[Q3] Chương 11 + 12 + 13 + 14 + 15
Chương 11: Tổng không thể nói
Edit: Ngộ
Ngôn Yến sau khi biết đối phương chính là Trần Bảo Minh, mạc danh có chút khẩn trương.
Trần Bảo Minh thật ra thập phần hòa ái, vươn tay phải với Ngôn Yến: "Ngôn Yến, chào cậu."
"Chào ngài." Ngôn Yến vội vàng cũng duỗi nắm tay cùng đối phương.
Ngôn Yến chân tay luống cuống.
Đằng Tử Văn mở miệng mời mọi người vào nhà.
Ngôn Yến vừa đi, một bên còn có chút choáng váng.
Hắn không nghĩ tới, Đằng Tử Văn thế nhưng liền đại đạo diễn Trần Bảo Minh này cũng có thể thỉnh về đến nhà.
Khách quý quả nhiên là khách quý.
Vài người ở trong phòng khách, Trần Bảo Minh liếc mắt một cái nhìn thấy tranh trên vách tường, trên mặt lộ ra một tươi cười thập phần vui vẻ.
Ngôn Yến theo hắn ánh mắt xem qua, phát hiện Trần Bảo Minh cười nhìn, đúng là bức tranh mình mua ở hội đấu giá kia.
Bạch Cố một bên mở miệng nói: "Ngôn Yến, không nghĩ tới cậu cùng chú Trần còn rất có duyên."
Ngôn Yến nghi hoặc nhìn Bạch Cố.
Bạch Cố nói: "Bức họa này là chú Trần họa."
Ngôn Yến nghe vậy, thập phần kinh ngạc.
Hắn trước nay chỉ nghe nói Trần Bảo Minh là một đạo diễn tài hoa như thế nào, một lần cũng không nghe người khác nói qua, Trần Bảo Minh còn vẽ tranh.
Nghĩ vậy bức họa lúc trước vẫn luôn bị hắn đặt ở thư phòng, hôm nay mới bị Khương quản gia lấy ra lên tường, Ngôn Yến tự nhiên có chút xấu hổ.
"Kỳ thật tôi không hiểu họa. Thời điểm thấy bức họa này, chỉ là đơn thuần cảm thấy trong lòng thích, mới mua tới. Không nghĩ tới là tác phẩm của Trần đạo ngài." Ngôn Yến nửa là ngượng ngùng nói.
Trần Bảo Minh nghe Ngôn Yến nói xong, cũng không lộ ra biểu tình không vui, ngược lại khen ngợi nhìn Ngôn Yến.
Hắn thích Ngôn Yến thẳng thắn.
Đằng Tử Văn cùng Tề Hiền liếc mắt nhìn nhau một cái.
Tề Hiền trong mắt mang theo hai phần hài hước, tựa như nói không nghĩ tới Đằng Tử Văn cậu, cũng có một ngày lao tâm lao lực vì người khác như vậy.
Đằng Tử Văn đạm nhiên tự nhiên quay đầu, nhìn tay Trần Bảo Minh vỗ bả vai Ngôn Yến.
Tề Hiền trên mặt hiện lên một tia cạn lời.
Một đám người ngồi trong phòng khách.
Khương quản gia đưa trà lên.
Mấy nam nhân ở trong phòng khách hàn huyên một hồi, sau đó dời bước đến nhà ăn dùng tiệc tối.
Đêm nay thức ăn đều là đầu bếp Đằng Tử Văn mời đến từ nước Pháp tỉ mỉ nấu nướng.
Trần Bảo Minh có một phần tư huyết thống nước Pháp, tuy rằng bề ngoài nhìn qua không rõ ràng, nhưng lại là Hoa kiều Pháp tịch* chính cống.
*Quốc tịch Pháp
Ngôn Yến thời điểm bữa tối bắt đầu, vô cùng may mắn lúc trước Đằng Tử Văn mời người dạy hắn lễ nghi chính quy bàn ăn kiểu Pháp, hắn nghiêm túc học tập.
Bất quá các hạng thức ăn chậm rãi bưng đi lên, Ngôn Yến phát hiện đồ mình ăn, cùng những người khác có chút bất đồng.
Trần Bảo Minh tự nhiên cũng phát hiện điểm này.
Đằng Tử Văn chủ động nói với hắn: "Ngôn Yến còn đang dưỡng thân thể, bác sĩ dặn rất nhiều đồ đều phải ăn kiêng. Trần đạo không cần để ý."
Trần Bảo Minh nghe vậy, lý giải gật gật đầu.
Ngôn Yến trong lòng cảm động.
Hắn hiện tại nơi nào còn kỵ cái gì đâu.
Đằng Tử Văn làm như vậy, đại khái là biết hắn như thế nào cũng không ăn quen đồ ăn nước Pháp đi.
Kỳ thật Đằng Tử Văn lời này cũng là lại lần nữa nói cho Trần Bảo Minh, Ngôn Yến lúc trước thật là ở nhà dưỡng thương.
Đang ngồi vài vị trừ bỏ Ngôn Yến, kỳ thật đều là giao tế hảo thủ.
Mà mọi người lúc nói chuyện với nhau lại đối Ngôn Yến có nhiều chiếu cố, cho nên một bữa cơm ăn xong, Ngôn Yến vẫn luôn cười nói, khách và chủ tẫn hoan.
Cơm chiều xong, hai người Tề Hiền cùng Đằng Tử Văn đi thư phòng, Bạch Cố mang theo Ngôn Yến cùng Trần Bảo Minh tiếp tục tán phiếm.
Ngôn Yến phát hiện Bạch Cố hiểu được thật sự rất nhiều, đối lịch sử phát triển điện ảnh các quốc gia đều nói được đạo lý rõ ràng.
Hắn nói chuyện cùng Bạch Cố và Trần Bảo Minh, học được rất nhiều thứ.
Trần Bảo Minh vị khách nhân này cũng không ở đến khuya.
Nhưng ở hắn trước khi rời đi, cùng Ngôn Yến ở chung đã trở nên thực vui sướng.
Lúc Trần Bảo Minh cùng Bạch Cố Tề Hiền rời đi, Đằng Tử Văn cùng Ngôn Yến đều ra cửa đưa tiễn.
Đưa khách nhân xong trở lại phòng, Ngôn Yến nhìn Đằng Tử Văn, nói: "Sự tình hôm nay, anh có phải nên giải thích cùng em một chút hay không?"
Đằng Tử Văn ôm hắn, nói: "Chúng ta trở về phòng nói."
Ngôn Yến đi theo Đằng Tử Văn trở lại phòng ngủ.
Đằng Tử Văn một bên cởi bỏ cà vạt một bên ngồi xuống trên giường.
"Anh giải thích đâu?" Ngôn Yến giả vờ sinh khí.
Đằng Tử Văn kéo Ngôn Yến qua, một bên cũng giúp Ngôn Yến cởi cà vạt, một bên nói: "Anh cùng Trần Bảo Minh không có giao tình gì. Thật sự cùng hắn quen biết chính là Bạch Cố Tề Hiền."
Ngôn Yến chụp bay tay Đằng Tử Văn, tự mình bắt lấy cà vạt, sau đó nghiêm túc nghe Đằng Tử Văn nói chuyện.
Từ Đằng Tử Văn nói chuyện, Ngôn Yến đã biết Trần Bảo Minh cùng cha mẹ ruột của Bạch Cố là hảo hữu chí giao, mà cùng trong nhà Tề Hiền chỉ là bạn bè tốt hơn một chút một ít.
Nhưng cha mẹ Bạch Cố cùng cha mẹ Tề Hiền lại là thời điểm năm đó quen biết tại Hạ Hương, có giao tình.
Quan hệ phức tạp này, Ngôn Yến ngẫm một hồi lâu, mới thông suốt.
Sau lại cha mẹ Bạch Cố ngoài ý muốn qua đời, Trần Bảo Minh muốn nhận nuôi Bạch Cố.
Nhưng Tề gia cũng muốn nhận nuôi Bạch Cố.
Cuối cùng Bạch Cố bị Tề gia nhận nuôi.
Mà Trần Bảo Minh tuy rằng không thành công nhận nuôi Bạch Cố, nhưng cũng vẫn luôn chú ý Bạch Cố.
Trên con đường giới nghệ sĩ này, Trần Bảo Minh là lão sư vỡ lòng của Bạch Cố.
Ngôn Yến ngừng Đằng Tử Văn giới thiệu, cuối cùng minh bạch buổi tối ba người kia vì cái gì xuất hiện cùng nhau.
Còn có minh bạch vì cái gì lúc trước Bạch Cố có thể lấy kịch bản của Trần Bảo Minh tới dò hỏi hắn.
Đằng Tử Văn nhìn bộ dáng Ngôn Yến hình như có sở ngộ, không nói chuyện nữa, chờ Ngôn Yến tiêu hóa những nội dung mình nói.
Ngôn Yến nghĩ hồi lâu, trừng mắt liếc nhìn Đằng Tử Văn một cái: "Anh còn không sớm chút nói cho em."
Ngôn Yến cảm thấy hình tượng mình buổi tối ở trước mặt Trần Bảo Minh nhất định không xong.
Đằng Tử Văn hỏi: "Anh nói cho em, em liền sẽ không khẩn trương?"
Ngôn Yến suy nghĩ một hồi, trầm mặc lắc lắc đầu.
Đằng Tử Văn nói sang chuyện khác: "Còn có một tin tức tốt, muốn nghe sao?"
Ngôn Yến gật đầu: "Tin tức gì."
Đằng Tử Văn lần này không lại úp úp mở mở: "Bộ phim kia của Trần đạo, tháng sau mới chính thức bắt đầu quay. Nhân vật của em còn giữ."
Ngôn Yến nghe Đằng Tử Văn nói xong, sửng sốt hồi lâu.
Phục hồi tinh thần lại Ngôn Yến đã nhịn không được cao hứng cả người bổ nhào vào trên người Đằng Tử Văn: "Anh nói thật?"
"Ngôn Yến, anh sẽ không lại nói láo với em."
Ngôn Yến kích động ôm Đằng Tử Văn: "Như thế nào La Hâm không nói cho em."
Đằng Tử Văn nghe thấy Ngôn Yến hỏi chuyện, cười không nói.
Ngôn Yến sau khi bình tĩnh cảm xúc kích động lại, mới nghĩ đến Đằng Tử Văn nhất định vì thế làm không ít chuyện.
Trần Bảo Minh sự tích hắn nghe được rất nhiều. Cho nên càng biết sau lưng Đằng Tử Văn khinh khinh xảo xảo tung ra tin tức này, nhất định làm rất nhiều nỗ lực.
Bất quá chuyện này Ngôn Yến đã đoán sai.
Trong vòng đồn đãi nơi nào có thể tin.
Huống chi chỉ là sự tình để Trần Bảo Minh chậm quay chụp lại, giữ một nhân vật, đối Đằng Tử Văn tới nói, cũng không khó.
Đằng Tử Văn ôm lấy mỹ vị tự động nhào trong lòng ngực lên, đôi mắt ám ám.
Đồ ăn nước Pháp cái gì cũng tốt, chính là ăn không đủ no.
Hắn cảm thấy mình hiện tại có chút đói bụng.
——
——
Ngôn Yến chính thức lại lần nữa lộ mặt trước công chúng, đã là nửa tháng sau.
Nửa tháng này, hắn đã cùng phòng làm việc của Trần Bảo Minh ký kết hợp đồng chính thức, còn trở về công ty vài lần, học bổ sung một ít chương trình trước kia.
La Hâm bắt đầu chậm rãi nhận cho Ngôn Yến một ít thông cáo không lập tức khởi công.
Hạ Văn Chương lại cấp cho Ngôn Yến một trợ lý cùng hỗ trợ công tác với La Hâm.
Tính ra bên người Ngôn Yến đã có một người đại diện, hai trợ lý.
Ngôn Yến cảm thấy trận thế này thật sự quá lớn, hơn nữa hắn có bốn người, đi đến nơi nào cũng mênh mông cuồn cuộn, không thích hợp.
Hạ Văn Chương quay đầu liền đem ý tứ của Ngôn Yến chuyển đạt cho Đằng Tử Văn.
Cách một ngày, Đằng Tử Văn liền đem trợ lý của Ngôn Yến đổi về một người.
Bất quá trợ lý này, cũng không phải là Hạ Văn Chương trả tiền lương, mà là trực tiếp vâng mệnh với Thích Vũ, hoặc là nói là Đằng Tử Văn.
Ngôn Yến xa truyền thông nhiều ngày lần đầu tiên lộ diện, tham gia tiệc tối từ thiện hôm nay này hoàng toàn thành tâm điểm.
Thời điểm Ngôn Yến xuyên qua vòng vây phóng viên, cùng La Hâm đi đến hội trường bên trong, ngẩng đầu liền thấy tiếng Đằng Tử Văn vọng lại đây.
Đằng Tử Văn so với hắn đến sớm một bước, bạn nữ đi theo bên người là bí thư của hắn.
Tiếp xúc đến ánh mắt Ngôn Yến, Đằng Tử Văn chuyển đầu, tiếp tục cùng người bên người thấp giọng nói chuyện.
La Hâm thấy thế, nhẹ nhàng đâm đâm cánh tay Ngôn Yến: "Sao lại thế này."
La Hâm trong lòng run sợ, sợ hai vị cha mẹ áo cơm này lại nháo ra chuyện gì.
Ngôn Yến ho nhẹ một tiếng, nói: "Không có gì."
La Hâm không tin.
Ngôn Yến lại nói gần nói xa, thái độ khác thường lôi kéo La Hâm đi theo biên kịch đạo diễn nhà làm phim khác chào hỏi.
Hắn cũng không thể nói cho La Hâm, Đằng Tử Văn đại khái là bởi vì lúc trước muốn mình làm bạn nam của hắn kết quả bị mình cự tuyệt, cho nên đang còn cáu kỉnh đi?
Ngôn Yến cảm thấy, dù hắn nói, La Hâm cũng sẽ không tin.
Chương 12: Bất mãn bận rộn
Edit: Ngộ
Ngôn Yến không chịu nói thật, La Hâm cũng không có pháp miễn cưỡng, vì thế mang theo Ngôn Yến nơi nơi nhận người.
Không bao lâu, Triệu Hoa cũng tới.
Triệu Hoa này một năm bỏ ra album hưởng ứng đều thực không tồi, giải thưởng cũng cầm vài cái, đến đã có vài phần tư thế tiểu thiên vương ca hát, lúc vào bàn, cửa đèn flash lóe thành một mảnh, mưu sát không ít cuộn phim.
Triệu Hoa tuy rằng ở trước mặt Ngôn Yến không đứng đắn, trường hợp chính thức lại so Ngôn Yến còn ứng đối tự nhiên hơn.
Hai người sau khi chạm mặt chào hỏi, tụ bên nhau nói chuyện phiếm.
Dương Phàm cùng La Hâm hai người cũng kề vai sát cánh, không biết đang nói cái gì.
Lại một lát sau, Bạch Cố cũng tới.
Ba bạn tốt tụ thành một đoàn.
Bạch Cố xem như có tư lịch già nhất trong bọn họ, thỉnh thoảng có rất nhiều người Ngôn Yến cùng Triệu Hoa đều không quen biết, lại đây cùng Bạch Cố chào hỏi.
Làm Ngôn Yến ngoài ý muốn chính là, theo sau Tề Hiền thế nhưng cũng xuất hiện, bên người còn mang theo một bạn nữ thập phần động lòng người.
Ánh mắt Tề Hiền đảo qua hướng Ngôn Yến bên này, sau đó liền chuyển đi, tựa hồ không nhìn thấy Ngôn Yến bọn họ.
Vẫn là sau khi bạn nữ hắn lôi kéo hắn nói cái gì, hắn mới lại lần nữa nhìn qua, sau đó bị bạn nữ kéo đi tới Ngôn Yến bọn họ.
Bạn nữ Tề Hiền sau khi lại đây, việc đầu tiên chính là chào Bạch Cố, sau đó hỏi Bạch Cố: "Hai vị này là bạn em sao?"
Bạch Cố tầm mắt thổi qua mặt Tề Hiền, cúi đầu nhẹ nhàng kêu một tiếng "Đại ca".
Sau đó hướng về phía bạn nữ Tề Hiền gật gật đầu: "Chị Tử Linh, để em giới thiệu một chút, vị này chính là Ngôn Yến, vị này chính là Triệu Hoa."
Bạch Cố giới thiệu thập phần ngắn gọn.
Nữ nhân ý cười doanh doanh mà gật đầu với Ngôn Yến cùng Triệu Hoa, theo sau tự giới thiệu nói: "Ngôn Yến, Triệu Hoa, chào các cậu. Tôi là Lưu Tử Linh. Cảm ơn các cậu giúp tôi cùng A Hiền chiếu cố Bạch Cố."
Lưu Tử Linh thái độ khi nói chuyện nhìn qua rất chân thành, nhưng Ngôn Yến nghe vào tai, lại cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.
Lưu Tử Linh cũng không cùng bọn họ nói lâu lắm.
Bởi vì mới một lát sau, liền có người lại đây mời Tề Hiền qua.
Tề Hiền rời đi, Lưu Tử Linh thân là bạn nữ của hắn, tự nhiên là đi theo.
Sau khi Lưu Tử Linh rời khỏi, Ngôn Yến phát hiện cảm xúc Bạch Cố tựa hồ lập tức đê mê.
Theo sau, Bạch Cố nói cho Ngôn Yến cùng Triệu Hoa, Lưu Tử Linh kỳ thật là vị hôn thê của đại ca hắn Tề Hiền.
Ngôn Yến không biết hình dung Bạch Cố như thế nào một khắc nói ra chuyện này.
Bởi vì một khắc kia, cảm xúc Bạch Cố trong mắt thật sự quá mức hỗn loạn.
Mà Ngôn Yến càng là kinh ngạc.
Hắn chưa từng nghe nói Tề Hiền có vị hôn thê.
Nhưng bộ dáng Bạch Cố rõ ràng một bộ không muốn nói nhiều, Ngôn Yến cũng không hỏi kỹ càng tỉ mỉ.
Triệu Hoa tuy rằng không kinh ngạc, nhưng nhận thấy tình cảm Bạch Cố biến hóa rất nhỏ, lập tức nổi lên một đề tài khác.
Ba người trò chuyện, Bạch Cố cùng Triệu Hoa một bên giới thiệu cho Ngôn Yến người hội trường.
Ngôn Yến nỗ lực nhớ kỹ, nhớ rõ thực vất vả.
Cũng may bên trong có một số người, Đằng Tử Văn đã giúp hắn giới thiệu qua một lần, hắn còn nhớ rõ.
Lại qua hồi lâu, tiệc rốt cuộc chính thức bắt đầu.
Loại tiệc này Ngôn Yến không phải lần đầu tiên tham gia, cho nên ứng đối còn tính thuần thục.
Tiệc sai khi kết thúc, về đến nhà, Ngôn Yến hỏi Đằng Tử Văn sự tình Lưu Tử Linh.
Đằng Tử Văn cùng Ngôn Yến giải thích, Lưu Tử Linh là khoảng thời gian trước mới trở thành vị hôn thê Tề Hiền.
Bất quá chuyện này Tề Lưu hai nhà đều không lộ ra, là ngầm định.
Cho nên Ngôn Yến không biết cũng bình thường.
Đằng Tử Văn hỏi Ngôn Yến như thế nào quan tâm sự tình Tề Hiền cùng Lưu Tử Linh như vậy.
Ngôn Yến nói, thái độ Lưu Tử Linh đối Bạch Cố có chút kỳ quái.
Đằng Tử Văn ôm lấy Ngôn Yến bảo Ngôn Yến yên tâm.
Hắn nói một nhà Tề gia xem Bạch Cố như nhi tử thân sinh, đặc biệt là Tề Hiền, thương nhất em trai này.
Lưu Tử Linh là người thông minh, biết nên lấy thái độ gì đối đãi Bạch Cố.
Ngôn Yến nghe xong, gật gật đầu, ở trong ngực Đằng Tử Văn nhắm mắt lại, không hề nghĩ chuyện này.
Đằng Tử Văn vừa lòng vỗ vỗ vai hắn: "Ngủ đi."
——
——
Ngôn Yến sau khi trở về vòng quan trọng nhất chính là phim của Trần Bảo Minh.
Bọ phim này của Trần Bảo Minh này tên là 《 Tâm kiếm 》, là một bộ chiến tranh, nói về một đoạn chuyện xưa thời kỳ chiến tranh kháng Nhật.
Chuyện phát sinh ở đêm trước hội chiến.
Lúc ấy mười dặm đô thị Đại Thượng Hải như cũ là có nhiều người nước ngoài ở, một mảnh sống mơ mơ màng màng phồn hoa.
Ngôn Yến đóng vai Cố Thiếu Tân chính là một đại thiếu gia xã hội thượng lưu của Thượng Hải, cùng nam chủ xuất thân nhà nghèo Lâm Hướng Thiên là bạn tốt cùng trường.
Cố Thiếu Tân tuy rằng ăn chơi trác táng, nhưng lại chịu phương tây một ít tư tưởng tiên tiến hun đúc, không kết bè kết phái.
Mở đầu phim chính là cảnh hai người lúc đồng học thiếu niên, phong hoa chính mậu.
Ngôn Yến sau khi phim bắt đầu quay, biết đến một mặt khác của Trần Bảo Minh.
Trần Bảo Minh ngay từ đầu công tác, đích xác liền không có phân khí độ khi mới gặp kia.
Nhìn Trần Bảo Minh mấy ngày không cạo râu, cầm cái loa to đang kêu gọi, Ngôn Yến mới cảm thấy những ảnh chụp Trần Bảo Minh trước kia xem qua trên tạp chí, đích xác không giả.
Bộ《 Tâm kiếm 》 này, đóng vai nam chủ Lâm Hướng Thiên không phải người khác, đúng là Yên Vui từng có vài lần chi duyên cùng Ngôn Yến, nghệ sĩ La Hâm mang lúc trước.
Ngôn Yến đối Yên Vui vẫn là tương đối có hảo cảm, hơn nữa có La Hâm tồn tại, hai người thực mau hoà mình, trong phim ngoài đời đều thành bạn tốt.
La Hâm đối với chuyền này đương nhiên là vui vẻ dễ thấy.
Rốt cuộc đều là sư huynh đệ, có thể dìu dắt lẫn nhau đối hai bên đều có chỗ lợi.
Ngôn Yến khôi phục công tác, liền bắt đầu bận rộn, mỗi ngày đi sớm về trễ ngâm mình ở đoàn phim.
Đằng Tử Văn vì chuyện này rất buồn bực.
Hắn giới thiệu Ngôn Yến nhận thức Trần Bảo Minh, là muốn Ngôn Yến vui vẻ, mà không phải muốn cho Ngôn Yến quá bận rộn.
Đằng Tử Văn cảm thấy hắn hẳn là tìm Ngôn Yến nói chuyện, nhưng liên tục mấy ngày đều không tìm được cơ hội nói chuyện cùng Ngôn Yến.
Đương có một ngày buổi sáng Đằng Tử Văn tỉnh dậy phát hiện vị trí bên người chỉnh chỉnh tề tề, căn bản không có dấu hiệu người nằm, áp lực hồi lâu buồn bực rốt cuộc nhịn không được bạo phát.
Đằng Tử Văn rời giường xuống lầu, gọi Khương quản gia tới hỏi Ngôn Yến ở nơi nào.
Khương quản gia thật cẩn thận nói: "Ngôn thiếu sáng sớm liền đi đoàn phim."
Đằng Tử Văn nghe vậy, tức khắc cảm giác một quyền của mình đánh lên bông, trong lòng ngạnh một chút, lại hỏi Khương quản gia Ngôn Yến tối hôm qua trở về, ngủ ở chỗ nào.
Khương quản gia nhìn sắc mặt Đằng Tử Văn không tốt, càng thêm tiểu tâm trả lời.
Nhưng nề hà Ngôn Yến tối hôm qua có một cảnh diễn đêm, lại là ăn khuya xong mới trở về, trở về đích xác đã khuya. Sau đó......
"Ngôn thiếu sợ đánh thức thiếu gia, liền ngủ ở phòng cho khách." Khương quản gia khom người nói.
Khương quản gia nói một câu, Đằng Tử Văn sắc mặt liền đen đi một phần.
Đằng Tử Văn hỏi tiếp Khương quản gia Ngôn Yến buổi sáng ăn cái gì.
Khương quản gia đầu càng thấp: "Ngôn thiếu buổi sáng, đã muộn giờ, chỉ tùy tiện mang theo đồ ăn, liền rời đi."
Khương quản gia ngừng một chút, lại nói tiếp: "Ngôn thiếu còn nói...... Hắn buổi tối còn có cảnh diễn đêm cần quay, để phòng bếp không cần chuẩn bị cơm chiều cho hắn."
Đằng Tử Văn nghe Khương quản gia nói xong, sắc mặt trầm tới cực điểm.
Khương quản gia căng da đầu nói sang chuyện khác, hỏi Đằng Tử Văn bữa sáng muốn ăn cái gì.
Đằng Tử Văn trừng hắn một cái.
Còn ăn bữa sáng cái gì! Xem hắn còn có tâm tình ăn bữa sáng sao?
Đằng Tử Văn nghĩ đến mình cùng Ngôn Yến đã vài ngày không ngồi cùng nhau hảo hảo ăn cơm.
Khương quản gia đối mặt tức giận trong mắt Đằng Tử Văn, trong lòng chửi thầm, kia cũng là thiếu gia ngài phóng túng, trên mặt lại giả ngu, tựa hồ không nhìn thấy ánh mắt Đằng Tử Văn tràn ngập oán niệm, vẫn là bộ dáng cung cung kính kính chờ đợi Đằng Tử Văn trả lời.
Đằng Tử Văn tiết khí.
Thời điểm đến công ty, Thích Vũ cùng tài xế tới đón Đằng Tử Văn.
Đằng Tử Văn cùng Thích Vũ xác nhận hành trình chiều nay.
Thích Vũ bắt đầu nhắc hành trình hôm nay cho Đằng Tử Văn.
Hắn nói buổi chiều chỉ có hai việc, một là có cái sẽ muốn khai, một khác chính là có một cuộc hẹn thương nghiệp.
Cái trước an bài thời gian không có vấn đề, cái sau kia lại có chút chậm.
Đằng Tử Văn nâng tay xuống, đánh gãy Thích Vũ nói, nói: "Cuộc hẹn buổi chiều này, làm chậm lại hoặc là cậu thay tôi đi. Mặt khác đem hành trình buổi tối có đều hủy bỏ."
Thích Vũ gật đầu hẳn là. Đối với Đằng Tử Văn yêu cầu lâm thời muốn đổi hành trình không có bất luận dị nghị gì, cũng không hỏi nguyên nhân Đằng Tử Văn đột nhiên thay đổi hành trình.
Xe tới Âu Thịnh, Đằng Tử Văn vào văn phòng, lại gọi điện thoại về biệt thự, để Khương quản gia buổi tối chuẩn bị tốt bữa tối cho Ngôn Yến, hắn trở về lấy.
Chương 13: Một bộ chén đũa
Edit: Ngộ
Ngôn Yến buổi chiều đang quay một cảnh rất quan trọng diễn.
Cha Cố Thiếu Tân bệnh nặng, đem sự vụ thương trường đều giao cho Cố Thiếu Tân xử lý.
Ngay sau đó Cố Thiếu Tân tiếp nhận rồi chiêu an người Nhật Bản, trở thành phó hội trưởng khống chế thương hội Nhật Bản.
Lâm Hướng Thiên sau khi biết được việc này, thập phần phẫn nộ, đi tìm Cố Thiếu Tân chất vấn.
Một màn này Ngôn Yến quay rất nhiều lần, Trần Bảo Minh đều không vừa lòng.
Số lần quay nhiều, Ngôn Yến trong lòng liền gấp quá, quýnh lên, càng không tìm thấy trạng thái.
Trần Bảo Minh thấy thế, dứt khoát để Yên Vui cùng Ngôn Yến nghỉ ngơi trước.
Hắn quay cảnh khác trước.
Ngôn Yến đi đến một bên, cùng Yên Vui xin lỗi.
Hắn liên lụy Yên Vui.
Yên Vui xua xua tay, nói không quan hệ, ai là người mới cũng như vậy.
La Hâm cầm nước cùng khăn lông đến cho Ngôn Yến, cũng bảo Ngôn Yến không cần nóng vội, từ từ tới.
Yên Vui cười trêu chọc La Hâm: "Tôi trước kia như thế nào không phát hiện anh kỳ thật là ba trẻ con đâu?"
Một câu, Ngôn Yến liên quan cũng cười.
Bất quá những lời này làm ra không khí sinh động hẳn.
La Hâm trừng hắn liếc mắt một cái: "Tôi trước kia chẳng lẽ không phải chiếu cố cậu như vậy sao?"
Yên Vui lắc đầu: "Thật đúng là không có, tôi nhìn cũng phải ghen tị."
La Hâm không khách khí bóc trần hắn: "Người chê tôi vướng bận kia chẳng lẽ không phải cậu?"
"Tôi nào dám ghét bỏ La đại." Yên Vui làm ra bộ dáng sợ hãi, với Ngôn Yến, "Ngôn Yến, cậu mau tới phân xử. Ai dám ghét bỏ hắn a."
Ngôn Yến lắc đầu cười.
Đúng lúc này, trợ lý Ngôn Yến Tiểu Chu giơ điện thoại lại đây.
Tiểu Chu là trợ lý Hạ Văn Chương mới an bài cho hắn.
Tiểu Chu lại đây sau, thấy Ngôn Yến cùng Yên Vui đang nói chuyện, tay nâng điện thoại với La Hâm.
La Hâm đi qua: Có chuyện gì? "
Tiểu Chu nhìn trái nhìn phải, ghé vào tai La Hâm nhỏ giọng nói: "Đằng đổng lại đây thăm ban, hiện tại xe đang ở bên ngoài."
"Hiện tại?" La Hâm ngạc nhiên.
Hắn lúc trước không nghe Thích Vũ nói, Đằng Tử Văn sẽ đến a.
Tiểu Chu gật gật đầu, đem điện thoại đưa cho La Hâm.
La Hâm tiếp điện thoại, thanh âm Đằng Tử Văn nhắn tới: "Ngôn Yến?"
"...... Đằng đổng." La Hâm thật cẩn thận mở miệng, "Là tôi."
"Ngôn Yến đâu?" Thanh âm Đằng Tử Văn tựa hồ thực không vui.
La Hâm vội vàng nói: "Ngôn thiếu vừa mới đóng phim, tôi lập tức đi kêu hắn."
Trong điện thoại Đằng Tử Văn trầm mặc một hồi, nói: "Không cần phải gấp gáp."
Lại không có ý cúp điện thoại.
La Hâm thấy thế, nghĩ thầm, này nơi nào là không cần phải gấp gáp, đây là thúc giục hắn nhanh lên đi tìm Ngôn Yến tới a.
La Hâm trở về, thời điểm tới gần Yên Vui cùng Ngôn Yến, theo bản năng che di động lại.
Yên Vui đang nói giỡn cùng Ngôn Yến, sau khi Ngôn Yến nghe xong, trực tiếp cười ra tiếng.
La Hâm đến gần.
Ngôn Yến thấy La Hâm đột nhiên tránh ra lại trở về, còn vẻ mặt muốn nói lại thôi, hỏi: "Làm sao vậy?"
La Hâm liếc nhìn Yên Vui một cái.
Yên Vui cực có ánh mắt, nói rời đi trước một chút.
Ngôn Yến sau khi Yên Vui đi rồi, hỏi La Hâm sao lại thế này.
La Hâm đưa Ngôn Yến tới một bên, đưa điện thoại di động đưa cho Ngôn Yến: "Điện thoại của Đằng đổng."
Ngôn Yến sửng sốt, vội vàng nhận di động.
"Alo."
Nghe thấy thanh âm Ngôn Yến, Đằng Tử Văn mở miệng hỏi hắn: "Đang làm gì?"
Ngôn Yến nhìn La Hâm, khẩu hình La Hâm nói "Đằng đổng ở bên ngoài", còn sợ Ngôn Yến xem không hiểu, vừa nói chuyện vừa khoa tay múa chân.
Ngôn Yến thực mau hiểu lời hắn muốn nói.
"Hiện tại đang nghỉ ngơi. Anh sao lại đến đây." Ngôn Yến thanh âm ép tới cực thấp, còn nhìn chung quanh sợ người khác nghe thấy.
Đằng Tử Văn nghe xong không vui: "Em không hy vọng anh tới thăm ban?"
Hắn nói hàm chứa tối tăm.
Đằng Tử Văn đã quyết định, nếu Ngôn Yến thật sự dám trả lời "Đúng vậy", hắn liền trực tiếp vào phim trường bắt người.
Cũng may Ngôn Yến trực giác cơ bản vẫn phải có: "Đương nhiên không phải. Em chỉ là lo lắng anh bị người khác nhìn thấy."
Đằng Tử Văn nghe Ngôn Yến trả lời xong, trong lòng có chút tiếc hận.
Bị người nhìn thấy mới tốt.
Đằng Tử Văn đột nhiên nhớ tới mặc kệ là trước đây hay là hiện tại, Ngôn Yến tựa hồ đều thực lảng tránh cùng mình cùng xuất hiện ở trước công chúng.
"Bị người khác nhìn thấy lại có quan hệ gì." Đằng Tử Văn thanh âm lại mang theo chút không vui.
Ngôn Yến muốn giải thích, lại lo lắng càng bôi càng đen.
Đằng Tử Văn một hồi không nghe thấy Ngôn Yến nói chuyện, trong lòng thở dài, mở miệng nói: "Anh ở bên ngoài, em có thể ra ngoài không?"
"Này...... em bên này còn chưa quay xong." Ngôn Yến nhìn quay chụp đang tiến hành một cái, trả lời.
Trần Bảo Minh chỉ là tạm thời để hắn nghỉ ngơi, đợi lát nữa tùy thời có khả năng lại đem hắn kêu lên.
Đằng Tử Văn nói với Ngôn Yến: "Anh ở bên ngoài em. Em quay xong trở ra."
Cúp điện thoại.
Ngôn Yến nhận thấy Đằng Tử Văn phảng phất không cao hứng, nghe tiếng đô đô trong điện thoại, mắt trông mong nhìn La Hâm.
La Hâm hỏi Ngôn Yến sao lại thế này.
Ngôn Yến đem sự tình nói một chút.
La Hâm nói: "Cậu đi ra ngoài trước. Trần đạo nơi đó, tôi tới nói."
"Như vậy có không tốt hay không?" Ngôn Yến trong lòng thấp thỏm.
La Hâm lắc đầu: "Không có gì không tốt. Dù sao chờ bên kia quay xong, cũng mau đến giờ cơm."
Ngôn Yến do dự một chút, chung quy vẫn là thân ảnh Đằng Tử Văn ở trong đầu chiếm thượng phong.
Ngôn Yến nói với La Hâm: "Vậy anh giúp tôi nhìn chút. Có vấn đề nói, đi ra ngoài kêu tôi." Hướng ngoài cửa đi đến.
La Hâm nghĩ thầm, dù là có vấn đề hắn cũng khẳng định mình tự chịu trách nhiệm a.
Hắn không dám quấy rầy nhã hứng của đại BOSS.
Ngôn Yến đi rồi, Yên Vui lại lại đây.
Yên Vui hỏi La Hâm: "Thần thần bí bí, đây là ai tới?"
La Hâm nhìn hắn một cái, nói: "Lăn lộn trong vòng lâu như vậy, tôi cho rằng cậu đã không có quá nhiều lòng hiếu kỳ."
Yên Vui nhún nhún vai: "Tôi lắm miệng."
Yên Vui cũng chỉ là đơn thuần tò mò.
Hắn vẫn luôn hoài nghi sau lưng Ngôn Yến có người, nhưng lại không biết đối phương là ai, chỉ có thể khẳng định, không phải Hạ Văn Chương ngay từ đầu mọi người suy đoán.
La Hâm thở dài, nói với Yên Vui: "Chuyện này không phải cậu có thể hỏi đến."
Tính cách Yên Vui hắn biết, nếu không phải gần đây quen Ngôn Yến, cũng sẽ không tới hỏi hắn vấn đề này.
La Hâm tin tưởng Yên Vui không có ác ý, nhưng ý tứ Đằng Tử Văn không rõ, hắn thật không có biện pháp giải quyết nghi hoặc của Yên Vui.
Yên Vui nghe xong, minh bạch địa vị Ngôn Yến đại khái thật sự rất lớn, cũng không hề hỏi: "Tôi biết, cảm ơn nhắc nhở, tôi sẽ chú ý."
"Sư đệ tôi mang cậu còn tính nghiêm túc đi?" La Hâm liếc mắt ngắm Yên Vui một cái, hỏi.
Yên Vui cười: "Đương nhiên. Hơn nữa so với người nào đó tính tình xấu, hắn thật sự quá tốt ở chung."
La Hâm bạch Yên Vui liếc mắt một cái: "Cậu một vừa hai phải cho tôi."
——
——
Ngôn Yến đi ra phim trường, thực mau liền tìm tới xe Đằng Tử Văn.
Đằng Tử Văn lúc trước cũng có mấy lần tới đón hắn, nhưng đều không phải ngồi xe mình tới, thời gian dừng lại cũng không quá lâu, này vẫn là lần đầu tiên ngồi xe trong nhà lại đây.
Tuy rằng xe hắn mở ra rất điệu thấp, nhưng Ngôn Yến vẫn lo lắng có người có thể nhận ra.
Ngôn Yến nhìn trái nhìn phải, nhanh chóng chui vào trong xe.
Xe là xe đã qua cải tạo, đằng sau rất rộng.
Nhưng vị trí Đằng Tử Văn ngồi thực kỳ diệu, Ngôn Yến như vậy, vừa lúc chui vào trong lòng ngực Đằng Tử Văn.
Đằng Tử Văn vốn dĩ cho rằng còn phải đợi một thời gian, Ngôn Yến mới ra đến, không nghĩ tới Ngôn Yến tới nhanh như vậy, lập tức giữ chặt người, trước hôn hôn.
Hắn trước đó còn đang suy nghĩ lúc nhìn thấy Ngôn Yến, nhất định phải làm mặt lạnh với Ngôn Yến trước, gặp được thật, lại khống chế không được muốn hảo hảo hôn môi người này.
Phía trước tài xế nâng tấm chắn trong xe lên.
Ngôn Yến hỏi Đằng Tử Văn: "Đợi bao lâu?"
"Vừa mới đến." Đằng Tử Văn đáp. Sau đó đánh giá Ngôn Yến một hồi, nói: "Này trang điểm không tồi."
Ngôn Yến dựa vào vai Đằng Tử Văn: "Cảm ơn ca ngợi."
"Như thế nào sẽ đột nhiên muốn đến tới thăm ban?" Ngôn Yến hỏi Đằng Tử Văn, "Cũng không đề cập cùng em một tiếng trước."
Đằng Tử Văn cười: "Muốn tới thì tới. Muốn cùng em nói, cũng muốn chạm vào được đến em nhân tài có thể nói."
Ngôn Yến nhìn gương mặt Đằng Tử Văn tươi cười hết sức ấm áp, trong lòng một trận sợ hãi.
Đột nhiên nghĩ đến mình gần đây thật sự thật nhiều ngày không cùng Đằng Tử Văn cùng nhau bình yên hưởng thụ qua thế giới hai người, Ngôn Yến có chút chột dạ: "Em ...... Là em không đúng."
Nhận sai rất sảng khoái lưu loát.
Đằng Tử Văn nhẹ hạ mi.
Ngôn Yến tiếp tục dỗ hắn: "Anh biết đấy, em vừa mới vào đoàn phim, lại là lần đầu tiên tham gia loại điện ảnh chế tác lớn này, thứ cần học còn có rất nhiều. Em cũng phải hảo hảo biểu hiện, không thể cho anh mất mặt a. Kỳ thật em cũng có nhớ anh. Ngày mai em không có xuất diễn, em buổi tối ngày mai bồi anh ăn cơm được không? Yên Vui đề cử cho em một nhà hàng."
Đằng Tử Văn nhìn bộ dáng Ngôn Yến sốt ruột, trong lòng về điểm này chậm rãi đánh tan.
Trong lòng nghĩ Yên Vui là ai, Đằng Tử Văn mở miệng hỏi Ngôn Yến: "Anh như thế nào không thấy em nhớ an? Còn một mình chạy tới ngủ phòng cho khách. Lá gan lớn."
Đằng Tử Văn vỗ nhẹ mông Ngôn Yến.
Ngôn Yến bên tai tức khắc đỏ lên, nhưng vẫn tiếp tục giải thích: "Em...... Anh lúc ấy đã ngủ rồi, em là lo lắng đem anh đánh thức. Anh mỗi ngày đều phải đi công ty, cũng thực vất vả."
Đằng Tử Văn một đường lại đây, trong lòng đã không có nhiều sinh khí.
Ngôn Yến thái độ nhận sai lại thật sự tốt đẹp, Đằng Tử Văn liền nâng tay, buông tha Ngôn Yến: "Anh lại không sợ em nói dối."
Ngôn Yến thấy khuôn mặt Đằng Tử Văn hòa hoãn, bổ nhào vào vai hắn, nói: "Em biết. Chính là nói dối anh em tự mình đau lòng sao."
Động tác của hắn không thể nghi ngờ lấy lòng Đằng Tử Văn cực lớn.
Đằng Tử Văn ôm bả vai Ngôn Yến nói: "Em ngủ phòng cho khách anh càng đau lòng. Các em còn chưa ăn cơm chiều đi?"
Ngôn Yến thấy Đằng Tử Văn nói chuyện, vội vàng gật đầu: "Còn chưa. Bụng em cũng đã đói."
Đằng Tử Văn cười nói: "Liền biết em đói bụng." Từ đằng sau xe lấy ra cơm biệt thự chuẩn bị.
Hộp cơm giữ ấm, thời điểm Đằng Tử Văn mở ra, những đồ ăn đó vẫn còn hơi nóng.
Đôi mắt Ngôn Yến bị những hơi nóng đó huân đến ướt át.
Đằng Tử Văn nói: "Khương thúc biết em buổi tối không quay về ăn cơm, cố ý để phòng bếp chuẩn bị đồ ăn em thích ăn, để anh mang lại đây cho em."
Đằng Tử Văn mở ra bàn nhỏ trên chỗ ngồi, đem đồ ăn bày tới.
Ngôn Yến nhìn lướt qua, đều là đồ mình rất thích ăn.
Đằng Tử Văn lại đem chiếc đũa cái muỗng đưa cho Ngôn Yến: "Ăn nhanh lên."
Ngôn Yến tiếp nhận.
Mùi hương mê người trong xe tràn ngập ra, câu dẫn dạ dày hắn.
Ngôn Yến đang muốn thúc đẩy, đột nhiên phát hiện trong tay Đằng Tử Văn không có đồ, liền ngồi cười nhìn hắn như vậy.
"Anh ăn rồi sao?" Ngôn Yến hỏi.
Hiện tại mới gần đến giờ cơm. Ngôn Yến tính tính thời gian, Đằng Tử Văn hẳn là cũng còn chưa ăn cơm.
Đằng Tử Văn lắc đầu: "Anh trở về ăn."
Không phải hắn không muốn cùng Ngôn Yến ăn bữa tối, là hắn vừa mới mới phát hiện, Khương quản gia chỉ chuẩn bị một bộ chén đũa.
Quá trình Đằng Tử Văn vừa mới lấy ra đồ ăn, Ngôn Yến đều thấy được, tự nhiên cũng nghĩ đến chuyện này.
Ngôn Yến không nghĩ nhiều mà gắp một đũa cơm đưa đến bên miệng Đằng Tử Văn: "Chúng ta cùng nhau ăn."
Đằng Tử Văn nghe vậy, đáy mắt hiện lên ý cười, ngậm lấy cơm Ngôn Yến đưa tới.
Hai người xài chung một bộ chén đũa ăn lên.
Ngôn Yến ăn được một nửa, cảm thấy kỳ quái.
Đồ ăn nhiều như vậy, rõ ràng là phân lượng hai người. Như thế nào sẽ chỉ có một bộ chén đũa đâu.
Ngôn Yến không cẩn thận đem suy nghĩ trong lòng hỏi ra.
Đằng Tử Văn nói: "Có lẽ là Khương thúc tuổi lớn, đã quên đi."
Trong lòng lại suy nghĩ Khương quản gia quên cũng tốt.
Mà Khương quản gia ở Thịnh Nguyên xa xa, đang ngồi trên ghế trong phòng mình, hắt xì một cái, ấn ấn cái mũi, nghĩ thiếu gia hiện tại hẳn là đã cùng Ngôn thiếu cùng nhau ăn bữa tối mỹ vị, sau đó tiếp tục xem phim truyền hình.
Trên một cái bàn trong phòng ăn, có một bộ chén đũa.
——
Còn có một chương nhìn ra muốn rạng sáng, thân nhóm sớm một chút nghỉ ngơi ngày mai lại xem trọng ~
Chương 14: Dời đi chú ý
Edit: Ngộ
Ăn xong bữa tối, Đằng Tử Văn bắt đầu cùng Ngôn Yến tính sổ.
Ngôn Yến vốn tưởng rằng đã tránh được một kiếp, không nghĩ tới Đằng Tử Văn là ở phía sau chờ hắn.
Đằng Tử Văn nói cho Ngôn Yến, hắn thích đóng phim không thành vấn đề, nhưng phải chú ý thân thể, không thể làm mình bận rộn như vậy.
Ngôn Yến hiểu được Đằng Tử Văn là vì mình, liên tục gật đầu đáp ứng.
Đằng Tử Văn lại lo lắng Ngôn Yến quay đầu liền quên lời hắn nói, cảnh cáo Ngôn Yến, nếu hắn lại bận rộn như vậy, mình không ngại đi tìm Trần Bảo Minh nói một chút, nói cho Trần Bảo Minh hắn đối với diễn viên yêu cầu quá hà khắc rồi.
Ngôn Yến không cốt khí tiếp thu uy hiếp này.
Trước không nói nguyên nhân rất lớn hắn bận rộn như vậy một phần là bởi vì mình chủ động muốn học một ít thứ, cũng không phải vì Trần Bảo Minh an bài.
Có lẽ là vì Bạch Cố bọn họ còn có Đằng Tử Văn, Trần đạo sau khi hắn vào đoàn phim vẫn luôn chiếu cố nhiều.
Nếu Đằng Tử Văn thật đi tìm Trần Bảo Minh nói loại chuyện này, Ngôn Yến cảm thấy bộ này hắn nhất định quay không nổi nữa.
Hắn muốn như thế nào đối mặt Trần Bảo Minh.
Ngôn Yến vẻ mặt khẩn cầu bảo đảm với Đằng Tử Văn sẽ không tái phạm.
Đằng Tử Văn lúc này mới vừa lòng.
Hai người ở bên nhau, thời gian tựa hồ qua đặc biệt nhanh.
Ngoài cửa sổ xe bất tri bất giác tối sầm.
Ngôn Yến đột nhiên nhớ tới mình buổi tối còn cảnh cần quay, vội vã xuống xe.
Đằng Tử Văn bảo hắn đừng nóng vội, nói hiện tại trời tối sớm, vừa mới ăn cơm không bao lâu, đoàn phim hẳn còn đang nghỉ ngơi.
Ngôn Yến nghe vậy, yên tâm chút. Nhưng vẫn là cùng Đằng Tử Văn nói, mình cần phải trở về.
Đằng Tử Văn bất đắc dĩ gật đầu, để hắn đi.
Ngôn Yến mở cửa xuống xe, mới đưa ra một chân, lại rụt trở về.
Hắn ngồi lại vị trí, quay đầu xem Đằng Tử Văn.
"Em không phải muốn vào đi?" Đằng Tử Văn hỏi hắn.
Ngôn Yến bộ dáng tựa hồ có chút thẹn thùng, hỏi Đằng Tử Văn: "Em vào phim trường, anh đâu?"
Đằng Tử Văn cười cười: "Anh ở bên ngoài chờ em."
Ngôn Yến nghe xong, trong lòng đầu tiên là một trận ngọt ngào, theo sau hóa thành do dự: "Em còn không biết phải quay bao lâu......"
"Như vậy......" Đằng Tử Văn trầm ngâm một hồi, nói, "Anh ở nhà chờ em."
Ngôn Yến gật đầu.
Đằng Tử Văn lại hôn hôn trên mặt Ngôn Yến, mới để Ngôn Yến rời đi.
Ngôn Yến vẻ mặt mang theo ý cười đi vào phim trường.
Đằng Tử Văn nói đích xác không sai, mọi người đã cơm nước xong, đang nghỉ ngơi.
La Hâm nhìn thấy Ngôn Yến trở về, thở phào nhẹ nhõm.
Hắn thật đúng là lo lắng Đằng Tử Văn mang Ngôn Yến đi.
Buổi tối Ngôn Yến còn cảnh quay, vạn nhất thời điểm bắt đầu quay, lại tìm không thấy Ngôn Yến, tóm lại là không tốt.
Rốt cuộc lấy tư lịch cùng địa vị của Trần Bảo Minh trong vòng, là không cần nhìn La Hâm.
Ngôn Yến xin lỗi nhìn La Hâm, hỏi: "Vừa rồi Trần đạo không kêu tôi đi?"
La Hâm xua xua tay ý bảo không có việc gì, nói: "Trần đạo lúc cơm chiều hỏi cậu, tôi giúp cậu che đi."
Ngôn Yến đối La Hâm nói cảm ơn.
La Hâm hỏi Ngôn Yến: "Cậu ăn rồi sao? Tôi để lại cơm hộp cho cậu."
Ngôn Yến ngượng ngùng cười cười: "Tôi đã ăn qua. Cơm hộp đại khái lưu lại làm bữa ăn khuya."
La Hâm mới vừa rồi đi ra ngoài xem, xe Đằng Tử Văn vẫn luôn ngừng bên ngoài.
Cho nên Ngôn Yến rốt cuộc là ăn cơm chiều ở đâu?
Chẳng lẽ là tình yêu tiện lợi? Đằng đổng sẽ có tâm thiếu nữ như vậy?
La Hâm trong lòng tấm tắc hai tiếng.
La Hâm bảo Ngôn Yến ngồi xuống trước.
Hắn đi kêu chuyên viên trang điểm lại đây trang điểm lại cho Ngôn Yến.
——
——
Buổi tối hai cảnh diễn khó khăn, đều không như cảnh buổi chiều kia.
Ngôn Yến điều chỉnh tốt tâm thái, thực mau liền quay xong.
Ngôn Yến đứng một bên, xem Yên Vui quay chụp đơn người suất diễn.
Ngôn Yến cảm thấy Yên Vui rất mạnh.
Nhập diễn mau, suy diễn đúng chỗ, ra diễn cũng mau. Còn thiện với tự mình phát huy, dùng một ít kịch bản thượng không có động tác nhỏ càng tốt biểu đạt nhân vật cảm xúc.
Yên Vui ảnh đế chi danh, đích xác không phải bạch đến.
Ngôn Yến quan sát kỹ thuật diễn của Yên Vui một hồi, đột nhiên nghĩ đến sự tình buổi chiều đáp ứng Đằng Tử Văn, vội vàng quay đầu nhỏ giọng hỏi La Hâm, hiện tại là mấy giờ.
La Hâm báo thời gian cho hắn.
Ngôn Yến nghe xong, chần chờ một chút, hỏi La Hâm, bọn họ hiện tại có thể đi trước không?
Đằng Tử Văn nói ở nhà chờ mình trở về, cho nên Ngôn Yến không muốn khuya mới trở về.
Nhưng cảnh diễn buổi chiều kia đến bây giờ vẫn còn chưa quay bổ sung, Ngôn Yến không biết mình hiện tại rời đi có thích hợp hay không.
La Hâm nói với Ngôn Yến: "Chờ một chút đi."
Ngôn Yến gật đầu.
Chờ cảnh này của Yên Vui diễn xong, La Hâm tiến lên hỏi phó đạo diễn, cảnh diễn buổi chiều kia của Ngôn Yến phải quay bổ sung hay không.
Phó đạo diễn lại quay đầu đi hỏi Trần Bảo Minh.
Trần Bảo Minh liếc nhìn Ngôn Yến một cái, phất tay nói: "Các cậu có việc cứ đi trước một bước đi. Ngôn Yến, cậu về lại đem cảnh buổi chiều kia suy nghĩ một chút, chúng ta qua hai ngày quay lại."
Ngôn Yến cảm kích nhìn Trần Bảo Minh, không ngừng đồng ý, tỏ vẻ mình nhất định sẽ bỏ ra nhiều công phu.
Ngôn Yến cùng La Hâm cùng mọi người nói tái kiến, sau đó cùng nhau ra khỏi phim trường.
Sau khi ra khỏi phim trường, Ngôn Yến theo bản năng nhìn nơi Đằng Tử Văn dừng xe lúc trước.
Nơi đó hiện tại trống không.
Đằng Tử Văn đã sớm trở về.
Ngôn Yến nghĩ, đi hướng xe bảo mẫu mình.
Ngôn Yến đi đến bên cạnh xe, mở ra cửa sau, lên xe.
La Hâm đi theo phía sau, mới chui nửa người vào, lại ngượng ngùng lui ra ngoài, người bên trong đóng cửa xe, xoay người ngồi vào ghế điều khiển phụ.
Ngôn Yến đã không rảnh lo La Hâm.
Hắn hiện tại đã bị người nằm ở ghế dài trên xe sợ ngây người.
Đằng Tử Văn đang nằm ở bên trong xe bảo mẫu của Ngôn Yến nghỉ ngơi, nghe thấy động tĩnh, ngồi dậy, nhìn thấy Ngôn Yến ngốc lăng, cười cười, nói: "Kết thúc công việc?"
Ngôn Yến lắp bắp, lời nói cũng không lưu loát: "Anh, anh không phải đi về sao? Như thế nào còn ở...... Như thế nào sẽ ở trong xe em."
Đằng Tử Văn cười mà không nói.
Ngôn Yến là thật sự bị cái "Hỉ" này của Đằng Tử Văn làm cho kinh hỉ tới rồi, cả người bổ nhào vào trong lòng ngực Đằng Tử Văn.
Bên trong xe đã nâng lên tấm chắn, hắn cũng không cần lo một màn này sẽ bị tài xế nhìn thấy.
Đằng Tử Văn vội vàng tiếp được Ngôn Yến, nói: "Không có chuyện gì, chỉ chờ em."
"Chờ thật lâu đi?" Ngôn Yến hỏi.
"Không lâu lắm." Đằng Tử Văn trả lời Ngôn Yến, "Anh ngủ một giấc, thời gian qua thật sự nhanh."
Ngôn Yến may mắn mình hôm nay kết thúc công việc trước, không cùng đoàn phim ở đến cuối cùng.
Bằng không hắn cũng không biết Đằng Tử Văn còn phải đợi bao lâu.
Đằng Tử Văn nhớ lại thời điểm Ngôn Yến vừa mới lên xe, giữa mày tựa hồ mang theo chút u sầu, hỏi Ngôn Yến: "Buổi tối quay chụp thuận lợi không?"
"Buổi tối quay chụp thực thuận lợi." Ngôn Yến nói, "Là buổi chiều có một cảnh, có chút vấn đề.
Đằng Tử Văn hỏi Ngôn Yến vấn đề gì.
Ngôn Yến nói cảnh diễn buổi chiều kia bị NG* rất nhiều, Trần Bảo Minh vẫn luôn không hài lòng, quay tới lần thứ mười cũng chưa qua.
*No Good: lỗi
Trần Bảo Minh bảo Ngôn Yến tìm cảm giác.
Ngôn Yến tìm rất nhiều thứ, có mấy lần tự mình đều cảm thấy đã tìm được cảm giác rồi, nhưng cuối cùng vẫn không thể đạt tới yêu cầu của Trần Bảo Minh.
Ngôn Yến thật sự không có cách nào.
Hắn thật sự không tìm thấy cảm giác.
Đằng Tử Văn đối này, nhất thời cũng không thể đưa ra kiến nghị tốt, chỉ có thể trợ giúp Ngôn Yến phân tích tính cách đặc thù cùng chuyển biến tâm lý nhân vật Cố Thiếu Tân này.
Có Đằng Tử Văn hỗ trợ phân tích, Ngôn Yến tựa hồ hiểu được một ít cảm giác Trần Bảo Minh bảo hắn tìm là gì, nhưng lại vẫn là cách một màn mỏng, không thật sự chạm vào.
Đằng Tử Văn thấy bộ dáng Ngôn Yến lâm vào khổ tư, trong lòng tính toán ngày mai để cho Thích Vũ đi tìm mấy nhà phê bình điện ảnh chuyên nghiệp.
Ngôn Yến suy nghĩ hồi lâu, không nghĩ ra vấn đề.
Hai người trở lại Thịnh Nguyên, Ngôn Yến còn đang tự hỏi Trần Bảo Minh bảo hắn tìm cảm giác gì.
Đằng Tử Văn thấy thế, lại lần nữa cảnh cáo nói: "Ngôn Yến, em đã quên buổi chiều đáp ứng chuyện của anh sao?"
Ngôn Yến giật mình, ánh mắt nhìn về phía Đằng Tử Văn không khỏi có hai phân xin lỗi.
Hắn không tự giác tự hỏi mình, lại một lần xem nhẹ Đằng Tử Văn.
"Nguyên bản lo lắng em quá mệt mỏi, còn muốn buông tha em. Hiện tại nếu em ngủ không được, không bằng chúng ta tới làm chuyện khác trước."
Bàn tay Đằng Tử Văn mò vào trong quần áo Ngôn Yến, vỗ về hắn.
Đằng Tử Văn thanh âm cố ý đè thấp tràn ngập từ tính.
Ngôn Yến lực chú ý quả nhiên bị dời đi.
Hơn nữa vẫn là trong quá trình kế tiếp, sau khi bị triệt triệt để để dời đi, rốt cuộc mảy may không nhớ nổi hai chữ "Cảm giác".
Chương 15: Đóng phim điện ảnh
Edit: Ngộ
Ngôn Yến vì chuyên tâm quay 《 Tâm kiếm 》, thương lượng cùng La Hâm đem thông cáo có thể không nhận đều đẩy rớt.
La Hâm đối với chuyện này không có dị nghị.
Dù Ngôn Yến không tự mình đề cập yêu cầu này, La Hâm cũng sẽ không an bài cho Ngôn Yến quá nhiều công tác.
Suất diễn của Ngôn Yến trong《 tâm kiếm 》 rất nặng.
Số lần nhân vật Cố Thiếu Tân này lên sân khấu, thậm chí so nữ chính còn nhiều hơn, chỉ dưới nam chính.
Ngôn Yến nếu có thể diễn tốt bộ điện ảnh này, lại lấy giải thưởng về, so với nhận rất nhiều thông cáo khác đều lợi hơn.
Bọ phim này của Ngôn Yến thời gian quay là vài tháng.
Trong quá trình quay chụp, khi gặp bình cảnh, Trần Bảo Minh có khi thậm chí còn sẽ giảng diễn cho hắn, thực sự là hết sức chiếu cố.
Mà Ngôn Yến càng thêm cảm động chính là, Đằng Tử Văn thế nhưng thỉnh riêng nhân sĩ chuyên nghiệp trong giới, chính là vì ở thời điểm hắn hoang mang, có thể đưa ra cho hắn kiến nghị chuyên nghiệp.
Bàn đầu Ngôn Yến là không biết chuyện này, vẫn là một lần Khương quản gia nói hớ miệng, mới làm Ngôn Yến biết nguyên nhân Đằng Tử Văn đối phương diện diễn nghệ này đột nhiên chuyên nghiệp lên.
《 Tâm kiếm 》tiến vào hậu kỳ, Ngôn Yến áp lực đột nhiên tăng lớn lên.
Bởi vì bộ phận cốt truyện tại đây, mâu thuẫn tri giao cũ Cố Thiếu Tân cùng Lâm Hướng Thiên này đã lên tới nông nỗi gay cấn.
Lâm Hướng Thiên sau khi lần lượt hướng Cố Thiếu Tân dò hỏi hắn vì cái gì muốn đầu nhập vào người Nhật Bản không có kết quả lúc, dần dần từ bỏ Cố Thiếu Tân.
Mà Cố Thiếu Tân đối mặt cục diện tử địa bằng hữu tạo thành, nội tâm thập phần thống khổ.
Đoạn cốt truyện này nội tâm hai bên đều thập phần phức tạp, ngay cả Yên Vui luôn quay chụp thuận lợi, cũng bị NG.
Ngôn Yến cảm thấy Yên Vui biểu hiện không tốt, cũng có một phần nguyên nhân là bởi vì chịu ảnh hưởng từ hắn.
Đằng Tử Văn nói với Ngôn Yến, đây là hắn suy nghĩ nhiều.
Phải biết rằng, Yên Vui cũng là lần đầu tiên hợp tác cùng Trần Bảo Minh, không thể lý giải hoàn mỹ ý tưởng cả Trần Bảo Minh là bình thường.
Ngôn Yến cảm thấy Đằng Tử Văn nói có lý, lại cảm thấy Đằng Tử Văn đơn thuần là đang an ủi mình.
Nhưng gập ghềnh như vậy, kỹ thuật diễn của Ngôn Yến càng thêm thuần thục.
Hôm nay Ngôn Yến diễn một màn hoà thuận vui vẻ chính là, tình tiết người Nhật Bản khen ngợi Cố Thiếu Tân tố giác hành vi đồng học trước kia là Địa Hạ Đảng, Lâm Hướng Thiên tới chất vấn hắn.
Lúc này Lâm Hướng Thiên đã đối với Cố Thiếu Tân nản lòng đến mức tận cùng, cách nói tới tìm Cố Thiếu Tân cũng là phẫn nộ nhiều hơn.
Hai người đã xảy ra khắc khẩu kịch liệt.
Hoặc là càng thỏa đáng phải nói là Lâm Hướng Thiên đơn phương chinh phạt.
Nhưng Cố Thiếu Tân không giải thích làm lần nói chuyện này đi vào ngõ cụt.
Trận diễn này khó khăn ở chỗ, Cố Thiếu Tân không phải thật sự không muốn cùng Lâm Hướng Thiên giải thích một chút sự tình, mà là có một ít nguyên nhân không thể giải thích.
Kịch bản một đoạn này ngôn ngữ động tác miêu tả về Cố Thiếu Tân đều rất ít, cho nên rất nhiều chi tiết Ngôn Yến đều cần tự mình cân nhắc.
Đặc biệt là muốn biểu đạt ra lời Cố Thiếu Tân muốn nói mà không thể tâm tình.
Trước đó rất sớm, thời điểm Trần Bảo Minh giảng đoạn diễn này, từng hỏi qua Ngôn Yến, hắn cảm thấy giờ khắc này cảm tình nội tâm Cố Thiếu Tân có cái gì.
Ngôn Yến đem đáp án đầu tiên mình nghĩ đến nói ra, tình cảm quy nạp bên nhau, chính là hai chữ giãy giụa.
Trần Bảo Minh nghe xong lúc sau cười cười không nói gì.
Ngôn Yến hỏi Trần Bảo Minh mình trả lời đúng hay không.
Trần Bảo Minh lại nói với Ngôn Yến, cậu mới là Cố Thiếu Tân, như thế nào tới hỏi tôi trong lòng cậu suy nghĩ cái gì.
Ngôn Yến lúc ấy còn chưa thể lĩnh hội tốt ý tứ những lời này của Trần Bảo Minh, hiện tại lại có thể hiểu được Trần Bảo Minh nói chính là đạo lý lớn.
Tại đây, hắn chính là Cố Thiếu Tân.
Yên Vui đóng vai Lâm Hướng Thiên qua tìm Cố Thiếu Tân, lời nói kịch liệt chỉ trích Cố Thiếu Tân.
Cố Thiếu Tân trầm mặc không nói, cảm xúc trong mắt lại mấy phen giãy giụa, thậm chí còn để lộ ra một tia ủy khuất khổ sở.
Nhưng ti ủy khuất khổ sở kia thực mau đã bị che lấp đi.
Thời điểm cảm xúc trong mắt Ngôn Yến bắt đầu biến hóa, Trần Bảo Minh cả vội làm nhiếp ảnh gia kéo gần màn ảnh, làm đặc tả.
Đồng thời mấy đài máy quay khác cũng từ các góc độ bắt giữ Ngôn Yến.
Màn ảnh, Cố Thiếu Tân trầm mặc rốt cuộc chạm đến lửa giận của Lâm Hướng Thiên, Lâm Hướng Thiên bóp cổ Cố Thiếu Tân đem hắn ấn ở trên chỗ ngồi.
Tay Lâm Hướng Thiên gắt gao bóp cổ Cố Thiếu Tân, sắc mặt Cố Thiếu Tân bởi vì thiếu oxy chuyển tư đỏ đến tím, cơ hồ sắp ngất đi.
Cố Thiếu Tân đối mặt với hành động Lâm Hướng Thiên muốn giết mình, lại không xin tha cũng không hoảng loạn, mà là yên lặng nhắm mắt lại.
Lâm Hướng Thiên trong đầu hồi tưởng hình ảnh trước kia cùng Cố Thiếu Tân, cuối cùng vẫn là không đành lòng xuống tay, buông lỏng tay ra.
Cố Thiếu Tân chật vật ngồi liệt trên ghế, mở mắt ra nhìn hắn.
Lâm Hướng Thiên xoay người đưa lưng về phía Cố Thiếu Tân nói, lần sau gặp lại, hắn nhất định sẽ giết Cố Thiếu Tân.
Tay Cố Thiếu Tân nâng lên, ngừng giữa không trung, tựa muốn gọi người bạn tốt này lại, nhưng mọi người chờ đến cuối cùng, hắn vẫn là không mở miệng.
Lâm Hướng Thiên đợi một hồi, không nghe được Cố Thiếu Tân trả lời, cất bước rời đi, thân ảnh thâm sắc dưới ánh đèn tối tăm, có vẻ đặc biệt thưa thớt.
Một màn này quay xong, phó đạo nhịn không được kêu một tiếng "Tốt", đi đầu vỗ tay.
Trần Bảo Minh cũng vỗ tay theo.
Ngôn Yến một lát sau mới thoát diễn, nghe thấy bên tai vỗ tay cùng ca ngợi, trên mặt lộ ra tươi cười ngượng ngùng.
Trước khi quay màn diễn này, hắn cùng Trần Bảo Minh nói qua, hy vọng lấy ánh mắt cùng động tác rất nhỏ trên tay tới biểu đạt tình cảm Cố Thiếu Tân.
Cùng kịch bản Cố Thiếu Tân cũ không giống nhau.
Trần Bảo Minh lúc ấy đồng ý yêu cầu của Ngôn Yến.
Ngôn Yến được Trần Bảo Minh đồng ý, trong lòng vẫn thực khẩn trương.
Hắn sửa lại kịch bản, lại sợ diễn hỏng cô phụ tín nhiệm Trần Bảo Minh.
May mắn, cuối cùng thành công.
La Hâm tiến lên, kích động mà chụp bả vai Ngôn Yến một chút, sau đó mang Ngôn Yến đi xuống nghỉ ngơi.
Ngôn Yến hạ màn, vội vàng hỏi La Hâm mình biểu hiện có nơi nào rớt dây xích hay không.
La Hâm cười nói: "Ngay cả Trần đạo cũng vỗ tay, cậu cũng đừng lo lắng."
Ngôn Yến nghỉ ngơi một, bắt đầu chuẩn bị quay một màn kịch.
Cốt truyện tràng diễn tiếp theo cùng cốt truyện tràng diễn vừa mới kia cũng không nối liền.
《 Tâm kiếm 》 quay chụp giống đại bộ phận phim ảnh khác, đều không phải quay chụp dựa theo phát triển cốt truyện, mà là đem màn ảnh có phân loại, sau khi quay chụp xong cắt nối biên tập thành một cốt truyện hoàn chỉnh.
Màn diễn lập tức bắt đầu này cũng thực đặc biệt.
Bởi vì từ màn diễn này bắt đầu cốt truyện đã tiến vào giai đoạn đếm ngược.
Hành tung của Lâm Hướng Thiên cùng nữ chủ bị lính Nhật Bản phát hiện, bị bao vây đuổi giết, Cố Thiếu Tân xuất hiện thời điểm ở hai người trốn tránh.
Lúc này, Lâm Hướng Thiên đã đối với Cố Thiếu Tân thập phần thù hận.
Người Nhật Bản điều tra dần dần tiếp cận. Nam nữ vai chính lâm vào tuyệt vọng.
Lâm Hướng Thiên để nữ chủ đi trước, bản thân bày ra tư thái kiên quyết muốn cùng Cố Thiếu Tân đồng quy vu tận.
Cố Thiếu Tân nhìn thật sâu Lâm Hướng Thiên một cái, xoay người ra ngoài đuổi người Nhật Bản đi.
Hành động của Cố Thiếu Tân không có thể lấy được tín nhiệm của hai người Lâm Hướng Thiên, ngược lại càng làm cho lòng nghi ngờ của bọn họ sâu thêm.
Nữ chủ căm giận nhiên hướng về phía Cố Thiếu Tân kêu: "Anh lại muốn chơi cái dạng gì."
Lâm Hướng Thiên đề phòng nhìn chằm chằm Cố Thiếu Tân, một tay ấn ở thương bên hông, một tay đè nữ chủ lại.
Cố Thiếu Tân đối mặt với đề phòng của bạn tốt, trong mắt hiện lên thê lương trong nháy mắt, mở miệng nói, hắn có thể giúp hai người Lâm Hướng Thiên rời đi.
Sau khi Cố Thiếu Tân nói xong, người hỏi Cố Thiếu Tân lại muốn chơi cái dạng gì, biến thành Lâm Hướng Thiên.
Cố Thiếu Tân đáp, hắn giúp Lâm Hướng Thiên lúc này đây, coi như trả lại tình cảm đã qua giữa hai người, về sau ai cũng không nợ ai.
Lại hỏi Lâm Hướng Thiên ngoại bỏ tin tưởng hắn, còn có biện pháp khác sao?
Người Nhật Bản cẩn thận kiểm tra như vậy, sớm muộn gì cũng bắt được hai người bọn họ.
Lâm Hướng Thiên mặc kệ nữ chủ kêu "Không thể tin tưởng hắn", cắn răng đáp ứng đi cùng Cố Thiếu Tân.
Một đoạn cốt truyện quay hai lần.
Thời điểm lần thứ nhất quay chụp còn náo loạn chê cười.
Màn này trong phim Yên Vui quần áo tả tơi, trên mặt tất cả đều là vết bẩn, Ngôn Yến ngay từ đầu nhìn bộ dáng Yên Vui lăn qua bùn, rất muốn cười.
Yên Vui tròng trắng mắt rõ ràng, hàm răng cũng rất trắng, cùng gương mặt đen nhánh tương phản đối lập.
Thời điểm quay chụp dầu tiên kết thúc, Yên Vui miệng một liệt, Ngôn Yến liền nhịn không được cười tràng.
Vì thế nhân viên công tác khác cũng cười vang lên theo.
Phó đạo diễn cũng cười đến rung cả bụng.
Yên Vui càng bất đắc dĩ, nhe răng trợn mắt làm ra bộ dáng đe dọa. Ngược lại dẫn tới tiếng cười trong phim trường càng sâu.
Sau khi mọi người cười đủ rồi, vẫn là Trần Bảo Minh thanh thanh giọng nói, gọi chuyên viên trang điểm tới, đem trang điểm trên mặt Yên Vui sửa một chút.
Còn có ủy khuất hàm răng trắng của Yên Vui một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top