Part 47


Máy bay chậm rãi hạ thấp đến đường chân trời, rất nhanh chạm xuống đường băng.

Thành phố XX buổi chiều, giống ba năm trước đây không thay đổi bao nhiêu, chẳng qua là nhiều thêm vài phần tang thương, ngoái đầu nhìn lại lòng chua xót.

Cậu, lẳng lặng dựa vào tại ghế ngồi , nhìn qua cảnh sắc ngoài cửa sổ hình bầu dục.

Tâm như hồ nước, nổi lên từng vòng rung động.

Chốn cũ quen thuộc , cảm giác quen thuộc, còn có trên màn hình lớn ở máy bay chiếu quảng cáo hiện lên chính là cái thân ảnh quen thuộc kia.

Những cái xưa cũ kia, làm cho người không đành lòng đi quấy nhiễu hồi ức, không muốn đột ngột mà hiện ra.

Cậu mặt không đổi sắc, chẳng qua là, yên lặng, lẳng lặng dựa vào chỗ ngồi.

Trước kia cậu, chắc chắn sẽ không bình tĩnh tự nhiên như vậy, tỉnh táo giống như người khác như vậy.

Roy giơ cổ tay lên, lần nữa xác định thời gian, máy bay trễ hai ba mươi phút rồi. Ngay sau đó cậu lại để cho Nam Nam cấp tin tức cho những fans hâm mộ đón ở sân bay, sau đó cùng đợi máy bay chấm dứt hạ cánh, trong quá trình lúc này, cậu nhịn không được móc ra điện thoại lật qua lật lại.

Tin tức giải trí đầu đề trong nước, hầu như đều là cái người gọi là Vương Tuấn khải kia đấy.

Nhìn trên tấm ảnh là người quen kia, đầu ngón tay cậu không dễ dàng phát giác mà khẽ run, mím môi,cậu nở ra cùng một dáng tươi cười giống như trước, nhếch miệng lên trong đôi mắt tràn đầy ý trào phúng.

Mở ra bộ sưu tập ảnh trong máy, cậu bắt đầu thừa dịp có chút ít thời gian nhàm chán bắt đầu xóa đi một ít ảnh chụp không cần thiết.

Lật qua lại. . .

Đột nhiên, đồng tử cậu co rụt lại.

Màn hình hiện lên tấm hình kia, là ảnh chụp duy nhất của bọn hắn ba năm trước kia.

Thiên Tỉ trước kia hỗ trợ giúp đỡ cậu, trong lúc vô tình đem tất cả bộ nhớ từ trong điện thoại di động cũ của cậu chuyển dời tới điện thoại bây giờ, một bức ảnh bọn hắn tại trong công viên chụp ảnh chung, cùng một chỗ cũng vô tình bị chuyển sang.

Đầu ngón tay của Roy, nhẹ nhàng xẹt qua trên tấm ảnh hai người có khuôn mặt tươi cười ôn hòa kia.

Một nam sinh vừa mới ăn kem ly quai hàm phồng lên, trong ánh mắt, tất cả đều là ánh sao sáng xinh đẹp.

Một chàng trai là bị bắt buộc, tháo xuống Kính râm lộ ra dung nhan, nhưng biểu hiện là cưng chiều đấy.

Hai người kia, cậu không biết.

Nhìn hai người trong điện thoại di động, cậu bỗng nhiên nở nụ cười, khí tức run rẩy.

Trong ánh mắt của cậu, cũng từng có ánh sao sáng xinh đẹp như vậy.

Chỉ có điều... . . .

Hiện tại không còn nữa rồi.

"BA~..."Điện thoại bị người khác cướp đi, cậu ngẩng đầu nhìn lên, là Nam Nam.

Nam Nam lẩm bẩm đem điện thoại di động của cậu tắt đi: "Đừng nhìn những thứ này, đến thời gian rồi, chúng ta đi thôi."

"... ... A."

Đôi khi, Nam Nam thật sự rất muốn nắm chặt cổ áo của cậu hỏi một câu, ít lời như vậy? Anh thật sự vẫn là còn là Vương Nguyên kia à.

Đáp án dĩ nhiên là tuyệt đối đấy.

Cậu đã không phải nữarồi.

Cậu là Roy, là minh tinh châu âu mới nổi- Roy.

Cái người tại trên sân khấu được chiếu sáng rạng rỡ kia , cái người tại dưới khán đài nhận hết tra tấn kia , cái người chịu được tất cả thị phi nhục mạ kia, cái người học được tại trong nhục mạ biết im lặng nhẫn nhịn kia, cái người biết rõ như thế nào hư giả nhưng vẫn phải mỉm cười kia, cái người hiểu rõ lúc nào lấy lòng lúc nào phải tàn nhẫn kia.

Cái người kia.. Không hề là mình.

Hắn là Roy.

Roy, không phải Vương Nguyên.

Hắn so với Vương Nguyên kiên cường hơn, thông minh hơn, đẹp trai hơn, chói mắt hơn, vĩ đại hơn, có tên tuổi hơn.

Nhưng mà hắn không có khuôn mặt tươi cười của Vương Nguyên, không có sự đơn thuần của Vương Nguyên, không có ngốc nghếch của Vương Nguyên, không có đáng yêu của Vương Nguyên, không có răng Hổ của Vương Nguyên, đã không có. . . Cái gì cũng không có.

Không có cái người kia đối với Vương Nguyên yêu thích.

"Chúng ta đi thôi."

"ừm."

Máy bay hạ cánh, nhân viên công tác chuẩn bị sẵn sàng, trong tiếng thét chói tai gắt gao điên cuồng của người hâm mộ ở trong nước ,bảo vệ khó khăn mới đưa được cái vị minh tinh sắc mặt đã trắng bệch vào trong xe.

Tại ở bên trong đám người xô đẩy , Roy cuối cùng rút cuộc cũng ngồi được vào trong xe, Nam Nam cũng là bị chèn ép tới sắp chết nghẹt, mới đến trong xe liền lập tức khởi động xe, chậm rãi rời đi.

Hắn gọi ra khí khẩu khí: "Haha, Vương Nguyên. . . anh trước kia , không nghĩ tới có thể nổi tiếng như vậy a. . ."

Lúc riêng tư ,hắn vẫn là thói quen gọi cậu là Vương Nguyên.

"ừm." Vương Nguyên nhẹ gật đầu.

Nam Nam nhìn cậu không nói lời nào, phối hợp nói lấy: "Đến nơi này về sau , ca của tôi sẽ cho anh đi cùng anh ấy họp mặt, bất quá tôi nhìn dáng vẻ của anh đã khác tới không nhận ra đúng không?"

"Có chút. . ."

"Cái kia, tôi đi trước, anh cùng Lưu Chí Hoành hôm khác lại tụ họp a. Ba năm không thấy ca của ta rồi, rất nhớ hắn."

"được."

"Này này, tôi nói anh, có muốn hay không lạnh nhạt thêm một điểm? Thật vất vả đã trở về, tâm tình không kích động sao?"

Vương Nguyên khẽ giật mình, lập tức hít mũi một cái: "...thành phố trời thu lại lạnh a. . ."

"... . . ."Nam Nam nhìn cậu một cái, biết rõ cậu không muốn nói về cái đề tài này, "Mấy ngày nay, anh nghỉ ngơi trước, thứ hai bắt đầu, liền phải làm việc."

"ừm."

Vương Nguyên nghiêng người dựa vào ghế, chậm rãi nhắm mắt lại.

"Còn gì nữa không nhỉ ... à đối tượng hợp tác lúc này... ... Là Vương..."

Yên tĩnh. . .

Cậu ngủ rồi.

Nằm mơ mộng rồi thấy Vương Tuấn khải, mơ thấy chính là cái nhà bọn họ trước kia, mơ thấy Đô Đô kêu to cọ lấy ống quần cậu, mơ thấy cậu cười rót một chén cà phê, đưa cho cái người đang học lời thoại kia, người kia sẽ cưng chiều mà đem tay trái đặt tại trên đầu của cậu, ôn nhu xoa, xung quanh tràn đầy mùi thơm cà phê buổi chiều, là mỗi đêm cậu đều mơ thấy đấy.

"Vương Nguyên nhi..."Hắn Hổ Nha trắng noãn đáng yêu, mang theo một ít dí dỏm không quá phù hợp với người như hắn.

"Ân, em đây."

Cậu trả lời.

Hắn luôn thói quen sau khi gọi tên cậu sẽ dùng tay trái xoa xoa mái tóc của cậu.

Hắn luôn yêu thích hiện lên khuôn mặt tươi cười, nhìn cậu, trong ánh mắt tràn ngập nhu tình.

Trong mơ đấy...

Là hai cái người mà cậu không quen.

Người nằm trên một cái giường lớn mềm mại thoải mái dễ chịu , lật qua lật lại, trằn trọc.

Cuối cùng cậu xuống giường lấy xuống bịt mắt, đứng dậy lắc lắc đầu, tựa hồ muốn thanh tỉnh một chút, sau đó chóng mặt ngã xuống giường, mở ra bức rèm

"xoẹt... . . ."

Màn đêm đen kịt, nặng trịch, mang cho mọi người áp lực tâm lý.

Chân trời đột nhiên hiện ra một vòng sáng lạn ngân bạch sắc, xen lẫn một vòng màu đỏ đẹp đẽ, cùng bên kia tương tiếp bầu trời màu đen tạo thành nét đối lập tươi sáng rõ ràng, mấy vì sao còn không biết mệt mỏi lóe lên, không biết sáng sớm đã lặng yên tiến đến.

Cậu tự tay đem cửa sổ mở ra một cái khe nhỏ, tùy ý để gió lạnh đột nhập vung lên tóc cắt ngang trán của chính mình.

Hô hấp tựa hồ có chứa không khí lạnh lẽo, lạnh như băng, nhưng lại rất tươi mát.

Lại để cho hỗn loạn trong tâm trí trở nên rõ ràng.

Vương Nguyên rụt cổ , dậm chân một cái, liếm liếm đôi môi khô khốc, sau đó xoay người đi vào toilet trong phòng ngủ.

Lần đầu tiên mất ngủ mười năm giờ.

Cho dù rất khó chịu, cậu như cũ vẫn không lên tiếng, lặng yên rửa mặt thay quần áo.

Đổi một bộ áo lên màu vàng nhạt, nửa người dưới là quần jean màu sáng bó sát người, cậu lấy ra chiếc mũ thường dùng màu xanh lá, duỗi thẳng cánh tay, tay kia giúp mình mặc quần áo xong.

Ngón tay thon dài sờ chút mái tóc, để cho biến thành hơi chút mất trật tự một điểm.

Trong gương chính là cái người kia, xinh đẹp tựa như Thiên sứ.

So với ba năm trước đây dung mạo còn tinh xảo hơn, cũng là do dụng cụ lạnh như băng cắt gọt mổ xẻ, sau đó lại vá vào, rồi uống thuốc đổi lấy mới được như bây giờ.

Nhưng cậu cho rằng gương mặt này xấu xí cực kỳ.

"... . . ."Dường như trong không gian này chỉ còn lại có hô hấp, cậu sẽ không lại là một người lầm bầm lầu bầu như trước đây.

Như vậy quá ngu ngốc, không phải sao. . .

Vương Nguyên rót cho mình một chén cà phê làm ấm dạ dày, hy vọng có thể hóa giải một chút tâm trạng thảm hại hiện giờ.

Đưa tay, nhìn đồng hồ, chính mình chỉ có thời gian một ngày để nghỉ ngơi.

6:30.

"Phanh..."Cửa chậm rãi đóng lại.

. . .

Đi ở trên đường cái, cái thành phố vừa lạ lẫm mà lại quen thuộc này, có rất nhiều biến hóa, nhưng mà lần này Vương Nguyên ở chỗ này vừa vặn với nhà trọ Vương Tuấn Khải là cùng một khu vực.

Cậu đeo khẩu trang, đem cái mũ áo bằng bông giật giật lên, chỉ lộ ra cặp mắt hạnh kia.

Đường đi không biết chỗ nào, bỗng nhiên truyền ra tiếng ca quen thuộc của hắn, ưu nhã êm tai.

Là một ca khúc của Vương Tuấn Khải.

"Nhìn em đi qua. . . Giương lên một trận gió... . . ."

"Gió thổi lên lá rụng. . . Thành toàn một cuộc xa cách từ lâu gặp lại... . . ."

Ca khúc giai điệu trầm thấp , một lần lại một lần gõ lấy trái tim mọi người.

Vương Nguyên không thể không thừa nhận, hắn hát xác thực rất êm tai.

Ba năm này cậu cũng nghe qua không ít chuyện của hắn, giống như về sau hắn càng là cố gắng công tác, càng lúc càng giống ca sĩ , tham diễn kịch truyền hình cùng điện ảnh ngược lại là ít đi.

"Hà tất đi hoài niệm, mất đi cái gì. . ."

"Hà tất đi tiếc nuối, không nói gì... . . ."

"Câu chuyện không nhất định..."

Vương Nguyên ngẩng đầu, nhẹ nhàng lên tiếng phụ họa: "Có tốt đẹp chính là kết quả."

"Ài..."Có một nữ nhân bỗng nhiên ngừng chân, "anh như thế nào có điểm giống... . . ."

Vương Nguyên khẽ giật mình, tranh thủ thời gian cúi đầu xuống che giấu mình, khàn khàn lấy tiếng nói: "Thực xin lỗi cô nhận lầm người rồi. . ."

"... . . ."Nữ nhân tò mò nhìn cậu bước nhanh rời đi, bên người nàng nam nhân nghi ngờ hỏi làm sao vậy, cô ta thì thào: "Nhìn anh ta có một chút giống như như cái người ngày hôm qua về nước ,chính là tiểu thiên Vương mới của Châu âu, Roy."

"do em suy nghĩ nhiều thôi, cái loại người này tại sao lại tới nơi này?"

"Cũng thế... Đi thôi chúng ta tiếp tục."

Vương Nguyên không dám quay đầu lại, nếu ở cái nơi này bại lộ, chính mình đoán chừng cũng bị người hâm mộ bao vây đến chết mất a.

Bước nhanh rời đi, cậu không hề dừng lại.

Bất tri bất giác, đã đi tới công viên trước kia cậu cùng hắn thường đi cách đó không xa, nhà kia là tiệm mỳ Trùng Khánh .

Vương Nguyên đáy lòng khó được hiện lên vài phần kích động, cậu có chút hy vọng gặp được lão bản, cái lão nhân hiền lành kia.

Đẩy cửa ra, Vương Nguyên đi vào, ngồi ở một cái bàn gỗ phía trước .

Rất nhanh có người nghênh đón tới ,cậu ngước mắt vừa nhìn, đã không phải là khuôn mặt cố nhân, đó là một gương mặt người tuổi còn trẻ.

"anh muốn dùng gì?"

"Ân... 1 mỳ cay " Vương Nguyên mở miệng, "Đúng rồi, ông chủ của các cậu đâu?"

"chính là tôi " người kia quái dị mà nhìn cậu một cái, cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ, "anh nói là thúc thúc tôi a. . . ông ấy gần đây tim không tốt lắm, vào bệnh viện rồi, làm sao vậy, anh là người quen của ông ấy sao?"

Vương Nguyên sững sờ , cuối cùng dùng thanh âm người khác nghe không được thở dài một hơi: "Không có gì, cám ơn."

Người nọ cũng không nói gì thêm, quay người đi làm mỳ.

Lưu một mình cậu buồn vô cớ.

"Xem ra... Hết thảy cũng đã thay đổi ..."cậu cười khổ, đáy lòng có chút thất lạc.

Mỳ thật là còn ăn ngon, rất thơm đấy, nhìn tên tiểu tử này đầy đủ kế thừa tay nghề lão bản, nhưng không biết vì sao, cái dư vị này tại bên Mĩ nếm vô số cũng chả thấy ngon.

Bữa sáng giải quyết xong ,cậu để lại tiền, lặng lẽ rời đi.

Nơi này cách con đường cây bạch quả ngân hạnh cũng không xa lắm, vì vậy cậu ý định sau khi ăn xong đi tản bộ, xem chỗ đó đến cùng thay đổi bao nhiêu rồi?

"Có thể hay không cũng không còn?" cậu trong mắt có ý tứ khinh miệt.

Bộ pháp chưa phát giác ra nhanh hơn, lòng của cậu bắt đầu rung động, bắt đầu bất an.

Đây là một loại báo hiệu không rõ.

Làm Vương Nguyên giật mình chính là, nơi đây vậy mà không có biến đổi qua, một chút cũng không có, cái cây kia cái đường xi măng kia đều trước sau như một, không có chút nào thay đổi.

Chỉ tiếc, người đã thay đổi, tâm đã thay đổi, một tòa thành thị cũng thay đổi.

Nơi đây có thể giữ vững vị trí, thật là may mắn lớn lao.

Cái gì... May mắn?

Vương Nguyên rũ mắt, chậm rãi đi tới, từng bước một, để có thể không đi quấy nhiễu những cái hồi ức nhao nhao vọt lên kia.

"bịch bịch bịch. . . ."Đột nhiên, cái đường nhỏ từ khi hình thành thì không có người này truyền đến một hồi tiếng bước chân có tiết tấu.

"xoẹt—— "

Một trận gió thổi tới, thổi lên mái tóc của cậu, rơi rụng một hồi lá cây màu vàng kim óng ánh sáng lạn, đem những ánh mặt trời cũng thoáng thác loạn đi một tí.

Toàn bộ hình ảnh, đều bắt đầu chuyển động.

Lá cây nhao nhao bay xuống , trên không trung đảo quanh, ngoài ý muốn làm rung động lên tâm Vương Nguyên .

Cậu tự tay đeo lên khẩu trang, gật đầu khơi gợi lên khóe môi, có chứa ý trào phúng.

Sau một khắc, một người chạy qua trước mặt cậu nhưng cậu không nhìn , cùng cậu chạy sát bên người.

Không khí mang hộ đến đấy, nhàn nhạt hương Bạc Hà , cùng cần cổ cậu phát ra mùi hương sữa tươi cực nhỏ, chăm chú dây dưa lại với nhau giao hòa.

Xem ra... Nơi đây cũng có biến hóa rồi, đã có những người khác.

Đang ở đó một nháy mắt.

Người vừa mới cùng cậu gặp thoáng qua , tiết tấu bộ pháp vừa có, mãnh liệt dừng lại!

Thời gian dừng lại.

Vương Nguyên chỉ cảm nhận được một cỗ lực đạo cực kì khủng bố đem mình hung hăng túm tới, sau đó khiến cho chính mình triệt để trống rỗng.

"Vương Nguyên nhi."

--------------------------------------------------------------------

      Vương Tuấn Khải vốn không có suy nghĩ gì, chỉ có điều trải qua mỗi một ngày đều giống nhau, chính là đi tới trên đường cây bạch quả ngân hạnh chạy bộ hái một chiếc lá để kỷ niệm, hôm nay... . . . Chính là một nghìn lẻ ba mươi lăm ngày. . .

Đột nhiên phía trước xuất hiện một thân ảnh gầy yếu, từng bước một chậm chạp đi tới, nhìn qua hắn cũng không có gì nổi bật.

Vương Tuấn Khải vốn không chú ý, chỉ có điều gió bắt đầu thổi mạnh, người nọ đưa tay tháo xuống khẩu trang.

Gặp thoáng qua cái người kia một nháy mắt này, hắn đã nhìn thấy nụ cười quen thuộc !

Hiện lên,nụ cười nhưng lại có chứa ý trào phúng .

Trái tim... Coi như ngừng đập vài giây rồi.

Vương Tuấn Khải cả thân thể hung hăng mà sợ run lên, xoay người gắt gao nhìn chằm chằm vào thân hình đang chậm rãi đi xa kia, hình dáng quen thuộc như vậy, quả thực cùng với cái người ban đêm đều mơ thấy kia giống nhau như đúc.

Sẽ là em ấy sao?

Trái tim của hắn, một lần lại một lần nhảy lên, kích động để cho hắn hô hấp đều dồn dập !

Bóng lưng người kia, vô số lần khắc tại sâu thẳm trong tâm hồn của mình , Vương Tuấn Khải có một loại cảm giác, cậu ta chính là Nguyên Nguyên!

"Vương Nguyên Nhi!" Hắn bước ra một bước dài, đưa tay dùng hết khí lực nắm chặt cậu ta.

Quấn chặt lấy, đem cậu kéo qua.

Thời gian, tại thời khắc này đã dừng lại.

Vương Nguyên Nhi...

Anh thật là nhớ ,rất nhớ em... . . . Là em sao?

Lọt vào tầm mắt thế nhưng lại là một gương mặt lạ lẫm , Vương Tuấn Khải ngơ ngốc hơi giật mình mà đứng nguyên tại chỗ, trong tay vẫn còn gắt gao cầm lấy cổ tay hết sức nhỏ của cậu, nâng lên cao, như sợ cậu ta chạy đi mất vậy.

Ba năm sau, ngày hôm nay, trên đường cây bạch quả ngân hạnh không thay đổi.

Bọn hắn xa cách từ lâu cuối cùng cũng gặp lại.

Bốn phía không khí đông cứng lại, bằng không thì Vương nguyên làm sao lại cảm giác hít thở không thông, ngực nơi đó như bị cái gì đụng chạm lấy.

Đại não đau đớn.

"thực, thực xin lỗi..."Hắn giật giật khóe miệng, lộ ra một khuôn mặt tươi cười cứng ngắc, "Tôi nhận lầm người..."

"cậu không phải em ấy."

Hắn cầm lấy tay của cậu, chậm rãi buông.

"Không phải... . . . em ấy không phải là cậu."

Vương nguyên nhìn hắn chối bỏ lấy mình, sau đó cũng không quay đầu lại mà chậm rãi rời đi, từng bước một, mang theo tim đập loạn nhịp của Vương nguyên.

Cậu đứng ở nơi đó, nghiêng thân thể nhìn Vương Tuấn Khải một chút một thân ảnh càng lúc càng nhỏ đi.

Anh, là anh ấy.

Vương Tuấn Khải. . .

Nháy mắt mấy cái, đôi tròng mắt kia lập tức có chút ướt át, cậu chậm rãi bình phục tâm tình của mình.

Bất ngờ gặp lại, lại để cho cậu không còn bình tĩnh nữa.

Vương Tuấn Khải... không nhận ra mình.

Quả nhiên. . . mình đã biến thành xấu xí như vậy, hắn nhìn không ra cũng đúng thôi...

Vương nguyên run rẩy đưa tay vuốt ve lên gương mặt của mình, liền tựa như sau cái ngày cháy đó cậu được cứu giúp tỉnh lại , nhìn trong gương làn da của mình nhăn nheo đáng sợ, chán ghét đến cực điểm.

"... ... . . ."

Gió ngừng thôi, hồi ức ngừng lại.

Anh ... Gầy, cao lớn hơn một điểm, hai đầu lông mày lạnh như băng sâu hơn , trong ánh mắt mệt mỏi quá mức rõ ràng.

Bất quá dung nhan vẫn như trước, anh tuấn yêu nghiệt như vậy, không có thay đổi.

Thanh âm của hắn tại thời điểm vang bên tai, lại để cho đầu óc của mình như bị thôi miên, thanh âm dễ nghe như vậy tại trong ba năm thống khổ, chỉ có ngủ rồi mới có thể nghe thấy, nghe hắn dùng thanh âm như vậy ca hát cho mình, kêu "Vương Nguyên Nhi", nhẹ nhàng nói ra "anh yêu em". . .

"Vương nguyên..."Roy nâng lên một cái đường cong dáng cười đắng chát.

Vương nguyên đã bị chết, ta tự nhiên không phải hắn.

............................................................................................................

Nước từ vòi hoa sen phun ra, làm ướt y phục của hắn ,tóc của hắn, gương mặt của hắn.

Tựa hồ như vậy có thể khiến cho chính mình tỉnh táo lại.

Nhanh muốn điên rồi...

Hắn co rút lông mày, ánh mắt ngốc trệ, là suy tư thật lâu về cái người vừa mới đụng phải kia.

Hảo hảo sống sót...

Vương nguyên,em nói cái gì vậy. . .

Anh không có em, làm sao có thể hảo hảo đấy.

Ba năm này trôi qua... anh ra sức làm việc nhằm ngăn chặn chính mình, dốc sức liều mạng, dốc sức gây tê chính mình, làm cho mình không được nhớ tới em nữa. Bởi vì chỉ cần nhớ lại em mỉm cười, ngực sẽ rất đau, đau đến phát điên...

Anh đã điên rồi sao. . .

Nhìn bất cứ người nào, đều cảm thấy là em, là em đã trở về.

Nhưng mà anh biết rất rõ ràng, em đã không có khả năng trở về. . .

"bốp!"

Nắm đấm hung hăng đập vào trên vách tường màu trắng, hắn vô lực mà theo tường chậm rãi trượt ngồi tại mặt đất.

"Vương Nguyên Nhi... . . ."

"Nguyên Nguyên... ..."

Vương Tuấn Khải móc ra ví tiền, ngón tay run rẩy lấy ra cái ảnh chụp kẹp ở bên trong.

Hình ảnh nho nhỏ hiện lên, phía trên tấm ảnh cậu thiếu niên kia khuôn mặt tươi cười ngượng ngùng, đôi mắt phát ra ánh sáng mê người, đều thật sâu làm hắn đau đớn. Khuôn mặt tươi cười xinh đẹp như vậy, đã bao nhiêu ngày không thấy rồi... . . .

Vương Tuấn Khải giả vờ bình tĩnh mà dùng ngón tay sờ nhẹ khuôn mặt tươi cười cố định của người nọ, một mình hồi tưởng.

Vừa mới gặp phải chính là cái người kia... Thật sự rất giống Vương nguyên, từ thực chất bên trong tản mát ra hương vị của Vương nguyên.

Nhưng rõ ràng không phải. . .

Rất giống, nhưng lại không giống.

Cậu ta lớn lên rất đẹp, đẹp nhưng không mất một điểm nam nhân anh tuấn, tóc của cậu ta nếu so với Vương Nguyên Nhi thì dài hơn lại không mềm mại bằng.Tóc mái có chút hướng bên trái , qua lông mày,che một ít mắt lộ ra một tia u buồn.

Đôi mắt của cậu ta, đại khái là Vương Tuấn Khải cho rằng rất giống Vương nguyên đấy, cũng là không...giống như Vương nguyên .

Ngoại hình, thần sắc cũng không giống. Vương nguyên đôi mắt hạnh lớn mà có Thần, lóe lên những anh sao, hắn đôi mắt hạnh hơi chút thu liễm một ít, trên mí mắt thoáng rủ xuống , lại để cho nhìn qua có chênh lệch, chủ yếu là trong đôi mắt đầy ầm trầm, đều là âm u, không có thanh thuần đáng yêu của em ấy,mà là hỗn độn , hắc ám đầy mệt mỏi.

Cái mũi của hắn so với Vương nguyên cao hơn một ít, làn da càng thêm mềm mại trắng nõn.

Môi của hắn tuyệt không như bờ môi củangười kia như trong trí nhớ của hắn, không còn là cánh môi hoàn mỹ sung mãn nữa, tuy rằng khóe miệng như trước tự nhiên giơ lên, thế nhưng đôi môi hồng nhuận phơn phớt đã không hề đầy đặn, nhăn nhăn đấy, lại càng thêm mê người.

Cậu ta rất gầy, nếu Vương nguyên lại không ăn cơm thật ngon mà nói, cũng sẽ thay đổi cùng một dạng như hắn a.

Hắn so với Vương Nguyên Nhi cao hơn, đã đến lông mày chính mình , hầu như có thể cùng chính mình nhìn thẳng.

Hắn... ... . . .

Không phải, không phải.

Hắn không phải Vương Nguyên Nhi của mình. . .

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top