Part 42
Đây là một bữa ăn đầy áp lực, tại trong sảnh vô cùng xa hoa rộng lớn, hầu như chỉ còn lại có tiếng hô hấp cùng thanh âm bát đũa khe khẽ, Vương Tuấn Khải yên lặng ăn cơm, lúc này đây hắn lại khôi phục vẻ mặt lạnh như băng tàn khốc trước kia.
Buồn cười chính là,đây rõ ràng là người một nhà.
A không, là chỉ có hai cha con.
Vương Tuấn Khải gắp lên một khối cà rốt bỏ vào trong miệng, im ắng nhai lấy.
Hắn thầm nghĩ phải nhanh lên một chút cơm nước xong xuôi, sau đó đi về nhà cùng Vương Nguyên một chỗ ăn bữa cơm bình thường thật ngon .
Hắn buông xuống bát đũa, ngước mắt, còn chưa mở miệng đã bị thanh âm hơi khàn khàn của người đàn ông đối diện ngăn chặn.
"Gần đây... . . ."ông ta ánh mắt lười biếng, như có như không mà quét lấy Vương Tuấn Khải, "con có khỏe không?"
"Không chết."
Vương Hạo Thiên nhướng mày, khơi gợi lên khóe môi: "Mấy tháng không gặp, tính nóng nảy vẫn là không có sửa được ."
"Đây không phải do ông dạy dỗ sao?"
Vương Tuấn Khải hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói tràn đầy trào phúng, nhìn ánh mắt hắn hướng cha của hắn - Vương Hạo Thiên đều là khinh thường, tựa hồ để cho ông liếc mắt nhìn hắn, hắn liền sẽ cảm thấy buồn nôn đều muốn nhổ ra.
Cái người cha thần thánh này, hắn chẳng những không có cái gọi là thân tình, mà còn tràn ngập cừu hận.
Vương Hạo Thiên nhẹ gật đầu, ông cười cười: "Vẫn còn hận cha của con ư. . ."
"Đừng làm tôi buồn nôn " Vương Tuấn Khải đứng dậy, "Từ khi ông đối với với mẹ tôi như vậy, ông liền không bao giờ là cha của tôi nữa rồi."
"... ..."ông con mắt lạnh lẽo, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn ở ngón áp út bên tay trái .
Vương Tuấn Khải trừng mắt: "Nếu như không có chuyện gì khác, tôi đi trước đây."
Hắn phải nhanh từ trong phòng tràn đầy không khí dối trá này chạy trốn , thật là từng phút từng giây cũng không muốn ngu ngốc ở đây, so với nơi đây xa hoa, hắn càng muốn chạy vội quay về cái căn nhà ấm áp có cậu kia.
Vương Hạo Thiên mặt lập tức âm trầm xuống: "Đứng lại cho ta!"
"... . . ."Thân hình của hắn run lên, ngừng bộ pháp.
Vương Tuấn Khải từ trước đến nay đều không bị trói buộc , chỉ có điều vị "Phụ thân" này trong lòng hắn lưu lại ám ảnh quá kinh khủng, bằng không thì hắn chắc là sẽ không bởi vì tim phát run mà dừng lại ở bước chân.
Hắn quay đầu lại, nhìn cái gương mặt kia có chút già nua nhưng vẫn như cũ thần sắc cứng rắn: "Còn có việc sao?"
Vương Hạo Thiên đem ảnh chụp ném lên trên bàn cơm.
"Hắn là ai?"
"... ..."Vương Tuấn Khải mím môi, nắm đấm đã nắm chặt.
Phía trên cái ảnh là người kia cười đến rất sáng lạn, đúng là bảo bối mà hắn trong tâm khảm chặt .
Vương Nguyên.
Hắn con mắt triệt để lạnh như băng , cắn răng: "ông không biết sao?"
Nói đùa, nếu như muốn uy hiếp hắn mà nói, làm sao có thể lại không biết Vương Nguyên là ai.
Vương Hạo Thiên nở nụ cười: "con cũng có thời điểm sợ hãi ư, sói con."
"Có việc gì thì hướng vào tôi, đừng đem cậu ấy liên lụy đến!"
Lời của hắn giờ phút này, mang theo vài phần nóng tính.
Hắn bắt đầu sợ hãi, không sai, rất sợ hãi.
Hắn biết rõ lão già này tàn nhẫn ra sao, năm đó mẹ của mình. . .
Hắn không dám, không dám đem Vương Nguyên đẩy vào cái động đen tối này , không muốn nhìn cậu bị hủy diệt.
Vương Tuấn Khải hung hăng mà trừng mắt Vương Hạo Thiên, hắn thật sự rất bất đắc dĩ, cảm giác lực bất tòng tâm thật không thoải mái chút nào, bởi vì hắn hoàn toàn đấu không lại cha của hắn Vương Hạo Thiên, tựa hồ như cá nằm trên thớt, mặc người chém giết.
"Ha ha" ông hiền lành cười cười, "Đừng khẩn trương như vậy, đều là người một nhà, nóng tính làm gì."
"... ..."
Nhìn hắn thủy chung như vậy, Vương Hạo Thiên cũng là mất hết mặt mũi rồi: "Vương Tuấn Khải, ta cho ngươi biết, ngươi cũng đừng quên ngươi có được những thứ huy hoàng hôm nay còn không phải là do ta tạo ra ư."
"Mà ta... . . . Cũng có thể dễ dàng một tay hủy diệt ngươi."
Vương Tuấn Khải nhìn ánh mắt của ông, tràn đầy hận ý, cuối cùng hắn vẫn là cúi đầu.
Không cam lòng, thật sự rất không cam lòng.
Nhưng mà điều này cũng không có thể bác bỏ sự thật này, ở đây, Vương Hạo Thiên chính là trời!
Hắn căn bản đấu không lại!
"Tôi cầu xin ông..."Hắn cắn răng kiên nhẫn , hướng ông ta cúi thật sâu , "Buông tha cho cậu ấy!"
Vương Hạo Thiên nhìn nhi tử cúi người kia, cười đến rất là thoả mãn, hắn phất phất tay: "Tiểu khải, hà tất như vậy,cha không nói muốn như thế nào, con bộ dạng như vậy rất dễ cho ta cảm thấy không thoải mái a, dù sao ta cũng là cha của con không phải sao? thế nào cam lòng để cho con mình thương tâm đây? Yên tâm, ta sẽ không đối với hắn như thế nào. . ."
Vương Tuấn Khải thân thể run lên, hắn chậm rãi ngẩng đầu , ánh mắt cổ quái.
Lão già này. . .
Đến cùng đang suy nghĩ gì?
Hắn thật sự không hiểu nổi cha hắn, ông ta phải không buông tha cho Vương Nguyên mới đúng.
Vương Hạo Thiên đột nhiên lần nữa trở mặt, bầu không khí áp lực:
"Chỉ có điều, ta có mấy cái điều kiện."
"... . . ."
"Một, ly khai hắn, đừng để cho ta nghe bất kỳ tin tức gì của 2 ngươi nữa. Hai, con tại cái vòng tròn luẩn quẩn đó cũng đủ lâu rồi, tiếp qua một hai năm, liền chuẩn bị về công ty , ta muốn con tới công ty làm việc."
Vương Tuấn Khải đồng tử co rụt lại.
"Nếu như không đáp ứng cũng có thể." Vương Hạo Thiên cười nhẹ xé toang tấm ảnh mỉm cười , "Chỉ có điều, con khả năng sẽ không gặp được tên Vương Nguyên này nữa. . ."
Tim, bắt đầu một tấc một tấc sụp đổ.
Hắn cự tuyệt?
Có khả năng sao? !
Tiếp nhận?
Đây chính là có thể so với mất đi Vương Nguyên thống khổ cùng tra tấn càng lớn.
Vương Tuấn Khải thân thể run rẩy, ánh mắt hắn nhìn Vương Hạo Thiên oán hận vô cùng: "Vì cái gì? !"
"Sự hiện hữu của hắn, sẽ mang đến tổn thất cho công ty." Vương Hạo Thiên dựa vào ghế , "Chắc hẳn con cũng không muốn nhìn ta thể diện mất sạch ...con người a, có đôi khi phải học cách buông tha ."
Nhìn lên ánh mắt người nọ, ông cười cười: "Loại người này, vui đùa một chút thì tốt rồi, không nên thực sự động tình, ngươi thấy đúng không, tiểu khải?"
Vương Tuấn Khải đứng tại nguyên chỗ, con mắt một mảnh hắc ám, hắn đột nhiên cười ha hả.
"Vương Hạo Thiên, ông thật sự thật ác độc."
Hắn cười cười.
"Bức tôi?" Vương Tuấn Khải giận quá thành cười, "Cùng lắm thì chúng ta đồng quy vu tận! Những năm gần đây này, tôi vẫn luôn chịu đựng, chưa bao giờ từng nói qua cái gì, cũng không có phản kháng cái gì? Nhưng mà ông cũng không nên đem tôi dồn đến chân tường, nếu không..."
"Đừng nóng vội lộ ra răng nanh nha..."ông ta chép miệng chậc lưỡi, quơ quơ ảnh chụp bị xé thành hai nửa, "con muốn cùng ta ngọc nát đá tan ta cũng không nói gì, chỉ có điều... . . ."
"Ngươi cam lòng sao? Dùng thực lực của ta, tại trước lúc con cắn thương ta , nam sinh này đã chết trong tai nạn xe cộ hoặc là thiên tai gì rồi, con cũng biết năng lực tiêu hủy chứng cứ cha của con như thế nào rồi chứ."
Ông ta cười, tựa hồ đang nói chuyện việc nhà, cùng nhi tử khoe khoang lấy năng lực vậy .
Nhưng là không lưu tình chút nào mà đem cái tia hy vọng cuối cùng của Vương Tuấn Khải kia, dùng hắc ám chôn vùi.
Hắn biết rõ tình cảm của Vương Tuấn Khải đối với Vương Nguyên là yêu.
Cũng là không ngại, lại để cho cái người gọi là con ruột này càng hận chính mình một chút nữa.
"Vương Nguyên nhi. . ."
"A?"
"Chúng ta cứ như vậy, vĩnh viễn cùng một chỗ được không . . ."
"... ..."
"em tại sao khóc?"
"Đồ ngốc... em mới bỏ không được anh."
Trên bờ gió biển , mặn thật, giống như là cái chất lỏng kia dũng mãnh chảy vào khóe miệng đắng chát.
Anh đang sợ a, đồ ngốc. . .
Anh đã không thể ly khai em được rồi
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------.
.
Vương Nguyên nằm ở trên ghế salon , ôm gấu bông Vương Tuấn Khải lúc tỏ tình gắp được cho cậu , cậu nhớ tới thời gian mấy ngày hôm trước tại bãi biển, nhịn không được nhếch miệng cười cười.
"Lão Vương a, anh yêu em nhiều bao nhiêu?"
"Rất yêu rất yêu a ~ "
Cậu chu môi, tiếp tục lầm bầm lầu bầu: "Vậy anh phải chiếu cố em cả đời ~ nuôi dưỡng em cả đời được không?"
"được..."
Cậu cười tít, đôi mắt tràn đầy ánh sáng, tỏa ra yêu đương điềm mật, ngọt ngào, trong mắt cậu, cậu cùng Vương Tuấn Khải tương lai là bừng sáng đấy.
"Chúng ta đây phải cùng một chỗ qua từng cái sinh nhật, cùng đi chơi , cùng một chỗ nhìn những ngôi sao, cùng một chỗ, làm chuyện gì đều muốn cùng một chỗ. . ."
"ừ, được."
"Lão Vương anh đối với em là tốt nhất ~ "
Cậu khuôn mặt đỏ bừng, đưa tay chính mình vò rối rồi tóc , cậu ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, chỗ đó kim đồng hồ đã chỉ đã đến 22 giờ.
Vương Nguyên từ trên ghế salon ngồi dậy, đem gấu nhỏ cất kỹ sau đó đứng dậy mở TV.
Vương Tuấn Khải... . . . Như thế nào vẫn chưa trở lại?
Anh đi nơi nào a?
Vương Nguyên nhìn xem màn hình lập loè không ngừng, cậu ngơ ngẩn mà ngồi ở chỗ kia, đột nhiên nở nụ cười.
"Xem ra anh không trở về nhà thì em đều chưa muốn ngủ rồi. . ."Vương Nguyên lầm bầm.
Thời gian, từng chút từng chút trôi qua, kim đồng hồ đang bị Vương Nguyên nhìn vô số lần, cứ quay vòng quay vòng.
Vương Nguyên chớp chớp con mắt khô khốc, cậu lần nữa nhìn về phía đồng hồ, mười hai giờ.
Đốt ngón tay níu lấy quần áo có chút trở nên trắng bệch, cậu bắt đầu suy nghĩ miên man.
"Phanh. . ." thanh âm cửa mở vang lên.
"Tiểu khải? !"
Vương Nguyên đứng lên, cậu giương đôi mắt tràn ngập vui sướng, liền chạy tới cửa ra vào.
Cái người kia đứng trước cửa chính là giống như say khướt dựa vào cạnh cửa, khom người tựa hồ đứng không vững.
"anh làm sao vậy ?" Vương Nguyên khẽ vươn tay đem hắn quàng qua, "Uống rượu?"
Vương Tuấn Khải có chút ngẩng đầu lên, nhìn Vương Nguyên .
"anh... . . .làm gì vậy?" Vương Nguyên nghi ngờ nhìn xem hắn ánh mắt trầm thấp, lần đầu tiên bị Vương Tuấn Khải nhìn như vậy , trong nội tâm có một chút sợ hãi.
Hắn đột nhiên hôn một cái lên cánh môi Vương Nguyên, thò tay ôm eo của cậu, hai người liền thuận thế ngã xuống trên mặt thảm mềm mại.
Đối mặt với tiến công như vũ lửa của hắn , Vương Nguyên bắt đầu không biết làm sao,lấy tay đẩy hắn ra.
"Tiểu khải... . . ."
"A...... . . ."
Quần áo bị hắn kéo, nụ hôn của hắn kịch liệt mà lại cuồng dã, hung hăng mà một lần lại một lần khắc ở trên da thịt trắng nõn của Vương Nguyên, thậm chí còn xấp xỉ như cắn, Vương Nguyên đau một hồi hừ nhẹ.
Vương Tuấn Khải khí tức dày đặc mùi rượu quét sạch thần trí Vương Nguyên, trong không khí tràn đầy mùi rượu, hai người triền miên dây dưa cùng một chỗ.
Chưa từng thấy qua hắn âm trầm táo bạo như vậy, Vương Nguyên không có phản kháng tùy ý để hắn làm loạn.
"Ân... . . ."cậu nhíu lông mày thật sâu, "Khải... anh đến cùng làm sao vậy... . . ."
Vương Tuấn Khải nằm ở trên thân thể cậu ,thân thể chấn động mạnh một cái, động tác tiếp theo ngừng lại, hắn ôm lấy Vương Nguyên.
"Nguyên Nguyên... . . ."Thanh âm có chút run rẩy.
"... ... . . ."
"anh không muốn em rời đi ... ... . . ."
Vương Nguyên "a" một tiếng bật cười, lão Vương người này uống nhiều quá lại đang suy nghĩ linh tinh cái gì đây. . .
"được được " Vương Nguyên như là trấn an đứa trẻ con, lấy tay nhẹ nhẹ xoa tóc Vương Tuấn Khải ,
"anh yên tâm, em sẽ không rời xa anh"
Vĩnh viễn cũng sẽ không.
Vương Tuấn Khải lông mi run lên, nước mắt nhẹ nhàng lăn xuống.
Hắn ôm chặt cậu, hít thật sâu mùi hương thuộc về hắn.
"anh muốn mãi mãi,mãi mãi cùng em a. . ."
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . .
Trời thu - cái mùa màu vàng kim óng ánh, cái mùa cùng cậu ở bờ biển chậm bước nói lời tâm tình, tựa hồ thoáng qua tức thì.
Hắn ở đây bên tai nói qua "anh yêu em ", tựa hồ bất tri bất giác, cũng đã rất xa.
Mùa đông rồi.
Đúng vậy a, đã mùa đông rồi.
Vương Nguyên hà hơi một cái, dùng ngón tay đếm, giống như đã bốn năm ngày không thấy Vương Tuấn Khải rồi a.
Từ cái lần say rượu về sau, công việc của hắn lại bắt đầu càng ngày bận rộn , nghe nói hắn mới tiếp nhận một bộ phim, còn có mấy cái quảng cáo cùng mấy cái phỏng vấn, cuối cùng còn có một bộ phim.
Hành trình càng ngày nhiều, thời gian cậu nhìn thấy Vương Tuấn Khải cũng ngày càng ít. Hầu như mỗi một lần sau khi về nhà, Vương Tuấn Khải đều là một bộ dáng rất mệt a, rất ít nói câu nào, cũng không quay đầu lại mà đi vào phòng bắt đầu ngủ.
Vương Nguyên dần dần cũng đã đoán rằng hắn là đang giả bộ làm ra vẻ rất mệt , cố ý không để ý tới chính mình, dù cho có một chút ý nghĩ như vậy, cũng sẽ ở một khắc sau lập tức bị chính cậu bác bỏ mất. Cậu thường cười chửi mình, tại sao có thể lần nữa không tin hắn, có thể Vương Tuấn Khải là công tác quá mệt mỏi mới như vậy.
Cậu học cách chính mình chiếu cố chính mình, sau khi pha xong ly cafe , một mình yên lặng uống hết, học một cuộc sống không có hắn ở trong, có thể cùng gấu nhỏ trò chuyện, một người lầm bầm lầu bầu.
Thêm một lớp áo lông hơi mỏng, Vương Nguyên mặc lên áo khoác màu trắng, cậu sờ lên đầu Đô Đô rồi mang giầy, đi ra khỏi nhà của bọn hắn.
Trong phòng thu âm, có một chiếc Piano.
Hắn lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, nhìn phím đàn trắng đen, tâm tư sớm đã không biết phiêu dạo tới chốn nào.
Hắn không dám về nhà, cũng không muốn về nhà.
Nếu trông thấy Vương Nguyên, lòng của hắn sẽ một hồi đau đớn, muốn yêu lại không thể yêu.
Vương Tuấn Khải hít một hơi thật sâu, điều chỉnh ánh mắt đình trệ, chăm chú nhìn về phía Piano, hắn vươn cái tay có khớp xương rõ ràng kia nhẹ đặt tại trên phím đàn.
"Làm sao vậy?. . . em mệt mỏi rồi sao?... . . ."
Hắn ấn lấy mấy âm phù đơn giản,khẽ ngâm nga ca từ, nguyên một đám âm thanh thanh thúy mà lại kéo dài phiêu đãng tại trong phòng thu âm trống trơn.
"hẹn ước nay còn đâu... . . ."
Hắn rủ mắt, nhìn phím đàn , nhẹ nhàng mà đàn lên.
Nhưng nhìn piano hát, nụ cười của cậu liềntự nhiên mà hiện lên trong tâm trí.
Nhớ tới khi còn bé, hai cái tiểu hài tử ngồi ở trên mặt ghế da, một người bên trái, một người bên phải, hắn cười , tay bắt tay mà dạy cậu đàn Piano.
Dáng tươi cười điềm tĩnh đơn thuần, cái đoạn thời gian kia, tựa hồ hạnh phúc đến đã không thể quay về.
Vương Tuấn Khải nhắm mắt lại, tiếp tục đàn lấy bài hát kia, cái bản tình ca bi thương.
"anh hiểu rồi... Không nói nữa... . . ."
"tình yêu phai nhạt rồi. . ."
Hắn tựa hồ hát không nổi nữa, nghẹn ngào nhắm lại môi, chỉ còn lại âm luật trống rỗng.
.
"Cho ngươi hai tháng, hai tháng sau, ta hy vọng bên cạnh của ngươi sẽ không còn có hắn."
.
Vương Tuấn Khải hai tay bỗng nhiên ngừng lại, hắn thống khổ mà nhíu mày, ngón tay trắng bệch mà níu lại chỗ quần áo ở bụng mình, hai chân khẽ cong lại. Hắn quỳ trên mặt đất.
Bụng một hồi quặn đau.
Đầu cũng bắt đầu chóng mặt , ánh mắt bắt đầu biến thành đen.
Mấy ngày qua hắn hầu như không ăn bữa cơm nào tử tế, có khi cũng chỉ qua loa tựa như lừa gạt người đại diện tùy tiện ăn chút hoa quả hoặc là kẹo, cơm gì gì đó cũng liền nếm qua một ít rồi ngừng. Bởi vì đối diện với của hắn không có cậu ăn cùng, hắn căn bản không muốn ăn, ăn không vô một điểm đồ ăn.
Đầu choáng váng, thân thể của hắn lung la lung lay.
Vốn môi mỏng không có huyết sắc giờ phút này tái nhợt cũng nhanh hơn, sắc mặt của hắn chênh lệch tới cực điểm.
Để cho Vương Nguyên ly khai chính mình, để cho Vương Nguyên biến mất.
Hắn chọn cái thứ nhất.
Nhưng mà nếu như có thể, hắn tình nguyện chính mình biến mất.
Loại đau này, quá mức hành hạ, chính mình căn bản còn không chịu được.
"tạch!" Cửa bị người mở ra.
"Lão Vương!" Cái thân ảnh màu trắng kia rơi vào tầm mắt, cậu cơ hồ là nhào đầu về phía trước hung hăng ôm lấy chính mình.
Cái loại ôn hòa này, cái loại an tâm này, lại để cho hắn càng thêm sợ hãi.
Lòng của hắn đã bị giam cầm từ lâu.
Vương Nguyên ôm chặt Vương Tuấn Khải, thần sắc tràn đầy đều là lo lắng: "Vương Tuấn Khải?"
"Vương Tuấn Khải... Vương Tuấn Khải? !"
Vương Tuấn Khải cam chịu số phận ngoan ngoãn nhắm mắt lại, chìm đắm trong mùi sữa thơm của cậu.
Cứ như vậy đi. . .
Cuối cùng,
Một lần cuối cùng.
Một lần cuối cùng, để cho anh hảo hảo cảm nhận hương vị của em.
. . .
Bức rèm cửa trắng noãn bị gió vung lên, bệnh viện toàn mùi thuốc khử trùng để cho Vương Nguyên nhíu nhíu mày.
cậu trong tay cầm theo cháo vẫn còn nóng hổi, chỉ có điều người kia không có chút nào muốn ăn .
"Vương Tuấn Khải, anh rốt cuộc là làm sao vậy?" Vương Nguyên ngồi ở trên giường bệnh bên, lo lắng nhìn xem hắn, "Cũng không ăn một chút cháo nào, tiếp tục như vậy thân thể của anh sẽ triệt để suy sụp mất đấy!"
"anh biết rõ." Hắn bờ môi khô khốc phun ra ba chữ, ngắn gọn.
Vương Nguyên khẽ giật mình, ánh mắt phức tạp: "Không phải cho anh ăn cơm thật ngon sao?"
"... ... Không đói bụng."
Bầu không khí trở nên lúng túng, bọn hắn từ khi nào bắt đầu không thể bình thường đối thoại.
Lúc này mới không đến một tháng.
Vương Nguyên trong lòng nổi lên vài tia chua xót, cậu bắt đầu sợ hãi, bắt đầu tin tưởng những cái phỏng đoán kia, sự thật bắt buộc cậu tin rằng tình cảm bọn họ lưu luyến có thể sẽ tan vỡ.
"Vương Tuấn Khải, anh sao lạnh lùng như vậy?"
Cậu cười cười, giả bộ như không sao cả, nam sinh vốn tính tình quật cường sẽ không để cậu mở miệng đi truy vấn nữa, chẳng qua là trầm mặc giúp hắn múc thêm một chén cháo.
"ăn một chút a,cho ấm dạ dày."
Cậu đem cháo đến trước mặt Vương Tuấn Khải, sau đó đột nhiên thu trở về, tựa hồ sợ là cháo quá nóng, cậu còn cầm thìa múc múc, rất là khoa trương mà thổi mấy hơi thở.
Vương Tuấn Khải có chút ngước mắt, nhìn cậu bộ dáng chăm chú thổi cháo.
"này, ăn một ngụm a." Cậu mím môi đem cháo đưa cho hắn.
"... ..."
Vương Tuấn Khải thu hồi ánh mắt, không trả lời.
"Lão Vương..."Ngữ khí của cậu cơ hồ có ý tứ khẩn cầu , đụng lên tiến đến, cầm thìa lên tựa hồ muốn cho hắn ăn.
"anh đã nói rồi, anh không muốn ăn!"
"xoảng. . ."
Thanh âm bát sứ vỡ vụn trong không khí , đột ngột, như là mảnh vỡ lợi hại mà đâm trúng vào trái tim.
Vung tay ra, không biết làm sao mà dừng lại trên không trung.
Vương Tuấn Khải nhìn sắc mặt Vương Nguyên tái nhợt, tâm bỗng dưng đau nhức.
Vương Nguyên nhếch nhếch miệng, lại càng giống như miễn cưỡng cười vui , đem nước mắt tại hốc mắt đảo quanh cứng rắn ép trở về.
Nguyên Nguyên, thực xin lỗi.
.
Vương Tuấn Khải cúi đầu, hắn không nhìn nổi bộ dạng cậu khóc , hắn rất đau lòng.
Lời nói dối, em liền sẽ rời khỏi anh.
Hắn như là lần đầu tiên lên khán đài biểu diễn khẩn trương như vậy mà nói ra câu nói kia, còn lo lắng đến chính mình diễn không tốt.
"em đi đi. . ."
Vương Nguyên ánh mắt lưu chuyển, thân thể không nhúc nhích.
Nhìn về phía ngoài cửa sổ trời xanh, mây trắng, chỗ đó xinh đẹp cực kỳ giống ngày đó bọn hắn đi bờ biển lúc hoàng hôn.
"Vương Tuấn Khải, nếu như anh có chuyện gì, liền nói với em."
Độ cong bên cạnh miệng cậu tràn đầy dối trá, rõ ràng trong đôi mắt đã sớm ướt át một mảnh.
"Hai người cùng một chỗ thẳng thắng, sẽ nhẹ nhõm một chút."
.
Mặc kệ có chuyện gì, không nên bỏ lại em một mình.
Có em giúp anh cùng một chỗ chống đỡ, anh sẽ không quá mệt mỏi.
"xoảng!" Chén rượu ném vụn trên mặt đất, phát ra một tiếng thanh thúy hấp dẫn chú ý của mọi người.
Nam hài ăn mặc thời trang kia chau mày, liền vội khoát khoát tay: "Thực xin lỗi a, hắn uống rượu say, ông chủ, cái này tôi sẽ bồi thường."
Người chung quanh dời đi ánh mắt, ông chủ cũng là tới thu phí rồi cũng không nói gì, dù sao tại trong tiệm uống say ,đánh nát cái này đánh nát cái kia, cũng rất bình thường.
Nam Nam thở dài một hơi, nhìn xem người nằm ở trên mặt bàn kia hai má đỏ bừng.
"Này, Vương Nguyên, anh có phải là đàn ông không a!"
"Ai cần ngươi lo!" Vương Nguyên bất mãn hừ hừ lấy, bất tỉnh trong hồ đồ mà giơ lên chén rượu mãnh liệt uống một hơi.
Rượu cay sè mang theo dịch thể lạnh như băng trôi vào trong lồng ngực lại nóng như lửa đốt, tê liệt thần kinh,làm cho nó tốt lên một ít.
Nam nam lập tức cướp đi chén rượu trong tay cậu, giúp đỡ Vương Nguyên vỗ vỗ phía sau lưng: "Không uống được thì cũng đừng có cố uống được không? !"
Nam Nam trong đôi mắt tràn đầy đáng tiếc, hắn đã từ những lời nói Vương Nguyên nói trong lúc say biết được một ít chuyện, xem ra một hai tháng gần đây Vương Tuấn Khải lạnh nhạt với người này.
Bất quá hắn biết rõ tính tình Vương Tuấn Khải, biết rõ hắn sẽ không bỏ mặc người chính mình yêu .
Nhất định là vị kia xuất thủ.
Nam Nam nhíu lại lông mày, nghĩ tới cái lão nhân nghiêm túc lãnh khốc kia liền một hồi vô lực, hắn được chứng kiến thủ đoạn Vương Hạo Thiên còn có cái trái tim tuyệt tình kia, tự nhiên sẽ đồng cảm với Vương Nguyên. Hiện tại xem ra Vương Tuấn Khải hẳn là bị ông ta uy hiếp a, bằng không thì anh tuyệt đối sẽ không khuất phục . Vương Nguyên . . . Ài.
Chính mình đã sớm đã nói với hắn, phụ thân Vương Tuấn Khải tuyệt đối là sẽ không cho phép con trai hắn có người yêu là một người cùng giới, cái này dính đến vấn đề mặt mũi của ông ta rồi.
Nam Nam nhìn cậu khi đó vẻ mặt kiên định , giờ này khắc này yếu ớt tựa hồ như một đứa bé, nằm ở trên mặt bàn yên lặng thút thít nỉ non.
"Ngươi trả lại cho ta..."Vương Nguyên khàn giọng nói, thò tay đi lấy chén rượu trong tay hắn.
Hắn một chút ổn định nói: "Đừng uống nữa. . ."
"Không muốn! Trả lại cho ta!"
"anh không thể uống ! Vương Nguyên!" Nam Nam lớn tiếng, muốn rống tỉnh cậu, "Ngày đó là ai nói với tôi sẽ không buông tha cho hắn đấy!"
Vương Nguyên sững sờ, lập tức hặc hặc nở nụ cười.
"Là hắn... Là hắn không quan tâm ta rồi! Ta nói cho hắn biết. . . Chúng ta cùng đi đối mặt! Thế nhưng là hắn không để ý tới ta, hắn không để ý đến, ngươi biết ta bao nhiêu ngày đều không thấy hắn rồi không? ! Hai tuần rồi... . . . Ha ha, ta chết đi hắn cũng sẽ không quản đúng không. . ."
Nói qua nói lại, vành mắt của cậu bắt đầu đỏ, nghẹn ngào: "Hắn vì cái gì đều không nói cho ta biết?"
Nam Nam hiếm khi đối với cậu ôn nhu, để chén rượu trong tay xuống ,lấy tay đem cậu kéo đến đầu vai chính mình.
Thò tay vuốt vuốt tóc của cậu.
"... . . ."
Vương Nguyên khẽ giật mình, cảm thụ loại cảm giác hắnxoa tóc mình, giống như đã từng quen biết.
Cậu cười khổ vài tiếng, rầu rĩ nằm lại xuống bàn.
"Này..."Nam Nam lắc bờ vai của cậu, "anh tỉnh lại đi."
Vương Nguyên lầm bầm: "Kỳ thật... hức, kỳ thật ta đoán được, có lẽ hắn đang gạt ta, hắn đều muốn bức ta ly khai, hắn là không muốn ta bị thương tổn. Nhất định. . . hức... Nhất định có người ép buộc hắn... . . ."
"Đấy không phải là đúng rồi sao?" Nam Nam mỉm cười, "Cái kia không phải chủ ý của hắn, anh phải tìm hiểu hắn tại sao làm như thế."
"Thế nhưng là... . . . Ta không thể ly khai hắn."
Thật sự không thể ly khai rồi.
"... ..."
"Ta là cá, hắn là nước."
Nam Nam nhìn cậu, nhìn cậu cầm điện thoại lên, thông qua cái dãy số quen thuộc.
Vương Nguyên nằm ở trên mặt bàn, nghiêm túc bấm dãy số quen thuộc kia, không biết anh có tiếp hay không, dù sao mấy ngày nay đều bị anh treo máy vô số lần rồi.
"tít. ... tít... ... . . ."
Cái thanh âm dài dòng buồn chán này, làm cho Vương Nguyên trong nội tâm ngứa ngáy .
"alo."
Nghe thấy thanh âm Vương Tuấn Khải một khắc này, Vương Nguyên thân hình hung hăng chấn động.
Hắn tiếp máy của cậu rồi.
Anh đang ở đâu? Anh quay về đi có được không? Có chuyện gì chúng ta cùng đi đối mặt được không ?
Không nên bỏ lại em là được không?.
Thiên ngôn vạn ngữ, tại trong mắt Vương Nguyên ,thời gian sống một ngày bằng một năm , cậu tính gộp lại thật nhiều thật nhiều lời nói muốn nói với hắn.
Một lần lại một lần bị cắt đứt bất đắc dĩ ,lo lắng tìm không thấy hắn, cô đơn một mình.
Đều cơ hồ đem Vương Nguyên bức sắp phát điên.
Cậu nghẹn ngào, tựa hồ những lời kia đều cắm ở trong cổ họng, cậu tự tay chăm chú níu tóc của mình, tựa hồ duy trì hơi thở của mình.
Khó chịu, thật sự rất khó chịu.
Tim trống rỗng, thời điểm không có anh tim chính là trống rỗng.
Nước mắt của cậu một cái chớp mắt chảy xuống, nước rơi xuống tại trên màn hình điện thoại di động phát ra thanh âm "tách".
"em có chuyện gì không?" lạ lẫm thanh âm, tình ý lạnh lùng.
Giống như rất không kiên nhẫn.
Vương Nguyên bịt miệng lại , không để cho mình phát ra thanh âm khóc lóc, nhưng mà nước mắt lại không ngừng dũng mãnh tiến ra. Theo cái dấu vết cố định kia, một lần lại một lần mà rơi xuống trên điện thoại di động, phát ra thanh âm rõ ràng.
Vương Tuấn Khải, anh nghe thấy không?
Em đang khóc.
Em đang đau. . .
Vương Nguyên nhịn xuống rất vất vả, cầm lấy điện thoại, thân thể của cậu không ngừng run rẩy.
Nam Nam nhìn cái thần sắc bị tra tấn muốn chết kia, tâm mãnh liệt vì cậu mà đau xót, chưa phát giác ra mắt hắn đã đỏ theo cậu rồi.
Điện thoại đầu kia đã trầm mặc, một lát sau chỉ nghe thấy rõ ràng "tạch~" một tiếng. Còn dư lại, chỉ có cái âm thanh buồn tẻ kia.
"tít tít... . . ."
Cậu cầm lấy điện thoại, rất yên tĩnh mà nghe cái thanh âm kia.
Bỗng nhiên không hề rơi lệ.
Anh một khắc này, thật sự rất lợi hại.
Đập tan tất cả phòng ngự tốt nhất mà em dốc sức bảo vệ, đập nát con tim của em.
Cũng đồng thời cũng đập tan những cái kí ức ấm áp mỹ hảo như bọt biển kia.
Những cái đó đều không còn rồi . .
Chỉ còn bóng tối mà thôi.
Giơ điện thoại đang phát ra những thanh âm chán ngắt kia, đối với điện thoại, cậu nghiêm túc nói:
"em chỉ là muốn nói cho anh biết một tiếng, phải ăn cơm thật ngon, chiếu cố tốt chính mình, còn có . . ."
"em nhớ anh lắm."
"Lão Vương. . . em hát cho anh một bài a..."
Cậu khóe môi tự nhiên giơ lên độ cong, giờ phút này tràn ngập trào phúng , trong con ngươi của cậu không còn phát ra ánh quang nữa.
"Đúng là vẫn còn... . . . Hạnh phúc cách em thật xa. . ."
ca khúc không có nhạc đệm, đơn điệu, lại bởi vì cái thanh âm trầm thấp khàn khàn kia biến thành ngoài ý muốn êm tai.
Nếu như không có run rẩy nhè nhẹ mà nói, sẽ nghe rất hay.
"và em sẽ mãi...hoài niệm sự ấm áp nơi anh"
Cậu nhẹ nhàng cười cười, bỏ qua thanh âm chính mình bị thanh đao cắm vào trái tim, bỏ qua cái cảm giác đau đã chết lặng kia.
"quá khứ nếu như tái hiện một lần nữa. . ."
Nghẹn ngào, cậu dừng một chút, cố gắng phát ra âm thanh tiếp tục hát.
"em hiểu, bắt đầu cách kết thúc cũng không còn xa... . . ."
"thì cớ sao. . ."
"phải tự làm khổ bản thân mình như vậy..."cậu hát không nổi nữa, thò tay bưng kín con mắt,
Nếu như có thể trở lại lúc trước, em vẫn là chọn cùng một chỗ với anh.
Cho dù câu chuyện bắt đầu, liền đã định trước kết cục.
Em như trước lựa chọn thích anh.
Ít nhất còn có thể có qua được ôn nhu của anh, ít nhất được anh ôm qua, cảm thụ qua nụ hôn của anh, ít nhất. . .
Yêu qua em.
"chỉ là ....hạnh phúc... . . .cách em. . ."
Thật xa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top