[Q1] Chương 36 + 37 + 38 + 39 + 40

Edit: Ngộ

tulangkhuynh.wordpress.com

____________

Chương 36: Sinh bệnh

Edit: Ngộ

Bất quá ngay sau đó, Ngôn Yến khóe miệng lại san bằng.

Hắn nghĩ đến, hắn đã vài ngày không liên lạc Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn sau khi hắn đến nơi đây ngày đầu tiên gọi tới một cuộc điện thoại, không còn có cuộc khác.

Ngôn Yến cũng do dự mình nên chủ động gọi cho Đằng Tử Văn hay không, rồi lại lo lắng Đằng Tử Văn không thích.

Rốt cuộc người nói muốn tới nơi khác tới đóng phim là mình, lúc này mới không tới mấy ngày, liền gọi cho Đằng Tử Văn, Đằng Tử Văn có cảm thấy mình quá dính người hay không?

Ngôn Yến suy xét mãi, đánh mất ý tưởng chủ động gọi cho Đằng Tử Văn.

Mà Đằng Tử Văn, lúc này vội vàng đối phó địch thủ ẩn trong bóng tối.

Hắn chuẩn bị đầy đủ, không phải không dành ra thời gian gọi điện thoại này.

Có thể liên lạc với Ngôn Yến lại không liên lạc, là bởi vì hắn muốn lạnh Ngôn Yến.

Đằng Tử Văn tự nhận là không phải người tốt gì, khó được một lần phát thiện tâm, cho Ngôn Yến một cơ hội lựa chọn lần nữa.

Đến nỗi căn hộ Sâm Hải Hào Đình kia, tuy rằng hắn rất thích, nhưng cũng đã chuẩn bị chuyển sang danh nghĩa Ngôn Yến, cũng coi như là một phần bồi thường.

Đằng Tử Văn xưa nay đối với người bên gối, chỉ cần đối phương đủ tri tình thức thú, ra tay luôn luôn hào phóng.

Lần này đối Ngôn Yến, Đằng Tử Văn cũng chỉ là cho rằng mình càng hào phóng một chút.

Ngôn Yến quay xong mấy tràng diễn buổi tối ngày mưa kia, ngủ thật sự sớm.

Trước khi ngủ, hắn đã cảm giác mũi có chút tắc, nghĩ trà gừng cũng đã uống, ngủ một giấc lên hẳn là có thể khỏe.

Đáng tiếc không như mong muốn.

Thời điểm ngày hôm sau buổi sáng, Ngôn Yến chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ.

Bạch Cố thấy Ngôn Yến ngốc lăng lăng ngồi ở trên giường, hỏi: "Ngôn Yến, cậu làm sao vậy?"

"Tôi không có việc gì." Chỉ là có chút choáng váng đầu. Ngôn Yến nói mang theo giọng mũi nồng đậm.

Bạch Cố nghe thấy được, cau mày, nói: "Cậu không phải là bị cảm đi?"

"Hình như là có chút." Ngôn Yến thành thật trả lời.

"Hôm nay cậu không diễn, cậu liền nằm ở trên giường hảo hảo nghỉ ngơi một ngày đi. Đợi lát nữa tôi xuống dưới lầu mua cho cậu phần cháo."

"Không cần." Ngôn Yến nói.

Nhưng Bạch Cố đã ra ngoài, không có nghe được hắn nói.

Bạch Cố thực mau liền mang một chén cháo đi lên.

"Tôi mua cháo trắng, đây." Hắn đem cháo đưa cho Ngôn Yến.

Ngôn Yến tiếp nhận cháo, nói cảm ơn.

Cháo trắng tản ra ấm áp, mặt trên còn phô điểm tiểu thái.

"Tôi đi trước, đợi lát nữa trở về nhìn cậu. Cậu có chuyện nói cứ gọi điện thoại kêu tôi." Bạch Cố một bên tắt chế độ im lặng ở điện thoại, một bên nói với Ngôn Yến.

"Tôi đã biết. Bạch Cố, cảm ơn anh."

"Đều là bằng hữu." Bạch Cố sau khi nói những lời này, bắt đầu làm việc.

Ngôn Yến tuy rằng không muốn ăn uống, vẫn đem một chén cháo ăn xong.

Ăn cháo xong, Ngôn Yến nằm xuống.

Tuy rằng đầu óc hôn hôn trầm trầm, nhưng Ngôn Yến không có buồn ngủ.

Trước kia không phải chưa sinh bệnh, đều là hắn một người trải qua.

Nhưng lần này gặp gỡ có người quan tâm, Ngôn Yến phát hiện mình trở nên đặc biệt yếu ớt.

Ngôn Yến lại bắt đầu tưởng niệm Đằng Tử Văn.

Không biết qua bao lâu, Bạch Cố đã trở lại, trên tay còn cầm một túi thuốc.

Ngôn Yến nhìn trên người Bạch Cố còn mặc diễn phục, mạc danh cảm thấy vui vẻ.

"Còn cười." Bạch Cố nhìn hai má Ngôn Yến đỏ lên, thuận tay sờ soạng trán hắn, mày nhíu một chút, "Cậu hình như hơi phát sốt đói bụng. Tôi mua thuốc, cậu ăn trước một chút lại tiếp tục ngủ đi."

Bạch Cố hôm nay có rất nhiều tràng diễn, dỗ Ngôn Yến uống thuốc xong, lại vội vàng đi.

Ngôn Yến nắm di động, sau khi dược hiệu phát tác, dần dần ngủ.

----------

Chương 37: Thân thể không tồi

Edit: Ngộ

Lại lần nữa tỉnh lại, Ngôn Yến đã cảm thấy đầu óc thoải mái thanh tân.

Xem ra thuốc Bạch Cố mua hiệu quả thật không tồi.

Ngôn Yến cười.

Bởi vì lúc ngủ mồ hôi ra đầy người, nên Ngôn Yến hiện tại thân thể dính hồ hồ.

Ngôn Yến rời giường, tắm rửa một cái.

Thời điểm trở lại trên giường, phát hiện di động hết pin.

Ngôn Yến trong lòng hoảng hốt.

Không biết có bỏ lỡ điện thoại hoặc tin nhắn gì hay không.

Vội vội vàng vàng lấy đồ sạc di động, nạp điện cho di động, sau đó khởi động máy.

Vừa mới nhìn thời gian, cửa phòng liền đẩy ra.

Bạch Cố trên tay xách theo hai hộp cơm trở lại.

"Cậu đi lên? Không có việc gì?" Bạch Cố nhìn Ngôn Yến ngồi ở mép giường, thực kinh ngạc. Ngay sau đó phát hiện tinh thần Ngôn Yến thực hảo, nhìn qua thần thanh khí sảng, liền nghĩ thể chất đối phương không tồi.

Ngôn Yến cười tỏ vẻ mình không có việc gì, lại đối Bạch Cố nói cảm ơn.

Bạch Cố ngay sau đó nói chuyện đoàn phim cho Ngôn Yến.

Đoàn phim bởi vì đuổi tiến độ, cho nên quyết định trở về trước một ngày.

Ngày mai buổi sáng Ngôn Yến còn có một cảnh, nhưng buổi chiều ngày mai đoàn phim đã chuẩn bị đi rồi.

Bạch Cố nhắc nhở Ngôn Yến trước tiên thu thập đồ đạc.

Ngôn Yến gật đầu.

Lập tức là có thể trở về.

Ngôn Yến cảm xúc tăng vọt vài phần.

Bạch Cố thấy Ngôn Yến không biết bản thân cười ngây ngô cái gì, lắc lắc đầu, tiến phòng tắm tắm rửa.

Ngày hôm sau, Ngôn Yến quay xong cảnh cuối cùng, trở lại phòng.

Bạch Cố đã đem đồ mình thu thập đầy đủ, đang ngồi ở trên giường xem TV. Rương hành lý của hắn đặt ở bên cạnh, bộ dáng tùy thời là có thể đi.

Ngôn Yến tối hôm qua cũng thu thập phần lớn đồ đạc, đồ còn lại cũng rất mau thu thập xong.

Hai người thừa dịp thời gian nhàn rỗi cuối cùng xem TV nói chuyện phiếm.

Bạch Cố nói người đại diện đại khái giữa trưa sẽ tới đón hắn, hắn tám phần phải đi trước một bước.

Ngôn Yến tuy rằng kỳ quái, thời điểm mấy ngày trước Bạch Cố đóng phim, người đại diện của hắn không xuất hiện, Bạch Cố phải đi về, người đại diện kia mới xuất hiện, lại không lắm miệng hỏi.

Người đại diện của Bạch Cố quả nhiên tới trước khi đoàn phim rời đi.

Bạch Cố trao đổi phương thức liên hệ cùng Ngôn Yến, sau đó rời đi.

Ngôn Yến chờ tới buổi chiều, rốt cuộc chờ đến khi đoàn phim thông báo rời đi.

Trở về vẫn như cũ ngồi xe buýt thêm xe lửa.

Quãng đường lớn như vậy, Ngôn Yến một đường cũng chưa thể nhắm mắt lại.

Lập tức liền về đến nhà.

Thời điểm Ngôn Yến trở về, trời đã tối rồi.

Ngôn Yến khó được lần hào phóng mà gọi taxi trở lại Sâm Hải Hào Đình.

Vừa đi tiến sân, Ngôn Yến liền nhìn thấy nhà ở một mảnh đen nhánh.

Tâm tình hưng phấn lập tức bị hắt một chậu nước lạnh.

Ngôn Yến vô thố nghĩ đến, hắn là trở về trước, người khác cũng không biết.

Cho chính mình một cái lý do như vậy, Ngôn Yến tâm tình bình tĩnh chút.

Hắn đi vào nhà, mở đèn.

Phòng trống trải có vẻ đặc biệt quạnh quẽ.

Phòng như vậy, thật sự là quá lớn.

Ngôn Yến cảm thán, lên lầu.

Thời gian ngồi xe dài như vậy, hắn thật sự mệt mỏi.

Ngôn Yến tắm rửa đơn giản, liền đem mình chôn trên giường, cuốn chặt chăn.

----------------------

Chương 38: Không tin

Edit: Ngộ

Nửa đêm, Ngôn Yến gặp một cái ác mộng làm bừng tỉnh.

Lúc ngồi dậy, Ngôn Yến toàn thân đều thấm mồ hôi.

Hắn ngồi trong chốc lát, hồi tưởng cảnh mơ hồ trong mơ, sau đó hất hất đầu, đi tắm rửa, lại rót cho mình chén nước.

Thời điểm trở lại giường nằm xuống, đã không có cái gì buồn ngủ.

Nhưng Ngôn Yến vẫn cưỡng bách mình nhắm hai mắt lại.

Sau nửa đêm hắn ngủ thật sự không được, cơ hồ là trôi qua giữa nửa mộng nửa tỉnh.

Không chỉ một đêm này, kế tiếp vài đêm, Ngôn Yến ngủ đến độ không được tốt.

Đằng Tử Văn không có tới biệt thự, cũng không đi tìm hắn.

Ngôn Yến hỏi qua người hầu biệt thự, đều là hỏi một người đã hết ba người là không biết. Bọn họ đều nói, Đằng Tử Văn không thường ở nơi này, hành tung bọn họ càng là không có khả năng biết đến.

Có giúp việc còn hỏi lại: "Ngôn tiên sinh ngài chẳng lẽ còn sẽ không biết hành tung tiên sinh sao?"

Ngôn Yến nhớ tới ánh mắt kinh ngạc của giúp việc kia, liền cảm thấy trên mặt nóng lên.

Ngôn Yến do dự mãi, lo sợ bất an mà gọi Đằng Tử Văn.

Dãy số này là lần đầu tiên Đằng Tử Văn gọi điện thoại cho hắn, hắn âm thầm lưu xuống.

Điện thoại thông, nhưng nhận điện thoại lại không phải Đằng Tử Văn.

"Thích trợ lý." Ngôn Yến nghe ra thanh âm đối phương, hô.

Thích Vũ bảo Ngôn Yến kêu tên mình là được.

Nhưng Ngôn Yến cảm thấy, người ta khách khách khí khí, hắn lại không thể không biết tốt xấu.

Sau khi biết Thích Vũ là trợ lý Đằng Tử Văn, Ngôn Yến liền vẫn luôn kêu Thích Vũ "Thích trợ lý".

Kỳ thật Ngôn Yến đã có một đoạn thời gian không nhìn thấy Đằng Tử Văn.

"Ngôn tiên sinh, xin hỏi có chuyện gì sao?" Thái độ Thích Vũ vẫn khách khí mà hữu lễ.

"Thích trợ lý, tôi muốn hỏi một chút, Tử...... Đằng đổng hắn...... Hắn có đây sao? Tôi có thể nói với hắn mấy câu hay không?"

"Đằng đổng hiện tại đang họp." Ngữ khí Thích Vũ bình bình đạm đạm, nhưng Ngôn Yến cảm thấy, Thích Vũ giống như đang ngại mình phiền.

"Thực xin lỗi, tôi không biết hắn đang vội. Hắn đã vài ngày không trở lại." Ngôn Yến hoảng loạn giải thích, "Hắn có phải mấy ngày nay đều rất bận hay không."

"Đằng đổng thân là chủ tịch công ty Âu Thịnh, tự nhiên là công tác bận rộn." Thích Vũ không mặn không nhạt đáp, trầm ngâm một hồi, lại tiếp tục nói, "Ngôn tiên sinh, Đằng đổng thực cảm tạ cậu trước đó giúp hắn, nếu cậu có yêu cầu gì, có thể đối tôi đưa ra......"

Thích Vũ uyển chuyển mà nói ít lời.

Ngôn Yến cúp điện thoại, ngây ngốc ngồi trên sô pha một hồi lâu.

Hắn không nghĩ tới Đằng Tử Văn thế nhưng là chủ tịch Âu Thịnh.

Hoa Thịnh cũng chỉ là một công ty nhỏ thuộc Âu Thịnh.

Ngay cả hắn là một người không quan tâm thương giới như vậy, cũng biết Âu Thịnh là một công ty lớn như nào.

Bất quá công ty Âu Thịnh này, ngày thường ở bên ngoài lộ mặt đều là tổng giám đốc. Không phải trong vòng, không nhất định biết được chủ tịch là Đằng Tử Văn, hơn nữa Đằng Tử Văn luôn điệu thấp, truyền thông cũng không dám tùy tiện loạn báo chuyện của hắn, cho nên Ngôn Yến cũng không biết.

Nhưng này còn không phải để cho Ngôn Yến vô thố.

Để cho Ngôn Yến không biết theo ai, là lời Thích Vũ nói ẩn ẩn lộ ra vài thứ.

Người kia chỉ là mượn ngụy trang để hắn.

Hắn trong mắt người kia, không có đặc biệt gì.

Thậm chí, người kia tựa hồ, không có gì khác biệt cùng mấy đại lão bản khác hắn gặp qua.

Ngôn Yến lắc đầu.

Nhưng hắn rõ ràng nhớ, là Đằng Tử Văn chính miệng nói thích hắn.

Thích Vũ nói, Ngôn Yến không muốn tin tưởng.

Trừ phi Đằng Tử Văn chính miệng tới nói hắn ...... Nói những lời này ...... Hắn mới có thể tin tưởng.

Bằng không, hắn một chữ đều không tin.

-----------

Chương 39: Không tha không cầu

Edit: Ngộ

Thích Vũ buông điện thoại, đem điện thoại đưa cho Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn giũ sạch điếu thuốc, lại nhả ra.

"Đằng đổng, tôi đã dựa theo ngài phân phó nói với hắn."

"Rất tốt." Đằng Tử Văn bảo Thích Vũ đem điện thoại để trên bàn.

Thích Vũ làm theo, rời khỏi văn phòng Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn lẳng lặng hút xong một điếu thuốc, sau đó bắt đầu xem văn kiện.

Đằng Tử Văn ước lượng Ngôn Yến mấy ngày, trước sau lại không có nghe người hầu báo tin Ngôn Yến rời đi.

Đằng Tử Văn cảm thấy Ngôn Yến hẳn đã rõ ràng ý tứ của mình.

Thời điểm Ngôn Yến lại lần nữa nhìn thấy Đằng Tử Văn, đã qua ba ngày.

Ba ngày qua, hắn trong lòng hoảng sợ một ngày lại qua một ngày, thẳng đến giờ khắc này thấy Đằng Tử Văn, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đằng Tử Văn phát hiện mấy ngày không thấy, Ngôn Yến gầy đi.

Nguyên bản cằm không có mấy lượng thịt trở nên càng thêm nhọn.

Đằng Tử Văn trong lòng sinh ra thương tiếc như với đồ vật.

Ngôn Yến nhìn Đằng Tử Văn. Hành vi của Đằng Tử Văn cùng với trước khi hắn đi nơi khác đóng phim không có khác biệt gì.

Qua mấy ngày, hắn bất an chờ đợi, phảng phất chỉ là ảo giác của hắn.

Ngôn Yến vốn dĩ nghĩ, nếu nhìn thấy Đằng Tử Văn, nhất định phải hỏi cho rõ ràng minh bạch, chờ thật sự nhìn thấy Đằng Tử Văn, trong lòng lại sinh ra nhút nhát.

Ngôn Yến tâm loạn.

"Như thế nào lại gầy như vậy?" Đằng Tử Văn hỏi.

Ngôn Yến còn chưa có tìm ra lời để hỏi, liền nghe thấy Đằng Tử Văn hỏi hắn.

Hắn nhìn Đằng Tử Văn. Trong mắt Đằng Tử Văn tựa hồ đựng đầy quan tâm đối với mình.

Đằng Tử Văn thấy Ngôn Yến không nói lời nào, tiến lên hai bước, đáp trên bả vai thiếu niên: "Choáng váng rồi?"

"Không...... Không có gì." Ngôn Yến phục hồi tinh thần, hỏi, "Anh ăn qua cơm chiều rồi sao?"

"Còn không có." Đằng Tử Văn nói.

"Tôi đi làm." Ngôn Yến muốn nhanh rời đi. Một tới gần Đằng Tử Văn, hắn đều không thể tự hỏi rõ ràng.

Đằng Tử Văn ngăn hắn lại: "Phòng bếp không có người sao?"

Đằng Tử Văn cúi đầu, ở trên miệng Ngôn Yến cắn một ngụm: "Nghĩ tôi không có?"

Ngôn Yến do dự một hồi, gật gật đầu.

Thời điểm ngày hôm sau mở mắt, Ngôn Yến cảm nhận được thân thể ấm áp bên người, càng thêm cảm thấy, cuộc điện thoại mấy hôm trước kia, chỉ là một giấc mộng.

Đằng Tử Văn nhìn Ngôn Yến mở bừng mắt liền phát ngốc, liền hỏi nói: "Suy nghĩ cái gì?"

"Không có." Ngôn Yến lập tức trả lời.

Đằng Tử Văn cũng không hỏi nhiều, đem người ôm lại một ít: "Tôi còn chưa hỏi qua em, có thích nhân vật gì hay không?"

Thấy Ngôn Yến vẻ mặt mê hoặc nhìn mình, Đằng Tử Văn nói: "Nếu không tôi để Thích Vũ đem kịch bản trước mắt của Hoa Thịnh đều lấy về, em tùy ý chọn, ân? Muốn người đại diện nào, cũng có thể nói cùng tôi."

Ngôn Yến một lát sau, mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Đằng Tử Văn.

Ngôn Yến lắc đầu: "Tôi cảm thấy tôi như bây giờ khá tốt."

Cách một hồi, Ngôn Yến lại nói: "Anh không cần cố ý cho tôi cái gì."

Đằng Tử Văn cười nhẹ vài tiếng, cũng không rõ cười chính mình hay cười nhạo Ngôn Yến thiên chân.

Đằng Tử Văn nói với Ngôn Yến: "Nếu muốn cái gì, liền gọi cho Thích Vũ, có biết hay không?"

------------

Chương 40: Triệu Hoa đã biết

Edit: Ngộ

Ngôn Yến lên tiếng, lại không đem lời Đằng Tử Văn nói vào trong lòng.

Đằng Tử Văn thấy Ngôn Yến lại bắt đầu phát ngốc, không chút khách khí mà xoay người đem người ngăn chặn.

Hai người ở trên giường một ngày.

Thời điểm ngày hôm sau, Đằng Tử Văn đưa Ngôn Yến đến phụ cận Hoa Thịnh, sau đó mình đi công ty.

Ngôn Yến cho rằng thời điểm mình xuống xe không có ai chú ý tới, lại không nghĩ rằng, hết thảy đều rơi vào trong mắt Triệu Hoa ngồi một bên quán cà phê.

Triệu Hoa đương nhiên biết Đằng Tử Văn.

Triệu Hoa chờ xe Đằng Tử Văn đi rồi, vội vàng đuổi theo Ngôn Yến.

"Ngôn Yến."

Ngôn Yến bị người đột nhiên từ phía sau chụp bả vai, giật mình một chút, nghe được thanh âm, lập tức biết Triệu Hoa.

"Triệu Hoa, cậu hôm nay sao lại tới sớm như vậy?" Ngôn Yến cười hỏi.

Triệu Hoa sắc mặt lại có vẻ có chút nghiêm túc: "Cậu ra đây cùng tôi."

Ngôn Yến thấy bộ dáng Triệu Hoa trịnh trọng, ý cười trên mặt cũng thu liễm rất nhiều.

Triệu Hoa kéo Ngôn Yến đi vào quán cà phê mình vừa mới ngồi, thuê ghế lô.

Ngôn Yến ngồi xuống đối diện Triệu Hoa.

"Ngôn Yến, cậu sao lại cùng Đằng Tử Văn đến cùng nhau?" Triệu Hoa thấy Ngôn Yến ngồi xuống, gấp không chờ nổi trực tiếp mở miệng hỏi.

Ngôn Yến sắc mặt đổi đổi, còn chưa trả lời, liền nghe được Triệu Hoa nói: "Tôi buổi sáng nhìn thấy cậu xuống từ xe hắn. Ngôn Yến, Đằng Tử Văn không phải người tốt."

Nghe Triệu Hoa nói, Ngôn Yến trầm mặc một hồi, mới mở miệng: "Triệu Hoa, thực xin lỗi, tôi hẳn nên sớm một chút nói cho cậu chuyện này...... Tôi, tôi cùng Đằng Tử Văn đã ở bên nhau."

"Chuyện khi nào, sao tôi không biết?" Triệu Hoa nuốt trở vào những lời vốn dĩ muốn nói về nhưng gì Đằng Tử Văn làm.

"Trước lúc cậu đi quay chỗ khác." Ngôn Yến đáp.

"Chính là...... Chính là Đằng Tử Văn người kia......" Người kia là quỷ phong lưu a! Triệu Hoa ở trong lòng rống lên một tiếng.

Nhìn trong ánh Ngôn Yến mắt lộ ra tình cảm, sắc mặt Triệu Hoa càng thêm khó coi. Nhìn bộ dáng Ngôn Yến, là thật sự thích tên hỗn đản Đằng Tử Văn kia.

"Ngôn Yến, cậu cần thiết rời khỏi hắn." Triệu Hoa lời lẽ chính đáng.

Ngôn Yến nhìn Triệu Hoa, lắc lắc đầu.

Hắn muốn cùng Đằng Tử Văn thử một lần.

Cuối cùng lần gặp mặt này kết thúc bằng việc Triệu Hoa phất tay áo bỏ đi.

Nhìn cái ly bị tạp trên mặt đất ghế lô, Ngôn Yến bất đắc dĩ tính tiền đơn, bồi tiền, trở lại công ty đi học.

Hắn biết Triệu Hoa là vì tốt cho hắn.

Nhưng Triệu Hoa nói hắn thật sự làm không được.

Chẳng sợ hiện tại Ngôn Yến đã biết Đằng Tử Văn cũng không phải hắn ngay từ đầu cho rằng người tốt.

Ngôn Yến tuy rằng cự tuyệt Đằng Tử Văn đổi cho mình người đại diện, đề nghị an bài nhân vật, nhưng Hạ Văn Chương vẫn nghe Thích Vũ nói, an bài cho Ngôn Yến công tác mới.

Hạ Văn Chương cho rằng, mình bằng hữu kiêm cấp dưới này thật sự quá đủ tư cách, không chỉ có thể giúp Đằng Tử Văn xử lý giải trí Hoa Thịnh, còn phải giúp Đằng Tử Văn chiếu cố liên can tiểu tình nhân của hắn.

Nhưng đứng ở góc độ bạn cùng trường, học trưởng mình này lại làm có chút nghẹn khuất a.

——

Ngày mai dự thi ngày đầu tiên, đổi mới 3000 tự đại chương, hy vọng đại gia cổ động ~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top