Part 40


  Hắn tự tay bắt được Nam Nam, Nam Nam cũng là rất phối hợp mà vòng trở về, nhìn xem Vương Tuấn Khải đôi mắt hi vọng, nhẹ nhàng nói qua: "Nếu như anh muốn biết, tựu đi hỏi Vương Nguyên a, hắn biết rõ đáp án."

Vương Nguyên?

Vương Tuấn Khải khẽ giật mình, lập tức buông lỏng tay ra, Nam Nam cười cùng hắn phất tay chào tạm biệt xong, bước nhanh rời đi.

Quả nhiên cùng hắn giống nhau, Vương Nguyên còn không có nói cho Vương Tuấn Khải sự tình khi còn bé a.

Như vậy kế hoạch của mình sẽ thành công rồi.

Hắn sau khi rời khỏi, chỉ để lại Vương Tuấn Khải một mình ngây ngốc mà đứng tại nguyên chỗ.

Hỏi Vương Nguyên? !

Có ý tứ gì?

Vương Nguyên chẳng lẽ chính là Nguyên Nguyên khi còn bé? !

Cái ý niệm kia đã từng biến mất trong đầu nay bởi vì một câu của Nam Nam, mà lần nữa hiện lên tại trong lòng, mang theo một loại hưng phấn không thể ức chế cùng kích động.

Vương Tuấn Khải nghĩ đến cái người khuôn mặt tươi cười khi còn bé không thể xóa nhòa kia, không ngừng mà cùng Vương Nguyên hiện tại trùng hợp.

Cho dù chỉ có vài phần khả năng. . .

Hắn cũng kích động hy vọng một giây sau có thể đem chân tướng tất cả đều hiểu rõ.

. . .

Vương Nguyên cắn bờ môi đến trắng bệch, đang nhìn Vương Tuấn Khải chủ động đưa tay về sau, rất nhỏ run rẩy lên.

Cái túi trong tay cậu, lặng yên rơi xuống.

Trong mắt tràn đầy không thể tin được, cho dù không thể tin được, nhưng sự thật liền hiện ra ở trước mắt, Nam Nam quay đầu, cười đến tựa hồ rất đắc ý cùng Vương Tuấn Khải nói câu nói sau cùng, lúc này mới quay người rời đi.

Chỉ có điều nhìn bộ dạng Vương Tuấn Khải, tựa hồ là rất giật mình, nhưng là vừa rất kích động.

Vương Nguyên kinh ngạc mà đứng ở nơi tối tăm, nhìn hắn cách đó không xa.

Trong mắt cậu, chính là Nam Nam chủ động hôn Vương Tuấn Khải, mà hắn ngược lại đưa tay bắt lấy tay Nam Nam.

Đây hết thảy còn cần giải thích cái gì sao?

Vương Nguyên đột nhiên cảm thấy chính mình rất buồn cười, vô cùng buồn cười! Rõ ràng buổi chiều mới là người có bộ dáng toàn thắng, nói cho cái người kia so với thân phận của mình cao bao nhiêu, nói qua những cái đạo lý lớn kia, tựa hồ Vương Tuấn Khải là yêu lấy cậu đấy.

Là cậu,

Là cậu đắc ý vênh váo rồi.

Quên mất,

Chính mình kỳ thật chẳng qua là một viên nho nhỏ bụi đất, hèn mọn, hơn nữa chỉ có thể nhìn hắn ở xa cuối chân trời . Là bởi vì hắn gần đây quá mức cưng chiều chính mình rồi sao? Làm hại chính mình đều quên kỳ thật cậu mới là người phải rời đi?

Hắn...

Không phải yêu chính mình sao?

Vì sao lại như vậy. . .

Là cậu quá tùy hứng? Quá nghịch ngợm quá bướng bỉnh? hay anh đã chán cậu rồi?

Vương Nguyên vành mắt dần dần đỏ lên, nhìn bóng lưng của anh quay về phái mình, tâm tựa hồ tại trong nháy mắt có thể bởi vì người này mà vỡ vụn thành từng mảnh .

"... ... . . ."Im ắng mà nghẹn ngào.

Cậu , mới chính là kẻ thất bại.

Nhớ tới hắn ôn nhu tại bên tai thì thầm, nói yêu chính mình, nói muốn bảo vệ mình, nói vĩnh viễn sẽ không để cho chính mình ly khai.

Vương Nguyên lấy tay bịt miệng lại, quay người bước chân cực kỳ nhanh hướng trong nhà phóng tới.

"Phanh!"

Cửa bị hung hăng đóng lại, thân thể của cậu suy yếu mà từ trên cửa trợt xuống dưới, ngồi dưới đất tự mình một người rơi nước mắt trong chốc lát , sau đó dùng tốc độ nhanh hơn vọt vào phòng của mình, cậu bắt đầu nhét quần áo vào trong vali.

Kéo xong hành lý, cậu dùng sức sờ lên khóe mắt chưa khô, cắn môi mở cửa.

"cạch... . . ."

Tay tại một cái chớp mắt tiếp xúc với tay cầm cái cửa kia, cửa tự động mở ra.

Người vừa mới làm cho tâm mình chết một lần kia, đang ngạc nhiên mà nhìn cậu lôi kéo rương hành lý hai mắt đỏ bừng .

"Vương Nguyên nhi?"

Vương Nguyên thân thể chấn động, lập tức vội vàng đem cái tay áo nhuộm đầy nước mắt kia ẩn núp đến sau lưng, cậu cúi đầu, dùng thanh âm mới vừa khóc xong khàn giọng đối với hắn nói qua: "Tránh ra... ..."

"Vương Nguyên em làm sao vậy?" Vương Tuấn Khải lo lắng nhìn cậu, vô thức đi tới cầm tay của cậu.

Vương Nguyên mặt âm trầm nhìn xem hắn, không chút do dự đưa tay đánh lên cái bàn tay của hắn .

"BA~... . . ."Thanh thúy một tiếng, nhưng là lại để cho cái không gian yên tĩnh này càng thêm bầu không khí khủng bố.

Vương Tuấn Khải khó hiểu: "em lại đang nóng nảy náo loạn cái gì đấy? !"

Cáu kỉnh?

Hặc hặc. . .

Vương Tuấn Khải, anh quả nhiên vẫn là chê bỏ cái hướng tánh khí của ta đây không phải sao?

Vương Nguyên ngẩng đầu:

"Tôi không muốn chờ đợi một người dối tra như anh, để cho tôi đi , dù sao anh cũng không phải không thích tôi sao?"

Vương Tuấn Khải nghi ngờ nhìn xem cậu, cưỡng chế tính tình mà cầm lấy bờ vai của cậu: "em đến cùng nói năng lộn xộn cái gì a? anh đây mới vừa vặn trở về em liền không đúng! Xảy ra chuyện gì sao? Em tại sao khóc?"

"... ..."Vương Nguyên trừng mắt, không để cho hắn thấy mình hốc mắt đỏ ửng.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu lặng yên không một lời nói, trong nội tâm càng thêm sốt ruột.

"Là vì anh mấy ngày nay không có điện thoại cho em sao? em nói chuyện đi a, Vương Nguyên!"

Vương Nguyên đẩy hắn ra: "Không có việc gì, là tôi không muốn lại như vậy tra tấn chính mình, lại giam cầm anh, chúng ta chia tay đi!"

Chia tay... ...

Vương Tuấn Khải đáy lòng bị một câu nói như vậy của cậu, triệt triệt để để quấy lật trời.

"Chia tay? !" Hắn không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào con mắt Vương Nguyên, "em hôm nay đến cùng làm sao vậy? ! Nguyên Nguyên, em có phải hay không không có nghỉ ngơi tốt? Nói cho anh biết em là đang nói dối anh."

Vương Tuấn Khải bộ dáng yếu ớt, nào có bình thường cường đại khí tràng, cái đôi mắt kia sợ hãi mất đi Vương Nguyên, trong lòng mềm nhũn.

Diễn cũng khá đạt đấy. . .

Vương Nguyên hừ lạnh một tiếng: "Không phải là đang dối gạt anh, chúng ta cứ như vậy đi, tạm biệt!"

Cậu không chút do dự lôi kéo rương hành lý chuẩn bị ly khai.

"Xoạt!"

Vương Tuấn Khải thần sắc ngưng tụ, hắn cắn răng hung hăng đem cậu dắt trở về: "anh nói rồi, anh sẽ không cho em rời xa anh!"

"BA~!"

Vương Nguyên không có khống chế tốt tâm tình một khắc này, nắm đấm là đã vung ra ngoài, không lưu tình chút nào mà đánh vào trên mặt của hắn,mặt Vương Tuấn Khải bị nghiêng hẳn sang một bên ,có thể nhìn ra được lực đạo rất là lớn.

Cậu đồng tử co rụt lại.

Một khắc này, cậu nếm được cái gì gọi là tư vị đau lòng rồi.

Rõ ràng là đánh vào trên người của hắn, nhưng thật giống như tại trong lòng chính mình đánh gấp nghìn lần.

( tác giả: mọi người phải kiên nhẫn xem tiếp đi ~ kế hoạch Nam Nam vẫn chưa hoàn thành xong đâu , hơi có chút ít sai lầm nhưng mà kết cục cuối cùng vẫn là tốt như vậy, Nam Nam làm như vậy cũng là dụng tâm kín đáo, mọi người phải kiên nhẫn xem tiếp đi a ~)

  Vương Nguyên kinh ngạc mà nhìn khóe miệng của hắn tràn ra tơ máu, có một loại xúc động muốn đem tay của mình chặt xuống.

Mình đây là thế nào? Rõ ràng là lỗi sai của chính mình, là mình không có tư cách cùng hắn một chỗ, rõ ràng đều là vì mình, tại sao phải ra tay đả thương hắn?

Vương Tuấn Khải chậm rãi quay đầu, cảm thụ được trên gương mặt đau đến nóng rát , nhưng thời khắc nhìn được đôi mắt Vương Nguyên đầy tràn nước mắt , hắn cảm thấy trong nội tâm đau nhức còn hơn vết thương trên mặt, hắn không nhìn nổi cậu khóc.

"Nguyên Nguyên... . . ."

Hắn tự tay kéo cậu lại: "Không rời xa anh được không... . . ."

Lần đầu tiên ăn nói khép nép như vậy mà cầu xin người khác, hắn níu lại góc áo Vương Nguyên, trong mắt tràn đầy khẩn cầu.

Vương Nguyên thân thể run lên, tại trong nháy mắt bị ánh mắt của hắn mê hoặc, tựa hồ những chuyện vừa mới kia đều bị cậu quên lãng .

Đột nhiên, như là bị một chậu nước lạnh tưới vào trên đỉnh đầu, cậu tỉnh táo lại.

Lấy tay vung ra khỏi tay hắn , Vương Nguyên như là trốn tránh mãnh thú hung ác, lôi kéo hành lý cực kỳ nhanh chạy đi.

Tâm, tại một khắc cậu rời đi này "tách" một tiếng vỡ thành hai .

Vương Tuấn Khải thất thần mà đi ra cửa phòng, tại dưới bậc thang bàng hoàng, cực kỳ giống đứa trẻ bị lạc.

Nhìn phương hướng cậu rời đi.

Đau đến không kềm chế được.

Đến nguyên nhân cũng không biết là cái gì, cậu thì cứ như vậy không cần chính mình nữa rồi.

Vương Tuấn Khải dù kiên cường thế nào, cũng sẽ đau, cũng sẽ bởi vì yêu mà bị thương.

Hắn ngây ngốc mà đứng ở cửa ra vào, tựa hồ là đang chờ đợi, chờ đợi cậu có thể mềm lòng quay đầu, cười hay nói đùa rằng, vừa mới rồi em đều là đang gạt anh a, lão Vương. . .

Ngồi xổm xuống, hắn lặng yên ngồi tại đó, bất tri bất giác lại để cho cái giọt mưa ẩm ướt kia lặng yên rơi xuống người.

Hắn chẳng qua là lẳng lặng cùng đợi, cùng ảo tưởng.

. . .

Vương Nguyên một người kéo lấy hành lý, từng bước một, chết lặng mà đi tại trên đường cái.

Trên đường giờ phút này đã không có bao nhiêu người rồi, bởi vì bầu trời mây đen kịt biểu thị trong chốc lát nữa sẽ mưa như trút nước, nhìn cái người cầm cặp công văn kia rất nhanh chạy sát bên người mình, Vương Nguyên nghĩ thầm, là vội vàng phải về nhà a.

Có người nhà, đều là hạnh phúc đấy.

Dáng vẻ này cậu. . .

"Ha ha... . . . Vương Nguyên ngươi là đang hối hận sao?" cậu tự nhủ nói qua, tựa hồ đắm chìm tại trong thế giới của chính mình.

"đoàng ... . . ."Rút cuộc, sấm chớp vang lên , mang theo giọt mưa "BA~ BA~" đập vào trên người Vương Nguyên, mưa gió không lưu tình chút nào mà ở tạt vào trên thân thể, như thêm một ít vết sẹo.

"Vương Tuấn Khải, anh bây giờ khó chịu sao? Rất thương tâm sao? Anh sẽ vì em thương tâm à..."

"anh tên hỗn đản này, làm hại lão tử hiện tại đội mưa nhận hết tra tấn, cuối cùng nhớ vẫn là anh..."

"em thật sự rất yêu anh..."

"rất... . . . rất yêu rất yêu, thế nhưng là... Thế nhưng là em với anh không ở trong cùng một thế giới ..."

"anh là những ngôi sao... em chẳng qua là một hạt bụi cát... ..."

Vương Nguyên trong ánh mắt xinh đẹp kia, nước mắt cùng nước mưa hòa lẫn rơi ở trên mặt, cậu dùng tay lau lung tung , cảm giác rất kỳ quái, cái cảm giác kia chính là rõ ràng là bị người ta nắm cổ đến hít thở không thông, nhưng tim lại đau đến không chịu được.

Cậu thân hình yếu ớt, tại trong mưa to run rẩy cuộn mình.

Cậu lôi kéo cái valy kia, đi ở trong thế giới tàn khốc lạnh như băng, chung quanh hết thảy im ắng mà trào phúng lấy cậu lẻ loi một mình.

Vương Nguyên chẳng qua là liên tục, càng không ngừng bước đi.

Đến cuối cùng, tựa hồ đi một cái vòng lớn, cậu vẫn là về tới điểm ban đầu.

Đường đi quen thuộc, sân nhà quen thuộc, cửa nhà quen thuộc, hắn......quen thuộc.

Ngồi xổm tại đó, như một cái hài tử lạc đường ngồi tại đó.

Vương Nguyên nước mắt không ngừng rơi xuống, đưa tay bịt kín miệng không cho phát ra thanh âm nghẹn ngào, nhưng mà tầm mắt cũng đã bị nước làm cho mơ hồ.

Mưa liên tục rơi. . .

Cậu vòng một vòng lớn, nhưng mà quên hai người bọn họ từ khi còn bé đã bắt đầu, không thể ly khai lẫn nhau.

Thế giới duyên phận kỳ diệu, đem thân thể của bọn hắn in lên sức mạnh đặc thù nào đó, khiến cho bọn hắn không muốn rời đi cũng không thể ly khai lẫn nhau, dù cho rời đi, địa điểm cuối cùng, vẫn là chính là nơi đây.

Cậu, đứng ở trước mặt của hắn.

Dùng giày Cavans mang theo bùn đất đá vào thân thể của hắn, Vương Nguyên buông xuống tay đang che miệng, giống như có lẽ đối với chính mình đều cảm nhận được bất đắc dĩ: "Này, anh không về nhà tránh mưa sao? !"

Vì cái gì cậu muốn bị coi thường như vậy. . .

Thủy chung không quên được hắn.

Vương Nguyên mang theo thanh âm nức nở, tại mưa to truyền đến trong lỗ tai Vương Tuấn Khải.

Hắn ngẩng đầu lên, con mắt vô thần dần dần ấn đầy thân ảnh của cậu,

Vương Tuấn Khải nhìn cậu khóc đến hai mắt sưng đỏ , bỗng nhiên nhẹ nhàng mà nở nụ cười, hai bên nhếch lên vô cùng khoa trương.

"Bởi vì trong nhà không có em."

Hắn liều mạng đặt cược, cuối cùng vẫn là hắn lấy được thắng lợi.

Không sai.

Vương Nguyên, chính là không bỏ rơi hắn, coi như là đau lòng vẫn là sẽ từng bước một, lượn quanh một cái vòng tròn luẩn quẩn,

Trở lại bên cạnh hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top