[Q1] Chương 71 + 72 + 73 + 74 + 75
tulangkhuynh.wordpress.com
Chương 71: Tôi chán ngấy
Chương này có
Chương 72: Hành trình chờ đợi
Edit: Ngộ
Âu Thượng là một khách sạn thuộc Âu Thịnh.
Khương quản gia hỏi: "Thiếu gia muốn tôi khi nào qua?"
Thích Vũ lắc đầu: "Đằng đổng không nói cái này."
Khương quản gia hướng trên lầu nhìn thoáng qua: "Tôi trước chăm sóc Ngôn tiên sinh hai ngày."
Thích Vũ đương nhiên sẽ không phản đối.
Thậm chí còn đối Khương quản gia làm như vậy thực tốt.
Đêm nay, Ngôn Yến thử làm mình đi vào giấc ngủ, nhưng như thế nào cũng ngủ không được.
Ngày hôm sau thời điểm tờ mờ, hắn liền dậy.
Ngôn Yến dùng nước lạnh rửa mặt, mặc quần áo xuống lầu.
Bởi vì còn rất sớm, cho nên biệt thự im ắng.
Ngôn Yến đi mở cửa.
"Ngôn tiên sinh, cậu sớm như vậy liền phải ra cửa?" Thanh âm Khương quản gia đột nhiên vang lên ở sau lưng Ngôn Yến.
Ngôn Yến xoay người, cười nói: "Khương thúc, ngại quá, con đánh thức chú đi."
Khương quản gia nhìn Ngôn Yến một cái, bởi vì lúc này ánh sáng tối tăm, Ngôn Yến cũng không thể thấy rõ ràng biểu tình của Khương quản gia.
"Không thể nào. Người già có thói quen dậy sớm. Ngôn tiên sinh, cậu chuẩn bị đi đâu? Cần tôi đi kêu tài xế tới sao?"
"Khương...... Quản gia, không cần." Ngôn Yến nghĩ mình có lẽ đã không có tư cách gọi lão nhân trước mặt là "Khương thúc", "Ông cũng không cần kêu con Ngôn tiên sinh, vẫn là kêu tên của con đi."
"Này không được." Khương quản gia nói.
Ngôn Yến không sao cả cười cười: "Có cái gì không được. Khương quản gia, con đi trước, hôm nay không trở lại ăn cơm."
Cùng Khương quản gia nói gặp lại, Ngôn Yến một người đi ra cửa lớn biệt thự.
Sâm Hải Hào Đình bên này là khu dân cư cao cấp, từng nhà đều có xe, ngày thường cơ bản không thấy được bóng dáng một chiếc xe taxi, hôm nay sớm như vậy đương nhiên càng không thấy được.
Ngôn Yến đi ở đường cái. Sáng tinh mơ phong có chút lạnh lẽo.
Trạm xe buýt gần nhất cũng cần đi lên nửa giờ.
Chờ đến lúc Ngôn Yến đi đến trạm xe buýt, toàn thân hắn đều bị thổi đến lạnh lẽo một mảnh, nhưng đầu óc Ngôn Yến lại phảng phất bị gió thổi thanh tỉnh.
Ngôn Yến cũng không có dừng lại ở trạm xe buýt.
Trạm xe buýt này tuyến xe sớm như vậy cũng không có.
Trời dần dần sáng lên, thái dương từ đường dưới chân trời nhô ra.
Ngôn Yến đi rồi mấy trạm, đổi hai chuyến xe, đi tới Âu Thịnh.
Cùng Đằng Tử Văn ở bên nhau lâu như vậy, Ngôn Yến chưa bao giờ tới cao ốc Âu Thịnh.
Đằng Tử Văn không nói hắn tới; chính hắn muốn tị hiềm, cũng không tới.
Bảo an cao ốc thấy có người sáng sớm đã đứng ở cửa, không khỏi nhìn nhiều hai mắt, mạc danh cảm thấy Ngôn Yến có chút quen mắt.
Hắn hướng cửa Ngôn Yến đi đến.
Ngôn Yến lại xoay người rời đi, đi được xa một ít.
Tuy rằng bảo an cảm thấy hành động của Ngôn Yến khả nghi, nhưng đối phương một không làm ra cái gì, hai cũng không che ở cửa Âu Thịnh, bọn họ cũng không làm đối phương rời đi.
Ngôn Yến cứ như vậy đứng ở ven đường.
Một đám người vội vàng, cơ hồ không có người chú ý tới Ngôn Yến.
Cho dù có chú ý tới Ngôn Yến hoặc là nhận ra Ngôn Yến, cũng không bận tâm đi hỏi Ngôn Yến sao lại đứng ở chỗ này.
Chương 73: Bảo hắn đi lên
Edit: Ngộ
Giữa một đám người vội vàng đi làm, Ngôn Yến phá lệ đột ngột.
Cho nên trên xe Đằng Tử Văn mới có thể liếc mắt một cái đã nhìn thấy Ngôn Yến.
Đằng Tử Văn xoa xoa huyệt Thái Dương, gọi điện thoại cho Thích Vũ, hỏi sao lại thế này.
Thích Vũ nhận được điện thoại của Đằng Tử Văn, cũng rất hoảng sợ.
Hắn không nghĩ tới Ngôn Yến thật sự đến Âu Thịnh chờ Đằng Tử Văn.
"Đằng đổng, tôi lập tức liền đến công ty, một lát nữa sẽ đi mời Ngôn tiên sinh rời đi." Thích Vũ nói.
Đằng Tử Văn nghe Thích Vũ nói, trầm mặc một hồi, nói: "Không cần. Cậu trước đừng tới đây. Để hắn chờ."
Đợi không được tự nhiên sẽ chạy lấy người.
Đằng Tử Văn bả tài xế vòng qua Ngôn Yến, đem xe trực tiếp chạy đến bãi đỗ xe.
Bởi vì Đằng Tử Văn hôm nay đổi một chiếc xe. Cửa sổ chiếc xe này lại tối màu, từ bên ngoài một chút cũng không nhìn tới bên trong, cho nên Ngôn Yến cũng không chú ý tới, người ngồi trên ghế sau chiếc xe hơi xa lạ kia mới vừa đi qua bên người hắn, chính là người hắn đang đợi Đằng Tử Văn.
Sau khi tới bãi đỗ xe, Đằng Tử Văn trực tiếp đi thang máy chuyên dụng, tới văn phòng, bắt đầu làm việc.
Toàn bộ buổi sáng, hiệu suất của Đằng Tử Văn có thể nói là cực thấp.
Mắng trưởng phòng nhân sự xong, Đằng Tử Văn đi đến cửa sổ sát đất.
Thân ảnh Ngôn Yến còn ở dưới lầu.
Thật là ngây thơ! Đằng Tử Văn thầm mắng một câu.
Chẳng lẽ Ngôn Yến cho rằng, hắn sẽ tiến vào từ cửa lớn sao?
Đằng Tử Văn xoay người bước nhanh trở lại trước bàn ngồi xuống, tiếp tục xem văn kiện.
Mắt không thấy tâm không phiền.
Bên ngoài thái dương chói lọi, xuyên thấu qua cửa kính tựa hồ cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ kia.
Tuy rằng không giống hè nóng bức trời nóng cháy như vậy, nhưng cũng phơi đến người nôn nóng.
Đằng Tử Văn "Bang" một tiếng khép lại văn kiện mới nhìn một nửa, kêu bí thư tiến vào.
"Thích Vũ tới chưa?" Đằng Tử Văn hỏi.
Hắn bộ dáng hung ác làm bí thư lòng xúc động.
"Đằng đổng, Thích trợ lý còn chưa có tới." Bí thư lắp bắp trả lời.
"Đã biết, cậu đi ra ngoài đi." Đằng Tử Văn phất phất tay.
Bí thư thật cẩn thận đi ra ngoài, còn giúp Đằng Tử Văn đóng cửa lại.
Đằng Tử Văn lấy ra di động, gọi điện thoại cho Thích Vũ.
"Cậu đang ở nơi nào?" Điện thoại một chuyển được, Đằng Tử Văn liền không chút khách khí hỏi.
Thích Vũ trả lời đang ở bên ngoài thương trường tuần tra.
"Tuần tra cái gì! Như thế nào muộn như vậy còn chưa tới." Đằng Tử Văn giáo huấn, hoàn toàn đã quên là mình kêu Thích Vũ trước đừng tới công ty. "Cậu lập tức quay lại!" Đằng Tử Văn lại mệnh lệnh nói.
Thích Vũ thập phần vô lực, nhưng lại cảm thấy bộ dáng lão bản hôm nay rất kỳ quái.
Chẳng lẽ...... "Ngôn tiên sinh còn đang chờ bên ngoài công ty sao?" Thích Vũ hỏi.
Trả lời hắn chỉ có tiếng vang cắt đứt điện thoại "Đô đô" của Đằng Tử Văn.
Thích Vũ đành phải cúp điện thoại, nói có việc với giám đốc thương trường, chạy về công ty.
Ngôn Yến đứng ở cửa Âu Thịnh ban ngày, một ngụm nước cũng chưa uống.
Thấy Ngôn Yến đứng dưới trời nắng mấy giờ đồng hồ bất động, càng nhiều người tò mò làm sao vậy.
Đúng lúc này, xe Thích Vũ ngừng lại ở bên cạnh người Ngôn Yến.
"Ngôn tiên sinh." Thích Vũ kêu.
"Thích trợ lý khỏe." Ngôn Yến một mở miệng, cảm giác giọng nói khô khốc lợi hại.
"...... Cậu sao lại đứng ở chỗ này?" Thích Vũ biết rõ đáp án, lại vẫn hỏi một lần.
Ngôn Yến ngẩng đầu mắt nhìn cao ốc Âu Thịnh, tường cao ốc pha lê phản xạ ánh mặt trời chói mắt ra ngoài.
"Thích trợ lý hẳn là biết tôi đang đợi người."
"Đằng đổng hôm nay sẽ không tới công ty, cậu trở về đi." Thích Vũ nói.
Ngôn Yến lắc đầu: "Tôi sẽ chờ đến khi hắn đến."
Huống hồ trừ bỏ biệt thự Sâm Hải Hào Đình kia, cùng cao ốc Âu Thịnh, hắn cũng thật sự không biết nơi nào có thể chờ được Đằng Tử Văn.
"Ngôn tiên sinh, cậu cần gì hà tất đâu?" Thích Vũ hỏi.
Ngôn Yến không trả lời hắn.
Thích Vũ khuyên một hồi, mắt thấy Ngôn Yến thực khuyên bất động, đành phải đi vào cao ốc.
Hắn trực tiếp đi văn phòng Đằng Tử Văn đưa tin.
Lúc Thích Vũ tới văn phòng, Đằng Tử Văn đã từ trước cửa sổ sát đất trở lại vị trí.
"Đằng đổng." Thích Vũ cong hạ eo, đối nói Đằng Tử Văn, "Ngôn tiên sinh vẫn là không muốn rời đi."
Kết quả trong miệng Thích Vũ Đằng Tử Văn mới vừa rồi cũng đã nhìn rõ ràng minh bạch.
Đằng Tử Văn nhíu nhíu mày: "Ai hỏi cậu cái này. Người phụ trách Mạn Tô Kéo cậu tiếp xúc qua chưa?"
Mạn Tô Kéo là một công ty đa quốc gia thuộc nước M, năm nay chuẩn bị hướng bổn thị phát triển, không ít công ty lớn có thực lực đều hy vọng có thể bắt được cơ hội hợp tác cùng đối phương.
Thích Vũ nhìn ngón tay Đằng Tử Văn không ngừng đập mặt bàn, thở dài, bắt đầu hội báo bước đầu tiếp xúc cùng công ty Mạn Tô Kéo.
Buổi chiều, ban đầu trời trong xanh đột nhiên mây đen giăng lên.
Theo sau, một hồi mưa to tự nhiên tới.
Hạt mưa lớn đánh vào cửa kính, vang lên tí tách.
Đằng Tử Văn đang nghe một nửa, đột nhiên đứng lên, đi đến bên cửa sổ, làm cho giám đốc đang giảng giải sản phẩm mới nghiên cứu phát minh còn tưởng rằng mình phạm vào sai lầm gì.
Đằng Tử Văn đi xuống nhìn thoáng qua.
Mô hồ trong màn mưa, thân ảnh Ngôn Yến có vẻ hết sức chói mắt.
Đằng Tử Văn trở lại trên chỗ ngồi ngồi xuống, bưng lên cà phê, đối với giám đốc kia nói: "Tiếp tục."
Giám đốc nghiên cứu phát minh lau mồ hôi lạnh, bắt đầu tiếp tục giảng giải.
Hội nghị kết thúc trong không khí ngưng trọng.
Đằng Tử Văn trở lại văn phòng.
Bên ngoài mưa không có một chút dấu hiệu nhỏ lại.
Đằng Tử Văn ở trước cửa sổ sát đất nhìn thoáng qua, trở lại bàn làm việc sngồi xuống.
Bí thư mang cà phê tiến vào.
Đằng Tử Văn uống một ngụm cà phê, đem cái ly nặng nề đặt trên mặt bàn, cà phê bắn ra.
Đằng Tử Văn âm mặt nói với bí thư: "Kêu Thích Vũ tiến vào."
Thích Vũ trên đường tới văn phòng Đằng Tử Văn, trong lòng đại khái rõ ràng Đằng Tử Văn kêu hắn là vì chuyện gì.
Ngôn Yến còn đứng ở dưới lầu hắn cũng biết.
Chính là hắn cũng khuyên cũng không quay về, hắn có biện pháp nào đâu.
Trước kia người Đằng Tử Văn tìm cũng từng có dây dưa không thôi tìm tới công ty nháo, loại người này hắn còn có thể lấy danh nghĩa nhiễu loạn trật tự công ty, kêu bảo an tới đem người nâng ra ngoài.
Chính là Ngôn Yến lại chưa đến Âu Thịnh, chỉ là đứng ở đường cái bên cạnh, hắn cũng không thể để bảo an đi đến đường cái đuổi người đi.
Thời điểm Thích Vũ thật cẩn thận đi vào văn phòng, Đằng Tử Văn đang xoa huyệt Thái Dương.
Đằng Tử Văn ngẫu nhiên sẽ có tật xấu đau đầu.
Thích Vũ hỏi: "Đằng đổng, có chuyện gì sao?"
"Cậu đi kêu hắn đi lên." Đằng Tử Văn tay hướng trên bàn sách một tạp.
Thích Vũ lãnh ý chỉ của đại lão bản, vội vàng xuống dưới lầu đón người.
Ngôn Yến không biết mình đã đứng ở ven đường bao lâu.
Nước mưa xối cả người hắn ướt đẫm.
Quần áo toàn bộ dính ở trên người hắn, ngăn không được hàn ý từ bên ngoài thấm vào trong thân thể hắn.
Mưa quá lớn, tầm mắt hắn cũng chịu rất ảnh hưởng lớn, nhìn cái gì cũng mơ hồ.
Hắn biết mình tử tâm nhãn*. Nếu Triệu Hoa có bên người, nhất định mắng chết hắn.
*Si tâm vọng tưởng
Nhưng không có đáp án, hắn không cam lòng.
Mênh mông trong màn mưa, Ngôn Yến nhìn thấy có người cầm ô hướng mình đi tới.
Ngôn Yến nỗ lực mở to hai mắt.
Người kia càng đi càng gần, đi đến khi cách Ngôn Yến còn có vài bước, nâng dù, lộ ra khuôn mặt dưới dù.
Là Thích Vũ.
Ngôn Yến trong lòng nổi lên một cỗ chua xót.
Hắn sao lại có ý nghĩ kỳ lạ cho rằng, tới người sẽ là Đằng Tử Văn đâu.
Thích Vũ đi đến trước mặt Ngôn Yến, nhìn bộ dáng chật vật của Ngôn Yến, đem dù hướng đỉnh đầu Ngôn Yến nhường nhường: "Ngôn tiên sinh, mời cậu cùng tôi vào đi thôi."
Ngôn Yến lắc đầu.
"Đằng đổng muốn gặp cậu." Thích Vũ nói.
Ngôn Yến nghe vậy, trên mặt trừ bỏ chợt lóe qua ngạc nhiên, không có biểu tình gì khác.
Đằng Tử Văn khi nào đi vào, Ngôn Yến hoàn toàn không biết.
Giữa trưa thời điểm Thích Vũ thấy hắn, còn nói Đằng Tử Văn không ở công ty. Tuy rằng Ngôn Yến không tin, nhưng trong lòng vẫn hy vọng Đằng Tử Văn là không ở công ty.
Mà Thích Vũ hiện tại nói, đánh vỡ ảo tưởng của hắn.
Đằng Tử Văn thì ra thật sự vẫn luôn ở công ty, chỉ là không muốn thấy hắn mà thôi.
Ngôn Yến trong lòng lạnh lạnh, mơ màng hồ đồ đi theo Thích Vũ vào bên trong.
Một ngày không ăn cơm uống nước, đầu tiên là ngồi lâu dưới trời nắng, sau đó lại xối mưa to, Ngôn Yến cảm thấy đầu mình vựng vựng.
Lầu một người trong đại sảnh đều nhìn lại đây.
Rốt cuộc tổ hợp Thích Vũ cùng Ngôn Yến này quá mức quỷ dị.
Một người là đệ nhất trợ lý thủ hạ của chủ tịch, một người là thiếu niên sáng sớm đứng ở bên ngoài đến hiện tại chật vật.
Thích Vũ đôi mắt quét một vòng đại sảnh, ánh mắt nhìn lại đây lại đều thay đổi hướng khác.
Chờ đến sau khi Thích Vũ vào thang máy của Đằng Tử Văn, trong đại sảnh mới nhỏ giọng nghị luận.
Chương 74: Si tâm vọng tưởng
Edit: Ngộ
Ánh mắt của người khác đàm phán cùng bình luận, Ngôn Yến một mực đều không chú ý tới.
Hắn chỉ biết muốn đi cùng Thích Vũ, bởi vì Thích Vũ có thể dẫn hắn đi gặp Đằng Tử Văn.
Thích Vũ mang theo Ngôn Yến đi vào văn phòng Đằng Tử Văn, sau đó liền đi ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại.
Ngôn Yến đứng giữa văn phòng Đằng Tử Văn, nhìn Đằng Tử Văn sau bàn làm việc.
Đằng Tử Văn khuôn mặt nghiêm túc, khí thế lạnh lẽo.
Ngôn Yến nghĩ, lúc trước những ấm áp đó của hắn, hẳn đều là ngụy trang đi.
Chính là vì cái gì Đằng Tử Văn sẽ tìm tới mình?
Hắn có cái gì có thể cho người khác mưu đồ.
"Ngôn Yến." Đằng Tử Văn nhìn Ngôn Yến, cặp con ngươi kia không mang theo một tia cảm tình, cùng nhìn một cái người xa lạ không có gì khác biệt, "Cái dạng này của cậu, lại có ý tứ gì?"
Nước mưa trên người Ngôn Yến rỏ xuống, rất mau làm ướt chỗ hắn đứng.
Đằng Tử Văn lại một lần nhìn thấy bộ dáng Ngôn Yến chật vật, ánh mắt lóe lóe.
Thấy Ngôn Yến gắt gao nhấp môi, Đằng Tử Văn thay đổi tư thế, ra vẻ thoải mái dựa lưng trên ghế: "Thích Vũ nói cậu muốn gặp tôi một lần. Hiện tại cậu gặp được, nói đi, có chuyện gì?"
Ngôn Yến miệng trương trương, không phát ra một tia thanh âm.
Cách hồi lâu, Đằng Tử Văn mới nghe thấy thanh âm Ngôn Yến gian nan vang lên.
"Vì cái gì?"
Vì cái gì ngay từ đầu phải đối tốt với tôi như vậy?
Vì cái gì lại nói thích tôi?
Vì cái gì lại xoay người đối với tôi bộ dáng này?
Ngôn Yến trong lòng rất nhiều câu hỏi hò hét, thời điểm nói ra, chỉ có thấp thấp ba chữ này.
Đằng Tử Văn nhìn Ngôn Yến, đột nhiên cười: "Trên đời nào có nhiều vì cái gì như vậy? Thích Vũ lúc trước cùng cậu nói những lời đó, cậu đều đã quên sao?"
Thích Vũ những lời đó, hắn đều nhớ rõ, chính là...... Chính là......
"Đằng Tử Văn, tôi cho rằng, tôi cho rằng anh cùng tôi nói những chuyện đó của anh......" Ngôn Yến thanh âm nghẹn ngào, "Anh hao hết tâm tư sinh nhật cho tôi ...... Tôi cho rằng anh thật sự thích tôi."
"Ngôn Yến, những chuyện tôi nói đó phảng phất cũng không phải cái bí mật gì đi? Tôi còn tưởng rằng cậu đã sớm biết. Đến nỗi sinh nhật, chủ ý của Thích Vũ không tồi, mỗi lần an bài sinh nhật, đều có thể làm đa dạng không giống nhau. Ngay từ đầu đối với cậu tốt, là bởi vì đối với cậu còn có vài phần hứng thú, chính là hiện tại, cậu đã đối tôi đã không còn lực hấp dẫn."
Đằng Tử Văn nói tới đây lại thay đổi tư thế, một bàn tay đặt dưới cằm.
"Bất quá tôi cũng đích xác phải nói tiếng xin lỗi với cậu, ngay từ đầu đem cậu lưu tại bên người, là vì lợi dụng cậu mê hoặc một ít người."
Lời Đằng Tử Văn nói khinh phiêu phiêu phiêu vào lỗ tai Ngôn Yến, lại tạo thành đả kích to lớn với Ngôn Yến.
"Thì ra là như thế này sao......" Ngôn Yến ánh mắt mất đi tiêu cự, "Thì ra là cái dạng này. Cho nên, anh nói thích, đều là đang lừa tôi sao......"
"Tôi thực sự có chút thích cậu." Đằng Tử Văn nhẹ giọng đáp.
Nghe Đằng Tử Văn nói, sương mù dày đặc trong ánh mắt Ngôn Yến tiêu tán chút đi.
Chính là câu nói tiếp theo của Đằng Tử Văn, lại lần nữa đem hắn hung hăng dẫm vào lòng đất.
Đằng Tử Văn dùng thanh âm ôn nhu, lời nói tàn khốc: "Chỉ là, cái thích này, cùng thích một con mèo, một con chó, không có gì khác biệt. Cậu chẳng lẽ sẽ cho rằng tôi thật sự yêu cậu? Ngôn Yến, cậu đang si tâm vọng tưởng cái gì?"
Đằng Tử Văn đứng lên, đi đến trước mặt Ngôn Yến, mặt để sát vào Ngôn Yến: "Bất quá cậu tới tìm tôi, có phải hay không đại biểu, cậu đã yêu tôi đến nỗi không thể rời khỏi tôi?" (Bà nào hóng vả mặt giống t hong >.<)
Chương 75: Rời đi
Edit: Ngộ
Ngay sau đó, "Bang" một tiếng, đầu Đằng Tử Văn quay sang một bên.
Tay Ngôn Yến sau khi quăng cho Đằng Tử Văn một cái tát, rũ tới bên cạnh người, dần dần nắm chặt.
Đằng Tử Văn đầu xoay trở về, đáy mắt tràn ngập lửa giận.
Đã bao lâu không có người dám cho hắn một cái tát.
"Ngôn Yến, cậu tin hay không, tôi có thể cho cậu hết thảy, cũng có thể huỷ hoại cậu hết thảy." Đằng Tử Văn thanh âm bình đạm đến cực điểm, cùng cảm xúc đáy hắn mắt hoàn toàn là hai cực đoan.
Ngôn Yến nghe vậy, phảng phất như nghe được chuyện cười, "Phụt" một tiếng nở nụ cười: "Đằng đổng nói, tôi sao có thể không tin, làm sao dám không tin đây."
Mới vừa rồi, Ngôn Yến còn dưới đáy lòng chờ đợi, là Đằng Tử Văn có một chút thiệt tình thích mình.
Nhưng là sự thật chứng minh, hắn vẫn là người vô duyên với may mắn kia.
Nếu đã có đáp án, hắn cũng không có lý do gì khuyên mình kiên trì.
Như vậy, hắn liền rời đi.
Ngôn Yến xoay người, từng bước một, vững vàng ra khỏi văn phòng Đằng Tử Văn.
Đằng Tử Văn nhìn Ngôn Yến rời đi, trong lòng lập tức lại thắt một khối.
Mục đích của hắn đã đạt được, hắn vì cái gì còn cảm thấy khó chịu.
Đằng Tử Văn trở lại chỗ ngồi, đỡ trán nhắm mắt lại.
Thích Vũ vẫn luôn chờ bên ngoài.
Nhìn Ngôn Yến ra, Thích Vũ vội vàng theo đi.
"Ngôn tiên sinh." Thích Vũ hô một tiếng.
Ngôn Yến không trả lời, ánh mắt cố chấp nhìn chằm chằm phía trước, không chia cho Thích Vũ một chút dư quang.
Thích Vũ nhìn sắc mặt Ngôn Yến trắng bệch không một chút huyết sắc, cũng không biết an ủi như thế nào, đành phải nói: "Ngôn tiên sinh, cậu muốn đi đâu, tôi đưa cậu trở về."
Ngôn Yến vẫn không trả lời.
Dù Ngôn Yến không mở miệng, Thích Vũ cũng không có khả năng xoay người chạy lấy người.
Hắn vẫn luôn đi theo Ngôn Yến đến cổng lớn.
Bên ngoài mưa đã nhỏ dần.
Ngôn Yến đột nhiên xoay người, nói với Thích Vũ: "Thích trợ lý, anh trở về đi. Tôi tự mình có thể trở về."
Thích Vũ vẫn kiên trì muốn đưa Ngôn Yến trở về.
Ngôn Yến nhìn chăm chú Thích Vũ, nói: "Tôi đã cùng Đằng đổng không có quan hệ, cho nên ngài cũng không có nghĩa vụ lái xe đưa tôi. Hơn nữa, tôi cũng muốn một người yên lặng một chút."
Ngôn Yến đã nói đến nhường này, Thích Vũ đương nhiên không có khả năng kiên trì.
Thích Vũ đành phải đưa cho Ngôn Yến ô che mưa.
Ngôn Yến nhìn Thích Vũ đưa ô che mưa, cười cười, không nhận, trực tiếp qua tay, đi vào màn mưa mênh mang.
Ngôn Yến không biết mình đã đi bao lâu.
Nhưng mưa đã tạnh.
Tuy rằng mưa đã tạnh, nhưng mây đen trên bầu trời vẫn đè nặng dày đặc như cũ.
Lúc hắn đi ngang qua một con phố, không biết từ đâu truyền đến thanh âm một bài hát.
Làn điệu đau thương truyền tới tai Ngôn Yến, như vậy rõ ràng mà rõ ràng.
——
Có lẽ lúc này đây rốt cuộc không ai nói chuyện
Chỉ là này một cái chớp mắt gương mặt có rơi lệ hạ
Ánh trăng chiếu không tiến ngươi lạnh băng hai mắt
Lại có thể làm ta có như thế nào biểu đạt
Ta đi qua trường nhai lại tìm không đến chung điểm
Gió thổi tỉnh ngày hôm qua đau lòng cảm thụ đến quá rõ ràng
Nhậm hồi ức lay động có thể nhớ tới hoa khai mùa
Hóa thành lông mi thượng cánh đồng tuyết tới đẹp nhất là ly biệt
Ta yêu cầu đêm tối chôn vùi toàn bộ mùa đông
Một lần lại một lần tới ôn tập ngươi lời thề
Phảng phất thấy được ngươi quen thuộc sườn mặt
Biến mất không thấy ở thế giới này
Ta đi qua trường nhai lại tìm không đến chung điểm
Gió thổi tỉnh ngày hôm qua đau lòng cảm thụ đến quá rõ ràng
Nhậm hồi ức lay động có thể nhớ tới hoa khai mùa
Hóa thành lông mi thượng tuyết
Ta không cần ly biệt
(Bài hát thất tềnh thoi, k làm)
——
Tiếng hát bị tiếng mưa đường phố từ từ đẩy ra, lại dần dần giấu đi.
Ngôn Yến nở nụ cười, cười đến nước mắt đều rơi xuống.
Hắn không cần ly biệt, nhưng quyền lợi được lựa chọn, trước nay đều không ở trong tay hắn.
Chỉ là hắn vẫn luôn lừa mình dối người, không có thấy rõ.
————
Tu tu thanh minh một chút: Trong sách này bài hát không phải ta viết, là phía trước ở trên mạng nghe qua, đã kêu 《 lông mi thượng tuyết 》~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top