[Q1] Chương 15: Tôi biết tên của cậu
Edit: Ngộ
tulangkhuynh.wordpress.com
________
Ghế lô, Trịnh đạo nhìn người đi ra, lỗ mũi "Hừ" một tiếng.
Vương Dữ Nhạc vội vàng bưng lên một chén rượu, vẻ mặt cười làm lành khuyên nhủ: "Trịnh đạo đừng nóng giận, đều do tôi không dạy dỗ tốt."
Trịnh đạo không nói lời nào.
Vương Dữ Nhạc nói tiếp: "Nếu không tôi để tiểu Lưu lần trước tới bồi Trịnh đạo uống vài chén?"
"Tiểu Vương a, người không đủ thông minh, ở trong vòng có thể đi đến đâu?" Sắc mặt Trịnh đạo lúc này mới hòa hoãn, lời nói thấm thía mở miệng, "Cậu cũng đến nhìn xem, người nào đáng giá mang, người nào không đáng mang, đỡ phải để hoa kia vô dụng."
"Trịnh đạo nói phải." Vương Dữ Nhạc một bên trong lòng mắng lão bất tử cố làm ra vẻ, một bên đầy mặt tươi cười.
Vương Dữ Nhạc tuy rằng không quen nhìn họ Trịnh này, nhưng không có biện pháp vẫn phải nịnh hót hắn.
Trịnh đạo tuy rằng phong bình kém một chút, nhưng có nhân mạch thập phần quảng đại, quan trọng nhất chính là, chỉ cần đưa chút ngon ngọt, liền rất dễ nói chuyện. Vương Dữ Nhạc cũng không muốn từ bỏ nhân mạch này.
Vương Dữ Nhạc một bên uống rượu, một bên cũng ở trong lòng thì thầm Ngôn Yến.
Thật không biết tiểu tử kia là thật khờ hay là giả ngu, đối với các loại minh kỳ ám chỉ đều thờ ơ, làm hỏng hứng thú Trịnh đạo.
Ngoài ghế lô, Ngôn Yến đỡ tường, lung lay đi đến toilet, hắn đi đến trước vòi nước, muốn rửa mặt một chút, đột nhiên trong miệng có mùi chua.
Ngôn Yến xoay người vọt vào một gian mở cửa, còn không kịp đóng cửa lại, liền "huệ" một tiếng phun ra.
Cứ việc hắn trước kia ở quán bar làm công, luyện được một ít tửu lượng, nhưng bị người chuốc rượu như vậy, dạ dày vẫn là ăn không tiêu.
Ngôn Yến phun đầy bồn cầu.
Sau khi phun xong, Ngôn Yến thiếu chút nữa không đứng được, nửa dựa vào tường.
Buổi tối duy nhất may mắn chính là, những người đó vẫn là bận tâm thể diện, bằng không hắn chính là uống nhiều rượu, cũng khẳng định không thể hiểu rõ chuyện này như vậy.
Loại sự tình này, nếu là nháo ra, đối với hắn cũng không tốt.
May mắn chỉ là uống nhiều chút rượu.
"Huệ" Ngôn Yến lại lần nữa phun lên. (Xin lỗi Huệ nhưng k ai muốn phun lại nói "Nôn" hết)
Sau khi phun xong, cảm giác đầu óc đã hơi thanh tỉnh, Ngôn Yến dùng mu bàn tay lau miệng, theo sau ghét bỏ mà nhíu hạ mi, quá khó nghe.
Ngôn Yến ấn xuống chốt mở xả nước bồn cầu, sau đó trở lại trước vòi nước, súc miệng.
Tay chống trên mặt bàn đá cẩm thạch hoãn hoãn, Ngôn Yến lấy ra di động, đã gửi tin nhắn cho Vương Dữ Nhạc, nói với hắn mình không thoải mái, đi về trước.
Vương Dữ Nhạc không có trả lời.
Ngôn Yến vẫn là không so đo trở về. Nếu những người đó đã thả hắn ra, vậy chứng tỏ hắn hôm nay tránh thoát một kiếp.
Muốn hắn lại chủ động quay lại, trừ phi là đầu óc hắn không rõ ràng lắm.
"Cậu khỏe không?" Đột nhiên có người ở phía sau nói chuyện.
Ngôn Yến bị dọa một trận, ở trong gương nhìn thấy đứng sau lưng mình một nam nhân mang mắt kính có vài phần quen mắt.
Khung mắt kính tơ vàng.
Là thời điểm lần trước cùng Triệu Hoa ăn cơm, gặp được bằng hữu của anh Triệu Hoa, hình như gọi là Tần Khải.
"Tôi kêu Tần Khải." Nam nhân vươn tay, "Tôi nghĩ cậu cần giúp đỡ."
Ngôn Yến còn chưa kịp cự tuyệt, cũng đã bị nam nhân đỡ.
"...... Cảm ơn Tần tiên sinh, tôi kêu Ngôn Yến." Hắn chỉ có thể nói lời cảm tạ với nam nhân.
"Tôi biết tên của cậu." Tần Khải mỉm cười nói, độ cung khóe miệng không cao không thấp, gãi đúng chỗ ngứa.
——
Ha ha, không phải Đằng Tử Văn nga
Chương sau lại thả Đằng Tử Văn ra tới
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top