Part 31

Vương Nguyên như trước đứng ở trên ban công, trong tay bưng một ly sữa nóng, nhìn lên bầu trời đầy sao hít sâu một cái không khí lạnh lẻo như băng này.

Ba tháng trôi qua, cậu gặp hắn- thanh mai trúc mã, Vương Tuấn Khải.

Nhưng lại thế sự khó liệu, hắn vậy mà nói hắn thích mình.

"Ài... . . ."Sâu kín thở dài, Vương Nguyên uống một ngụm trong cốc sữa.

Lưu Chí Hoành từ phía sau xông ra: "Suy nghĩ về tình yêu à ?"

"Phốc!"

"... ..."

Vương Nguyên ho khan vài tiếng, nhìn lại là Nhị Văn không khỏi hoảng hốt: "cậu hâm à."

"Vậy đừng suốt ngày đều cau mày, " Nhị Văn cũng đứng ở trên ban công, "Có chuyện gì thì nói với tớ."

Nhị Văn cùng cậu là bạn bè, nói những thứ này cũng là không việc gì, huống chi Nhị Văn đã từ chỗ Thiên Tỉ biết được Vương Nguyên hiện tại cùng Vương Tuấn Khải ở cùng một chỗ, ngay từ đầu biết rõ đến lúc xác thực thì rất kinh ngạc, nhưng về sau cũng chầm chậm đã tiếp nhận.

Nhưng mà nói lời kế tiếp của Vương Nguyên, càng làm cho Lưu Chí Hoành trái tim hung hăng mà quất một cái.

"cậu nói, Vương Tuấn Khải thích cậu? !"

"È hèm."

Nhị Văn mím môi: "Vậy cậu cảm thấy thế nào?"

"Tớ cũng không phải bài xích đồng tính luyến ái, " Vương Nguyên nhìn sắc mặt Nhị Văn từ vi trắng bạch khôi phục lại hồng hào, nhẹ nhàng cười cười, "Nhưng mà, bởi vì tớ không thích hắn a, cho nên tớ cự tuyệt."( có thật là không thích không bảo bảo a)

Lưu Chí Hoành nhẹ gật đầu: "ừ, cậu không cần bắt buộc chính mình."

"Ngược lại là cậu... cậu cùng Thiên Tỉ... . . ."

"! !" Lưu Chí Hoành mở to hai mắt nhìn, "Làm sao cậu biết?"

Vương Nguyên không có ý định đem Thiên Tỉ khai ra : "Nhìn cũng nhìn ra được rồi, các cậu thanh thanh tú tú ân ân ái ái làm mù mắt tớ rồi !"

"... ... . . ."

Lưu Chí Hoành luống cuống, hắn vốn không có ý định để cho Vương Nguyên biết rõ.

Vương Nguyên cười vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Tớ và cậu hai người còn cần phải che giấu cái gì sao? Cậu yên tâm đi, tớ tuyệt đối ủng hộ cậu."

"Nhị Nguyên..."Nhị Văn cảm động nhìn cậu.

Vương Nguyên đứng thẳng vai: "Đừng cùng cái loại ánh mắt này nhìn tớ được không, Thiên tổng sẽ ghen chết mất. . ."

". . ."Hắn đỏ mặt lên.

Vương Nguyên "Cắt" rồi một tiếng chê cười hắn quá dễ dàng xấu hổ, vừa nhìn cũng biết là ở phía dưới người kia.

"VƯƠNG ĐẠI NGUYÊN !"

Cậu hặc hặc nở nụ cười: "được rồi được rồi, không đùa cậu nữa, dù sao tớ sẽ một mực ở phía sau ủng hộ cậu! Nếu như hắn thật sự đả thương tâm của cậu, có tớ ở đây , yên tâm trở về thì được rồi."

Những lời này, tại trong nội tâm Lưu Chí Hoành để lại dấu vết không thể xóa nhòa.

Hắn dùng nắm đấm nhẹ nhàng gõ một cái bả vai Vương Nguyên: " hảo bạn thân. . ."

"Ai ôi!!! Ai ôi!!!, đau chết tớ mất!" Vương Nguyên bụm lấy bả vai bắt đầu diễn kịch.

Nhị Văn cười nhìn xem cậu, hai người cười toe toét náo làm một đoàn.

Bọn họ là tâm linh kiên cố nhất dựa vào lẫn nhau, nguyên ở tình bạn kiên định thủ hộ, có đôi khi so với tình yêu càng thêm ôn hòa .

...

Tại sân vận động bên ngoài của nhà Thiên tổng, cái sân chơi bóng rổ cực đại.

Vương Tuấn Khải phủi quả bóng rổ trong tay, hướng Thiên Tỉ nhếch nhếch miệng: "Thiên tổng, chúng ta là rất lâu đều không có đọ sức rồi."

"Hôm nay có thể không?" Thiên Tỉ ôn nhuận cười cười, đồng dạng kích động.

Vương Nguyên giật giật quần áo Nhị Văn: "Hai người bọn họ... . . ."

"hai người các ngươi đừng chỉ tại đó nói thầm!" Vương Tuấn Khải vẫy vẫy tay, "Tới đây cùng một chỗ đánh, vừa vặn hai đánh hai."

"Tốt!" Vương Nguyên thoáng cái hưng phấn lên, xoa tay mà đi tới.

Vương Tuấn Khải cười hắc hắc, thò tay ôm lấy cổ của cậu: "Cái kia em theo anh một đội!"

"em không muốn với anh một đội." Vương Nguyên từ dưới cánh tay hắn chui ra ngoài, nhảy tới bên người Thiên Tỉ, "em muốn cùng Thiên Tỉ một đội."

"... . . ."Vương Tuấn Khải con mắt sắc mặt lạnh lẽo, "Tới đây, bọn hắn tiểu tình lữ một đội, em mò mẫm xen vào làm cái gì!"

"Không, muốn!"

Vương Tuấn Khải nhìn xem cậu hướng chính mình thè lưỡi, không khỏi híp híp mắt.

Nguy hiểm khí tràng bộc phát, áp khí lập tức biến thấp rất nhiều.

Người này... Thật là càng ngày càng không nghe lời rồi.

"Tớ không việc gì đâu, " nhìn mắt Nhị Nguyên cầu cứu, Lưu Chí Hoành vội vàng nói, "Cái kia em với anh cùng một đội a khải gia."

"Hừ, " Vương Tuấn Khải hung hăng trừng liếc Vương Nguyên, "em đừng hối hận."

Vương Nguyên bĩu môi, chạy tới bên người Thiên Tỉ cùng hắn thương lượng chiến thuật.

Không lâu, đội viên hai phe đều chuẩn bị xong, do Thiên Tỉ bọn hắn bắt đầu trước, tại lúc tung bóng 1 khắc này, trận đấu chính thức bắt đầu!

Lần thứ nhất đoạt được bóng chính là Thiên Tỉ đội bọn cậu, Thiên Tỉ trực tiếp vượt qua phòng ngự của Vương Tuấn Khải cộng thêm đối với Hoành Hoành nhà mình bắn mười vạn Vôn điện áp, nhẹ nhõm không áp lực trên mặt đất ném bóng vào rổ.

"... . . . Lưu Chí Hoành em dám mê trai à... ..."Vương Tuấn Khải im lặng mà nhìn cái mặt người nào đó nhanh bị điện giật.

Vương Nguyên vui vẻ theo sát Thiên tổng đánh phát chưởng, sau đó đợt thứ hai bắt đầu.

Do Vương Nguyên đột phá đi vào, thời điểm lúc này, Vương Tuấn Khải bỗng nhiên vọt đến trước mặt Vương Nguyên.

Tấn công còn không nói, hơn nữa cái người kia một đôi mắt yêu mị hoa đào không ngừng phóng điện, đáng tiếc Vương Nguyên cũng không nhìn hắn cái nào, nghiêm túc nghĩ biện pháp phá phòng thủ, thời điểm thật sự không phá được liền chuyền bóng cho Thiên tổng.

"Xoát!" Xinh đẹp ba phần ném vào rổ.

Vương Nguyên hưng phấn mà nhảy dựng lên: "Oa ! Thiên Tỉ ngươi thật lợi hại! !"

Vương Tuấn Khải lông mày dựng lên, cắn răng.

"chắc bởi vì Vương Nguyên cậu để bóng không bị cướp đi, " Thiên Tỉ cổ vũ Vương Nguyên nói qua, "Không sai a, cố gắng lên!"

"Cũng suy nghĩ a!"

Hai người hoàn toàn không có chú ý tới không khí chung quanh người nào đó bên trong thủy phân tử đều nhanh bị đống kết thành băng .

Vương Tuấn Khải vốn là rất cưng chiều Vương Nguyên, lần này vốn muốn khi dễ Vương Nguyên để cho cậu thắng, nhưng bây giờ xem ra. . .

Kết cục của bình dấm chua bị quật ngã chính là, hắn chuẩn bị không để lại dư lực rồi.

Lo lắng, hoảng hốt, phiền muộn, còn có một vị chua chát nhè nhẹ.

Đây là tất cả hương vị trong lòng Vương Nguyên hiện tại, thế cục bây giờ là đội Vương Tuấn Khải bọn hắn vượt lên dẫn đầu một trận.

Không biết Vương Tuấn Khải bây giờ đang trúng gió cái gì, vừa gặp phải Vương Nguyên không nói hai lời trực tiếp đem bóng lấy đi, hắn biết mình dẫn bóng còn chưa đủ ổn còn như vậy cướp của mình.

Mới vừa bắt được bóng từ chỗ Thiên tổng ,muốn dẫn bóng thì đã bị Vương Tuấn Khải trộm đi, muốn ném vào rổ cũng chả được nữa.

Cậu bắt đầu nôn nóng bất an, cũng mang có một chút áy náy, rõ ràng Thiên tổng tín nhiệm mình như vậy, đem bóng truyền cho cậu, nhưng bây giờ luôn bị mất cơ hội .

Không sai a, cậu bình thường đánh bóng rổ rất khá đó a.

Nhưng hôm nay vận may Vương Nguyên lại đặc biệt không tốt, một trái bóng cũng không có đụng được, đến cuối cùng cậu trực tiếp để cho Thiên Tỉ quăng, chính mình ngăn cản đối phương, như vậy mấy trận đi qua số lần đụng phải bóng càng ngày càng ít.

"Đây chỉ là một trận thi đấu hữu nghị, đừng làm mất tình cảm ." Thiên Tỉ vỗ vỗ bả vai Vương Nguyên.

Cậu lau đi mồ hôi, cắn môi dưới.

Lòng chua xót, thật sự rất không cam lòng, cậu Vương Nguyên từ trước đến nay là một người hiếu thắng.

Không cam lòng thua bởi bọn hắn.

Thời điểm lúc này lại một trái bóng truyền tới, Vương Nguyên vỗ bóng đi vài bước, ngay sau đó Vương Tuấn Khải xuất hiện lần nữa tại trước mặt của cậu,muốn cướp bóng của cậu.

Vương Nguyên quật cường mà phản kháng, cuối cùng vậy mà vượt qua Vương Tuấn Khải, chỉ có điều vừa mới vì Vương Tuấn Khải cản trở bước tiến của cậu, không nghĩ qua là đập lấy bờ vai của hắn.

Toàn tâm từ bả vai đau nhức, cậu không chống lại được cái cường đại lực đạo này, thoáng cái ngồi xuống trên mặt đất.

"Phanh..."Bóng rơi xuống đất.

Vương Nguyên nhụt chí mà hung hăng vung quả đấm, tự trách mình vô năng.

"Sớm biết sẽ bị thương như vậy, " Vương Tuấn Khải giờ phút này nhưng là lạnh như băng nói lấy, "Ngoan ngoan nghe lời đem bóng cho anh có phải không."

Vương Nguyên ngẩng đầu, tức giận mà trừng mắt hắn.

Nhưng thật ra là bởi vì Vương Tuấn Khải hoàn toàn không biết an ủi người khác , tự nhiên cũng không hiểu tâm tình thống khổ hiện tại Vương Nguyên.

"cậu không sao chứ?" Thiên Tỉ đi tới đưa tay ra, "Đứng lên nào."

Vương Nguyên cầm tay rồi đứng lên: "ừ!"

"... ..."Vương Tuấn Khải không nói, con mắt lại chìm sâu xuống.

Anh cho em bắt tay thì khó khăn như vậy, hắn muốn kéo em đứng lên thì lại dễ dàng .

Dựa vào cái gì? !

Hiện tại Vương Tuấn Khải hoàn toàn bị ghen tuông chiếm hết đại não, đã không thể nghĩ được đây chỉ là giữa bạn bè cổ vũ giúp đỡ lẫn nhau, hắn chẳng qua là không phục, không rõ Vương Nguyên vì cái gì phản kháng hắn như vậy.

Vương Nguyên phủi phủi bụi trên người, liếc cũng không thèm nhìn Vương Tuấn Khải, trên mặt không còn có dáng tươi cười nữa rồi.

Trận tiếp theo.

Vẫn là như vậy, Vương Nguyên lại một lần nữa mà không có ném trúng bóng.

Cậu một lần lại một lần thương tâm uể oải, nhưng mà lại đánh càng ngày càng điên cuồng.

Nhìn ra được cậu không muốn thua.

Rút cuộc! Hai phe thật vất vả đánh thành hòa nhau, một cú bóng cuối cùng một khắc này định thắng bại.

Thiên Tỉ bị Vương Tuấn Khải phòng bị gắt gao, chỉ có thể đem bóng truyền cho Vương Nguyên.

Chẳng qua là không nghĩ tới thời điểm lúc này Lưu Chí Hoành từ một bên đánh tới, Lưu Chí Hoành sức chiến đấu vẫn là không thể coi thường đấy, đội Vương Tuấn Khải bọn hắn có thể có được thành tích như vậy , cũng là không thể bỏ qua cố gắng của Nhị Văn.

Hắn đánh tới, cướp đi bóng Vương Nguyên.

"Xoát!" Thừa dịp Vương Nguyên còn không có kịp phản ứng, hắn xoay người một cái ném bóng vào rổ.

"Phanh!" Bóng rơi xuống đất, đã định trước Vương Nguyên bọn họ thất bại.

Cậu mím môi, cúi đầu yên lặng lấy tay lần nữa lau đi mồ hôi.

Trong lòng đích thực khó chịu, căn bản miêu tả không lên lời.

Thiên Tỉ thở dài một hơi, cuối cùng cười an ủi Vương Nguyên: "Không có gì , cậu cũng rất cố gắng rồi."

Vương Nguyên ngước mắt, trầm mặc gật gật đầu.

Lúc này Vương Tuấn Khải khó không lộ ra dáng tươi cười, nhếch miệng lộ ra Hổ Nha, vui vẻ mà ôm cổ Nhị Văn :

"Thật là lợi hại à, Lưu Chí Hoành !ta xem thường ngươi rồi, ném bóng quăng chuẩn như vậy!"

Lời này, phảng phất tựa như là nhằm vào Vương Nguyên.

Cậu oán hận mà trừng mắt Vương Tuấn Khải, không biết vì cái gì tâm lại sợ hãi như vậy, cái mũi đau xót, lập tức ủy khuất nước mắt liền vọt tới hốc mắt,làm đỏ lên.

Vương Tuấn Khải khiêu khích tựa như trừng trở lại, dường như đang nói ai bảo em không cùng anh một đội, đã hối hận chưa? !

Chẳng qua là, hắn không để ý đến Vương Nguyên kia tâm quật cường.

"Vương Tuấn Khải ngươi hỗn đản! ! !"

Cậu cắn răng rống lên, thò tay lau lau nước mắt tuôn ra, quay người rất nhanh chạy đi.

Vương Tuấn Khải khẽ giật mình.

Nhìn đến nước mắt của cậu một khắc này, trái tim xác thực xuất hiện vết rách.

Cậu ấy khóc. . .

Lần thứ nhất trông thấy Vương Nguyên bị trêu trọc mỗi ngày thường vui cười so với giờ lại khóc, vẫn cho là em ấy rất kiên cường sẽ không khóc, Vương Tuấn Khải ngây ngốc mà đứng nguyên tại chỗ.

Cậu ấy đau lòng.

"Tớ, tớ làm cái gì bây giờ?"

Thiên Tỉ dở khóc dở cười mà đẩy hắn một chút: "Mau đuổi theo ! Ngốc à ? !"

Thời điểm này Vương Tuấn Khải mới bừng tỉnh đại ngộ mà ném bóng đi, mở ra chân dài đuổi theo.

"Nguyên Nguyên!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top