Part 36

Gió ban đêm, ôn nhu mà lại chậm chạp thổi tới.

Đêm nay trong quán rượu cũng là hết sức náo nhiệt, tại trong chùm tia sáng màu cam lờ mờ kia, có quy luật mà vẽ lấy vòng tròn, tại trong quán rượu xoay tròn lấy.

Hôm nay dàn nhạc ngược lại là đến vô cùng đầy đủ, Tử Ngư tay đàn ghi-ta điện còn có tay trống Dịch Phong, còn có Vương Nguyên trước người đặt đàn điện tử, còn có một người ngồi trên mặt ghế đang xoay tròn mang mũ kéo thật thấp.

Mọi người ngồi ở trên ghế uống rượu tán tỉnh nhau, cũng nhịn không được nhìn thoáng qua cái người thần bí mới tới kia.

Người này trước kia chưa bao giờ thấy qua , rút cuộc là ai a?

Tất cả mọi người tò mò mà nhìn.

Vương Nguyên cầm lên microphone, gác ở trước người mình, lấy tay vỗ vỗ thử âm về sau liền mở miệng nói qua:

"Mọi người buổi tối vui vẻ, hôm nay dàn nhạc chúng ta cũng tới đông đủ, lập tức trình diễn cho mọi người một bài chúng ta mới sáng tác."

"A... Ờ ~ cố gắng lên!"

"người kia là ai a Vương Nguyên."

Tất cả mọi người mở miệng hỏi lấy, Vương Nguyên cười nhìn về phía người đem vành nón kéo tới thấp hơn: "Hắn a, là một người bằng hữu của ta."

"Ân,chào mọi người , " chùm tia sáng ngoài ý muốn không có chiếu tại trên người hắn, lại để cho khuôn mặt hắn nhìn qua có chút mơ hồ, " mọi người có thể gọi tôi là Karry, hôm nay tôi theo chân bọn họ cùng diễn tấu."

Vừa mới nói xong, lập tức có người thét lên: "Thanh âm của hắn giống như Vương Tuấn Khải! !"

"Đúng vậy a đúng a! Rất giống!"

"Hắn rút cuộc là ai a!"

Vương Nguyên trấn định mà nhìn tình cảnh hỗn loạn, nói qua: "Này này, mọi người yên tĩnh một chút, Vương Tuấn Khải làm sao có thể sẽ xuất hiện tại trong quán rượu nhỏ này a? Hắn chỉ là một người bạn bình thường của ta mà thôi, thanh âm có chút giống Vương Tuấn Khải ý mà."

Lúc này thời điểm dưới khán đài cũng đều an tĩnh lại, xác thực, Vương Tuấn Khải rất không có khả năng xuất hiện ở nơi đây.

Bên mặt người kia, nhìn chùm tia sáng chói mắt chiếu vào cậu, nhẹ nhàng cười cười, trong bóng đêm lộ ra Hổ Nha.

"Chúng ta bắt đầu a..."Vương Nguyên điều chỉnh tốt microphone, chuẩn bị sẵn sàng.

Sau lưng hai người cũng chuẩn bị xong, Vương Tuấn Khải thời điểm này cũng cầm lên đàn ghi-ta điều tốt âm mộc.

Âm nhạc vang lên, tất cả mọi người an tĩnh lại, nghe nhạc.

Đây là một ca khúc Tử Ngư mới sáng tác, giai điệu rất là vui vẻ, mọi người rất nhanh liền quên mất đi truy cứu người trong bóng tối rút cuộc là ai, thân thể đung đưa, bắt đầu huy động cánh tay.

"Về nhà mở Computer, ngồi xem kênh giải trí. . ."Vương Tuấn Khải gảy tay quét lấy dây cung, thanh âm đặc biệt êm tai.

"giống như kí hiệu của hạnh phúc, nạp năng lượng bằng nụ cười, ủ lên hương vị của hạnh phúc. . ."

Vương Nguyên có chút nghiêng người, ánh mắt dừng lại tại trên người của cậu trong bóng tối , nhếch miệng lên.

"tình cảm sẽ dần dần mà lên men, giống như chiếc bánh kem sữa tươi. . ."

"từng phút giây đem đến cho bạn ngọt ngào . ."

Vương Tuấn Khải ánh mắt lưu chuyển, cuối cùng cùng với ánh mắt của cậu đụng vào nhau, phát ra tia lửa nhè nhẹ cực nóng.

Tâm hữu linh tê.

Ca từ bên trong điềm mật, ngọt ngào, lời nói tựa hồ chính là viết cho bọn hắn, đều muốn người tốt, muốn xem người kia cười, hai người ánh mắt đã vượt qua hết thảy, giao hòa cùng một chỗ.

"Mỗi ngày hạnh phúc sẽ tràn đầy quanh bạn." Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên, hát cái ca từ duy mỹ kia.

"bạn chính là ký hiệu may mắn của tôi, bạn chính là ký hiệu may mắn của tôi. . ."

Hai người thanh âm hòa vào với nhau, ăn ý vô cùng, một cao một thấp lại ngoài ý muốn rất là hòa hợp.

Vương Tuấn Khải cũng rất kinh ngạc, không nghĩ tới Vương Nguyên thanh âm lại đẹp như vậy ,có thể cùng mình bổ sung, rất khó có được. Hai người hát ra ca khúc tự nhiên rất êm tai, làm cho người ta dư vị vô cùng.

Giao hòa âm thanh tự nhiên tuy hai mà một, hắn cười cho rằng đây là trời cao cố ý an bài.

" bạn chính là ký hiệu may mắn của tôi."

Một khúc hoàn tất, tất cả mọi người nhiệt liệt mà vỗ tay lên.

" nghe thật hay a! Lại một bài nữa đi!"

"Karry hát hay hay hay quá đi mất! Các cậu hát thật hợp nhau ~ "

"Người cũng rất xứng đôi a, cùng một chỗ a ~" thời điểm lúc này có người cố ý trêu ghẹo nói.

Vương Nguyên khẽ giật mình, mặt hơi ửng đỏ, cúi đầu xuống cất kỹ nhạc cụ, rất nhanh cùng mọi người nói tạm biệt rồi sau đó bước nhanh đi xuống khán đài.

Vương Tuấn Khải ngược lại là thoải mái mà cười lấy, cất kỹ ghi-ta không nói hai lời liền đi đuổi theo Vương Nguyên .

Từ đó về sau, chỉ cần Vương Tuấn Khải có rảnh, hắn sẽ cùng Vương Nguyên đến ca hát.

Thời gian dần qua ,mọi người cũng đã tiếp nhận cái người mới này cùng Vương Nguyên cơ tình tràn đầy, bất quá ca xướng hay cũng không nói thêm cái gì.

Quán bar sinh ý cũng càng ngày càng náo nhiệt, nương theo lấy Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải tình cảm lưu luyến ấm lên.

"A trời ạ. . ."Thiên Tỉ bất đắc dĩ phủ trán, "anh còn tưởng rằng đến quán bar của em có thể để cho ánh mắt của anh nghỉ ngơi một chút đấy."

Nhị Văn bình tĩnh mà cúi đầu điều tửu: "em chưa bao giờ nhìn."

"Ài... Bọn hắn thanh tú ân ái liền đến quán bar đều không buông tha!" Thiên Tỉ đeo lên kính râm, "Hoành Hoành em cũng phải đeo a!"

Lưu chí hoành một quyết miệng: "Không nhìn thì tốt rồi."

"Vậy em sẽ chịu trách nhiệm đối với ánh mắt của anh nhá ~" Thiên Tỉ ôm eo Lưu Chí Hoành một chút.

Lưu Chí Hoành xấu hổ mà chụp đuợc tay của hắn: "Đừng làm rộn! anh hôm nay như thế nào sớm như vậy liền đã tới?"

"Ân, " hắn giơ lên lông mày, nhìn qua bộ dạng rất vui vẻ, "Nam Nam muốn trở về rồi."

-------------------------------------------------------------------

Trong sân bay, một chàng trai cao một mét bảy đứng đấy.

Dẫn tới bốn phía nữ sinh nhịn không được đem ánh mắt dính trên người hắn, hắn giống như là một nguồn sáng tự nhiên, tản ra khí tức chói mắt giống như ánh mặt trời.

Một thân trang phục thể thao bình thường lại nổi bật lên thân hình thon dài của hắn, mũ màu đen đội ngược đè lên mái tóc màu nâu, đôi kính râm siêu đại che hơn phân nửa khuôn mặt của hắn, vẻn vẹn lộ ra cái cằm trắng nõn thon gọn cùng cánh môi màu hồng đỏ, có thể nhìn ra hắn là người có dung nhan tinh xảo.

Hắn vươn tay ra tháo xuống kính râm, tiện tay nhét ở chỗ cổ áo, kính râm được tháo xuống lập tức để cho người khác càng thêm sợ hãi thán phục ngũ quan tuấn mỹ của hắn, lông mi dày cùng đôi mắt mèo rất là đáng yêu, sợi tóc rủ xuống hơi xoăn tại trước lông mày, mũi cao thẳng, vừa nhìn khiến cho người khác tưởng hắn là con lai.

Hắn chẳng qua là đứng trong đám người, nhai kẹo cao su đem tai nghe nhét vào trong lỗ tai, lấy điện thoại ra xem.

"... . . ."

Trên màn hình là hình ảnh một người quen thuộc kia, chân dung suất khí vô cùng .

Là ảnh chụp Vương Tuấn Khải, anh một thân mặc áo len rộng thùng thình ngồi ở trên xích đu bện nhánh mây lẳng lặng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu vào trên mặt của anh, cái hình dáng anh tuấn mơ hồ kia, làm cho ý cảnh duy mỹ hiện lên.

Chàng trai bên miệng giơ lên một độ cong hạnh phúc, ngón tay của hắn nhẹ nhàng xẹt qua khóe mắt của anh, trong tai nghe truyền đến tiếng hát của anh, hết thảy hết thảy, đều tại trước mắt hắn.

"Tiểu Khải Ca Ca, " hắn cười rộ lên rất ngọt, cùng ca ca hắn hoàn toàn khác nhau, "nhanh liền muốn gặp anh rồi."

Vừa nghĩ tới có thể lập tức được lão ca đón về nhà sau đó đi tìm tiểu khải, tâm tình của hắn liền lập tức bay vọt giống như vui vẻ, tám năm trọn vẹn, hắn đều dựa vào tin tức trên mạng mới lưu tại trong lòng hình dáng của Vương Tuấn Khải.

Hắn một ngày một ngày trở nên mạnh mẽ hơn , hắn càng ngày càng ưa thích anh ấy.

Thời điểm này, cách đó không xa một người mặc âu phục đi tới, cầm lấy điện thoại nhìn chung quanh, đột nhiên đã tập trung vào cái nam hài cách đó không xa đội mũ màu đen mũ kia.

"Nam Nam!"

"Ca?" Hắn tháo tai nghe xuống, ngẩng đầu, lập tức trong mắt hiện ra thần sắc vui sướng.

... . . . Ta mách cẩu Khải Kguyên ( Đô Đô: ta nhàm chán chết rồi. . . Thật đã chết rồi! Nguyên Nguyên nói yêu thương cũng không để ý đến 55! )...

Trong thời gian lái xe lái xe về nhà, hai huynh đệ cách biệt tám năm trên xe hàn huyên.

"em ở bên Mỹ sống như thế nào ?" Thiên Tỉ nhéo nhéo khuôn mặt của hắn.

Nam Nam im lặng mà đem tay của hắn để xuống: "Khá tốt a ~ "

"Không có bạn gái à?"

"Có anh đang ở đây em nào dám quen bạn gái a!"

Thiên Tỉ bật cười, đối mặt với Nam Nam hắn cho tới bây giờ đều là cưng chiều ôn nhu: "anh với em là không giống nhau."

"Không phải sao?" Nam Nam mỉm cười, "A, đúng rồi ca, anh không phải nói anh đã có vợ sao?"

"Cái gì vợ a, chớ nói lung tung!" Thiên Tỉ cười mắng lấy, dùng ngón tay chọc chọc đầu của hắn.

Nam Nam quỷ tinh quái mà thò tay bắt được điện thoại di động của hắn, biết rõ mật mã của Tỉ ca,sau khi mở khóa lập tức mở ra bộ sưu tập ảnh.

Thiên Tỉ đã nói với hắn, anh đã có bạn trai.

Ngay từ đầu Nam Nam là rất kinh ngạc, bất quá về sau biết mình cũng đối với người kia có mang loại ưa thích này, liền không muốn hỏi nhiều hoặc là xem thường rồi.

Nhìn hình hai người điềm mật trong điện thoại di động, chụp ảnh ngọt ngào , Nam Nam nhếch miệng: "Lớn lên quá bình thường nha. . ."

"em ấy trong lòng anh là đáng yêu nhất đấy." Thiên Tỉ cũng không có để ý đệ đệ bình luận, sau khi cầm di động trở về, phối hợp mà nói tiếp, "tí nữa đi với anh cùng tiểu khải ăn cơm nhá~ "

"Tiểu Khải Ca Ca? !" Nam Nam kích động thẳng lên lưng.

Thiên Tỉ bất đắc dĩ bóp lông mày: "Ài... Rõ ràng là anh nuôi lớn em đấy, em như thế nào ưa thích cái tên Vương Tuấn Khải mặt co quắp kia như vậy?"

Thiên tổng cũng là bất đắc dĩ, đệ đệ từ nhỏ nuôi đến lớn, cưng chiều hắn, thương hắn như vậy, ai biết từ khi Vương Tuấn Khải bắt đầu đi vào trong sinh hoạt bọn hắn này, Nam Nam cũng bắt đầu kề cận Vương Tuấn Khải không tha, làm cái gì đều theo Vương Tuấn Khải, điều này làm cho Thiên Tỉ thật sự rất đau lòng a.

Không có nói cho ca ca tâm tình mình thích anh, Nam Nam miệng cong lên đã ngồi trở về: "Ai cần anh lo. . ."

"Được rồi ~em lập tức có thể gặp được ~ đừng có gấp." Thiên Tỉ mỉm cười, vuốt vuốt sợi tóc của hắn.

Nam Nam giờ phút này cũng là cười đến rất ôn nhu, trong mắt lóe lên, chỉ tiếc là Thiên Tỉ không thấy rõ.

Đó là một loại tình cảm ái mộ.

... ...

"cắt, nghỉ nghỉ nghỉ!" Đạo diễn nhìn Vương Tuấn Khải đang quay quảng cáo đột nhiên có chút đứng không vững mà lung lay vài cái, lập tức hô cắt.

Vương Tuấn Khải hai mắt có chút biến thành màu đen, một hồi chóng mặt,tay hắn muốn lấy cái gì đấy.

Thời điểm này, một bàn tay ôn hòa kéo lại hắn, thật chặt.

Coi như sợ thương thế của hắn .

Vương Tuấn Khải quen thuộc cái đường vân tay kia, biết rõ cậu là ai, an tâm mà tựa ở trên người cậu nghỉ ngơi.

Tất cả mọi người không nói gì, bởi vì cũng biết Vương Tuấn Khải tụt huyết áp, sở dĩ phải lại để cho hắn nghỉ ngơi một chút .

"Cái kia, khải gia ngươi nghỉ ngơi một chút a, " nhân viên công tác truyền đạt ý tứ đạo diễn, "Ngươi đều quay cả buổi trưa rồi, nên nghỉ ngơi đi."

"Ân, được." Vương Tuấn Khải từ từ nhắm hai mắt trả lời một chút.

Người nọ tránh ra, Vương Nguyên lúc này mới đỡ hắn đi tới trong phòng nghỉ.

Vương Nguyên bởi vì nguyên nhân lần trước Vương Tuấn Khải, cho nên hiện tại không có một đoàn làm phim nào dám thu cậu làm thế thân, kết quả là, cậu thuận lý trở thành tiểu trợ lý của Vương Tuấn Khải. Cũng chính là lần lượt lần lượt làm chân sai vặt, chuẩn bị cơm nước gì gì đó, cộng thêm làm một cái "cái máy phân phát kẹo" kịp thời .

Một tháng dễ dàng kiếm được sáu bảy nghìn đấy, điều này làm cho Vương Nguyên cảm thấy thẹn vì chính mình giống như, giống như bị bao nuôi vậy. . .

"cho này" cậu bóc lột tốt một chiếc kẹo mút vị cam, đưa cho Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải há miệng ra: "a"

" ... . . ."Vương Nguyên hơi ửng đỏ đôi má, "tự mình ăn!"

Người này, từ khi bọn hắn cùng một chỗ về sau liền ngày càng trêu chọc mình.

Vương Tuấn Khải nửa mở to mắt, nhẹ nhàng cười cười: "em xem anh một ngày mệt mỏi như vậy. . ."

"... . . ."Vương Nguyên tranh thủ thời gian thừa dịp khổ nhục kế của hắn còn chưa có thi triển ra, lập tức đem kẹo nhét vào trong miệng hắn.

"... . . ."

Vị ngọt, lan đến trong trái tim.

Vương Tuấn Khải như một đứa bé hài lòng ngậm lấy kẹo, nhắm mắt lại bắt đầu chuyển động cái ghế, đung đưa.

Vương Nguyên vì che giấu lúng túng tựa như tựa vào bên cạnh bàn, ánh mắt không có ở trên người hắn.

"Cái kia, anh về sau nhất định phải ăn cơm trưa, bằng không thì rất dễ dàng xuất hiện tình huống như vậy."

"Công việc bận quá mà. . ."

"Vậy cũng phải ăn!" Vương Nguyên đột nhiên ngữ khí rất kiên định.

Vương Tuấn Khải khẽ giật mình, lập tức mở mắt ra mỉm cười nhìn cậu, cưng chiều nói lấy: "được ~ "

"Còn có, phải mang theo kẹo. . ."cậu xấu hổ lấy nói tiếp.

"Hảo hảo hảo ~ "

Cảm giác được, Vương Nguyên lo lắng cho mình.

"Nếu như mỏi mệt hãy cùng đạo diễn nói một tiếng, đừng ỷ mình mạnh , bằng không thì té xỉu làm sao bây giờ?"

"Không phải có em sao?"

"ừm... . . . Vạn nhất em về sau không có ở bên cạnh anh nữa thì sao?"

Vương Tuấn Khải mím môi: "anh sẽ không cho em dễ dàng rời xa anh đâu. . ."

"... . . ."Vương Nguyên đôi mắt nhìn hắn rất nghiêm túc, có chút mà cười rồi,

"được."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top