CHAP 22
RỒI CHUYỆN GÌ CŨNG SẼ QUA THÔI
- Chúng ta đi về thôi - nó đẩy cậu ra, mặt có chút khó chịu. Nó nghĩ tới cái cảnh tượng mà oppa của nó nhìn thấy thì sẽ như thế nào
- ... Umk - cậu nhìn nó, đầy thất vọng rồi trả lời cho qua loa
Nó và cậu lên xe, rồi cậu nhấn ga trở về trường. Không ai nói với ai một câu nào. Không khí ngột ngạt khó chịu. Lúc bây gìơ, trong đầu cả hai đều có một suy nghĩ riêng. Nó thù suy nghĩ đến mối quan hệ giữa nó và cậu từ trước đến nay là gì. Còn cạu thì suy nghĩ là nó không còn là gì của cậu nữa ư? ( vẫn còn là anh em mà pa == )
.
.
.
Về đến kí túc xá, nó không nói gì, mơ mơ màng màng bỏ đi. Cậu cũng chẵng nói gì, thấy nó xuống xe rồi thì chạy đi luôn.
Cậu về tới kí túc xá, vào phòng. Anh thấy cái mặt sầu ơi là sầu thì liền hỏi.
- Mới cúp tiết về mà sao buồn vậy
- Trái đất thật là quá nhỏ mà ~ - cậu thảy cái chìa khoá lên bàn rồu nằm phịch xuống giường - Người tôi thích thì lại là em gái của thằng bạn thân. Tưởng chừng như vậy sẽ dễ tiến tới hơn. Nhưng lại không ngờ, người ta lại thích thằng chơi chung với tôi từ nhỏ. Haizz sắp đặt sẵn hết rồi - cậu mệt mỏi đưa tay lên vò vò tóc
- Đang nói cô nào thế - anh từ trong bếp đi ra với một ly nước, đưa cho cậu
- Một người mà tôi chỉ có thể làm anh em thôi chứ không thể có quan hệ khác được - cậu nói, mặt thiểu não
- Cậu đang nhắc tới Tia, em gái tôi? - anh đột nhiên hỏi
- ... Hửm!? - cậu ngạc nhiên
- Con bé đã nói cho tôi biết là nó đã nhớ lại mọi thứ. Và chính cậu là người làm cho nó nhớ lại - anh nói
- Cuộc đời là như vậy đó! Chẳng có cái gì kà theo mong muốn của mình cả. Chỉ có khi là mình phải chạy theo nó để nắm bắt. Nhưng còn trường hợp của tôi, muốn giữ chặt nó cũng không thể - cậu nói, tay cầm chặt ly nước
- Thôi , cậu trước giờ đối với nó như người anh ruột vậy. Tôi cũng cảm ơn cậu vì lúc nhỏ đã thay tôi làn anh của nó. Khiến cho nó không cảm thấy cô đơn - anh nói
- Ừm...
.
.
.
Phía bên nó thì...
- Êy con kia, đi trốn tiết mà tại sao không rủ hả - giọng của Luvia
- Ủa chứ bộ trốn tiết là đi chơi hả - nó mệt mỏi quăng cái cặp vào một góc rpòi nằm xuống giường
- Chớ mày trốn tiết đi đâu
dọ? - Anna giọng ngây thơ
- Có công việc - nó nhắm mắt nói
- Việc gì
.- Kệ người ta, nhiều chiện quá hà - nó nói
- Ờ thấy nó mệt rồi, thôi tha cho nó đi ba - Luvia nói
' cóc cóc ' - tiếng gõ cửa
- Chờ chút, ra liền
Anna vội chạy ra mở cửa. Vừa ra, cô lập tức chạm mặt anh. Hai má của cô bỗng chốc đỏ lên. Anh thấy cô, cóc yêu cho cô một cái
- Ngốc quá! Có gì phải đỏ mặt chứ - Giọng anh ấm áp
- Tui ngốc kệ tui,không liên quan đến mấy người
- Thôi thôi đủ rồi. Tia đâu
- Nó trong kia kìa - chỉ tay về phiá nó
Anh đi vài trong, thấy anh đi vào rồi, Anna đóng cửa lại.
Anh ngồi kên giường hỏi thăm nó
- Sao rồi nhóc
* lắc lắc đầu * - Hem có sao hết - giọng mệt mỏi
- Ờm không sao thì thôi ~
Anna bắt đầu nổi lên cái tánh tò mò, đi lại chỗ của anh. Hỏi
- Chuyện gì dạ oppa
- Nhìu chiện quá đi cô - anh gõ nhẹ vào đầu cô
- Nói đi mà - cô nũng nịu
- Rồi rồi nói. Chuyện là vầy bla... bla - anh bắt đầu kể hết mọi chuyện
- Ồ ~ thì ra là vậy - cô nói
- Giờ thì hiểu rồi phải hem? Hiểu rồi thì đi làm đồ ăn cho tui ăn ik, đói quớ rồi
- Ờ - cô thờ ơ,quay mặt bỏ vào bếp
Khoảng 30 phút sau, Anna đi ra khỏi bếp với một mâm thức ăn đầy ắp và nghi ngút khói, thơm ngon.
Vừa ngửi được mùi thơm, nó lập tức khác bật dậy, phóng lại bàn ăn. ( đúng là chỉ có đồ ăn mới dụ dỗ được cm này )
- Oa nhanh quá ha! - Anna nói, nhìn nó kì thị
- Rồi rồi sợ cô quá. Cùng lắm ăn bữa chính xong thì tui đi làm tráng miệng cho ăn - nó mạnh miệng (tg: mấy bạn đừng tưởng con heo này không biết nấu ăn nga! Nấu ngon là đằng khác à! / Tia: Ủa ủa, tui cũng kà tiểu thư chớ bộ. Ít nhất thì cũng phải biết một chút nữ công gia chánh chớ / tg: ờ ờ -_-)
- A Anna bớt nóng nga! Con heo này mà lết vô bếp thì nấu còn hơn anh nó nữa ớ nga - Luvia nói giúp cho nó
- Ờ vậy lun ớ - anh thấy mình bị so sánh nên khó chịu
- Có âu thì sự thật là vậy mà! - Anna chen ngang, bắt bẻ anh
- Hứ
.
.
.
Bữa ăn tối kết thúc, anh và nó đi dạo ở công viên. Cả hai không ai nói với nhau câu nào . Không khí ngột ngạt. Nó thì cắm cúi nhìn theo viên đá nó. Đi tới đâu thì đá cho cục đá lăn tới đó. Anh thì đang sắp xếp câu từ cho thích hợp để nói ra một câu hoàn chỉnh với nó.
- À .... ừm... - cả hai cùng mở lời
- Em có chuyện nói? - anh hỏi
- Ừm! Em muốn anh giúp em nói với Ryan. Em biết, từ nhỏ anh ấy đã không coi em như một đứa em gái mà có một chút tình cảm của con nít gì đó. Nhưng em lại càng không ngờ, cái tình cảm mà em xem là yêu thương tạm thời đó lại được anh ấy giữ cho tới tận bây giờ. Nhưng bây giờ, em đã tìm được tình yêu đính thật của mình rồi. Không phải là một đứa con nít không biết gì nữa. Em hiểu tình yêu là gì. Em đi theo tiếng gọi của con tim. Không thể ràng buộc được. Mong anh hiểu giúp em - nó nói chầm chậm cho anh nghe rõ từng câu chữ. Nó cúi gầm mặt xuống nhìn dưới đất như là nó đang cảm thấy có lỗi.
- Ừm anh sẽ giúp nhóc - anh nói
- À, anh muốn nói với em cái gì? - nó hỏi
- Ừm, chỉ là anh muốn nói: nhóc không cần nghĩ đến những gì Ryan nói. Không cần buồn. Rồi chuyện gì cũng sẽ qua thôi. Nhưng sau khi nghe những lời nhóc nói lúc nãy thì... chắc là những câu nói này vô dụng rồi! - anh nói
- Những lời này anh phải nói với Ryan mới đúng - nó nói
Sau khi nói xong những gì cần nói, hai anh em chia nhau mỗi người một hướng đi về kí túc xá....
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top