Part 2
"Cậu đừng khóc ..., giống như con gái ý" cậu bé bất đắc dĩ nhẹ nhàng vuốt vuốt sợi tóc mềm mại của hắn.
Bàn tay hắn ấm áp, đến nay đều như vậy quen thuộc.
Hắn giương đầu lên, quật cường mà hít mũi một cái: "tớ mới không có khóc!"
"Hảo hảo hảo, " cậu bé cưng chiều theo hắn mà nói, "tớ đi đây. . ."
"Đừng..."Nhẹ nhàng níu lại rồi góc áo của cậu, "cậu muốn rời đi, có phải sẽ không trở về ?"
"Làm sao như vậy được?" cậu bé xoay người lại, nhếch miệng cười cười, lộ ra hai cái răng hổ trắng noãn, "Chúng ta về sau còn có thể gặp nhau đấy, tớ chờ cậu tìm được tớ. . ."
"Ân, chúng ta ngoéo tay!"
"được."
Ngón út chăm chú dây dưa cùng một chỗ.
"Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm, không cho phép thay đổi"
Hai cái tay nhỏ bé tới gần, ngón tay cái cho lẫn nhau rơi xuống một cái con dấu.
"Hắc hắc... . . ."Hắn nín khóc mỉm cười, trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn, dáng tươi cười che đậy kín rồi vệt nước mắt.
Tạm biệt. . ."
"vâng, tạm biệt."
Chúng ta nhất định sẽ. . . Lần nữa gặp nhau.
.
Đó là một tòa đứng sừng sững tại khu chung cư trung ương cao cấp.
Cái cửa sổ cực lớn sát đất ánh lên ánh đèn cùng đường đi phồn hoa, chỗ đó có một thân ảnh màu đen, im ắng mà ngồi.
Vương Tuấn khải đưa tay ra, nhìn ngón út. Một loại dị thường ngứa ngáy từ đáy lòng chui ra, bắt đầu tra tấn thần kinh của hắn.
Nội tâm phức tạp, vặn cùng một chỗ đắng chát.
Hắn giơ ly rượu đỏ trong tay lên, môi mỏng nhẹ nhàng uống lấy, tùy ý để chất lỏng màu hồng rót vào trong cổ họng.
Tựa như cánh Hồ Điệp tầm mắt run rẩy, cái khuôn mặt tuấn tú tinh xảo như vẽ kia giờ phút này lại ngoài ý muốn tràn ngập cô đơn lạnh lẽo .
Em đang ở đâu. . .
Lần thứ nhất nhìn thấy em ấy, là ở trong hoa viên nhà hắn.
Vương Tuấn khải 6 tuổi ngồi ở trên ghế trước dương cầm ở hoa viên, tay có quy luật mà đặt tại trên phím đàn đen trắng, đánh lấy một bản nhạc tuyệt vời .
Chỉ bất quá hắn giống như có chút không tập trung, thỉnh thoảng ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua lan can chỗ cửa sắt nhà mình .
Đột nhiên, trên khóe miệng cong lên, thấy rõ ràng hai cái răng hổ mê người.
Cái hắn chờ mong hồi lâu đã đến, cái đầu nhỏ quả nhiên lại xuất hiện ở chỗ đó, hai cái bàn tay nhỏ bé bâu trên lan can màu đen.
"Này!" Hắn lập tức từ trên ghế nhảy xuống, chạy tới lan can dậm chân hô lớn một tiếng.
Bên kia người cậu bé trai lại càng hoảng sợ, nhút nhát nhìn xem hắn.
"thực...thực xin lỗi!" Hô xong những lời này, cậu liền tranh thủ thời gian chạy đi.
Vương Tuấn khải nhìn cậu chạy đi, lập tức mở cửa hướng về phía bóng lưng của cậu đuổi tới, kéo cậu lại.
Lần thứ nhất trông thấy cậu chính là lúc mình đánh đàn dương cầm , về sau mỗi một lần lúc mình đánh đàn dương cầm cậu đều sẽ xuất hiện ở của ra vào nhà mình , Vương Tuấn khải rất ngạc nhiên cậu vì cái gì luôn nhìn lén mình, hôm nay bị hắn bắt được.
cậu bé lúng túng quay đầu, gãi gãi đầu giống như rất mất tự nhiên : "tớ đã nói xin lỗi rồi. . ."
"Không có cho cậu nói xin lỗi a, " Vương Tuấn khải buồn cười mà nhìn cậu, "cậu tên là gì , vì cái gì nhìn lén tớ đánh đàn dương cầm?"
"Tớ..."cậu lộ ra có chút co quắp, "Tớ là Vương nguyên... Tớ xem cậu đánh đàn dương cầm, là vì tớ vẫn muốn đánh đàn dương cầm, nhưng mà trong nhà của tớ không có."
"... . . ."Nhìn thấy đôi mắt như một đôi ngôi sao chói mắt mà lại thanh tịnh , Vương Tuấn khải giật mình.
Vương nguyên cũng kinh ngạc mà nhìn hắn, cái gương mặt tuyệt mỹ kia thật sự rất có lực hấp dẫn , thế cho nên cậu thiếu chút nữa quên mất hô hấp.
"chào cậu, chúng ta làm bạn đi!" Vương Tuấn khải lần thứ nhất cười đến vui vẻ như vậy, hướng cậu đưa tay ra.
Vương nguyên theo dõi hai cái răng hổ kia ngơ ngác bắt tay đưa tới: "được. . ."
Sau khi hai người quen biết, Vương nguyên liền thường xuyên bị Vương Tuấn Khải kéo đến trong nhà hắn đi đánh đàn dương cầm, Vương nguyên tự nhiên thật cao hứng, hắn một khúc một khúc mà dạy Vương nguyên đánh đàn, hai người tình bằng hữu cũng dần dần sâu sắc.
Vương Tuấn khải thích sờ tóc của cậu, mà Vương nguyên rất hỉ hoan theo dõi Hổ Nha của hắn ngẩn người.
Nhìn cái bộ dáng ngơ ngác kia, Vương Tuấn khải liền nhịn không được bật cười, hắn từ nhỏ là cậu bé tính cách lạnh lùng, không thích cười cũng không thích náo nhiệt, nhưng mà sau khi gặp được Vương nguyên , hắn liền thường xuyên như vậy cười.
Vương nguyên cũng thật cao hứng hắn có thể vui vẻ mà cười, hai người cứ như vậy cùng một chỗ chơi đùa qua nửa năm.
Về sau Vương Tuấn khải nhà bọn họ bởi vì cha công tác phải dọn nhà, hai người chỉ có thể phân ly.
Còn nhớ rõ ngày đó cậu rõ ràng khóc đến nước mũi đều chảy ra, lại quật cường nói với hắn không nỡ rời bỏ.
Ngẫm lại thật tốt rồi cười, cùng cậu ngoéo tay, sẽ chờ cậu tìm đến đến chính mình.
Lần kia là lần cuối cùng thấy cậu mỉm cười, rõ ràng mặt mũi tràn đầy đều là nước mắt còn cười đến vui vẻ như vậy, chỉ có điều một khắc này trái tim chính mình mềm mại giống như bị nụ cười của cậu hung hăng kích thích một phen, liền hô hấp đều thác loạn rồi.
Đã đến một chỗ khác, Vương Tuấn khải nghiêm túc đi học , sau đó thi vào Học viện điện ảnh và truyền hình..
Tựa như hắn đối với Vương nguyên nói lời như vậy, giấc mộng của hắn là muốn làm một Đại minh tinh.
Vương nguyên khi đó ngây ngốc nhìn hắn sau đó cười nói, cậu muốn làm người đại diện cho hắn.
"Vì cái gì? Vì cái gì cũng không cùng tớ làm diễn viên?"
"Bởi vì giới văn nghệ quá hỗn loạn."
"Đừng giả bộ người lớn, tiểu ngốc. . ."
Vương Tuấn khải nhìn cậu khi đó vẻ mặt nghiêm túc người lớn không khỏi cười ra tiếng, khi đó cái gì cũng không hiểu lại nói lời như vậy, thật sự rất khôi hài.
.
Nhớ tới những chuyện trước kia,gương mặt một mực cứng ngắc lần thứ nhất buông lỏng, khóe miệng có chút giơ lên, thoáng lộ ra Hổ nha.
Hắn cũng không biết, vì cái gì từ tình bằng hữu ôn hòa hai người sau khi tách ra đã dần dần biến vị.
Theo những cái tưởng niệm kia, tra tấn lòng của hắn, đến cuối cùng mới giật mình phát hiện.
Đó chính là... Mối tình đầu.
Nếu như hiện tại có người trông thấy một màn này mà nói, đoán chừng sẽ trực tiếp lấy điện thoại cầm tay ra điên cuồng chụp a.
Bởi vì Vương Tuấn khải mổi danh lãnh khốc, hầu như rất ít trông thấy hắn cười thoáng một chút, trước kia thời điểm làm đại diện tạp chí còn có thể khẽ cười thoáng một phát, những ảnh chụp kia đến bây giờ mà nói cũng đã tính là phi thường trân quý, bởi vì bây giờ Vương Tuấn khải hầu như đều không cười.
Tại hắn giờ phút này, bên môi ôn hòa sẽ chỉ làm người ta thét lên.
Cái gương mặt tinh xảo kia đâỳ băng tuyết bởi vì dáng tươi cười mà trở nên đặc biệt mê người, tăng thêm một chút lộ ra Hổ Nha, cái đó mà nói với nữ sinh quả thực là chí mạng độc dược a.
Chỉ tiếc, những thứ ôn nhu này chỉ trong nháy mắt. Theo trí nhớ phong bế, nụ cười của hắn dần dần phai nhạt đến lạnh như băng như thường ngày, lưu lại chỉ vẹn vẹn có trong mắt mơ hồ ưu thương.
Tưởng niệm thành nhanh.
Vương nguyên. . . em đang ở đâu... . . .
anh đợi em rất lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top