Part 52

Trên chiếc giường lớn trắng tinh, mềm mại, rải đầy tia nắng ban mai ôn hòa.

Cậu mở mắt trông thấy người đầu tiên chính là anh, chỉ là hôm nay hắn ngoài ý muốn không có cố tình trang điểm làm tóc, mái tóc mềm mại rũ xuống gương mặt, hắn lười biếng mà nằm ở trên giường, cọ qua cọ lại, sau đó ánh mắt dừng lại tại trên mặt chính mình.

Mặt cậu đỏ lên: "Làm gì mà nhìn em như vậy .."

"Chào buổi sáng~~~~... . . ."Hắn bởi vì trêu chọc mà nâng lên ngữ điệu lộ ra Hổ Nha đáng yêu cực kỳ ,để cho trái tim của cậu hẫng một nhịp ,.

"... . . . buổi... buổi sáng tốt lành."

Vương Tuấn khải như trước không có đứng dậy, mềm nhũn mà nằm lỳ ở trên giường, khó được một lần nằm ỳ, ánh mắt vẫn còn một mực kề cận Vương nguyên.

Ngăn không được giơ lên khóe miệng, giấu không được Hổ Nha.

Vương Nguyên chu môi, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của hắn: "Này này, anh là muốn làm gì . ."

Vương Tuấn khải như đang làm nũng, cậu có chút không thói quen.

"Hôn một cái a ~ "

"hôn cái đầu anh... . . ."

"em...!" Hắn cố ý giả vờ tức giận mà đem đầu hướng về một bên, không nhìn Vương nguyên.

Vương nguyên bĩu môi một cái, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ nằm ở đầu vai của hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm: "đúng là cái đồ con nít mà..."

Hắn mãnh liệt quay đầu lại,tại trên mặt cậu "Bẹp" hôn một cái, sau đó giống như gấu nhỏ ăn vụng mật ong , nhếch miệng cười ngọt ngào đứng lên, trong ánh mắt tràn đầy cưng chiều.

"... ..."

Cậu cũng là không nói gì, hiểu rõ đây là trạng thái yêu đương của Vương Tuấn khải.

Đưa tay lay lay sợi tóc dán tại trên cổ hắn, Vương nguyên tựa ở đầu vai hắn, hít lấy mùi thơm Bạc Hà chỉ thuộc về anh.

Ngón tay của cậu, mang theo nhiệt độ so với tia nắng ban mai còn ấm áp hơn, truyền đến trong nội tâm Vương Tuấn khải.

Rất ôn nhu.

"anh yêu em."

"em cũng thế."

Đây là ước định của bọn hắn mỗi sáng sớm đều nói một lần.

.

( ̄▽ ̄) tác giả ta như thế nào lại thả ngọt rồi ? Được rồi, đây chẳng qua là bù đắp cho khán giả 1 chút, hiện tại chúng ta hay vẫn là trở lại sự thật.( edit: tui nói rồi mà, bà này lầy lắm , :v)

.

"Ân... . . ."

Hắn chậm rãi mở to mắt, vô thức đưa tay dò xét hơi ấm của người bên cạnh , ngón tay chạm vào nhưng chỉ là một mảng lạnh buốt.

Vương Tuấn khải thân thể lập tức căng cứng , hắn thoáng một phát ngồi dậy.

Nhìn chung quanh một vòng, trí nhớ dường như bộ phim cũ hiện lên, toàn bộ sự tình của ngày hôm qua.

Gian phòng mất trật tự đến không chịu nổi này, ga giường màu trắng mang theo dấu vết loang lổ màu đỏ rượu, trên gối tựa hồ còn có mùi sữa thơm nhàn nhạt của người kia.

Tim, nhất thời nói không rõ ràng là cái hương vị phức tạp gì .

Vương Tuấn khải bực bội mà vuốt vuốt tóc của mình, những cái việc ôn hòa kia,nguyên lai chẳng qua là giấc mộng của chính mình .

Vương nguyên... . . . Tối hôm qua là em chủ động hôn anh đấy.

"em ấy không phải tha thứ cho mình sao ?" Hắn không rõ, "Vậy tại sao lại rời đi..."

Trong cái gian phòng trống rỗng này, không còn có cái thân ảnh hết sức nhỏ gầy yếu nữa, không có người mang theo đôi mắt đen nhánh kìa nữa.

Cậu, đến cùng là muốn làm gì...

Vương Tuấn khải thuận theo giật một kiện áo tắm choàng tại trên người, rất nhanh xuống giường, hắn đi tới cái bàn đang đặt ly rượi kia.

Chỗ đó bầy đặt một tờ giấy mỏng, chữ viết chỉnh tề đẹp mắt rất là quen thuộc, là Vương nguyên lưu lại đấy.

Vương Tuấn khải,

Tối hôm qua, anh coi như cái gì cũng không có làm cả, hãy quên tất cả đi.

Roy.

Vương Tuấn khải xem tờ giấy, tay có chút run rẩy, sau đó tự giễu mà ngoắc một cái khóe môi.

Quên đi?

Em đến cùng là đang làm cái gì a, em biết không Vương nguyên. . .

Trong lòng anh lưu lại dấu vết khắc sâu như vậy, nói quên thì có thể quên được sao ?

Rõ ràng... . . . em còn yêu anh.

Tại sao phải quật cường như vậy, chúng ta hảo hảo đối tốt với nhau, hảo hảo cùng một chỗ không được sao?

"A!"

Hắn thống khổ mà nắm chặt nắm đấm, tay hung hăng đem toàn bộ đồ vật trên bàn quét xuống đất,cái tờ giấy màu trắng kia bị hắn vo thành 1 cục.

Xác thực a.

Vương nguyên, anh hiện tại cũng hiểu ra rồi.

Giữa chúng ta, tựa như cái tờ giấy trắng này , đã có nếp nhăn, tựu không khả năng trở lại hoàn mỹ như lúc trước.

Thực xin lỗi, là anh quá ngây thơ.

"... ... ..."ôm lấy đầu của mình, hắn rút lui vài bước, vô lực mà ngã xuống giường.

Tâm là mệt mỏi.

Thế nhưng là... ...

Anh vừa mệt mỏi lại khổ sở, cũng sẽ không buông tay.

Làm anh bị thương , dùng sức trong lòng anh lấy dao găm rạch một đường , em trở nên không còn là Vương nguyên rồi.

Nhưng anh cũng sẽ không buông tay rồi...

Chết,

Cũng phải bắt lấy tay của em, anh mới cam tâm nhắm mắt.

... ... ... ... ... ... ... Khải nguyên [DOG FACE]... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Ngày hôm sau tại hiện trường quay tiết mục phỏng vấn .

"Lần ra album thành công như vậy... ..."

Tiết mục này là là phát sóng trên toàn quốc , đối với Roy cùng Vương Tuấn khải hai người đều là rất có lợi , bất quá lần này Vương Tuấn khải làm việc ngoài ý muốn không có chú tâm, bởi vì hắn nhìn chằm chằm vào Vương nguyên.

Không nhìn màn ảnh lại để cho người chủ trì cũng có chút buồn rầu, rõ ràng bình thường khải gia không phải như thế, hôm nay thật đúng là kỳ quái a.

Vương nguyên sắc mặt có hơi trắng bệch, cố ý đánh má hồng cũng giấu không được cậu không khỏe.

Đoán chừng là khuya ngày hôm trước chính mình dùng sức quá mạnh tạo thành , bây giờ còn rất khó chịu a.( anh cũng biết anh quá tay ư????)

Người chủ trì nhìn hai người , sau đó bắt đầu nói tới một vài vấn đề bát quái.

"Hai người sau khi phát hành album , có rất nhiều người đùa là Khải gia cùng Roy rất xứng đôi a, còn có nghe đồn nói hôm tiệc mừng album kia, hai người ngủ cùng một chỗ, là cảm tình thật sự rất tốt phải không?"

"... ..."Vương nguyên yên lặng đen trán, lại là cái cô hủ nữ nào hỏi ra cái loại vấn đề biến thái này đây.

Vương Tuấn khải lúng túng ngoắc một cái khóe miệng, một thời gian lâu cũng là không biết nên nói cái gì.

"Khá tốt, trước kia có quen biết, là... Bằng hữu a."

Hắn nghiêng mặt, nhìn Vương nguyên nhẹ gật đầu: "Ân..."

"A?" Người chủ trì rất kinh ngạc, "Nguyên lai các cậu trước kia đã quen biết a."

"Thế nhưng là tôi không phải nghe nói Roy cậu là từ nhỏ tại bên Mĩ lớn lên đấy sao?" Nàng tiếp tục hỏi.

Vương nguyên chau mày, thầm kêu không ổn rồi, bởi vì Vương Tuấn Khải mà thiếu chút nữa đã quên đi cái thân phận của mình là Roy này rồi .

"Chúng ta là khi còn bé cùng nhau chơi đùa qua." Vương Tuấn Khải tiếp lời cô mà nói, không cho Vương nguyên khó xử, "Về sau cậu ấy di dân sang Mĩ , hiện tại sau khi trở về mới có thể cùng một chỗ hợp tác ca hát."

Người chủ trì cũng thoáng nhìn ra trong đó không đơn giản, nhưng không có hỏi tiếp, không dám đắc tội vị đại minh tinh này.

"A, xem ra hai người rất có duyên a. . ."

"... . . ."Vương nguyên mím môi, có chút giơ lên khóe miệng, trong mắt nhàn nhạt trào phúng bị Vương Tuấn Khải thấy rõ ràng.

Hắn nhìn cậu liền hiểu hết thảy, biết rõ cậu không vui rồi.

Vì vậy đẩy nhanh tiến độ, hắn cố gắng hết sức trả lời nhanh các vấn đề của người chủ trì .

Vương nguyên thoáng cảm nhận được một ít không thoải mái, đưa tay nới lỏng cổ áo, không thích bị hắn biết rõ như lòng bàn tay như vậy.

Bất kể là dáng tươi cười cùng ánh mắt, cũng có thể bị hắn giải phẫu, điều này làm cho chòm sao bò cạp thông minh cậu cảm thấy nguy cơ.

"Tốt lắm, cuối cùng tôi mang theo tất cả chúc phúc của người hâm mộ, hy vọng bộ phim điện ảnh sắp tới của hai người có thể quay thành công, kế tiếp, liền để sân khấu cho hại vị minh tinh của chúng ta trình diễn nào."

Người chủ trì nói xong câu nói cuối cùng , nàng tự giác mà lui xuống, cảnh cuối cùng là hai người hợp xướng một khúc.

Định ước bồ công anh.

"... . . ."Đồng tử có chút co rụt lại, Vương nguyên không có ngờ tới tùy chọn một bài lại là cái bài hát này.

Khúc nhạc dạo đã chậm rãi vang lên, cái giai điệu nhịp điệu kia quen thuộc, lại để cho thân thể cậu run lên.

"em... . . . có khỏe không?" Hắn lặng lẽ đối với cậu nói.

"... . . ."Giương mắt, chống lại đôi mắt quan tâm của người nọ , cậu quật cường mà ngửa đầu.

"tôi không sao."

=--------------------------------------------------------------

" Đóa bồ công anh bên cạnh hàng rào trường tiểu học,là cảnh đẹp mang hương hoa trong ký ức..."

Chẳng biết tại sao, trong đầu hiện lên quen thuộc đến mức không cần tận lực suy nghĩ cũng có thể trực tiếp hát ra được câu hát.

"Đem nguyện vọng gấp thành chiếc máy bay giấy gửi đi như là một bức thư, bởi vì chúng ta. . ."

"Đợi không được ngôi sao băng ấy."

Vương Tuấn Khải thoáng tiến lên một bước, thanh âm hoàn mỹ, không chê vào đâu được, tiếp theo Vương Nguyên tiếp tục hát.

Thanh âm của bọn họ rất hòa hợp, từ Đổng tiểu thư cho tới các bài hát bọn họ hát qua, có thể nhìn ra bọn họ ăn ý không tầm thường.

"lời hẹn ước cùng nhau trưởng thành. . ."

"vẫn còn rõ ràng đến thế..."

Ý nghĩa bài hát này, bọn họ kỳ thật trong nội tâm đều hiểu rõ , cho nên rất là coi trọng .

Trong đôi mắt là thâm sâu, trong câu hát là nghẹn ngào.

Hát triền miên, hát trầm bổng, hát nói lên sự tình khi tụi hắn còn bé.

.

" anh nhanh đi đi, không cần để ý tới em." Vương Nguyên đẩy Vương Tuấn Khải, bàn tay đầy thịt nhỏ bé không có khí lực gì.

Hắn chau mày: "anh sẽ không đi, nếu em theo anh đi cùng thì anh sẽ đi "

Đây là lúc trong nhà Vương Tuấn Khải tổ chức party nhân ngày quốc tế thiếu nhi, bọn nhỏ đều là đến từ các gia đình giàu có, tuổi lại nhỏ nên không hiểu cái gì là đúng mực, lúc trông thấy Vương Tuấn Khải mang theo Vương Nguyên ăn mặc đơn giản đến liền tìm mọi cách mà cười nhạo cậu.

Vương Nguyên tự nhiên rất không vui, nước mắt chực tràn ra khỏi mắt, một mình yên lặng tại hậu viện chơi.

"Không đi. . ."cậu ủy khuất mà hít mũi một cái, "Bọn hắn đều khi dễ em..."

Chính cậu cũng cảm giác được chính mình hèn mọn, vì vậy càng thêm không cam lòng, vốn tính quật cường ,cậu làm sao có thể đơn giản bị Vương Tuấn Khải mang về.

Vương Tuấn Khải thở dài một hơi: "em đừng sợ, có anh ở đây."

"..."cậu mở to cặp mắt tràn đầy những ngôi sao , nhìn Vương Tuấn Khải.

Hắn hì hì cười cười: "Vương Nguyên Nhi, anh có một phương pháp xử lý rất có tác dụng, làm cho em ngoan ngoãn đi theo anh."

"A?"

"..."Hắn thân thể nho nhỏ giờ phút này cũng tràn đầy một loại cảm giác cường đại, làm cho người ta kìm lòng không được phải ỷ lại.

Tiến lại gần, tại trên gương mặt mềm mại của cậu lưu lại một nụ hôn thật nhẹ.

Vương Nguyên lập tức choáng váng, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức so với tôm bị đun sôi còn đỏ hơn: " anh , anh hôn em làm gì vậy! Chúng ta đều là con trai mà!"

"Hặc hặc. . ."Hắn cười vuốt một cái lên mũi của cậu, nắm tay của cậu, "Đồ ngốc. . ."

Mối tình đầu, nên có nụ hôn đầu tiên.

Tuy vậy cũng không coi nó là nụ hôn chính thức , chúng ta cũng không có một mối tình đầu hoàn chỉnh mà. . .

Nhưng là. . .

"Cùng anh rời đi, chúng ta cùng một chỗ."

Cùng một chỗ, nên cái gì đều không cần sợ hãi rồi.

.

"vậy mà ta đã phân không rõ... người là tình bạn..."

Vương Nguyên rủ mắt, đột nhiên tiếp không nổi nữa, dứt khoát mím môi không hề phát ra tiếng.

Vương Tuấn Khải biết rõ cậu đã hát không được nữa, liền đem thanh âm tăng lớn, đền bù chỗ cậu thiếu hụt.

Thật sâu dừng ở bên cậu: "Hay là một sự bỏ lỡ của..."

"Tình yêu." Cố ý nhấn mạnh, có thể là đang thở dài cũng có khi là đang nhớ lại, nhẹ nhàng hát lên hai chữ.

Vương Nguyên thân hình lơ đãng mà run lên.

... ... ... Ai nha cắt đứt thoáng một chút... ... ... ... ... ...

Đạo diễn xem tiết mục giơ lên một tấm bảng, trên đó viết: hai người cùng nhau chúc bộ phim điện ảnh thành công.

Vương Tuấn Khải nhìn lướt qua bảng, lấp tức nói ra

"Tôi đây. . . Hy vọng mọi người có thể ủng hộ nhiều hơn với bộ phim sắp tới của chúng tôi, còn có . . ."

Vương Nguyên vụng trộm liếc một cái người nào đó đang đứng ở bên cạnh, trông thấy hắn đem ánh mắt dời đến trên người mình liền lập tức dời đi ánh mắt.

Hắn có chút giơ lên khóe miệng, có chút đắng chát.

Bao nhiêu năm trước chúng ta, đại khái không nghĩ tới hôm nay lại loại cục diện này a.

Sự đơn thuần khi còn bé sớm đã không còn tồn tại, tướng mạo của chúng ta cũng đều nhất nhất cải biến.

Đại khái, anh thật sự có lẽ nghe lời em lời nói, không nên bước vào cái vòng tròn luẩn quẩn đục ngầu này, như vậy là không phải có thể lưu lại sự thanh thuần của em sao?

Vương Nguyên Nhi. . .

Ứớc định chúng ta cùng nhau lớn lên, hy vọng em có thể nhớ kỹ cả đời.

"Hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ..."

~~~~~~~~~~~~~~ tác giả sau đây sẽ phát kẹo cho mọi người a~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Hả? Sớm như vậy đã tới rồi a."

Vương Tuấn Khải từ cửa ra vào đi đến chỗ Vương Nguyên, đưa tay vuốt vuốt đầu Vương Nguyên .

"..."cậu khẽ giật mình, lập tức cúi đầu mân khẩn môi.

Vì che giấu lúng túng, cậu bắt đầu lặng lẽ loay hoay với chiếc kẹo hoa quả trước mắt.

Không biết từ khi nào đã bắt đầu, trong lòng cậu hận ý đã không có mấy, rải rác chỉ còn là lưỡng lự bất định.

Không biết từ khi nào, chính mình chợt bắt đầu chờ mong hắn có thể xuất hiện ở trước mắt.

Không biết. . .

Từ khi nào, lòng của mình, đã có dấu vết của sự hồi sinh .

"Làm sao vậy?" Vương Tuấn Khải nghi ngờ nhìn xem cậu, phát hiện người này rõ ràng thất thần, lo lắng hỏi.

"A. . . A?" Vương Nguyên bị hắn nhìn chằm chằm có chút mất tự nhiên, không hiểu sao cái người kia lại tới gần mà ngồi tại bên cạnh của mình.

Vương Tuấn Khải ôn nhu cười cười: "Không có việc gì, chỉ là hôm nay anh chưa xoa đầu em, tóc của em chưa vuốt ve được tay anh rồi ."

"... . . ."

Cậu nín hơi, đem tai nghe chỉnh âm tăng lớn, không muốn để ý đến tiếng hô hấp của người bên cạnh.

Ngón tay thon dài đẹp mắt khuấy động lấy khay kẹo hoa quả tràn đầy óng ánh tươi đẹp năm màu, nhìn qua cảm thấy rất ngon, mềm mại, làm cho người ta nhịn không được liên tưởng nó điềm mật, ngọt ngào.

Hắn nhìn nhìn bản nhạc bày ra trên bàn , cũng cùng Vương Nguyên giống nhau luyện tập lấy.

Bài hát này là ca khúc chủ đề của bộ phim sắp tới, muốn sớm thu tốt, hôm nay là thời gian bọn hắn ghi âm.

Vương Tuấn Khải bỗng nhiên muốn cùng Vương Nguyên luyện tập qua một chút, muốn lại gần cậu, liền đứng lên, kết quả không có ngờ tới bệnh hạ huyết áp của chính mình lại tái phát, thân thể chao đảo một cái, cả người hắn lập tức có chút đứng không vững.

"Này. . . ! Vương Tuấn Khải!" Vương Nguyên lập tức phát hiện hắn không khỏe, nhanh chóng đứng lên đỡ lấy hắn.

". . . Ân. . . anh không sao..."

Hắn ở đây để cậu đỡ lấy hắn đứng vững, đưa tay vuốt vuốt mi tâm, làm chậm lại sự mê muội của chính mình.

Thật hoài niệm cảm giác. . .

Trước kia cũng là như vậy lo lắng cho anh, cũng là như vậy dùng đôi tay ôn hòa kia cho anh dựa vào.

Vương Nguyên lần này ngược lại là không có nghĩ quá nhiều, vội vàng từ cái khay hình trái tim trên bàn cái kia lấy ra hai chiếc kẹo, đặt ở môi của hắn .

"Cho, kẹo."

"... . . ."Mở ra cánh môi, hắn dùng Hổ Nha nhẹ nhàng cắn xuống . khẽ chạm vào đầu ngón tay đang cầm lấy kẹo của cậu.

Ngọt ngào , lập tức tràn ngập khoang miệng, lan tràn đến tận trong nội tâm.

Vương Nguyên ánh mắt có chút thác loạn, nhìn hắn không vô lực nữa liền buông lỏng ra, một mực nắm thật chặt tay của mình, tim đập rộn lên.

Vương Tuấn Khải câu môi cười cười, vui vẻ nói: "Cảm ơn..."

"..."

. . .

Trước hết đầu tiên là thu âm phần của Vương Nguyên, chờ cậu sau khi đi vào, Vương Tuấn Khải cũng chuẩn bị để ghi âm , thêm chút sức luyện tập , vì chính là có thể cùng thanh âm của cậu trước sau như một phối hợp ăn ý.

Chờ cậu sau khi đi ra, Vương Tuấn Khải mới bắt đầu thu âm, phối hợp với tiếng ca của cậu, hắn tự tay đỡ lấy tai nghe, sau đó nhẹ nhàng ngâm xướng:

"Một phần ngàn vạn... anh gặp em."

"Yêu là thời cơ tốt nhất, em là tốt nhất."

Điệu nhạc ấm áp, phối hợp với âm thanh đàn ghi-ta , mang đến một bài hát cực kỳ thu hút người nghe.

"I will love you . . . ."

"Lucky lucky. . . . . lucky lucky. . ."

Đầu lưỡi cánh môi, còn vươn lại mùi vị của đầu ngón tay cậu mỏng mát cùng vị ngọt của kẹo.

Để cho cả trái tim tan chảy ra.

Vương Tuấn Khải mỉm cười, lộ ra Hổ Nha, đem ý nghĩ ngọt ngào khuếch tán tại độ cong khóe miệng, tầm mắt của hắn dừng lại trên gia hỏa bên ngoài kia đang đeo tai nghe mệt rã rời, nhìn xem cậu chậm rãi nằm ở trên mặt bàn, cuối cùng thiếp đi.

Thức dậy quá sớm à. . .

Chắc là không chiếu cố chính mình a, tiểu đồ ngốc.

Thu âm hoàn tất, hắn từng bước một đi ra phòng thu âm, sau khi đợi nhân viên công tác đều rời đi, hắn lúc này mới đi đến bên người Vương Nguyên, nhìn xem bộ dáng cậu ngủ , mím môi.

Nhẹ nhàng cau lên lông mày, làm cho người ta nghĩ rằng cậu đang ngủ không ngon.

Vương Tuấn Khải dừng lại bên cậu, đưa tay tại mi tâm của cậu kéo dãn một điểm.

"..."

Vương Nguyên lông mày bỗng nhiên bình thường trở nên trầm tĩnh lại, nhìn qua là ngủ vô cùng tốt, là hương vị ngọt ngào.

Hắn mỉm cười , cảm thấy ấm lòng.

"Chúc em. . . ngủ ngon, Nguyên Nguyên..."

------------------------------------------------------------------------------------------------------

Khi bài hátchủ đề thu xong thì đã bất tri bất giác hết 1 tháng, bộ phim điện ảnh cũng khai máy vài được tuần. Mãi cho đến giữa tháng thứ hai, thời tiết dần dần lạnh làm cho người ta chết lặng. Hơn phân nửa cảnh quay tình cảnh đã quay hoàn tất, hiện tại chỉ còn lại cảnh quay dưới tuyết cuối cùng, là cảnh quay độ khó khá lớn , là tình tiết đi đua xe dưới tuyết vậy nên phải lưu đến cuối cùng.

Đạo diễn lựa chọn cảnh tuyết núi XX , chỗ đó sơn mạch liên miên không dứt trải lên một tầng tuyết thuần trắng, rất phù hợp với địa hình được miêu tả trong kịch bản, chẳng qua là vì lạnh nên tất cả mọi người không quá nguyện ý đi ra ngoài quay chụp.

Xe việt dã màu đen ở phía sau được kiểm tra đo lường kỹ, mà nhân vật chính Vương Nguyên đang tại sân bãi tạm thời dựng lên nghỉ ngơi trang điểm làm tóc, Vương Tuấn Khải thì là che kín lấy áo lông dày đặc, cầm lấy kịch bản luyện tập lời thoại.

" haizzz... . . ." ánh mắt hạnh của cậu lộ ra một chút yêu mỵ rơi tại trên người nào đó, xoa xoa đôi bàn tay, yên lặng cảm thán tùy tiện cáp một hơi liền biến thành khói trắng.

Thợ trang điểm tận lực giúp cậu đem mặt thêm hồng nhuận phơn phớt một ít, nhưng dù trang điểm thế nào , vẫn cảm thấy cậu nhìn qua rất là tiều tụy.

Ánh mắt Vương Nguyên là quyết định khí chất mấu chốt của cậu, thế nhưng một đôi mắt vô thần, mặc dù đen láy đẹp mắt, nhưng thật sự lại để cho cả người cậu nhìn qua trống rỗng ảm đạm.

Dù sao. . .

Tâm dù thế nào, cũng khôi phục không đến nguyên vẹn lúc ban đầu.

Tựa như đôi mắt ánh sao sáng kia, cũng khó lại hiện ra.

Vương Tuấn Khải đang học lời kịch, nghĩ đến gì đó hắn ngẩng đầu lên, liền đã chạm ngay đến ánh mắt Vương Nguyên đang rơi vào trên người mình, cậu khẽ giật mình, lập tức thấy được cậu một giây sau cố giả bộ trấn định mà cúi đầu,xem như chưa có chuyện gì xảy ra

Có chút nhướng mày, hắn không nói gì, chẳng qua là nhìn thấy thần hình gầy yếu của cậu, rất đau lòng.

Nhân viên tổ đạo diễn đã chạy tới báo cáo, nói là cái xe việt dã kia đã kiểm tra hoàn tất, không có bất cứ vấn đề gì, có thể bắt đầu quay cảnh cuối cùng rồi.

Thợ trang điểm nhẹ gật đầu: "Bên này trang điểm cũng hoàn thành."

"Diễn viên chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Vương Nguyên buông xuống chiếc chăn nhung phủ trên vai xuống, đứng lên run rẩy vai: " rồi rồi."

"Vậy thì bắt đầu a."

Vương Tuấn Khải ngón tay có tiết tấu mà gõ lấy kịch bản, nhìn Vương Nguyên từng bước một đi về hướng đằng sau cái xe kia , ánh mắt theo đuổi không bỏ sót, bởi vì không biết vì sao trong nội tâm bỗng cảm thấy nóng như lửa đốt, giống như có một cái móng vuốt vô hình gãi, rất khó chịu, rất bất an.

Hắn rất lo lắng cho Vương Nguyên, dù sao quay trong tuyết lớn như vậy , huống chi là đi đua xe, một cái không cẩn thận rất dễ dàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn .

"Cái này phải như thế này, đến lúc đó cậu liền hướng bên phải chuyển, đến bên cạnh một cái dấu hiệu đống tuyết... ..."Nhân viên công tác nghiêm túc cùng Vương Nguyên giải thích, bọn hắn cũng biết nơi đây xác thực rất nguy hiểm, muốn bảo đảm diễn viên an toàn, tận lực đem những gì mình biết đều nói cho Vương Nguyên.

Vương Nguyên nhẹ gật đầu, đột nhiên hỏi: "Cái xe kia nếu trượt ra khỏi đường thì sao?"

"Cái này... . . ."Người nọ chau mày, "Trước giảm tốc độ, sau đó phanh lại, phải chú ý một chút, trong chốc lát thời điểm quay không cần tốc độ phải nhanh, chủ yếu là hậu kỳ sẽ thêm hiệu ứng, trượt chắc có lẽ không xuất hiện."

"Ân..."

Trải qua chỉ đạo về sau, vốn là biết lái xe, Vương Nguyên chuẩn bị sẵn sàng, ngồi ở trong xe đợi cảnh diễn.

Quay phim cũng đều chuẩn bị xong, đạo diễn nhìn hết thảy đều không sai biệt lắm, liền phân phó nhân viên đi lên đánh bản.

"Action."

"Ô...ô...n...g ——" bông tuyết bởi vì cái bánh xe nhanh chóng chuyển động kia mà bị tóe lên, tại trong con đường nguyên vẹn thuần trắng để lại dấu vết khắc sâu.

Vương Tuấn Khải thân thể căng thẳng, nhưng vẫn là nhịn không được, đứng lên bước đi hướng về phía bên kia sân bãi quay chụp.

Lần thứ nhất quay không thành công, Vương Nguyên biểu lộ quá mức cứng ngắc, đạo diễn hô ngừng, cậu đại khái là bởi vì tại trong đống tuyết lái xe phần lớn vẫn sẽ có chút ít khẩn trương a. Lần thứ hai hô ngừng là vì tốc độ xe quá chậm, cần thêm nhanh một chút.

Liên tục ba bốn lần hô ngừng, Vương Nguyên mặc dù là có chút bực bội, nhưng quay vài lần ngược lại thật là tốt mà kềm chế được nội tâm bất an của chính mình.

Lần thứ năm quay chụp.

"Action."

Nhân viên tranh thủ thời gian thối lui ra khỏi sân bãi, theo một tiếng vù vù, xe lúc này chạy vội ra ngoài.

Vương Nguyên ngồi ở trong xe, cảm thụ được tâm tính của nhân vật nam chính đang diễn , sau khi bị người yêu vứt bỏ , thương cảm tuyệt vọng, dần dần mất lý trí.

Tay chưa phát giác ra. . . Lặng yên nắm chặt.

--------------------------------------------------------------------------------------------------

.

"Vương Tuấn Khải! !"

Thời tiết rất lạnh, chẳng biết lúc nào lần nữa giương lên bông tuyết lạnh buốt, ngược lại rất là hợp với tình hình.

"Van cầu anh... em cầu xin anh , " cậu dắt lấy góc áo màu đen của hắn, thần sắc càng phát ra điên cuồng dữ tợn, "Van cầu anh. . . đừng rời xa em... . . ."

Bông tuyết, hòa tan tại trên gò má tái nhợt của cậu, làm cậu run thoáng một cái.

"em sẽ chết mất."

"bốp..."

Đáp lại hắn chính là một quyền không lưu tình chút nào, đánh vào trên người hắn gầy yếu không chịu nổi,vào tâm đang mỏi mệt không thôi .

Vương Nguyên nhìn người kia quay người rời đi, nức nở nghẹn ngào, cuống họng phát không ra âm thanh gì, cho dù là một chút xíu thút thít nỉ non, cậu cũng không có phát ra để cho hắn nghe thấy.

Đại khái là khống chế không nổi nét mặt của mình, tròng mắt của cậu triệt để tối lại.

"anh điên rồi! Vương Tuấn Khải..."

Khi đó tâm tình của cậu, đâu chỉ là thương tâm tuyệt vọng?

Cậu đã chết, bị hắn vô tình vứt bỏ, vứt bỏ tại trong màn tuyết rét lạnh.

----------------------------------------------------------------------------------------

.

Đầu ngón tay trắng bệch, cậu dùng quá nhiều sức, đại khái là về sau phát sinh hết thảy đầu sỏ gây nên a.

Cùng hắn chia tay ngày đó nhớ lại.

Vương Nguyên thân thể run lên bần bật, cặp môi đỏ mọng hé mở, cậu thở gấp ra một hơi.

Vành mắt đã có chút phiếm hồng, hoàn toàn sáp nhập vào nhân vật này, cái nhân vật này cùng cậu giống nhau bị ném bỏ.

Đạo diễn nhìn trên màn ảnh Vương Nguyên biểu lộ, âm thầm kêu một tiếng tốt, hắn tưởng rằng cậu hành động hơn người, nhưng lại không biết đấy chính là tâm tình thật sự của cậu , chính thức nhìn thấu biểu hiện Vương Nguyên giờ phút này, đoán chừng là Vương Tuấn Khải đứng ở phía sau trầm mặc.

Hắn nhìn thấy, trong con ngươi của cậu phản ánh ra tình chết non, làm cho lòng người lạnh ngắt.

"Nguyên Nguyên... . . ."

Cậu không có diễn kịch, cậu thật sự khổ sở rồi.

"XÌ...! !"

Đột nhiên, theo một tiếng trượt chói tai , lại để cho tất cả mọi người đắm chìm ở biểu diễn Vương Nguyên đều kinh hãi bị đánh thức.

Ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy xa xa thân xe màu đen bắt đầu lay động không thôi.

"Roy!" Đạo diễn khẩn trương mà đứng lên.

Bọn hắn như thế nào cũng không nghĩ tới lại vẫn sẽ phát sinh trượt khỏi đường.

Tranh thủ thời gian đều cùng nhau lao xuống bên cạnh, đều muốn đi cứu viện.

"Loảng xoảng!" Xe đánh một cái chuyển, theo sát lấy đống tuyết, theo đường xuống dốc quẹo vào một con đường không có sáng lập.

Vương Nguyên tâm hoảng hốt, không có kịp chà lau khóe mắt nổi lên nước mắt.

Cậu quên mất lời nhân viên công tác dạy bảo, lập tức đạp xuống phanh lại.

"B-A-N-G...GG!"

Bánh xe tại trong tuyết trơn ướt đảo quanh, sau đó theo chấn động mãnh liệt xông về chỗ sườn đồi.

"bịch!"

"Vương Nguyên! ! !"

Người kia, mắt đỏ gọi ra một cái tên lại để cho người khác mờ mịt một cái lạ lẫm .

Tại một khắc chiếc xe biến mất này, hắn nổi điên lên ,liều lĩnh, từ cái sườn đồi kia nhảy xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top