giá một hồi, thấy Ngôn Yến tinh thần đầu tựa hồ thật sự không tồi, liền ngược lại nói lên mặt khác một việc.

"Bộ điện ảnh của An Lê kia đã đại khái xác định năm sau động máy."

"Thời gian cụ thể định ra rồi sao?"

"Còn chưa. Tôi cảm thấy phải qua nguyên tiêu mới có thể bắt đầu quay." La Hâm nói.

Ngôn Yến gật đầu.

Ngôn Yến lại lấy chuyện khác hỏi La Hâm.

La Hâm kiên nhẫn giải đáp Ngôn Yến.

Trong quá trình hai người nói chuyện với nhau, xe bất tri bất giác đã nơi.

La Hâm thấy xe dừng lại, ngừng câu chuyện, nói cho Ngôn Yến: "Chúng ta tới rồi."

Ngôn Yến gật đầu: "Xuống xe đi."

Hai người cùng nhau xuống xe.

Buổi chiều sau khi hoàn thành thông cáo, Ngôn Yến chuẩn bị trực tiếp về Thịnh Nguyên.

Trên đường trở về, Ngôn Yến phát hiện ngoài cửa sổ xe ven đường đã có người bắt đầu mở đèn.

La Hâm thấy lực chú ý của Ngôn Yến bị ngoài cửa sổ hấp dẫn, cũng quay đầu nhìn thoáng qua.

Sau đó Ngôn Yến liền nghe thấy La Hâm nói: "Thì ra lễ Giáng Sinh năm nay đã sắp tới rồi."

Ngôn Yến nghe vậy, đột nhiên tỉnh ngộ lại quá mấy ngày còn không phải là lễ Giáng Sinh sao!

Tuy rằng lễ Giáng Sinh ở nước ngoài là ngày hội chúc mừng Jesus ra đời, nhưng ngày hội này từ sau khi truyền vào quốc nội, hàm nghĩa đã không giống nhau.

Thời điểm Ngôn Yến lại hướng ngoài cửa sổ nhìn lại, tức khắc cảm thấy giữa trời chiều, người có đôi có cặp trên đường đều nhiều lên.

La Hâm thấy Ngôn Yến đối với ngoài cửa sổ phát ngốc, hài hước nói: "Lễ Giáng Sinh cậu đã có sắp xếp sao?"

Ngôn Yến nghe thấy La Hâm hỏi chuyện, ngẩn người, sau đó vì ý vị trong lời nói của La Hâm, cạn lời quay đầu, không thèm cùng La Hâm nói chuyện.

La Hâm không thuận theo: "Tôi là nói thật. Cậu đêm Bình An cùng lễ Giáng Sinh kia vừa lúc không có thông cáo gì. Chẳng lẽ không phải đã tính toán tốt?"

"Tôi hai ngày kia không có thông cáo sao?" Ngôn Yến quay lại đầu hỏi La Hâm, sắc mặt ngưng trọng.

"...... Tôi chưa nói cùng cậu sao?" La Hâm hỏi lại.

Đồng thời không tự giác thu hồi vui cười trên mặt.

Ngôn Yến nghiêm túc gật gật đầu.

La Hâm ngẩn ra một chút, nói: "Xin lỗi, đại khái là tôi đã quên nói cho cậu."

Một câu lời cuối cùng tốc độ càng ngày càng chậm.

Bởi vì hắn bắt đầu nhận thấy được Ngôn Yến đang nói sang chuyện khác.

Ngôn Yến thấy bộ dáng La Hâm hồi thần, lại cho La Hâm một kích: "Tôi vẫn luôn cho rằng một tuần kế tiếp tôi đều có thông cáo. Giữa trưa Đằng Tử Văn gọi điện thoại lại đây hỏi tôi hai ngày nữa có thể hay không...... Tôi nói với hắn, anh giúp tôi sắp đầy công tác." 

Nhưng La Hâm vừa rồi còn trưng cầu ý kiến hắn.

Ngôn Yến trừng La Hâm.

La Hâm thanh thanh giọng nói: "Tôi chỉ là muốn nhìn cậu lựa chọn một chút. Nếu cậu lựa chọn cắt băng, tôi đây cũng ủng hộ cậu."

Ngôn Yến không tin lý do thoái thác của La Hâm.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top