[Q2] Chương 31 + 32 + 33 + 34 + 35
Chương 31: Đánh đòn cảnh cáo
Edit: Ngộ
Thi Văn Tuệ đem tình trạng cô cùng Đằng Tử Văn hợp tác trước sau đại khái công đạo một lần, sau đó nói: "Chuyện lần này tôi thực cảm tạ Đằng đổng. Ngoài ra, nếu tạo thành bối rối cho Ngôn tiên sinh cậu, tôi đây tại đây cùng cậu xin lỗi. Lại qua hai ngày đồn đãi đều sẽ làm sáng tỏ, thỉnh Ngôn tiên sinh yên tâm."
Ngôn Yến nghe xong lời Thi Văn Tuệ nói, trong lòng ngũ vị trần tạp.
Hắn không nghĩ tới Thi Văn Tuệ sẽ nói ra cô ấy bất kham việc nhà. Cũng không nghĩ tới nữ nhân mỹ lệ này có quyết đoán lớn như vậy.
Thi Văn Tuệ vì cái gì sẽ nói với hắn này đó đây? Kỳ thật cô không cần cùng hắn giải thích nhiều như vậy.
"Tôi nói cho Ngôn tiên sinh những việc này, không phải hy vọng đạt được thông cảm của Ngôn tiên sinh, mà là vì lấy lòng người tôi hợp tác." Thi Văn Tuệ hơi hơi mỉm cười.
Nghe được Thi Văn Tuệ trả lời, Ngôn Yến mới phát hiện mình đem lời trong lòng nói ra.
"Gần đây Đằng đổng giống như có chuyện tình cảm gì phiền não, không vui vẻ. Hợp tác sao, quan trọng nhất đương nhiên là hai bên đều có thể vô cùng cao hứng, quan hệ hợp tác mới có thể lâu dài." Thi Văn Tuệ cũng không che giấu ý nghĩ của mình.
Nếu hôm nay không có vừa khéo gặp Ngôn Yến, Thi Văn Tuệ có lẽ sẽ không cố ý tìm Ngôn Yến giải thích quan hệ hợp tác giữu cô cùng Đằng Tử Văn, cũng nói ra một phần việc xấu trong nhà.
Nhưng nếu trùng hợp có thể gặp Ngôn Yến, Thi Văn Tuệ liền đem này coi như một kỳ ngộ.
Thi Văn Tuệ hy vọng có thể ở trước mặt Ngôn Yến có ấn tượng tốt.
Rốt cuộc cô sau khi lấy được quyền khống chế Thi gia, có rất nhiều chỗ nếu có thể được Đằng Tử Văn tương trợ, lực cản sẽ giảm rất nhiều. Mà nội dung hợp tác giữa cô cùng Đằng Tử Văn, lại giới hạn trong cô cung cấp cho Đằng Tử Văn một ít chứng cứ Đằng Thế Kiệt cùng phụ thân mình hợp tác ăn cây táo, rào cây sung, Đằng Tử Văn giúp cô lấy được quyền khống chế Thi gia.
Thi Văn Tuệ trực lai trực vãng*, ngược lại làm Ngôn Yến không thể giả ngu: "Thi tiểu thư, tôi nghĩ cô là có hiểu lầm gì. Có lẽ Đằng đổng phiền não là ở vì chuyện trên thương nghiệp."
*Nói trực tiếp, thẳng ý.
"Ngôn tiên sinh, cậu nói như vậy liền không đúng rồi." Thi Văn Tuệ bưng lên cà phê, nhấp một ngụm, "Cậu cũng không nên xem thường trực giác nữ nhân. Huống hồ, Đằng đổng lúc trước còn mịt mờ đề qua, hắn hiện tại có người muốn cùng cả đời, muốn kết hôn cũng là cùng người kia đây." Những lời này Thi Văn Tuệ liền nói đến nửa thật nửa giả.
Ngôn Yến nghe xong, trong lòng run lên. Đằng Tử Văn thật sự nói qua nói như vậy sao.
"Ngôn tiên sinh, hạnh phúc đâu, là dựa vào tự mình nắm chắc." Thi Văn Tuệ đánh bạc trực giác nữ nhân, cuối cùng lại bỏ thêm một phen lửa, sau đó hướng về phía ngoài cửa sổ vẫy vẫy tay, đứng lên, "Người đón tôi đã ở bên ngoài chờ tôi, tôi đi trước một bước. Hẹn gặp lại, Ngôn tiên sinh."
Ngôn Yến đã khó có thể ức chế cảm tình mênh mông trong lòng, trả lời thực trì độn: "Hẹn gặp lại."
Thi Văn Tuệ không so đo chi tiết nhỏ này, ý cười ngâm ngâm mà rời đi.
Ngôn Yến ngồi tại chỗ, cảm thấy đều có thể nghe thấy tiếng tim mình đập càng lúc càng nhanh.
Ngôn Yến bưng cà phê trên bàn lên, một hơi uống cạn, sau đó buông cái ly.
Lúc này, Ngôn Yến tầm mắt dư quang nhìn đến ngoài cửa sổ, Thi Văn Tuệ vẻ mặt tiểu nữ nhân dáng vẻ hạnh phúc, khoác tay lên khuỷu tay một người thanh niên.
Tựa hồ nhận thấy được tầm mắt Ngôn Yến, Thi Văn Tuệ quay đầu, xuyên thấu qua cửa kính sát đất trong suốt, tiếp xúc tầm mắt Ngôn Yến, lộ tươi cười mỹ diễm, mười phần khí thế nữ vương.
Lúc này, nam nhân bên người Thi Văn Tuệ nghiêng đầu ở bên tai cô nói gì đó, Ngôn Yến nhìn thấy khí thế trên người Thi Văn Tuệ lập tức tiêu tán không còn một mảnh, Thi Văn Tuệ che miệng cười khẽ, vẫn là bộ dáng tiểu nữ nhân.
Hạnh phúc dựa vào tự mình nắm chắc.
Ngôn Yến nhớ tới những lời này của Thi Văn Tuệ, lại nhìn bộ dáng nam tử bên người Thi Văn Tuệ đối cô vẻ mặt sủng nịch, hắn tin tưởng, Thi Văn Tuệ đã nắm chắc rồi hạnh phúc của mình.
Ngôn Yến, Thi tiểu thư đã nắm chắc được hạnh phúc của mình, vậy còn mày?
Ngôn Yến hỏi chính mình như vậy.
Hắn lúc trước hạ quyết tâm, phải cho Đằng Tử Văn một cơ hội, cuối cùng kết cục là yêu cũng tốt hận cũng thế, đều phải cho Đằng Tử Văn một cơ hội, nhưng giờ khắc này, Ngôn Yến lại bắt đầu tỉnh lại.
Hắn cũng không có chân chính cho Đằng Tử Văn một cơ hội hoàn chỉnh, hắn vẫn có chút giữ lại.
Cho nên lúc này đây, hắn tuy rằng không vui, lại không nói ra, mà là lấy một loại tâm thái biệt nữu yên lặng kháng cự đối mặt Đằng Tử Văn.
Nếu không phải Thi Văn Tuệ nói những lời này hôm nay, Ngôn Yến cũng không biết, Đằng Tử Văn là thật sự cũng hy vọng cùng mình cộng độ cả đời.
Kết hôn sao? Thật là cái ý tưởng tốt đẹp. Hắn biết nước ngoài có rất nhiều nơi cũng duy trì hôn nhân đồng tính.
Nếu không phải Thi Văn Tuệ đã rời đi, Ngôn Yến nhất định sẽ hướng Thi Văn Tuệ nói lời cảm tạ.
Nếu không phải cô đánh đòn cảnh cáo, mình không biết muốn trốn tránh tới khi nào.
Giờ khắc này, Ngôn Yến tâm tình muốn nhìn thấy Đằng Tử Văn kịch liệt như vậy.
Ngôn Yến ngồi ở quán cà phê thật lâu, mới bình tĩnh lại, sau đó gọi người tới tính tiền, mới phát hiện Thi Văn Tuệ đã trả tiền.
Được đi. Ngôn Yến bất đắc dĩ thu hồi ví tiền.
Trên đường về Thịnh Nguyên, Triệu Hoa gọi điện thoại lại đây, hỏi Ngôn Yến Thi Văn Tuệ có làm cái gì đối hắn hay không.
Ngôn Yến trái lại cười nhạo Triệu Hoa một phen, cười Triệu Hoa như thế nào hướng gà mái già học tập*, Triệu Hoa oán hận trả lời: "Vậy cậu còn không phải là gà con hử!" Lại oán giận câu, "Tôi này còn không phải lo lắng cậu, hảo tâm coi như lòng lang dạ thú!" Thở phì phò cúp điện thoại.
*Như gà mái lo trước lo sau.
A Anh đem xe lái qua đây, Ngôn Yến ngồi trên xe. A Anh trước tiên liền phát hiện bộ dáng Ngôn Yến tinh thần sáng láng, trên mặt cũng hiện lên hai phân ý cười.
Ngôn thiếu vẫn là bộ dáng này nhìn thoải mái.
"Ngôn thiếu, về Thịnh Nguyên sao?" A Anh hỏi.
Ngôn Yến điểm phía dưới: "Hồi Thịnh Nguyên."
Ngôn Yến đột nhiên lại nghĩ tới, Khương quản gia từng nói với hắn, hắn là người thứ nhất Đằng Tử Văn mang về Thịnh Nguyên.
Lúc ấy, Ngôn Yến khinh thường nhìn lại, chỉ coi như nghe chuyện chê cười. Hiện tại Ngôn Yến lại cũng không cấm bắt đầu cảm thấy, Khương quản gia nói có lẽ là thật.
Chờ sau khi trở về, hắn...... Hắn có thể làm cái gì đâu? Đằng Tử Văn đến thành phố kế bên mở họp, lại không ở.
Ngôn Yến đột nhiên lại uể oải.
A Anh nhìn kính chiếu hậu bộ dáng Ngôn Yến biểu hiện chợt vui chợt buồn, tay đặt trên di động ấn phím lại buông.
Loại tình huống này, rốt cuộc cần báo hay không đây?
Đang lúc A Anh do dự, Ngôn Yến đã lấy di động ra, gọi điện thoại cho La Hâm.
La Hâm nhận được điện thoại, cũng quan tâm giống Triệu Hoa.
Ngôn Yến vài câu kết thúc cái đề tài này, cùng La Hâm xác nhận hành trình ngày mai.
La Hâm tuy rằng kỳ quái, nhưng cũng trả lời vấn đề Ngôn Yến trước.
Ngôn Yến xác định hắn ngày mai ban ngày đều không có công tác, chỉ buổi tối có một thông cáo, cùng La Hâm nói cảm ơn, liền cắt đứt điện thoại.
La Hâm còn tính hỏi Ngôn Yến có phải có chuyện gì hay không, điện thoại cứ như vậy bị cắt đứt, hắn căn bản không phản ứng lại, còn theo bản năng mà "Uy" hai tiếng.
Ngôn Yến sau khi nói chuyện điện thoại xong, đem điện thoại thả lại túi, sau đó nói với A Anh: "Dừng xe, quay đầu."
——
——
Đêm khuya trên đường cao tốc kẹt xe, thật sự không phải một chuyện làm người sung sướng.
A Anh nhìn đoàn xe phía trước hoàn toàn không có bất luận chuyển động nào, cảm thấy đầu óc mình lúc trước nhất định là trừu, thế nên lại theo Ngôn thiếu hồ nháo, buổi tối còn lái xe đi thành phố kế bên.
Dựa theo tình trạng này, đến bên kia khách sạn, ít nhất cũng rạng sáng.
A Anh từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Ngôn Yến một cái, phát hiện đợi thời gian dài như vậy, Ngôn Yến tinh thần mười phần như cũ.
Nhận thấy được tầm mắt A Anh, Ngôn Yến hỏi hắn: "A Anh, anh nếu mệt mỏi, để tôi tới lái đi."
A Anh vội vàng lắc đầu: "Ngôn thiếu, tôi không mệt. Tôi là muốn nói, nếu ngài thấy buồn ngủ, có thể dựa vào mặt sau ngủ một lát."
"Tôi không buồn ngủ, cũng không mệt." Ngôn Yến nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn phía trước một cái, chiếc xe đằng trước tựa hồ di động phía trước một chút.
Đến nỗi A Anh nói ngủ một lát, Ngôn Yến căn bản không có quyết định này.
Trước không nói hắn hiện tại không có một chút buồn ngủ, chính là thực sự có buồn ngủ cũng không dám ngủ a.
Vạn nhất A Anh thừa dịp hắn ngủ, liên hệ Khương quản gia hoặc là Thích Vũ mật báo làm sao bây giờ? (N: Tỉnh thế trời)
Ngôn Yến hưng phấn nói với A Anh: "Xe phía trước động."
A Anh giương mắt quan sát một chút, thực không đành lòng mà hất cho Ngôn Yến nước lạnh: "Ngôn thiếu, dựa theo tình trạng này, đằng trước, còn phải chờ một hồi."
Ngôn Yến bị A Anh đả kích, cũng không thấy ủ rũ.
Hắn hiện tại là đang trên đường đi gặp Đằng Tử Văn, chờ lâu, đều không có quan hệ.
Tuy rằng Ngôn Yến khó tránh khỏi nóng vội, nhưng tâm thái lại bảo trì rất tốt. Cùng lắm thì đến hừng đông, Đằng Tử Văn rời giường, còn càng tốt.
Ngôn Yến bởi vì bức thiết muốn gặp Đằng Tử Văn, trên đường A Anh lái xe về Thịnh Nguyên đòi A Anh quay đầu đi thành phố kế bên. Trong lúc còn gọi cho Khương quản gia, nói mình đêm nay ở cùng Triệu Hoa, không về.
Tiếp theo Ngôn Yến lại bắt đầu uy hiếp A Anh, nhất định phải bảo thủ bí mật. A Anh vốn đang muốn trộm thông tri Thích Vũ, nhưng dưới giám thị cưỡng bức của Ngôn Yến, chỉ phải từ bỏ.
Ngôn Yến thấy bộ dáng A Anh bị đè nén, lại rất vui vẻ.
Hắn chuẩn bị cho Đằng Tử Văn một kinh hỉ, ai cũng không thể ngăn trở.
Ngôn Yến đã bắt đầu tưởng tượng, Đằng Tử Văn đột nhiên nhìn thấy mình xuất hiện trước mặt hắn, sẽ có biểu tình như thế nào. (Chương sau cực đặc sắc kkk)
Editor có lời muốn nói: Lâu lắm k đặt pass có lẽ cũng nên đặt lại r.
Chương 32: Hữu kinh vô hỉ
Edit: Ngộ
Trên đường cao tốc rốt cuộc hết kẹt xe, xe bọn họ đi đến, đã qua hai giờ.
Khách sạn Đằng Tử Văn ở Ngôn Yến có nghe hắn cùng Khương quản gia nói qua, trực tiếp đem tên khách sạn cho A Anh.
Trên xe có hướng dẫn, Ngôn Yến không sợ A Anh không biết đường.
Chờ xe chạy đến khách sạn, Ngôn Yến phát hiện thời gian xe chạy dưới cao tốc đến khách sạn, còn không dài bằng một nửa thời gian kẹt xe.
A Anh đi theo Ngôn Yến vào khách sạn, hắn cho rằng Ngôn Yến sẽ trực tiếp đi tìm Đằng Tử Văn, kết quả phát hiện Ngôn Yến sau khi cùng tiếp tân khách sạn giao lưu vài câu, ngồi xuống ở đại sảnh khách sạn.
Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của A Anh, Ngôn Yến có chút áy náy nói: "Tiếp tân nói với tôi, hôm nay bọn họ đã đầy phòng. A Anh, xem ra anh phải bồi tôi ngồi đây đến trời sáng. Thật là xin lỗi."
Làm A Anh đi theo hắn tốn vài tiếng đồng hồ tới nơi này, còn phải bồi hắn ngồi vào hừng đông, Ngôn Yến thập phần băn khoăn.
"Ngôn thiếu nói như thế nào, đây là công việc của tôi." A Anh hiện tại cùng Ngôn Yến đã rất quen thuộc, có chút lời cũng liền trực tiếp nói ra khỏi miệng, "Ngôn thiếu, cậu không phải tới tìm Đằng đổng sao?"
Ngôn Yến ngượng ngùng nói mình không biết phòng Đằng Tử Văn ở đâu, vì thế nói ra một lý do khác: "Anh xem hiện tại thời gian này, hắn nhất định đang ngủ. Dù sao lại qua một hai giờ, trời cũng sáng. Chính là phiền toái anh bồi tôi chờ."
A Anh hiểu được, Ngôn thiếu nguyên lai là không muốn quấy rầy Đằng đổng nghỉ ngơi.
A Anh cảm khái nói: "Ngôn thiếu cùng Đằng đổng cảm tình thật tốt."
Quan hệ giữa nam nhân cùng nam nhân, A Anh thấy được không tính ít. Đặc biệt là bên người Đằng Tử Văn, chưa bao giờ thiếu nam nam nữ nữ.
A Anh trước kia cũng gặp qua mấy người bên gối Đằng Tử Văn. Nhưng từ sau khi làm thủ hạ Đằng Tử Văn, bị phái đến bên người bên gối làm vệ sĩ kiêm tài xế cho người ta vẫn là lần đầu tiên.
Hơn nữa hắn còn nghe nói, nhóm chim hoàng yến bên người Đằng đổng lúc trước, đều không sai biệt lắm bị phân phát sạch sẽ.
Bất quá sự vụ phương diện kia của Đằng đổng, luôn luôn là từ chuyên gia xử lý, hắn cùng huynh đệ nhất ban cũng chỉ là đối này có nghe thấy. Nhưng mấy ngày nay nhìn thấy từng màn, làm A Anh hy vọng cái tin tức kia xác thực là thật.
Tuy rằng huynh đệ hắn đều cảm thấy lão bản để hắn tới làm tài xế là đại tài tiểu dụng, nhưng A Anh cảm thấy ngày tháng như vậy cũng không tồi.
Ngôn Yến nghe được A Anh cảm khái, mặt mày cong cong: "Còn tốt đi." Trên quan hệ tình cảm tốt xấu, Ngôn Yến cảm thấy không cần phải khiêm tốn.
Ngôn Yến cùng A Anh nhẫn nại đều rất tốt, hơn nữa hai người không nói chuyện phiếm vài câu, cũng không cảm thấy chờ hừng đông là chuyện thực dài dòng.
Chờ đến trời sáng, A Anh khuyên Ngôn Yến đi ăn bữa sáng trước.
Ngôn Yến vẫy vẫy tay: "Tôi không đói bụng. Anh đi ăn đi."
Ngày mới lên, Ngôn Yến không biết Đằng Tử Văn rời giường không. Cho nên nếu gọi điện thoại, lo lắng sẽ đánh thức còn Đằng Tử Văn đang ngủ, rời đi nói, lại lo lắng Đằng Tử Văn đã dậy, thời gian hắn đi ăn cơm sáng sẽ bỏ lỡ Đằng Tử Văn.
A Anh không có khả năng để Ngôn Yến chờ tại đây, một mình rời đi, vì thế liền tiếp tục bồi Ngôn Yến chờ, nghĩ thầm Ngôn thiếu đại khái là muốn cùng Đằng đổng ăn bữa sáng.
Trời sáng ngời, người trong đại sảnh khách sạn liền nhiều lên.
Có người đi ngang qua, còn đánh giá Ngôn Yến cùng A Anh hai người sáng sớm đã ngồi ở đại sảnh khách sạn một cái.
Bất quá đám người sáng sớm ở đại sảnh khách sạn cũng là sự tình bình thường, thật không có người dành thời gian dài nhìn với ánh mắt ngạc nhiên.
Ngôn Yến mở nước, uống một ngụm, lại thả lại.
Xem thời gian đại sảnh khách sạn, đã mau đến thời gian Đằng Tử Văn rời giường ngày thường.
Hắn quyết định lại chờ nửa giờ, chưa thấy Đằng Tử Văn xuống dưới, liền gọi điện thoại cho Đằng Tử Văn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Ngôn Yến không tự giác đem bình nước khoáng trong tay càng niết càng chặt, thẳng đến thời điểm nghe được thanh âm bình nước biến dạng, mới nhận ra mình biểu hiện quá khẩn trương, vội vàng đem cái chai thả lại trên bàn. Còn liếc mắt nhìn A Anh một cái.
Thấy tầm mắt A Anh không ở trên người hắn, Ngôn Yến mới không xấu hổ. Không nghĩ tới, A Anh đã sớm đem mới một màn vừa rồi kia thu vào trong mắt.
Đợi lát nữa nhìn thấy Đằng Tử Văn, câu đầu tiên nói cái gì cho tốt đây?
Ngôn Yến vừa nghĩ, một bên đem đầu chuyển hướng vị trí thang máy khách sạn.
Con số trên thang máy nhảy tới 1, sau đó hai phiến cửa thang máy màu bạc chậm rãi mở ra, Ngôn Yến nhìn thấy mặt Đằng Tử Văn từ giữa cửa thang máy đang ở mở ra chậm rãi hiển lộ ra.
Ngôn Yến trên mặt vui vẻ, lập tức đứng lên.
Cửa thang máy hoàn toàn mở ra. Đằng Tử Văn ra thang máy, đằng sau theo sát ra tới hai ba người.
Ngôn Yến tăng nhanh cước bộ, hướng Đằng Tử Văn đi đến, một tiếng huýt kêu ở cổ họng.
Liền trong một khắc Ngôn Yến muốn mở miệng kêu Đằng Tử Văn kia, Ngôn Yến đột nhiên thấy, một thiếu niên mới vừa rồi còn ở phía sau sườn Đằng Tử Văn, đi đến cùng song song với Đằng Tử Văn, sau đó duỗi tay khoắc cánh tay Đằng Tử Văn.
Ngôn Yến suýt kêu ngừng ở cổ họng, bước chân cũng không tự giác chậm lại.
Đằng Tử Văn lúc này cũng đã đón nhận ánh mắt Ngôn Yến, trên mặt hiển lộ ra cảm xúc ngạc nhiên hiếm thấy rõ ràng.
Đằng Tử Văn vội vàng rút ra cánh tay bị bên cạnh thiếu niên khoanh lại, động tác mau mà hữu lực có vẻ thập phần thất lễ.
Thích Vũ lúc này cũng theo tầm mắt bước chân của Đằng Tử Văn đột nhiên dừng lại nhìn lại đây.
Chờ đến nhìn đến thời điểm đột nhiên xuất hiện Ngôn Yến, cũng sửng sốt một chút.
Ngôn Yến đánh giá thiếu niên bị Đằng Tử Văn ném ra kia.
Thiếu niên có một đôi mắt thực thanh triệt. Bởi vì không biết hiện nay là tình huống gì, cho nên ánh mắt to đen nhánh sáng ngời đựng đầy nghi hoặc.
Nhưng bởi vì quán tính Đằng Tử Văn rút cánh tay ra, hắn bị quăng một cái lảo đảo an tĩnh thối lui đến phía sau Đằng Tử Văn, có thể thấy được là cực kỳ ngoan ngoãn.
Ngôn Yến bỗng nhiên cảm thấy trái tim như bị hàng ngàn hàng vạn căn châm đồng thời đâm trúng, rậm rạp đau đớn.
Hắn cũng sẽ không đơn thuần cảm thấy nam hài này là bằng hữu hoặc vãn bối của Đằng Tử Văn.
Tình nhân.
Duy nhất có khả năng đáp án kia chói lọi hiện lên ở trong lòng, sau đó trát vào trái tim hắn, mang đến một đợt đau đớn càng thêm kịch liệt.
Ngôn Yến nhất thời trong lòng trăm chuyển.
Hắn cho rằng thời gian Đằng Tử Văn nhàn hạ đều lấy tới bồi mình, hiện tại xem ra cũng không phải.
Thiếu niên này, là ở trước khi Đằng Tử Văn cùng hắn bên nhau đã có, hay là ở lúc sau bọn họ bên nhau, mới bị Đằng Tử Văn thu tại bên người.
Đằng Tử Văn cơ hồ là mỗi đêm đều sẽ về Thịnh Nguyên bồi hắn ngủ, thiếu niên kia thế nhưng cũng nhẫn xuống.
Lần này Đằng Tử Văn nói mở họp, nếu không phải mình nhất thời hứng khởi, muốn cho Đằng Tử Văn một kinh hỉ, lại sẽ tới khi nào mới phát hiện, hắn kỳ thật là tới với tình nhân?
Đằng Tử Văn đối hắn, rốt cuộc có vài phần nói thật?
Còn có lúc trước, hắn từ chối chuyện trên giường, khó trách Đằng Tử Văn không có để ý. Thì ra là bên ngoài còn có người hầu hạ. Nhìn dáng vẻ, còn so với hắn đủ tri tình thức thú.
Hắn cho rằng nam nhân vì hắn, thậm chí nguyện ý cấm dục, đều là chính hắn ảo tưởng.
Còn có nam nhân theo như lời trong miệng Thi Văn Tuệ muốn kết hôn, hắn thế nhưng ngây ngốc mà cho rằng đối tượng nam nhân muốn kết hôn là mình.
Hiện tại xem ra, phạm vi nam nhân lựa chọn thật sự quá rộng. Hắn trên giường không hiểu lòng người, dưới giường không hiểu hầu hạ người, như thế nào sẽ là đối tượng tốt đâu.
Thật sự quá điên cuồng. Liền bởi vì một câu của Thi Văn Tuệ, liền ngu ngốc một đầu chạy tới thành phố kế bên muốn cho Đằng Tử Văn một "Kinh hỉ", thật sự là si ngốc.
Ngôn Yến không khắc chế được thân thể run rẩy, cứng đờ xoay người, từ trong cổ họng phát ra thanh âm khàn khàn chói tai: "A Anh, chúng ta trở về."
Rời đi nơi này, rời đi cái nơi buồn cười này.
Bên ngoài ánh nắng càng ngày càng chói mắt, Ngôn Yến cơ hồ bị đâm vào rơi lệ.
Hắn tưởng, Đằng Tử Văn nói không sai, hắn chung quy vẫn là si tâm vọng tưởng.
——
——
Đằng Tử Văn không biết Ngôn Yến như thế nào đột nhiên sẽ đến.
Nếu biết Ngôn Yến sẽ qua, hắn lần này tuyệt đối sẽ không đem nam hài này đến bên người.
Tình nhân của Đằng Tử Văn lúc trước, bị hắn phân phát không còn một mảnh. Hài tử bên người này kêu Tiểu Mộc, là hắn sau khi ở cùng Ngôn Yến tìm tới, lúc trước cũng bị phân phát, nhưng sau lại hắn lại để Thích Vũ tìm trở về.
Trong khoảng thời gian này, Ngôn Yến đối hắn nhiều có kháng cự, hắn không muốn miễn cưỡng Ngôn Yến, nhưng mỗi đêm cùng Ngôn Yến nằm ở một chỗ, có khi trên người nghẹn một đoàn hỏa, cho nên ngẫu nhiên sẽ tìm Tiểu Mộc thư giải.
Lần này đi công tác cũng giống thế.
Nguyên bản kế hoạch của Đằng Tử Văn rất tốt. Đợi lát nữa ăn sáng, để cho Thích Vũ đem người đưa về, không nghĩ tới trên đường đi ăn sáng, bị Ngôn Yến vừa vặn bắt gặp.
Đằng Tử Văn nhìn thất vọng cùng tuyệt vọng nồng đậm trên mặt Ngôn Yến, một đôi con ngươi mang theo quang mang dần dần trở nên một mảnh ám trầm, trong lòng hối hận đến cực điểm.
Thấy Ngôn Yến xoay người, Đằng Tử Văn vội vàng hướng về Ngôn Yến.
Hắn theo bản năng cảm thấy, nếu để Ngôn Yến liền đi như vậy, giữa bọn họ liền xong rồi.
Hai cao quản* cùng một người phụ trách tiếp đãi địa phương phía sau Đằng Tử Văn vốn đang đi theo, lúc này cũng một bộ dáng không thể hiểu được.
*Cao quả: Quản lý cao tầng.
Thích Vũ lúc này cũng phản ứng lại, lập tức để cho bọn họ cùng Tiểu Mộc kia rời đi trước.
A Anh cũng không nghĩ tới hắn bồi Ngôn thiếu hơn phân nửa đêm lại đây cấp "Kinh hỉ", kinh hỉ chưa thành, ngược lại biến thành bắt gian, mình bị kinh tới hỏng rồi. Nghe thấy Ngôn Yến kêu mình trở về, A Anh cũng không biết làm sao bây giờ.
Nghĩ nghĩ, vẫn là phục tùng phân phó của Ngôn Yến, đi tới bên cạnh Ngôn Yến.
Bất quá kế tiếp, A Anh đã chịu kinh hách lớn hơn nữa.
Bởi vì thời điểm Đằng Tử Văn đi túm Ngôn Yến, ngược lại bị Ngôn Yến dùng sức chụp một cái tát trên lưng.
Tiếng vang thanh thúy không lớn không nhỏ, vừa vặn hấp dẫn phần lớn ánh mắt người trong đại sảnh khách sạn.
Đằng Tử Văn bị Ngôn Yến đánh một cái tát, không có buông tay ra, ngược lại đem người nắm đến càng chặt.
Thích Vũ thấy việc lớn không tốt, càng ngày càng nhiều người hướng ánh mắt nhìn qua bên này, đã có người nhận ra Đằng Tử Văn, vẻ mặt kinh ngạc, Thích Vũ cũng đi theo về phía trước, muốn nhắc nhở Đằng Tử Văn cùng Ngôn Yến nơi này không phải nơi nói chuyện, có việc về phòng hoặc đi trên xe bên ngoài lại giải quyết.
Thích Vũ còn chưa đi đến bên cạnh Đằng Tử Văn, liền nhìn đến Đằng Tử Văn lôi kéo Ngôn Yến hướng ra ngoài.
Ngôn Yến không biết là tâm như tro tàn hay là phát hiện nơi này không phải nơi ầm ĩ, vẻ mặt chết lặng tùy ý Đằng Tử Văn lôi kéo mình ra khách sạn, không có giãy giụa phản kháng.
Đằng Tử Văn quay đầu lại liếc mắt nhìn Thích Vũ một cái, Thích Vũ hiểu ý, lưu lại giải quyết xử lý tốt hậu quả.
————
Còn có canh một tận lực buổi tối bổ thượng, hai ngày này ở đại bá gia, đại bá người một nhà quá nhiệt tình không thể quay về, gõ chữ không có phương tiện thỉnh thứ lỗi _(: з" ∠)_
Chương 33: Khắc khẩu kịch liệt
Edit: Ngộ
Xe Đằng Tử Văn ngừng ở ngoài cửa khách sạn.
Hắn trước đó chuẩn bị đi một nhà hàng phụ cận ăn bữa sáng, Tiểu Mộc bồi hắn một đêm, vì thế liền thuận tiện đem người mang lên, không nghĩ tới sẽ gặp Ngôn Yến ở dưới lầu.
Ngôn Yến sau khi lên xe, liền không phát ra một chút thanh âm.
"Ngôn Yến, em nghe tôi nói......" Đằng Tử Văn nắm lấy tay Ngôn Yến đặt ở lòng bàn tay.
Ngôn Yến quay đầu dùng ánh mắt ảm đạm không ánh sáng nhìn Đằng Tử Văn, chờ đợi Đằng Tử Văn bên dưới, đợi một hồi, cái gì cũng không chờ đến.
Đằng Tử Văn thực nóng vội, muốn giải thích lại cảm thấy không thể nào nói lên.
Muốn cấp Tiểu Mộc một thân phận khác, nhưng bọn hắn làm ra động tác thân mật trước mặt Ngôn Yến, tùy tiện bịa đặt quan hệ, khẳng định không thể gạt được Ngôn Yến, ngược lại sẽ làm Ngôn Yến cảm thấy mình đem hắn thành tên ngốc.
Chẳng lẽ phải ăn ngay nói thật sao?
Rõ ràng trong xe không có bật máy sưởi, nhưng trán Đằng Tử Văn đã đổ mồ hôi.
Trước kia gặp loại trường hợp này, trước nay không tới phiên hắn phiền não, bởi vì người bên người đều đủ tri tình thức thú, cũng không cần hắn giải thích. Cho nên tạo thành hắn đối với việc giải thích tình huống vừa rồi, không hề có kinh nghiệm đáng nói.
Đằng Tử Văn không cấm nghĩ mình vừa rồi như thế nào theo bản năng liền đem người vứt ra đâu. Khoác cánh tay liền khoác cánh tay đi! Còn có thể nói là bằng hữu nhiệt tình một chút. Tin tưởng Tiểu Mộc nhất định có thể phối hợp diễn kịch.
Nhưng mình vừa rồi phản ứng lớn như vậy, chẳng khác nào đem tội danh chứng thực.
"Đằng đổng muốn giải thích cái gì, tôi nghe." Ngôn Yến thanh âm đã không khàn khàn như mới vừa rồi, nhưng nghe ở trong lỗ tai Đằng Tử Văn càng chói tai.
Đằng Tử Văn vội vàng mở miệng: "Em không cần như bộ dạng này."
Ngôn Yến nghĩ, không cần hắn như bộ dáng này, muốn hắn là loại nào. Chẳng lẽ muốn hắn cười chào hỏi những người khác sao?
Đúng rồi, hắn như thế nào lại quên, Thích Vũ không phải đã nói, làm người Đằng đổng bên người, quan trọng nhất chính là an thủ bổn phận, chính là nghe lời.
Đằng Tử Văn thấy Ngôn Yến biểu tình trở nên càng thêm bi thương, khóe mắt đuôi mày đều mang theo thất vọng đối hắn, trong lòng chợt lạnh: "Tôi không nghĩ em sẽ đến......" Thật là nói nhiều sai nhiều.
Đằng Tử Văn dừng lại, hít một hơi thật sâu, tổ chức ngôn ngữ một lần nữa mở miệng: "Thiếu niên vừa nãy kia kêu Tiểu Mộc, trước kia cùng tôi một đoạn thời gian, lần này là vừa lúc gặp ở nơi này, cho nên......"
Đằng Tử Văn nói còn chưa nói xong, Ngôn Yến liền cười trào phúng, đánh gãy hắn: "Đằng đổng, chẳng lẽ ở trong mắt anh, tôi là tiểu hài tử ba tuổi sao?"
Đằng Tử Văn cổ họng cứng đờ, thất bại: "Ngôn Yến, từ sau khi ở bên em nhau, tôi liền cùng những người trước kia đều không lui tới. Lần này thật sự chỉ là ngoài ý muốn. Em không thích, tôi lập tức cho người tiễn đi hắn. Tin tưởng tôi, về sau sai lầm như vậy tôi sẽ không tái phạm."
Ngôn Yến mệt cực tựa lưng vào ghế ngồi: "Đằng Tử Văn, ngay từ đầu lên giường anh, đều không phải là tôi cam tâm tình nguyện. Sau lại cùng anh bên nhau, cũng này đây vì anh thật sự thích tôi. Tôi cũng chưa bao giờ muốn tiền hoặc là cái gì khác của anh. Liền tính là anh lần trước nói tôi khó nghe như vậy, tôi cũng không nghĩ oán trách anh, bởi vì lời anh nói đều là thật. Tôi cũng không phải là si tâm vọng tưởng."
Thấy Đằng Tử Văn muốn mở miệng, Ngôn Yến nhấc tay, ý bảo hắn để mình nói xong: "Tôi thực cảm tạ anh vài lần ở thời điểm tôi chật vật, cho tôi trợ giúp. Thực xin lỗi tôi không có gì báo đáp. Lần trước cùng Tần Khải...... Là tôi tự cam hạ tiện, cùng anh không quan hệ, anh cũng không cần áy náy. Càng không cần bởi vì đáng thương tôi, liền đối tôi nói cái gì một lần nữa bắt đầu, tôi sẽ hiểu lầm, sẽ thật sự. Bất quá anh yên tâm, hiện tại tôi đã hoàn toàn minh bạch, về sau tôi sẽ hảo hảo an thủ bổn phận, sẽ không lại si tâm vọng tưởng......"
Đằng Tử Văn nghe đến đó, năm ngón tay tạo nắm chặt khắc chế dục vọng mình muốn bóp chết Ngôn Yến, lạnh lùng đánh gãy Ngôn Yến: "Em cho rằng em là ai? Em cho rằng tôi trước kia giúp em là hồi báo cho em? Tôi cùng em nói, nếu không phải trong lúc vô tình em lên giường tôi, tôi căn bản không tính toán em. Đằng Tử Văn tôi cũng không là cái người tốt gì, sẽ không tùy tiện vì một người nào áy náy, càng không biết thế nào đi đáng thương người khác."
Thấy Ngôn Yến cười tự giễu, đối với lời hắn nói thờ ơ, gân xanh trên trán trên tay trên lưng Đằng Tử Văn đều nổi lên.
Ngôn Yến tự cho là thông minh nói một phen đã thành công bật lửa giận của hắn.
Tài xế đã sớm bị lúc hắn túm Ngôn Yến lên xe đuổi xuống, hiện tại đang cùng Thích Vũ bất an đứng chờ bên ngoài.
Đằng Tử Văn một lần một lần nói cho mình, không cần sinh khí. Bởi vì Ngôn Yến cũng là nổi nóng mới nói với hắn như vậy. Nếu là mình cũng sinh khí theo, làm ra chuyện gì quá mức, trên xe cũng không có người khác có thể ngăn mình lại, chờ sau khi mình thanh tỉnh không chừng phải hối hận.
Đằng Tử Văn bình phục lửa giận, mở miệng nói: "Em cảm thấy tôi nói muốn một lần nữa bắt đầu, là nói dối? Em cảm thấy tôi đem em thành tiểu tình nhi bình thường? Muốn tôi đem người khác kêu tới hay không, để em hỏi một chút, thời điểm bọn họ cùng tôi ở bên nhau, là như thế nào hầu hạ tôi? Lần này là tôi sai, nhưng em muốn đi xem Tiểu Mộc kia hay không, xem hắn lớn lên giống ai? Nếu không phải hắn cùng em có hai phân giống nhau, em cảm thấy tôi sẽ kêu hắn tới."
Ngôn Yến nghe Đằng Tử Văn nói xong, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh hơn.
Đằng Tử Văn như thế nào có thể đúng lý hợp tình mà nói ra loại lời nói này. Trên thế giới này người có vài phần giống nhau nhiều đi, chẳng lẽ Đằng Tử Văn đều sẽ tìm một đám đến bồi giường sao? Chẳng lẽ Đằng Tử Văn tìm bồi giường giống hắn, hắn còn phải cảm thấy có chung vinh dự? Còn cần cao hứng phấn chấn, còn cần mang ơn đội nghĩa?
"Đằng Tử Văn, chúng ta...... Tôi và anh chưa bao giờ là người chung đường, có lẽ tôi và anh quen biết chính là sai lầm." Ngôn Yến muốn nói chúng ta chia tay đi, lại cảm thấy bọn họ tựa hồ chưa từng chân chính ở bên nhau.
Ngôn Yến dùng tay che lại hai mắt của mình, "Tôi thật sự không xứng với Đằng đổng anh. Tôi cũng thật sự chơi không nổi. Hy vọng Đằng đổng anh đại nhân đại lượng, có thể buông tha tôi. Chỗ tiền đó tôi thiếu anh, tôi sẽ nỗ lực trả cho anh."
Đằng Tử Văn hô hấp cứng lại: "Tôi thật muốn tìm người chơi em cảm thấy tôi sẽ tìm em? Em muốn rời đi? Tôi nói cho em, không có khả năng. Lời em vừa nói, tôi sẽ coi như là em nhất thời sinh khí không lựa lời. Tôi lại nói cho em, tôi tìm người kia tới, đích xác chỉ là vì thư giải. Gạt em chỉ là không hy vọng em đa tâm. Tôi bảo đảm sẽ đem người tiễn đi, về sau không liên lạc."
Tiễn đi? Tiễn đi một người này, chẳng lẽ sẽ không có người tiếp theo? Ngôn Yến cảm thấy đôi mắt chua xót khó nhịn, chất lỏng ấm áp cuối cùng vẫn là không khắc chế được rơi đầy hốc mắt.
Ngôn Yến một bên rơi lệ, một bên khổ trung mua vui* mà nghĩ: Này đại khái cũng là một loại cũ không đi, mới không tới?
*Tìm niềm vui trong nỗi buồn (Dịch thuần Việt không diễn tả được hết ý)
Đằng Tử Văn tựa hồ cảm ứng được suy nghĩ trong lòng Ngôn Yến, ngữ khí mềm mại: "Ngôn Yến, đừng nóng giận. Bên người tôi thật sự chỉ còn lại có một người như vậy, tôi bảo đảm sau khi tôi đem hắn phân phát, bên người tôi chỉ có một mình em. Từ nay về sau, bên người tôi cũng chỉ sẽ có em, những người khác tôi tuyệt không đụng vào."
Nhận thấy được giữa ngón tay Ngôn Yến chảy ra chất lỏng, Đằng Tử Văn ngữ khí càng thêm mềm nhẹ: "Em đừng khóc, đừng khổ sở. Tôi về sau chỉ thương một mình em, được không?"
Đằng Tử Văn một bên nói một bên khẽ hôn lên mu bàn tay thượng Ngôn Yến.
Nhấm nháp đầu lưỡi chua xót, Đằng Tử Văn hối hận đến cực điểm.
Hắn là một người đưa ra quyết định liền không hối hận, nhưng có thể đếm được trên đầu ngón tay vài lần hối hận, đều cho Ngôn Yến.
Ngôn Yến không biết điểm này, dù tính đã biết, có lẽ cũng chỉ sẽ cảm thấy càng châm chọc.
Ngôn Yến rất mệt, không nghĩ lại trả lời Đằng Tử Văn. Hết thảy sự tình đều là Đằng Tử Văn định đoạt, hắn trả lời, không quan trọng gì.
Nhưng là trong lòng lại đau, hắn đều biết không hẳn là trách Đằng Tử Văn. Bởi vì là hắn cho Đằng Tử Văn quyền thương tổn lần hắn một lần nữa.
Biết rõ loại người như Đằng Tử Văn này, từ trước đến nay cao cao tại thượng, là không có tim, mình vẫn ngơ ngác một đầu đâm vào.
Ở một chỗ té ngã lần đầu tiên là không cẩn thận, ở cùng chỗ kia té ngã lần thứ hai, chính là ngu xuẩn.
Hắn làm sao có thể trách Đằng Tử Văn!
Tôi sẽ cho hắn một cơ hội, cũng cho chính mình một cơ hội.
Cho chính mình một cơ hội hết hy vọng.
Ngôn Yến, lúc này đây, mày có thể thanh tỉnh, có thể hết hy vọng hay không?
Ngôn Yến cắn chặt hàm răng, đem lợi cắn đến chảy máu, vẫn là không áp chế được tiếng nức nở giữa yết hầu. Vì cái gì đã như vậy, hắn còn không thể chết tâm. Vì cái gì đã như vậy, trong chỗ sâu nhất của hắn, còn huyên náo đòi Đằng Tử Văn tha thứ! Chẳng lẽ hắn còn bị thương chưa đủ tàn nhẫn, chưa đủ đau sao?
Ngôn Yến, mày còn muốn nhận dạng thương tổn gì!
Đằng Tử Văn, anh còn có thể cho ra dạng thương tổn gì!
Ngôn Yến nội tâm ai khóc, nắm lại tay Đằng Tử Văn.
Đằng Tử Văn cảm nhận được Ngôn Yến đáp lại, trong lòng dâng lên một cỗ vui sướng.
Hắn cho rằng đây là Ngôn Yến biểu hiện tha thứ cho hắn.
——
——
Thích Vũ thời điểm giải quyết xong hậu quả đuổi tới ngoài cửa khách sạn, nhìn thấy bị tài xế đuổi xuống xe, vì thế hỏi tài xế tình huống.
Tài xế cũng nói không rõ, rốt cuộc là tình huống thế nào, bởi vì hắn là ngay từ đầu đã bị đuổi xuống xe, chỉ có thể nói cho Thích Vũ, cảm xúc của Đằng đổng cùng Ngôn thiếu tựa hồ đều phi thường kích động.
Thích Vũ thực lo lắng chờ ở bên ngoài. Nhưng là đợi hồi lâu, cũng chưa thấy người nào xuống xe.
Đằng Tử Văn cũng không có phát ra bất luận mệnh lệnh gì.
Ngược lại là đứa bé giữ cửa khách sạn thiếu chút nữa tiến lên, mời chiếc xe đỗ ở cửa này rời đi.
Cũng may Thích Vũ thời điểm đứa bé giữ cửa ra tới, liền ngăn cản.
Giải quyết xong đứa bé giữ cửa, Thích Vũ tiếp tục cùng tài xế của Đằng Tử Văn còn có A Anh, nhìn xe Đằng Tử Văn, cho dù từ ngoài cửa sổ xe cũng nhìn không ra tình huống bên trong.
Dần dần, người cùng xe lui tới nhiều lên. Đứa bé giữ cửa lại tới nói một lần, bị Thích Vũ tống cổ trở về.
Như vậy không phải biện pháp, Thích Vũ nghĩ, huống hồ đợi lát nữa còn có hội nghị đàm phán quan trọng.
Nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ, Thích Vũ trong lòng nôn nóng, rốt cuộc nhịn không được tiến lên gõ cửa xe.
Gõ một hồi lâu, Đằng Tử Văn mới hạ nửa cái cửa sổ xe xuống.
Thích Vũ vừa mới há mồm kêu hai chữ "Đằng đổng", Đằng Tử Văn phân phó hắn: "Hủy bỏ hội nghị."
Nhìn cửa sổ xe lại nâng lên, Thích Vũ rất là đau đầu.
Hội nghị quan trọng như vậy, Đằng đổng một câu hủy bỏ nói được dễ dàng, nhưng phiền toái kế tiếp toàn đè ở trên vai hắn.
Nhưng lần này Ngôn thiếu đột nhiên xuất hiện ở khách sạn, còn vừa vặn thấy được lão bản cùng người khác...... Khụ khụ, ở bên nhau, hắn cũng phụ từng có thất.
Thích Vũ chột dạ mà nghĩ, nào dám lại oán giận.
Hắn bất đắc dĩ, xoay người trở lại vị trí ban đầu, để A Anh tiếp tục nhìn, sau đó kêu tài xế Đằng Tử Văn cùng ở với mình, từng người gọi điện thoại cho nhân viên lần này tham dự hội nghị, sau đó lại một bên cùng người phụ trách đối phương xin lỗi, một bên liên hệ xe khác.
Chuyện lâm thời hủy bỏ hội nghị lớn như vậy, như thế nào đều cần hắn tự mình sđi một chuyến.
Chờ Thích Vũ rốt cuộc xử lý xong hết thảy, thời điểm liên hệ A Anh, biết được Đằng đổng đã mang Ngôn thiếu trở về, vội vàng đuổi về.
Trên đường trở về, Thích Vũ chỉ có thể chờ đợi trong lòng, hy vọng thời điểm hắn trở về, đã qua cơn mưa trời lại sáng.
————
Vừa xuống xe liền vào nhà bắt đầu gõ chữ, không ngừng đẩy nhanh tốc độ rốt cuộc đuổi kịp QAQ ngày mai đổi mới sẽ trễ chút, đại gia có thể lưu đến hậu thiên cùng nhau xem
Chương 34: Cho tôi thời gian
Edit: Ngộ
Thời điểm A Anh bị Đằng Tử Văn kêu lên xe, nhìn thấy Ngôn Yến dựa vào lưng ghế, một tay che lại đôi mắt, vẫn không nhúc nhích.
A Anh nghĩ thầm, này là chuyện gì a!
Đúng lúc này, Đằng Tử Văn mở miệng, để A Anh đem xe trực tiếp về Thịnh Nguyên.
Đằng Tử Văn phân phó xong, A Anh vẫn không thấy Ngôn Yến có bất luận cái động tác gì, tựa hồ như ngủ rồi, A Anh thở dài một hơi, khởi động xe.
May mà trên đường trở về thực thuận lợi, không ngừng không kẹt xe, thời điểm liên thông qua đường đều gặp rất ít đèn đỏ.
Bất quá dọc theo đường đi bầu không khí bên trong xe thật sự quá mức trầm trọng.
Ngôn Yến bộ dáng cố tự ngủ. Đằng Tử Văn mắt nhìn phía trước, trầm mặc không nói. A Anh liền càng không có tư cách nói gì.
Chờ đến rốt cuộc tới Thịnh Nguyên, A Anh đáy lòng thở phào nhẹ nhõm.
Khương quản gia bị người hầu thông tri chủ nhân đột nhiên đã trở lại, vội vàng ra cửa nghênh đón.
Đi tới cửa, không thấy Đằng Tử Văn xuống xe, ngược lại nhìn thấy A Anh từ trên ghế điều khiển xuống dưới, trong lòng nghi hoặc.
Khương quản gia thói quen tính đi tới kéo cửa xe, lại bị A Anh chắn một chút.
Không có ngoài ý muốn A Anh sẽ không làm ra hành vi như vậy.
Khương quản gia lấy ánh mắt ý bảo A Anh có sự tình gì.
A Anh không biết Khương quản gia có biết chuyện lão bản lần này ra ngoài mang theo tiểu tình nhân khác hay không, cũng không biết nên như thế nào cùng Khương quản gia truyền đạt lão bản thời điểm bị Ngôn thiếu vừa vặn bắt gặp kia, chỉ có thể làm cái biểu tình một lời khó nói hết bất đắc dĩ.
Khương quản gia chỉ nhìn ra A Anh trên mặt bất đắc dĩ, nhưng hoàn toàn không rõ, A Anh vẻ mặt phức tạp là chỉ cái gì.
Hai người làm mặt quỷ nửa ngày, vẫn không đạt thành ăn ý.
Liền ở thời điểm A Anh nhịn không được muốn dùng khoa tay múa chân, cửa xe mở ra.
Khương quản gia cùng A Anh tức khắc đều ngẩng đầu ưỡn ngực đến thẳng tắp.
Đằng Tử Văn đầu tiên xuống xe, không có liếc mắt xem bọn họ một cái, nhanh chóng vòng đến cửa xe khác, duỗi tay nắm then cửa.
Thời điểm tay Đằng Tử Văn còn chưa nắm lấy, cái cửa xe kia liền bị mở ra trước.
Ngôn Yến xuống xe.
Khương quản gia một trận nghi hoặc. Ngôn thiếu như thế nào sẽ ngồi ở xe thiếu gia hẳn là đi mở họp, cùng thiếu gia trở về.
Hơn nữa nhìn sắc mặt Ngôn thiếu, thập phần khó coi, sắc mặt tái nhợt, còn có vành mắt kia, có chút sưng vù, còn mang theo chút đen nhánh.
Bất quá hiện tại không phải thời điểm tự hỏi những việc này.
Khương quản gia đón đi lên: "Thiếu gia, Ngôn thiếu."
Ngôn Yến duỗi tay mở cửa trước khi Đằng Tử Văn hỗ trợ mở cửa xe, sau đó thời điểm Đằng Tử Văn muốn duỗi tay dìu hắn, lại đối Đằng Tử Văn vươn tay làm như không thấy. Đằng Tử Văn trong lòng phiền muộn, thái độ đối Khương quản gia liền có lệ.
Ngược lại là Ngôn Yến, tự kéo kéo khóe miệng, chào hỏi trở lại.
Khương quản gia nhìn ra không khí không đúng, tuy rằng trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng đều không hỏi ra miệng. Thành thành thật thật đi theo phía sau hai vị chủ nhân, không nói một lời.
Cất bước hướng trong phòng trước là Ngôn Yến, theo sau là Đằng Tử Văn, cuối cùng mới là quản gia cùng A Anh.
Ngôn Yến vào biệt thự liền trực tiếp lên lầu, Đằng Tử Văn đương nhiên đi theo Ngôn Yến lên.
Quản gia thấy bước chân Đằng Tử Văn biến mất ở cửa thang lầu lầu hai, xoay người gọi lại A Anh đang muốn đi đến hướng phòng người hầu.
A Anh thân thể cứng đờ, một chân nâng lên ở giữa không trung ngừng một hồi lâu, cuối cùng vẫn là rụt trở về, xoay người, đối mặt Khương quản gia.
Khương quản gia trực tiếp hỏi A Anh đã xảy ra chuyện gì.
A Anh trong lòng giãy giụa một phen, nghĩ loại chuyện này, Khương quản gia sớm muộn gì cũng sẽ biết, biết sớm chút nói không chừng còn có thể giúp đỡ Ngôn thiếu cùng Đằng đổng một phen, liền ấp úng đem tối chuyện hôm qua liên quan hồi sáng hôm nay này nói đại khái.
A Anh tuy rằng nói ậm ừ, nhưng Khương quản gia vừa nghe, liền ở trong đầu đem sự tình trải qua một lượt hoàn thành.
Khương quản gia cũng nghẹn lời, vẫy vẫy tay để A Anh đi nghỉ ngơi.
Thiếu gia thời điểm ở bên ngoài nuôi nam hài khác, hắn thật là một chút cũng không biết.
Khương quản gia cho rằng Đằng Tử Văn đem Ngôn Yến đến Thịnh Nguyên, là muốn toàn tâm toàn ý đối tốt với người.
Ngôn Yến không biết, nhưng Khương quản gia rõ ràng. Toàn bộ quốc nội Đằng Tử Văn nhiều bất động sản như vậy, cũng chỉ có Thịnh Nguyên mới có thể miễn cưỡng xem như nhà của Đằng Tử Văn.
Thiếu gia lần này a, xem ra là tự làm tự chịu la. Khương quản gia thở dài một hơi.
——
——
Ngôn Yến sau khi lên lầu, trực tiếp vào phòng ngủ.
Đằng Tử Văn đi theo phía sau hắn.
Ngôn Yến vào phòng ngủ lúc không đóng cửa, bởi vì hắn biết, liền tính hắn khóa cửa lại, Đằng Tử Văn vẫn có biện pháp tiến vào.
Đằng Tử Văn sau khi Ngôn Yến vào cửa, thuận tay đóng cửa phòng, nhìn Ngôn Yến đi đến mép giường.
Ngôn Yến bắt đầu cởi áo khoác, Đằng Tử Văn nhưng không cho rằng Ngôn Yến hiện tại là đang dụ hoặc hắn làm chút cái gì.
Lúc trước thời điểm Ngôn Yến cùng hắn khắc khẩu, Đằng Tử Văn tuy rằng có chút hoảng, nhưng rốt cuộc vẫn trấn định, nhưng hiện tại Ngôn Yến bộ dáng trầm mặc không nói, làm trong lòng Đằng Tử Văn thật sự bất an.
Chẳng lẽ Ngôn Yến ngoan ngoãn theo hắn trở về, ý tứ không phải tha thứ cho hắn sao?
Đằng Tử Văn lần đầu tiên đối mặt loại tình huống này, thật sự không nghĩ thừa nhận chính mình vô thố.
Ngôn Yến không biết suy nghĩ Đằng Tử Văn trong lòng, cũng mặc kệ Đằng Tử Văn sẽ phản ứng như thế nào, cởi áo khoác xong trực tiếp xốc chăn lên, nằm trên giường, sau đó dùng chăn đem mình bọc gắt gao, nhắm mắt ngủ.
Đằng Tử Văn ngồi xuống mép giường, thấp giọng kêu hắn: "Ngôn Yến?"
Thấy Ngôn Yến không có ý tứ trả lời, lại cố tự hỏi nói: "Tôi bồi em ngủ một hồi được không?"
Ngôn Yến vẫn là không có phản ứng.
Đằng Tử Văn bắt đầu cởi cà vạt chuẩn bị cởi quần áo, biến ngôn ngữ thành hành động.
Ngôn Yến rốt cuộc mở mắt, bất quá không phải nhìn Đằng Tử Văn, mà là nhìn trần nhà; "Cho tôi chút thời gian."
Ngôn Yến thanh âm thực nhẹ, Đằng Tử Văn ngay từ đầu còn tưởng rằng là mình nghe lầm.
Nhưng ngay sau đó Ngôn Yến lại lập tức dùng thanh âm hơi lớn hơn một chút mở miệng nói: "Đằng Tử Văn, cho tôi chút thời gian bình tĩnh. Tôi rất mệt, muốn yên lặng một chút."
Đằng Tử Văn đang cởi nút thắt tay dừng lại, sau đó đáp: "Tôi đã biết. Tôi lập tức đi ra ngoài. Em hảo hảo nghỉ ngơi. Ngôn Yến, anh yêu em."
Đằng Tử Văn đứng dậy rời đi.
Chờ sau khi Đằng Tử Văn ra khỏi phòng đóng cửa phòng lại, Ngôn Yến mới mặc kệ mình trong cổ họng tràn ra tiếng cười nhẹ.
Một câu cuối cùng mới vừa rồi của Đằng Tử Văn, thật sự làm Ngôn Yến cảm thấy buồn cười.
Buồn cười rất nhiều, Ngôn Yến lại cảm thấy thật đáng buồn. Hắn trăm triệu không thể tưởng được, lại là dưới tình huống như vậy, nghe thấy Đằng Tử Văn nói yêu hắn.
Nguyên bản là ôm một cỗ sức mạnh, hắn thức một đêm chờ đợi Đằng Tử Văn, đều không cảm thấy mỏi mệt.
Nhưng hiện tại sức chống đỡ của hắn đã biến mất, một ngày một đêm không ngủ, lại bôn ba lâu như vậy, Ngôn Yến một chuyến xuống dưới, liền cảm thấy mệt đến nhấc ngón tay cũng không muốn đứng dậy.
Bữa sáng cũng không ăn, nhưng Ngôn Yến hoàn toàn không có cảm giác đói khát.
Hắn hiện tại chỉ muốn ngủ.
Hắn chỉ muốn ngủ.
Ngôn Yến nhắm chặt đôi mắt bắt đầu phát trướng phát sáp lại, nói cho chính mình, chuyện hắn trước mắt phải làm, chính là hảo hảo ngủ một giấc.
Đằng Tử Văn đóng cửa lại, lại đứng ở cửa một hồi, mới đi xuống dưới lầu, sau đó ngồi xuống phòng khách.
Khương quản gia đứng một bên, nhìn bộ dáng Đằng Tử Văn, trên mặt khó nén lo lắng. Bởi vì Đằng Tử Văn nhắm hai mắt, duỗi tay không xoa xoa cái trán.
"Thiếu gia, bệnh đau đầu của ngài lại tái phát sao?" Khương quản gia nhịn không được hỏi.
Đằng Tử Văn có bệnh cũ đau đầu, là năm đó thời điểm mới vừa về nước tiếp nhận Âu Thịnh lưu lại. Bất quá mấy năm nay, cái tật xấu này của Đằng Tử Văn đã tốtrất nhiều, ngẫu nhiên một lần bị, cũng không phải như hiện nay bộ dáng nghiêm trọng như vậy.
Đằng Tử Văn nghe quản gia nói, vẫy vẫy tay, ý bảo mình không có việc gì.
Khương quản gia tuy rằng lo lắng, nhưng vẫn là cưỡng chế lời muốn nói, tiếp tục không nói lời nào đứng một bên.
Thiếu gia nếu muốn yên lặng một chút, Khương quản gia liền quyết định để thiếu gia yên lặng một chút.
Đằng Tử Văn xoa nhẹ cái trán hồi lâu, mới ngừng tay. Nhưng mày vẫn gắt gao nhíu thành một đoàn: "Khương thúc, chú đi phòng bếp chuẩn bị chút thức ăn, Ngôn Yến buổi sáng không ăn gì, đợi lát nữa tỉnh ngủ, khẳng định sẽ thấy đói."
Ngôn thiếu buổi sáng không ăn gì, kia thiếu gia ngài đâu? Khương quản gia trong lòng hỏi, trong miệng đáp lời: "Lão nô đã biết." Dưới chân không nhúc nhích.
Đằng Tử Văn liếc hắn một cái: "Khương thúc, chú còn đứng làm cái gì?"
Khương quản gia rốt cuộc vẫn là nhịn không được, hỏi Đằng Tử Văn: "Thiếu gia, ngài không ăn chút gì sao?"
Đằng Tử Văn lắc đầu muốn nói mình không ăn, nhưng lại không muốn làm Khương quản gia lo lắng, cuối cùng để quản gia tùy tiện làm cho hắn chút đồ ăn.
Đằng Tử Văn sau khi ăn chút đồ ăn, lại tiếp tục ngồi xuống trong phòng khách, cũng không xem báo, cũng không xem TV, chỉ ngồi.
Qua thật lâu, Thích Vũ tới một chuyến, cùng Đằng Tử Văn hội báo một chút về tình huống giải quyết tốt hậu quả hội nghị lâm thời hủy bỏ kia cùng tình huống khách sạn bên kia.
Đằng Tử Văn vẫn luôn cau mày nghe, Thích Vũ cơ hồ cho rằng Đằng Tử Văn đối kết quả mình xử lý bất mãn.
Cũng may Thích Vũ tinh tường biết, nguyên nhân Đằng Tử Văn mặt ủ mày chau, hẳn là vì Ngôn Yến, mới không có thật sự bị dọa.
Sau khi hội báo xong công sự, Thích Vũ lộ ra bộ dáng có chút do dự, tuy rằng dựa theo lệ thường, kế tiếp hắn muốn hội báo chuyện khác, nhưng Thích Vũ không biết trước mắt rốt cuộc có nên bẩm báo tình hình thực tế hay không.
Đằng Tử Văn thấy bộ dáng Thích Vũ do do dự dự, quét hắn liếc mắt một cái.
Thích Vũ thân thể rùng mình, biết Đằng Tử Văn không kiên nhẫn, vội vàng nói: "Tôi hỏi qua A Anh, Ngôn thiếu lúc xuất phát, kẹt xe qua nửa đêm trên cao tốc, rạng sáng mới đến khách sạn, sau đó...... Sau đó liền vẫn luôn chờ tới ......"
Thích Vũ thấy sắc mặt Đằng Tử Văn càng ngày càng khó coi, đem đoạn tình huống Đằng Tử Văn đã biết kia hàm hồ qua, tiếp tục nói: "Tôi còn tra được, Ngôn thiếu đêm qua trước khi xuất phát, gặp qua Thi Văn Tuệ tiểu thư. Bọn họ hai người đơn độc nói chuyện, nội dung nói chuyện kỹ càng tỉ mỉ tra không rõ ràng lắm."
Thích Vũ nói tới đây, cúi thấp đầu, sau đó hỏi: "Đằng đổng, xin hỏi cần tôi liên lạc Thi tiểu thư dò hỏi một chút nội dung cuộc nói chuyện kỹ càng tỉ mỉ sao?"
Chương 35: Hối chi có thể với tới
Edit: Ngộ
Đã từng là đồng bọn hợp tác, Đằng Tử Văn không cảm thấy Thi Văn Tuệ là loại người thích bàn lộng thị phi.
Hơn nữa chuyện hắn lần này đi công tác mang theo nam hài kia, cũng là mấy ngày hôm trước mới quyết định, hết thảy đều thập phần bí ẩn, Thi Văn Tuệ cũng không có khả năng sẽ biết.
Đằng Tử Văn trầm ngâm một hồi, đáp: "Cậu giúp tôi hẹn Thi tiểu thư buổi sáng ngày mai gặp mặt." Hắn vẫn muốn biết nội dung Thi Văn Tuệ cùng Ngôn Yến nói chuyện.
Kế tiếp Đằng Tử Văn lại cùng Thích Vũ nói, đem hai đứa nhỏ còn giữ bên người kia toàn bộ xử lý. (Ngộ: Tận 2 đứa liền :))) )
Thích Vũ hỏi là ấn theo quy củ lúc trước sao?
Đằng Tử Văn nói: "Tiền có thể cấp nhiều chút, nhưng cần phải làm cho bọn họ rời khỏi nơi này, đi được càng xa càng tốt. Đặc biệt là Tiểu Mộc."
Trước kia tình nhân sai khi chia tay, hắn sẽ không can thiệp nhiều. Thậm chí trước đó có một người, hắn ở cùng Ngôn Yến khi ra ngoài dùng cơm đụng tới, hai bên còn có thể gật đầu chào nhau. Nhưng hiện tại Tiểu Mộc này, Đằng Tử Văn không muốn Ngôn Yến lại có cơ hội đụng tới hắn.
Thích Vũ rời đi, Đằng Tử Văn tiếp tục ngồi trên sô pha, Khương quản gia bồi ở một bên.
Đằng Tử Văn nghĩ đến Ngôn Yến suốt đêm chạy đến gặp hắn, sau đó đợi một đêm dưới lầu khách sạn, kết quả lại thấy cảnh tượng kia, liền cảm thấy trong lòng khó chịu.
"Khương thúc, chú nói tôi kế tiếp nên làm như thế nào?" Đằng Tử Văn đột nhiên lên tiếng hỏi Khương quản gia đứng ở một bên.
Khương quản gia trầm mặc một chút, khom người nói: "Lão nô trả lời không được vấn đề của thiếu gia. Nhưng lão nô biết trong lòng thiếu gia có quyết đoán của mình. Lão nô chỉ muốn nói một lời, có lẽ thiếu gia ngài chính mình cũng chưa chú ý tới, thời điểm ngài ở bên Ngôn thiếu, trong lòng có bao nhiêu cao hứng."
"Khương thúc như thế nào biết lòng tôi cao hứng?" Đằng Tử Văn cảm thấy quản gia những lời này nói như chưa nói, nhưng lại đích xác đều là sự thật.
Khương quản gia dùng thanh âm trầm ổn trả lời: "Lão nô là đoán. Nếu đoán sai, thỉnh thiếu gia chớ trách. Bất quá lão nô còn có một câu, khẳng định sẽ không lại nói sai."
Khương quản gia dừng lại, một bộ chờ Đằng Tử Văn lên tiếng sẽ không trách cứ trước mới có thể tiếp tục nói.
Đằng Tử Văn liếc mắt nhìn hắn, bất đắc dĩ nói: "Khương thúc, chú còn cùng tôi úp úp mở mở."
Khương quản gia biểu tình mang theo một phân hiền từ: "Lão nô không dám. Lão nô lập tức nói. Trước kia người bên cạnh thiếu gia, muốn gặp liền gặp, thiếu gia chưa bao giờ phiền não. Này vẫn là lần đầu tiên lão nô nhìn thấy thiếu gia ......" Khương quản gia thật sự không dám nói ra bốn chữ "Bắt gian trên giường", trong miệng hàm hồ một chút, tiếp tục nói: "Bộ dáng vội vã giải thích bổ cứu."
Đằng Tử Văn nghe xong, phát giác cũng thật là như vậy.
Đằng Tử Văn không nói chuyện nữa, quản gia cũng thức thời biến trở về làm pho tượng.
Bất quá trong phòng bếp làm xong thức ăn, lại hâm lại mấy lần, Ngôn Yến vẫn không xuống dưới.
Khương quản gia nhìn Đằng Tử Văn ngồi ở trên sô pha thay đổi mấy tư thế, hỏi: "Thiếu gia, cần lão nô đi kêu Ngôn thiếu rời giường sao?"
Đằng Tử Văn có ý động, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là nói: "Chờ một chút đi." Chờ một chút, chờ đến bữa tối.
Hắn kiên nhẫn hữu hạn, nếu Ngôn Yến tới bữa tối vẫn như cũ không tính rời giường xuống dưới ăn cơm, hắn liền tự mình đi lên gọi người.
Đằng Tử Văn không chịu thừa nhận mình chậm chạp không đi lên, là bởi vì trong lòng rối rắm thật sự.
Buổi chiều, La Hâm gọi cho Ngôn Yến không được, đem điện thoại gọi vào máy bàn, hỏi Ngôn Yến chuẩn bị thế nào.
Quản gia đem điện thoại chuyển cho Đằng Tử Văn.
Đằng Tử Văn thế mới biết Ngôn Yến buổi tối còn có thông cáo. Cho nên Ngôn Yến là bớt thời gian chạy đến gặp mình.
Đằng Tử Văn trong lòng hối hận không tự giác lại sâu một chút. (Ngộ: Trời ơi, tui bật mí cho mấy bà nha, ba này á, còn phải ngược nữa, tui đọc cv mà thương Tiểu Yến quá trời đất, đằng sau này nha, làm tui đọc mà ứa nước mắt)
La Hâm gọi cho Ngôn Yến không được, Đằng Tử Văn suy đoán là di động Ngôn Yến hết điện.
Đằng Tử Văn để La Hâm đem thông cáo buổi tối đổi ngày hoặc hủy bỏ.
La Hâm tựa hồ có băn khoăn, không lập tức đáp ứng.
Đằng Tử Văn bảo La Hâm có vấn đề trực tiếp đi tìm Hạ Văn Chương.
La Hâm lập tức đáp ứng. Hạ tổng ra mặt, còn có chuyện gì bất bình.
Đằng Tử Văn lại nói cho La Hâm, ngày mai Ngôn Yến cũng muốn xin nghỉ.
La Hâm cũng không dám hỏi nguyên nhân, trong lòng tuy rằng đau đầu thông cáo ngày mai của Ngôn Yến làm sao bây giờ, nhưng vẫn đáp ứng.
Hắn hạ quyết tâm, chuyện mình trị không được, liền đồng loạt giao cho Hạ Văn Chương.
Cúp điện thoại của La Hâm, Đằng Tử Văn nhìn thoáng qua thời gian, lại đổi dáng ngồi.
Tiếng kim đồng hồ cẩm thạch thượng đi lại tí tách trong phòng khách an tĩnh có vẻ phá lệ rõ ràng.
Thời điểm Đằng Tử Văn rốt cuộc nhịn không được chuẩn bị đứng dậy tự mình lên lầu đem Ngôn Yến khuyên ngăn, thang lầu truyền đến tiếng bước chân.
Ngôn Yến rốt cuộc xuống lầu.
Khương quản gia cũng lộ ra biểu tình yên tâm. Ngôn thiếu chịu xuống lầu, kia sự tình liền dễ nhiều.
Đằng Tử Văn bước nhanh đi đến cửa thang lầu, nhìn Ngôn Yến từ trên thang lầu, muốn nói cái gì lại cảm thấy nghẹn lời.
Ngược lại là Ngôn Yến đã mở miệng trước: "Tôi đói bụng. Cơm chiều chuẩn bị xong chưa?"
Tuy rằng Ngôn Yến vẫn là khuôn mặt mộc, không có biểu tình gì, nhưng tâm Đằng Tử Văn đang treo vẫn trở xuống tại chỗ.
Hắn vội trả lời: "Chuẩn bị xong. Khương thúc, ăn cơm."
Đằng Tử Văn quay đầu hướng về phía Khương quản gia kêu lên.
Khương quản gia lên tiếng đi bố trí.
Ngôn Yến đi xuống lầu, Đằng Tử Văn chờ hắn đi đến trước người, nắm lấy tay hắn, mang theo người hướng nhà ăn.
Ngôn Yến nhẹ tránh hai lần, không tránh thoát, cũng liền tùy ý Đằng Tử Văn nắm.
Đằng Tử Văn cao hứng mang theo lấy lòng, sau khi tới bàn ăn, kéo ghế cho Ngôn Yến.
Ngày thường trừ phi Đằng Tử Văn tâm tình đặc biệt tốt, hoặc là muốn chơi lãng mạn, loại chuyện này đều là từ quản gia hoặc là người hầu làm.
Trên bàn cơm thập phần trầm mặc.
Ngôn Yến tựa hồ đói lả, miệng không ngừng ăn.
Đằng Tử Văn vốn dĩ muốn tìm lời nói cùng Ngôn Yến, cũng chỉ có thể từ bỏ, bắt đầu gắp đồ ăn cho Ngôn Yến.
Khương quản gia ở một bên thật sự nhìn không được, lên tiếng nhắc nhở Đằng Tử Văn cùng Ngôn Yến, đói bụng một ngày không thể đột nhiên ăn nhiều đồ như vậy, bằng không dễ dạ dày đau.
Đằng Tử Văn nghe vậy, có chút xấu hổ đem đồ ăn trên chiếc đũa thả lại trong chén của mình.
Ngôn Yến cũng lập tức ngừng đũa, lấy khăn ăn lau miệng.
Đằng Tử Văn để người hầu đem chén đũa trên bàn dọn đi, nói với quản gia, buổi tối hầm chút đồ ăn khuya.
Khương quản gia lên tiếng đáp ứng.
Ngôn Yến nghe xong đối thoại của đôi chủ tớ này, không có phản ứng gì, tự đứng lên, đi hướng trên lầu.
Đằng Tử Văn vội vàng đi theo lên.
Hai người trở lại phòng ngủ, Ngôn Yến ngồi vào trên giường, Đằng Tử Văn đi theo ngồi xuống bên người hắn, bắt lấy tay Ngôn Yến cầm ở lòng bàn tay: "Ngôn Yến."
Ngôn Yến không trả lời.
Hắn xem ở trong mắt Đằng Tử Văn thình lình xảy ra lấy lòng, nhưng một lòng như thế nào cũng không hồi phục được nhiệt độ ban đầu.
Kỳ thật Đằng Tử Văn có thể cùng hắn giải thích, còn lấy lòng hắn, đã rất khó được.
Ngôn Yến nhìn thẳng tay Đằng Tử Văn nắm mình nghĩ.
Đằng Tử Văn lại một lần cùng Ngôn Yến bảo đảm, về sau bên người sẽ không có những người khác.
Cỡ nào khó được a. Ngôn Yến dám khẳng định, trước kia tuyệt đối không có người có thể Đằng Tử Văn bảo đảm như vậy.
Ngôn Yến lộ ra mỉm cười đầu tiên sau chuyện Đằng Tử Văn phát sinh tới nay, mỉm cười thực nhạt: "Được."
Này là lần đáp lại đầu tiên của Ngôn Yến đối với Đằng Tử Văn bảo đảm.
Đằng Tử Văn nhìn kỹ Ngôn Yến, muốn xác nhận Ngôn Yến đáp thật hay giả.
Ngôn Yến trái lại ở Đằng Tử Văn trên môi mổ nhẹ một chút: "Anh đã nói nói, Anh phải nhớ kỹ."
Nếu còn không thể chết tâm, Ngôn Yến quyết định không tiếp tục dây dưa với chuyện lần này.
Bởi vì như vậy sẽ chỉ làm mình càng thống khổ.
Ngôn Yến ôm chặt Đằng Tử Văn, tính tiến thêm một bước.
Đằng Tử Văn lại dưới cái hôn chủ động của Ngôn Yến càng thêm thanh tỉnh, hắn cản lại Ngôn Yến duỗi lại đây muốn cởi cúc áo hắn, đem cả người Ngôn Yến áp vào trong lòng ngực.
Trực giác Đằng Tử Văn cho rằng, hiện tại hết thảy vấn đề chỉ là được giải quyết mặt ngoài.
Hắn cũng không muốn ở ngay lúc này, dùng một hồi chuyện trên giường tới che giấu khoảng cách giữa hai người, tới viết sau vấn đề một dấu chấm câu hấp tấp.
Đằng Tử Văn muốn cùng Ngôn Yến lâu dài, thời điểm Ngôn Yến chờ đợi một cơ hội hết hy vọng.
Ôm Ngôn Yến, Đằng Tử Văn lại cảm thấy vẫn không thể an tâm.
Hắn hối hận.
Hắn lúc trước chưa bao giờ nhận thức rõ ràng như thế, chân chính tự làm tự chịu, kỳ thật là Đằng Tử Văn hắn.
——
——
La Hâm vốn dĩ bị Đằng Tử Văn phân phó, giúp Ngôn Yến hủy bỏ hành trình ngày hôm sau. Nhưng trước khi ngủ lại nhận được tin nhắn của Ngôn Yến, nói hành trình ngày hôm sau như cũ.
Theo sau điện thoại của Thích Vũ cũng tới, bảo shắn nghe Ngôn thiếu an bài.
Đại lão bản cùng đại minh tinh rốt cuộc chơi ở nào ra?
La Hâm ngồi trên giường, cảm thấy tóc mình trên đầu còn lại không nhiều lắm. Còn như vậy, hắn thực mau liền biến thành người hói đầu.
Vì tìm kiếm tâm lý cân bằng, cúp điện thoại Thích Vũ La Hâm lập tức gọi cho Hạ Văn Chương, báo cho hắn Ngôn Yến yêu cầu thông cáo ngày mai hết thảy như cũ.
La Hâm nói xong, trong điện thoại một mảnh an tĩnh. La Hâm cảm thụ được điện thoại đối diện Hạ Văn Chương tâm tình phức tạp, cảm thấy mỹ mãn cùng Hạ Văn Chương nói gặp lại.
La Hâm cảm thấy mình rốt cuộc có thể ngủ được.
Hắn phải hảo hảo ngủ một giấc, sau đó sáng sớm đi đón Ngôn Yến bắt đầu làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top