Part 37
" Tí nữa Thiên Tỉ bên kia có một bữa tiệc, em đi theo anh đi." Vương Tuấn Khải cầm lấy điện thoại ngồi ở trong xe.
Vương Nguyên bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần chậm rãi mở mắt: "A?"
"em trai Thiên Tỉ đã trở về, " Vương Tuấn Khải trong mắt có thêm vài phần nhu hòa, "em chút nữa nhìn thấy hắn liền gọi hắn là Nam Nam thì được rồi."
Nghĩ tới khi còn bé, cái tiểu hài tử đáng yêu kia suốt ngày dính mình, Vương Tuấn Khải trong lòng cũng là ấm áp đấy, Nam Nam giống như là đệ đệ của hắn , khi mà hắn không có sự ấm áp của gia đình,cùng với sau khi rời xa Nguyên Nguyên, Thiên Tỉ cùng Nam Nam chính là một chỗ dựa lớn trong lòng hắn.
Thời điểm Nam Nam mười tuổi đã bị đưa đi Mĩ rồi, mình cũng là không sai biệt lắm vừa mới ra mắt, nhớ tới đã tám năm không gặp , có chút hoài niệm hắn.
"Không biết em ấy hiện tại biến thành hình dáng như thế nào. . ."Hắn bên môi mỉm cười.
Vương Nguyên nghi ngờ nhìn xem hắn: "Thiên Tỉ còn có một đệ đệ?"
"ừ, thời điểm mười tuổi bị đưa đi Mĩ du học."
"Thật là lợi hại. . ."
Vương Tuấn Khải nhìn cậu một cái: "Khi đó bọn anh thường xuyên cùng nhau chơi đùa, cho nên rất quen thuộc."
"Từ nhỏ. . ."Vương Nguyên nhẹ nhàng nhớ kỹ, thần sắc cổ quái liếc nhìn Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải ly khai cậu, chuyện sau đó rất ít nghe hắn nhắc qua, cho nên cậu rất tò mò sau khi bọn cậu tách ra, Vương Tuấn Khải quen biết những người nào.
Xe khởi động, hướng về phía nhà hàng.
. . .
Thấy được Vương Tuấn Khải, Nam Nam thân thể ý thức căng thẳng lên, nhìn ra được hắn rất khẩn trương, trong con ngươi cũng tràn đầy kích động.
"Tiểu khải ca ca!"
"Oa, Nam Nam,em đã biến thành đại nam hài rồi." Vương Tuấn Khải tháo xuống kính râm, cười vỗ vỗ lưng của hắn.
Nam Nam bất mãn vểnh miệng lên: "Tiểu khải ca ca anh có nhớ em hay không ?"
"nhớ" Vương Tuấn Khải nói ra một chữ.
Chỉ là một chữ, Nam Nam cũng cao hứng mà giương lên khóe miệng.
Thời điểm này đột nhiên nhìn thấy sau lưng Vương Tuấn Khải thò ra một cái đầu, cặp mắt sáng trong vẫn không nhúc nhích mà theo dõi hắn, thoạt nhìn rất là hiếu kỳ.
"anh... . . ."Nam Nam nhíu lại mắt, nghi ngờ nhìn xem cậu, "anh là?"
"A, đã quên giới thiệu với em." Vương Tuấn Khải giờ phút này dáng tươi cười sáng lạn một tí, hơi hơi lộ ra Hổ Nha, hắn khẽ vươn tay đem bả vai Vương Nguyên ôm tới, "Phụ tá của anh, Vương Nguyên."
Vương Nguyên nói cậu không muốn để cho quá nhiều người biết rõ quan hệ của bọn họ, vì vậy Vương Tuấn Khải lựa chọn đối với Nam Nam giữ bí mật.
Nam Nam nhăn lại lông mày: "Ba người chúng ta tụ hội, anh ta là một trợ lý tại sao lại tới?"
"Ân. . ."Vương Tuấn Khải giơ lên lông mày, "cậu ấy cũng là một người bạn rất thân của anh a, anh của em cũng quen biết hắn."
"A. . ."Tuy nói là đáp ứng rồi, nhưng mà ngữ khí của Nam Nam giống như rất không cao hứng.
Nhìn Vương Tuấn Khải bên người có những người khác, Nam Nam trong nội tâm tự nhiên không tốt lắm, chớ nói chi là Vương Nguyên bộ dáng tốt, ngoại hình so với hắn còn tốt hơn, lại để trong lòng của hắn càng thêm để ý nghiêm trọng.
Nhìn Vương Tuấn Khải bên mặt đối với Vương Nguyên mỉm cười, Vương Nguyên đôi má ửng đỏ đem tay anh thả tại trên vai mình bỏ xuống dưới.
"... . . ."Nam Nam sắc mặt âm trầm một ít, hắn cảm thấy có chỗ không đúng.
"Tiểu khải, cậu đã đến rồi?" Thời điểm này Thiên Tỉ đi đến, mỉm cười lên tiếng chào hỏi sau đó ngồi xuống, "tớ đã gọi thức ăn rồi, vừa mới gọi điện thoại cho Hoành Hoành, em ấy nói em ấy không muốn đến."
"Đoán chừng là cảm giác mình không xứng với anh đi. . ."
Nam Nam nói, tuy là nhỏ giọng nhưng toàn bộ mọi người đều nghe thấy được, kể cả Thiên Tỉ đều nhíu mày.
"Nam Nam. . ."Thanh âm hắn có chút trầm thấp, tuy rằng hắn rất sủng ái đệ đệ, nhưng mà đối với Hoành Hoành mà nói , hắn là có ý muốn bảo hộ đấy, "Không nên nói như vậy, tại Mĩ đều học cái xấu!"
Nam Nam khẽ giật mình, lần thứ nhất ca ca nghiêm túc như vậy mà cùng hắn nói chuyện,lại là bởi vì một người con trai? !
Trong lòng của hắn ủy khuất cùng không cam lòng thoáng cái phun mạnh ra ngoài, ca ca một mực sủng ái đều là hắn, hiện tại ca ca yêu bị một người khác cướp đi, là người đều có tư vị bất hảo .
"xí. . ."
Vương Nguyên nhìn chàng trai trước mắt thần sắc khinh thường kia, ấn tượng đối với hắn lập tức giảm xuống, dù nói thế nào Nhị Văn đều là bạn chơi đùa từ nhỏ đến lớn của cậu , nghe thấy người khác nói hắn như vậy trong nội tâm sẽ rất không thoải mái.
Vương Tuấn Khải nhìn bầu không khí nghiêm trọng, lập tức nói sang chủ đề khác: "Cái kia, Nam Nam em ở bên Mĩ có gì vui không?"
Lực chú ý của Nam Nam cũng bị Vương Tuấn Khải hấp dẫn lấy, không có đi truy cứu mâu thuẫn nhỏ lúc trước nữa, vui vẻ mà nói những việc mình ở Mĩ trải qua.
"anh biết không, em còn bị một thằng con trai theo đuổi một năm đây..."Nam Nam cảm thấy chuyện này thật buồn cười , chính mình cũng che miệng cười.
Thiên Tỉ nhìn hắn một cái: "Vậy em đã đáp ứng sao?"
"Làm sao có thể?" Hắn một nhún vai, "em mị lực quá lớn ngăn không được a."
Vương Tuấn Khải mỉm cười, đem thịt bò của mình dùng dao nĩa cắt thành một ít khối , một ít khối , sau đó im lặng mà nhìn về phía người nào đó đang cầm lấy dao nĩa như là cưa gỗ ,cùng bò bít-tết chiến đấu với nhau, cười cậu thật ngốc.
Thò tay đem phần của hắn đổi qua, Vương Nguyên cảm kích liếc nhìn Vương Tuấn Khải, đem thịt bò hắn đã cắt bỏ vào trong miệng, xem ra cậu rất đói bụng đi.
"anh lấy một phần salad a." Tầm mắt của hắn thủy chung đều tại trên người Vương Nguyên.
Vương Nguyên nhìn về phía hắn, lắc đầu: "Được rồi không cần."
"anh đây trở về làm cho em ăn." Vương Tuấn Khải thân thể nghiêng về phía trước, tựa ở bên tai Vương Nguyên nhỏ giọng nói qua.
Cậu thân thể hơi chút rụt về phía sau một ít ,vành tai bị nhuộm thành màu đỏ rồi, mê người vô cùng.
Thiên Tỉ đạm mạc mà cúi đầu yên lặng ăn cơm, căn cứ kinh nghiệm lúc trước, một màn này tuyệt đối không thể nhìn, không khí màu hường đến nổ tung, hắn căn bản chịu không được.
Nam Nam cắn răng một cái, nhìn hai người cử động thân mật, cảm thấy có chút không thoải mái.
Vương Nguyên nhẹ nhàng lấy cùi chỏ chọt chọt Vương Tuấn Khải, ý bảo hắn đừng có mà đùa giỡn.
Vương Tuấn Khải ngược lại là rất phối hợp mà không chọc ghẹo cậu nữa, đưa tay bưng ly rượu lên mở ra môi mỏng, nhấp một ngụm nhỏ rượu.
Nam Nam nhảy lên lông mày, lập tức hướng Vương Tuấn Khải cười nói đến: "Tiểu khải ca ca, hay em tới nhà của anh ở vài ngày a?"
"Khục khục khục... . . ."Vương Nguyên nghe được hắn nói, đồ ăn trong miệng bị sặc một cái.
Vương Tuấn Khải lúng túng nhìn về phía Thiên Tỉ: "anh mấy ngày nay có một số việc, không thể chiếu cố em, em vẫn là đi nhà của anh em a."
"A.... . ."Hắn chu môi, "Được rồi... . . ."
Thiên Tỉ khóe miệng co lại: "... . . ."
Người này hắn, thật là bỏ qua người ca ca này của hắn rồi a, chính mình từ nhỏ đều bạch sủng hắn.
"en đây về sau thường xuyên đi tìm anh chơi!" Hắn sáng đôi mắt, "Dù sao em có một kỳ nghỉ hè mà ~ "
"... ... . . ."
"... ... ..."
"... ... ... ... . . ."
Từ bữa tiệc về sau, Nam Nam thường xuyên đến tìm Vương Tuấn Khải, tỷ như tại lúc Vương Tuấn Khải quay quảng cáo, hắn liền thường xuyên đến đưa đồ ăn cho Vương Tuấn Khải , đều là đồ ăn hắn tự mình làm, xác thực ăn thật ngon, nhưng mà mỗi ngày đều đến đưa, công việc của Vương Nguyên cơ hồ bị hắn cướp sạch rồi. Khó được một ngày Chủ nhật nghỉ ngơi, Vương Nguyên Vương Tuấn Khải cũng không thể có thời gian cho thế giới hai người, vì hắn liền lập tức tới rủ Vương Tuấn Khải đi ra ngoài chơi, mỗi tuần đều như vậy, Vương Tuấn Khải cũng không tiện cự tuyệt, người ta thật vất vả trở về một chuyến không thể quá lạnh mạc.
Nhưng mà Vương Nguyên liền nhàm chán, công việc của anh hầu như đều không cần cậu đi nữa rồi, Nam Nam toàn bộ đều giúp cậu làm xong, Chủ nhật cũng thường xuyên gặp không được Vương Tuấn Khải .
Cậu ngồi ở bên cạnh gấu nhỏ, đó là gấu bông lần trước Vương Tuấn Khải từ máy gắp thú giúp cậu lấy được, cậu hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm lên vách tường tuyết trắng trước mặt, ngẩn người.
Nghĩ tới sự tình Nam Nam cậu liền không nhịn được khó chịu, xem ra cái đứa con nít chưa mọc đủ lông rất ưa thích Vương Tuấn Khải a!
Từ khi bữa tiệc bắt đầu, hắn rất hay nhằm vào Vương Nguyên.
Còn có thể làm đồ ăn ngon như vậy, thật sự khinh bỉ cậu không biết làm cơm sao? !
Bất quá cậu cũng không có biện pháp nói với Vương Tuấn Khải không được ăn thức ăn đó a, bởi vì ngay từ đầu người nói hắn phải chiếu cố tốt thân thể của mình, phải ăn cơm trưa , là cậu- Vương Nguyên.
Bất quá thật sự rất không cam lòng, nhìn cái tên tiểu quỷ kia một bộ rất có bộ dáng vợ người ta, cậu chỉ có thể trách thầm mà thôi!
Biết làm cơm thì thế nào? !
Cậu, cậu cũng sẽ học.. . . .
Còn đem cậu thừa nhận cái gì cũng không biết làm. . .
Vương Nguyên quyết miệng, bất mãn trừng mắt, cậu lúc này mới ý thức chính mình thật sự giống như không có giúp đỡ cho bận rộn của Vương Tuấn Khải .
Bình thường đều là hắn nấu cơm, thấy cậu lười biếng hắn cũng không nói gì ,tự mình đem toàn bộ thức ăn đều làm xong, cậu cũng chính là tại thời điểm hắn công tác lần lượt bưng cho hắn nước, cặp lồng đựng cơm mà thôi.
Vương Tuấn Khải. . . Vẫn luôn là như vậy lặng yên để cho cậu ỷ lại, chưa từng nói qua cái gì.
Vương Nguyên kinh ngạc mà nghĩ lấy, đột nhiên, cậu đứng lên, bước nhanh đi về hướng phòng bếp.
Đúng, cậu không muốn làm cho người khác cho là cậu cái gì cũng không biết, là con ghẻ kí sinh Vương Tuấn Khải, không thể để cho người khác cảm giác mình là một cái khuyết điểm của Vương Tuấn Khải!
Vương Nguyên chợt phát hiện , từ một khắc bọn hắn cùng một chỗ này , cậu giống như cho tới bây giờ đều cũng có chút ít kháng cự đi chủ động, lúc Vương Tuấn Khải nói vài câu dỗ ngon dỗ ngọt đều bị chính mình ngăn chặn lại, chớ nói chi là chủ động đi hôn hắn, ôm hắn, thậm chí ngay cả đơn giản nhất là nắm tay giống như đều rất ít làm qua.
Cậu , hình như là vấn đề lớn nhất giữa bọn họ.
Là vì thẹn thùng?
Vương Nguyên chính mình cũng không biết, nhưng mà tại lúc này cậu không cam lòng bại bởi cái tiểu quỷ kia so với chính mình nhỏ tuổi hơn.
Cậu bắt đầu ở trong phòng bếp bận rộn, học Vương Tuấn Khải bộ dáng nấu cơm, kết quả vẫn không giống , cậu ủ rũ mà nhìn những đồ ăn bị cháy khét kia, thở dài.
Cậu... Đến cùng là thế nào đây?
Thời điểm chứng kiến hắn cùng người khác cùng một chỗ , lòng sẽ chua xót như vậy, khó chịu như vậy .
Thậm chí, muốn rơi lệ.
Cậu chỉ muốn Vương Tuấn Khải, chỉ đợi tại bên cạnh của cậu, làm người yêu của cậu.
"? ! !" Vương Nguyên nghe tiếng lòng của mình, chấn động mạnh một cái, cậu, cậu vừa mới đang suy nghĩ cái gì a. . .
Cậu nghĩ muốn chiếm hữu Vương Tuấn Khải . . .
"cạch. ."Nghe thấy thanh âm cửa mở, là Vương Tuấn Khải đã trở về.
Vương Nguyên lập tức quay người vứt sạch những đồ ăn kia, tranh thủ thời gian cuống quít mà che giấu một mảnh hỗn độn phòng bếp.
Vương Tuấn Khải nghe vị khét đi vào phòng bếp, nhìn Vương Nguyên nghi hoặc: "em đang làm gì đó?"
Sợ hãi bị hắn biết mình tâm ý, Vương Nguyên lập tức lắc đầu: "không, không có việc gì a."
"... . . ."Vương Tuấn Khải nhảy lên lông mày, rất dễ dàng nhìn ra được cậu đang nói xạo.
Đi về phía trước, nhìn những đồ ăn bị tao đạp kia im lặng: "em đang nấu cơm?"
"Thử tí thôi. . ."
"em không biêt làm mà còn làm, ngốc hay không ngốc a, sao không đi ra ngoài ăn cơm." Vương Tuấn Khải nhịn không được bắt đầu lải nhải.
Cậu ngẩng đầu lên, vừa trừng mắt: "anh cho rằng ai cũng có tiền như anh , mỗi ngày cùng người khác ra đi ngoài ăn cơm!"
Biết rõ cậu nói chính là Nam Nam, Vương Tuấn Khải chau mày.
Vương Nguyên cắn răng một cái, chính mình lại nhịn không được nói ra, cậu nghiêng mặt đi không hề nhìn Vương Tuấn Khải.
Hắn mím môi, thò tay ôm chầm lấy eo của cậu: "em đang tức giận sao?"
"Không có... . . ."Vương Nguyên giãy giụa khỏi ngực của hắn, vô thức tránh né hắn.
Vương Tuấn Khải khẽ vươn tay, gắt gao kéo cậu lại : "Làm sao vậy Nguyên Nguyên?"
Hắn rất phiền não, bây giờ sự tình với Vương Nguyên ngược lại còn so với trước không có lấy điểm tốt hơn, động tác hơi chút thân mật mộtchút đều bị cậu cự tuyệt.
"..."Vương Nguyên lắc lắc tay của hắn, không có bỏ qua, lập tức bất đắc dĩ xoay người lại.
"Thực xin lỗi, mấy ngày nay bởi vì Nam Nam , có chút xem nhẹ em rồi."
Nghe hắn có chứa giọng áy náy, Vương Nguyên hừ một tiếng: "giờ anh mới phát hiện ra ư. . ."
Vương Tuấn Khải ngoắc một cái khóe môi: "em, là đang ghen phải không?"
"... ..."
Cậu đồng tử co rụt lại.
Lời của hắn giống như là một mũi tên vô cùng chuẩn xác, không hề sai lầm mà bắn trúng hồng tâm.
Cái kia sao không cam lòng, nghĩ muốn vượt qua Nam Nam thậm chí chính mình động thủ nấu cơm, lòng chua xót đều muốn rơi lệ. . .
Những hiện tượng này,
Cũng nói rõ một sự thật.
Cậu đang ghen!
"em không có!" Lòng cậu sợ mà lui về phía sau, "Thả em ra. . ."
Vương Tuấn Khải từng bước tới gần: "em đến cùng đang sợ cái gì, một mực như vậy trốn tránh anh?"
"em... . . ."
" nếu là Nam Nam thì sẽ nghe lời hơn, không như em tùy hứng như vậy."
"! !"
Chính là chỗ câu nói này, chính là chỗ ngữ khí đối lập này, triệt triệt để để đem Vương Nguyên khích tướng lên.
Vương Nguyên cắn răng một cái, đứng thẳng người dậy cùng hắn giằng co: "Không sai! Tôi chính là tùy hứng! Làm sao vậy? Anh sợ ư, tôi đây tùy hứng sao anh còn yêu ? !"
"... . . ."Vương Tuấn Khải nhìn cậu bộ dáng ngang ngược, trong lúc nhất thời không có kịp phản ứng, chẳng qua là bên môi độ cong khuyếch đại.
Vương Nguyên hung hăng trừng mắt hắn:
"Tôi ghen, tôi ghen thì sao! anh là bạn trai của tôi, dựa vào cái gì mỗi ngày cùng cậu ta cùng một chỗ!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top