Part 30
"Vương Nguyên! Vương Nguyên! Nguyên Nguyên... . . ."
Thanh âm của anh, hảo hảo nghe, dường như, dường như tựa như Linh Hồn cứu rỗi.
Là một chùm ánh sáng, một chùm nhất quang chói mắt.
Đúng vậy a, anh ấy một mực như trước, vẫn luôn rất chói mắt.
Từ nhỏ đã là như thế này, anh sẽ đánh đàn dương cầm, thành tích học tập lại tốt như vậy, người cũng lớn lên đẹp trai. Sau khi lớn lên, từ khi bắt đầu ly khai mình, anh liền kiên định tiến về phía thực hiện giấc mộng của mình.
Anh nói cái gì thì đều làm được, không chút nào sai lệch, anh cuối cùng đã trở thành một viên đỏ tía (hàng hot) ngôi sao mới trong giới nghệ sỹ.
Mà chính mình đã từng cười đến khoa trương, nói qua sẽ trở thành người đại diện của anh, nhưng bây giờ lại thành bộ dáng chật vật như vậy .
Ngược lại với anh, nhân sinh của mình tựa hồ như là một bi kịch.
Tầm thường như một hạt bụi trong sa mạc dài đằng đẵng kia.
Chỉ cần nhẹ nhàng nâng con mắt, liền có thể thấy được ở trên trời xa, anh như cũ vẫn chói mắt như thế .
Một hạt bụi, một viên minh tinh.
Khi chúng ta gặp nhau lần nữa, em không dám nhìn anh, bởi vì hèn mọn.
Nhưng anh vẫn lại thích em.
Thực xin lỗi, em không có tư cách, cho anh thích em.
. . .
Tất cả mọi người yên lặng vây quanh hai người, nín hơi nhìn xem.
Vương Tuấn Khải vỗ vỗ mặt Vương Nguyên, hô hào: "Vương Nguyên! ! Tỉnh! !"
Nhìn đôi má cậu trắng bệch, Vương Tuấn Khải tâm xoắn xít lại với nhau, đau đớn tập kích cuốn thần kinh đại não.
Hắn dùng sức đè lên ngực Vương Nguyên, không chút do dự cúi người xuống, ngậm lấy môi của cậu, một lần lại một lần đem khí thổi cho cậu.
Hai người trên người đều ướt đẫm, chật vật không thôi.
Nhưng giờ phút này, Vương Tuấn Khải sớm đã không bận tâm những thứ này, không cam lòng mà một lần lại một lần làm lấy hô hấp nhân tạo.
Chung quanh nhân viên công tác đều giật mình mà mở to hai mắt nhìn, nhìn Vương Tuấn Khải không ngừng hôn lên trên môi Vương Nguyên mà ngẩn người, bọn hắn vốn cho rằng Vương Nguyên tối đa cũng chỉ là bạn thân của Vương Tuấn Khải, nhưng mà sự thật lại một lần nữa để cho bọn họ trợn mắt há hốc mồm.
Coi như là bạn rất thân gặp phải tình huống như vậy, cũng sẽ không thể không chút do dự hôn như vậy.
Vương Nguyên. . . Đối với Vương Tuấn Khải đến cùng là quan hệ như thế nào?
"Phốc. . ." Vương Nguyên thân thể run lên, lập tức ho ra nước, "Khục khục... Khục khục..."
Chậm rãi mở to mắt, cậu tiêu cự tụ tập tại gương mặt đang mừng rỡ như điên của Vương Tuấn Khải.
Cậu còn không có trì hoãn quá mức, thanh âm khàn khàn: "Vương Tuấn Khải... . . ."
Âm thanh đi ra, cậu cảm giác thân thể như bay lên không, Vương Tuấn Khải cúi người một tay ôm cổ của cậu, một tay ôm eo của cậu đem cậu từ trên mặt đất bế lên, lại để cho Vương Nguyên ngồi dưới đất tựa ở trên vai của hắn.
Vương Tuấn Khải đem cậu chăm chú giam cầm tại ngực mình, ngón tay xuyên thẳng qua sợi tóc của cậu bị nước làm ướt nhẹp, dán tại trên cổ của hắn, nở nụ cười.
Cảm thụ cậu chậm rãi khôi phục nhiệt độ cơ thể, tim đập được lần nữa đã có sắc thái.
"Vương Nguyên... em có biết hay không. . ."Hắn thanh âm trầm thấp, chui vào trong lỗ tai Vương Nguyên, " mấy lần vừa rồi, trái tim của anh liền muốn ngừng đập . . ."
Vương Nguyên không biết là mệt mỏi hay vẫn là kinh sợ, buồn buồn nằm ở đầu vai hắn không nói.
Tùy ý để hắn ôm chính mình.
Vương Tuấn Khải hít thật sâu một hơi quyến luyến cái mùi sữa nhàn nhạt, hưởng thụ lấy một khắc bình tĩnh này.
"Tiểu khải... em không muốn ở chỗ này... . . ." Vương Nguyên dúi đầu vào trong ngực Vương Tuấn Khải.
Cậu không muốn cho người khác nhìn chính mình gặp chật vật không chịu nổi như thế, người quật cường như cậu, là không muốn đem nhược điểm bày ra cho người khác.
Tình nguyện yên lặng thừa nhận.
Vương Tuấn Khải gật đầu, đứng dậy đem cậu bế lên.
ánh mắt hắn bỗng nhiên trở nên lạnh như băng quét qua tất cả mọi người ở đây: "Tôi không hy vọng tại nơi khác nghe thấy chuyện này, còn có, về sau Vương Nguyên không cho phép tại chỗ các ngươi làm thế thân."
Thân phận bây giờ, cũng không phải là đại minh tinh, dù sao nếu coi Vương Tuấn Khải là đại minh tinh, cũng không quyền sai khiến như vậy với mọi người. Hắn hiện tại, là lấy thân phận con trai của chủ tịch công ty đến hạ mệnh lệnh. Mà tổng boss sau lưng đoàn làm phim này vẫn là là ba ba của Vương Tuấn Khải, có thể không nghe sao?
Ôm Vương Nguyên, hắn thật nhanh đã đi ra khỏi nơi đây.
. . .
"Tốt rồi, " Vương Nguyên khôi phục một hồi, mở miệng nói ra, "em không sao rồi, thả em xuống a."
"Vì cái gì?" Vương Tuấn Khải nhìn xem cậu.
Vương Nguyên nhất thời lời nói nghẹn lại, kinh ngạc mà nhìn hắn, tay còn đặt ở trên cổ.
"em... . . . em là con trai, anh như vậy ôm quá sát phong cảnh rồi!" Vương Nguyên chỉ đành chịu nói như vậy .
Vương Tuấn Khải nhảy lên lông mày: "anh còn cứu em một mạng , em ý định như thế nào báo đáp anh?"
"Ách..."Vương Nguyên cảm giác mình ầm ĩ như thế nào đều bất quá không bằng hắn, dứt khoát chính mình một cái trở mình nhảy xuống .
"Này!"
Vương Tuấn Khải bất mãn nhìn cậu: "Để cho anh ôm trong chốc lát sẽ chết à!"
"Vương Tuấn Khải!" Vương Nguyên nghiêm túc nhìn hắn, "Tối hôm qua anh vụng trộm làm sự tình em cũng biết rồi! em nghiêm túc nói cho anh biết, em sẽ không thích con trai đâu! Lão tử là thẳng đấy! !"
Tuy nói là cậu hô lên đấy, nhưng mà khí thế rõ ràng yếu đi rất nhiều.
Vương Tuấn Khải mặt tối sầm, lập tức ánh mắt lập tức băng sơn rồi (¬_¬).
Vương Nguyên thân thể run lên, quả nhiên vẫn là đấu không lại hắn! Nhìn ánh mắt hắn như muốn ăn thịt người, Đại Nguyên cảm giác "cúc hoa" của mình khó giữ được. . .( nguyên văn đấy nhá bà con :3)
Quả nhiên vẫn là... . . . Chạy là thượng sách! ! !
Nhìn ra suy nghĩ trong lòng của cậu, Vương Tuấn Khải không cần tốn nhiều sức mà khẽ vươn tay, lập tức xách cổ áo Vương Nguyên đem cậu bắt trở về, đưa tay mở cửa xe, đem cậu như là tóm bé thỏ con quăng vào trong xe.
Vương Tuấn Khải chui vào phía sau xe , ở đằng kia một cái chớp mắt đè lên thân thể của cậu.
"anh đây cũng nghiêm túc nói cho em biết, Vương Nguyên. . ."
"anh thích em chính là thích em, chính là đem em từ thẳng bẻ thành cong , em cũng sẽ không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của anh đâu!" ( ôi má ơi anh đại bá đạo quá =)))) )
"Phanh! !" Cửa xe hung hăng đóng lại.
-----------------------------------------------------
Ài, tục ngữ nói quả không sai, tự gây nghiệt không thể sống.
Đến bây giờ tại sao mình còn ở lại trong nhà Vương Tuấn Khải, nguyên nhân chỉ có một, hắn bởi vì chính mình mà bị cảm.
Vương Tuấn Khải nói, hắn cảm mạo là bởi vì bị châm chọc, châm chọc là vì bị giội tắt dục vọng, giội tắt dục vọng là vì Vương Nguyên cự tuyệt Vương Tuấn Khải, có cự tuyệt hiển nhiên là có yêu cầu, bởi vì Vương Tuấn Khải thích Vương Nguyên.
Về phần tại sao thích, quỷ mới biết!
Chỉ bất quá bây giờ cái gia hỏa này trên giường thật là khó chịu muốn chết, còn gắt gao lôi kéo tay của mình nói để cho hắn ta chịu trách nhiệm, Vương Nguyên tỏ vẻ cậu thật sự hối hận khi quen biết cái tên Vương Tuấn Khải này rồi.
"Hảo hảo hảo, anh ngoan ngoãn nằm nghỉ đi." Vương Nguyên dụ dỗ, thay đổi một cái khăn lông ướt đặt ở trên trán Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải trong miệng còn lẩm bẩm: "Không được phép đi. . ."
"Không đi, không đi." Không đi mới là lạ!
Vương Nguyên nhìn hắn mặt đỏ bừng, vừa mới lập tức hạ quyết định phải ly khai nhưng lần nữa lại dao động rồi.
Ài, nghiệt duyên a!
Xem ra chính mình như thế nào đều muốn chờ hắn hết bệnh mới có thể ra đi .
"đưa cái tay kia của em cho anh." Vương Tuấn Khải không cam lòng mà nhìn cậu.
Vương Nguyên vừa trừng mắt, phất phất điện thoại bên trong tay: "Đại ca, ta đang chơi trò chơi, ngươi đợi lát nữa đi, đừng có tính trẻ con như vậy a!"
"... ..."Vương Tuấn Khải một cong miệng.
"... ."
Uy uy! Không chơi cái trò phạm quy bán manh kia đâu nhé, trả lại ta cái Vương Tuấn Thối cao lớn cao lãnh kia đi!
Vương Tuấn Khải thở dài một hơi: "anh bị cảm, em còn không chiếu cố anh, còn muốn bỏ rơi một người bệnh đáng thương anh đây, phát sốt ba mươi tám độ ! em như thế nào nhẫn tâm như vậy ư?"
"em... . . ."em rõ ràng còn chiếu cố anh mà!
Vương Nguyên bất đắc dĩ nhìn xem hắn, cuối cùng vẫn là chậm quá mà đem tay đưa ra ngoài: "Ngủ còn muốn cầm tay, anh uống lộn thuốc à..."
"Sợ em rời khỏi." Vương Tuấn Khải cảm thấy mỹ mãn mà gắt gao bắt được tay Vương Nguyên .
Vương Nguyên mặt trắng không còn chút máu, khóe miệng co giật mà nhìn hắn quay đầu đi.
Vương Tuấn Khải nghiêng đầu đi, không chút keo kiệt mà lộ ra ngay Hổ Nha, cười đến mặt mũi tràn đầy nếp may.
"Này này, đừng cho là em không phát hiện anh đang ở đấy cười trộm!"
"Ai thèm cười chứ... . . ."
"Cắt, ngây thơ!"
Vương Nguyên nhi, em không biết, anh chỉ vì một mình em mà ngây thơ.
Tay của cậu, băng băng lành lạnh, nắm vào rất thoải mái, nắm lâu rồi có thể cảm nhận được ấm áp nhè nhẹ truyền tới.
Vương Tuấn Khải an tâm mà nhắm mắt lại, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Vương Nguyên một tay chèo chống cái đầu, một tay bị hắn bắt lấy, nắm chăm chú đấy.
Nhìn hắn lấy từ từ nhắm hai mắt, Vương Tuấn Khải ngủ thật say, nghĩ đến chính mình cần thiết phải quen biết lại một chút người này rồi.
Vương Nguyên nghiêng đầu, dùng ánh mắt kỹ càng đánh giá người này.
Tổng thể mà nói đối với chính mình rất tốt, rất ôn nhu, nhưng mà cái này không có nghĩa là hắn không xấu bụng, hơn nữa thỉnh thoảng luôn trêu chọc chính mình, bây giờ còn có một màn tính trẻ con như vậy.
Vương Nguyên chẳng biết tại sao, đột nhiên cảm giác có chút mừng thầm.
Bởi vì chỉ có cậu mới có thể trông thấy Vương Tuấn Khải nhiều mặt như vậy, Vương Tuấn Khải cũng chỉ ở trước mặt cậu mới có thể có nhiều mặt như vậy .
Bởi vì, thích phải không ?. . .
Nghĩ tới, thời điểm hắn cùng mình tự nói thích, đã cảm thấy như vậy không chân thật.
Cậu ,Vương Nguyên chỉ là một nam nhân lớn lên hướng tính cùng mọi mặt đều bình thường!
Thực nghĩ mãi mà không rõ những tầng cao nhân sĩ thẩm mỹ quan này
Vương Nguyên nghĩ đi nghĩ lại, cũng có chút mệt rã rời rồi, cậu muốn cầm tay Vương Tuấn Khải rút tay mình ra.
"Đáng chết..."cậu phát hiện, Vương Tuấn Khải nắm rất chặt, hoàn toàn rút ra không được.
Vương Nguyên cắn răng: "Ta muốn đi ngủ! !"
Vương Tuấn Khải đột nhiên một cái trở mình, giống như coi thanh âm bất mãn của cậu quá lớn đem giấc ngủ của mình quấy rầy.
"A!" Bị người nào đó nắm tay , bất hạnh bị liên quan đến.
Bởi vì hắn một cái trở mình, Vương Nguyên đành phải đi theo hắn cùng một chỗ nghiêng về phía trước, trực tiếp nhào tới trên giường.
"Phốc... . . ."
Vương Tuấn Khải lại nghiêng người, hai chân khẽ cong trực tiếp kẹp lấy Vương Nguyên.
"Vương Tuấn Khải!" Vương Nguyên quẩy người một cái, đẩy Vương Tuấn Khải, "Ngươi tránh ra..."
"zzzz... ..."
"Ngươi đừng giả bộ ngủ, ta biết rõ ngươi còn tỉnh đấy!"
Nhìn hắn không có bất kỳ phản ứng nào, Vương Nguyên chau mày, cậu hoài nghi mình có phải hay không suy nghĩ nhiều rồi, hay vẫn là Vương Tuấn Khải hành động quá tốt?
Thân ảnh hai người chồng lên nhau lại để cho cậu đỏ mặt, cậu nhỏ giọng hô thoáng một phát: "Vương Tuấn Khải?"
"... ..."
Lúc này, Vương Tuấn Khải cuộn tròn một cái, vừa vặn xoay người đụng phải cái trán Vương Nguyên.
Vương Nguyên khẽ giật mình.
Nhìn xem tuấn nhan gần trong gang tấc, nuốt từng ngụm nước bọt, sau đó có chút rụt người một cái.
Bất kể là hắn giả bộ hay vẫn là vô ý thức ,tình huống hiện tại của mình đều rất nguy hiểm.
Gian phòng đột nhiên an tĩnh lại, trong lỗ tai còn dư lại, chỉ có tiếng hít thở nặng nề của hắn còn có cái thanh âm trái tim chính mình sắp nhảy ra ngoài kia.
Không được, ta muốn tỉnh táo. . .
ĐM, trái tim à! mày đập nhanh như vậy là muốn chết à! !
Vương Nguyên lúng túng cúi thấp đầu xuống, tình nguyện giấu ở trong lòng ngực của hắn, cũng không muốn muốn theo dõi mặt hắn ngủ! Đây tuyệt đối là ác mộng .
Hiện tại tốt rồi, nghe không được rồi hô hấp của hắn cùng tim đập của mình.
Đáng tiếc, tại lúc này thanh âm đụng vào màng nhĩ, lại là tiếng tim đập của hắn.
"Bịch... Bịch... . . ."
.
"Nguyên Nguyên, anh thích em."
.
Đèn tự động chuyển thành hình thức ban đêm, chậm rãi dập tắt đi, chỉ còn lại có ánh trăng ưu nhã chiếu rọi vào gian phòng.
Vương Tuấn Khải chậm rãi mở mắt, nhìn xem cậu ở trong ngực hắn đã thiếp đi , miệng ngoặt thành một cái độ cong đẹp mắt.
"thật dễ bị lừa, đồ ngốc à..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top