[Q1] Chương 51 + 52 + 53 + 54 + 55

Chương 51: Mưa gió về đêm

Edit: Ngộ

Triệu Hoa chơi xong, làm bộ lơ đãng hỏi chuyện giữa Ngôn Yến cùng Đằng Tử Văn thế nào.

Ngôn Yến im lặng.

Hắn có thể nói hắn hơn nửa cuối tuần không nhìn thấy Đằng Tử Văn sao.

Triệu Hoa thấy bộ dáng Ngôn Yến, liền biết con đường tình cảm của Ngôn Yến không thuận.

Đằng Tử Văn là nam nhân như vậy, nơi nào sẽ để Ngôn Yến khống chế.

Triệu Hoa thầm mắng chính mình một tiếng, đều do mày lắm miệng. Sau đó lôi kéo Ngôn Yến đi ăn khuya.

Ăn xong, hai người chia nhau về nhà.

Lúc Ngôn Yến trở lại Sâm Hải Hào Đình, đã rạng sáng.

Người hầu biệt thự nghe thấy hắn trở về, rời giường hỏi hắn cần ăn khuya hay không.

Ngôn Yến bảo người hầu nghỉ ngơi.

Đằng Tử Văn lại không tới.

Ngôn Yến không khỏi lo được lo mất.

Ngày hôm sau buổi sáng lên, Ngôn Yến gọi điện thoại cho Thích Vũ.

Điện thoại Thích Vũ không thông.

Ngôn Yến cả ngày đều nhớ thương chuyện này.

Thời điểm lên khóa huấn luyện ở công ty, hai phần ba thời gian tiết khóa đều thất thần.

Buổi chiều, Ngôn Yến xoa xoa mặt, chuẩn bị trở về.

Trạng thái của hắn cái này, lại ở công ty cũng lãng phí thời gian.

Ngôn Yến nghĩ, hắn có nên chủ động đi tìm Vương Dữ Nhạc, nhìn xem có thể nhận mấy thông cáo hay không.

Thời điểm mấy ngày trước đuổi tiến độ đóng phim, hắn đều không có thời gian nghĩ này đó.

Ngôn Yến cho rằng nghĩ nhiều như vậy đều là mình quá nhàn dỗi.

Ngôn Yến ở biệt thự đọc sách một buổi trưa, mới được hai trang.

Bữa tối Ngôn Yến không phải rất muốn ăn uống, uống chút cháo liền lên lầu.

Không khí có chút buồn, Ngôn Yến mở ra cửa sổ, lại bắt đầu phát ngốc.

Phát ngốc xong, tắm rửa đi ngủ.

Nửa đêm, bên ngoài mưa to.

Nước mưa bị gió thổi vào cửa sổ.

Ngôn Yến bỗng dưng bừng tỉnh dậy.

Tiếng mưa rơi ào ào vang vọng.

Loáng thoáng giống như nghe được trong đó có thanh âm động cơ ô tô.

Ngôn Yến lập tức xuống giường xỏ giày, chuẩn bị xuống lầu.

Chạy tới một nửa mới nghĩ đến, hiện tại muộn như vậy, còn mưa, Đằng Tử Văn sao có thể lại đây.

Ngôn Yến đang chuẩn bị về phòng, lại nghe thấy tiếng vang dưới lầu truyền đến.

Ngôn Yến chạy xuống lầu.

Người hầu vừa mới đem cửa lớn biệt thự đóng lại, đem mưa gió chắn bên ngoài.

Đằng Tử Văn mặc tây trang màu đen, hơn phân nửa thân mình bị ướt, lại thờ ơ ngồi trên sô pha.

Thích Vũ đứng bên cạnh cũng không tốt hơn đến đâu, ngọn tóc còn nhỏ nước, thấp giọng khuyên Đằng Tử Văn cái gì.

Ngôn Yến đi lên trước, kêu hai người một tiếng.

Thích Vũ nhìn thấy Ngôn Yến, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đằng Tử Văn cũng ngẩng đầu nhìn Ngôn Yến.

Lúc Ngôn Yến đối thượng mặt Đằng Tử Văn, hít hà một hơi.

Đằng Tử Văn sắc mặt tái nhợt, môi phát tím, trong ánh mắt đầy tơ máu, ánh mắt vô thần.

Hắn có từng gặp qua bộ dáng Đằng Tử Văn chật vật như vậy.

"Đây là làm sao vậy?" Ngôn Yến vội vàng hỏi.

Thích Vũ liếc mắt nhìn Đằng Tử Văn một cái, nói với Ngôn Yến: "Ngôn tiên sinh, cậu khuyên Đằng đổng, để hắn đi đổi quần áo trước đi."

——

Nói tốt thêm càng ~

Chương 52: Chiếu cố khuyên bảo

Edit: Ngộ

Ngôn Yến cũng không thể khuyên Đằng Tử Văn đi thay quần áo.

Ngôn Yến bảo người hầu đi nấu trà gừng, sau đó kêu Thích Vũ cùng mình đi lấy khăn lông thuận tiện đổi quần áo.

Thích Vũ nhìn mắt Đằng Tử Văn, đuổi kịp Ngôn Yến.

"Rốt cuộc sao lại thế này?" Ngôn Yến hỏi Thích Vũ.

Thích Vũ do dự, nói: "Ngôn tiên sinh, chuyện này, vẫn là để Đằng đổng tự mình nói cho cậu đi."

Việc nhà của cấp trên, hắn thật sự không tiện mở miệng.

Ngôn Yến gật đầu, nói: "Thích trợ lý, anh cũng trước thay quần áo đi. CÓ thể mặc của tôi không? Đại khái sẽ có chút bé."

Thích Vũ nói: "Có thể, cảm ơn Ngôn tiên sinh. Đằng đổng phiền toái ngài chiếu cố."

Lúc Ngôn Yến vội vàng cầm khăn lông xuống lầu, Đằng Tử Văn còn duy trì tư thế ban đầu không thay đổi.

Ở bên cạnh Đằng Tử Văn ngồi xuống, Ngôn Yến không rên một tiếng bắt đầu lau tóc cho Đằng Tử Văn, cởi nút thắt.

Tùy ý động tác của Ngôn Yến, tròng mắt Đằng Tử Văn chuyển động một chút.

Ngôn Yến thấy, khinh thanh tế ngữ nói: "Tử Văn, chúng ta đem quần áo thay trước được không?"

Đằng Tử Văn vẫn không nói gì, lại thập phần phối hợp để Ngôn Yến cởi quần áo.

Ngôn Yến còn mang theo thảm xuống dưới, sau khi giúp Đằng Tử Văn lau khô thân thể, đem thảm đắp trên người hắn, sau đó lại ngồi xổm xuống trước người Đằng Tử Văn.

Ánh mắt Đằng Tử Văn rốt cuộc có tiêu cự.

Ngôn Yến nửa ngồi xổm nửa quỳ ở trước người hắn, cởi giày cho hắn.

Đôi giày da của Đằng Tử Văn cũng đã có thể nuôi cá.

Giày da gặp nước có chút biến hình, Ngôn Yến phí rất nhiều sức mới cởi ra được, áo ngủ trên người đều bị vết bẩn cọ lên, nhưng Ngôn Yến hoàn toàn không chú ý tới.

Cởi giày xong, sau đó là vớ.

Ngôn Yến nâng chân Đằng Tử Văn, dùng khăn lông chà lau sạch sẽ.

Thiếu niên biểu tình thập phần chuyên chú, Đằng Tử Văn rốt cuộc thay đổi thân hình.

Hắn căng chặt tích bối thả lỏng chút, nửa dựa vào trên sô pha.

Người hầu lúc này bưng trà gừng nấu xong lại đây.

Ngôn Yến bảo người hầu để một chén ở phòng khách, một khác chén đưa đến trên lầu cho Thích Vũ.

Người hầu thực mau lại xuống dưới, Ngôn Yến bảo người hầu đi nghỉ ngơi trước.

Người hầu nói: "Ngôn tiên sinh có việc lại kêu tôi."

Ngôn Yến gật đầu, bắt đầu giúp Đằng Tử Văn cởi dây lưng.

Dây lưng cởi ra, chính là Đằng Tử Văn đang ngồi, hắn không có biện pháp đem quần cởi ra.

Ngôn Yến nhìn Đằng Tử Văn, nói: "Tử Văn, đem quần áo thay trước được không? Anh như vậy, sẽ cảm mạo."

Đằng Tử Văn đối thượng ánh mắt mang theo điểm cầu xin của Ngôn Yến, rốt cuộc nói câu đầu tiên trong đêm nay sau khi nhìn thấy Ngôn Yến: "Tôi tự mình cởi."

"Tôi đi cho anh lấy quần áo nhé?" Ngôn Yến hỏi.

Đằng Tử Văn ở biệt thự có phòng của mình, chính là Ngôn Yến chưa được Đằng Tử Văn cho phép, sẽ không đi vào.

Đằng Tử Văn cũng rất ít kêu hắn đến phòng của mình.

Ngôn Yến thấy Đằng Tử Văn gật đầu nhẹ, vì thế lập tức lên lầu lấy áo ngủ cho Đằng Tử Văn.

Thích Vũ cũng đã đem chính mình thu thập xong, đang muốn xuống lầu, nhìn thấy Ngôn Yến lên lầu, nhỏ giọng hỏi tình huống.

Nghe được Đằng Tử Văn rốt cuộc nói chuyện, Thích Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Vẫn là Ngôn tiên sinh có biện pháp.

Ngôn Yến nói đã trễ thế này, để Thích Vũ ở lại, đến phòng cho khách nghỉ ngơi một đêm. Thích Vũ đồng ý.

Hắn cùng Đằng Tử Văn mấy ngày nay xuất ngoại, vừa về liền trở về tổ trạch Đằng gia, sau đó không nghỉ tạm mà lại trở về.

Ngôn Yến cầm quần áo xuống lầu, để Đằng Tử Văn thay quần áo, chính mình bưng trà gừng trên bàn lại đây, để Đằng Tử Văn uống.

Chờ Đằng Tử Văn uống xong, lại nhận chén không thả lại bàn trà.

Ngôn Yến trở lại bên người Đằng Tử Văn ngồi xuống, ôm lấy Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn trên người thực lạnh, lạnh đến nỗi khiến Ngôn Yến run run, nhưng Ngôn Yến không buông tay ra.

Ngôn Yến ôm lấy Đằng Tử Văn: "Tử Văn, đã xảy ra sự tình gì, có thể nói cho tôi sao?"

Chương 53: Từ bỏ cơ hội

Chương này có pass ae ạ

Chương 54: Chỉ cần giống nhau

Edit: Ngộ

Đằng Tử Văn bận rộn vài ngày, tựa hồ đã nhàn hơn một ít.

Tuy rằng Đằng Tử Văn thoạt nhìn không có gì bất đồng với trước kia, nhưng Ngôn Yến vẫn cảm thấy, Đằng Tử Văn cũng không trấn định như thoạt nhìn bên ngoài như vậy.

Ngữ khí Đằng Tử Văn khi nói ông nội minh qua đời, đè nặng trĩu trong lòng Ngôn Yến.

Ngôn Yến nghĩ, có thể vì Đằng Tử Văn làm chút gì đều tốt.

Ngôn Yến nửa dựa vào Đằng Tử Văn, chơi tay Đằng Tử Văn.

Một đêm kia qua đi, bọn họ thường xuyên làm chuyện này.

"Làm sao vậy?" Đằng Tử Văn hỏi.

"Anh đêm mai có rảnh không?" Ngôn Yến ngẩng đầu, nhìn Đằng Tử Văn, đôi mắt như sao trong trời đêm.

"Có chuyện gì?" Đằng Tử Văn hỏi.

"Chúng ta cùng đến vùng ngoại ô đi, nghe nói, ngày mai vùng ngoại ô có một hồi tiệc tối pháo hoa."

Này vẫn là Đằng Tử Văn mấy ngày hôm trước nhìn thấy trên mạng.

Đằng Tử Văn nhíu hạ mi: "Em thích?" Trận pháo hoa tiệc tối này hắn cũng có nghe thấy.

Ngôn Yến gật đầu.

Đằng Tử Văn cảm thấy đây là đồ người trẻ tuổi mới thích.

Ngay sau đó nghĩ đến thiếu niên trước mắt chẳng lẽ không phải người trẻ tuổi sao?

Nếu thiếu niên trước mặt thích, kia: "Tôi bảo Thích Vũ đi xung quang làng du lịch đặt phòng, buổi tối ngày mai bồi em đi, ân?" Đằng Tử Văn như trưng cầu, nói.

Những lúc như này, Ngôn Yến đều sẽ không phản đối Đằng Tử Văn, bất quá lúc này đây, Ngôn Yến lại không đáp ứng, mà là ở Đằng Tử Văn trong lòng ngực trở mình, nói: "Có thể để tôi an bài không?"

Ngôn Yến rất ít đưa ra yêu cầu gì cho mình.

Đằng Tử Văn hơi suy tư, cảm thấy không cần thiết vì chút việc nhỏ như vậy, làm tình nhân không cao hứng.

Ngẫu nhiên để tình nhân tới bố trí, cũng là một loại tình thú.

Đằng Tử Văn đáp ứng.

Ngôn Yến thấy Đằng Tử Văn gật đầu, hưng phấn ôm lấy eo Đằng Tử Văn, ở trên bụng Đằng Tử Văn cọ cọ.

Hắn mấy ngày nay vẫn luôn muốn mang Đằng Tử Văn đi một chỗ.

Ngày hôm sau, Đằng Tử Văn sớm đã về tới Sâm Hải Hào Đình.

Ngôn Yến là trực tiếp giữa trưa liền từ công ty trở lại, buổi chiều, còn đi siêu thị mua sắm, lại làm bữa tối.

Lúc Đằng Tử Văn về nhà, Ngôn Yến đang ngồi ở trên sô pha chờ hắn.

Nhìn Đằng Tử Văn đã trở lại, Ngôn Yến lập tức đứng lên.

Nhìn đến Ngôn Yến bộ dáng, Đằng Tử Văn lộ ra tươi cười: "Đang đợi tôi?"

Ngôn Yến thành thật gật đầu: "Tôi làm bữa tối, chờ anh trở về."

"Làm cái gì?" Đằng Tử Văn hỏi.

Ngôn Yến đem đồ ăn đã nấu xong từng cái báo một lần.

Đằng Tử Văn nói: "Còn rất phong phú."

Cơm chiều đã chuẩn bị tốt, chờ Đằng Tử Văn trở về là có thể ăn.

Bữa tối, Đằng Tử Văn không chút bủn xỉn khích lệ Ngôn Yến vài câu.

Không khí thập phần tốt.

Ăn xong cơm chiều, bàn ăn để người hầu thu thập.

Ngôn Yến gấp không chờ nổi lôi kéo Đằng Tử Văn lên xe.

Đằng Tử Văn vừa lên xe liền phát hiện trên xe không có tài xế.

Cũng đúng, có tài xế Ngôn Yến đại khái sẽ phóng không khai.

"Em sẽ lái xe?" Đằng Tử Văn hỏi Ngôn Yến.

Ngôn Yến gật đầu: "Yên tâm đi, tôi có bằng lái."

Buổi tối đồ ăn hương vị rất tốt, Đằng Tử Văn tâm tình cũng không tồi: "Như thế nào còn không nói sớm chút, thích xe gì?"

Ngôn Yến nhìn Đằng Tử Văn liếc mắt một cái, nói: "Tôi không có đặc biệt thích xe gì, ngày thường cũng không thích lái xe, anh không cần đưa tôi."

Đằng Tử Văn liền cười hắn: "Em như thế nào cái gì cũng không cần?"

Ngôn Yến không trả lời, trong lòng lại suy nghĩ: Ai nói? Hắn bất quá chỉ cần một thứ thôi.

Chương 55: Pháo hoa lộng lẫy

Edit: Ngộ

Bằng lái của Ngôn Yến lấy được đến tay còn chưa được một năm, cao tam mới vừa tốt nghiệp, hắn tìm công việc chuyển phát nhanh, điều kiện yêu cầu là biết lái ô tô con, hắn khẽ cắn môi cầm tiền lương tháng đầu tiên, hơn nữa lúc trước mình còn chút tiền, học bằng lái.

Không nghĩ tới khi bằng lái tới tay, công việc kia cũng không làm.

Đằng Tử Văn duỗi tay kéo cửa ghế phụ.

Ngôn Yến ngăn hắn lại: "Đừng, anh ngồi đằng sau được không? Anh ngồi ở phía trước, tôi, tôi không có biện pháp chuyên tâm lái xe."

Nghe Ngôn Yến nói, Đằng Tử Văn cười.

Đằng Tử Văn duỗi tay đi kéo cửa xe ghế sau, ngồi xuống.

Ngôn Yến đóng cửa xe, ngồi ghế điều khiển.

Tuy rằng Ngôn Yến lái xe rất cẩn thận, nhưng phó giá tòa* nguy hiểm nhất là chỗ ngồi, Ngôn Yến không nghĩ để Đằng Tử Văn ngồi.

*Tên 1 loại ô tô theo phiên âm Trung Quốc

Đằng Tử Văn ngồi trên ghế sau, nhìn Ngôn Yến hết sức chuyên chú lái xe, tốc độ xe phảng phất giống rùa bò, cảm thấy rất thú vị.

Liền chậm rì rì như vậy, xe chạy đến vùng ngoại ô.

Chỉ có rời xa nội thành, màn đêm mới có vẻ thâm trầm.

Sao trên trời càng thêm sáng ngời.

Ngôn Yến mang theo Đằng Tử Văn tới một ngọn núi.

Xe dừng lại, Ngôn Yến nói với Đằng Tử Văn: "Tới rồi."

Đằng Tử Văn xuống xe.

Ngôn Yến cũng từ trên ghế điều khiển xuống, sau đó từ cốp xe lấy ra một túi đồ lớn.

Cái mùa này, buổi tối không có muỗi, nhưng nửa đêm, nhiệt độ trên núi vẫn có chút thấp.

Trên núi gió đêm thổi qua, rất là thoải mái, phảng phất có thể xua tan nhân tâm phiền não.

Đằng Tử Văn dựa nhà ga.

Ngôn Yến đứng bên người hắn.

Đằng Tử Văn ngẩng đầu nhìn bầu trời, hắn đã nhớ không rõ hắn đã bao lâu không nhìn kỹ sao trời.

Ngôn Yến từ trong túi lấy ra một vại bia, mở ra đưa tới trong tay Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn nhận lấy cầm trên tay.

Ngôn Yến lại mở ra một vại bia, sau đó nhìn đồng hồ: "Pháo hoa qua năm phút liền bắt đầu rồi."

Thấy Đằng Tử Văn không nói chuyện, Ngôn Yến nói: "Tôi biết anh đại khái sẽ không thích nhìn pháo hoa."

"Biết tôi không thích, còn mang tôi tới?" Đằng Tử Văn mang theo ý cười.

"Xem pháo hoa, kỳ thật chỉ là cái cớ." Ngôn Yến mặt mày cong lên, nói: "Tôi khi có chuyện phiền lòng, sẽ đến nơi này đợi. Nhìn phong cảnh, hóng gió, tâm tình có thể tốt hơn rất nhiều."

Đằng Tử Văn khẽ cười một tiếng, uống lên ngụm bia.

Hắn đã rất nhiều năm không uống bia.

"Pháo hoa lập tức liền bắt đầu rồi nga." Ngôn Yến nhìn chằm chằm thời gian.

"Ba......"

"Hai......"

"Một......" "Phanh"

Thanh âm pháo hoa rất lớn bao trùm cả tiếng đếm ngược của Ngôn Yến.

Chỉ thấy trong trời đêm, từng đóa pháo hoa tràn ra.

Ngũ quang thập sắc, một đợt tiêu tán một đợt lại sáng.

Ngôn Yến chọn lựa địa điểm xem pháo hoa cũng không phải tốt nhất, mà có chút xa.

Ý của hắn cũng không phải mang Đằng Tử Văn tới xem pháo hoa, mà là mang Đằng Tử Văn giải sầu.

Cho nên lúc này, trên núi chỉ có hai người bọn họ.

Đằng Tử Văn quay đầu nhìn Ngôn Yến.

Sườn mặt thiếu niên trong ánh sáng mơ hồ mang hình dáng nhu hòa, ảnh ngược trong mắt hắn ánh sáng pháo hoa đầy trời sao, lộng lẫy vô cùng.

Bản thân Đằng Tử Văn cũng chưa nhận thấy được miệng mình lơ đãng đề đề.

Hắn quay lại đầu.

Lúc Đằng Tử Văn quay lại đầu, Ngôn Yến cũng quay đầu lặng lẽ đánh giá Đằng Tử Văn.

Trong mắt nam nhân tựa hồ có ánh lửa đang ẩn ẩn nhảy lên.

Ngôn Yến biết này chỉ là ảo giác của hắn.

Đằng Tử Văn trong mắt chỉ là ảnh ngược pháo hoa.

Nhưng, cho dù là ảo giác, cũng mỹ diệu như thế, không phải sao? 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top