Part 19
" lão tử liền nhìn cũng không muốn nhìn hắn! Xấu như vậy, ngươi nói Mẫn Tú vì cái gì thích hắn như vậy? !"
"Ài, đại ca ngươi cũng đừng tức giận, đại tẩu đã rời đi rồi."
Lời mắng người khó nghe như vậy, Vương Nguyên cắn răng, chẳng biết tại sao trong nội tâm đến mức sợ.
Vì cái gì khi anh bị người khác nói xấu, chính mình có thể như vậy khổ sở. . .
Thay anh khổ sở.
Vương Nguyên biết rõ, làm minh tinh chắc chắn sẽ có mặt trái chỉ trích, những cái nghị luận kia đều là cực kỳ đả thương người nói.
Nhưng lại rõ ràng Vương Tuấn Khải không phải là người như thế!
Vương Nguyên đứng lên.
Vương Tuấn Khải anh. . . Tuy rằng bề ngoài lạnh như băng, nhưng mà anh có một trái tim ấm áp, chỉ có tiếp cận anh, mới cởi bỏ được mặt nạ của anh xuống, mới có thể trông thấy cái nụ cười ôn hòa làm trái tim rung động.
Cậu không có nhịn xuống.
"các ngươi lớn lên như vậy, có tư cách gì nói Vương Tuấn Khải?"
Vương Nguyên hừ lạnh một tiếng.
Nam nhân kia khẽ giật mình, nhìn Vương Nguyên khinh bỉ thần sắc không khỏi đập bàn đứng lên:
"Lão tử nói hắn, liên quan gì đến ngươi, xem ra ngươi cũng fan não tàn của thằng ngốc kia a!"
Vương Nguyên đứng lên, khinh thường mà cười rồi một tiếng: "Haha. . . Lớn lên ngươi xấu đến loại cảnh giới này, là ai cũng đều sẽ thích nam nhân khác a. . ."
"Ngươi!"
Người nam nhân kia hung ác biểu lộ, xem ra là bị Vương Nguyên thành công chọc giận, hắn giơ quả đấm đi tới.
"bốp!"
Vương Nguyên linh mẫn tránh được quả đấm của hắn, một quyền kia liền hung hăng đập vào trên mặt bàn.
Cậu mãnh liệt vừa quay đầu lại, một quyền đánh vào trên lưng của hắn.
Dùng sức toàn lực để cho người nam kia kêu đau một tiếng, Vương Nguyên thầm mắng người này là làm từ cục sắt hay sao đấy.
Nam nhân một cái khuỷu tay đụng tới, Vương Nguyên bị đánh trúng lui về phía sau mấy bước.
"... ..."Vương Nguyên lau tơ máu trên khóe miệng,thời khắc ngẩng đầu lên , ánh mắt giống như hồ ly dọa người.
Nam nhân chấn động mạnh một cái, cuối cùng bị cậu trấn trụ. Một giây sau Vương Nguyên đã đánh tới.
"chát chát!"
"bốp!"
"a đm nhà mày"
Hai người đánh nhau ở trong tiệm, tuy nói Vương Nguyên nhìn qua yếu đuối, nhưng còn giống như có một thêm chút sức lực, hơn nữa cái Tiểu Cường kia thể trạng bình thường, nam nhân bị không ít thiệt thòi.
Bạn người nọ đang muốn tiến lên hỗ trợ, thời điểm này, lão bản đi ra lớn tiếng vừa quát.
"Các ngươi đi ra ngoài cho ta! Bằng không thì ta báo cảnh sát, đi mau!"
Mấy người kia khẽ giật mình, nhìn điện thoại trong tay lão bản không khỏi thay đổi sắc mặt, kéo lấy đại ca của bọn hắn liền đi ra ngoài.
Người nam nhân kia thời điểm ra đi như trước hùng hùng hổ hổ mà chỉ vào Vương Nguyên, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
"... . . ."
Lão bản chậm rãi đi về hướng tiến đến, xem xét thương thế của hắn: "Ngươi như thế nào lại đi đánh nhau với người ta?"
"Không có gì..."
Lại là này dạng, cậu như là ưa thích che giấu thương thế của mình.
Lão bản thở dài một hơi: "Ngươi về nhà tốt nhất bôi thuốc."
"Ân, " Vương Nguyên mang theo áy náy nhìn lão bản , "Thật là thực xin lỗi, đem tiệm của bác đều làm cho bừa bãi lộn xộn rồi." Bởi vì vừa mới đánh nhau, trong tiệm bàn ghế đều xô lệch ra.
"Không có việc gì không có việc gì, ngươi trở về đi."
Lão bản vẫy vẫy tay.
"Vậy được rồi. . . Lão bản gặp lại. . ."
Vương Nguyên cúi đầu, chậm rãi đi ra ngoài, theo cái đường quen thuộc kia về nhà.
Vừa mới bị trúng một quyền người nọ, ngày mai vừa lại sưng lên a. Còn có cánh tay, còn có chân, vừa rồi đều đánh trúng, phía sau lưng cũng bị người nam kia lấy chân đạp lấy.
Vương Nguyên nhíu nhíu mày, kéo lấy từng chút thân thể cố hết sức , từng bước một đi tới.
Ta thật sự là. . .
Vậy mà vì anh cùng người khác đánh nhau.
cậu thở dài, cười nhạo mình quá ngây thơ quá lỗ mãng, chẳng qua là nghe thấy người khác mắng anh sẽ rất tức giận rất tức giận.
Đến cùng vì cái gì, ngay cả mình cũng không rõ ràng lắm.
Mở cửa phòng, Vương Nguyên nhìn gian phòng trống rỗng, trong lòng lại xông lên vài phần chua xót.
"Lão Vương. . ."
Mình rốt cuộc làm sao vậy?
Vậy mà sẽ nhớ đến , trước kia nằm tại trong ngực người kia có cảm giác an tâm .
Cái loại cảm giác ấm áp này. . .
Cậu yên lặng đi tới phòng ngủ, thẳng tắp đem mình ngã ở trên giường, bởi vì chạm vào miệng vết thương vặn nhíu lên lông mày.
Cậu im ắng nuốt xuống thống khổ, đem mình chôn vào bóng tối.
"Vương Tuấn Khải... . . ."
-----------------------------------------------------------------------------
"Vương Nguyên... . . ."
"Vương Nguyên nhi... . . ."
Ai đang gọi mình? đáng ghét quá. . .
"Nguyên Nguyên."
Nguyên Nguyên?
Trong đầu lướt qua người nam nhân đang cười , lộ ra Hổ Nha, kêu nhũ danh của hắn Nguyên Nguyên.
"Nguyên Nguyên... . . ."
Cái thanh âm này... Thật ôn nhu... . . .
.
Vương Tuấn Khải tay chống tại hai bên người của cậu, nhìn Vương Nguyên nhíu nhíu mày, sau đó chậm rãi mở mắt.
Buổi sáng hôm nay mới đi máy bay, hắn ngựa không dừng vó mà chạy về nhà, phát hiện cậu còn đang ngủ .
Vương Tuấn Khải trông thấy vết thương trên mặt cậu, cắn răng: "Mặt của em xảy ra chuyện gì vậy?
"... . . ."
Vương Nguyên thần kỳ mà không có vung khí rời giường, một cái trở mình đưa lưng về phía Vương Tuấn Khải.
Nguyên lai là anh ở đây gọi mình.
Vương Tuấn Khải là buổi sáng hôm nay trở về sao?
"A...... . . . để cho em ngủ một lát thôi... . . ."cậu thanh âm buồn bực nói qua, xem ra còn chưa ngủ tỉnh.
Vương Tuấn Khải thò tay đem cậu kéo lên một chút: "Nguyên Nguyên. . ."
"Này, nanh có thể không gọi tên như thế được không a." Vương Nguyên lập tức trợn tròn mắt, "nổi hết cả da gà. . ."
Nhưng thật ra là không muốn nhớ tới ấm áp của người này.
Vương Tuấn Khải chau mày: "trước tiên không nói chuyện này, mặt của em còn có trên người bị thương nữa là xảy ra chuyện gì vậy?"
Vương Nguyên đột nhiên ôm chặt thân thể: "anh biến thái à, vừa về đến nhà liền kiểm tra thân thể của em."
"... ..."
"Cùng người khác đánh một trận." Vương Nguyên không muốn nói ra nguyên nhân đánh nhau.
Vương Tuấn Khải ánh mắt lạnh lẽo: "em được đấy, lúc anh không có ở đây còn học được cùng người khác đánh nhau."
Anh làm như đang thẩm vấn phạm nhân ý, Vương Nguyên bất mãn cong miệng lên.
Còn không phải là vì anh. . . Vương Nguyên trong nội tâm rất ủy khuất .
Cậu tự tay kéo lấy chăn, đem mình buồn bực nằm trên giường, lựa chọn không nói một lời.
"Này!" Vương Tuấn Khải vỗ vỗ eo của cậu, "dậy đi Vương Nguyên, đã sáng bảnh mắt ra rồi, ngủ tiếp muốn biến thành heo à."
"Không muốn. . ."
"Vậy được rồi, em muốn ăn cái gì?"
"Mỳ cay."
Vương Tuấn Khải trừng mắt liếc hắn một cái: "Bị thương còn ăn cay hả."
"Ai cần anh lo!" cậu yên lặng liếc trừng mắt.
"... ... . . . Vậy được rồi, anh đi mua cho em."
Làm Vương Nguyên giật mình chính là anh như vậy mà đồng ý, rõ ràng là một cái người rất cố chấp, không để ý ý kiến của người khác mà khư khư cố chấp.
Vương Tuấn Khải cũng là quá sủng cậu, nhìn cậu bị thương cũng đã đủ lo lắng, không muốn lại nhìn thấy cậu mất hứng.
Nghe thấy thanh âm đóng cửa, Vương Nguyên lẳng lặng nằm ở trên giường.
"Làm cái gì a..."
Cậu cúi đầu thật sâu vùi vào trong gối , trong đầu không ngừng hồi tưởng lại 1 tiếng "Nguyên Nguyên" .
Ôn nhu như tia nắng ban mai, ngọt ngào giống như một viên kẹo.
Lại để cho lòng của cậu nhưu dây cung, chậm rãi rung động.
...
"Lão bản, cho 1 bát mỳ đem về ạ." Vương Tuấn Khải mang theo khẩu trang cùng mũ, đi tới tiệm mỳ cùng cậu đã ăn.
Lão bản ngẫng đầu lập tức nở nụ cười: "Là ngươi a, Vương Nguyên không có với ngươi cùng đi sao?"
"..."Vương Tuấn Khải có chút nghi ngờ nhìn xem lão bản, không nghĩ tới ông như vậy mà còn nhớ rõ chính mình.
"Ta cùng Vương Nguyên là người quen, " lão bản nhìn ra nghi ngờ của hắn, cười nói, "Vương Nguyên cái đứa bé kia chỉ đem qua Chí Hoành đến nếm qua, không nghĩ tới hắn còn người bạn như ngươi nữa . Ngươi vẫn là như trước khẩu trang cùng mũ đen kín mít ."
"vâng."Vương Tuấn Khải hé mắt.
Hắn đối với lão bản hòa ái dễ gần cảm giác cũng không tệ lắm.
Vương Tuấn Khải nhận lấy mỳ nóng hổi trong tay lão bản, chuẩn bị quay người rời đi.
"Cái kia, " lão bản lên tiếng nói, "Đây là đưa cho Vương Nguyên hả.?"
Vương Tuấn Khải nhẹ gật đầu.
"Giúp ta chiếu cố tốt đứa bé kia, " lão bản trong mắt tràn đầy quan tâm, "Ngày hôm qua tại trong tiệm của ta bị thương có lẽ còn chưa có bôi thuốc a, cái đứa trẻ này. . ."
Vương Tuấn Khải khẽ giật mình, quay đầu: "Hắn là tại người trong tiệm đánh nhau hay sao?"
"Đúng vậy, hắn không có nói cho ngươi biết sao? Hình như là cùng người khác đã xảy ra gây gổ."
"Cái gì. . . gây gổ?"
"Giống như là. . . A đúng, là cái người minh tinh gì đó, Vương Tuấn Khải."
"... . . ."Vương Tuấn Khải bị lão khơi lên hứng thú, lập tức xoay người lại nghe lão bản nói.
Lão lắc đầu: "Ngày hôm qua một người khách giống như rất bất mãn Vương Tuấn Khải, một mực hùng hùng hổ hổ , không nghĩ tới Vương Nguyên trực tiếp đứng lên cùng hắn đánh làm một trận... Ta đây là lần đầu tiên trông thấy hắn phát giận, không nghĩ tới nó sao lại bảo vệ cái minh tinh này."
Vương Nguyên cậu... . . .
Là vì ta sao?
Vương Tuấn Khải sau khi nghe lão bản nói xong, như là bị sấm đánh đến chấn động
Nhớ tới người kia cong miệng lên,ánh mắt ủy khất, còn có ngữ khí không được tự nhiên.
Vương Tuấn Khải kỳ tự trách mình hai mặt, một mặt lo lắng hắn, một mặt lại không hiểu sao mà mừng rỡ.
"Ân, cám ơn lão bản, " Vương Tuấn Khải cực kỳ nhanh kín đáo đưa cho lão bản một tờ một trăm đồng, "Không cần trả lại, ta đi trước!"
"A? Uy..."Lão bản nhìn cửa bị mở tung, cuối cùng bất đắc dĩ cười cười.
Người tuổi trẻ bây giờ a. . ..
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top