Part 3

Ngày hôm sau.

Vương Tuấn khải tức giận phát hiện hắn lần nữa bị người đại diện lừa gạt đến trường quay.

Lần đầu tiên, hắn thừa dịp người đại diện không có chú ý chạy thoát. Không sai, chạy thoát. Làm minh tinh cũng có áp lực được không, mấy cái ngày nghỉ đều không ngừng mà công tác, đổi thành những người khác sớm đã không chịu nổi, hắn rất muốn nói rõ ràng cho người đại diện, hôm nay hắn cần nghỉ ngơi.

Nếu như anh ta cố ý bắt hắn làm, cái kia cũng đừng trách hắn trốn đi rồi.

Đi vào một phòng cao cấp trong khách sạn gần đó, vừa mới chuẩn bị vào ở , hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, nếu như vào ở nơi đây cái yêu tinh đại diện kia nhất định sẽ tìm tới nơi này, hơn nữa chính mình không có nhiều tiền mặt như vậy trả tiền, nếu dùng thẻ tín dụng lại sẽ bị hắn phát hiện.

Vương Tuấn khải do dự một lúc ,lập tức trực tiếp đi ra khỏi khách sạn 5 sao kia.

Lúc này đây hắn muốn mở một cái không gian khác, nghỉ ngơi thật tốt một hai ngày rồi trở về công tác.

Hắn đi vào một con phố khác, rời đi hơn mười 20 phút , đeo kính râm cùng mũ thật tốt, bằng không thì người đi đầy đường nếu phát hiện ra Vương Tuấn khải thì còn có thể tứ chi hoàn chỉnh mà trở về sao. .

Tùy tiện tìm một khách sạn tương đối sạch sẽ, tuy rằng tương đối cấp thấp nhưng mà vệ sinh không tệ, vì vậy hắn liền dùng hết tất cả tiền mặt trên người mình để thuê phòng ở , kể cả một ngày ba bữa cơm cũng là coi như tiện nghi.

Đi vào gian phòng, hắn tiện tay đạp cửa phòng liền đi vào, toàn bộ người ngã xuống giường đem mũ cùng Kính râm tháo xuống.

"phù ... . . ."Thở ra một hơi, hắn nhắm mắt lại, thò tay vuốt vuốt huyệt Thái Dương.

Vừa mới đi ở đường cái có chút khẩn trương hơi quá.

. . .

Sáng sớm, Nhị văn thần kỳ mà bò lên thu thập xong hành lý.

"Ngươi đây là muốn làm gì a?" Đại Nguyên ngủ có chút mơ mơ màng màng , dụi dụi con mắt từ trên ghế salon ngồi dậy, nhìn bề bộn đến bề bộn nghi ngờ hỏi Nhị Văn, "Nhị văn a, cậu sẽ không sợ tớ đến loại cảnh giới này rồi chứ . ."

"Đừng nói mò." Nhị văn tiếp tục sửa sang lại hành lý, "cậu không biết sao, tớ muốn đi công tác một hai ngày, đi tới nơi làm rượu nho. Đặt một đơn hàng."

"A..."Vương nguyên mơ mơ màng màng mà ngã xuống tiếp tục ngủ.

"cậu cần tớ đem cái chìa khóa đưa cho cậu không?"

"Ân không. . . Không cần... ..."

"Vậy được rồi, mấy ngày nay chiếu cố tốt chính mình, tớ đi đây ~" Nhị văn lôi kéo rương hành lý cuối cùng nhìn cậu một cái, tạm biệt về sau liền xoay người rời đi.

Đại nguyên tại trên ghế sa lon trở mình lấy chăn che kín rồi tiếp tục ngủ.

Mặt trời lên cao...

Một đầu như tổ chim rời giường, rửa mặt, thay quần áo, đi ra ngoài.

"Phanh..."Đóng kỹ cửa, Vương nguyên cầm lấy túi tiền hơi mập mập của chính mình bắt đầu tìm kiếm chủ thuê nhà trả tiền ~

"Tút tút tút... . . . thuê bao quí khách hiện không liên lạc được."

Vương nguyên nhẹ nhàng nhíu lông mày, nhấn lại cái số điện thoại quen thuộc kia một lần nữa.

"thuê bao quí khách hiện không liên lạc được."

Kết quả giống nhau, Vương nguyên vẫn là không cam lòng mà bấm một lần lại một lần.

Cuối cùng, hắn bất đắc dĩ để điện thoại di dộng xuống: "Hôm nay chủ thuê nhà đi đâu vậy không biết ! "

Không gọi được điện thoại của hắn, vì vậy Vương nguyên đành phải đi tới nhà của hắn tìm,lấy địa chỉ của hắn trong email, lại là ngồi xe taxi rồi tàu điện ngầm, cậu đã đến trước cửa nhà chủ thuê.

"cốc cốc cốc... . . ."

Tiếng đập cửa nặng nề quanh quẩn trong hành lang, yên tĩnh làm cho hô hấp của Vương nguyên càng rõ ràng .

Trong nội tâm cảm giác bất an bắt đầu tràn lan, Vương nguyên gia tăng độ mạnh gõ cửa.

"Này? Có ai không? Trần thúc thúc! con là Vương nguyên a! Có ai không! !"

Mặc kệ gõ bao nhiêu lần đều là kết quả giống nhau, đá chìm biển rộng không có bất kỳ đáp lại. chủ thuê nhà chả lại bốc hơi ư, Vương nguyên cau mày.

Đến cùng chuyện gì xảy ra... Nếu như hôm nay không thấy được hắn mà giải quyết, thì mình xử lý ra sao?

Nguy rồi... biết thế bảo nhị văn đem cái chìa khóa đưa cho mình cho rồi, hiện tại đã xong, không có nơi để đi... . . .

"Đáng chết..."Hắn ủ rũ rời đi chỗ đó, bắt đầu ở trên đường đi dạo.

Hiện tại rốt cuộc hiểu rõ một cái đạo lý.

Mọi thứ đều cần chuẩn bị một cái dự phòng. Đáng tiếc Vương nguyên hiểu ra đã quá muộn, quả nhiên phải lưu lạc đầu đường sao...

Nếu như đi thuê phòng hiện tại không còn kịp rồi, nếu như, đi khách sạn ở một đêm mà nói thì quá đắt, chính mình vốn là muốn giữ lại tiền đi trả tiền thuê nhà liền nên càng không thể dùng.

"Ài..."Ảo não nắm tóc, Vương nguyên cuối cùng quyết định, đêm nay sẽ tìm một ghế trong công viên để ngủ a!

.........................................................................

  Bận rộn đến bận rộn , đến trưa cứ như vậy bất tri bất giác đi qua.

Màn đêm buông xuống, Vương nguyên thời điểm đi tìm công viên thì ngồi vào một tiệm mì.

"ông chủ, cho 1 bát mỳ." Hắn đã sớm quen thuộc tiệm này, là người Trùng Khánh mở một tiệm mì, rất hợp miệng của hắn vì vậy hắn liền biếnthành khách quen của tiệm này.

Ông chủ người rất tốt lại thành thật, làm mỳ ăn ngon lại còn rất rẻ, vừa nhìn thấy Vương nguyên lập tức bật cười: "con tới rồi à."

"vâng ~ mấy ngày nay bận bịu cho nên không rảnh đến." Vương nguyên nhìn lão bản đi ra mỉm cười lên tiếng chào.

Lão bản nhẹ gật đầu: "Không có việc gì không có việc gì, liền một bát như cũ ?"

"vâng." Vương nguyên đột nhiên dừng thoáng một phát, lập tức vươn ngón trỏ, "Cái kia, một chai rượi a."

"Rượi?" Lão bản nhíu nhíu mày, "Tiểu nguyên con không phải là không uống rượu sao?"

Vương nguyên cười khoát tay áo: "Không có việc gì, uống một chút mà thôi, gần nhất có chút không quá thoải mái."

"Vậy được rồi." Lão bản với Vương nguyên coi như là người quen, có khi trông thấy Vương nguyên mang theo một thân đầy vết thương tới đây,ông còn giúp hắn xử lý vết thương một chút.

Vương nguyên mấy miếng chén hết chén mỳ, trong miệng vẫn không quên một mực tán thưởng lão bản tài nghệ lại tăng thêm.

Cầm rượu lên, Vương nguyên rất hào sảng mà cạn một chén, sau đó, sau đó sẽ không có sau đó rồi.

Đối với cái người uống rất ít rượu mà nói, ba chén ngược lại đã xem như kỳ tích rồi, Vương nguyên rất không khách khí ngã xuống trên bàn.

"Tiểu nguyên?" Lão bản nhìn người mơ hồ không lời rồi, là ai nói không việc gì đâu. . . ( Vương nguyên: xem ta làm gì vậy? Ta có nói qua sao? )

"Không cần phải xen vào tôi!" Vương nguyên đột nhiên ngẩng đầu lên, "Tôi không sao cả... Ai sẽ yêu mến ai... . . ."

Nhìn hắn hát lên hát xuống, lão bản phủ trán: "con uống rượu say rồi. . ."

"con không có say. . ."Vương nguyên đứng lên, lay động vài cái liền nhặt lên chai rượu từng bước một đi ra quán ăn, "con không sao cả..."

Lão bản ở phía sau lo lắng mà nhìn hắn: "con..."

Vương nguyên xoay người lại hướng hắn phất phất tay: "con thật sự không có việc gì, lão bản bác trở về đi, tạm biệt"

"... ..." Vương nguyên uống say, 24k thuần túy ngốc. Lão bản hoài nghi hắn mà nói, thật sự không có chuyện gì sao... . . .

Tại lúc rượu cồn tê liệt phủ xuống, Vương nguyên liền cho rằng nhà mình cách một cái phố.

Ừ ừ, không sai, quẹo trái, đi về phía trước vài bước, quẹo phải, đã đến.

Bước vào nhà màu trắng là khách sạn nhỏ kia, Vương nguyên liền như vậy lay động nhoáng một cái mà lên bậc thang."Nấc..." bộ dạng say rượu, Vương nguyên mặt bởi vì uống say nên triệt triệt để đỏ lên , "204. . . 20. . 4. ."

Lầu hai.

Trong phòng tắm gian phòng thứ 4

Vương Tuấn khải vừa mới mở vòi sen để tắm, nước theo cơ ngực rắn chắc cường tráng kia cùng cơ bụng 6 múi chảy xuống, một thân cơ bắp không có bất kỳ cảm giác thô to nào, ngược lại là vô cùng gợi cảm,đường cong hoàn mỹ không chút tỳ vết hơn nữa khuôn mắt tuấn mỹ, quả thực làm cho người ta huyết mạch tuôn trào.

Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, lại để cho nước lạnh làm ướt mặt cùng tóc.

"Phanh..."Cửa mở ra , không có đóng lại. Vương nguyên quay người đóng cửa lại, khóa kỹ, sau đó nhìn chung quanh một vòng.

Tuy nói đây không giống nhà mình lắm,nhưng Đại Nguyên như trước không khách khí chút nào rơi vào trên giường, một cái đánh bay giày.

"Ngươi là tiểu nha đầu của ta Tiểu Bình Quả... . . ."

. . .

Trong phòng tắm người nọ đột nhiên toàn thân căng thẳng đứng lên.

Lỗ tai của hắn hơi động một chút, nghe được rất rõ ràng thanh âm "Phanh" .

Sẽ không nghe lầm, hắn mở mắt, cái ánh mắt lười biếng mà lại tinh nhuệ tập trung vào cửa phòng tắm.

Có người?

Thò tay tắt đi vòi sen, Vương Tuấn khải rất rõ ràng nghe thấy được tại trong phòng của mình, truyền ra tiếng ca.

"Ngươi là tiểu nha đầu của ta Tiểu Bình Quả ~~ như thế nào yêu ngươi, ..... ~ "

nhướn lông mày, hắn cường lực trấn áp kinh hoàng trên khóe mắt.

Là người bị bệnh thần kinh sao. . .

Bao kỹ lấy khăn tắm, Vương Tuấn khải mở cửa phòng tắm ra, hắn cũng không sợ có cái gì cầm đao thổ phỉ cường đạo gì gì đó, từ nhỏ tập võ hắn đã là cao thủ chiến đấu rồi.

Đi trước kiểm tra cửa đều là khóa kỹ rồi, đây càng để cho hắn nghi hoặc.

Cửa đang khóa tốt, như vậy nếu không phải mình vào sai phòng, chính là cái người này có siêu năng lực à nha?

Hừ lạnh một tiếng, Vương Tuấn khải trực tiếp quay người đi vào phòng ngủ.

Hẳn là người hâm mộ phát rồ nào đó nạy khóa a, fan điên cuồng như vậy hắn cũng không phải chưa thấy qua, chỉ có điều gần đây càng ngày càng càn rỡ hơn rồi.

"Này!" Hắn tự tay hung hăng đem người nằm lỳ ở trên giường nhấc lên.

Vương nguyên bị người ta nhấc lên, vô cùng bất mãn mở mắt ra.

Được rồi...

Cậu cảm thấy được cậu muốn đau mắt hột rồi. . .

Trước mắt người này, như thế nào đẹp trai như vậy, còn một thân cơ bắp khêu gợi như vậy, hơn nữa vây quanh nửa người dưới bằng khăn tắm, đây là một quả hồng hấp dẫn a.

"Oa a... ..."Miệng của cậu thành công tạo thành chữ O.

Vương Tuấn khải lạnh lùng chà xát cậu liếc: "Đi ra ngoài cho tôi!"

Quả nhiên là fan não tàn à... . . .

"Cái gì?" Vương nguyên bối rối, hắn rất tốt kềm chế rồi chuẩn bị phun máu mũi xúc động, "Để cho ta đi ra ngoài?"

Cái người này có tật xấu a, nơi đây rõ ràng là nhà của cậu mà ?

"Nơi này là nhà của ta!" cậu chóng mặt tiến lên, đẩy một chút Vương Tuấn khải, "Ngươi người này, tại sao ở nhà của ta? ! Nói! Ngươi có phải hay không muốn cướp bóc! A? Ta cho ngươi biết. . ."

"... . . ."

"Ngươi nếu là dám phi lễ ta, ta liền báo thầy giáo ! A không đúng, là nói cho. . . 110!"( 113 bên mình ý ạ :v)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top