[Q2] Chương 36 + 37 + 38 + 39 +40

Chương 36: Có tiến bộ

Edit: Ngộ

La Hâm ngày hôm sau trên đường đón Ngôn Yến đi đoàn phim, thường thường xem Ngôn Yến một cái, muốn từ trên mặt Ngôn Yến nhìn ra chút gì.

Nhưng trên mặt Ngôn Yến hoàn toàn nhìn không ra manh mối.

La Hâm thở dài.

Hiện tại Ngôn Yến đã không phải bộ dáng lúc ấy vừa mới bị giao trên tay hắn.

Trước kia Ngôn Yến đơn thuần a, cái gì cũng viết trên mặt, đâu giống hiện tại sẽ như vậy.

La Hâm đột nhiên có loại cảm giác phiền muộn con trai nay đã trưởng thành.

Vẫy vẫy đầu đem loại cảm giác không đáng tin cậy này vứt bỏ, La Hâm cùng Ngôn Yến nói gần đây vừa mới thu được hai công tác, một cái là thương trường nọ khai trương cắt băng, một cái là tạp chí nọ thăm hỏi.

La Hâm ý tứ là hai giấy mời này đều có thể tiếp một chút.

Ngôn Yến gật đầu, tỏ vẻ hết thảy nghe La Hâm an bài.

Xe chạy đến phim trường, Ngôn Yến lập tức đi thay quần áo thượng trang, sau đó đầu nhập quay chụp.

Diễn một buổi sáng, thời điểm giữa trưa nghỉ ngơi ăn cơm, đoàn phim có người cầm báo đang nói bát quái.

Ngôn Yến nghe được cái tên quen thuộc, không khỏi chú ý vài lần.

La Hâm đã nhận ra, chỉ chốc lát sau, liền đem phân báo người kia thảo luận đưa đến trên tay Ngôn Yến.

Đầu đề báo chí là về Thi Văn Tuệ. Phía trên nói tối hôm qua danh viện Thi Văn Tuệ cao điệu tuyên bố sắp kết hôn.

Đối tượng kết hôn không phải mỗ phú thương lúc trước bị truyền thông xào nóng, mà là một tiểu thương nhân Hồng Kông họ Ngô lúc trước không có tiếng tăm gì, ngã phá không ít mắt kính.

Đằng Thế Kiệt thời điểm ở nhà nhìn đến tin tức, một hơi thiếu chút nữa thở không lên, vội vàng gọi điện thoại cho cha Thi Văn Tuệ.

Điện thoại còn chưa thông, liền nghe thấy người hầu tới gõ cửa, nói Tử Văn thiếu gia tới bái phỏng.

Đằng Thế Kiệt vội vàng buông điện thoại, nghĩ Đằng Tử Văn đột nhiên tới tìm mình sẽ là vì cái gì.

Phải biết rằng hắn cùng cháu trai này chính là luôn không hợp. Năm vừa rồi Đằng Tử Văn liền tặng lễ ngày lễ ngày tết đều là làm trợ lý hắn liên can đại lao.

Liên tưởng đến tin tức vừa mới nhìn thấy, Đằng Thế Kiệt trong lòng đột nhiên có suy đoán.

Chẳng lẽ những chuyện hắn làm sau lưng đó thật sự đã bị Đằng Tử Văn biết?

Những thủ đoạn tàn nhẫn đó của Đằng Tử Văn bỗng nhiên hiện lên trong đầu hắn, Đằng Thế Kiệt hoảng loạn nói: "Nói với hắn tôi không ở đây."

Vừa dứt lời, liền nghe thấy thanh âm Đằng Tử Văn vang lên: "Bác hai liền không muốn nhìn thấy cháu trai như vậy sao?"

Khuôn mặt Đằng Tử Văn lạnh lùng xuất hiện ở trước mắt Đằng Thế Kiệt. Phía sau hắn còn Thích Vũ đi theo.

Trên tay Thích Vũ cầm một bao công văn.

Đằng Thế Kiệt trừng mắt liếc mắt nhìn người hầu một cái, nếu không phải Đằng Tử Văn ở một bên nhìn, hắn đã mắng người hầu này không còn dùng được, người nào cũng dám cho vào.

Người hầu cúi đầu, không dám nói chuyện.

Tử Văn thiếu gia kia thân khí thế, ai dám ngăn cản a.

Đằng Thế Kiệt hướng về phía Đằng Tử Văn lộ ra gương mặt tươi cười: "Tử Văn hôm nay như thế nào rảnh tới xem bác hai."

"Đương nhiên là tới cảm tạ ngài một chút." Đằng Tử Văn lộ ra tươi cười.

Đằng Thế Kiệt lông tơ đều dựng thẳng lên.

Lại nói tiếp, hắn tuy rằng khinh thường cháu trai này, nhưng lại sợ hãi cháu trai này.

Đằng Tử Văn nhìn người hầu một cái, nói có chút lời riêng muốn nói với bác hai.

Đằng Thế Kiệt bảo Đằng Tử Văn có chuyện nói thẳng.

Đằng Tử Văn nói không muốn ném thể diện bác hai.

Đằng Thế Kiệt vốn chột dạ, bị Đằng Tử Văn nói như vậy, do dự một hồi, kêu người hầu đi xuống.

Ba người ở trên sô pha ngồi xuống.

Đằng Tử Văn mang theo vẻ mặt ý cười, Thích Vũ vẻ mặt trầm tĩnh. Chỉ có Đằng Thế Kiệt một bộ đứng ngồi không yên.

Đằng Tử Văn cũng không vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Bác hai, bác ngày thường sau lưng làm những chuyện đó, tôi không so đo, không đại biểu tôi không biết. Bác tốt xấu là bác hai của tôi, ngày thường chiếm những cái đó, cũng coi như người làm cháu trai này hiếu kính ngài. Nhưng lại thế nào, ngài cũng không nên đem chủ ý đánh tới vị trí này của cháu trai. Huống chi, còn là cùng người ngoài trộn lẫn cùng nhau."

Đằng Thế Kiệt bị Đằng Tử Văn nói một phen sắc mặt hơi hơi trắng bệch, nhưng vẫn cường chống thể diện: "Tử Văn ngươi nói này là nói cái gì. Bên ngoài có người châm ngòi, ngươi cũng không thể tin a."

Đằng Tử Văn thản nhiên nói: "Là thật hay giả, tin tưởng trong lòng bác hai hiểu rõ. Thích Vũ, đem vài thứ kia đưa cho nhị gia hảo hảo xem xem."

Thích Vũ nghe vậy, mở ra bao công văn, rút ra đại một văn kiện, đưa cho Đằng Thế Kiệt.

Đằng Thế Kiệt nghi hoặc tiếp nhận, nhìn vài lần, sắc mặt đại biến, lật nhanh từng trang.

Chờ đến một nửa, đã là mồ hôi lạnh ròng ròng.

Đằng Thế Kiệt cho rằng chuyện mình trải qua, kết thúc đều đã thu dọn sạch sẽ. Không nghĩ tới hiện tại từng vụ từng việc, đều trong tay Đằng Tử Văn

Trừ bỏ hắn ở trong công ty chiếm những tiện nghi đó, còn có chuyện hắn ăn cây táo, rào cây sung.

"Ngươi, ngươi từ nơi nào có mấy thứ này."

Đằng Tử Văn không giải đáp nghi vấn củaĐằng Thế Kiệt, cười ngâm ngâm không nói lời nào.

Đằng Thế Kiệt một bên ở trong lòng mắng tiếu diện hổ, một bên mở miệng: "Nói đi, ngươi muốn cái gì?" Trong thanh âm mang theo hai phần uể oải.

Hắn biết, hắn mưu đồ hết thảy đã hoàn toàn rơi vào khoảng không, hơn nữa kế tiếp rất có khả năng bị đá ra khỏi hội đồng quản trị.

Bởi vì hắn sau lưng làm một chút sự tình, đã xâm phạm ích lợi Âu Thịnh.

"Cháu trai làm sao dám cùng nhị bá muốn đồ vật." Đằng Tử Văn đáp.

Đằng Thế Kiệt che lại ngực, cảm thấy ngực đau một trận.

Đằng Tử Văn không đề cập tới yêu cầu, nhìn như khoan hồng độ lượng, thực tế là muốn chính hắn ước lượng, nếu ước lượng ít, Đằng Tử Văn sẽ không thiện bãi cam hưu.

Đằng Thế Kiệt cắn răng, cuối cùng cho Đằng Tử Văn một câu.

Hắn biết Đằng Tử Văn vẫn luôn muốn cổ phần trên tay hắn.

Hắn nói cho Đằng Tử Văn, chỉ cần Đằng Tử Văn ra đủ giá, hắn nguyện ý chuyển đại bộ phận cổ phần trên tay.

Dư lại cổ phần, mỗi năm chia hoa hồng coi như tiền dưỡng lão của hắn về sau ở nước ngoài.

Đằng Thế Kiệt làm như vậy, cũng là một loại biểu hiện từ bỏ ở Âu Thịnh. Tin tưởng phân thành tâm này, cũng đủ làm Đằng Tử Văn buông tha hắn.

Đằng Tử Văn đối với Đằng Thế Kiệt thức thời phi thường vừa lòng, trực tiếp để Thích Vũ lấy ra văn kiện, kêu Đằng Thế Kiệt ký tên.

Yết hầu Đằng Thế Kiệt dâng lên một trận mùi tanh.

Hắn biết Đằng Tử Văn là có chuẩn bị mà đến, nhưng không nghĩ tới Đằng Tử Văn đã chuẩn bị đầy đủ như vậy! Đây là muốn bức tử hắn a!

Đằng Thế Kiệt run rẩy tay ký tên trên văn kiện.

Đằng Tử Văn xem mục đích hôm nay đã hoàn thành, lại cho Đằng Thế Kiệt một kích cuối cùng: "Bác hai, tôi thiếu chút nữa đã quên cảm ơn bác. Ít nhiều bác giới thiệu Thi tiểu thư cho tôi, bằng không những giao dịch đó của bác cùng Thi đổng, tôi còn không thể dễ dàng có chứng cứ như vậy đâu."

Đằng Thế Kiệt nghe cháu trai nói xong, cơ hồ ngất.

Cha Thi Văn Tuệ đã từng nói với hắn, Thi Văn Tuệ rất nghe lời, cho nên hai người mới lựa chọn Thi Văn Tuệ làm quân cờ. Không nghĩ tới hai người đều bị che mắt, bị quân cờ này phản thắng một nước cờ.

"Tin tưởng thời điểm bác hai dưỡng lão sẽ không quá tịch mịch, bởi vì Thi đổng sẽ đi cùng bác hai ngài làm bạn." Đằng Tử Văn một câu lộ ra quá nhiều tin tức.

Đằng Thế Kiệt lại không công phu đi tự hỏi.

Hắn thất bại nằm liệt trên sô pha, phảng phất già thêm vài tuổi.

Đằng Tử Văn không hề đồng tình, trực tiếp cáo từ.

Đối với người mơ ước Âu Thịnh, hắn tuyệt không sẽ thủ hạ lưu tình.

——

——

Sau tin tức Thi Văn Tuệ hết hôn, tin tức Thi Văn Tuệ sắp tiếp nhận sự nghiệp của cha Thi lại trở thành tin tức đầu đề.

Bởi vì trên đầu Thi Văn Tuệ còn có hai người anh trai, ai cũng không biết vì cái gì cha Thi phụ sẽ bỏ qua hai con trai, đem sản nghiệp trực tiếp giao cho nữ nhi luôn không được coi trọng.

Bất quá mặc kệ người ngoài nghị luận như thế nào, chuyệnThi Văn Tuệ trở thành người sở hữu sản nghiệp Thi gia chân chính là ván đã đóng thuyền. Vì thế, Thi gia còn chuẩn bị một yến hội, tuyên bố chuyện này.

Rất nhiều người nhận được thiệp mời đều tính đi xem náo nhiệt.

Đằng Tử Văn cũng nhận được thiệp mời của Thi Văn Tuệ, vẫn là tìm Thi Văn Tuệ biết nội dung thời điểm cô cùng Ngôn Yến nói chuyện, Thi Văn Tuệ tự mình giao cho Đằng Tử Văn.

Trên thiệp mời còn viết tên Ngôn Yến.

Nội dung mình cùng Ngôn Yến nói chuyện, Thi Văn Tuệ cũng không hoàn toàn nói thật cho Đằng Tử Văn.

Đối với việc Thi Văn Tuệ có lòng tốt lại chó ngáp phải ruồi làm giữa hắn cùng Ngôn Yến sinh ra khe hở, Đằng Tử Văn rất muốn giận chó đánh mèo Thi Văn Tuệ.

Nhưng Thi Văn Tuệ cũng không có làm sai cái gì, Đằng Tử Văn cũng làm không ra sự tình tùy ý giận chó đánh mèo mất mặt như vậy, bản thân chỉ có thể càng hối hận.

Sau khi cùng Thi Văn Tuệ gặp mặt, Đằng Tử Văn đối Ngôn Yến càng thêm tốt.

Tiệc chúc mừng Thi Văn Tuệ thượng vị tối hôm nay, Đằng Tử Văn mang theo Ngôn Yến tham gia.

Ngôn Yến này là bạn trai lần đầu tiên Đằng Tử Văn chính thức mang tham gia loại tiệc tối này. Hắn không biết, Đằng Tử Văn cũng là lần đầu tiên mang theo bạn trai chính thức.

Ngôn Yến cũng không nghĩ rêu rao như vậy. Nhưng lúc trước hắn nói không cùng Đằng Tử Văn tham dự tiệc tối, Đằng Tử Văn đều đáp ứng, lần này lại yêu cầu Ngôn Yến làm bạn trai mình.

Đằng Tử Văn thái độ kiên định, Ngôn Yến không có biện pháp chỉ có thể đáp ứng.

Tính lên, hắn đích xác không có tư cách cự tuyệt yêu cầu của Đằng Tử Văn.

Ngôn Yến đi theo Đằng Tử Văn đến đại sảnh yến hội, cảm thụ được các màu ánh mắt bốn phương tám hướng trông lại, trong lòng thực không được tự nhiên.

Nhưng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn vẫn là có tiến bộ. Trong lòng mất tự nhiên, trên mặt cũng không lộ ra.

Chương 37: Suy đoán lầm

Edit: Ngộ

Đây là lần đầu tiên Đằng Tử Văn mang bạn trai tham dự loại xã giao này. Bởi vì thân phận của hắn, phần lớn ánh mắt người trong đại sảnh đều rơi xuống người Ngôn Yến.

Rất nhiều người đều cảm thấy đây là gương mặt mới, rất là kỳ quái.

Bởi vì những người Đằng Tử Văn mang tới trước kia, đều là kêu bằng nghệ danh.

Chỉ có số ít khách nhận ra, người bên người Đằng Tử Văn này là một minh tinh Hoa Thịnh gần đây đang điệu thấp phủng.

Nhưng một màn kế tiếp, làm tất cả suy đoán của mọi người về bạn trai hôm nay của Đằng Tử Văn là địa vị gì.

Bởi vì bọn họ nhìn thấy đại công tử Tề gia Tề Hiền tiến lên cùng Đằng Tử Văn chào hỏi xong, còn cùng Ngôn Yến nói chuyện vài câu, nhìn dáng vẻ, hai người trước đó là có quen biết.

Nhưng Ngôn Yến biết, Tề Hiền một là bán mặt mũi cho Đằng Tử Văn, một là bởi vì Bạch Cố.

Bên này mới vừa gặp Tề Hiền, bên kia Thi Văn Tuệ liền đi tới.

Thi Văn Tuệ làm chủ nhân thêm vai chính hôm nay, rất nhiệt tình chiêu đãi Đằng Tử Văn cùng Ngôn Yến còn có đoàn người Tề Hiền. Nhưng cũng bởi vì nguyên nhân này, Thi Văn Tuệ rất mau lại đi chiêu đãi khách nhân khác.

Hôm nay mỗi khách đều là có uy tín danh dự, Thi Văn Tuệ càng không thể thất lễ.

Bọn người tới gần như đông đủ, người dẫn chương trình bắt đầu lên tiếng.

Người dẫn chương trình nói xong lời dạo đầu, thỉnh thi phụ lên đài.

Ngôn Yến lần đầu tiên nhìn thấy cái này thi đổng chân nhân.

Cha Thi giữa mặt mày không che giấu được già nua, vội vàng nói về sau Thi gia hết thảy mọi chuyện giao cho Thi Văn Tuệ tiếp nhận xong đã đi xuống đài. Trong lời nói cũng chưa nói đến vị.

Sau khi cha Thi xuống đài, liền trực tiếp rời đi.

Khách khứa dưới đài không biết nội tình lần chuyển giao quyền lực này của Thi gia hai mặt nhìn nhau.

Nhưng thực mau, Thi Văn Tuệ liền lên đài.

Thi Văn Tuệ trước cùng mọi người xin lỗi, nói thân thể cha Thi không tốt, cho nên rời đi trước. Nếu có nơi nào thất lễ, còn thỉnh đại gia chớ trách.

Thi Văn Tuệ hôm nay mặc lễ phục đuôi cá phết đất màu đen dài, trên cổ đeo một chuỗi vòng cổ kim cương lộng lẫy bắt mắt, trên tai đeo một đôi khuyên tai mã não màu hồng, búi tóc vô cùng đơn giản, đại khí đoan trang.

Thi Văn Tuệ sau khi thay mặt cha xin lỗi xong, liền bắt đầu chính thức lên tiếng.

Lên tiếng xong, là phân đoạn phóng viên đặt vấn đề.

Bất quá phóng viên vào bàn đều đã qua chọn lựa, vấn đề hỏi đều trong quy củ.

Sau khi kết thúc lên tiếng, Thi Văn Tuệ mười vị hôn phu của mình lên đài, giới thiệu cho mọi người, đem không khí hiện trường nâng lên.

Trước kia thời điểm xem phim Hongkong, Ngôn Yến tổng cảm thấy đặc biệt khí phách, nhưng hiện tại tự mình tham gia, lại cảm thấy rất nhàm chán.

Đằng Tử Văn nhận thấy Ngôn Yến nhàm chán, ngoéo một ngón tay hắn, thấp giọng nói với hắn: "Lập tức liền mau kết thúc."

Đằng Tử Văn động tác rất bí ẩn, nhưng Ngôn Yến vẫn lo lắng bị người khác nhìn thấu, vội vàng rút về tay.

Thời điểm Thi Văn Tuệ cùng vị hôn phu của cô từ trên đài đi xuống tới, đám người lại dần dần tản ra, tốp năm tốp ba tụ bên nhau, thấp giọng nói chuyện.

Tề Hiền liếc mắt nhìn Đằng Tử Văn một cái, gật gật đầu, xoay người rời đi.

Đằng Tử Văn nói với Ngôn Yến: "Anh có việc muốn cùng bọn Tề Hiền nói, em có thể đi dạo, ăn một chút gì, nếu mệt, nhìn thấy thang lầu bên kia không. Lầu hai có phòng nghỉ, em có thể đi nghỉ ngơi."

Ngôn Yến lên tiếng.

Đằng Tử Văn theo bước chân Tề Hiền đi.

Ngôn Yến đứng tại chỗ một hồi, chung quanh đều là người hắn không quen biết.

Bọn họ trước, Đằng Tử Văn mang Ngôn Yến đi ăn đồ, cho nên Ngôn Yến hiện tại cũng không phải rất đói bụng, hơi chút suy xét một chút, liền chậm rãi tới hướng thang lầu Đằng Tử Văn nói đến.

Lên lầu hai, Ngôn Yến đẩy ra cửa một phòng gần nhất, bên trong đích xác như Đằng Tử Văn nói, là một gian phòng nghỉ.

Ngôn Yến đi vào, đóng cửa lại, dù sao cũng là nhà của người khác, Ngôn Yến không khóa cửa.

Đi vào phòng nghỉ, nhìn thấ sô pha y trong phòng, Ngôn Yến tiến lên ngồi xuống.

Ngồi trong chốc lát, cảm thấy đầu có chút choáng, liền dựa vào trên sô pha.

Thời điểm vừa nãy hắn ở dưới lầu, cũng uống mấy ngụm champagne.

Ngôn Yến nằm không một hồi, cửa phòng nghỉ đột nhiên lại bị người đẩy ra.

Theo lý thuyết, thời điểm hiện tại dưới lầu hẳn là không khí vừa lúc, Ngôn Yến không nghĩ tới sẽ có người giống hắn, tới phòng nghỉ tìm thanh tịnh.

Ngôn Yến lập tức ngồi ngay ngắn.

Một khắc thấy rõ ràng người tới kia, Ngôn Yến thập phần kinh ngạc.

Bởi vì hắn không nghĩ rằng người giống hắn tới phòng nghỉ tìm thanh tịnh này, là vai chính tiệc tối hôm nay.

Thi Văn Tuệ cong môi cười với Ngôn Yến: "Ngôn thiếu, nhìn thấy tôi kinh ngạc như vậy sao?"

Đương nhiên kinh ngạc. Hiện tại lúc này, thân là chủ nhân Thi Văn Tuệ không ở dưới lầu chiêu đãi khách nhân, tìm người liên lạc tình cảm, tới tìm hắn làm cái gì.

Ngôn Yến nếu còn nhìn không ra Thi Văn Tuệ là cố ý tới tìm hắn, hắn tiếp xúc hơn nửa năm này chính là quá trì độn.

"Tin tưởng phần lớn thời điểm nhìn thấy một vị tiểu thư mỹ lệ như thế đột nhiên xuất hiện, đều sẽ cảm thấy kinh diễm." Tuy rằng không biết Thi Văn Tuệ tới tìm hắn là vì chuyện gì, nhưng Ngôn Yến có thể khẳng định Thi Văn Tuệ không có ác ý, thân thể nguyên bản căng chặt thả lỏng xuống, cãi lại nói.

Thi Văn Tuệ nghe Ngôn Yến nói xong, nở nụ cười, đi đến sô pha đối diện Ngôn Yến ngồi xuống.

Cô cảm thấy Ngôn Yến càng ngày càng có ý tứ.

Kỳ thật Thi Văn Tuệ tới tìm Ngôn Yến là bởi vì cô lúc trước đánh bậy đánh bạ, thọc ra cái sọt.

Vì bảo đảm giữa cô cùng Đằng Tử Văn hợp tác càng thỏa đáng, cô là tới giúp Đằng Tử Văn nói chuyện.

——

——

Thi Văn Tuệ sau khi cùng Ngôn Yến nói xong chuyện mình muốn nói, liền đứng dậy cáo từ.

Cô còn vội đi giao tế.

Ngôn Yến một người lưu tại phòng nghỉ, hồi tưởng lại lời Thi Văn Tuệ nói, dở khóc dở cười.

Ngôn Yến sớm biết rằng Thi Văn Tuệ là nữ nhân không giống người thường, nhưng không nghĩ tới Thi Văn Tuệ sẽ nói ra với hắn loại lời nói, nam nhân của mình, đương nhiên mình phải chậm rãi dạy dỗ này.

Người nói không thèm để ý, Ngôn Yến làm người nghe, lại nghe đến đầy đầu mồ hôi lạnh.

Bất quá Ngôn Yến cảm thấy Thi Văn Tuệ nói quá mức chắc hẳn phải vậy.

Hắn không phải Thi Văn Tuệ, học không được một bộ kia của Thi Văn Tuệ.

Quan hệ giữa hắn cùng Đằng Tử Văn, cũng không giống quan hệ giữa Thi Văn Tuệ cùng vị hôn phu của cô.

Thi Văn Tuệ rời đi không lâu, Đằng Tử Văn liền tìm lại đây.

Đằng Tử Văn nói với Ngôn Yến, có thể đi trở về.

Ngôn Yến hỏi Đằng Tử Văn: "Chuyện của anh vội xong rồi?"

Đằng Tử Văn gật đầu: "Chờ lâu rồi đi?" Xem Ngôn Yến gương mặt còn có điểm đỏ ửng, lại hỏi, "Rượu nho hậu vị rất mạnh, đầu choáng váng không?"

Đằng Tử Văn bộ dáng thân mật làm Ngôn Yến có vài phần không thích ứng.

Tuy rằng đã thấy qua vài lần bộ dáng mặt Đằng Tử Văn hai hình thức biến sắc, ngoan tuyệt vô thường cùng tự nhiên biến ảo dịu dàng thắm thiết, nhưng Ngôn Yến như cũ không quen, Đằng Tử Văn mỗi lần xong việc đều có thể coi như cái gì cũng chưa phát sinh, làm ra một bộ thâm tình chân thành.

Ngôn Yến khắc chế xúc động muốn né tránh Đằng Tử Văn.

Hắn nhớ rõ Đằng Tử Văn nói qua mình không có kiên nhẫn gì, sẽ không cho hắn quá nhiều thời gian.

"Tôi không có việc gì. Anh nói có thể trở về, chúng ta lập tức liền đi sao? Anh không cần chào hỏi?"

Ánh đèn phòng nghỉ tương đối tối, Ngôn Yến lại thấp hơn nửa đầu, Đằng Tử Văn không thấy trên mặt Ngôn Yến trong nháy mắt hiện lên phức tạp, cầm tay Ngôn Yến dắt: "Không có việc gì. Thi Văn Tuệ biết. Chúng ta từ phía sau hoa viên đi ra ngoài."

Đằng Tử Văn mang theo Ngôn Yến, từ một sườn hành lang khác đi xuống lầu, tới hoa viên.

Ngôn Yến mở rộng tầm mắt. Hắn cảm thấy căn nhà này thiết kế cũng quá xảo diệu.

Tương so với trong phòng náo nhiệt, trong hoa viên có vẻ thập phần quạnh quẽ.

Đằng Tử Văn lôi kéo tay Ngôn Yến, đi qua nhưng ánh đèn u ám trong hoa viên.

Ngôn Yến bước chân không lớn như Đằng Tử Văn, nhưng trước sau có thể bảo trì khoảng cách nửa bước sau Đằng Tử Văn.

Ngôn Yến bóng dáng đến bọn họ ở bên nhau, biến dài biến ngắn lại biến dài. Giống như bọn họ cứ như vậy cùng nhau đi qua một đám luân hồi.

Một trận gió đêm thổi qua, Ngôn Yến co rúm lại một chút.

Đằng Tử Văn nhận thấy, đem tay Ngôn Yến cất vào trong túi quần áo của mình.

Ngôn Yến nhìn lưng Đằng Tử Văn dày rộng, đôi mắt đột nhiên dâng lên một cỗ chua xót.

Hắn nâng lên một cái tay khác xoa xoa, sau đó buông tay, bước chân nhanh hơn, cùng Đằng Tử Văn song song hành tẩu.

Đằng Tử Văn quay đầu nhìn Ngôn Yến một cái, cười, càng nắm chặt tay Ngôn Yến.

Đằng Tử Văn cảm thấy đã đến lúc. Là lúc mang Ngôn Yến ra ngoài, nói cho bạn bè mình hắn đã định ra.

Năm ngón tay Ngôn Yến cùng năm ngón tay hắn giao triền bên nhau.

Đằng Tử Văn cảm thấy, hắn sớm nên làm như vậy.

Xuyên qua hoa viên chính là cửa hông.

Tài xế đã sớm chờ ngoài cửa.

Thời điểm Đằng Tử Văn cùng Ngôn Yến sắp đi đến cửa hông, đột nhiên thanh âm thấp giọng khắc khẩu truyền đến.

Trong đó thanh âm một người còn đặc biệt quen thuộc.

Bạch Cố cũng có tham gia yến hội này sao? Ngôn Yến kinh ngạc.

Xuyên thấu qua cây cối mờ mờ ảo ảo, Ngôn Yến nhìn thấy bờ bên kia hồ nhân tạo trong hoa viên hai thân ảnh đứng.

Một người khác, hình như là Tề Hiền.

Ngôn Yến còn đang hoài nghi, nhưng ngay sau đó, động tác cua Đằng Tử Văn liền chứng thực suy đoán của hắn.

Đằng Tử Văn đối với Ngôn Yến làm động tác im tiếng, để sát vào bên tai Ngôn Yến, nói: "Là Tề Hiền cùng em trai hắn."

Cảm nhận được hơi thở ấm áp của Đằng Tử Văn phun sau tai, Ngôn Yến rụt rụt cổ.

Đằng Tử Văn không tính nghe góc tường Tề Hiền cùng Bạch Cố, lôi kéo Ngôn Yến đi.

Ngôn Yến cũng cảm thấy nghe góc tường người ta không phúc hậu, liền đi theo.

Trước khi rời đi, Ngôn Yến quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa vặn nhìn thấy Bạch Cố ném tay Tề Hiền ra, thấp giọng nói một câu.

Nhưng bởi vì cách xa, thanh âm Bạch Cố lại cố ý đè thấp, hắn không nghe rõ.

Tề Hiền mỗi lần nhìn thấy Ngôn Yến đều sẽ nói đến Bạch Cố, cho nên Ngôn Yến còn tưởng rằng quan hệ giữa hai người rất tốt.

Hiện tại xem ra, cũng không hẳn vậy.

Những ngày qua, Ngôn Yến cũng minh bạch Tề gia là nhân gia thế nào.

Bạch Cố là con nuôi gia đình như thế này, nói vậy ở nhà không tránh được thân phận xấu hổ.

Trong TV, bát quái trên tiểu báo, không phải đều là viết như vậy sao.

Ngôn Yến thay Bạch Cố tìm lý do dọn ra Tề gia ở một minh.

Sau này Ngôn Yến mới biết được, sự thật chân tướng cùng suy đoán của hắn khác nhau như trời với đất.

——

Rốt cuộc đem này đoạn cốt truyện thu phục! Ngày mai tiến vào tiếp theo đoạn cốt truyện!

Chương 38: Đề cử giải thưởng

Edit: Ngộ

Bởi vì đụng phải Bạch Cố cùng Tề Hiền, kế tiếp Đằng Tử Văn mang theo Ngôn Yến vòng xa chút, mới đi đến ngoài cửa hông.

Hai người trực tiếp lên xe.

Chờ tài xế lái xe đi, Đằng Tử Văn nói với Ngôn Yến: "Tề Hiền đối với em trai là Bạch Cố này không tồi. Hôm nay hai người hẳn là vì sự tình của Tề Hiền mới xảy ra tranh chấp."

Ngôn Yến không nghĩ tới Đằng Tử Văn nhìn ra một ít lo lắng của hắn.

"Ừm." Ngôn Yến thấp lên tiếng.

Đằng Tử Văn hỏi Ngôn Yến: "Cuối tuần, em có rảnh không?"

Ngôn Yến nghĩ nghĩ: "Chủ nhật có thông cáo, thứ bảy không có sự tình gì."

Đằng Tử Văn gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.

Bất quá kế hoạch luôn là không theo kịp biến hóa.

Buổi sáng hôm sau Ngôn Yến mới vừa cùng La Hâm xác nhận thứ bảy không có việc gì, La Hámau khi đưa Ngôn Yến đến đoàn phim, đi ra ngoài nhận điện thoại, thời điểm trở về đầy mặt vui sướng.

Nhìn Ngôn Yến đã bắt đầu đóng phim, La Hâm điều chỉnh biểu tình, kiên nhẫn chờ một bên.

Chờ Ngôn Yến rốt cuộc quay xong một màn diễn, thời điểm nghỉ ngơi, La Hâm cầm bình nước tiến lên, vặn ra đưa cho Ngôn Yến.

Ngôn Yến nhận nước uống một ngụm, lúc đem bình nước đặt lại, phát hiện La Hâm tươi cười đầy mặt nhìn chằm chằm mình.

"?"Ngôn Yến nghi hoặc.

La Hâm đem nước lấy về trên tay, vỗ bả vai Ngôn Yến, nói: "Có tin tốt nói cho cậu."

"Tin tốt gì?" Ngôn Yến phối hợp hỏi La Hâm.

La Hâm đến gần bên tai Ngôn Yến, thấp giọng nói nói mấy câu.

Ngôn Yến vừa nghe, trên mặt cũng không ngăn được vui mừng, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Thật sự?"

Lần này, hấp dẫn không ít người chú ý.

Tay La Hâm đè vai Ngôn Yến xuống.

Ngôn Yến nhận thấy mình quá kích động, vội vàng nỗ lực sử trấn định xuống.

La Hâm cấp tin, đối với Ngôn Yến nói thật là tin tốt.

Lúc trước Ngôn Yến tham diễn bộ phim truyền hình kia, đạo diễn cầm đi tham gia bình chọn giải thưởng phim truyền hình nọ. Ngôn Yến được đề cử hai giải thưởng nam chủ tốt nhất cùng tân nhân tốt nhất.

Tuy rằng lịch sử giải thưởng phim truyền hình này không tính là quá lâu, nhưng cũng là gần mấy năm qua, người trong vòng nhận nhiều giải thưởng gây chú ý. Không ít tân nhân đều mong chờ có thể ở giải thưởng phim truyền hình này nhận về cái cúp.

Này đó trạng huống Ngôn Yến cũng không phải thực hiểu biết. Hắn vui vẻ chính là, mình cũng có một ngày được nhận giải thưởng.

Rốt cuộc mặc kệ là giải thưởng lớn hay là thưởng bé, chỉ cần là giải thưởng, đều là khẳng định nỗ lực đối một diễn viên.

Ngôn Yến thực vui vẻ.

Người La Hâm mang, lấy ảnh đế ảnh hậu không phải không có. Đặt ở trước kia, giải thưởng này, hắn còn không nhất định để vào mắt.

Nhưng thế sự vô thường, chính hắn cũng không nghĩ tới, hắn sẽ bị phái tới mang Ngôn Yến tân nhân này.

Nhìn thấy nghệ sĩ mình mang lập tức có khả năng đạt được giải thưởng thứ nhất trong kiếp sống diễn nghệ, La Hâm cũng thập phần cao hứng.

Bất quá La Hâm cũng không nói cho Ngôn Yến toàn bộ nội dung hắn nhận được trong điện thoại.

Người nói cho La Hâm tin tức này, trừ bỏ nói cho La Hâm Ngôn Yến được đề cử hai giải thưởng, còn nói cho La Hâm, khả năng đoạt giải Ngôn Yến tính là cực đại.

Ngôn Yến hưng phấn qua đi, thật vất vả bình tĩnh lại, mới đi quay suất diễn kế tiếp.

Buổi tối trở lại Thịnh Nguyên, Ngôn Yến chủ động chia sẻ tin tức này cùng Đằng Tử Văn.

Tuy rằng Đằng Tử Văn sớm biết tin tức này của Ngôn Yến, nhưng hắn vẫn thập phần phối hợp biểu đạt mình kinh hỉ.

Đằng Tử Văn hỏi Ngôn Yến: "La Hâm có nói, lễ trao giải là khi nào hay không?"

Ngôn Yến sửng sốt.

La Hâm không nói, hắn cũng đã quên.

Đằng Tử Văn thấy thế, cười cười.

Ngôn Yến nhìn thấy ý cười trên mặt Đằng Tử Văn, có chút quẫn bách.

Dù sao cũng là hắn thật là vui, mới quên mất hỏi vấn đề này.

Cơm chiều qua, Ngôn Yến trốn đến trong thư phòng mình, gọi điện thoại hỏi La Hâm.

La Hâm tin tức người khác để lộ ra, hắn biết đến trước tiên.

Hắn vốn dĩ muốn chờ sau khi phía chính phủ chính thức công bố tin tức, lại cùng Ngôn Yến nói kỹ càng tỉ mỉ hạng mục công việc. La Hâm lo lắng nói quá sớm, Ngôn Yến sẽ không nhớ được.

Bất quá hiện tại Ngôn Yến nếu tự mình hỏi, La Hâm cũng phải trả lời vấn đề Ngôn Yến.

Ngôn Yến sau khi cúp điện thoại, có chút rối rắm.

La Hâm nói lễ trao giải cử hành vào buổi tối thứ bảy kế tiếp, chính là Đằng Tử Văn lúc trước còn hỏi qua hắn cuối tuần có bận hay không.

Ngôn Yến lo lắng Đằng Tử Văn có an bài khác.

Tự hỏi một hồi, Ngôn Yến quyết định tự mình cùng Đằng Tử Văn nói chuyện này.

Đằng Tử Văn lúc này đang ở thư phòng, thời điểm nghe được tiếng đập cửa, còn tưởng rằng là Khương quản gia.

Chờ đến người mở cửa vào, mới phát hiện là Ngôn Yến.

Ngôn Yến là lần đầu tiên vào thư phòng của Đằng Tử Văn ở Thịnh Nguyên.

Thư phòng rất lớn, ngẫu nhiên cũng sẽ được dùng làm phòng họp.

Ngôn Yến đi đến bàn làm việc của Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn khép lại văn kiện, bảo Ngôn Yến ngồi xuống, hỏi: "Làm sao vậy?"

Ngôn Yến nói: "Tôi vừa mới hỏi La Hâm, hắn nói lễ trao giải ở thứ bảy. Anh ngày đó, không có an bài khác đi?"

Đằng Tử Văn cười, hắn còn tưởng rằng là chuyện gì: "Không có an bài."

Nguyên bản là có chút an bài, bất quá sau khi thu được tin tức Ngôn Yến được đề cử giải thưởng, Đằng Tử Văn hủy bỏ an bài.

"Ngôn Yến, em là đang mời anh cùng tham gia lễ trao giải sao?"

Đằng Tử Văn suy nghĩ hình ảnh hắn cùng Ngôn Yến cùng nhau đi thảm đỏ, cũng không tệ lắm.

"Không phải......" Ngôn Yến vội vàng phủ định, "Anh trước đó không phải hỏi tôi cuối tuần có bận hay không......"

Ngôn Yến giải thích với Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn nói: "Anh chỉ là tùy tiện hỏi hỏi. Nếu em có rảnh, mang em đi ra ngoài ăn cơm."

Thì ra là thế. Ngôn Yến im lặng.

Đằng Tử Văn nói với Ngôn Yến: "Hảo hảo nỗ lực, anh chờ em nhận cúp trở về."

Ngôn Yến rất ít khi nghe được Đằng Tử Văn chính thức cổ vũ như vậy, dùng sức gật gật đầu: "Ân."

——

——

Chờ đến ngày diễn ra lễ trao giải, lại là lo sợ.

Ngôn Yến rốt cuộc còn trẻ, lại là lần đầu tiên đoạt giải, trong cảm xúc lén lút phi thường khẩn trương.

La Hâm cũng có thể lý giải.

La Hâm còn nhớ rõ mình năm đó vừa mới từ trợ lý người đại diện chuyển chính thức thành người đại diện, thời điểm mang nghệ sĩ thứ nhất nhận giải thưởng trọng đại, hắn cũng là hợp với câu ba ngày ngủ không yên.

Lý giải thì lý giải, nên khuyên vẫn phải khuyên.

Nếu là bởi vì khẩn trương, ảnh hưởng công tác trước mắt liền không tốt.

La Hâm tin tưởng, về sau còn sẽ có nhiều giải thưởng hơn chờ Ngôn Yến. Hiện tại cái này, chỉ là bậc thang thứ nhất.

Nhưng La Hâm lo lắng tựa hồ có chút dư thừa, bởi vì Ngôn Yến đến lúc diễn, vẫn như cũ thực ở trạng thái. Nhập diễn mau, phát huy tốt. Liền đạo diễn tính tình nóng nảy cũng khen ngợi.

Hiện tại Ngôn Yến, như là trời sinh ăn chén cơm này.

La Hâm không thể không thừa nhận, mình ngay từ đầu nhìn lầm, xem thường Ngôn Yến.

Ngôn Yến có thiên phú, sau lưng còn có tài nguyên, La Hâm đã có thể nhìn thấy một ngày Ngôn Yến phủng về tiểu Kim Kê cho hắn.

Trên thực tế, La Hâm nghĩ Ngôn Yến là một người bị ảnh hưởng bởi cảm xúc khẩn trương nhỏ nhất.

Chỉ có Đằng Tử Văn cùng quản gia biết, sự tình Ngôn Yến mỗi ngày buổi tối mở to mắt ngủ không yên.

Sau khi biết tin được đề cử giải thưởng, buổi tối thứ nhất, Ngôn Yến không ngủ.

Buổi tối thứ hai, Khương quản gia bưng cho Ngôn Yến một ly ôn sữa bò, Ngôn Yến vẫn không thể ngủ.

Buổi tối thứ ba, Đằng Tử Văn bất đắc dĩ, tự mình ra trận. Sau một phen vận động kịch liệt, Ngôn Yến rốt cuộc ngủ một giấc ngon lành. Mà sữa bò trên tủ đầu giường quản gia chuẩn bị, lại là vào bụng Đằng Tử Văn.

Mỗi giây mỗi phút chờ đợi dài lâu, nhưng từng ngày trôi qua nhanh như vậy, rốt cuộc hôm nay tới ngày Ngôn Yến tham gia lễ trao giải.

Buổi sáng Ngôn Yến thức dậy có chút muộn.

Bởi vì từ Đằng Tử Văn phát hiện, vận động vừa phải có thể trợ giúp Ngôn Yến thư hoãn cảm xúc khẩn trương, bình yên đi vào giấc ngủ, mỗi ngày buổi tối đều phải cùng Ngôn Yến vận động vui sướng tràn trề một hồi.

Đằng Tử Văn hôm nay ban ngày có công sự quan trọng, không có thể ở lại trong nhà. Nhưng hắn trước tiên làm an bài.

Vì thế giữa trưa, Khương quản gia đưa cho Ngôn Yến trên ban công phơi nắng một cái hộp lớn màu trắng, bên trong là một kiện lễ phục.

Ngôn Yến nghĩ đến lúc trước Đằng Tử Văn hỏi hắn, lễ phục chuẩn bị tốt chưa.

Chính là hắn khi đó đã nói cho Đằng Tử Văn, La Hâm hỗ trợ chuẩn bị lễ phục. Không nghĩ tới hiện tại Đằng Tử Văn lại tặng một kiện cho hắn.

Khương quản gia bảo Ngôn Yến vào nhà thử quần áo, nói là có chỗ không thích hợp lập tức cầm đi sửa.

Ngôn Yến kinh ngạc qua, làm theo.

Vào phòng, thay lễ phục, Ngôn Yến phát hiện, lễ phục này thập phần vừa người, không có một chỗ không thích hợp.

Trách không được quản gia một chút đều không lo lắng, lễ phục nếu không thích hợp, sửa có kịp hay không.

Ngôn Yến nhìn gương.

Hắn cảm thấy, cùng là tây trang, ánh mắt Đằng Tử Văn tựa hồ luôn là đặc biệt tốt.

Lời này không phải nói La Hâm ánh mắt không tốt, kiện lễ phục La Hâm chuẩn bị kia, Ngôn Yến cũng thử qua, mặc lên người hiệu quả thực tốt.

Nhưng kiện lễ phục kia rõ ràng không vừa người như cái hiện tại trên người hắn này, hiện tại quần áo này giống như nói gãi đúng chỗ ngứa.

Khương quản gia còn ở một bên nói tốt cho Đằng Tử Văn.

Cái gì quần áo này là thiếu gia tự mình chọn lựa, sau đó để người đặc biệt định chế.

Thiếu gia ánh mắt chính là tốt, nhìn quần áo này đã thấy hợp với Ngôn thiếu.

Nói đến Ngôn Yến nhịn không được cười rộ lên.

Chương 39: Thay phiên khánh công

Edit: Ngộ

Đằng Tử Văn nói muốn bồi Ngôn Yến tham dự lễ trao giải chỉ là trò cười, nhưng thời điểm lễ trao giải cử hành, Đằng Tử Văn đã ở nhà lại bảo Khương quản gia mở ra TV, chuyển tới đài phát sóng trực tiếp lễ trao giải kia.

Phân đoạn dài dòng phía trước đối với Đằng Tử Văn có chút không thú vị, Đằng Tử Văn buổi tối uống chút rượu, chuẩn bị nghỉ ngơi trước một chút. Hắn để Khương quản gia đem thanh âm TV mở nhỏ, chờ đến phiên Ngôn Yến lại kêu hắn lên.

Quản gia lên tiếng xưng vâng.

Nhưng chờ đến thời điểm chuẩn bị công bố giải thưởng nam chủ tốt nhất, Đằng Tử Văn không chờ Khương quản gia kêu liền tỉnh lại.

Đối với nam chủ tốt nhất hoa lạc nhà ai, Đằng Tử Văn không lo lắng.

Hắn tin tưởng thủ đoạn của Hạ Văn Chương.

Ngôn Yến bản thân biểu hiện tốt đẹp hơn nữa Hoa Thịnh ở sau lưng vận tác nho nhỏ một chút, Đằng Tử Văn nghĩ không ra nam chủ tốt nhất của giải thưởng này có thể rơi xuống trên đầu ai.

Đến nỗi tân nhân tốt nhất, đoạt giải danh ngạch không ngừng một cái, tương đương với thưởng cổ vũ, luận quang mang rốt cuộc không loá mắt như nam chủ tốt nhất, Đằng Tử Văn cảm thấy, tính đến không đến cũng không thương phong nhã.

Không chút nào ngoài ý muốn nghe được tên Ngôn Yến từ trong miệng người chủ trì truyền ra, sau đó màn ảnh chuyển tới chỗ ngồi, khuôn mặt Ngôn Yến kinh hỉ trộn lẫn kích động xuất hiện ở TV trước mặt.

Ngôn Yến hôm nay tạo hình tương đối loá mắt, là chuyên viên trang điểm tạo hình xử lý gần nửa buổi chiều mới làm ra.

Đằng Tử Văn nhìn màn hình to rộng, Ngôn Yến lên đài lãnh thưởng đọc diễn văn, cười nói: "Thân quần áo này quả nhiên không tồi, Khương thúc chú nói đi?"

Khương quản gia chửi thầm thiếu gia ngài rốt cuộc là muốn khen người hay là muốn khen quần áo, muốn khen người cứ việc nói thẳng, một bên ứng tiếng nói: "Thiếu gia ánh mắt trước sau đều tốt như một. Ngôn thiếu lớn lên anh tuấn, dáng người cũng tốt, cho nên quần áo này tròng lên trên người hắn, thoạt nhìn đặc biệt đẹp."

Khương quản gia ngữ khí thành khẩn.

Đằng Tử Văn nhìn chằm chằm TV không chớp mắt, hắn liền thích xem Ngôn Yến bộ dáng phát quang phát lượng, một bên lại cũng không quên trêu chọc Khương quản gia tài ăn nói càng ngày càng tốt.

Khương quản gia nghĩ thầm, nơi nào là càng ngày càng tốt. Kỳ thật hắn luôn luôn đều như vậy có thể tạo cho chủ nhân niềm vui được chứ!

Chờ đến giải thưởng nam chủ tốt nhất công bố xong, Đằng Tử Văn đứng lên.

Lễ trao giải còn dư lại một phần ba, nhưng với hắn mà nói đã không có bất luận ý nghĩa gì.

Đằng Tử Văn một bên hướng trên lầu, một bên phân phó quản gia, lễ trao giải kết thúc, khẳng định còn có tiệc khánh công, muộn chút phát tin tức cho La Hâm, bảo La Hâm chiếu cố người tốt, đừng cho Ngôn Yến uống quá nhiều rượu. Còn có không quên để tài xế sớm một chút đi đón người.

Quản gia nhất nhất ghi nhớ.

"Còn có, đi hầm rượu lấy bình champagne tới." Đằng Tử Văn nói.

Ngôn thiếu lần đầu tiên đoạt giải là hỉ sự, lấy champagne chúc mừng một chút cũng là hẳn là.

Khương quản gia trong lòng chọn hai loại rượu, hỏi Đằng Tử Văn dùng cái nào.

Đằng Tử Văn nghĩ nghĩ, chọn cái trước.

——

——

Ngôn Yến nguyên bản là ôm tâm tình tham dự lễ trao giải này, tuy rằng cũng hy vọng xa vời qua mình có thể đoạt giải, nhưng càng cảm thấy giải thưởng không có khả năng rơi xuống trên đầu mình.

Chờ đến thời điểm nghe được người chủ trì báo ra tên bản thân, Ngôn Yến cả người đều ngây ngốc, vẫn là La Hâm lén lút đẩy một phen hắn mới thanh tỉnh.

Ngôn Yến đêm nay là ngồi cùng người đoàn phim, cho nên chung quanh lập tức vang lên một mảnh tiếng chúc mừng.

Tại đây phiến chúc mừng trong tiếng, Ngôn Yến vựng vựng hồ hồ trên mặt đất đài.

Trao giải khách quý là trong giới một cái đã chuyển hướng phía sau màn lão ảnh đế, Ngôn Yến từ đối phương trong tay tiếp nhận cúp, bởi vì quá mức kinh hỉ, liền cảm tạ đọc diễn văn nói chút cái gì chính mình đều nhớ không được.

Nói xong cảm tạ từ lúc sau, Ngôn Yến cơ hồ là phiêu hạ đài.

La Hâm thấy Ngôn Yến dáng vẻ này, đều nhịn không được chụp hắn một chút, thấp giọng nói: "Mới một cái tiểu thưởng liền cao hứng đến tìm không ra bắc. Tiền đồ!"

Bị La Hâm bát nước lạnh, Ngôn Yến cũng không giận. Ngồi tiếp tục nghe mặt trên trao giải.

Một hồi điển lễ xuống dưới, Ngôn Yến cái này đoàn phim cũng coi như là được mùa, ôm đồm vài cái giải thưởng, còn bị bầu thành "Niên độ được hoan nghênh nhất mười đại hỉ kịch", đạo diễn suốt một buổi tối đều là liệt miệng.

Vì thế lễ trao giải sau khi chấm dứt, một đám người ồn ào đi chúc mừng, còn gọi đạo diễn mời khách.

Đạo diễn bàn tay vung lên, trực tiếp chuẩn.

Vì thế một bát người phân mấy chiếc xe đi khách sạn.

La Hâm là ở trên xe nhận được Khương quản gia truyền lại lại đây tin tức.

La Hâm một bên ở trong lòng yên lặng phun tào đại lão bản đem người hộ đến thật khẩn, một bên đem Khương quản gia thuật lại phân phó đều nhớ kỹ.

Vì thế ở khánh công yến thượng liền xuất hiện La Hâm giúp Ngôn Yến chắn rượu từng màn.

Người đại diện giúp nghệ sĩ chắn rượu là bình thường, bất quá La Hâm cơ hồ là phùng rượu tất chắn, liền có vẻ đối Ngôn Yến quá mức chiếu cố.

La Hâm lúc này còn không biết, đoàn phim những cái đó kính không thượng rượu người, ở trong lòng cho hắn đánh giá, cùng hắn cấp Đằng Tử Văn giống nhau.

May mà La Hâm ở trong giới thân phận bãi tại nơi đó, người bình thường cũng không nên ở trước mặt hắn quá mức làm càn, cho nên La Hâm mới có thể thanh tỉnh mà đứng ở cuối cùng.

Khánh công yến chạy đến một nửa thời điểm, La Hâm liền tìm cái lấy cớ, mang Ngôn Yến thoát thân.

Bởi vì phía trước hắn liền hội báo quá khánh công yến địa điểm, Đằng Tử Văn phái tới tài xế là trước tiên ở dưới lầu chờ.

Bọn họ tới thời điểm, là ngồi công ty xe tới.

Bất quá nếu Đằng Tử Văn phái tài xế lại đây, La Hâm liền không tính toán làm Ngôn Yến ngồi công ty xe.

Ngôn Yến trở lại Thịnh Nguyên, Khương quản gia đối hắn nói Đằng Tử Văn ở trên lầu chờ hắn, lại chưa nói là bởi vì sự tình gì.

Ngôn Yến nghi hoặc lên lầu, trở lại phòng ngủ.

Đằng Tử Văn đã tắm rửa xong, trên người ăn mặc kiện màu xám đậm áo tắm dài, ngồi ở cửa sổ sát đất trước bàn nhỏ bên. Trên bàn còn phóng một lọ rượu hai cái cái ly.

Thấy Ngôn Yến đã trở lại, Đằng Tử Văn làm Ngôn Yến lại đây ngồi.

Ngôn Yến ở Đằng Tử Văn đối diện ngồi xuống.

Đằng Tử Văn giương mắt xem Ngôn Yến.

Ngôn Yến trên mặt tinh xảo trang dung còn không có dỡ xuống, mắt tế thượng lượng phấn, đảo đem một đôi tinh mắt sấn ra hai phân hoặc nhân.

Trên bàn champagne là ở Ngôn Yến trở về một khắc trước vừa mới mở ra.

Đằng Tử Văn cúi người cấp Ngôn Yến đổ rượu.

Ngôn Yến đi theo Đằng Tử Văn lâu như vậy, cũng đại khái hiểu biết Đằng Tử Văn tính cách, cùng với trên bàn này bình rượu là cái gì rượu, trong lòng minh bạch, Đằng Tử Văn đại khái là tưởng cho chính mình chúc mừng.

Quả nhiên ngay sau đó, Đằng Tử Văn liền đối với Ngôn Yến nâng chén ý bảo.

Ngôn Yến bưng lên cốc có chân dài cùng Đằng Tử Văn khẽ chạm.

Đằng Tử Văn mở miệng nói: "Này một chén rượu, kính chúng ta tốt nhất nam chủ."

Đằng Tử Văn thanh âm thấp thuần, Ngôn Yến nhìn chằm chằm trong tay cốc có chân dài, mắt nhìn thẳng, bên tai lại đỏ hơn phân nửa.

Đằng Tử Văn lại nói chút cổ vũ nói. Nhưng bởi vì hắn rất ít làm loại chuyện này, cho nên cổ vũ tính lời nói nói được đảo như là ở đọc diễn văn giống nhau, làm cho Ngôn Yến trong lòng buồn cười.

Đằng Tử Văn chính mình nói xong lời cuối cùng, cũng phát giác trong đó biệt nữu chỗ, ho nhẹ hai tiếng, ngừng câu chuyện, tổng kết tính nói: "Hảo hảo nỗ lực, ta chờ ngươi phủng cái ảnh đế trở về."

Ảnh đế nơi nào là như vậy hảo lấy. Ngôn Yến cảm thấy Đằng Tử Văn nguyện vọng này quá xa xôi, mở miệng cười hắn: "Vậy ngươi không biết phải đợi đã bao lâu."

Đằng Tử Văn nhìn Ngôn Yến đã có chút hơi say bộ dáng, cười mà không nói.

Ở trong mắt hắn, chỉ cần có tốt kịch bản, thích hợp nhân vật, hơn nữa một chút sau lưng vận tác, lấy cái ảnh đế chỉ là sớm muộn gì sự.

Một lọ champagne uống lên hơn phân nửa, Ngôn Yến đứng dậy muốn rửa mặt, dưới chân một cái không xong, thẳng tắp mà nhào vào Đằng Tử Văn trong lòng ngực.

"Đối...... Thực xin lỗi." Ngôn Yến phản ứng đầu tiên là đứng dậy, trên tay tìm chi lực điểm, loạn ấn một hồi, chờ phát giác thủ hạ ấn tới rồi không nên ấn địa phương, vội vàng lắp bắp mà mở miệng xin lỗi.

Đằng Tử Văn bởi vì Ngôn Yến nhào vào trong ngực mà cảm thấy sung sướng ánh mắt trầm trầm, đè lại Ngôn Yến muốn đứng lên thân thể, hơi hơi cúi đầu, ở Ngôn Yến bên tai bất đắc dĩ nói: "Ngươi a! Vốn đang tưởng buông tha ngươi...... Bất quá ta đột nhiên thay đổi chủ ý. Chúng ta vẫn là đợi lát nữa lại cùng nhau tẩy đi."

Đằng Tử Văn trực tiếp đem người kéo tới, ấn ngồi xuống chính mình trên đùi.

Như vậy lỗ mãng người, vẫn là từ hắn tự mình coi chừng tương đối hảo. Người khác khẳng định cố không tốt.

Đằng Tử Văn đối với bối triều chính mình Ngôn Yến mệnh lệnh: "Đầu chuyển qua tới."

Ngôn Yến theo bản năng mà làm theo, kết quả chính là bị hôn lên.

Đằng Tử Văn một bên hôn Ngôn Yến, một bên tiếp tục đương nhiên mà tưởng, hắn chọn quần áo, cũng nên từ hắn tới thoát mới là.

Ngôn Yến ngày hôm sau giữa trưa mới đến công ty đưa tin.

Dọc theo đường đi gặp gỡ cùng công ty nghệ sĩ đều hướng Ngôn Yến chúc mừng. Tuy rằng Ngôn Yến ngày hôm qua lấy cái kia thưởng không tính là cái gì giải thưởng lớn, nhưng công ty vẫn luôn ở dụng tâm phủng Ngôn Yến sự, ở người có tâm trong mắt cũng không phải bí mật.

Ngôn Yến nhất nhất đáp lại, tâm tình thập phần hảo.

Chỉ chốc lát sau, Triệu Hoa cũng xông ra, vừa lên tới liền câu lấy Ngôn Yến cổ, nói: "Hảo ngươi cái Ngôn Yến, đoạt giải chuyện lớn như vậy, đều không đề cập tới trước cùng ta nói một tiếng." Nếu là sớm biết rằng này tin tức, hắn nhất định trước tiên hai ngày trở về.

"Ngươi không phải đã biết? Còn dùng ta nói."

"Này không giống nhau." Triệu Hoa một quyển nghiêm mặt nói, "Dương Phàm nói cho ta chuyện này cùng ngươi chính miệng nói cho ta chuyện này, như thế nào có thể giống nhau đâu!"

Vẻ mặt chính sắc bộ dáng, xứng với rung đùi đắc ý động tác, thật sự quá hỉ cảm.

Ngôn Yến giải thích: "Ta là cảm thấy ta đoạt giải khả năng tính không lớn, cho nên không nói cho các ngươi, không nghĩ các ngươi cùng ta cùng nhau thất vọng."

Triệu Hoa thấy Ngôn Yến nghiêm túc giải thích bộ dáng, nghĩ thầm, nhà các ngươi vị kia là người nào a, nhưng cũng không hề đậu hắn, mà là nói cho Ngôn Yến: "Buổi tối cho ngươi khánh công, ngươi nhưng cần thiết không ra thời gian. Ta đã ước hảo Bạch Cố."

——

Ngày hôm qua khách sạn internet ra vấn đề như thế nào cũng liền không thượng, tâm tắc...... Bạch bạch lãng phí một lần đoạn càng cơ hội ORZ hôm nay kia chương buổi tối phát

Chương 40: Ba người tụ hội

Edit: Ngộ

Cùng Triệu Hoa nói chuyện xong, Ngôn Yến liền tìm thời gian, cùng Đằng Tử Văn xin buổi tối không trở về Thịnh Nguyên, Ngôn Yến cùng Triệu Hoa tụ hội.

Đằng Tử Văn thích Ngôn Yến sự tình gì đều nói cùng mình, nhưng lại không thích Ngôn Yến mọi chuyện đều hỏi cẩn thận, cho nên dùng ngữ khí hòa hoãn nhất, nói cho Ngôn Yến, cùng bằng hữu tụ hội là tự do của hắn, chỉ cần đừng quên thông tri mình là được.

Ngôn Yến nghe vậy, không khỏi lộ ra gương mặt tươi cười.

Hắn có cảm giác được, Đằng Tử Văn tựa hồ đang thay đổi, hơn nữa vẫn là biến hóa theo hướng tốt.

Đằng Tử Văn tựa hồ trở nên càng tôn trọng mình.

Buổi chiều thoảng qua, buổi tối Triệu Hoa lôi kéo Ngôn Yến đi hội sở khai trương gần đây, Triệu Hoa còn cố ý lôi kéo Dương Phàm người đại diện mình cùng La Hâm người đại diện Ngôn Yến.

Đương nhiên Triệu Hoa là không có quyền cho La Hâm nghỉ, sau đó La Hâm liền cùng Dương Phàm cùng nhau, đem hai người đưa đến hội sở kia. Bọn họ như vậy cũng coi như là hết chức trách.

La Hâm cùng Dương Phàm cùng lên rời đi.

Triệu Hoa rõ ràng tỏ vẻ không chào đón hai người bọn họ, bọn họ đương nhiên sẽ không ngạnh lưu lại.

Tuy rằng mọi người đều đã là bằng hữu, nhưng bằng hữu cũng có chia thân sơ viễn cận, huống chi này mấy người trẻ tuổi chơi, bọn họ hai người lớn tuổi, thật sự chơi không được.

Ở Ngôn Yến vẻ mặt bất đắc dĩ giữa, Triệu Hoa vui mừng mà tiễn đi Dương Phàm cùng La Hâm, sau đó hưng phấn mà túm Ngôn Yến liền đến chính mình đính ghế lô.

Thời điểm bọn họ đến ghế lô, Bạch Cố còn chưa tới.

Ngôn Yến hỏi Triệu Hoa có nói cho Bạch Cố là ghế lô nào không. Triệu Hoa trả lời nói rồi, sau đó liền bắt đầu đùa nghịch thiết bị âm hưởng trong ghế lô.

Triệu Hoa đặt ghế lô này là thể thức âm nhạc mỹ thực nhất, nói trắng ra là chính là để khách nhân có thể vui vui vẻ vẻ ăn cơm đồng thời, xướng K. (Karaoke)

Bất quá rốt lộ tuyến đi hội sở cao cấp, cho nên dùng thiết bị âm hưởng đều là vừa nhập khẩu xong, thanh âm hiệu quả thực không tồi.

Càng đừng nói, Triệu Hoa đặt chính là phòng xa hoa, bên trong phối trí đều là nhất lưu trong nhất lưu.

Triệu Hoa cũng là xài tiền của người khác không đau lòng. Dù sao trên tay hắn cầm thẻ VIP hội sở này, là Lâm Sùng đưa, bên trong có bao nhiêu tiền Triệu Hoa cũng không rõ.

Bất quá Triệu Hoa nghĩ Lâm Sùng khẳng định sẽ không keo kiệt. Tuy rằng hắn vẫn luôn mạnh miệng không chịu kêu Lâm Sùng một tiếng anh, nhưng Lâm Sùng đích xác như anh hắn, đối hắn nhiều bảo hộ. Đương nhiên, vẫn là không có biện pháp so sánh với anh ruột hắn.

Chỗ duy nhất của chân chính làm hắn bất mãn, chính là đem tên cặn bã Tần Khải kia đưa tới trước mặt hắn cùng Ngôn Yến.

Nghĩ vậy, trong lòng Triệu Hoa liền có chút khó chịu, thiết bị trên tay cũng không đùa nghịch.

Triệu Hoa ngẩng đầu xem Ngôn Yến.

Ngôn Yến đang đánh giá hoàn cảnh ghế lô.

Ngôn Yến lại một lần xác định, Triệu Hoa thật là tên phá của, tuy rằng là khánh công cho hắn, nhưng ba người bao một phòng lớn như vậy, quá lãng phí!

Cho dù Ngôn Yến trong hiện tại có một loạt các loại đồ Đằng Tử Văn đặt mua cho hắn, chính hắn hiện tại sau khi ổn định công tác, cũng kiếm lời không ít tiền, tầm mắt cũng thoáng, nhưng Ngôn Yến vẫn cảm thấy có thể tỉnh tắc tỉnh.

Lúc Ngôn Yến muốn trừng Triệu Hoa, phát hiện Triệu Hoa đột nhiên nhìn về phía mình.

Ngôn Yến còn tưởng rằng Triệu Hoa cảm nhận được oán niệm của mình.

Ai biết, Triệu Hoa lại vung bàn tay lên với Ngôn Yến, đến: "Ngôn Yến, đợi lát nữa cậu muốn ăn cái gì liền gọi cái đó, chọn gọi đắt chút, dùng sức gọi! Ăn không hết chúng ta đóng gói! Không cần sợ, anh có tiền."

Ba chữ "Anh có tiền" Triệu Hoa nói dáng vẻ lưu manh mười phần.

Ngôn Yến rốt cuộc nhịn không được, trừng mắt nhìn hắn một cái. Rốt cuộc ai là anh!

Triệu Hoa đùa nghịch microphone xong, thấy Bạch Cố còn chưa tới, lôi kéo Ngôn Yến để Ngôn Yến hát trước hai bài.

Ngôn Yến nghẹn lời: "Cậu không phải nói chúc mừng tôi, chẳng lẽ không nên là cậu xướng cho tôi nghe?"

Triệu Hoa tưởng tượng, cũng thật là như vậy: "Được được, tôi xướng trước, tôi xướng xong cậu lại xướng."

Nói xong, liền bắt đầu chọn bài.

Triệu Hoa đích xác có một giọng nói tốt, mặc kệ là âm cao hay thấp đều có thể hold, hơn nữa thời điểm không làm quái, thanh tuyến vẫn thực mê người.

Triệu Hoa xướng xong, còn lừa tình nhìn Ngôn Yến: "Một bài hát này, tặng cho bằng hữu tốt nhất của tôi Ngôn Yến, hy vọng hắn có thể ở trên con đường diễn nghệ này càng đi càng ổn, càng đi càng xa. Thân là bằng hữu của hắn, tôi muốn nói một câu, tôi vĩnh viễn ủng hộ cậu."

Ngôn Yến nghe, một bên cảm thấy Triệu Hoa quá buồn nôn, hại mình nổi lên một thân da gà; một bên lại cảm thấy cái mũi lên men, hốc mắt cũng nóng nóng, thực cảm động.

Bất quá ngay sau đó, Triệu Hoa liền làm phủng tâm trạng: "Nga ~ tôi lên tiếng thật sự quá hoàn mỹ, tôi đều phải bị chính tôi cảm động!"

"......" Ngôn Yến "Phụt" một tiếng bật cười, hốc mắt nhiệt lưu ngăn không được sắp sửa nảy lên chỉ một thoáng lại lui về.

"Triệu Hoa cậu thật là đủ rồi!" Ngôn Yến cười mắng.

Đúng lúc này, cửa ghế lô bị đẩy ra.

Bạch Cố cất bước hướng trong đi đồng thời hỏi: "Cái gì đủ rồi?"

"Không có gì." Trong phòng hai người trăm miệng một lời nói.

Ngay sau đó, ba người đều đồng loạt cười.

Bạch Cố tiến lên vỗ vỗ bả vai Ngôn Yến, nói: "Còn chưa chúc mừng cậu, cầm được giải nam chủ tốt nhất."

"Lại không phải giải thưởng gì lớn, các cậu một đám như thế nào còn cao hứng hơn tôi, đều vội vàng tới chúc mừng tôi." Ngôn Yến cười.

"Mặc kệ là giải thưởng lớn hay nhỏ, đều là khẳng định đối với nỗ lực của cậu. tôi là bạn của cậu, cậu được khẳng định, tôi đương nhiên cao hứng." Bạch Cố vui đùa nói, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ chân thành tha thiết.

Người nếu đã đủ, Triệu Hoa kêu người tới gọi món ăn.

Thực đơn đưa lên, hai người Triệu Hoa cùng Bạch Cố đều để Ngôn Yến gọi trước, nói hắn mới là vai chính đêm nay.

Ngôn Yến lật xem thực đơn vừa thấy, có chút há hốc mồm.

Trên thực đơn không yết giá.

Tuy rằng có Triệu Hoa nói "Anh có tiền", Ngôn Yến cũng không dám thật gọi những thứ đắt, tùy ý gọi hai giống nhà hàng trung đẳng, liền đem thực đơn đẩy đến giữa cái bàn, để Triệu Hoa cùng Bạch Cố gọi.

Triệu Hoa nghe tên món ăn Ngôn Yến đặt rất bất mãn.

Hắn cảm thấy đồ Ngôn Yến gọi đều không đủ quý.

Triệu Hoa lấy thực đơn, hỏi trước Bạch Cố có cái gì muốn ăn hay không, Bạch Cố nói tùy ý liền tốt.

Triệu Hoa lại hỏi Bạch Cố có cái gì không ăn hay không, Bạch Cố lắc đầu nói không có.

Triệu Hoa cho Bạch Cố một ánh mắt tán thưởng, bắt đầu báo ra một đống đồ cho người hầu, còn phân phó đều phải cỡ lớn.

Hắn nói rất nhanh, Ngôn Yến cũng chưa nghe rõ đồ ăn Triệu Hoa báo là gì.

"Cậu đừng gọi quá nhiều." Ngôn Yến vội vàng kêu một bên.

Hắn cũng không biết buổi tối Triệu Hoa phát điên cái gì. Rốt cuộc Triệu Hoa trước kia tuy rằng cũng thích đi ăn một ít đồ tinh quý, nhưng chưa từng có điểm pháp này a!

Triệu Hoa báo xong toàn bộ tên đồ ăn trước, khép lại thực đơn giao cho người hầu, lại báo tên rượu, mới quay đầu trả lời Ngôn Yến: "Không có việc gì, lòng tôi hiểu rõ, sẽ không để cậu lưu lạc đến phải rửa chén tại đây."

"......" Cái chê cười này một chút cũng không buồn cười.

Mà người hầu cũng rõ ràng biết, một bàn ba vị nam sĩ này, hiện tại hắn nên nghe vị nào, sau khi ghi nhớ đồ Triệu Hoa muốn, cung kính khom người, sau đó lui xuống.

Tốc độ cực nhanh, rõ ràng là đã được huấn luyện.

Bất quá Triệu Hoa cũng không phải người hoang phí, tuy rằng buổi tối gọi đồ tương đối là có chút nhiều, nhưng cũng không coi là lãng phí.

Rốt cuộc Triệu Hoa khắc sâu minh bạch một đạo lý, đồ vật quý ở sự tinh tế, không quý ở số lượng nhiều. Hắn dám khẳng định, đồ hắn gọi, tuyệt đối đều là quý nhất nơi này.

Trong lúc chờ đồ ăn, Triệu Hoa lại bảo Bạch Cố hát. Còn nói mình đã xướng qua, cho nên Bạch Cố cũng cần xướng một bài.

Bạch Cố cũng không phải không ca hát, không chối từ, liền cầm lấy microphone.

Một bài hát xướng xong, Triệu Hoa nhìn chằm chằm Ngôn Yến, vẻ mặt biểu tình "Cái này cậu tổng trốn không thoát đi".

Ngôn Yến bất đắc dĩ. Mọi người đều là bạn bè, hắn lại chối từ lại có vẻ hắn quá xa lạ.

Ngôn Yến tiếp nhận microphone trong tay Triệu Hoa.

Bạch Cố cười: "Xem ra buổi tối tôi có nhĩ phúc."

Ngôn Yến nghĩ nghĩ, chọn bài của Triệu Hoa tới xướng. Để hắn múa rìu qua mắt thợ một hồi đi.

Xướng xong, Ngôn Yến buông microphone. Triệu Hoa dịch lại đây: "Ngôn Yến, không nghĩ tới cậu ca hát cũng có một tay a! Vừa mới bài hát kia, xướng thật không tồi! Đương nhiên, khẳng định là không có dễ nghe như tôi xướng. Bất quá cậu cũng đừng nhụt chí......"

Triệu Hoa khen Ngôn Yến khen đến một nửa, chuyện vừa chuyển, liền bắt đầu tự mình khoe khoang, Bạch Cố thật sự nhìn không được, chụp hắn một chút: "Triệu Hoa, có người khen chính mình như vậy sao?" Ngữ khí rất là bất đắc dĩ.

Bạch Cố là lớn nhất trong ba người, sau khi thông qua Ngôn Yến quen biết Triệu Hoa, cũng đem Triệu Hoa coi như đệ đệ mà đối đãi.

Hoặc là phải nói là tính Triệu Hoa quá trẻ con, để cho người khác nghĩ không đem hắn thành đệ đệ đều không thành.

"Tôi cái này gọi là có tự tin." Triệu Hoa vẻ mặt biểu tình "Các người biết cái gì".

Bất quá lập tức một khắc, thời điểm tiếng đập cửa vang lên, Triệu Hoa lại khôi phục bộ dáng vẻ mặt lãnh đạm, biến sắc mặt cực nhanh.

Người hầu mở cửa, thì ra là đồ ăn tới.

Nhìn đồ ăn bày toàn bộ bàn tròn lớn, Ngôn Yến thập phần vô ngữ.

Có mấy thứ đồ ăn hắn đại khái nhìn ra là cái gì.

Ngôn Yến không nghĩ tới Triệu Hoa thật là tẫn chọn quý điểm!

May mắn hôm nay không phải hắn mời khách. Ngôn Yến chỉ có thể an ủi mình như vậy.

Tiền lương của Triệu Hoa đối với hắn chỉ cao hơn một chút liền gọi đồ ăn lại không hề đau tim, chờ đem rượu lên, người hầu lui ra, liền bắt đầu bảo Ngôn Yến động đũa trước.

Ngôn Yến thật sự không nghĩ cùng thứ này nói chuyện, động đũa trước.

Chờ Ngôn Yến đem một bàn đồ ăn nếm xong, không thể không thừa nhận, Triệu Hoa gọi, đích xác đều là mỹ vị.

Triệu Hoa đã bắt đầu uống rượu, mình uống không tính, còn muốn kính Ngôn Yến, đồng thời kêu Bạch Cố cùng uống.

Ngôn Yến ứng hòa không khí, cũng uống chút.

Nhưng cuối cùng vẫn là Bạch Cố cùng Triệu Hoa uống nhiều nhất.

Triệu Hoa là bởi vì Ngôn Yến đoạt giải, hắn nhìn đến bạn mình càng ngày càng tốt thực vui vẻ, hơn nữa nghĩ đến bộ dáng Lâm Sùng nhìn thấy giấy tờ hôm nay, tâm tình liền thoải mái, cho nên mê rượu.

Mà Bạch Cố, ngay từ đầu đích xác vẫn là cười, chờ nửa say, lại dần dần biến thành bộ dáng phảng phất mượn rượu quên sầu. Ngôn Yến khuyên đều khuyên không được.

Cho nên tới rồi cuối cùng, giữa ba người, ngược lại chỉ còn lại có Ngôn Yến là thanh tỉnh.

Ngôn Yến nhìn hai con ma men ngã trái ngã phải, dở khóc dở cười.

Hắn cũng uống rượu, hiện nay men say còn chưa quá, thân thể mềm mại, như thế nào mới có thể đem này hai tên gia hỏa đem trở về?

Cũng không thể đem hai người say chết này ném ở chỗ này bản thân trở về đi?

Ngôn Yến nghĩ có thể gọi ai tới đón hai người kia.

Ngôn Yến vẫn như cũ hỗn độn tự hỏi hồi lâu, gọi điện thoại cho La Hâm, hỏi Dương Phàm có ở hắn hay không.

Người bên cạnh Triệu Hoa, Ngôn Yến biết không nhiều lắm, liền tính là nhận thức hai người kia, cũng đều không có điện thoại của đối phương.

La Hâm đã chuẩn bị ngủ, đương nhiên không có khả năng ở bên Dương Phàm. Trên thực tế hắn cùng Dương Phàm sau khi rời khỏi hội sở, cùng đi ăn cơm liền tách ra.

La Hâm hỏi Ngôn Yến có chuyện gì, Ngôn Yến nói Triệu Hoa uống say. La Hâm nghe xong, nói cho Ngôn Yến, hắn sẽ thông tri Dương Phàm thu phục chuyện này, kêu Ngôn Yến không cần lo lắng.

Ngôn Yến cúp điện thoại, bắt đầu tự hỏi nên gọi ai đón Bạch Cố trở về.

Tề Hiền sao?

Chính là trước đó hắn còn nhìn thấy Tề Hiền cùng Bạch Cố phát sinh tranh chấp.

La Hâm cùng Ngôn Yến thông xong điện thoại, gọi điện thoại cho Dương Phàm, sau đó nghĩ bộ dáng Ngôn Yến vừa mới nói chuyện gằn từng chữ một trong điện thoại, nghĩ nghĩ, liền gọi điện thoại hội báo Thích Vũ.

Vì thế ghế lô Ngôn Yến, thời điểm còn chưa rối rắm xong rốt cuộc muốn để Tề Hiền tới đón Bạch Cố hay không, đã bị di động trong tay đột nhiên vang lên làm hoảng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top