[Q1] Chương 66 + 67 + 68 + 69 + 70

tulangkhuynh.wordpress.com

Chương 66: Thông báo của Ngôn Yến

Edit: Ngộ

Đằng Tử Văn cười nói: "Vậy không cần phải nói."

Thủ thế kia của Đằng Tử Văn ý tứ là để phục vụ mang cơm lên.

Phục vụ đưa bữa tối lên, Đằng Tử Văn lại gọi rượu vang đỏ. Phục vụ đem rượu vang đỏ mở ra, rót cho Đằng Tử Văn cùng Ngôn Yến một ly, sau đó rời đi.

Đằng Tử Văn giơ ly lên, nói với Ngôn Yến: "Chúc cho đại minh tinh tương lai của chúng ta thành công, nguyện vọng trở thành sự thật."

Ngôn Yến cũng giơ ly lên, cùng ly của Đằng Tử Văn chạm chạm: "Sẽ." Có lẽ nguyện vọng của tôi đã trở thành sự thật.

Ăn xong bữa tối, tài xế đưa hai người về biệt thự bờ biển.

Đằng Tử Văn đem mành cửa sổ sát đất kéo ra, bên ngoài, trên biển một vòng trăng tròn tản ra nhàn nhạt nhá nhem.

"Khi còn nhỏ nghĩ nóc nhà nếu trong suốt thì tốt rồi, có thể nằm xem ngôi sao." Ngôn Yến tửu lượng không được tốt, hai má đã hồng thấu, nói chuyện cũng có chút đại đầu lưỡi.

Đằng Tử Văn đi trở về mép giường: "Đáng tiếc đêm nay chỉ có thể nhìn ánh trăng."

Ngôn Yến ánh mắt từ ánh trăng chuyển qua trên người Đằng Tử Văn: "Không đáng tiếc."

Người trong lòng đứng ở trước mắt, chính là phong cảnh.

"Đằng Tử Văn, đêm nay cảm ơn anh." Ngôn Yến dựa vào trên người Đằng Tử Văn, "Tôi đều đã quên hôm nay là sinh nhật của tôi."

"Không cần cảm tạ tôi, là Thích Vũ nhắc nhở tôi." Đằng Tử Văn nhéo cằm Ngôn Yến.

Đằng Tử Văn nói là thật, Ngôn Yến lại cho rằng, Đằng Tử Văn là đang khẩu thị tâm phi, nếu không sao lại vì hắn tốn nhiều tâm tư như vậy.

Ngôn Yến chủ động ôm Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn bắt lấy tay Ngôn Yến: "Bất quá, nếu em muốn cảm tạ tôi, cũng không phải không thể, nếu muốn......" Đằng Tử Văn ở bên tai Ngôn Yến thấp giọng nói, "Có tạ lễ đi."

Ngôn Yến theo Đằng Tử Văn ngã vào trên giường.

Đằng Tử Văn cảm thấy, đêm nay hắn cùng Ngôn Yến hết sức hài hòa.

Xong việc, Đằng Tử Văn ôm Ngôn Yến đi tắm, sau đó trở lại giường.

Ngôn Yến tuy rằng mệt mỏi, nhưng không buồn ngủ.

Ngôn Yến gối tay Đằng Tử Văn, bàn tay Đằng Tử Văn đáp trên vai Ngôn Yến.

"Tôi đã bảo người đem vé xe ngày mai đổi muộn một chút." Đằng Tử Văn dùng lòng bàn tay cọ cọ mặt Ngôn Yến.

Ngôn Yến hướng trên người Đằng Tử Văn lại đến gần rồi chút: "Ân."

"Buổi tối mệt mỏi, mau ngủ đi." Đằng Tử Văn chụp hạ Ngôn Yến.

Ngôn Yến gật đầu, sau đó tiếp tục mở to mắt nhìn Đằng Tử Văn, còn vươn một bàn tay đi câu một ngón tay khác của Đằng Tử Văn chơi.

"Sao lại giống hài tử như vậy." Đằng Tử Văn cười nhìn động tác nhỏ của Ngôn Yến.

Ngôn Yến nghe trêu ghẹo Đằng Tử Văn, cũng không tức giận, mà chậm rãi nắm chặt năm ngón tay Đằng Tử Văn, đầu đặt ở trước ngực Đằng Tử Văn, nghe tiếng tim đập cyar Đằng Tử Văn, ôn nhu nói: "Đằng Tử Văn, em yêu anh."

Ngôn Yến nương theo cảm giác say chưa tiêu tán nói với Đằng Tử Văn.

Khi nào thích Đằng Tử Văn, khi nào yêu Đằng Tử Văn.

Ngôn Yến đã phân không rõ ràng lắm.

Ý niệm duy nhất hiện tại của hắn rõ ràng, chính là muốn cùng người bên người này cùng nhau.

Đằng Tử Văn a Đằng Tử Văn, anh biết không, em lần đầu tiên yêu một người, người kia chính là anh.

Em là thật sự, rất yêu anh.

Chương 67: Quản gia lên sân khấu

Chương này có pass

Chương 68: Trở nên lãnh đạm

Edit: Ngộ

"Hôm nay tâm tình không tốt?" Ngôn Yến dùng ngữ khí ra vẻ nhẹ nhàng hỏi.

Đằng Tử Văn ngẩng đầu nhìn Ngôn Yến một cái, khuôn mặt nghiêm túc.

Ngôn Yến tươi cười cứng lại một chút.

"Tôi khi nào nói qua tâm tình tôi không tốt?" Đằng Tử Văn hỏi lại.

Ngôn Yến mặc một hồi, nói: "Là em nói sai."

Đằng Tử Văn nhìn bộ dáng Ngôn Yến dịu ngoan, đột nhiên sinh ra một cỗ bực bội.

Lại ăn một lát, sau đó buông chén đũa: "Tôi ăn no. Buổi tối còn đi ra ngoài, em từ từ ăn."

Ngôn Yến vốn đang muốn gắp đồ ăn cho Đằng Tử Văn, nghe vậy, đũa chuyển hướng, để trong chén mình, nhỏ giọng đáp một câu: "Ân."

Đằng Tử Văn đứng dậy rời khỏi bàn ăn.

Ngôn Yến đút miếng cơm, cảm thấy trong miệng hụt hẫng, cũng buông đũa xuống.

Ngày hôm qua không phải còn tốt sao?

Ngôn Yến nghi hoặc vô thố.

Đằng Tử Văn nửa đêm mới trở về.

Lúc hắn trở về, Ngôn Yến còn chưa ngủ.

Ngôn Yến nghe được thanh âm động cơ ô tô, đi xuống giường, để chân trần đi đến phía sau cửa phòng.

Cách một hồi, tiếng bước chân Đằng Tử Văn ở hành lang vang lên, vòng qua trước cửa phòng Ngôn Yến, không dừng lại, trực tiếp đi phòng ngủ chính.

Tay Ngôn Yến đã đặt trên then cửa chậm rãi thu trở về.

Ngày hôm sau, lúc Ngôn Yến đi xuống lâu, không nhìn thấy Đằng Tử Văn.

Khương quản gia đã đi lên, trên tay cầm một chồng báo.

Nhìn thấy Ngôn Yến, Khương quản gia khom khom lưng: "Ngôn tiên sinh."

"Khương thúc." Ngôn Yến nghiêng nghiêng người, né tránh Khương quản gia hành lễ.

Ngôn Yến chào hỏi xong, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Khương quản gia thấy, nói với Ngôn Yến: "Thiếu gia đã đi ra ngoài, Ngôn tiên sinh muốn ăn sáng sao?"

Khương quản gia khuôn mặt rất tường hòa, Ngôn Yến giấu đi thất vọng trong mắt, đối với quản gia cười cười: "Được a. Khương thúc nếu chưa ăn, chúng ta cùng ăn đi."

Khương quản gia cười đáp: "Lão nô đã ăn rồi."

Khương quản gia cùng Ngôn Yến nói xong, liền đem báo đặt trong phòng khách, sau đó tiểu tâm đặt ở tầng phía dưới ki bàn trà a, mặt trên còn đặt một chồng tạp chí.

Hắn đi tới cửa mới phát hiện trên bản tin giải trí, trùng hợp Ngôn tiên sinh lại đúng lúc đi xuống, đành phải đem báo chí thu lại trước.

Khương quản gia vốn dĩ tính chờ lúc Ngôn Yến không ở dưới lầu, lại đem phân báo kia xử lý, lại không nghĩ rằng, Ngôn Yến ăn xong bữa sáng trực tiếp ngồi ở phòng khách.

Quản gia tâm đề đề.

Cũng may Ngôn Yến chỉ là mở ra TV.

Quản gia thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa vặn có người hầu tìm hắn, liền theo người hầu rời đi.

Ngôn Yến chuyển mấy kênh, không cảm thấy hứng thú, nhớ tới mấy ngày hôm trước ra cửa còn có tạp chí chưa xem xong, ở tầng dưới bàn trà tìm kiếm.

Tìm hai lượt, liền nhìn thấy cuốn tạp chí kia.

Ngôn Yến đem tạp chí rút ra, thực nhẹ "Bang" một tiếng, một phần báo theo tạp chí rơi ra, rớt trên mặt đất. 

Chương 69: Nhìn thấy tin tức

Edit: Ngộ

Ngôn Yến duỗi tay nhặt báo lên, quét mắt, mặt tờ báo kia mở ra vừa lúc là tin giải trí.

Mà đầu đề bản tin giải trí, làm Ngôn Yến ngây ngẩn cả người.

Tiêu đề tin tức kia là, nữ diễn viên nổi tiếng Lâm Y Thần tối hôm qua cùng nam nhân thần bí hẹn hò, cử chỉ thân mật.

Phóng viên ở phía dưới miêu tả trạng huống Lâm Y Thần cùng nam nhân thần bí ra vào quán cà phê kỹ càng tỉ mỉ, còn tiến hành suy đoán thân phận nam nhân thần bí. Bên cạnh còn có một tấm ảnh.

Ngôn Yến liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, nam nhân trên ảnh chụp là Đằng Tử Văn.

Trước không nói quần áo nam tử trên ảnh chụp cùng Đằng Tử Văn ngày hôm qua mặc giống nhau như đúc, chỉ là nhìn đồng hồ lộ ra trên cái tay nam tử ôm Lâm Y Thần kia, Ngôn Yến sẽ không nhận sai.

Tay Ngôn Yến nắm lấy báo không hiểu sao dùng sức, thẳng đến khi đem báo niết nhíu một góc.

Đúng lúc này, bên tai Ngôn Yến bỗng nhiên truyền đến thanh âm quản gia nói chuyện.

Ngôn Yến lập tức đem báo đặt lên, trả trở về, đồng thời nghĩ đến động tác lúc trước nhìn thấy quản gia cất báo.

Khương quản gia là không muốn để hắn nhìn đến tờ báo này đi?

Chính là có thể lừa gạt được hắn nhất thời, như thế nào có thể lừa gạt được hắn một đời.

Lâm Y Thần là nữ minh tinh hồng nhất mấy năm nay, lấy khí chất ưu nhã cùng ngũ quan tinh xảo nổi tiếng.

Đương nhiên, các fan điện ảnh nam có lẽ thích nhất vẫn là dáng người nóng bỏng kia của cô.

Có người từng bình luận Lâm Y Thần là trời sinh vưu vật.

Còn có nhà phê bình điện ảnh đoán trước năm nay giải thưởng ảnh hậu kim kê là cô.

Lâm Y Thần nhiệt độ đang đỏ, cô cho dù là toát ra tai tiếng nho nhỏ, đều có thể có một đoàn phóng viên xua như xua vịt.

Nghĩ dưới tình huống như vậy, giấu diếm được Ngôn Yến tin tức này, đích xác quá khó khăn.

Khương quản gia cũng không trông cậy vào có thể thật sự giấu diếm được.

Khương quản gia cùng người hầu nói xong, trở lại phòng khách, nhìn Ngôn Yến ngồi ở phòng khách xem tạp chí, trong lòng căng thẳng.

Chính là trên mặt Ngôn Yến không có chỗ nào không thích hợp.

Khương quản gia nhìn tầng dưới bàn trà, một đống tạp chí báo chí bày biện chỉnh chỉnh tề tề, gióng trước khi hắn rời đi.

Khương quản gia nhẹ nhàng thở ra.

Hắn không biết, tay Ngôn Yến tuy rằng đặt trên tạp chí, nhưng nội dung trên tạp chí không có một chữ nào tiến vào mắt Ngôn Yến.

Ngôn Yến miên man suy nghĩ suốt buổi sáng.

Giữa trưa, Ngôn Yến quyết định không cho mình có cơ hội suy nghĩ miên man, theo kế hoạch ban đầu đến công ty.

Chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi, không có gì, Ngôn Yến vẫn luôn nói với chính mình như vậy.

Triệu Hoa đi nước ngoài, từ sau lần trước vội vàng cắt đứt điện thoại, liền không có tin tức.

Ngôn Yến ở trong công ty cũng không có quan hệ đặc biệt tốt với người khác, vì thế một người đi khóa huấn luyện buổi trưa.

Chờ xong khóa huấn luyện, lúc đi ra công ty, một chiếc xe chậm rãi dừng trước mặt Ngôn Yến.

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra một gương mặt Ngôn Yến cũng không xa lạ.

"Ngôn tiên sinh, chào cậu." Người trên ghế sau mỉm cười đối Ngôn Yến mở miệng nói.

——

Rốt cuộc vẫn là đuổi kịp!

Đại gia đoán xem xem là ai

Chương 70: Tôi trả gấp đôi

Edit: Ngộ

Ngôn Yến không đáp lời.

Trên xe người lại mở miệng nói: "Ngôn tiên sinh nên sẽ không quên tôi đi. Cần tôi tự giới thiệu lại một chút sao?"

Ngôn Yến lắc lắc đầu: "Anh là Đằng Mạt, tôi nhớ rõ. Xin hỏi Đằng tiên sinh anh có chuyện gì sao?"

Ngôn Yến không biết Đằng Mạt tìm hắn có chuyện gì, nhưng trực giác không phải chuyện tốt.

"Ngôn tiên sinh kế tiếp có rảnh không? Không ngại lên xe trước đi." Đằng Mạt mỉm cười nói, thái độ cùng lần trước gặp mặt khác biệt không ít.

"Xin lỗi, tôi lát nữa còn có chuyện." Ngôn Yến đương nhiên sẽ không ngốc đến nói mình không có việc gì.

Đằng Mạt cũng không nhụt chí, dù bận vẫn ung dung, cười nói: "Chẳng lẽ Ngôn tiên sinh đối với chuyện anh trai tôi cùng Lâm Y Thần, không có một chút tò mò sao?"

Ngôn Yến do dự một chút.

Đằng Mạt rèn sắt khi còn nóng: "Ngôn tiên sinh, mời lên xe."

Tay Ngôn Yến cầm lên cửa then xe, mở cửa, ngồi xuống.

Xe khởi động.

Cách đó không xa, Hạ Văn Chương vừa mới lái xe ra gara, thấy một màn Ngôn Yến ngồi vào xe Đằng Mạt này, biểu tình tức khắc nghiêm túc rất nhiều, hắn lấy di động ra, gọi điện thoại cho Đằng Tử Văn.

Một bàn tay vững vàng chạy xe hơi, ngón tay Đằng Mạt không ngừng gõ trên cửa sổ xe: "Ngôn tiên sinh, xin hỏi chuyện giữa tôi cùng anh tôi cậu biết bao nhiêu rồi?"

Ngôn Yến nghe được vấn đề của Đằng Mạt, nhìn hắn một cái, không trả lời.

Đằng Mạt tiếp tục nói: "Có lẽ anh tôi đã nói cùng cậu một ít. Nhưng cậu muốn nghe xem phiên bản của tôi sao?"

Ngôn Yến cảm thấy Đằng Mạt có chút buồn cười.

Đằng Mạt dựa vào cái gì cho rằng phiên bản của hắn mình nghe xong, sẽ tin tưởng.

"Không cần, Đằng tiên sinh." Ngôn Yến nói với Đằng Mạt, "Anh không phải nói muốn nói cho tôi, quan hệ giữa Tử...... Đằng đổng cùng Lâm Y Thần sao?"

"Quan hệ giữa bọn họ a......" Đằng Mạt dừng một chút, cố ý dùng ánh mắt thương hại nhìn Ngôn Yến, "Cậu nói loại nữ nhân không có bối cảnh như Lâm Y Thần này, nếu không phải bàng đại thụ hảo thừa lương*, như thế nào có thể đi đến vị trí hôm nay."

*Bàng đại thụ hảo thừa lương: Dựa vào cây lớn sẽ có lợi ích, ý nói ôm đùi, quy tắc ngầm.

Ngôn Yến không biết trả lời như thế nào.

Đằng Mạt lại tiếp tục nói: "Ngôn tiên sinh, có lẽ cậu không biết đi, anh trai tôi người này a, thích nhất du hí nhân gian......"

Đằng Mạt nửa thật nửa giả.

Chờ nói bậy về Đằng Tử Văn xong, Đằng Mạt mới nói ra mục đích lần này mình tìm tới Ngôn Yến.

Đằng Mạt khuyên Ngôn Yến rời khỏi Đằng Tử Văn, cùng mình.

Hắn cũng không phải thích Ngôn Yến như thế nào, bất quá từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là thứ Đằng Tử Văn có, hắn cũng luôn muốn một phần tới tay.

"Đằng tiên sinh muốn cùng tôi nói cũng chỉ có này thôi sao?" Ngôn Yến hỏi.

Đằng Mạt gật đầu.

Thấy thế, Ngôn Yến cự tuyệt Đằng Mạt, tay ấn lên then cửa: "Thỉnh dừng xe đi, tôi muốn xuống."

Đằng Mạt nhìn Ngôn Yến một hồi, đột nhiên cười khẽ một tiếng: "Hắn cho cậu nhiều hay ít? Tôi cho cậu gấp đôi."

Lời Đằng Mạt nói phảng phất một thứ chui vào trong lòng Ngôn Yến.

Đây cũng là khúc mắc của Ngôn Yến.

Ngôn Yến áp chế lửa giận, nói: "Đằng tiên sinh, tôi nghĩ anh hiểu lầm cái gì."

Đằng Mạt còn muốn nói cái gì, thấy thái độ Ngôn Yến kiên quyết muốn xuống xe.

Đồng thời, tài xế lại nói với Đằng Mạt, đằng sau có xe đi theo bọn họ.

Đằng Mạt sắc mặt không được tốt.

Hắn kêu tài xế dừng xe.

Ngôn Yến trực tiếp mở cửa xuống xe.

Đằng Mạt cuối cùng nói một câu: "Ngôn tiên sinh, anh trai tôi loại người này, đối với người khác không có khả năng thiệt tình."

Ngôn Yến cũng không quay đầu lại.

Đằng Mạt nhìn Ngôn Yến rời đi, khóe miệng hạ xuống.

Hắn vốn dĩ cũng không nghĩ chỉ dựa vào một chút lời nói, khiến cho Ngôn Yến theo mình, nhưng hạt giống hoài nghi nếu gieo xuống, cuối cùng khẳng định sẽ trưởng thành.

Lần trước ánh mắt anh trai tiện nghi của hắn nhìn Ngôn Yến, có chút đặc biệt.

Có thể làm Đằng Tử Văn không thoải mái, hắn liền thoải mái.

______

Đến đây là gần hết quyển 1 rùi 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top