[Q2] Chương 1 + 2 + 3 + 4 + 5

tulangkhuynh.wordpress.com

Chương 1: Người đại diện mới

Edit: Ngộ

Ngôn Yến thời điểm mở to mắt, trên giường chỉ có một mình hắn.

Hôm nay là ngày đầu tiên hắn sau khi xuất viện trở lại công ty, tối hôm qua Đằng Tử Văn cũng không lăn lộn hắn.

Ngôn Yến rời giường rửa mặt, lúc đang rửa, Khương quản gia vào một chuyến, đưa cho hắn y phục mặc hôm nay.

Ngôn Yến rửa mặt xong, thay quần áo, xuống lầu.

Tuy rằng đổi phòng ở, nhưng thói quen Đằng Tử Văn buổi sáng ngồi sô pha xem báo uống cà phê vẫn không thay đổi.

Nhìn thấy Ngôn Yến đi lên, Đằng Tử Văn nâng nâng đôi mắt: "Đi lên? Ăn bữa sáng đi."

Đằng Tử Văn hô một tiếng: "Khương thúc."

Khương quản gia theo tiếng xuất hiện: "Thiếu gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong."

Đằng Tử Văn đứng lên, Ngôn Yến đã chạy tới lầu, hai người một trước một sau vào nhà ăn.

Bữa sáng là cháo dược thiện.

Cố ý làm cho Ngôn Yến.

"Hôm nay để tài xế đưa em đi công ty. Đi công ty, trực tiếp đi tìm Văn Chương, hắn sẽ mang em đi gặp người đại diện mới." Đằng Tử Văn một bên dùng bữa sáng, một bên nói.

"Người đại diện mới?" Ngôn Yến sửng sốt. Tư lịch của hắn, còn chưa đủ dùng người đại diện đi?

"Ừ." Đằng Tử Văn lên tiếng, không nhiều lời nữa.

Ngôn Yến muốn mở miệng nói này không thích hợp, nhưng lại nghĩ đến, Hoa Thịnh là Âu Thịnh, mà BOSS lớn nhất Âu Thịnh hiện tại đang ngồi đối diện mình.

Thế nhưng lão bản đã nói không thành vấn đề, hắn sao lại có thể dị nghị.

Ngôn Yến gật gật đầu, cúi đầu tiếp tục dùng cơm.

Đằng Tử Văn đột nhiên gắp một đũa tiểu thái, phóng tới đĩa Ngôn Yến, thanh thanh giọng nói: "Đừng chỉ uống cháo."

Ngôn Yến liếc mắt nhìn Đằng Tử Văn một cái, "Ừm" một tiếng, bắt đầu ăn tiểu thái.

Dùng xong bữa sáng, Đằng Tử Văn cùng Ngôn Yến cùng nhau ra cửa.

Hai chiếc xe đã dừng lại ở cửa, tài xế một chiếc xe đứng bên ngoài, một chiếc xe Thích Vũ ngồi trên ghế điều khiển.

Nhìn thấy Đằng Tử Văn cùng Ngôn Yến đã ra, Thích Vũ cũng mở cửa xe đi xuống.

Ngôn Yến hướng tài xế ở chiếc xe kia đi đến, không ngờ đột nhiên bị Đằng Tử Văn kéo lại.

Đằng Tử Văn chỉ chỉ chiếc xe khác: "Hôm nay để Thích Vũ đưa em qua đi."

Tuy rằng Ngôn Yến như cũ cảm thấy để người tài ba như Thích Vũ tới làm tài xế cho hắn, thật sự quá nhân tài không được trọng dụng. Nhưng Đằng Tử Văn vừa nói xong, Ngôn Yến xoay phương hướng.

Đằng Tử Văn thấy thế, lại bất mãn.

Đằng Tử Văn bắt lấy hắn tay không bỏ, Ngôn Yến liền đi không được.

Ngôn Yến nghi hoặc quay đầu lại xem Đằng Tử Văn, dùng đôi mắt dò hỏi Đằng Tử Văn còn có chuyện gì.

"Tới trước mặt người đại diện mới, biểu hiện cho tốt. Nhưng cũng không cần quá khom lưng cúi đầu." Đằng Tử Văn nói.

Những lời này thật sự không giống phong cách của Đằng Tử Văn.

Ngôn Yến trong lòng cảm thấy quái dị, lại vẫn cong hạ khóe miệng: "Đã biết."

Đằng Tử Văn lúc này mới buông tay ra.

Hai người vào xe từng người.

Ngôn Yến ngồi trên xe, chuyện thứ nhất chính là cùng Thích Vũ chào hỏi.

Sau khi chào hỏi xong, Thích Vũ khởi động xe.

Hai chiếc xe hơi một trước một sau ra khỏi Thịnh Nguyên, sau đó lại qua một ngã rẽ đường ai nấy đi.

Trên đường đến Hoa Thịnh, Thích Vũ một bên lái xe một bên cùng Ngôn Yến giới thiệu tân người đại diện.

Ngôn Yến sai khi biết được người đại diện mới của hắn là La Hâm, kinh ngạc một phen.

La Hâm trong ngành cũng là danh nhân rồi.

Người này ban đầu cũng không phải ở Hoa Thịnh, sau lại không biết Hoa Thịnh đưa ra giá cao thế nào đào tới.

Đương nhiên, nguyên nhân La Hâm nổi danh cũng không phải Hoa Thịnh đào góc tường hắn, mà là La Hâm trước mắt đã phủng ra hai ảnh đế, một ảnh hậu, hoàn toàn không thẹn với tên tuổi đệ nhất người đại diện của Hoa Thịnh.

Ngôn Yến vốn dĩ cho rằng Đằng Tử Văn nói đổi người đại diện mới cho hắn, sẽ tùy tiện kêu một người từ trong công ty tới.

Rốt cuộc thân phận của hắn đặt ở đó, lúc trước thời điểm hắn là thủ hạ Vương Dữ Nhạc, Đằng Tử Văn cũng không quản nhiều gì.

Đằng Tử Văn để La Hâm đến mang hắn, sẽ không sợ lãng phí tài nguyên sao?

Ngôn Yến biểu tình không tính là vui sướng, Thích Vũ từ kính chiếu hậu nhìn đến rõ ràng.

"Ngôn tiên sinh yên tâm, La Hâm là người rất dễ ở chung, sẽ không làm khó dễ cậu." Thích Vũ cho rằng mình đoán trúng băn khoăn Ngôn Yến, mở miệng an ủi.

Không nghĩ tới, Ngôn Yến chỉ đang nghi hoặc, Đằng Tử Văn như thế nào sẽ an bài cho hắn một kim bài trợ lý như vậy.

Nghe Thích Vũ nói, Ngôn Yến cũng không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể gật đầu.

Từ Thịnh Nguyên đến Hoa Thịnh, xa hơn chút từ Sâm Hải Hào Đình đến Hoa Thịnh. May mà dọc theo đường đi, không kẹt xe.

Ngôn Yến bảo Thích Vũ đưa hắn đến phụ cận công ty là được.

Thích Vũ cự tuyệt yêu cầu của Ngôn Yến, trực tiếp đem xe lái vào bãi đỗ xe ngầm.

Ngôn Yến nghi hoặc xuống xé, sau đó nhìn thấy Thích Vũ cũng đi theo xuống xe.

Ngôn Yến càng không rõ.

"Đằng đổng bảo tôi bồi Ngôn tiên sinh cùng đi gặp Hạ tổng." Thích Vũ lên tiếng giải thích.

"Không......" Ngôn Yến muốn nói không cần, tùy cơ minh bạch Thích Vũ làm như vậy, khẳng định là Đằng Tử Văn phân phó, vì thế dừng miệng.

"Phiền toái Thích trợ lý." Ngôn Yến sửa lại.

"Ngôn tiên sinh khách khí." Thích Vũ cười cười, cùng Ngôn Yến hướng thang máy.

Thang máy bãi đỗ xe cũng chia hai loại, một là viên chức bình thường sử dụng, một cái còn lại là cao tầng công ty chuyên dụng.

Thích Vũ ấn nút thang máy chuyên dụng cao tầng.

Đợi một hồi, thang máy xuống dưới, cửa thang máy mở ra.

Thích Vũ mời Ngôn Yến đi vào trước.

Ngôn Yến đi trước, Thích Vũ mới đi theo vào thang máy.

Thích Vũ lại ấn đóng cửa cùng tầng lầu.

Thang máy chở hai người lên lầu.

Chờ tới tầng lầu, Thích Vũ ấn nút mở cửa, lại mời Ngôn Yến ra ngoài trước.

Tầng này là tầng văn phòng của tổng giám đốc, cho nên thập phần an tĩnh.

Vách tường cùng mặt đất sáng đến độ có thể soi bóng người.

Ngôn Yến cũng là lần đầu tiên tới tầng này.

Thích Vũ mang theo Ngôn Yến hướng văn phòng tổng giám đốc đi.

Thời điểm tới cửa, Thích Vũ phát hiện cửa văn phòng khép hờ, bên trong truyền ra tiếng khắc khẩu.

"Tôi tuyệt đối sẽ không mang tân nhân kia, dựa vào cái gì công ty không biết vị nào cao tầng "nhất thời hứng thú" muốn tôi tới mua đơn!"

Người nói chuyện tựa hồ cảm xúc rất kích động, thanh âm thật sự lớn tiếng.

Âm lượng này, Thích Vũ nhìn Ngôn Yến một cái, hắn dám khẳng định Ngôn Yến tuyệt đối đã nghe được rồi.

Thích Vũ trên mặt hiếm thấy hiện lên một tia xấu hổ.

Hắn trên đường tới còn cùng Ngôn Yến nói người đại diện mới tính tình tốt dễ ở chung, kết quả hiện tại đã bị La Hâm cách một cánh cửa tát một cái thật lớn.

Trong văn phòng tranh chấp còn đang tiếp tục, Ngôn Yến nghe được thanh âm Hạ Văn Chương vang lên.

Hạ Văn Chương thanh âm vẫn thập phần có khí thế phần trăm có uy nghiêm: "La Hâm, tôi nói cho cậu, đây là quyết định của công ty! Mặc kệ cậu vui hay không đều phải làm theo! Hơn nữa người còn chưa thấy đâu, cậu như thế nào biết đối phương không phải ảnh đế tiếp theo trong tay cậu."

Hạ Văn Chương nói nửa câu sau là khuyên giải an ủi, nhưng làm đương sự lời nói của hắn, Ngôn Yến cảm thấy trên mặt nóng lên.

Thích Vũ đúng lúc tiến lên đi gõ cửa, gõ thật sự nặng.

Trước khi La Hâm không biết còn sẽ nói ra cái gì, hắn cần ngăn cản.

Vốn dĩ cửa khép hờ trải qua Thích Vũ gõ hai lần, cũng không cần Hạ Văn Chương hoặc La Hâm lại đến mở, liền tự mở ra.

Trong phòng hai người nhìn qua.

"Thích Vũ, Ngôn Yến, các người tới a." Hạ Văn Chương phản ứng lại đầu tiên, chào hỏi. Trong lòng lại đang kêu rên Ngôn Yến sao lại tới sớm như vậy.

Thích Vũ thấy rõ trên mặt Hạ Văn Chương chợt lóe qua xấu hổ, cho hắn một cái biểu tình xứng đáng ai bảo anhi không khóa kỹ cửa.

La Hâm tựa hồ không nghĩ tới người hắn vừa mới khinh bỉ trong miệng đang đứng ở ngoài cửa, vẫn ngốc lăng như cũ. Đương nhiên trong đó cũng có một phần nguyên nhân là hắn thấy được Ngôn Yến.

Bộ dáng Ngôn Yến cùng trong tưởng tượng của hắn quá không giống nhau, làm La Hâm sinh ra cảm giác lời nói trước đó hắn là khi dễ tiểu tân nhân người ta.

Thích Vũ nói với Hạ Văn Chương: "Ngôn Yến liền giao cho anh. Tôi đi trước." Anh cần phải chiếu cố người cho tốt a.

Hạ Văn Chương xem đã hiểu hàm nghĩa ánh mắt cuối cùng của Thích Vũ, gật đầu nói: "Cậu đi vội đi, trên đường cẩn thận."

Thích Vũ lại đối với Ngôn Yến cáo biệt.

Chờ Thích Vũ đi rồi, Hạ Văn Chương đối với Ngôn Yến vẫy vẫy tay: "Ngôn Yến, vào đi."

Ngôn Yến đi vào tới kêu người: "Hạ tổng." Sau đó nhìn La Hâm, do dự nghĩ muốn mở miệng kêu người trước hay không.

"Đây là La Hâm, người đại diện mới công ty sắp cho ngươi, về sau hắn đến mang cậu." Hạ Văn Chương giới thiệu La Hâm xong giới thiệu Ngôn Yến, "La Hâm, đây là tân nhân công ty muốn cậu mang. Hy vọng hai người về sau hợp tác vui vẻ."

"Chào anh." Ngôn Yến vươn tay.

La Hâm vẫn đứng không đáp lại.

Hạ Văn Chương chụp hắn một chút: "Người ta đang chào hỏi cậu a."

La Hâm lúc này mới lấy lại tinh thần, không tình nguyện duỗi tay bắt tay cùng Ngôn Yến.

Tuy rằng Ngôn Yến lớn lên cùng tưởng tượng của hắn khác biệt rất lớn, nhưng này cũng không thể thay đổi sự thật hắn là một tân nhân dùng quy tắc ngầm đi lên.

La Hâm cùng Ngôn Yến lần đầu tiên gặp mặt, thật sự không tính là vui sướng.

——

——

La Hâm dưới tình huống Hạ Văn Chương ở đây, thái độ đối Ngôn Yến còn tính hảo, chờ sau khi cùng Ngôn Yến ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, thái độ La Hâm liền trở nên không mặn không nhạt.

Trên tay La Hâm hiện tại có một tiểu sinh đương hồng Yên Vui, Yên Vui đúng là ảnh đế ra lò mới nhất.

Một ảnh đế đang nổi cùng một tiểu tân nhân, rõ ràng tân nhân tiềm quy tắc đi lên, ngốc tử cũng biết nên chọn cái nào.

Nhưng Ngôn Yến là công ty an bài cho hắn, còn là Hạ Văn Chương tự mình nói với hắn, hắn cũng không thể đẩy.

Đừng nhìn hắn vừa mới cùng Hạ Văn Chương đối rống hung hãn, đó là bởi vì hắn cùng Hạ Văn Chương giao tình không giống bình thường.

Hắn sau khi tới Hoa Thịnh, Hạ Văn Chương đối hắn có nhiều chiếu cố, sau lại mang ra một ảnh hậu, một ảnh đế, Hạ Văn Chương lại cho hắn tranh thủ nhiều phúc lợi lớn, còn giúp hắn chặn lại một đống người đả kích ngấm ngầm hay công khai.

Ảnh đế mới vừa ra lò gần nhất của hắn, lại làm không biết bao nhiêu người ghen ghét.

Mà hắn có thể đi đến hôm nay, cũng ít nhiều nhờ Hoa Thịnh che chở. Công ty khác, có thể lấy ra tài nguyên như Hoa Thịnh này, không có phúc lợi tốt như Hoa Thịnh, cấp tự do lớn; không có tài nguyên như Hoa Thịnh này, sau khi ở Hoa Thịnh, hắn nào còn sẽ nghĩ đi ăn máng khác.

Cho nên vô luận xuất phát từ nhân tố nào suy xét, rốt cuộc La Hâm sẽ không thật sự cự tuyệt chuyện công ty để hắn mang Ngôn Yến.

Mà Ngôn Yến, cũng thập phần tự mình hiểu lấy.

Thời điểm nghe La Hâm nói mình có việc, lập tức tỏ thái độ: Ngài không cần phải xen vào tôi, tôi có thể tự tiện.

Thấy Ngôn Yến không phải loại càn quấy không rõ lý lẽ, La Hâm trong lòng cuối cùng thoải mái chút: "Lúc trước có người để tôi tìm người cho một nhân vật, khi đó trên tay tôi không có người thích hợp, xem cậu rất thích hợp nhân vật kia, hôm nay tôi liền trở về hỏi một chút nhân vật kia còn không, nếu còn ngày mai mang lại đây cho cậu xem."

Ngôn Yến gật đầu đáp tạ.

La Hâm nói "Hẳn là" liền đi rồi.

Ngôn Yến trở lại dưới lầu, không quá một hồi, Triệu Hoa lại đột nhiên xuất hiện trước mặt Ngôn Yến.

Chuyện Ngôn Yến nằm viện, hắn không nói cho Triệu Hoa, nhưng Triệu Hoa lại biết.

Lúc ấy Triệu Hoa liền hối hận. Ngôn Yến là người thế nào, hắn sao có thể không tin được đâu! Dù không tin Ngôn Yến, hắn cũng muốn tin tưởng mắt nhìn người của mình a. Triệu Hoa hắn có khi nào nhìn lầm người!

Khi Triệu Hoa rốt cuộc xây dựng tốt tâm lý đi bệnh viện xem Ngôn Yến, lại bị người của Đằng Tử Văn chắn bên ngoài.

Triệu Hoa biệt biệt nữu nữu xin lỗi Ngôn Yến.

Vì lần trước hắn đánh Ngôn Yến một cái tát kia.

"Bất quá Ngôn Yến cậu cũng không nên nói chính mình như vậy ......" Sau khi xin lỗi, Triệu Hoa lại ủy ủy khuất khuất nói một câu như vậy.

Ngôn Yến không nghĩ tới Triệu Hoa còn có thể tha thứ cho mình như vậy, vành mắt tức khắc đỏ lên.

Triệu Hoa nhìn bộ dáng Ngôn Yến muốn khóc, vội vàng an ủi.

Bộ dáng luống cuống tay chân làm Ngôn Yến lộ ra tươi cười thiệt tình đầu tiên trong mấy ngày qua.

Hữu nghị trở về, còn có cái gì vui vẻ hơn thế này.

Triệu Hoa đơn phương cùng Ngôn Yến rùng mình lâu như vậy, lúc này khúc mắc cởi bỏ, lập tức kìm nén không được, nói chuyện như súng máy.

Ngôn Yến đối với cảnh tượng thật sự quá quen thuộc này, lại nở nụ cười.

Hai người nói chuyện rất nhiều chuyện.

Bất quá Ngôn Yến không nói chuyện trước khi mình nằm viện, Triệu Hoa cũng thức thời không đề cập đến.

"Triệu Hoa, tôi cùng Đằng Tử Văn lại ở bên nhau." Ngôn Yến đột nhiên nói.

Hắn không muốn giấu giếm Triệu Hoa chuyện này. Hơn nữa Triệu Hoa sớm muộn gì cũng biết.

Triệu Hoa đích xác đã sớm biết.

"Cậu muốn ở bên nhau với ai liền ở bên nhau với người đó đi, tôi quản không được!" Triệu Hoa nhất thời lanh mồm lanh miệng, nói xong nhìn thấy bộ dáng Ngôn Yến có chút ảm đạm, vội vàng bổ cứu, "Không, tôi không phải ý tứ kia. Tôi không phải quản không được, là không muốn quản......" Nói như vậy giống như càng không đúng rồi.

"Ai nha!" Triệu Hoa dậm dậm chân: "Dù sao cậu chỉ cần nhớ rõ, mặc kệ thế nào, tôi đều là bằng hữu của cậu, cậu về sau có chuyện gì phiền toái tình, đừng nghĩ phiền toái tôi liền tốt."

Ngôn Yến rốt cuộc khắc chế không được, "Phốc" một tiếng cười lớn.

"Được a, cậu dám cười tôi!" Triệu Hoa hiện tại sao còn không rõ, lập tức phác tới.

Hai người nháo thành một đoàn.

Chương 2: Ánh mặt trời hoa quý

Edit: Ngộ

La Hâm tuy rằng có thành kiến với Ngôn Yến, nhưng còn xem như người công tư phân minh.

Ngày hôm sau, La Hâm thật sự chủ động liên hệ Ngôn Yến.

Ngôn Yến cùng La Hâm gặp mặt, La Hâm nói cho Ngôn Yến một ngày trước nhân vật kia đã không còn nữa, nhưng hắn hỗ trợ hỏi hỏi, kịch bản này còn có nhân vật khác.

La Hâm lần này lại đây chính là đem tư liệu tương quan của nhân vật này mang đến cho Ngôn Yến xem.

La Hâm đầu tiên giới thiệu tình huống bộ phim truyền hình này cho Ngôn Yến.

Bộ phim truyền hình kỳ này là vì trù bị hưởng ứng khẩu hiệu toà thị chính văn hóa xây dựng.

Chính phủ ở phía sau cũng sắm vai nhân vật thúc đẩy, phê một bút kinh phí.

Kịch bản thuộc về loại thanh xuân vườn trường. Tên gọi là 《 Ánh mặt trời hoa quý 》, là một bộ phản ánh sinh hoạt cao giáo vườn trường, kịch bản thể hiện tâm lý học sinh cao giáo.

La Hâm thập phần phía chính phủ giới thiệu, biểu tình nghiêm túc, làm Ngôn Yến cũng không tự giác khẩn trương lên.

Bất quá La Hâm câu tiếp theo tổng kết kịch bản này, trong nháy mắt liền đánh vỡ không khí nghiêm túc: "Nói ngắn lại, chính là kể chuyện xưa của một đám học sinh, mặc kệ diễn nhân vật nào cũng yêu cầu diễn viên có thể hóa trang được."

Giới thiệu xong đại khái bối cảnh chuyện xưa kịch bản, La Hâm lại bắt đầu giảng giải nhân vật hắn muốn cho Ngôn Yến.

Thì ra đạo diễn vốn là muốn tân ảnh đế Yên Vui của La Hâm diễn nam chủ, La Hâm cảm thấy hình tượng không thích hợp, đẩy rớt. Lần này lại quay đầu lại đi tìm đạo diễn, đạo diễn tỏ vẻ nam chủ đã chọn. La Hâm cũng không tiếc nuối, trực tiếp chọn một vai phụ cho Ngôn Yến.

La Hâm cho rằng diễn vai phụ không có gì không tốt.

Lại nói, tác phẩm Ngôn Yến có thể lấy đến tay thật sự quá ít, hắn cũng muốn nhân cơ hội nhìn xem tiềm lực Ngôn Yến.

La Hâm giới thiệu nhân vật xong, nói: "Bất quá ngày mai cậu còn phải đi thử kính, đi ngang sân khấu. Nhớ rõ tới công ty sớm một chút, tôi mang cậu đi."

Ngôn Yến gật đầu, kết quả La Hâm đưa qua kịch bản, tính buổi tối trở về lại hảo hảo xem xem.

La Hâm rời đi, Triệu Hoa không biết từ chỗ nào chạy ra tiến đến bên người Ngôn Yến, kéo kịch bản trong tay Ngôn Yến qua nhìn.

Ngôn Yến dứt khoát buông lỏng tay ra, để Triệu Hoa đem kịch bản cầm đi.

Triệu Hoa quét vài lần, hỏi: "Đây là nhân vật mới của cậu?"

Ngôn Yến gật đầu.

Triệu Hoa đem kịch bản xem đại khái một lần, cảm thấy rất nhàm chán. Vẫn là ca hát có ý tứ.

Đối với chuyện La Hâm trở thành người đại diện của Ngôn Yến, Triệu Hoa thực vừa lòng.

Hắn đã sớm cảm thấy Đằng Tử Văn nên hảo hảo phủng Ngôn Yến.

Ngôn Yến cũng phát hiện Triệu Hoa đối với phim mới hắn muốn nhận không có hứng thú, ngược lại cùng Triệu Hoa đàm luận về album của Triệu Hoa.

Công ty chuẩn bị sang năm đầu năm phát hành album cho Triệu Hoa.

Công ty đem các bài được mời làm thành danh sách cho Triệu Hoa, Triệu Hoa sai khi nhìn, chỉ đáp ứng mấy cái trong đó.

Một nửa ca khúc trong Album Triệu Hoa tính tự mình sáng tác.

Ngôn Yến vốn dĩ cho rằng công ty sẽ không đồng ý yêu cầu của Triệu Hoa. Lại không nghĩ rằng, Triệu Hoa cuối cùng lại được như ý nguyện.

Vừa nghe Ngôn Yến hỏi tình hình ca khúc mới của mình, Triệu Hoa ủ rũ.

Tiến độ hắn sáng tác thật sự thong thả, ngày hôm qua viết một đầu khúc, nhưng cảm giác thiếu chút gì.

Ngôn Yến bổn ý là muốn đàm luận đề tài Triệu Hoa cảm thấy hứng thú, không nghĩ tới dẫn ra chuyện Triệu Hoa buồn rầu.

Đối với việc soạn nhạc, Ngôn Yến là một thường dân, cũng chỉ có thể an ủi một phen, lại lần nữa nói sang chuyện khác.

Lần này đề tài chuyển dời đến trên mỹ thực.

Quả nhiên Triệu Hoa ánh mắt sáng lên.

Thấy thế, Ngôn Yến cười hắn: "Tôi cảm thấy, cái tính cách này của cậu, buồn ở nhà có thể nghẹn ra cái linh cảm gì a, còn không bằng đi nhà ăn quán cơm đi dạo, dù không thể có linh cảm, cũng có thể có tinh thần."

Ngôn Yến bất quá chỉ đùa một chút, Triệu Hoa nghe xong, bộ dáng như suy tư gì: "Đề nghị này không tồi." Làm Ngôn Yến dở khóc dở cười.

Nhưng Triệu Hoa tựa hồ thật tính toán nghe theo Ngôn Yến kiến nghị, còn đòi Ngôn Yến bồi hắn ăn tối.

Ngôn Yến uyển chuyển từ chối.

Đằng Tử Văn nói qua buổi tối về ăn cơm.

Triệu Hoa tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng vẫn hào phóng xua tay, nói cho thiếu trước, chờ Ngôn Yến rảnh lại mời hắn ăn cơm.

Buổi tối Ngôn Yến trở về, Đằng Tử Văn còn chưa về.

Quản gia hỏi: "Ngôn tiên sinh muốn ăn gì?"

Ngôn Yến bảo quản gia tùy ý.

Quản gia gật đầu, tính thời gian đi phòng bếp chuẩn bị cơm chiều.

Thì ra nữ đầu bếp mẹ Ngô cũng đi theo lại đây, còn làm nữ đầu bếp tại đây, không cần lo lắng sẽ làm ra bữa tối không hợp Ngôn Yến cùng Đằng Tử Văn.

Thời điểm Đằng Tử Văn trở về, một bàn đồ ăn nóng hầm hập cũng vừa mới làm xong.

Khương quản gia làm Ngôn Yến bội phục lại nhiều thêm một chỗ.

Buổi tối, Ngôn Yến cho rằng tối hôm qua không làm, Đằng Tử Văn đêm nay nhất định phải bổ sung, không nghĩ tới Đằng Tử Văn chỉ ôm lấy hắn từ phía sau: "Em ngày mai phim mới khởi động máy, đêm nay liền không lăn lộn em, sau này lại bổ sung." Sau đó nhắm mắt ngủ

——

——

Ngôn Yến buổi sáng ngày hôm sau đi thử kính, cũng thật là đi ngang qua sân khấu.

Nào có buổi sáng thử kính buổi chiều liền bắt đầu quay.

Tuy rằng buổi chiều chỉ là quay mấy hình ảnh đơn giản.

Bởi vì đây là một bộ vườn trường thanh xuân, cho nên quay chụp địa điểm định ở một khu nhà cao giáo bản địa.

Ngôn Yến xa xa xem qua một lần, tháp đồng hồ tòa cao giáo cao ngất kia ấn tượng đặc biệt khắc sâu.

Nhân vật Ngôn Yến gọi là Trì Y Phi, là một đại học bá, hơn nữa cũng khá nổi danh.

Diễn loại nhân vật này, Ngôn Yến có chút chột dạ.

Hắn trước kia tuy rằng thành tích tốt, nhưng dù sao cũng chưa từng vào đại học.

Ngôn Yến cầm sách giáo khoa trong tay coi như đạo cụ, cảm thấy áp lực thật lớn.

Cũng may một màn này chỉ là quay mấy cảnh cầm sách giải đề xa màn ảnh, Ngôn Yến chỉ cần ở trên giấy nháp vẽ bùa quỷ là xong.

Bởi vì phim truyền hình là quay ở vườn trường cao giáo, tự nhiên cũng hấp dẫn một ít học sinh tới vây xem.

Ngôn Yến hôm nay trang điểm thập phần nho nhã, hấp dẫn không ít nữ học sinh chú ý.

Có mấy người còn thừa dịp thời điểm đoàn phim nghỉ ngơi, đi lên muốn ký tên.

Buổi chiều diễn xong trở về Thịnh Nguyên, Khương quản gia nói Đằng Tử Văn buổi tối không trở lại ăn cơm.

Ngôn Yến liền gọi cho Triệu Hoa, hẹn hắn ra ăn cơm.

Triệu Hoa cũng không khách khí, lập tức muốn Ngôn Yến mời khách.

Ngôn Yến đáp ứng.

Triệu Hoa trong điện thoại huýt sáo.

Ngôn Yến cúp điện thoại, nói với quản gia buổi tối hẹn bằng hữu ăn cơm, lại lần nữa ra cửa.

Triệu Hoa đặt là một nhà hàng Quảng Đông.

Lúc Ngôn Yến tới, Triệu Hoa đã đứng ở cửa.

Ngôn Yến đối với ăn không có chú ý như Triệu Hoa, sau khi vào tiệm ngồi xuống, đem thực đơn đưa cho Triệu Hoa.

Triệu Hoa rất quen thuộc báo một chuỗi tên dài.

Chờ đồ ăn đi lên, Triệu Hoa còn liên tiếp kêu Ngôn Yến cố ăn lên, không biết, còn tưởng rằng hắn mới là người mời khách đâu.

Ăn đến một nửa, Ngôn Yến đột nhiên nhìn thấy một người.

Nhà hàng Quảng Đông này không coi là lớn, không có ghế lô, khách nhân đều là ngồi ở trong đại sảnh.

Thời điểm Bạch Cố vừa đi tiến vào, Ngôn Yến đã thấy được.

Bạch Cố vào cửa tựa hồ cũng cảm nhận được tầm mắt của Ngôn Yến, cũng nhìn lại đây, sau đó mỉm cười, sau đó liền hướng bàn Ngôn Yến ngồi đi tới.

Nhìn Bạch Cố lại đây, Ngôn Yến đứng lên, chào hỏi nhau một phen.

Triệu Hoa trong miệng còn ngậm một cái đùi gà muối hấp, thấy thế, mờ mịt một hồi, rất mau hoàn hồn, lưu luyến buông đùi gà gặm một nửa, sau khi Ngôn Yến giới thiệu hắn cùng Bạch Cố lẫn nhau, chào hỏi tốt.

Tên Bạch Cố này cũng có chút quen thuộc a.

Bất quá Triệu Hoa trong óc hiện tại bị mỹ thực lấp đầy, nghĩ tới nghĩ lui, cũng nghĩ không ra Bạch Cố rốt cuộc là ai.

Ngôn Yến mời Bạch Cố cùng nhau ăn, Triệu Hoa cũng ở một bên mời.

Bạch Cố nhận, nhưng không có lập tức ngồi xuống, mà đi đến bếp một chuyến, lúc trở ra, mới ở bàn Ngôn Yến ngồi xuống.

Chờ Ngôn Yến cùng Bạch Cố hàn huyên qua lại, Triệu Hoa rốt cuộc gặm xong kia chỉ mới có thười gian nhàn rỗi nghĩ Bạch Cố là ai.

Có lẽ là ăn xong đùi gà, có sức lực, Triệu Hoa thật đúng là nhớ tới Bạch Cố là ai.

Bạch Cố còn không phải là tên đứa bé Tề gia nhận nuôi kia sao sao?

Trách không được hắn cảm thấy quen tai như vậy.

Triệu Hoa không khỏi nhìn nhiều Bạch Cố hơn chủ.

Bạch Cố như có cảm giác, quay đầu tới mỉm cười với Triệu Hoa.

Triệu Hoa cảm thấy mỉm cười của Bạch Cố có hàm nghĩa khác.

Chẳng lẽ Bạch Cố biết hắn?

Triệu Hoa một bên ăn một bên nghĩ.

Lúc này Bạch Cố đã xoay đầu trở về.

Chờ đến lúc bụng bảy phần no, Triệu Hoa mới gia nhập nói chuyện cùng Ngôn Yến Bạch Cố.

Ngôn Yến cùng Bạch Cố lúc trước quen biết, được Bạch Cố trợ giúp cũng không ít, lại là vài tháng không gặp, nói cũng nhiều chuyện.

Triệu Hoa lại là cái thấy cái gì, nói cái đó.

Trong dự kiến, ba người còn nói rất nhiều.

Lúc tính tiền, Triệu Hoa càng thêm xác nhận Bạch Cố theo chân bọn họ này, chính là Bạch Cố hắn biết đến kia.

Bữa cơm này quán không thu tiền bọn họ. Mà nguyên nhân không lấy tiền, là bởi vì Bạch Cố.

Tương đương bữa cơm này, biến tướng thành Bạch Cố mời .

Cơm nước xong, Bạch Cố liền từ sau bếp lấy ra hộp đồ ăn rời đi.

Triệu Hoa cùng Ngôn Yến lên xe Triệu Hoa.

Triệu Hoa lên xe, cẩn thận đánh giá Ngôn Yến một phen.

Hắn thật không nên cảm thán Ngôn Yến là mệnh tốthay là mệnh không tốt, như thế nào quen biết toàn không phải người thường.

Triệu Hoa u buồn.

Nhìn từ cuộc nói chuyện vừa rồi, Ngôn Yến rõ ràng không biết thân phận thật sự của Bạch Cố, hắn rốt cuộc muốn nói cho Ngôn Yến hay không.

Giống như Bạch Cố đối Ngôn Yến cũng không có ác ý, kia hắn vẫn là không nói đi.

Triệu Hoa cuối cùng quyết định.

Chương 3: Thư phòng thư phòng

Edit: Ngộ

《 Ánh mặt trời hoa quý 》 quay chụp làm Ngôn Yến lại ôn lại niên đại học sinh một phen.

Hơn nữa kịch trong sinh hoạt thiếu niên thiếu nữ vườn trường, so với hắn đi học khi đó, không biết bừa bãi bao nhiêu lần.

Đằng Tử Văn cũng cho rằng Ngôn Yến mặc quần áo diễn đẹp.

Vốn dĩ chính là thiếu niên, nên ăn mặc bộ dáng thanh xuân như vậy.

Ngày đó Đằng Tử Văn nói sinh ý ở phụ cận địa điểm cao giáo đoàn phim quay chụp.

Nói sinh ý xong, phát hiện thời gian cũng không sai biệt lắm nên đến đoàn phim đón người, vừa lúc gần, liền đi tiếp Ngôn Yến.

Thời điểm Đằng Tử Văn gọi điện thoại tới, Ngôn Yến vừa lúc diễn xong, đang muốn đi thay quần áo, nghe thấy Đằng Tử Văn đã tới bên ngoài, mà phòng thay đồ lại có người không biết khi nào có thể ra, liền đi tìm Đằng Tử Văn trước.

Đằng Tử Văn thấy Ngôn Yến ăn mặc một thân sơ mi trắng quần hưu nhàn, trên cổ đeo một cái cà vạt, mang một bộ mắt kính bộ dáng lịch sự văn nhã, đôi mắt tối sầm.

Đặc biệt là sơ mi trắng trên người Ngôn Yến bởi vì bị mồ hôi làm ướt, trở nên nửa trong suốt.

Ngôn Yến lén lút lên xe, mới nghĩ đến mắt kính đang mang là nhân vật yêu cầu, vội vàng tháo xuống.

Đằng Tử Văn lại nói mang không tồi, bảo hắn lại đeo trở lại.

Ngôn Yến nói phải đi về thay quần áo.

Đằng Tử Văn nói: "Được, trở về thay quần áo." Bảo tài xế lái xe.

Ngôn Yến nóng nảy. Hắn nói chính là trở về đoàn phim thay quần áo.

Đằng Tử Văn ôm lấy Ngôn Yến cười nói: "Chúng ta này còn không phải là trở về thay quần áo sao? Đồ để lại đoàn phim, để cho người khác thu thập."

Người khác này chính là chỉ trợ lý mới của Ngôn Yến, cũng là Đằng Tử Văn tìm. Đằng Tử Văn nói một mình La Hâm chiếu cố không hết nơi.

Đằng Tử Văn mang Ngôn Yến trở lại Thịnh Nguyên, quản gia đi lên hỏi có phải có thể dọn bữa tối lên chưa, Đằng Tử Văn xua xua tay nói trễ chút ăn.

Thời điểm nói những lời này, tay Đằng Tử Văn đặt ở eo Ngôn Yến.

Khương quản gia đã từng tuổi này, vừa thấy liền minh bạch mà lui xuống.

Đằng Tử Văn mang Ngôn Yến lên lầu, có chút hương vị gấp không chờ nổi.

Vừa mới ở bên ngoài, hắn đã cảm thấy Ngôn Yến đóng đến nút thắt trên cùng, lộ ra cỗ hương vị cấm dục.

Hơn nữa trong khoảng thời gian này hắn thông cảm thân thể Ngôn Yến, mình công tác cũng vội, đã thật nhiều ngày chưa vận động.

Bất quá Đằng Tử Văn không có mang Ngôn Yến hướng phòng ngủ, mà đưa tới thư phòng.

Ngôn Yến dọc theo đường đi đều thực thuận theo. Còn có nhàn tâm nghĩ Đằng Tử Văn hôm nay giống như trở nên cấp sắc.

Chờ đến lúc Ngôn Yến phục hồi tinh thần, phát hiện Đằng Tử Văn dẫn hắn đi không phải phòng ngủ, mà là thư phòng.

Ngôn Yến sửng sốt một chút, Đằng Tử Văn đã thừa dịp lúc này mở cửa đem hắn đẩy vào.

Cửa thư phòng đóng lại, Đằng Tử Văn ngược lại không vội.

"Đằng đổng sao lại mang tôi tới thư phòng." Ngôn Yến bị Đằng Tử Văn đẩy đến bên cạnh án thư, đôi tay ôm cổ Đằng Tử Văn, mở to hai mắt hỏi.

Thời điểm làm như vậy, hắn trong lòng có chút phát run.

Hắn còn đang ở trên đường học tập như thế nào làm một cái tiểu tình nhi tốt, không biết hắn biểu hiện như vậy Đằng Tử Văn vừa lòng không.

Thượng một lần Đằng Tử Văn đều lôi kéo hắn lăn đến trên giường, thời điểm sắp làm đến cuối cùng một bước, không biết hắn nơi nào chọc tới Đằng Tử Văn, Đằng Tử Văn đột nhiên đứng dậy, còn quăng ngã đèn bàn đầu giường.

Ngôn Yến lo lắng lần này Đằng Tử Văn bất mãn nữa, phỏng chừng quăng ngã không phải đèn bàn, mà là hắn.

Rốt cuộc Đằng Tử Văn khoảng thời gian trước ở trên người hắn tốn đại giá cùng tinh lực nhiều như vậy.

Bất quá lần này Đằng Tử Văn đối biểu hiện của hắn tựa hồ thực vừa lòng.

"Ngồi vào trên bàn đi." Đằng Tử Văn nói.

Ngôn Yến dựa theo hắn nói ngồi lên.

"Thật nghe lời." Đằng Tử Văn ngắt cái mũi Ngôn Yến một chút, động tác thân mật làm Ngôn Yến có chút vô thố.

"Đằng đổng còn đang đợi cái gì?" Ngôn Yến nói chuyện che giấu mình xấu hổ.

Ngôn Yến đôi mắt nhắm lại lại chậm rãi mở ra, lông mi đen nhánh như cánh điệp run rẩy.

Một chiêu này cũng là hắn học được.

Đằng Tử Văn nghe vậy, lập tức bắt đầu hưởng dụng mỹ vị.

Đằng Tử Văn liền xé quần áo, Ngôn Yến vốn dĩ cả người đang nóng lên, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lôi kéo Đằng Tử Văn kêu: "Quần áo, quần áo là đoàn phim......"

"Sơ mi trắng, tôi bồi thường. Xoay người." Đằng Tử Văn đem Ngôn Yến quay cuồng lại đây, ấn ở trên bàn sách.

Chờ thời điểm hai người từ thư phòng ra, bữa tối đã biến thành bữa ăn khuya.

Ngày hôm sau, Đằng Tử Văn để cho quản gia đưa tới vài kiện sơ mi trắng thêm cà vạt cho Ngôn Yến.

"Thiếu gia nói, cái này còn trả đoàn phim, dư lại để Ngôn tiên sinh mặc ngày thường."

Ngôn Yến chờ quản gia đi rồi, lưu lại kiện kia chuẩn bị trả đoàn phim đặt bên ngoài, còn lại đều toàn bộ ném vào tủ quần áo.

Sơ mi trắng đoàn phim là đặc biệt định chế, cũng không biết Đằng Tử Văn từ nơi nào mua tới giống nhau như đúc.

Ngôn Yến đã quyết định tốt, ném vào tủ quần áo kia vài món quần áo Đằng Tử Văn nếu không có yêu cầu, hắn là sẽ không chủ động mặc.

——

——

Ngôn Yến diễn đứt quãng quay hơn nửa tháng liền đóng máy.

Vốn dĩ cũng chỉ là một bộ phim ngắn hai mươi tập, có thể quay hơn nửa tháng vẫn là dưới tình huống đạo diễn nghiêm túc.

Bộ này quay diễn xong sau, La Hâm hẹn Ngôn Yến nói chuyện.

"Tôi mấy ngày này nghiên cứu một chút tác phẩm trước kia của cậu." La Hâm mở miệng chính là những lời này.

Ngôn Yến đỏ mặt lên. Hắn có thể có tác phẩm gì.

"Mặt khác không nói. Bộ《 Đại hán khí khái 》 kia quay không tồi." La Hâm nói tiếp, "Tôi hiểu biết một chút, nhân vật Hàn Yên cậu diễn này rất được hoan nghênh. Không biết người đại diện trước kia của cậu là ai, thế nhưng không nắm chắc được cơ hội này. Bất quá không quan hệ, 《 Ánh mặt trời hoa quý 》 dự tính tháng sau là có thể chiếu, đến lúc đó truyền hình sẽ phát lại bộ kịch《 Đại hán khí khái 》 này, đến lúc đó chúng ta có thể mượn chuyện này gia tăng chút tỉ lệ lộ diện. 《 Đại hán khí khái 》 cũng là tác phẩm lớn gần nửa năm, vẫn là có không ít người nhớ rõ cậu......"

Ngôn Yến nghiêm túc nghe La Hâm nói.

Chờ La Hâm nói xong, Ngôn Yến gật đầu: "Tôi đã biết, La Hâm."

Ngôn Yến ngay từ đầu là kêu La Hâm "La ca", bất quá La Hâm nghe xong về sau, trực tiếp trả lời "Chúng ta rất quen thuộc sao", nói làm Ngôn Yến trên mặt ngượng ngùng, sau đó liền sửa lại xưng hô.

Nhưng Ngôn Yến kỳ quái chính là, La Hâm thế nhưng không biết sự tình của hắn trước kia.

Tưởng tượng như vậy, Ngôn Yến cũng nhớ tới hắn ra vào công ty nhiều lần, cũng không có nhìn thấy Vương Dữ Nhạc.

Đại khái là bị Đằng Tử Văn sa thải đi.

Ngôn Yến đoán. Dù sao Đằng Tử Văn không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này.

Hơn một lần Đằng Tử Văn cũng vì hắn sa thải một người.

Ngôn Yến lắc lắc đầu, rõ ràng mới nửa năm qua đi, nhớ tới lại giống như đã qua thật lâu thật lâu.

La Hâm phát hiện Ngôn Yến thất thần, nhíu mày.

Hắn phát hiện chuyện tân nhân công ty bắt hắn mang này thích nhất chính là thất thần.

Còn cũng may trước khi La Hâm phát giận, Ngôn Yến phục hồi tinh thần lại.

"Ngại quá, tôi vừa mới lại thất thần." Ngôn Yến thấy La Hâm nhìn chằm chằm mình, vẻ mặt không vui, vội vàng xin lỗi.

Kế tiếp, thừa dịp thời điểm Ngôn Yến vai phụ hai diễn quan trọng, La Hâm an bài Ngôn Yến lên một tiết mục minh tinh thú vị kêu 《 Giải trí sao xuất kích 》.

Tiết mục này là từ trong vòng danh miệng cố một vinh chủ trì, rất có lịch sử.

Tuy rằng ratings bị các tiết mục lớn lớn bé bé mới chia đi một ít, nhưng cũng không phải loại nhân vật tạm thời có thể xem như tiểu minh tinh như Ngôn Yến nói lên là có thể lên.

Sau khi biết Ngôn Yến cùng Triệu Hoa quan hệ không tồi, La Hâm còn tìm Triệu Hoa cùng Ngôn Yến lên tiết mục.

Triệu Hoa có thể lôi kéo Ngôn Yến một phen, cũng rất vui lòng.

Ngôn Yến sau khi biết, cùng La Hâm nói lời cảm tạ.

La Hâm lắc đầu: "Cậu muốn cảm ơn liền cảm ơn Hạ tổng, vẫn là mặt mũi hắn lớn, bằng không cũng không bắt được."

Nghĩ đến phải đi gặp Hạ Văn Chương, Ngôn Yến lùi bước.

Vì thế hắn tiếp theo tìm Triệu Hoa nói lời cảm tạ.

Triệu Hoa ôm hắn cánh tay nói: "Tôi còn muốn cảm ơn cậu đây. Nếu không phải cậu tôi nào lên được《 Giải trí sao xuất kích 》."

Ngôn Yến lúc trước chưa từng lên tiết mục giải trí, thừa dịp lần này bù lại một phen.

《 Giải trí sao xuất kích 》 là một tiết mục thú vị, mỗi một kỳ đều sẽ mời bốn đến tám khách quý, sau đó cho bọn họ chia làm hai tổ tham gia các loại thi đấu thú vị.

Thời điểm biết đến tiết mục này là tiết mục thú vị, Ngôn Yến nhẹ nhàng thở ra. Không phải phát sóng trực tiếp liền tốt.

Thu hình tiết mục vạn nhất xảy ra đường rẽ, cũng còn có thể bổ cứu.

Triệu Hoa thời điểm biết Ngôn Yến băn khoăn, mỉm cười nói lá gan Ngôn Yến quá bé.

Ngôn Yến cười mắng: "Là ai lần đầu tiên tiến phòng thu âm, nói mình khẩn trương đến độ muốn đi WC."

Triệu Hoa nghe xong vội vàng che miệng Ngôn Yến: "Tôi sai rồi, cậu mau đem chuyện kia quên đi."

——

Hôm nay cuối tuần, tu tu nhất định phải mã ra một chương thêm càng lại đi ngủ!

Chương 4: Nửa đêm tìm người

Edit: Ngộ

Trừ bỏ 《 Giải trí sao xuất kích 》, La Hâm còn nhận cho Ngôn Yến một quảng cáo chocolate.

Bất quá thời điểm chụp quảng cáo chocolate, có một chút ngoài ý muốn.

Hiện tại quảng cáo đều sáng tạo, kể tình tiết chuyện xưa, quảng cáo chocolate La Hâm nhận cũng không ngoại lệ, trừ bỏ nội cảnh còn muốn chụp ngoại cảnh.

Ngoại cảnh chụp rất viên mãn.

Tuấn nam mỹ nữ, tình cờ gặp gỡ lãng mạn, thương gia tới vây xem đều thập phần vừa lòng.

Ngoài ý muốn này là thời điểm chụp nội cảnh.

Ngày đó chụp xong một tổ ảnh cuối cùng, mọi người giải tán.

Lúc Ngôn Yến đi ra một đoạn đường, phát hiện quên di động ở lều, vì thế liền lái xe trở về tìm.

Thời điểm trở về, lều vẫn mở ra, chỉ là lều không có người.

Ngôn Yến đi vào, khu vực quay chụp không tìm được di động, nghĩ nghĩ, lại đi tìm bên phòng hóa trang.

Quả nhiên tìm được di động trên ghế trong phòng hóa trang, cũng không biết khi nào rớt.

Ngôn Yến cầm lấy di động, ấn một chút, màn hình không lên.

Ngôn Yến ấn xuống nút khởi động máy. Di động mở ra, sau đó Ngôn Yến phát hiện di động sắp hết pin rồi.

Lúc này, Ngôn Yến nghe được từng tiếng vang bên ngoài, hình như là thanh âm cửa lều đóng lại.

Ngôn Yến vội vàng chạy ra bên ngoài, phát hiện cửa studio thật là bị khóa lại.

Ngôn Yến vỗ vỗ cửa, bên ngoài không có bất luận phản ứng gì. Cúi đầu nhìn di động, trên màn hình di động vừa vặn nhảy ra hai chữ "Tắt máy".

Di động bởi vì hết điện tự động tắt máy, muốn khởi động máy lại đều không được.

Hai người hôm nay cũng ở lều, đi còn sớm hơn Ngôn Yến.

Ngôn Yến ở bên trong lại kêu, cũng không thể đưa tới một người. Bởi vì người đều đã đi hết.

Ngôn Yến từ hừng đông chờ đến trời tối, cách một đoạn thời gian liền vỗ vỗ cửa, kêu vài tiếng. Nhưng trước sau không có người đến.

Trời đã tối rồi, Ngôn Yến đi thử bật đèn, chính là đèn không có điện.

Ngôn Yến đoán hẳn là công tắc nguồn điện bị đóng.

Chỉ có thể chờ ngày mai có người lại đây, hắn mới có thể đi ra ngoài.

Ngôn Yến vừa mệt vừa đói lại khát, còn có chút lạnh, cuối cùng chỉ có thể cuộn tròn ngủ trên ghế phòng hóa trang.

Trời tối, Đằng Tử Văn hứng thú dạt dào trở lại Thịnh Nguyên, không nhìn thấy Ngôn Yến.

Hỏi Khương quản gia, quản gia nói Ngôn tiên sinh chưa trở về, điện thoại gọi cũng không thông.

Đằng Tử Văn mặt có chút đen.

Chờ đến nửa đêm, còn chưa thấy Ngôn Yến trở về, gọi điện thoại cũng nhắc tắt máy, trên mặt Đằng Tử Văn đều có thể rớt xuống từng phiến băng.

"Lại liên hệ!" Đằng Tử Văn kêu.

Quản gia nghe vậy, trước mặt Đằng Tử Văn lập tức gọi điện cho Ngôn Yến, còn dùng loa phát thanh.

Đằng Tử Văn nghe thấy thanh âm "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt ...." trong điện thoại, hắn trong nháy mắt, nghĩ Ngôn Yến có phải chạy hay không.

Ngay sau đó hắn lắc lắc đầu, ném xuống ý nghĩ không đáng tin cậy này.

"Hôm nay hắn có nói đi đâu hay không?" Đằng Tử Văn hỏi. Hắn nhớ rõ Ngôn Yến tựa hồ nói qua hôm nay chụp cái quảng cáo gì.

Khương quản gia nhớ lại một chút, nói: "Ngôn tiên sinh hình như có nói qua, hắn hôm nay đi chụp quảng cáo."

Quản gia cung cấp tin tức cũng không thể giúp được hắn cái gì.

Nếu có thể xác định là chụp quảng cáo, vậy là tốt rồi.

Đằng Tử Văn lập tức gọi cho Hạ Văn Chương.

Hạ Văn Chương nửa đêm bị tiếng điện thoại đánh thức, không kiên nhẫn sờ lấy điện thoại, nhìn một chút điện báo, nguyên bản mắt buồn ngủ mê mang tức khắc thanh tỉnh chút: "Đằng Tử Văn, học đệ, cậu tốt nhất là có chuyện quan trọng tìm tôi."

Buổi tối trước hắn vừa mới bị Đằng Tử Văn nô dịch, một đêm không ngủ, Đằng Tử Văn không phải nói hôm nay cho hắn nghỉ một ngày sao.

Này còn chưa đến 12 giờ đâu, sẽ không liền tới thúc giục hắn làm việc bù đi

"Ngôn Yến ở nơi nào?" Đằng Tử Văn hỏi.

Hạ Văn Chương choáng váng một chút: "Ngôn Yến, Ngôn Yến là...... Tôi làm sao biết tiểu tình nhân của cậu ở đâu!"

Đầu điện thoại bị Khương quản gia tiếp qua: "Hạ thiếu gia sao?"

Hạ Văn Chương có biết Khương quản gia: "Khương thúc, là tôi."

"Ngôn tiên sinh hôm nay nói đi đóng phim, chính là đến bây giờ còn chưa trở về. Xin hỏi Hạ thiếu, Ngôn tiên sinh hôm nay đi nơi nào chụp quảng cáo?"

Vấn đề Khương quản gia hỏi, Hạ Văn Chương thật đúng là trả lời không ra.

Hắn hôm nay còn chưa đi qua công ty đâu.

"Khương thúc, ông chờ a, tôi đi hỏi một chút."

Hạ Văn Chương lập tức gọi cho La Hâm.

Lại gọi vài lần, đều không có người tiếp.

Lúc muốn gọi lại tiếp, điện thoại Đằng Tử Văn lại gọi vào: "Còn chưa hỏi được?"

"Tử Văn, cậu lại chờ một chút." Hạ Văn Chương nhớ rõ mồ hôi đều đã ra.

Thời điểm hắn vừa mới cùng Khương thúc nói chuyện, nghe được Đằng Tử Văn gào thét muốn cho hắn đi tìm người.

Địa vị Ngôn Yến ở trong lòng Đằng Tử Văn, còn nặng hơn so với hắn nghĩ.

Hạ Văn Chương tiếp tục gọi cho La Hâm, một bên gọi, một bên ở trong lòng tàn nhẫn mắng La Hâm một hồi.

Gia hỏa này rốt cuộc đang làm cái gì, còn không tiếp điện thoại.

Thời điểm Hạ Văn Chương chuẩn bị đến La gia phá cửa, La Hâm rốt cuộc nhận điện thoại.

Hạ Văn Chương thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Người đã ở trên tay hắn xảy ra chuyện một lần, lại thêm một lần, mặt này của hắn cũng đừng giữ nữa.

——

——

Ngôn Yến trên sô pha phòng hóa trang ngủ mê mê hồ hồ, mơ hồ hình như nghe được bên ngoài có thanh âm.

Hắn mở to mắt, đầu vẫn hỗn hỗn độn độn.

Thanh âm bên ngoài càng ngày càng rõ ràng, có người đang kêu tên của hắn.

Ngôn Yến nghĩ đại khái là có người phát hiện hắn bị nhốt bên trong, đang muốn đi ra ngoài nhìn xem, mới hạ ghế dựa, đã có người vọt vào phòng hóa trang.

"Ngôn Yến, thật tốt quá, cậu thật sự ở chỗ này." Người tới hô.

Ngôn Yến nhìn qua, phát hiện là Hạ Văn Chương.

"Hạ tổng." Ngôn Yến kêu đối phương.

Đằng sau Hạ Văn Chương còn vài người, có La Hâm, có trợ lý Hạ Văn Chương, còn có hai người Ngôn Yến không quen biết.

"Các người sao lại đến đây?" Ngôn Yến hỏi.

Hạ Văn Chương trên trán còn mồ hôi: "Còn không phải là vì tìm cậu. Mau cùng tôi trở về đi."

Hạ Văn Chương một bên bảo Ngôn Yến theo hắn đi ra ngoài, một bên gọi điện thoại thông tri Đằng Tử Văn tìm được người rồi.

Cúp điện thoại, Hạ Văn Chương đồng tình nhìn La Hâm một cái, sau đó bảo Ngôn Yến ngồi xe mình, đem người đưa đến công ty.

Đằng Tử Văn đã an bài tài xế lại đây đón người.

Hạ Văn Chương sau khi tới công ty, bồi Ngôn Yến chờ tài xế.

Lão bản không đi, những người khác đương nhiên cũng không dám đi, một đám người liền ở cửa Hoa Thịnh chờ.

Ba chiếc xe xếp thành một loạt, còn đưa tới bảo an.

Hạ Văn Chương thẳng đến khi đem Ngôn Yến đưa lên xe Đằng Tử Văn phái tới, mới an tâm.

Nhìn xe Ngôn Yến đã đi xa, bên cạnh có người hỏi Hạ Văn Chương, tân nhân này là chuyện như thế nào, nửa đêm làm ra trận thế lớn như vậy.

Hạ Văn Chương tà hắn liếc mắt một cái: "Trong vòng chuyện không nên hỏi thì hỏi ít thôi, cậu chỉ cần biết rằng hắn không phải có thể tùy ý đắc tội là được."

Người hỏi chuyện nghe vậy, ngượng ngùng nói mình lắm miệng.

"Đều tan đi." Hạ Văn Chương nói, "Nhớ rõ chuyện không nên nói thì đừng nói."

Hạ tổng lên tiếng, mọi người tự nhiên theo tiếng.

Trừ bỏ La Hâm ở lại, người ngoài đều lục tục rời đi.

La Hâm không phải không muốn đi.

Là Hạ Văn Chương câu lấy bờ vai của hắn, hắn đi không được.

"Ngày mai cậu đi Âu Thịnh một chuyến." Hạ Văn Chương vỗ bả vai La Hâm nói.

"Đi Âu Thịnh?" La Hâm mạc danh.

"Đằng đổng triệu kiến cậu. Cậu còn chưa gặp qua Đằng đổng đi? Lần này cho cậu cơ hội diện thánh."

"Đằng đổng?" La Hâm ngay từ đầu còn chưa phản ứng lại, chờ sai khi phản ứng lại, lắp bắp, "Đằng đổng hắn tìm tôi làm gì?"

Hắn chỉ là một người đại diện nho nhỏ, có cái gì đáng giá BOSS BOSS triệu kiến.

Hạ Văn Chương đồng tình nhìn hắn: "Cậu nói đi?"

"Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ......"

"Không sai, chính là như cậu nghĩ."

Mặt La Hâm lập tức khóc tang.

Hắn lúc trước cũng nghĩ tới Ngôn Yến rốt cuộc là ai "Nhất thời hứng thú".

Chính là hắn trăm triệu không nghĩ tới, Ngôn Yến là vị kia "Nhất thời hứng thú" a!

Hạ Văn Chương đắp vai La Hâm, cho hắn một cái biểu tình thương mà không giúp gì được: "Tôi đã nhắc nhở cậu phải chiếu cố người tốt. Bất quá đâu, chuyện đều đã đã xảy ra, đừng khẩn trương, buổi tối hảo hảo ngủ một giấc, ngẫm lại ngày mai ứng đối như thế nào đi. Bảo trọng."

Ngôn Yến được tài xế đưa về Thịnh Nguyên.

Thời điểm trở lại Thịnh Nguyên, Khương quản gia ở cửa nghênh đón hắn.

"Ngôn tiên sinh, cậu đã trở lại." Khương quản gia nói, "Thiếu gia ở bên trong chờ cậu. Mau vào đi thôi."

Ngôn Yến hướng trong đi.

Đằng Tử Văn ngồi trên sô pha ở phòng khách, đen mặt.

Ngôn Yến đứng ở trước mặt hắn, cúi đầu nhìn mặt đất, giống như học sinh phạm sai lầm gặp chủ nhiệm lớp: "Thực xin lỗi."

Đằng Tử Văn nhìn hắn: "Người lớn như vậy, còn có thể bị khóa ở studio. Điện thoại cũng không biết gọi một cái. Rốt cuộc sao lại thế này!"

Ngôn Yến ngẩng đầu, nhỏ giọng giải thích: "Tôi là trở về lấy di động. Thời điểm từ phòng hóa trang ra, cửa bên ngoài đã bị khóa lại. Di động hết điện, tôi vỗ cửa, cũng ở bên trong hô gọi người."

"Lại đây." Đằng Tử Văn nói.

Ngôn Yến nhìn hắn liếc mắt một cái, thật cẩn thận đi về phía trước hai bước, ở bên cạnh Đằng Tử Văn ngồi xuống, đánh bạo ôm lấy cánh tay Đằng Tử Văn: "Tôi sai rồi."

"Thời điểm tìm được em em còn đang ngủ? Tâm cũng thật khoan!" Hỏa khí của Đằng Tử Văn bởi vì động tác thuận theo của Ngôn Yến biến mất, nhưng cái giá thì chưa thể hạ xuống.

Đằng Tử Văn mắng đến không có đạo lý, Ngôn Yến cũng chỉ có thể chịu.

Chờ Đằng Tử Văn rốt cuộc phát xong tính tình, trong lòng sảng khoái, hỏi Ngôn Yến: "Buổi tối ăn gì?"

Ngôn Yến không biết Đằng Tử Văn rốt cuộc có biết sự thật hay không, nhưng không dám nói dối: "Chưa...... Chưa ăn."

Đằng Tử Văn lại phát hỏa: "Đi chạy show không biết mang chút đồ ăn?"

Đằng Tử Văn quay đầu lại kêu quản gia làm bữa ăn khuya.

Ngôn Yến dán Đằng Tử Văn, cúi đầu, trong mắt không hiện cảm xúc.

Hắn không biết Đằng Tử Văn này lại là làm nào cho vừa ra. Đều làm hắn sinh ra ảo giác Đằng Tử Văn để ý hắn.

——

Thêm càng dâng lên!

Đuổi ở 12 điểm phía trước hoàn thành ~ ha ha ha ha ~

Chương 5: Hắn trả không nổi

Edit: Ngộ

Thời điểm La Hâm mang quầng thâm mắt tới cao ốc Âu Thịnh, thái dương đã dâng lên. Tường pha lê chính diện phản xạ ánh sáng lóa mắt, thiếu chút nữa lóe mù mắt hắn.

La Hâm đi vào Âu Thịnh, tiếp tân hỏi hắn tìm ai.

La Hâm báo tên của mình, tiếp tân đầy mặt tươi cười nói cho hắn Đằng đổng đang ở văn phòng chờ hắn. La Hâm trả lại tiếp tân một cái mỉm cười cứng đờ, sau đó thân thể cứng đờ đi đến thang máy cô chỉ.

Tiếp tân nhìn bộ dáng La Hâm đi cùng tay cùng chân. Người này thật là người kỳ quái nhất Đằng đổng gặp.

La Hâm đi vào thang máy, theo thang máy đi lên, sinh ra cảm giác choáng váng.

Hắn mấy đời chưa từng có phản ứng siêu trọng.

"Đinh" một tiếng, thang máy tới tầng lầu nơi văn phòng Đằng Tử Văn.

Nhìn cửa thang máy hướng hai bên dần dần mở ra, La Hâm thang máy này quá nhanh.

Thang máy Hoa Thịnh thế lại không nhanh như vậy!

La Hâm hít sâu một hơi, nắm chặt quyền, thong thả bước ra một bước.

Thời điểm đi đến trước văn phòng Đằng Tử Văn, La Hâm có thể nghe được tiếng tim mình đập.

La Hâm vào Hoa Thịnh mấy năm nay, chưa gặp qua Đằng Tử Văn, nhưng kỳ thật trước khi hắn vào Hoa Thịnh, đã nghe qua đại danh Đằng Tử Văn.

Đằng gia kia chuyện nhà lung tung rối loạn, vì gia đình lớn lớn bé bé bổn thị tăng thêm nhiều ít đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu.

Năm đó thời điểm Đằng gia nội đấu, tin tức báo chí mỗi ngày đều có đầu đề tương quan.

Chờ trần ai lạc định, những tin đó lại trong một đêm biến mất sạch sẽ, sau lại hai tòa bái nhỏ viết loạn đổ, mọi người cũng liền biết, tin về người nào đó không nên viết.

La Hâm gõ cửa vài tiếng, mới nghe được thanh âm Đằng Tử Văn bên trong truyền đến.

"Tiến vào."

La Hâm vội vàng sửa sang lại quần áo, mở cửa đi vào.

Đằng Tử Văn trong tay cầm điện thoại, dùng ngoại ngữ nói chuyện cùng người ở đầu dây bên kia.

La Hâm nghe xong một hồi, trừ bỏ nghe ra là tiếng Pháp, cái gì cũng chưa nghe ra được.

Đằng Tử Văn nói chuyện, không có liếc mắt nhìn La Hâm một cái, thanh âm nói chuyện còn rất nghiêm túc.

Hắn không mở miệng, La Hâm cũng không dám tự mình ngồi xuống, cũng chỉ có thể đứng, nghe Đằng Tử Văn nói chuyện điện thoại.

Bi kịch chính là, Đằng Tử Văn cuộc điện thoại này rõ ràng không phải dăm ba câu là có thể nói xong.

La Hâm cũng không biết mình đứng bao lâu, trong lòng áp lực theo thời gian chờ đợi, gia tăng không ít, phía sau lưng đều ra mồ hôi.

Hắn trước khi vào cửa đã làm tốt tính toán ngẩng cổ chờ chém, không nghĩ sau khi vào cửa, đại BOSS trực tiếp đem hắn ném qua một bên.

Cái gọi là đáng sợ không phải chết, mà là quá trình chờ chết.

La Hâm trong lòng đã có rất nhiều suy đoán về trừng phạt mình sẽ phải chịu cái gì.

Bởi vậy thời điểm nhìn thấy Đằng Tử Văn rốt cuộc cúp điện thoại, La Hâm rốt cuộc thở ra một hơi.

Bất quá khẩu khí này mới phun được một nửa, lại ngạnh ở ngực.

Khuỷu tay Đằng Tử Văn dựa vào bàn, hai tay giao nhau đặt trước người, đôi mắt hẹp dài đánh giá La Hâm, mặt mày sắc bén mang đến cho La Hâm áp lực tâm lý cực lớn.

La Hâm lấy kinh nghiệm ăn muối nhiều năm của hắn khẳng định, đại BOSS đây là cố ý.

Tám phần là thay người hả giận đi.

"Cậu chính là La Hâm?" Thời điểm La Hâm muốn cũng không ngăn được trán đổ mồ hôi, Đằng Tử Văn rốt cuộc khai kim khẩu (mở miệng vàng).

"Đằng đổng, tôi chính là La Hâm."

"Để cậu tới đây, là muốn quan tâm một chút công tác của cậu." Đằng Tử Văn mở miệng, "Nếu cậu cảm thấy quá nhiều việc không lo liệu hết, có thể phản ánh cùng công ty."

La Hâm nghe vậy, kinh sợ.

"Lại nói, thân là tiền bối, cũng muốn dìu dắt hậu bối. Tôi nghe Văn Chương nói  có sư đệ, gọi là gì."

La Hâm vội vàng trả lời: "Triệu Bân."

"Tôi thấy Yên Vui cho hắn mang cũng không tồi. Các cậu nếu là sư huynh đệ, trên tay hắn không có người lấy ra tay, cũng ném đi mặt cậu."

"Đúng. Đúng." La Hâm lúc này dù đau lòng, cũng không dám phản bác.

Hắn cùng Hạ Văn Chương có giao tình, có đôi khi còn có thể vỗ vỗ cái bàn, hiện tại đối thượng chân chính cha mẹ áo cơm, chỉ động ngón chân cũng có thể làm hắn run người, có gan cũng không dám đối nghịch.

"Ngôn thiếu tuổi còn nhỏ, bị tôi chiều hư, còn phiền toái người đại diện La tự mình chiếu cố nhiều chút." Đằng Tử Văn cúi đầu bắt đầu phê văn kiện.

"Thỉnh Đằng đổng yên tâm, tôi nhất định chuyên tâm mang tốt Ngôn...... Ngôn thiếu." La Hâm thiếu chút nữa đã mở miệng kêu hai chữ Ngôn Yến, gọi được một nửa, ngạnh sinh sinh sửa lại khẩu. Đồng thời ở trong lòng nói mình phải nhớ kỹ, về sau đừng lại xưng hô sai.

Đằng Tử Văn giương mắt nhìn hắn một cái: "Người không biết vô tội. Tôi cũng không phải người không nói lý. Trước kia cậu có thể không ước lượng rõ ràng, liền tính, hiện tại tỉnh ngộ, hối cải cũng chưa muộn."

La Hâm theo tiếng xưng vâng, nghĩ Đằng đổng này không phải lớn lên ở nước ngoài sao, như thế nào tiếng Trung học được tốt như vậy.

La Hâm vừa muốn biểu hiện chân thành, phát một chút chí nguyện to lớn, liền nghe được Đằng Tử Văn lại mở miệng nói: "Chỉ cần là kịch bản hắn thích, cậu nhận không được nói liền thông báo Văn Chương một tiếng. Tiết mục cũng thế. Nếu là hắn không có gì thích, cậu liền giúp đỡ chọn. Văn Chương nơi đó có kịch bản cậu đều có thể cầm đi nhìn xem. Mặc kệ là kịch bản hay là tiết mục, hắn nếu là không thích, liền tính. Quan trọng nhất một chút là, đừng xảy ra chuyện."

Đằng Tử Văn nói một đoạn dài thành công làm La Hâm ngẩn ra một chút.

La Hâm không nghĩ tới Đằng Tử Văn sẽ vì một tiểu minh tinh suy xét chu đáo như vậy.

Chờ phản ứng lại, rõ ràng hơn mình nên đem Ngôn Yến đặt ở địa vị gì.

"Lời nói của ngài, tôi đều nhớ kỹ, Đằng đổng." La Hâm trịnh trọng gật đầu.

"Được, tin tưởng cậu không phải người lắm miệng. Trở về đi. Hắn buổi chiều còn muốn đi Hoa Thịnh." Đằng Tử Văn nói.

La Hâm vội vàng bảo đảm. Dù Đằng Tử Văn không đặc biệt đưa ra, hắn cũng biết quản tốt miệng.

Bảo đảm xong rồi, La Hâm mới thật cẩn thận ra khỏi văn phòng Đằng Tử Văn.

Vừa đi ra văn phòng, tâm La Hâm treo mới chân chính thả xuống.

Trong ngoài văn phòng này, khí áp cũng không giống nhau a.

Thời điểm La Hâm ra khỏi Âu Thịnh, ngay cả đầu cũng không quay lại.

Nếu có thể, hắn không muốn lại đi văn phòng kia lần thứ hai.

La Hâm mới trở lại cửa Hoa Thịnh, điện thoại Hạ Văn Chương liền gọi tới.

Biết Hạ Văn Chương cũng ở công ty, La Hâm nói với hắn đến văn phòng hắn rồi nói, liền tắt điện thoại.

La Hâm đi vào Hạ Văn Chương văn phòng.

Hạ Văn Chương nhìn thấy hắn tiến vào, buông công tác, hỏi: "Cảm thụ như thế nào."

La Hâm biết Hạ Văn Chương hỏi là cảm giác hắn hôm nay diện thánh như thế nào.

La Hâm cười khổ lắc lắc đầu, nói: "Yên Vui tôi vô pháp tiếp tục mang theo."

"Tôi đã biết." Hạ Văn Chương nói, "Công ty đã phát chính thức thông tri Triệu Bân, về sau Yên Vui hắn mang. Còn có hai người khác, cũng an bài tốt nơi khác đi."

Thấy tươi cười La Hâm càng khó nhìn, Hạ Văn Chương vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Cậu cũng đừng đau lòng. Coi như nghỉ phép."

La Hâm trong lòng còn đang hối hận. Sớm biết thế hắn liền đem lời Hạ Văn Chương nói nghe lọt.

Yên Vui dù sao cũng là một tay mình mang ra, liền như vậy cho người khác, hắn thật đúng là không bỏ được a.

"Về sau hảo hảo mang Ngôn Yến, mang tốt một người này, so với cậu mang ra nhiều ảnh đế đều mạnh hơn." Hạ Văn Chương an ủi.

"Ai." La Hâm thở dài một hơi, "Tôi biết. Tôi chính là cùng anh oán giận một chút, oán giận xong liền đi hảo hảo mang Ngôn thiếu."

"Ngôn thiếu?"

"Đằng đổng nói."

Hạ Văn Chương lắc đầu cười: "Xưng hô này Ngôn Yến nghe không quen, khẳng định sẽ kêu cậu đổi."

"Tôi đây cũng không thể sửa miệng." La Hâm trừng mắt nhìn người vui sướng khi gặp họa Hạ Văn Chương một cái.

——

——

Chuyện La Hâm từ bỏ Yên Vui, chuyên tâm đi mang một tiểu tân nhân, bởi vì hành sự điệu thấp, vẫn chưa nhấc lên đại phong ba gì ở trong vòng.

Nhưng Hoa Thịnh tin đồn nhảm nhí vẫn là không thiếu được.

Nói cái gì đều có.

Yên Vui cũng ngầm tự mình tìm La Hâm, hỏi vì cái gì.

La Hâm nào dám nói thật.

Nhưng hắn rốt cuộc mang Yên Vui nhiều năm như vậy, đột nhiên quăng tay, sợ Yên Vui tâm lạnh, vẫn là tìm lấy cớ che giấu một phen.

"Ngôn Yến thật là phía trên bắt tôi mang, bất quá chuyện khác đều không có thật. Cậu đi đến một bước hôm nay, có một số việc trong lòng minh bạch là được. Nghĩ không rõ, cũng đừng đi trộn lẫn. Triệu Bân là sư đệ tôi, năng lực cũng không kém với tôi, hắn nếu là mang cậu không tốt, tôi nhất định tước chết hắn."

La Hâm dặn dò Yên Vui.

Yên Vui gật đầu. Hắn có thể có hôm nay, đều là nhờ La Hâm dạy dỗ.

"Về sau nếu là có việc gì khó, có thể trở về tìm tôi." La Hâm vỗ bả vai Yên Vui nói.

Thời điểm Ngôn Yến đi tìm La Hâm, vừa lúc gặp Yên Vui ra từ trong văn phòng La Hâm.

Lúc này hắn còn chưa biết, chuyện La Hâm không mang Yên Vui.

Ngôn Yến xuất phát từ tôn trọng đối tiền bối, cười cười, hướng bên cạnh nửa bước lộ. Không nghĩ tới Yên Vui cười cùng hắn chào hỏi.

Ngôn Yến vội vàng chào lại.

Yên Vui cũng không lập tức đi, mà dừng bước chân, chủ động mở miệng bắt chuyện vài câu cùng Ngôn Yến.

Ngôn Yến lo sợ nghi hoặc bất an.

Yên Vui nhận thấy Ngôn Yến không được tự nhiên, xảo diệu kết thúc đề tài, cười cáo biệt cùng Ngôn Yến.

Ngôn Yến cảm thấy Yên Vui ý đối thân cận mình. Hắn chỉ là nhất thời không thể thích ứng.

Yên Vui săn sóc như vậy, ngược lại làm Ngôn Yến hổ thẹn.

Ngôn Yến nhìn Yên Vui rời đi, sau đó mới đi gõ cửa La Hâm.

La Hâm bảo Ngôn Yến đi vào.

Ngôn Yến mở cửa vào.

Ngôn Yến sau khi vào cửa, La Hâm bảo Ngôn Yến ngồi xuống trên sô pha, mình đi rót chén nước đưa cho Ngôn Yến.

Ngôn Yến vẻ mặt kinh ngạc nửa ngày quên nhận ly nước.

La Hâm khụ một tiếng, Ngôn Yến mới giật mình tỉnh lại, vội vàng nhận cái ly: "Cảm ơn."

Động tác quá lớn, cái ly nước còn rớt một chút ra.

La Hâm nói: "Ngôn thiếu, tối hôm qua là sơ sẩy của tôi, mong cậu tha thứ."

"Không quan hệ, không quan hệ. Tối hôm qua là tôi tự mình sai." Ngôn Yến vừa mới bắt đầu còn không rõ như thế nào mới cách một ngày, thái độ La Hâm liền chuyển biến 360 độ, lúc này vừa nghe thấy xưng hô La Hâm đối với mình, liền biết đại khái là Đằng Tử Văn cho người đi tìm La Hâm. Bởi vì Đằng Tử Văn bảo Khương quản gia biệt thự cũng sửa lại cách gọi.

Lý do là, Khương quản gia kêu hắn thiếu gia, kêu Ngôn Yến tiên sinh, làm cho Ngôn Yến như cao hơn đồng lứa hắn.

Khương quản gia sợ hãi không thôi, liên thanh nói: "Lão nô không dám."

Ngôn Yến căn bản không nghĩ đến, là Đằng Tử Văn là tự mình triệu kiến La Hâm.

Bởi vì Ngôn Yến cho rằng, người có thân phận nhưu Đằng Tử Văn, sẽ không vì chút việc nhỏ như vậy, liền hạ mình, tìm La Hâm nói chuyện.

Nếu là Đằng Tử Văn bắt sửa xưng hô, Ngôn Yến cũng không đi phản bác.

La Hâm rót nước cho Ngôn Yến xong, không ngồi xuống, mà là xoay người đến giá sách cầm một chồng giấy lại đây, sau đó mới ở Ngôn Yến bên cạnh ngồi xuống.

Ngôn Yến liếc mắt một cái, phát hiện La Hâm cầm một chồng kịch bản lại đây.

"Ngày hôm qua cậu đã chụp quảng cáo chocolate xong kia rồi, chờ《 Giải trí tinh xuất kích 》 kỳ này, cậu liền không có thông cáo. Này đó kịch bản cậu lấy về đi xem có cái nào muốn tiếp. Không cần phải gấp gáp, chậm rãi suy xét."

La Hâm đem kịch bản đặt tới trước mặt Ngôn Yến.

Ngôn Yến cúi đầu trầm mặc một hồi, mới trả lời: "Kịch bản tốt xấu, tôi hiện tại cũng không hiểu lắm. Tôi cảm thấy, tôi trước mắt vẫn là tân nhân, hẳn là tuần tự tiệm tiến. Còn cần nhờ anh giúp tôi chọn lựa một chút."

La Hâm nghe Ngôn Yến nói xong, ngược lại có loại cảm giác lau mắt mà nhìn.

Nghệ sĩ đáp thượng chi cao hắn không phải chưa mang qua, nhưng loại tuổi như Ngôn Yến này, dưới tình huống này còn có thể trầm ổn, La Hâm cơ bản chưa thấy qua.

Một chồng kịch bản này đích xác có không ít kịch bản tốt, cũng không thiếu đạo diễn là danh đạo, nhưng cũng có rất nhiều không thích hợp Ngôn Yến.

Còn có một phần, nhân vật đã cơ bản cũng định rồi, nếu Ngôn Yến chọn, vậy lâm thời đổi vai, Ngôn Yến sẽ bị nói là đoạt nhân vật của người khác, này đối với Ngôn Yến, dễ dàng tạo thành ảnh hưởng mặt trái.

Ngôn Yến không biết La Hâm nghĩ nhiều như vậy.

Ngôn Yến chỉ là tự mình hiểu lấy, biết mình hiện tại còn chưa có tư cách tùy ý chọn kịch bản. Mà hiện tại La Hâm bảo hắn tùy tiện chọn kịch bản, cái quyền lực này tám phần là Đằng Tử Văn cấp, dư lại hai phần khả năng, là Hạ Văn Chương nhìn ở mặt mũi Đằng Tử Văn cấp.

Tiếp nhận phân "Hảo ý" này, Ngôn Yến không biết mình phải trả giá cái thù lao tương ứng gì.

Nghĩ như thế nào, hiện tại hắn trả không nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top