[Q2] Chương 11 + 12 + 13 + 14 + 15

tulangkhuynh.wordpress.com

Chương 11: Tắm suối nước nóng

Edit: Ngộ

Khương quản gia là nhìn Đằng Tử Văn lớn lên, nhưng ngày thường rất ít lấy ra cái giá trưởng bối, lần này sau khi gọi điện thoại kêu bác sĩ lại đây, cũng nhịn không được giáo huấn Đằng Tử Văn một phen.

Đằng Tử Văn không có việc gì, Ngôn Yến trong lòng cũng nhẹ nhàng.

Nhìn Khương quản gia giáo huấn Đằng Tử Văn, bộ dáng Đằng Tử Văn ngoan ngoãn nghe, Ngôn Yến cảm thấy thập phần mới lạ.

"Thiếu gia, cậu lại thế nào, cũng không thể không lấy thân thể của mình làm chuyện nhỏ sự a." Khương quản gia lấy một tiếng thở dài, kết thúc giáo huấn, lại khôi phục bộ dáng cung cung kính kính, "Lão nô vượt qua."

Đằng Tử Văn đối Khương quản gia vẫn luôn kính trọng trong lòng, cho nên thái độ nhận sai tốt đẹp.

Huống hồ trận đau dạ dày hôm nay, cũng thật là hắn tự làm tự chịu.

Hắn hôm nay đi ra ngoài một chuyến, buổi tối trở về đối với bàn ăn trống rỗng lạnh như băng, thật sự không muốn ăn, liền lừa quản gia nói mình ăn rồi.

Bác sĩ Khương quản gia mời thực mau liền tới.

Trải qua một phen kiểm tra, nói cho mọi người thân thể Đằng Tử Văn cũng không lo ngại.

Quản gia đi đưa bác sĩ, Đằng Tử Văn nói với Ngôn Yến: "Vốn dĩ tôi chính là không muốn đánh thức Khương thúc mới không kêu hắn, em khen ngược, trực tiếp đem Khương thúc mang đến."

Lời tuy như thế, nhưng trong giọng nói Đằng Tử Văn cũng không có trách móc nặng nề.

Ngôn Yến trừng mắt nhìn hắn một cái: "Anh chưa nói tôi làm sao biết."

Đằng Tử Văn nghĩ thầm, cũng không biết là ai chạy nhanh như vậy.

Khương quản gia thực mau trở lại, còn mang theo bữa ăn khuya.

Thì ra thời điểm hắn gọi điện thoại cho bác sĩ, còn thuận tiện gọi điện thoại cho khách sạn.

Bất quá thói quen Đằng Tử Văn nhất quán không ăn gì trong phòng ngủ, nếu dạ dày không đau, cũng liền từ trên giường đứng lên, thay đổi quần áo, ăn mặc rắn chắc chút, cùng Ngôn Yến xuống lầu.

Biệt thự lầu một đèn đuốc sáng trưng, đặc biệt là nhà ăn, hoàn cảnh sáng ngời làm làm bữa ăn khuya tinh xảo có vẻ càng thêm mỹ vị.

Khương quản gia an bài xong hết thảy, thời điểm rời khỏi nhà ăn còn đang suy nghĩ, thì ra thêm một người, nhà tức khắc liền không quạnh quẽ.

Quản gia kêu bữa ăn khuya có một phần của Ngôn Yến.

Hai người vây quanh bàn ăn từ từ ăn.

Chờ ăn xong bữa ăn khuya, ngày đầu tiên của năm mới cũng đã qua.

Đằng Tử Văn ngẩng đầu, nhìn thấy Ngôn Yến đang nhìn mình, đôi mắt như sao.

"Có em ở thật tốt."

Đằng Tử Văn tựa than thở.

Ngôn Yến thấp thấp lên tiếng "Ừm".

Khiến cho hắn tạm thời quên thân phận mình đi.

——

——

Đằng Tử Văn vốn dĩ tính toán mùng hai Ngôn Yến trở về, trực tiếp mang người đi nơi khác chơi.

Bất quá Ngôn Yến đã về trước, buổi tối hôm trước lại lăn lộn như vậy, ngày hôm sau lúc hai người rời giường, mặt trời đã lên cao.

Đằng Tử Văn tỉnh sớm hơn Ngôn Yến một chút, cằm từa trên đỉnh đầu người trong ngực cọ cọ.

Ngôn Yến mê mê hồ hồ tỉnh lại: "Đằng đổng."

Động tác thân mật của Đằng Tử Văn cứng đờ.

Ánh mắt Ngôn Yến càng ngày càng thanh tỉnh.

Đằng Tử Văn buông Ngôn Yến ra, thanh âm có chút lạnh: "Nên dậy rồi."

Ngôn Yến không nhớ rõ vừa rồi mình nửa mộng nửa tỉnh hô lên hai chữ, thấy bộ dáng Đằng Tử Văn mang theo chút lạnh lẽo, cẩn thận rời khỏi trong lòng ngực đối phương, ngồi dậy.

Bữa sáng thành cơm trưa trên bàn cơm, Khương quản gia thấy không khí giữa hai người cũng không còn ấm áp đêm qua, trong lòng thở dài.

Làm cao hứng hụt một hồi.

Ăn cơm xong, điện thoại Thích Vũ lại gọi đến.

Tết nhất Thích Vũ còn phải cần cù chăm chỉ vì nhà tư bản phục vụ, lúc trước đã gọi cho Đằng Tử Văn, bị quản gia thông tri thiếu gia cùng Ngôn thiếu còn đang ngủ, liền thức thời cúp điện thoại.

Thích Vũ gọi lần này là tới xin chỉ thị Đằng Tử Văn một ít an bài muốn dựa theo nguyên dạng hay không.

Đằng Tử Văn xoa xoa cái trán, nhớ tới hắn vốn là tính toán giữa trưa hôm nay liền xuất phát mang Ngôn Yến đi ra ngoài, kết quả trì hoãn.

"Hết thảy như cũ, buổi chiều cậu tới đón chúng tôi đi." Đằng Tử Văn nói.

Đằng Tử Văn vốn dĩ tính mang Ngôn Yến đi ngâm suối nước nóng.

Thân thể Ngôn Yến không có tốt như hắn biểu hiện, chân hắn còn có tật.

Bác sĩ nói qua, Ngôn Yến lần trước té bị thương để lại di chứng, vô pháp trị tận gốc, không biết khi nào sẽ tái phát.

Bác sĩ còn nói qua, thời tiết lạnh, chân Ngôn Yến dễ dàng tê mỏi.

Nhưng Ngôn Yến chưa từng cùng Đằng Tử Văn nói qua chân mình tê mỏi.

Đằng Tử Văn vốn dĩ cho rằng Ngôn Yến vận khí tốt, di chứng bác sĩ nói sẽ để lại không phát tác, nhưng có một ngày, Đằng Tử Văn thấy được Ngôn Yến vô ý thức chân xoa, liền biết di chứng ở chân Ngôn Yến cũng không phải không phát tác, mà là Ngôn Yến không muốn nói cho hắn.

Hành lý Đằng Tử Văn cùng Ngôn Yến, Khương quản gia sớm đã thu thập xong, đồng thời Khương quản gia còn thu thập hành lý của mình.

Chuyến đi lần này, Khương quản gia cũng muốn đồng hành.

Thời điểm Khương quản gia thông tri Ngôn Yến xuất phát, Ngôn Yến căn bản phản ứng không kịp đi đâu.

Kế hoạch Đằng Tử Văn dẫn hắn ra ngoài du lịch không phải hủy bỏ, mà là đem kế hoạch lui sau sao.

Nhưng nam nhân không nói cho hắn a.

Ngôn Yến đi theo Khương quản gia xuống lầu, mới phát hiện hết thảy đều chuẩn bị ổn thoả, chỉ cần người tới, tùy thời có thể đi.

Đằng Tử Văn mang theo Ngôn Yến lên chuyên cơ.

Đi theo sau đó chính là Khương quản gia, Thích Vũ còn có một nam nhân thời điểm bọn họ đến sân bay cũng đã chờ, Ngôn Yến không quen biết.

Ngôn Yến hai mắt không khỏi đánh giá nhiều.

Đằng Tử Văn thấy thế, giới thiệu nói: "Đây là Tiếu Bình, thân thủ không tồi."

Ngôn Yến nghe xong giới thiệu, phỏng đoán Tiếu Bình hẳn là giống bảo tiêu?

Bữa tối dùng trên phi cơ.

Phi cơ bay khoảng hai giờ, liền đến thánh địa suối nước nóng nghỉ dưỡng trứ danh.

Người ở đó sớm đã chờ ở sân bay.

Đoàn người được đưa đến một làng du lịch suối nước nóng.

Làng du lịch suối nước nóng nghe nói đã chiêu đãi rất nhiều danh quốc gia nguyên thủ.

Từng người sau khi về phòng được dàn xếp, Ngôn Yến cùng Đằng Tử Văn thay áo tắm dưới dẫn dắt của phục vụ, đi vào suối nước nóng phòng trọ nhỏ khu vực.

Không thấy Khương quản gia bọn họ, Ngôn Yến liền hỏi một câu.

Đằng Tử Văn nói bọn họ đã đi ngâm suối nước nóng trước.

Phòng suối nước nóng bên này có các loại chủ đề phong cách, dọc theo bảy tám đoạn vòng hành lang dài đan xen hứng thú phân bố.

Ngôn Yến đi theo phía sau, thiếu chút nữa không theo kịp.

Chờ rốt cuộc vào phòng bọn họ thuê, Ngôn Yến thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Phục vụ sau khi đưa bọn họ đưa tới phòng, liền rời đi.

Ngôn Yến đi vào phòng, không cấm nơi nơi đánh giá một phen.

Hắn là lần đầu tiên tới loại địa phương này.

Chỉ thấy suối nước nóng một vòng không biết đá nhân tạo hay tự nhiên vờn quanh, một bên hai khối đá lớn thập phần rộng lớn trơn nhẵn. Hai khối đá này đều nghiêng, một mặt chạm được mặt hồ.

Một góc phòng đặt hai bình hoa lớn, cắm mấy cành hồng mai, có ẩn ẩn mai thỉnh thoảng quanh quẩn chóp mũi.

Trên đất trống bên hồ còn bày một cái bàn nhỏ làm từ rễ cây, hai cái đệm, trên bàn là một bộ trà cụ. Ngôn Yến không biết đó là dùng nguyên liệu gì làm.

Bên tường đặt một ngăn tủ nhỏ.

Ngôn Yến đánh giá đồ trong phòng, một hồi quá mức, liền nhìn thấy quần áo trên người Đằng Tử Văn đã rơi xuống mặt đất.

Đằng Tử Văn đưa lưng về phía hắn, lộ ra lưng rắn chắc hữu lực, phía dưới là eo khỏe khoắn, lại phía dưới...... tầm mắt Ngôn Yến trực tiếp chuyển từ hai chân thon dài của Đằng Tử Văn qua mặt đất.

Đằng Tử Văn tựa như không phát hiện, trực tiếp cất bước vào suối nước nóng, sau đó quay đầu tới kêu Ngôn Yến.

Ngôn Yến lúc này mới kinh giác vừa mới vẫn luôn cảm thấy nơi nào quái quái, rốt cuộc là quái ở nơi nào.

Ngôn Yến hô hấp sâu một chút, học bộ dáng Đằng Tử Văn, trực tiếp cởi áo tắm, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất vào trong ao.

Trong lúc đó, tầm mắt Đằng Tử Văn không rời đi Ngôn Yến.

Thấy bộ dáng Ngôn Yến đem cổ vùi vào trong nước, Đằng Tử Văn cười cười, nhàn nhã dựa vào một bên tảng đá, nhắm mắt lại.

Ngôn Yến rời khỏi ánh nhìn chăm chú của Đằng Tử Văn, lúc này mới tự tại chút.

Suối nước nóng nước thập phần thích hợp, ấm áp làm cả thân lẫn tâm thư hoãn.

Ngôn Yến phao phao, cảm thấy mơ màng sắp ngủ.

Thời điểm hắn sắp trượt xuống, Đằng Tử Văn kéo hắn lại.

Ngôn Yến lắc lắc đầu, nghi hoặc mà nhìn Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn thở dài, bảo Ngôn Yến lên trên bờ ngồi một lát.

Ngôn Yến lên tiếng, trực tiếp đứng lên.

Đằng Tử Văn khẳng định Ngôn Yến hiện tại đầu óc vẫn choáng váng, bằng không sao lại làm ra được loại chuyện này.

Đằng Tử Văn cưỡng chế áp xuống tâm tư nơi nào đó mới vừa rồi ngo ngoe rục rịch.

Ngôn Yến sau khi lên bờ, mới phát giác cái gì, vội vàng lấy khăn tắm trên giá bao lấy chính mình.

Chương 12: Cảm ơn Đằng đổng

Edit: Ngộ

Đáng tiếc đã chậm.

Khăn tắm bị người kéo lấy.

Kế tiếp, Ngôn Yến rốt cuộc biết, hai khối đá thập phần to rộng trơn nhẵn kia rốt cuộc có tác dụng gì.

Kế tiếp mấy ngày, Ngôn Yến đem đặc sắc suối nước nóng làng du lịch đều trải nghiệm hết.

Ngôn Yến lúc trước chưa từng nghĩ tới, suối nước nóng còn có thể có nhiều cách thư giãn như vậy.

Cái gì phao phao tuyền, trà bể tắm, hương huân tắm.

Còn có rượu suối nước nóng kia, sau khi vào cửa là có thể ngửi được một cỗ hương rượu, huân đến người say sưa.

Đằng Tử Văn còn mang Ngôn Yến làm cá liệu*. Bất quá Ngôn Yến không lớn thói quen.

*Thư giãn bằng cá: Ngâm chân vào bể cá, xong cá ăn tế bào chết ở chân ấy các mem.

Thời điểm vừa mới nhìn thấy hồ cá kia, Ngôn Yến còn tưởng rằng là tới bắt ăn, kết quả Đằng Tử Văn lại bảo hắn đi vào ngâm tắm.

Trong nước nhiều cá nhỏ như vậy, thường thường mổ trên người một chút, ngứa.

Ngôn Yến ngâm không bao lâu liền ra.

Ở làng du lịch suối nước nóng, Ngôn Yến cơ hồ đã quên hiện tại vẫn là mùa đông.

Mà quan hệ của hắn cùng Đằng Tử Văn, cũng tựa hồ bị nhiệt khí của suối nước nóng hấp hơi mềm chút.

——

——

Sau khi từ làng du lịch suối nước nóng trở về, Ngôn Yến liền chính thức bắt đầu quay bộ La Hâm nhận cho hắn kia.

Bộ phim truyền hình La Hâm chọn cho Ngôn Yến này kêu 《 Lời nói dối ngọt ngào 》.

Một bộ cốt truyện giống phim thần tượng.

Cũng là bộ phim thần tượng đầu tiên được đảm nhiệm Ngôn Yến vai chính.

《 Lời nói dối ngọt ngào》 chủ yếu nói về chuyện xưa một đôi hoan hỉ oan gia.

Thân phận Ngôn Yến khó thoát khỏi con đường cũ, là một công tử nhà giàu. Nhưng thân phận nữ chủ lại không phải chim sẻ, mà là một con phượng hoàng hàng thật giá thật, cùng Ngôn Yến đóng vai nam chủ môn đăng hộ đối.

Đóng vai nữ chính là một nữ minh tinh tuyến hai, tên gọi Trần Tịch Đồng, lớn hơn Ngôn Yến một tuổi.

Ngôn Yến lúc trước gặp đã gặp cô nàng hai lần, lần này gặp lại, hai người lễ phép nắm tay, chào hỏi, nói chuyện phiếm vài câu, đạo diễn liền bắt đầu kêu người.

Khởi động máy lần thứ nhất, sau khi quay hai bức tuyên truyền, bắt đầu quay cảnh đầu tiên tập đầu tiên.

Nam nữ vai chính bị mẹ từng người kéo đến quán cà phê xem mắt.

Thời điểm có người lớn ở đây, hai người cười nói vui vẻ.

Chờ người lớn đầy mặt vui sướng rời đi, Trần Tịch Đồng đóng vai nữ chủ lập tức liền hạ mặt, nói mình đối nam chủ không có bất luận ý tứ gì, hy vọng nam chủ không cần tự mình đa tình.

Sau đó Ngôn Yến phải làm một cái biểu tình ngả ngớn khinh thường.

Chờ Ngôn Yến xuất sắc nói xong lời kịch, Trần Tịch Đồng bắt lấy ly cà phê trên bàn, hất lên mặt Ngôn Yến.

Lấy kỹ thuật diễn của Trần Tịch Đồng tới diễn phim thần tượng dư dả, bộ dáng kiêu ngạo cùng tức giận đều diễn rất sinh động.

Một màn này kết thúc, trợ lý Ngôn Yến vội vàng cầm khăn lông lại đây, lau mặt lau tóc cho Ngôn Yến.

Trần Tịch Đồng cũng nháy mắt thay bộ dáng hung hãn trong kịch bản, liên tiếp nói xin lỗi với Ngôn Yến.

Ngôn Yến vội phất tay nói không quan hệ, cười nói đây đều là cốt truyện yêu cầu.

Đạo diễn bảo Trần Tịch Đồng đi thay quần áo, chuẩn bị cảnh tiếp theo, sau đó đối Ngôn Yến vẫy vẫy tay.

Ngôn Yến đi qua.

Đạo diễn điều ra phía trước một màn kia: "Tiểu Ngôn a, tôi biết cậu tính cách tương đối ôn hòa, bất quá chúng ta này không phải đang đóng phim sao? Diễn phong cách người trong kịch bản ra."

Ngôn Yến nghe xong, biết là mình biểu hiện tạm được.

Kế tiếp, đạo diễn lại nói ra hai khuyết điểm, hy vọng Ngôn Yến ở cảnh quay kế tiếp chú ý, đến nỗi này một cái, liền qua.

Ngôn Yến cùng đạo diễn xin lỗi, ở trong lòng nghiền ngẫm lời đạo diễn nói.

Đạo diễn nói hắn biểu hiện không đủ ngả ngớn cùng cao ngạo.

Ngôn Yến cũng không ngoài ý muốn. Hắn đã tận lực làm ra bộ dáng ngả ngớn cùng cao ngạo, nề hà họa hổ loại khuyển*.

*成反类犬 họa hổ bất thành phản loại khuyển. (bắt chước một cách vụng về)

Thời điểm nghỉ trưa, Ngôn Yến lại cẩn thận nghĩ nghĩ bộ dáng mấy công tử ăn chơi trác táng hắn gặp qua trước kia, lặp lại trong đầu suy diễn, đem mặt bọn họ đổi thành chính mình, lại ở phòng hóa trang luyện tập với gương một phen, mình cuối cùng cảm giác tốt hơn một chút.

Buổi chiều diễn liền quay thuận lợi nhiều hơn.

Sau khi quay xong theo kế hoạch, Ngôn Yến lại chủ động tìm đạo diễn, yêu cầu quay lại cảnh đầu tiên buổi sáng.

Đạo diễn nhìn nhìn thời gian còn sớm, cao hứng đáp ứng.

Bởi vì nghi thức khởi động máy ngày đó, hai diễn viên chính buổi tối đều có việc, cho nên đoàn phim không liên hoan.

Hôm nay tan tầm sớm, đoàn phim liền quyết định bổ sung.

La Hâm biết bữa tiệc đêm nay trừ bỏ nam nữ vai chính, hôm nay trình diện diễn viên ngoại, chỉ có đạo diễn biên kịch cầm đầu liên can đoàn phim chủ yếu nhân viên công tác, nhà làm phim nhà đầu tư một người cũng không có, vì thế La Hâm kiến nghị Ngôn Yến vẫn là nên đi tham gia tương đối tốt, có trợ giúp làm tốt quan hệ cùng mở rộng nhân tế với đoàn phim.

Ngôn Yến gọi điện thoại về cùng quản gia nói một chút, cùng La Hâm đi tham gia tụ hội buổi tối.

Bởi vì không có nhân vật lớn gì, cho nên đoàn người đi một khách sạn tương đối bình thường, muốn ghế lô lớn.

Đoàn phim người không nhiều lắm, nhưng cũng ngồi đầy ba bàn lớn trong ghế lô.

Đạo diễn là người thực hào khí, ngay từ đầu mọi người còn có chút câu thúc, sau lại buông ra, không khí liền High lên.

Một đám người ăn ăn uống uống, nói nói cười cười, Ngôn Yến thân là nam chủ, cho dù có La Hâm hỗ trợ chắn rượu, cũng không tránh được uống nhiều một ít.

Thời điểm ra khách sạn, đã qua nửa đêm.

Một đám người ở cửa cáo biệt.

Trợ lý cùng Ngôn Yến, La Hâm nói gặp lại, tự mình kêu xe taxi đi trở về.

Đạo diễn là bị phó đạo cùng kịch vụ một người một bên kéo đi.

Ngôn Yến cùng nhân viên công tác đoàn phim nhiệt tình còn có mấy diễn viên diễn vai phụ nói xong lời từ biệt, được La Hâm đỡ ngồi xuống trên xe.

Xe là Khương quản gia phái tới.

La Hâm cùng Ngôn Yến đều uống rượu, tuy rằng La Hâm lúc tới có lái xe, nhưng hiện tại cũng không thể tự mình đi về.

La Hâm tính ở khách sạn trước, ngày mai lại đến lấy xe.

Ngôn Yến ngồi xuống trên xe, liền nhắm mắt dựa lưng trên ghế, duỗi tay xoa xoa cái trán.

La Hâm không biết từ chỗ nào lấy ra một cái khăn lông, lại lấy ra bình nước khoáng, đem khăn lông làm ướt đưa cho Ngôn Yến.

Ngôn Yến tiếp nhận: "Cảm ơn."

La Hâm nói: "Cậu nếu mệt, liền ngủ một lát, tới rồi tôi kêu cậu."

Ngôn Yến mở to mắt: "Bảo tài xế đưa anh về trước đi."

La Hâm suy nghĩ một chút, nhà hắn cùng Thịnh Nguyên là hai phương hướng, nếu để tài xế đưa Ngôn Yến về trước, đến lúc đó vẫn là phiền toái tài xế lại đi một chuyến xa hơn.

Nhưng La Hâm vẫn cứ lo lắng: "Chính là cậu cái dạng này......"

"Có tài xế ở đây. Huống hồ đêm nay rượu đa phần đều là anh chắn giúp tôi."

Cuối cùng quyết định đưa La Hâm về nhà trước.

Nhà La Hâm cách nơi này rất gần, đi mười mấy phút liền đến.

La Hâm xuống xe, lại quan tâm Ngôn Yến một phen, sau đó dặn dò hắn buổi tối hảo hảo nghỉ ngơi, buổi sáng ngày mai đừng đến muộn.

Ngôn Yến gật đầu đáp lời.

Thấy La Hâm vào tiểu khu, Ngôn Yến bảo tài xế quay đầu về Thịnh Nguyên.

Thời điểm về đến biệt thự, nhìn thấy biệt thự đèn còn sáng.

Xe lái vào đại môn.

Ngôn Yến xuống xe, nói cảm ơn với tài xế, sau đó đi vào nhà.

Khương quản gia là người thứ nhất xuất hiện trước mặt Ngôn Yến.

Ngửi được mùi rượu trên người Ngôn Yến, lại nhìn bộ dáng Ngôn Yến, Khương quản gia liền biết Ngôn Yến uống nhiều.

Khương quản gia đỡ Ngôn Yến ngồi xuống sô pha, sau đó mình đi chuẩn bị nước trà, kêu người hầu đi lấy khăn lông ướt tới.

Khương quản gia vừa mới đi, Đằng Tử Văn liền từ trên lầu xuống dưới.

Đằng Tử Văn mặc quần áo ở nhà, trên chân cũng là một đôi dép lê.

"Không có uống say đi?" Đằng Tử Văn ngồi xuống bên người Ngôn Yến, duỗi tay sờ sờ mặt Ngôn Yến.

Ngôn Yến lắc lắc đầu: "Buổi tối La Hâm giúp tôi chắn đa phần rượu. Xin lỗi đánh thức anh."

"Tôi vốn dĩ còn chưa ngủ."

Khi nói chuyện, Khương quản gia cùng người hầu đã trở lại.

Trà Khương quản gia bưng tới cho Ngôn Yến là trà xanh, âm ấm, vừa lúc uống.

Ngôn Yến nhận nước trà, uống một ngụm, sau đó đem cái ly đặt trên bàn trà, bộ dáng nhắm hai mắt có chút uể oải.

Vốn đang không khó chịu như vậy, chính là ngồi xe trở về, rượu lại phát tác chậm, Ngôn Yến chỉ cảm thấy thất điên bát đảo.

Đằng Tử Văn nhận khăn lông trong tay người hầu, đưa cho Ngôn Yến, tiểu nhân kia không tự mình cầm, sau đó đi kéo tay Ngôn Yến.

Đằng Tử Văn tinh tế lau tay Ngôn Yến.

Ngôn Yến cảm thấy trên tay truyền đến cảm giác băng băng lương lương, trợn mắt nhìn thấy Đằng Tử Văn bộ dáng nghiêm túc lau tay cho mình.

Nhìn một hồi, Ngôn Yến lại nhắm hai mắt lại.

Người nam nhân này ôn nhu lên, thật sự quá dễ dàng làm người hãm xuống.

Ngôn Yến tránh tay xuống: "Đằng đổng, tôi đã khá hơn nhiều. Cảm ơn."

——

Này một chương cảm ơn lan lâu thân nhắn lại ~

Chương 13: Gặp lại Bạch Cố

Edit: Ngộ

Đằng Tử Văn động tác dừng lại một chút, buông tay ra, đem khăn lông trong tay ném trên bàn trà, hỏi: "Em chuẩn bị lấy cái gì cảm tạ tôi đây?"

Khương quản gia ở bên cạnh nhìn, trong lòng sốt ruột.

Hai người kia, một người một câu liền hỏng không khí, một người khác lại cứ tích cực như tiểu hài tử.

Nghe Đằng Tử Văn nói xong, Ngôn Yến nghẹn lời một chút. Hắn muốn hỏi: "Anh muốn tôi cảm tạ anh như thế nào?" Nhưng quản gia người hầu còn đứng bên cạnh. Tuy rằng những người này đều biết quan hệ giữa hắn cùng Đằng Tử Văn là quan hệ gì, nhưng hắn vẫn không có mặt mũi trực tiếp ở trước mặt người ngoài đem những việc này làm rõ.

Khương quản gia hòa hoãn không khí: "Thiếu gia, Ngôn thiếu, đã trễ thế này, hai người lên lầu nghỉ ngơi sớm một chút đi." Đây cũng là tìm cho bậc thang Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn gật đầu nói: "Là đã khuya, nên ngủ. Chúng ta lên lầu." Đứng lên vươn tay hướng Ngôn Yến.

Ngôn Yến hiện tại trong lòng đã có chút hối hận. Hắn hơn nửa đêm trở về, Đằng Tử Văn còn xuống dưới giúp đỡ chiếu cố hắn, mình chỉ lo hiểu rõ tỉnh một chút, không cần lại đắm chìm trong bẫy rập ôn nhu, lời nói lại cứng rắn đả thương người.

Nhưng hắn cũng không gọi sai. Đằng Tử Văn là kim chủ, là đổng sự lớn nhất Âu Thịnh, thuộc hạ đều kêu Đằng đổng.

Ngôn Yến ở trong lòng phân cao thấp cùng chính mình, thân thể đã đứng lên, cùng Đằng Tử Văn lên lầu.

Quản gia đối với người hầu nói: "Đi ngủ đi." Nhìn Đằng Tử Văn cùng Ngôn Yến lên lầu, sau đó nghiêng tai lắng nghe một hồi lâu, không nghe được động tĩnh gì lớn, lúc này mới yên tâm đi ngủ.

Đằng Tử Văn cùng Ngôn Yến trở lại phòng, Ngôn Yến đi phòng tắm tắm rửa, Đằng Tử Văn về giường trước.

Ngôn Yến tắm rửa xong, nhìn gương xây dựng tốt tâm lý mới đi ra ngoài. Hắn cũng lên giường, thời điểm chủ động nhào vào trong ngực Đằng Tử Văn, lại bị Đằng Tử Văn đẩy ra.

"Đằng đổng không cần tạ lễ sao?" Đôi mắt Ngôn Yến bị hơi nước làm mơ hồ, thập phần thủy nhuận.

Đằng Tử Văn nắm tay, phun ra hai chữ lạnh như băng: "Ngủ."

Ngôn Yến sáng sớm ngày mai còn phải đi đóng phim, thấy Đằng Tử Văn không hứng thú, liền nằm trở lại vị trí của mình nhắm hai mắt lại. Thời điểm sắp ngủ, mê mê hồ hồ giống như nghe thấy có người thở dài.

Đằng Tử Văn thở dài? Ngôn Yến nghĩ, nam nhân như vậy như thế nào sẽ thở dài, nhất định là ảo giác của mình.

Cái ý niệm này vừa mới hiện lên, Ngôn Yến liền lâm vào ngủ say.

Sáng sớm ngày hôm sau Ngôn Yến, được tài xế đưa đi Hoa Thịnh. Ở công ty gặp La Hâm, cùng đi xe công ty đến đoàn phim.

Quay mấy cảnh, đạo diễn khích lệ Ngôn Yến tiến bộ rất nhanh. Hôm nay biểu hiện so một ngày trước khá hơn nhiều.

Ngôn Yến khiêm tốn mà trả lời đều là đạo diễn dạy dỗ tốt. Đạo diễn được khen thật sự vui vẻ.

Quay chụp thuận lợi, đoàn phim không khí đều là sung sướng.

Buổi chiều, đạo diễn nhận một cuộc điện thoại, sau đó trở về nói với Ngôn Yến, nam số 2 ngày mai là có thể tới phim trường báo danh.

Nam hai trong bộ phim《 Lời nói dối ngọt ngào 》 này cũng không phải tình địch của nam 1 Ngôn Yến, mà là đóng vai nhân vật anh em tốt của Ngôn Yến.

Đoạn cốt truyện kế tiếp là nam nữ vai chính tranh phong vòng thứ nhất qua đi, cũng chưa thể chiếm được tiện nghi, vì thế mời tới từng người cứu binh. Một người gọi anh em tốt, một người gọi chị em tốt.

Sau đó, nam hai cùng nữ hai cuối cùng cũng ở bên nhau.

Đạo diễn trong lời nói tán thưởng nam hai này.

Có người hỏi nam hai là ai.

Đạo diễn hộc ra hai chữ. Ngôn Yến nghe được cái tên kia, biểu tình ngẩn ra, thế nhưng là lão người quen.

Lúc này Ngôn Yến ở một bên nghỉ ngơi, La Hâm đưa nước cho Ngôn Yến, nhìn đến biểu tình trên mặt Ngôn Yến biến hóa, hỏi: "Cậu quen Bạch Cố?"

"Ừm, lúc trước cùng nhau quay một bộ. Chúng tôi ở cùng phòng khách sạn, cho nên liền quen biết. Chụp xong bộ phim kia cũng có duy trì liên lạc." Ngôn Yến chưa nói chuyện Bạch Cố còn tìm hắn, hy vọng hắn diễn phim của Trần Bảo Minh.

La Hâm gật gật đầu: "Bạch Cố người này đáng giá kết giao."

Nghe La Hâm nó xong i, Ngôn Yến nghĩ đến sau khi quen Bạch Cố, hắn nghe được một ít lời đồn, hỏi La Hâm: "Anh cũng quen hắn?"

La Hâm gật gật đầu, nói: "Trong vòng Bạch Cố cũng coi như kỳ nhân. Đều nói hắn bối cảnh thâm hậu, còn chưa bị người tra ra. Cùng không ít biên tập cùng đạo diễn có tiếng đều có chút giao tình, nhưng lại rất ít khi diễn vai chính, ngược lại là vai phụ, một người tiếp một người tiếp."

Ngôn Yến nghe xong, ngẫm lại cảm thấy đúng thật là như vậy. Mỗi lần nhìn thấy Bạch Cố, hắn đều là biểu diễn hữu nghị. Lần trước còn cầm kịch bản Trần Bảo Minh tới, mình không diễn nam chủ, tìm hắn diễn.

La Hâm lại tiếp tục nói, Bạch Cố cầm vài cái giải thưởng nam xứng tốt nhất. Ngôn Yến cùng hắn ở chung, hẳn là biết, tính cách hắn rất hòa thuận, đối ai cũng nho nhã lễ độ.

Nói xong này đó, La Hâm lại để sát vào Ngôn Yến nói: "Tin tưởng Đằng đổng cũng sẽ vui khi nhìn thấy cậu cùng Bạch Cố lui tới. Người phía sau Bạch Cố, nghe nói cùng Đằng đổng có giao tình cực tốt."

Ngôn Yến nghe xong, vừa nghĩ trên thế giới không có bức tường nào kín gió, một bên cảm thấy La Hâm sao lại bát quái như vậy. Chuyện gì bí ẩn đều biết một chút. Còn nói bối cảnh Bạch Cố không bị người tra ra, không đúng sự thật, La Hâm làm sao có thể biết? Kỳ thật là có người tra ra cũng không dám phát đi?

Bất quá Bạch Cố có địa vị gì, Ngôn Yến đã sớm đem hắn coi như bằng hữu.

Bạch Cố ngày hôm sau tới hơi muộn, liền cùng đạo diễn xin lỗi. Người đại diện của Bạch Cố cũng giải thích với đạo diễn, Bạch Cố một ngày trước còn ở nơi khác đóng phim, là suốt đêm trở về gấp.

Đạo diễn cũng biết làm minh tinh có bao nhiêu vất vả, nói hai câu để Bạch Cố đi thay quần áo hoá trang trước.

Ngôn Yến quay xong một màn, thừa dịp nghỉ ngơi, đánh giá người đại diện Bạch Cố một chút. Sau đó liền nhìn thấy La Hâm đi tìm người đại diện Bạch Cố nói chuyện, hai người còn như anh em tốt vỗ vỗ bả vai nhau.

Hảo đi, hắn đã sớm biết La Hâm nhân duyên cực rộng. Ngôn Yến hiện tại nhìn bộ dáng La Hâm với ai đều quen biết, đã bình tĩnh rất nhiều. Bên kia đạo diễn đang kêu muốn quay một màn, Ngôn Yến vội vàng đi qua.

Bạch Cố tạo hình xong liền ra.

Ngôn Yến một màn này vừa mới quay xong, Bạch Cố nhìn Ngôn Yến đi qua, mỉm cười một chút. Ngôn Yến cũng mỉm cười lại.

Bất quá hai người không có thời gian nhiều lời, bởi vì màn kế tiếp, là Bạch Cố diễn một mình.

Đạo diễn kêu Bạch Cố tiến vào, Ngôn Yến đi ra ngoài, đan xen qua nháy mắt, Bạch Cố nói với Ngôn Yến: "Lát nữa nói chuyện tiếp." Ngôn Yến ứng hạ.

Cảm giác màn ảnh cùng diễn cảm của Bạch Cố đều phi thường tốt. Nhập diễn mau, còn sẽ chính mình đi vị, đóng phim cơ bản đều là một lần qua. Ngôn Yến ở một bên quan sát, cảm thấy rất có hoạch ích.

Bạch Cố sau khi quay xong hai cảnh, thời gian đã đến chính ngọ. Đạo diễn cũng đói bụng, cầm loa kêu ăn cơm. Bạch Cố thoát thân, lại đây tìm Ngôn Yến.

"Đã lâu không thấy."

"Có hai ba tháng đi?"

"Không sai biệt lắm. Cậu gần đây thế nào?"

"Còn tốt. Anh đâu?"

"Cũng còn được."

Hai người hàn huyên xong, đều cảm thấy cái đối thoại này thật sự quá ngu ngốc, nhìn nhau cười.

La Hâm cùng người đại diện Bạch Cố đều cầm hộp cơm lại đây.

Buổi chiều hai người kia còn có nhiều cảnh cần diễn, đi ra ngoài ăn sợ thời gian không kịp.

Người đại diện Bạch Cố nhìn thấy Bạch Cố cùng Ngôn Yến nói chuyện phiếm, cũng không kỳ quái, ngược lại cùng Ngôn Yến hỏi han, thái độ rất cung kính.

Bạch Cố mở miệng nói: "Chúng ta vẫn là ra bên ngoài ăn trên xe." Người đại diện Bạch Cố nói như vậy tốt nhất.

Ngôn Yến đi theo Bạch Cố ra phim trường, nhìn thấy xe bảo mẫu của Bạch Cố dừng ở bên ngoài. Ngôn Yến tức khắc minh bạch Bạch Cố cùng người đại diện hắn vì cái gì nói ở trên xe ăn tương đối tốt.

Xe bảo mẫu của Bạch Cố là một chiếc xe dài hơn phòng, vào trong xe, bộ dáng bên trong là phong cách tây cao cấp.

Trong xe mở điều hòa, ấm áp. Ngôn Yến thấy Bạch Cố tùy tay mở tủ sắt trên xe ra, ngăn tủ kia thế nhưng là tủ lạnh. Ngôn Yến đột nhiên có loại cảm giác bà ngoại Lưu tiến Đại Quan Viên*.

*Nhà quê ra phố, mở rộng tầm mắt.

Hoa Thịnh cũng có xe phòng như vậy. Bất quá Ngôn Yến chưa đi lên. Lúc trước Hạ Văn Chương nói Ngôn Yến nếu có yêu cầu, xe trong công ty tùy tiện đi, nhưng Ngôn Yến lại cảm thấy xe phòng như vậy quá thấy được, trước nay không yêu cầu ngồi loại này xe đi thông cáo, chỉ để tài xế lái xe bình thường.

Bạch Cố từ tủ lạnh lấy ra một chai nước, hỏi: "Hai người uống không?"

Ngôn Yến cùng La Hâm lắc đầu.

Người đại diện Bạch Cố nhíu nhíu mày: "Thời tiết lạnh như vậy, cậu cũng đừng uống lạnh." Nhận được câu trả lời là: Lạnh một chút, tỉnh não.

Người đại diện bất đắc dĩ, hỏi Ngôn Yến cùng La Hâm muốn uống cái gì, trên xe có nước cùng nước trái cây.

Ngôn Yến cùng La Hâm nói nước là được.

Người đại diện Bạch Cố từ một bên một ngăn tủ khác lấy ra ba chai Y Vân (nhãn hiệu nước). Đều là nhiệt độ bình thường.

La Hâm đã đem hộp cơm mở ra.

Xung quanh đây tuy rằng không có gì ăn ngon, nhưng lúc trời đổ lạnh, có thể ăn đồ ăn nóng cùng mùi hương đồ ăn vẫn là chuyện làm người ta hạnh phúc. Bốn người một bên ăn cơm, một bên hàn huyên vài câu.

La Hâm cơ bản là nói chuyện cùng người đại diện Bạch Cố. Mà Bạch Cố, là tìm Ngôn Yến nói chuyện phiếm. 

Chương 14: Lập tức nghỉ ngơi

Edit: Ngộ

Cơm nước xong nghỉ ngơi một hồi, người phụ trách liền tới đây tìm người.

Ngôn Yến cùng Bạch Cố buổi chiều có vài cảnh diễn cùng nhau.

Bạch Cố trong quá trình quay chụp đối Ngôn Yến có nhiều chiếu cố, Ngôn Yến có mấy lần trực tiếp bị Bạch Cố mang nhập diễn.

Buổi chiều, Triệu Hoa gần một tháng không gặp mặt tới thăm ban. Triệu Hoa mang theo rất nhiều tiểu điểm tâm cùng đồ uống tới chia người cho đoàn phim ăn.

Nhìn thấy Bạch Cố, Triệu Hoa có chút kinh ngạc.

Hết giờ, ba người cùng đi ăn bữa tối. Triệu Hoa chọn địa điểm. Ngôn Yến cũng muốn cảm tạ Bạch Cố chiếu cố mình, cho nên liền tùy ý Triệu Hoa chọn gian nhà ăn chết quý. Cũng may tiền nào của nấy, cơm đều thập phần mỹ vị, làm người muốn đem đầu lưỡi cũng nuốt vào.

Trên bàn cơm bồi dưỡng cảm tình. Một bữa cơm ăn xong, Triệu Hoa đã cùng Bạch Cố xưng huynh gọi đệ.

Thời điểm ba người ăn xong đi ra ngoài, Ngôn Yến thấy Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn là cùng mấy gương mặt Ngôn Yến không quen thuộc đứng chung một chỗ. Ngôn Yến do dự muốn đi lên chào hỏi hay không.

Không đợi Ngôn Yến nghĩ xong, Đằng Tử Văn cùng một nam nhân trong đám người kia đã đi tới.

Đằng Tử Văn đi đến trước mặt Ngôn Yến: "Mọi người ăn xong rồi?" Nghe được Ngôn Yến trả lời đúng, lại hỏi Ngôn Yến có muốn đi cùng không. Ngôn Yến tận lực tránh cùng Đằng Tử Văn có động tác thân mật. Bởi vì hắn còn chưa nói cho Bạch Cố chuyện Đằng Tử Văn.

Nhưng Bạch Cố lúc này nơi nào còn lo lắng Ngôn Yến, một nam nhân khác đi đến trước mặt Bạch Cố, cũng hỏi Bạch Cố vấn đề không khác lắm.

Chỉ còn lại có một người Triệu Hoa bị làm lơ.

Triệu Hoa đã nhận ra nam nhân kia là ai, ở trong lòng trợn trắng mắt, thập phần vô ngữ. Vì cái gì hắn mỗi lần cơm nước xong ra tới đều gặp một ít người kỳ kỳ quái quái. Vốn đang muốn kêu Bạch Cố cùng Ngôn Yến đến nhà hắn chơi, hiện tại tám phần lại bị ngâm nước nóng.

Hai nam nhân từng người cùng người của mình chào hỏi xong, đồng thời đem ánh mắt chuyển qua trên người Triệu Hoa, Triệu Hoa tức khắc cảm giác một cỗ áp lực nghênh diện mà đến.

Đằng Tử Văn cùng Triệu Hoa nhìn nhau xem như chào hỏi, một nam nhân khác đánh giá Triệu Hoa, đột nhiên nói: "Cậu là tiểu yêu Triệu gia đi?"

Triệu Hoa bất đắc dĩ đành phải gật đầu thừa nhận: "Chào anh."

Nam nhân lại nhìn về phía Ngôn Yến: "Ngôn Yến, chào cậu, tôi là Tề Hiền. Anh trai Bạch Cố. Một hài tử như vậy, khó trách Tử Văn cậu vẫn luôn dấu dấu diếm diếm không chịu mang ra." Tề Hiền nói đến câu sau, là nói với Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn không để ý tới hắn, cùng Bạch Cố chào hỏi.

Ngôn Yến đột nhiên lý không rõ quan hệ nhóm người này, chỉ có một cảm khái, thế giới thật bé.

Bất quá Đằng Tử Văn cùng Tề Hiền đại khái là tới nói chuyện, mới cùng Ngôn Yến Bạch Cố bọn họ nói vài câu a, để bọn họ đi về trước. Tề Hiền còn hỏi Bạch Cố có người đưa hay không, không ai đưa xe hắn ngừng ở bãi đỗ xe, tài xế cũng ở.

Bạch Cố lắc đầu nói xe mình cũng ở bãi đỗ xe.

Ba người đi ra nhà ăn, Bạch Cố cùng Ngôn Yến đối diện không nói gì. Bạch Cố cũng không cùng Ngôn Yến nói qua chuyện mình có ca ca kêu Tề Hiền. Đến, hiện tại ai cũng không cần đối ai giải thích.

Ngôn Yến sau khi ngồi trên xe thậm chí nghĩ, Bạch Cố nói không chừng đã sớm biết quan hệ giữa Đằng Tử Văn cùng mình. Chẳng lẽ hảo ý của Bạch Cố với mình, đều là bởi vì Đằng Tử Văn?

Bạch Cố giống như nhìn ra Ngôn Yến suy nghĩ cái gì: "Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi cùng Đằng đổng không phải rất quen biết. Tôi cũng là khoảng thời gian trước mới biết được, cậu cùng Đằng đổng ở bên nhau."

Ở bên nhau? Ngôn Yến nghe vậy, yên tâm, nhưng trong lòng trong miệng một tia chua xót lại không cách nào xua tan. Nơi nào là ở bên nhau, chẳng qua là Đằng Tử Văn mua hắn.

Ngôn Yến cùng Bạch Cố ở bên nhau trong quá trình đóng phim, dần dần khắc sâu tình hữu nghị cách mạng. Còn có Triệu Hoa, người này gần đây không biết vì cái gì, đặc biệt rảnh rỗi, ba ngày hai lần chạy tới tìm Ngôn Yến cùng Bạch Cố. Chờ sau khi phát giác Bạch Cố xác thật không tồi, đối Ngôn Yến cũng không có ác ý gì, Triệu Hoa cũng thực mau mà đem Bạch Cố tới trong phạm trù bằng hữu của mình.

Cho nên nghiêm khắc mà nói, đoạn thời gian này, hẳn là ba người bọn họ thành lập nên hậu nghị thâm tình.

Ngôn Yến cũng từ trên người Triệu Hoa và Bạch Cố học được một chút xử thế chi đạo làm người.

Triệu Hoa thường xuyên sẽ mang một ít đồ ăn lại đây, dùng đồ ăn thu mua nhân tâm. Miệng lại ngọt, rất mau liền đạo diễn mấy ngày không thấy hắn đều sẽ hỏi Ngôn Yến, Triệu Hoa sao lâu như vậy không gặp.

Mà Bạch Cố, Bạch Cố mỉm cười quả thực là vũ khí giết người không thấy máu sắc bén. Chỉ là một ít người có thể nhìn thấy xa cách dưới tươi cười của hắn.

Ngôn Yến cùng bằng hữu đi được gần, tâm tình cũng rộng rãi lên.

Đằng Tử Văn không ngăn Ngôn Yến không cho hắn cùng bằng hữu ở chung, ngược lại còn nói với Ngôn Yến có thể mời Triệu Hoa cùng Bạch Cố tới Thịnh Nguyên. Bất quá Ngôn Yến cảm thấy rốt cuộc không phải nhà của mình, không thích hợp.

《 Lời nói dối ngọt ngào 》 quay chụp đã tiến hành được hơn một nửa, nội dung còn lại yêu cầu đi nơi khác lấy cảnh. Được nghỉ ba ngày.

La Hâm biết Ngôn Yến trong khoảng thời gian này đem mình bức có chút khẩn, cố ý dặn dò Ngôn Yến lần này sau khi trở về hảo hảo nghỉ ngơi. Mặt khác còn cùng Ngôn Yến gõ định một chút hành trình nửa tháng kế tiếp.

La Hâm trước nói nửa tháng kế tiếp chủ yếu vẫn là tiến hành quay 《 Lời nói dối ngọt ngào》. Bởi vì đạo diễn muốn vội tham gia giải thưởng phim truyền hình nào đó. Ngôn Yến gật đầu tỏ vẻ không có dị nghị.

Ngôn Yến cũng biết năng lực mình hữu hạn, trước mắt tới nói, chỉ có thể chuyên tâm làm tốt một việc.

La Hâm đem ký sự bổn phiên phiên, nói với Ngôn Yến: "Còn có cái tin tốt muốn nói cho cậu."

"Tin tốt gì?" Ngôn Yến hỏi.

"Lần trước để cậu nhận quảng cáo chocolate kia còn nhớ rõ sao?" La Hâm hỏi, thấy Ngôn Yến gật đầu, nói, "Nhà máy kia ngày hôm qua tới liên hệ tôi, nói là hy vọng cậu có thể tiếp tục giúp bọn họ chụp hai tổ quảng cáo."

Đích xác là một tin tức tốt, nhà máy chủ động đến tìm hắn chụp quảng cáo, đã nói lên tán thành hắn, cũng thuyết minh quảng cáo hiệu quả không tồi.

Ngôn Yến cho rằng tin tức tốt chính là nhà máy chủ động lại tới tìm mình chụp quảng cáo, không nghĩ tới La Hâm nói tiếp: "Hơn nữa lần này, đối phương chủ động đề cao phí dụng quảng cáo." Ngôn Yến nghe xong, lăng hạ, hỏi: "Kia có bao nhiêu?"

La Hâm báo một số.

Ngôn Yến nghe xong, lại sửng sốt một chút. Cái này giá cao hơn lần trước 30%.

"Đối phương nói lần trước bởi vì sai sót của bọn họ làm cậu bị khóa trong lều, là bọn họ không đúng, thác tôi cùng tôi xin lỗi. Tôi nhìn phí dụng quảng cáo nhiều hơn, cũng có ý bồi thường cho cậu. Bất quá, hiện tại vẫn là xem cậu có nguyện ý nhận quảng cáo này hay không, không muốn, tôi đi từ chối."

Ngôn Yến sao có thể không muốn. Vội vàng nói: "Không thành vấn đề. Đại khái là thời gian chụp bao giờ?" Dượng lúc trước hỏi hắn muốn 30 vạn, hắn tuy rằng không tính đưa ra hết, nhưng cũng không phải một phân đều không muốn ra. Cho nên hắn hiện tại đúng là thời điểm thiếu tiền.

"Đại khái trong lúc cậu đi nơi khác quay cảnh tiếp kia một hai ngày. Quay đầu lại tôi cùng đoàn phim hiệp thương một chút, đem thời gian trống ra."

"Ừm. Làm phiền anh."

"Tôi nên làm." La Hâm đáp.

Ngôn Yến hiện tại xem như hoàn toàn nhận rõ La Hâm. Đây là nam nhân biệt nữu miệng dao găm tâm đậu hủ. Công tác nghiêm túc, tính cách trầm ổn, trường tụ thiện vũ. Một chút không có biểu hiện đáng sợ như thời điểm bắt đầu.

La Hâm nói với Ngôn Yến qua hai ngày đi nơi khác trước sẽ đem hợp đồng quảng cáo lấy lại đây cho hắn. Ngôn Yến nhớ kỹ.

Nói xong những việc này, cũng mau đến Thịnh Nguyên. La Hâm đưa Ngôn Yến tới cửa, sau đó quay đầu về nhà.

Đoạn khoảng cách từ cửa đến biệt thự này, Ngôn Yến chậm rãi đi tới. Hai bên cây cối thập phần cao lớn, ngẩng đầu nhìn xem, đã có thể nhìn thấy trên đầu toát ra điểm điểm lục ý.

Ngôn Yến đi được một nửa, xe Đằng Tử Văn từ phía sau mở ra. Ngôn Yến nghe được tiếng loa, dừng lại bước chân quay đầu lại xem. Xe Đằng Tử Văn dừng lại bên người Ngôn Yến.

Đằng Tử Văn từ trên ghế sau xuống, phất tay bảo tài xế đi trước, sau đó mình đi đến bên người Ngôn Yến: "Đang tản bộ? Không ngại tôi đi cùng em cùng?"

"Đương nhiên không."

Hai người đi dọc theo con đường. Vị trí này đã có thể thấy rõ ràng cửa biệt thự.

Ngôn Yến vốn dĩ đang nỗ lực xem nhẹ hơi thở Đằng Tử Văn, nhưng Đằng Tử Văn đột nhiên bắt được tay hắn cầm trong tay. Ngôn Yến theo bản năng rụt rụt tay, không thể rút ra. bàn tay Đằng Tử Văn ấm áp như trong ký ức, Ngôn Yến cảm thấy mình tựa hồ có thể rõ ràng cảm thụ vân tay trên tay đối phương.

Nhưng Ngôn Yến dùng nhau dư quang nhìn lén Đằng Tử Văn cũng không dám, hấp tấp mà bước chân nhanh hơn. Đi hai bước, lại cảm thấy mình phản ứng như vậy quá kích động, bước chân lại lập tức chậm lại.

Đằng Tử Văn nhéo nhéo tay Ngôn Yến: "Vừa rồi tôi hình như nhìn thấy xe La Hâm, hắn đưa en trở về?"

"Ân." Ngôn Yến tay run run.

"Tay sao lại lạnh như vậy?" Đằng Tử Văn tựa hồ không nhận thấy được Ngôn Yến không thích hợp, hỏi.

"Hiện tại nhiệt độ biến hóa lớn, không cần để lạnh, quá nhanh sẽ làm nhiệt độ quần áo cũng giảm." Đằng Tử Văn nói, đem tay Ngôn Yến nhét vào túi áo tây trang của mình.

Đôi mắt Ngôn Yến nhìn chằm chằm mặt đất có chút ẩm ướt, một mảnh lá cây nửa xanh nửa vàng từ trên cây rơi xuống dưới, rơi xuống mặt đất trước mắt hắn, sau đó chậm rãi bị thấm ướt, kề sát trên mặt đất. Ngôn Yến nhỏ giọng lên tiếng "Ân". Thanh âm dịu ngoan phục tùng lọt vào tai.

Đằng Tử Văn cười cười: "Muốn thật nhớ kỹ, không phải chỉ có lệ với tôi mới tốt." Lời nói giống như có ý khác.

Ngôn Yến không biết trả lời như thế nào, vừa lúc lúc này đã tới cửa phòng. Đằng Tử Văn không chờ được Ngôn Yến trả lời, có chút thất vọng buông tay Ngôn Yến ra, dẫn đầu đi vào.

Chương 15: Nhận sai xin lỗi

Edit: Ngộ

Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, ngày đầu tiên Ngôn Yến dành ngủ bù, một giấc ngủ đến giữa trưa mới dậy. Ăn qua cơm trưa ở trong phòng, lại đi dạo hoa viên nhỏ, lại ngồi ở ghế dài dưới dàn hóa tím la đằng ngồi một hồi, lại buồn ngủ.

Hơi ấm dương quang chiếu đến trên người, làm người xác thực cảm thấy mùa đông đã dần dần đi xa. Đang lúc ghé vào trên bàn đá mơ màng sắp ngủ, Khương quản gia tìm tới.

Khương quản gia nhìn Ngôn Yến tính ngủ trên bàn đá, rất không tán đồng.

Khương quản gia trong tay cầm kiện quần áo, buổi chiều nổi lên chút gió, hắn cố ý cầm quần áo tới tìm Ngôn Yến, sợ Ngôn Yến bị lạnh.

Ngôn Yến sau khi bị Khương quản gia giáo huấn một hồi, phủ thêm áo khoác quản gia mang đến, dứt khoát cùng quản gia về phòng.

Mặt trời tuy rằng đã có nhiệt độ, nhưng rốt cuộc vẫn là mùa xuân, gió này lạnh, thổi lâu chân mình cũng không chịu nổi. Mới vừa rồi quá mức thoải mái, cho nên hắn mới tùy ý một phen.

Tuy rằng Ngôn Yến chưa nói, nhưng Đằng Tử Văn biết Ngôn Yến hai ngày này nghỉ phép. Cho nên buổi chiều trở về đặc biệt sớm.

Đằng Tử Văn nghe quản gia nói Ngôn Yến đọc sách trên lầu, vì thế liền lên lầu. Tìm phòng ngủ không có người, tìm thư phòng, mới nhìn thấy người.

Thư phòng này không phải Đằng Tử Văn ngày thường dùng, mà là Đằng Tử Văn cố ý cho người chuẩn bị cho Ngôn Yến. Bất đồng với hơi thở trang trọng trong thư phòng Đằng Tử Văn, gian thư phòng này có vẻ tươi mát hơn nhiều.

Cửa sổ trong suốt sát đất, màn lụa màu trắng, mấy cái kệ sách đều là tạo hình màu sắc bất đồng, đan xen có hứng thú mà bày. Mặt trên đặt rất nhiều sách mới tinh. Nội dung chủng loại phong phú.

Cạnh cửa sổ kê bộ sô pha màu xám nhạt, gối ôm trên sô pha là màu cam màu lam.

Đối với Ngôn Yến, không thể đi đọc đại học trước sau là một cái tiếc nuối. Cho nên hắn càng thêm thích thông qua việc đọc làm phong phú bản thân mình.

Đằng Tử Văn nhìn Ngôn Yến đang ghé vào sô pha bên cửa sổ sát đất, một đôi chân trần trụi thu ở trên sô pha, đường cong phần lưng tuyệt đẹp phập phồng. Hắn một tay kéo cằm, một tay giữ trang sách, bộ dáng rất trẻ con, đáng yêu vô cùng.

Cũng liền lúc này còn có thể nhìn ra hắn là thiếu niên mười chín tuổi.

Tuy rằng cảm thấy Ngôn Yến như vậy thực đáng yêu, nhưng Đằng Tử Văn vẫn nhíu mày.

Đằng Tử Văn đi vào thư phòng, Ngôn Yến nghe được động tĩnh quay đầu vừa thấy là Đằng Tử Văn, vội vàng ngồi xuống.

"Lần sau đọc sách đừng để gần như vậy, dễ dàng cận thị." Đằng Tử Văn mở miệng nói.

Thời gian gần đây, Đằng Tử Văn giống như thích sắm vai trưởng bối quan tâm hậu bối. Bất quá lại có trưởng bối nào sẽ đem hậu bối kéo lên giường đâu?

Ngôn Yến cảm thấy, nếu Đằng Tử Văn thích diễn, hắn liền hảo hảo phối hợp. Vì thế làm ra một bộ dáng nghiêm túc nghe giảng, thành tâm ăn năn. Bảo đảm nói: "Tôi lần sau nhất định sẽ không."

Ngôn Yến ngày nghỉ phép hôm sau, vừa vặn là chủ nhật, Đằng Tử Văn mang theo Ngôn Yến đến trại nuôi ngựa nói muốn cưỡi ngựa.

Lại nhìn đến thất lôi âm lần trước kia, Ngôn Yến nhớ tới cảnh tượng Đằng Tử Văn dạy hắn cưỡi ngựa.

Thời gian qua thật mau, bất tri bất giác đã qua hơn nửa năm, giữa bọn họ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, tuy có sung sướng, lại không được lâu dài. Như thế nào liền biến thành dạng hiện tại này?

Đằng Tử Văn phát hiện Ngôn Yến thất thần, chủ động nói chuyện cùng Ngôn Yến muốn hấp dẫn lực chú ý của hắn, nhưng bộ dáng Ngôn Yến trước sau thiếu thiếu hứng thú.

Đằng Tử Văn vốn dĩ muốn chờ thời điểm không khí tốt một chút, cùng Ngôn Yến nói một chút sự tình, cái này cũng chỉ có thể từ bỏ, trước tiên kết thúc hành trình ở trại nuôi ngựa.

Thời điểm ăn tối, Ngôn Yến phát hiện không khí trên bàn cơm bất đồng ngày thường.

Đèn lớn nhà ăn không mở ra, mà là mở đèn tường màu cam ấm, rất ấm áp, nhưng đồng dạng cũng là làm người cảm thấy ái muội.

Trên bàn còn bày giá nến tinh xảo. Loại giá nến này Ngôn Yến chỉ xem qua ở một ít tác phẩm điện ảnh. Trên giá nến cắm ngọn nến màu trắng. Giữa bàn còn bày một bình hoa, bình hoa cắm một bó hoa hồng champagne.

Bữa tối dưới ánh nến? Ngôn Yến trong đầu đầu tiên hiện ra này bốn chữ. Nhưng đồ ăn trên bàn lại không phải bò bít tết, mà là cơm chiên. Rất có bộ dáng chẳng ra cái gì cả.

Chờ đến thời điểm Đằng Tử Văn đứng lên kéo ghế dựa cho Ngôn Yến, tâm Ngôn Yến tức khắc hoảng loạn lên. Ngôn Yến lo sợ bất an ngồi xuống ghế, Đằng Tử Văn trở lại chỗ của mình.

Đằng Tử Văn liền như vậy ngồi ở kia, trên người tây trang phẳng phiu, bối tích thẳng rất, cà vạt trên cổ thắt nơ tinh xảo phức tạp, tóc cũng tỉ mỉ xử lý, càng hiện ra mị lực anh tuấn.

Khương quản gia cũng không giống ngày thường, ở bên cạnh chờ.

Ngôn Yến không biết quản gia chạy đi đâu. Nhưng lại cảm thấy như vậy còn không bằng quản gia ở thời điểm tự tại.

Trong quá trình dùng cơm, Ngôn Yến phát hiện Đằng Tử Văn vẫn luôn dẫn dắt nhiều lời nói với hắn.

Này hết thảy làm Ngôn Yến đều cảm thấy thật biệt nữu.

Rốt cuộc dùng xong bữa tối dưới không khí kỳ quái làm hắn cả người không được tự nhiên này, Ngôn Yến như chạy trốn về phòng.

Đằng Tử Văn nhìn bóng dáng Ngôn Yến rời đi, một đôi con ngươi cảm xúc biến ảo không biết suy nghĩ cái gì.

"Thiếu gia, cậu sao lại không nói đâu?" Khương quản gia đột nhiên xuất hiện bên người Đằng Tử Văn, hỏi.

"Nói? Nói cái gì?" Đằng Tử Văn ngắm mắt Khương quản gia.

Nghe Đằng Tử Văn phủ nhận, Khương quản gia thấp đầu: "Là lão nô nói lỡ."

Mấy ngày nay Khương quản gia đoán được Đằng Tử Văn có chuyện muốn nói với Ngôn Yến, vốn tưởng rằng bữa tối hôm nay chuẩn bị tỉ mỉ, là vì tạo một cơ hội tâm sự cùng Ngôn Yến, nhưng toàn bộ bữa tối, bọn họ lại đều đang nói một ít đề tài râu ria.

Khương quản gia nóng vội a.

Đằng Tử Văn bảo quản gia thu thập nhà ăn, mình đi thư phòng.

Hắn thật ra muốn nói, nhưng thiếu niên vô cùng thông minh, mỗi lần nói chuyện đến gần đề tài một chút, đều nói gần nói xa.

Nghĩ đến bộ dáng Đằng Tử Văn buổi tối kỳ quái, Ngôn Yến sớm đi tắm, nằm trên giường ngủ. Đôi mắt vẫn luôn nhắm, ý thức lại thanh tỉnh như cũ.

Đằng Tử Văn mở cửa tiến vào, nhìn đến chăn trên giường phập phồng một đoàn.

Ngôn Yến nhận thấy Đằng Tử Văn đến gần mép giường, đôi mắt nhắm càng chặt.

Nhưng Đằng Tử Văn thực mau liền hướng phòng tắm đi đến. Chỉ chốc lát sau, bên trong ẩn ẩn truyền ra tiếng nước.

Ngôn Yến lén lút mở mắt ra một chút, xác định Đằng Tử Văn đã ở trong phòng tắm, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng nghĩ đến Đằng Tử Văn tắm rửa xong liền sẽ ra, Ngôn Yến mày lại nhăn thành một đoàn.

Thời điểm Đằng Tử Văn trở ra, mở đèn ngủ, tắt đèn điện, trực tiếp lên giường, sau đó nghiêng người nằm bên người Ngôn Yến.

Ngôn Yến sườn nhắm hai mắt nằm nghiêng, lông mi có chút run rẩy. Đằng Tử Văn liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn đang giả bộ ngủ.

Đằng Tử Văn duỗi tay đem chăn Ngôn Yến chỉ che đến bên hông kéo lên trên, Ngôn Yến thân thể cứng đờ, nhưng vẫn cố chấp tiếp tục giả bộ ngủ.

Đằng Tử Văn thấy, bất động thanh sắc thu hồi tay.

Ngôn Yến không nghe được động tĩnh của Đằng Tử Văn, muốn xoay người nhìn xem, lại nhịn xuống. Đang lúc hắn tưởng Đằng Tử Văn có lẽ thật sự không có nhận ra mình một cái chớp mắt vừa mới kia cứng đờ, Đằng Tử Văn mở miệng.

Đằng Tử Văn thanh âm trầm ổn trước sau như một: "Ngôn Yến, tôi cảm thấy chúng ta cần nói chuyện."

Ngôn Yến càng không dám động.

Không nghe thấy Ngôn Yến đáp lại, Đằng Tử Văn cũng không bị ảnh hưởng. Hắn nói "Nói chuyện", là hắn có một ít lời muốn nói với Ngôn Yến. Hắn chỉ cần xác định Ngôn Yến có thể nghe được là được.

"Ngôn Yến, tôi lúc trước không đem em đặt ở vị trí chính xác, làm một ít chuyện sai, tôi thừa nhận tôi sai rồi." Cho dù là nhận sai, tư thái Đằng Tử Văn cũng trấn định tự nhiên. Hắn tiếp tục dùng ngữ khí trần thuật nói: "Ngôn Yến, thực xin lỗi."

Ngôn Yến nghe ba chữ, đôi mắt nóng lên, nhưng chung quy không có nước mắt rơi xuống.

Đằng Tử Văn nhận thấy thân thể Ngôn Yến run rẩy một chút, tiếp tục nói: "Quan hệ hiện tại, không phải tôi muốn, chúng ta bắt đầu một lần nữa." Đằng Tử Văn âm điệu rốt cuộc có thay đổi, trở nên mềm nhẹ hơn, "Tôi biết em nghe được lời nói của tôi, tôi có thể cho em thời gian suy xét, trước khi em suy xét rõ ràng, tôi sẽ không miễn cưỡng em. Nhưng là, Ngôn Yến, đừng để tôi chờ lâu quá."

Nếu không phải thanh âm Đằng Tử Văn thư thái bình ổn, không đủ thâm tình, đoạn lời nói này quả thực chính là thông báo động lòng người nhất.

"Đi ngủ sớm một chút đi. Ngày mai tôi bảo tài xế đưa em đi sân bay." Đằng Tử Văn nói xong duỗi tay tắt đèn ngủ.

Ngôn Yến ở trong một mảnh hắc ám, mở mắt. Đôi mắt hắn chua xót như vậy. Ngôn Yến không nghĩ tới, còn có thể từ trong miệng nam nhân như Đằng Tử Văn nghe được một tiếng thừa nhận, một tiếng xin lỗi.

Nguyên bản đã chuẩn bị tốt đặt mình ở vị trí, chỉ cần dục không cần tình, chờ Đằng Tử Văn chán hắn, hắn liền rời đi, nhưng ở một cái chớp mắt vừa mới kia, Ngôn Yến phát hiện trong lòng mình thật vất vả dựng thẳng lên ngạnh xác, "Cùm cụp" một tiếng, nứt ra rồi một cái khe hở, khe hở hướng bốn phía lan tràn, sau đó liền có một khối nhỏ lung lay sắp đổ, rớt xuống dưới.

Đằng Tử Văn lời nói kế tiếp, liền thông qua một đạo khe hở như vậy, chui vào trong lòng hắn, chạm vào nơi mềm mại nhất trong lòng hắn. Vế sau Đằng Tử Văn nói "Đừng để tôi chờ lâu quá" những lời này, Ngôn Yến cũng có thể nghe rõ*.

*Hãy nhớ câu này, chốc nữa đọc chương sau sẽ rõ.....

Hết chương 11 + 12 + 13 + 14 + 15

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top